← Quay lại trang sách

Chương 11

Libero không hề có ý định mắc phải những sai lầm mà những người tiền nhiệm khốn khổ của anh ta đã mắc phải. Anh ta tự biết mình cũng bất tài như Matthieu về mặt quản lý quán bar nhưng không hề nghi ngờ rằng việc nắm bắt được địa bàn và một chút lương tri tối thiểu sẽ giúp họ tránh được một thất bại mới. Anh ta nói về tương lai một cách mơ mộng, hão huyền còn Matthieu thì nghe anh ta như thể anh ta chính là nhà tiên tri cuối cùng vậy, họ phải tiết chế tham vọng của mình mà không hoàn toàn chối bỏ, tuyệt đối họ không được cung cấp dịch vụ ăn uống từ A đến Z, làm vậy sẽ biến quán thành một nhà tù khổ sai và một cái máy ngốn tiền, nhưng họ phải phục vụ khách, nhất là vào mùa hè, những món gì đó đơn giản như thịt lợn ướp, phó mát, hay có thể là món xa lát, mà không hạn chế chất lượng, Libero chắc mẩm như vậy, khách nào cũng sẵn sàng chi tiền cho chất lượng, nhưng vì phải chấp nhận sống theo xu thế du lịch đám đông và còn phải phục vụ đám khách cháy túi nữa nên không thể chỉ hạn chế ở những sản phẩm xa xỉ, họ phải không ngần ngại bán cả những thứ vớ vẩn với giá rất bèo, và Libero biết cách giải quyết cái phương trình hóc búa này, anh trai Sauveur của anh ta và Virgile Ordioni cung cấp cho họ giăm bông hảo hạng, cái loại giăm bông ba năm ấy, và phó mát, một thứ gì đó thật đặc biệt, đặc biệt đến nỗi ai mà được nếm cũng sẽ vừa thò tay vào túi tiền vừa bật khóc vì biết ơn, còn phần còn lại, chả cần lo gì đến những sản phẩm hạng hai, những thứ rác rưởi được bán ở siêu thị trong các quầy hàng nông thôn, đóng gói trong những túi lưới quê kệch có gắn hình tượng đầu người da đen và được ướp hương trong nhà máy bằng những tia bụi nước có pha bột hạt dẻ, chi bằng cứ thật lòng, không kiểu cách, đi thẳng vào cái dơ bẩn với thịt lợn Trung Quốc, được giết mổ ở Slovakia, mà người ta có thể bán chui bán lủi với giá rẻ hều, nhưng cẩn thận đấy, đừng tưởng người ta dại, phải nói ra cho người ta biết và làm cho người ta hiểu sự khác nhau về giá cả và không có cảm tưởng bị lừa đến cháy túi, món thịt hầm thì rẻ thôi, muốn chất lượng thì phải bỏ tiền, nhất thiết không thể thiếu trung thực về khoản này, không những bởi vì đó là một đức tính tự nó đã đáng quý, ai cũng nên có, mà nó còn gần như đóng vai trò của vazơlin, phải chuẩn bị khay thử món để khách hàng có thể tự đánh giá, các bạn cứ thử đi, gọi món sau cũng được, không, làm ơn, nếm thử lần nữa cho chắc, và sự thành thực chu đáo ấy càng được bù đắp hơn khi mà, cho dù cuối cùng khách hàng có chọn gì chăng nữa thì họ vẫn lãi như thế, họ sẽ bóc lột tất cả những khách hàng ngu ngốc ấy, kẻ giàu cũng như người nghèo, bất luận người nước nào, già hay trẻ, nhưng mà họ bóc lột một cách trung thực, và thậm chí vừa bóc lột vừa nuông chiều, một ông chủ quán bar phải chăm lo cho khách hàng, y không được ngồi thu lu sau quầy thu ngân, như thằng cha Gratas đần độn, y phải luôn luôn sẵn sàng phục vụ, phải ăn nói có duyên, phải chú tâm làm cho khách hàng vừa lòng, và như vậy, vấn đề cốt tử ở đây là các cô phục vụ. Tối hôm nọ, Vincent Leandri dẫn họ đến nhà một người bạn. Anh bạn này từng có nhiều kinh nghiệm quản lý kinh doanh ở lục địa và giờ đang là ông chủ một quán bar mở vào ban đêm nằm bên bờ biển, một quán bar lịch sự và kín đáo, trong khi lẽ ra y đáng bị kết án ngay vì cái tội làm nghề dắt gái lộ liễu như Matthieu và Libero đã sớm nhận ra. Y tiếp đón họ niềm nở và hào hiệp mời họ uống rượu sâm banh.

– Các anh cần một người đáng tin cậy. Và biết âm nhạc nữa.

Y gọi điện thoại và báo cho họ biết rằng Annie, một cô hầu bàn có kinh nghiệm từng làm việc cho y có thể quan tâm. Mười lăm phút sau, ả ta đến, ả ta nói rằng Matthieu và Libero là những người dễ thương, ả uống nửa lít sâm banh và cam đoan với họ rằng ả rất vui được giúp họ một tay. Ả sẽ giữ sổ sách và quản lý thức ăn, đồ uống. Cần phải tuyển một cô nhân viên khác để chạy bàn. Bạn của Vincent lắc đầu,

– Không phải một đâu. Một làm sao đủ được. Tốt hơn là ba hoặc bốn.

Libero cho y biết là quán bar không lớn lắm, họ không cần nhiều nhân viên như thế, và anh ta thắc mắc lấy đâu ra tiền mà trả lương cho họ. Nhưng ông bạn của Vincent khăng khăng,

– Giờ là mùa hè, nếu hai cậu không quá tồi thì quán sẽ đông khách đấy. Nếu muốn mở cửa cả ngày lẫn đêm thì các cậu phải có nhân viên để luân phiên, các cậu không thể bắt một cô gái làm mười tám giờ mỗi ngày, phải không nào? Và nếu như thế quá tốn kém thì các cậu có thể sa thải hai đứa nhưng buổi sáng phải tự mình dậy mà làm. Buổi tối, phải có con gái làm. Hai thằng đĩ đực chẳng tốt cho công việc kinh doanh đâu. Tôi biết thời buổi bây giờ chẳng thiếu gì bọn pê đê nhưng các cậu không định mở một câu lạc bộ gay phải không nào?

Y cười hả hê, dồn hết sức lực ra mà cười. Libero định đáp lại rằng anh ta không định mở một câu lạc bộ gay cũng không mở một quán điếm nhưng lại sợ làm y mếch lòng.

– Cậu hiểu cách thức rồi chứ?

Libero gật đầu.

– Và chú ý không được ngủ với mấy cô hầu bàn nhé? Người ta không phung phí tiền của ở quán các cậu để mà chứng kiến các cậu ngủ với mấy cô hầu bàn đâu! Các cậu có thể ngủ với khách hàng, nhưng không được ngủ với nhân viên.

Annie hoàn toàn đồng ý, trong cuộc sống, người ta có thể cho phép mình làm bao nhiêu thứ nhưng khi quản lý một quán bar, không bao giờ, tuyệt đối không bao giờ được ngủ với nhân viên hầu bàn. Matthieu và Libero quả quyết rằng chưa bao giờ trong đầu họ nảy ra một điều kinh tởm như thế.

Ngay ngày hôm sau, họ rất ngạc nhiên khi thấy rằng Annie, cho dù làm việc rất hiệu quả, không chê vào đâu được, nhưng dường như vẫn còn giữ, từ công việc trước đây, một thói quen rất lạ trong việc đón tiếp khách hàng, khách nam nào đẩy cửa bước vào cũng được ả bóp dái một cách kín đáo nhưng mạnh bạo. Chẳng khách nào không bị rờ mó. Ả lại gần vị khách mới đến, miệng cười tươi rồi vừa hôn hai cái chùn chụt vào má vừa lấy tay trái bóp nhẹ vào đũng quần của khách như không có chuyện gì xảy ra. Người đầu tiên vấp phải thói quen kỳ quặc này là Virgile Ordioni, khi hai tay hắn xách đầy thịt lợn. Hắn đỏ tía mặt mày, bật cười rồi đứng như trời trồng trong phòng không biết làm gì. Ban đầu, Matthieu và Libero đã nghĩ đến việc yêu cầu Annie cố gắng đừng tỏ ra thân mật sớm quá nhưng mà chẳng có ai phàn nàn cả, trái lại là đằng khác, đám đàn ông trong làng mỗi ngày đến quán bar nhiều lần, thậm chí trong những giờ thường vắng người họ cũng đến, thợ săn rút ngắn thời gian săn bắt còn Virgile thì ngày nào cũng nở mày nở mặt xuống núi, dù chỉ để uống một ly cà phê, thành thử Matthieu và Libero không nói gì, thậm chí còn thầm khen Annie sáng suốt, sự khôn ngoan khôn tả của ả đã làm cho sự mộc mạc trong tâm hồn đàn ông lộ ra hết. Tối tối, sau khi đóng cửa, họ lên đường tìm người làm, đi hết những chỗ cắm trại đến bãi biển. Họ tìm những nữ sinh viên túng tiền, buộc phải bằng lòng với niềm vui đơn điệu là đi tắm và có thể sẵn sàng nhận những công việc thời vụ, họ chỉ việc đau đầu mà chọn. Đến cuối tháng Bảy, họ đã tìm được bốn cô nhân viên. Họ cũng tuyển Pierre-Emmanuel Colonna, vừa đậu tú tài và đang thời gian nghỉ hè, anh ta chơi ghi ta cho số ít khách quen. Anh ta không phải hối hận về quá trình chuyên nghiệp hóa trong công việc của mình bởi vì không những anh ta rất thành công trong việc thu hút khách hàng quán bar - mà nhu cầu thẩm mỹ không mấy khó thỏa mãn đến nỗi những khúc nhạc chiều Virgile Ordioni say mèm rống lên cũng được tán thưởng rất nhiệt tình - mà ngay tối đầu tiên, tài năng của anh ta đã được Annie tán thưởng, sau khi quán đóng cửa, ả ôm ghì lấy anh ta vào bàn bi-a rồi hôn lên môi anh ta, rờ mó anh ta mạnh bạo rồi ban thưởng cho anh ta một đêm mà sự tà dâm vượt quá xa tất cả những ám ảnh tình dục bạo dạn nhất thời niên thiếu của anh ta. Sáng hôm sau, ả đánh thức anh ta dậy, hết lời khen ngợi anh ta, hôn anh ta nồng nàn và phục vụ anh ta, ngay trên giường nơi anh ta đã lập được chiến công, một bữa sáng thịnh soạn mà ả đích thân nấu cho anh ta với tất cả tình thương của mình, ả nhìn anh ta ăn ngấu ăn nghiến, mắt rỉ ra một giọt nước mắt long lanh và thuần khiết tới mức với ả dường như đó là giọt nước mắt của người mẹ. Cuộc sống của Pierre-Emmanuel Colonna, cho đến lúc đó hãy còn ủ ê và yên bình, bỗng chìm đắm trong tràn trề khoái lạc, và khi trả tiền cát sê cho anh ta, thỉnh thoảng Libero vừa cười vừa nói,

– Mình đang cho cậu được nghỉ hè như thế, nhẽ ra cậu là người phải trả tiền cho mình mới đúng.

Cuối mùa, họ cùng Annie, các cô hầu bàn, Pierre-Emmanuel và cả Gratas nữa đi ăn liên hoan chia tay và trao thưởng tại một nhà hàng lớn, tiếp theo đó là tiệc rượu tại một hộp đêm. Khi mấy cô gái, ngoại trừ Annie, phải ra đi vào tuần tiếp theo, để về Mulhouse, về Saint-Étienne, về Saragosse, Libero mời họ ở lại. Anh ta không biết có thể giữ họ lại suốt cả mùa đông hay không nhưng mùa vừa rồi cực kỳ lãi nên anh ta có thể thử một phen. Tuy nhiên, anh ta không thú nhận với họ rằng lời đề nghị hậu hĩnh của mình trước hết bắt nguồn từ cách phân tích kinh doanh hèn hạ: anh ta tin rằng sức cuốn hút của bốn cô gái trẻ độc thân giữa một vùng đất tan hoang trong giá rét và trong cơn đói tình dục sẽ giúp quán lúc nào cũng đông khách, ngay cả giữa mùa đông. Không cô nào từ chối. Họ đang theo học những ngành mà họ chả lấy gì làm thích thú và họ biết sẽ chẳng có ích lợi gì, hoặc họ đã bỏ học rồi, họ không dám suy tính về tương lai nữa, họ sống tại những thành phố không có niềm vui, những thành phố mà vẻ xấu xí làm cho họ buồn bã, nơi không ai thực sự chờ đợi họ, họ biết rốt cuộc sự xấu xa sẽ ngự trị trong tâm hồn họ để rồi xâm chiếm lấy họ, họ cam chịu, và có thể chính sự trong trắng của tâm hồn thất bại, sức hút từ thân phận liễu yếu đào tơ nơi họ đã tất yếu đưa Libero và Matthieu đến với từng cô gái, Agnès, cô nàng có thói quen ngồi trên bãi biển hút thuốc lá cuốn, tránh xa những vũ công và quầy hàng, Rym và Sarah thì uống chung một lon soda trong lễ bình chọn hoa hậu trại, và Izaskun vừa bị người yêu ruồng rẫy ngay trong kỳ nghỉ, để cô lại một mình với vốn tiếng Pháp ít ỏi, ôm ba lô ngồi chờ trong một hộp đêm tồi tàn cho đến khi trời sáng, các cô coi khinh việc phải sống cảnh năm người chung nhau một căn hộ phía trên quán bar, coi khinh cảnh phải ngủ dưới đất, coi khinh luôn cả cuộc sống hỗn tạp bởi vì các cô đã trải qua những tuần lễ sung sướng nhất trong đời ở ngôi làng này, các cô đã gắn bó với nhau và chưa có ý định phá vỡ mối quan hệ này, một sự gắn bó rõ ràng mà Matthieu cũng nhận ra vào hôm đó, trong bữa ăn tối. Đã lâu lắm rồi, lần đầu tiên, anh nghĩ đến Leibniz và cảm thấy rất đổi vui mừng về vị trí hiện tại của mình trong một thế giới tốt nhất có thể và dường như anh muốn cúi mình trước lòng tốt của Chúa Trời, Thiên chúa của muôn loài, luôn đặt mỗi tạo vật vào đúng chỗ của nó. Nhưng Chúa không đáng được ngợi ca bởi Matthieu và Libero là những người sáng tạo duy nhất trong thế giới nhỏ bé ấy. Người sáng tạo không phải là Chúa sáng tạo. Người sáng tạo thậm chí không biết mình đang kiến tạo một thế giới, người sáng tạo đang dựng lên tượng đài con người, từng hòn đá một, rồi tác phẩm đó thoát ra khỏi bản thân người sáng tạo, vượt qua người sáng tạo, và nếu người sáng tạo không hủy diệt tác phẩm của mình thì chính tác phẩm này sẽ hủy diệt người sáng tạo.