← Quay lại trang sách

Chương 10

Làm ra cái gì con người phá hoại cái đó.”

Vào tháng Tám, trước khi đi Algérie, Aurélie về làng sống khoảng mười lăm ngày cùng với người hãy còn là bạn đời của mình và cô rất đỗi kinh ngạc khi thấy ở đó trỗi dậy một cuộc sống sôi sục và bừa bãi, một cuộc sống ồ ạt tràn lên mọi thứ nhưng rõ ràng khởi nguồn từ quán bar của em mình. Người ta thấy ở đó những khách hàng ô hợp và vui vẻ lẫn với những khách quen, thấy những thanh niên từ các làng xung quanh và những du khách đầy đủ mọi quốc tịch, tất cả tụ tập trong một sự hòa hợp hội hè và nặng chất cồn mà không cuộc cãi vã nào quấy rối, không như người ta chờ đợi. Những tưởng đó là nơi mà Chúa đã chọn để thử nghiệm sự ngự trị của tình yêu trên thế gian và đến cả những người dân biển, những người vốn thường chỉ chực phàn nàn về những điều khó chịu nhỏ nhất, mà trước hết cần phải kể đến sự tồn tại của những người cùng thời khác, nhưng nay thì chưng ra nụ cười khoan khoái không bao giờ tắt của những kẻ may mắn. Bernard Gratas, kẻ từ địa ngục trở về chói lọi, giờ đây dường như được Chúa hà hơi, mà chẳng có gì thoát khỏi tay Chúa cả. Anh ta đã được thăng chức to, từ nghề rửa bát đĩa đầy tủi nhục, vù một cái anh ta lên làm bánh sandwich, công việc mà anh ta vui vẻ hoàn thành một cách mau lẹ. Bốn cô phục vụ duyên dáng bưng khay chạy ngược chạy xuôi trong phòng và ngoài hiên, sau quầy là một phụ nữ lớn tuổi hơn đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu canh két tiền, một anh chàng vừa đệm đàn ghi ta vừa hát những bài hát Corse, Anh, Pháp, Y, và khi anh ta hát một bài thật hay thì tất cả khách hàng vỗ tay hưởng ứng. Matthieu và Libero lo lấy lòng khách hàng, đi từ bàn này sang bàn khác hỏi han xem khách có hài lòng không, sai nhân viên phục vụ thêm chầu, xoa cằm mấy đứa con nít sau khi cho chúng một cái kem lạnh, và thế là họ đã thành những ông chủ của một thế giới hoàn hảo, một xứ sở được ban phúc lành tràn trề sữa và mật ong. Ngay cả Claudie cũng chịu cho là phải, chị vừa thở dài vừa nói,

– Có lẽ nó sinh ra để làm việc đó,

rồi nhìn con trai mình đang rạng ngời hạnh phúc đi từ bàn này sang bàn khác, chị nói thêm,

– Quan trọng là nó hạnh phúc, phải vậy không?

còn Aurélie thì không muốn làm mẹ mình phật ý bằng cách thừa nhận Matthieu đang làm cô bực mình không thể tả và, trong hạnh phúc của Matthieu, cô chẳng thấy gì ngoài biểu hiện niềm vui chiến thắng của một thằng bé hư hỏng, một thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch nhờ kêu gào, khóc lóc cuối cùng đã đòi được món đồ chơi mình thích. Cô nhìn nó điều khiển món đồ chơi trước một cử tọa bị quyến rũ và phô trương niềm vui của mình, sợ rằng sự bực tức của cô thậm chí không sâu bền vì đó không phải là nỗi đau thất tình, cũng không phải là cơn thịnh nộ, đó chỉ là khúc dạo đầu của một kiểu lạnh lùng, vô cảm, cậu em trai mà cô từng vô cùng thương yêu, từng an ủi thường xuyên đã dần biến thành một người không có tầm, không đáng quan tâm, thế giới của nó bị bó hẹp trong những dục vọng nhỏ nhen của nó và Aurélie biết rằng, khi cô đã lượng được điều đó thì em trai cô sẽ hoàn toàn trở nên xa lạ với cô. Cô đến để ôm hôn người thân trước khi ra đi, nhất là ông mình, và tận dụng sự hiện diện của họ, và tối nào cô cũng chứng kiến tiết mục của Matthieu, vì việc ghé qua quán bar uống ly rượu cùng gia đình gần như là điều bắt buộc, Matthieu đến ngồi vào bàn và nói về những dự định của mình cho mùa đông, nói về những mẹo mua thịt mà anh cùng Libero đã nghĩ ra, nói về nơi ăn chốn ở của người làm, và người bấy giờ còn được chung sống với Aurélie thêm vài tháng nữa có vẻ rất khoái những thứ đó, anh ta hỏi những câu đáng hỏi, đưa ra ý kiến của riêng mình, như thể nhất thiết anh ta ít ra cũng phải chiếm được cảm tình của Matthieu, bởi vì Aurélie đã bắt đầu nghi ngờ anh ta thật sự, rằng thực ra anh ta chỉ là một thằng ngốc đang khoái chí vì gặp được một thằng ngốc khác và cùng với người này, anh ta có thể thoải mái nói ra đủ thứ ngớ ngẩn. Nhưng cô sớm tự trách mình đang có cách nhìn nghiệt ngã và trách mình vì tình yêu trong cô đã bỗng dưng biến thành sự khinh miệt một cách quá dễ dãi, và cô thấy buồn vì xấu bụng. Nào cô có ghét bỏ gì những ông chủ quán bar, bánh sandwich hay những người phục vụ, và sẽ không nói gì về lựa chọn của Matthieu nếu cô tin sự lựa chọn đó thành thực và đã được suy tính rất kỹ, nhưng cô không thể chịu đựng nổi việc người ta diễn kịch hay thoái thác trước mắt mình, còn Matthieu thì hành xử như thể nó nhất thiết phải cắt bỏ quá khứ của mình, nó nói với cái giọng gượng gạo khác thường, một cái giọng đã buồn cười lại càng buồn cười hơn khi thi thoảng nó bị lạc giọng lúc chuyển câu rồi đỏ mặt lên đổi ý, sau đó tiếp tục diễn cái trò hề lố bịch tương tự, một chút trí tuệ, một biểu hiện của tư duy dẫu nhỏ nhất cũng bị loại trừ khỏi trò hề đó như những yếu tố nguy hại. Kể cả Libero nữa, người mà Aurélie luôn coi là một chàng trai tinh tế và thông minh, giờ đây cũng như đã quyết chí đi theo con đường ấy, anh ta chỉ trả lời bằng một từ tượng thanh hơi có ý thắc mắc khi cô báo cho anh ta biết rằng năm tới cô sẽ đi lại giữa đại học Alger và Annaba, nơi cô tham gia khai quật khu Hippone cùng với một nhóm khảo cổ học người Pháp và người Algérie, như thể thánh Augustin, vị thánh mà anh ta vừa dành trọn một năm cuộc đời để viết tác phẩm về Người, không còn xứng đáng được nhận thêm một giây quan tâm nào nữa. Aurélie không chịu nói cho họ biết những gì mình đang thiết tha, và tối nào cũng thế, khi không thể chịu đựng thêm những tiếng hát hò, cười cợt, những câu nói ngớ ngẩn, cô đứng dậy và hỏi ông mình,

– Ông cháu mình đi dạo một lúc nhé?

và cô nói rõ hơn,

– Cả hai ông cháu?

để không ai có ý định đi cùng họ, và thế là họ cùng bước bên nhau trên con đường lên núi, Marcel nắm tay cháu gái và họ để lại đằng sau những tiếng ồn ào của tiệc tùng và đèn đuốc, và họ ngồi một chốc gần đài phun nước, dưới bầu trời mênh mông đầy sao của đêm tháng Tám. Đó là lần đầu tiên cô được mời tham gia một dự án hợp tác quốc tế và cô rất háo hức bắt tay vào việc. Bố mẹ cô lo cho sự an toàn của cô. Người đàn ông lúc bấy giờ đang chia sẻ cuộc sống với cô thì lo lắng về sự bền vững của tình yêu giữa họ. Matthieu chẳng lo lắng gì. Ông nội cô xem cô như một nữ ảo thuật gia có khả năng tự mình kéo những thế giới đã biến mất ra khỏi những vực thẳm của tro tàn và lãng quên từng nuốt chửng lấy chúng, và trong những lúc nổi hứng, khi cô bắt đầu đi học, chính cô cũng từng ước mơ mình được như thế. Giờ cô đã trở nên khiêm nhường và nghiêm túc hơn. Cô biết không có cuộc sống nào xa lạ với con người, cô gắng không để cho cuộc sống tắt ngúm trong ánh mắt mình. Nhưng cái bụng xấu xa của cô đôi khi thầm thì với cô rằng không đúng như vậy, cô chỉ đưa những thứ đã chết trở về với ánh sáng chứ không thổi vào đó chút sinh khí nào, trái lại, chính cuộc sống của riêng cô mới đang dần bị cái chết xâm lấn hoàn toàn, và Aurélie nép sát người vào ông mình trong đêm. Đến giờ lên đường, cô ôm hôn ông thắm thiết rồi ôm hôn từng người thân, cố không quy tình cảm của mình ra tiền. Matthieu hỏi cô,

– Những gì bọn em làm được dẫu sao cũng tốt đấy chứ?

rồi nó dò xét sự đồng tình của cô với một sự khẩn khoản trẻ con đến mức cô chỉ có thể đáp lại nó,

– Ừ, tốt lắm, chị rất mừng cho em,

rồi ôm hôn nó lần nữa. Cô đi Paris cùng với người đàn ông lúc bấy giờ vẫn còn chia sẻ cuộc sống với cô, và vài ngày sau, người đàn ông đó đưa cô đi Orly nơi vào lúc tảng sáng, sau một đêm yêu đương mà anh ta muốn sao cho vừa mãnh liệt vừa trang trọng, vẫn còn có những vòng tay ôm cùng những nụ hôn mà Aurélie trao và nhận hết mình. Máy bay của hãng Air France gần như không có người. Aurélie cố gắng đọc gì đó nhưng không thể. Cô cũng không ngủ được. Bầu trời quang đãng. Khi máy bay bay qua Baléares*, Aurélie dán mặt vào cửa sổ và ngắm nhìn biển khơi cho đến khi bờ biển châu Phi xuất hiện. Ở Alger, nhân viên an ninh quốc gia, được trang bị súng máy, đang chờ máy bay trên đường băng, ở khu vực đỗ. Cô bước lên cầu dẫn, cố gắng không nhìn nhân viên an ninh rồi leo lên một chiếc xe buýt cọt kẹt để đi đến ga sân bay. Trước trạm kiểm soát hải quan lúc ấy có một đám đông ồn ào khôn tả. Ba hay bốn chuyến bay hẳn đã hạ cánh cùng một lúc, trong đó có một chiếc 747 từ Montréal sang chậm đến chín tiếng, còn nhân viên an ninh thì soi mói từng hộ chiếu, ngắm nghía rất lâu với vẻ mặt rầu rầu dấu thị thực rồi mới chịu uể oải đóng cho họ một cái dấu giải thoát. Sau một giờ đồng hồ, khi đến khu vực lấy hành lý, cô thấy tất cả các va li của hành khách đều vứt bừa bộn trong phòng, trên nền đầy mẩu thuốc lá, và cô sợ không tìm ra hành lý của mình. Cô còn phải mỉm cười trình hộ chiếu đã được đóng dấu cho những nhân viên hải quan lạnh lùng và đi qua cửa điện tử trước khi vào sảnh đến. Phía sau hàng rào, rất đông người đang chen lấn, mắt chăm chăm nhìn cửa. Tim Aurélie rộn lên vì lo lắng, chưa bao giờ cô cảm thấy cô đơn và lạc lõng như thế, cô muốn về nhà ngay, và khi thấy tên mình được viết hoa trên một tờ giấy đang phất phơ trên tay một người lạ, cô cảm thấy nhẹ cả người, không tài nào cầm được nước mắt.

Quần đảo thuộc Tây Ban Nha ở Địa Trung Hải.