← Quay lại trang sách

Chương 4

Kiếm nhà!

Công việc này ám ảnh tôi cả vào giấc ngủ. Ròng rã suốt mấy tuần, tôi cứ răm rắp một lịch trình: đọc tin cho thuê nhà trên báo rồi lóc cóc theo địa chỉ mà tìm đến, bất kể mưa nắng.

Nhưng nào có đúng như người ta quảng cáo. Nhà gì mà chỉ là mấy mảnh cót ép quây kín nằm cạnh sông, sực nức mùi bùn rữa. Người qua đường “quá đà” thò tay vào là quờ được tới tận giường ngủ. Nói dại chứ, có ai vứt tàn thuốc lá xuống là đi tong như chơi. Có nhà thì nằm trong xóm liều, kim tiêm của dân nghiện vứt đầy dưới chân tường, máu dính vẫn còn tươi ròng. Nhà kha khá thì lại quá khả năng tài chính của tôi. Nhà có thể thuê được thì đã có người đến trước “xí chỗ”.

Tôi ngán ngẩm không để đâu cho hết. Mà chắc vận tôi đen đủi thế nào ấy chứ. Con Oanh chẳng đã có lần trêu tôi “không có số về đất đai nhà cửa” đó hay sao!

Một hôm, đang lơ vơ đạp xe trên đường thì tôi gặp Nhung. Mặt nó có vẻ hớn hở:

- Kiếm được nhà cho mày rồi đây. Nhà xịn mà lại ở không mất tiền nhé. Mày đồng ý người ta còn trả tiền cho mày nữa ấy chứ. Đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh!

Tôi mệt mỏi:

- Thôi đi mẹ. Làm gì có chỗ nào bở thế! Mày thấy tao chưa đủ vui hay sao mà còn chọc.

- Ơ kìa! Học cái thói nghi ngờ đồng đội từ bao giờ thế. Nhìn lại mặt hàng đi! - Nó vênh mặt lên - Có chịu mất bữa ăn không thì chị đây nói. Cơm bình dân thôi, không ai ăn hơn của mày đây mà đã tái mặt lại thế.

- Mày làm tao bực mình quá - Tôi gắt - Nói thì nói toẹt ra, cứ úp úp, mở mở, khó chịu quá. Vụ nhà cửa này làm tao mấy ăn mất ngủ suốt mấy tuần nay rồi. Sốt ruột quá.

- Thì hôm nay được ăn được ngủ chứ sao - Nhung dài giọng - Gớm đùa tí mà đã cáu rồi. Thôi nghiêm túc nhé. Tao vừa lượn qua mấy chỗ tuyển lao động, gặp được mối này ngon lắm nên xí cho mày. Phải đặt chỗ mất 50.000 đấy mẹ già khó tính ạ. Việc thì đơn giản thôi: có một nhà có vẻ là khá giả lắm, muốn tuyển gia sư cho con. Yêu cầu là gia sư phải ba cùng - cùng ở, cùng học, cùng chơi - với con mình, như vậy mới thường xuyên đôn đốc, để mắt đến nó để nó khỏi nhiễm phải thói hư bên ngoài.

- Thế chắc là con họ cũng đã lớn?

- Lớn thì còn nói làm gì. Các cụ chẳng đã bảo “dạy con từ thưở còn thơ hay sao”. Đợi nó lớn, nó hư béng mất rồi thì còn dạy dỗ cái gì nữa.

Tôi gật gù:

- Cũng phải. Thôi cụ thể thế nào bà nói luôn đi cho xong.

Nhung càu nhàu:

- Thì tại bà không để yên cho người ta nói hết đấy chứ. Thế này: nguyên do là hai vợ chồng nhà này có đứa con trai đang học lớp 4, sang năm lên lớp năm nhưng học hành bí bét lắm. Bố mẹ bận kinh doanh buôn bán nên mọi sự trông cậy ở cô. Cô giáo thì lắm học trò, trông không xuể, mà cô lại đã nhận tiền của phụ huynh nên toàn cho điểm cao vống lên. Hôm vừa rồi, ông nội nó từ thành phố Hồ Chí Minh ra, rỗi rãi nên thử kiểm tra trình độ của cháu đích tôn mới ngã ngửa người: nó cộng còn sai huống hồ là phép nhân. Viết chính tả thì như giun bò, l - n cứ là loạn cả lên. Ông nội mới kêu trời: thế này thì không xong. Phải dạy nó từ đầu, không thì hỏng, hỏng hẳn. Ông con hãi quá vội lao đến trung tâm tìm việc làm để kiếm gia sư cho con. Yêu cầu: gia sư là nữ, tính tình mềm mỏng nhưng phải kiên trì, trình độ đại học, có khả năng sư phạm, phải “ba cùng” với con trai họ. Được cái thằng bé vẫn phải học bán trú lấy lòng cô nên mày chỉ mất công buổi tối thôi. Thế nào, mày có làm được không? Lúc ông bố đến, tông tốc kể truyện, tình cờ tao đang đứng ngay đấy. Thế mới có chuyện hay đãi bạn chứ nhỉ! Mày không biết chứ, ông bố trẻ đi tìm gia sư cho con mà cứ như cháy nhà ấy. Bọn ở văn phòng lao động việc làm được phen cười vỡ bụng. Tao được đà, xộc vào xí chỗ luôn.

Từ nãy đến giờ tôi vẫn nghe như nuốt lấy từng lời của Nhung, trong lòng thấy vui mừng khôn xiết. Làm gì chứ dạy trẻ con thì tôi làm được. Trước đây, hồi còn là sinh viên, tôi đã chẳng đi làm gia sư để có thêm thu nhập đấy hay sao. Nhưng dạy cho một đứa trẻ lớp bốn thì đây mới là lần đầu. Chắc là không khó lắm. Hơn nữa, công việc này lại giúp được cho tôi có nhà để ở - một chỗ ở tử tế, lẽ nào tôi có thể từ chối?

- Còn nữa - Nhung hắng giọng - Mà còn được nhận mỗi tháng 300.000 đồng. Xôm chưa. Đúng là có việc, có chỗ ở, lại có cả tiền nữa. Thế nào cơm trưa duyệt không?

Tôi nắm chặt tay Nhung, giọng nghèn nghẹn:

- Bây giờ cậu muốn ăn gì tớ cũng chiều.

- Thôi đi bà nội , làm gì mà cảm động quá đáng vậy. Đi ăn đi, chiều nay tụi mình quay lại, họ sẽ dẫn mình đến địa chỉ ấy. Cậu vẫn mang theo chứng minh thư và thẻ “cựu” sinh viên đấy chứ?

Tôi gật đầu lia lịa. ơn trời, thế là tôi cũng đã có một lối thoát cho tình cảnh hiện nay, dù chưa biết nó sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng như thế là cũng tốt lắm rồi.

⚝ ✽ ⚝

Đó là một ngôi nhà ba tầng bề thế nằm trong khu tập thể Kim Liên. Trước hiên nhà là một giàn hoa giấy sum xuê đang trổ hoa. Những chùm bông đỏ như lửa giăng quanh bờ tường mầu vàng nhạt vẫn còn loang lổ những vệt nước ẩm ướt, dấu vết của trận mưa từ đêm hôm trước.

Ngay khi tiếng chuông gọi cửa chưa kịp ngắt, cánh cửa nhà đã bật mở. Một người phụ nữ luống tuổi, người khô, gầy, trang phục kỹ kĩ, xuất hiện. Liền ngay sau đó, một con becgiê khổng lồ, mầu hung, hồng hộc chạy ra. Người phụ nữ vừa quát con chó bằng giọng nhỏ, đanh, vừa dè dặt đưa mắt nhìn chúng tôi. Tuy nhiên không cần đợi chúng tôi phải giới thiệu, bà ta dường như đã đoán được những vị khách trước mặt là ai nên nên chậm rãi tiến về phía chiếc cổng. Tôi đoán người phụ nữ này hẳn là người giúp việc cho gia đình.

- Cậu Hùng đang đợi các cô ở trong nhà - Người phụ nữ nói rất nhẹ khiến cho tôi cứ ngỡ như mình nghe nhầm ai đó vừa nói chứ không phải bà ta.

Trong lúc người phụ nữ cố sức giằng cổ con chó béc giê to vật vưỡng vào góc sân cho nó khỏi xồ vào chúng tôi  thì ngưỡng cửa phòng khách vừa kịp xuất hiện một người đàn ông. Anh ta chừng bốn mươi, trán hói, người béo và hơi thấp:

- A! Mọi người đây rồi. Tôi không ngờ lại nhanh thế cơ đấy. Mới sáng nay thôi nhỉ.

Người của trung tâm giới thiệu việc làm - một người phụ nữ khó đoán tuổi, khá loè loẹt trong chiếc áo ren đỏ (làm cho tôi cứ có liên tưởng chị ta với một con vẹt) - nhanh nhẩu cất tiếng:

- Chỗ chúng em là Trung tâm Nhanh chóng - hiệu quả - uy tín và tin cậy mà anh. Giới thiệu với anh đây là cô Kiều. Chỗ chúng em là không bao giờ để các Thượng đế phải chờ đợi lâu…

“Con vẹt” nói liến thoáng. Chị ta có vẻ rất “thuộc bài”. Kiểu “rao hàng” chuyên nghiệp như chị ta thì tôi cũng chỉ là một mặt hàng mà thôi - tôi chạnh nghĩ.

- Thôi, mời các cô ta vào nhà rồi nói chuyện. Chứ ai lại để các cô đứng ngoài như thế này. Bà Vi, bà pha cho chúng tôi ấm trà. à không, bà pha cho tôi ba cốc nước cam.

Người phụ nữ giúp việc "dạ" rất nhỏ, đoạn đóng sập cửa chuồng, nhốt con béc giê to kềnh vẫn đang còn gầm gừ để đi vào nhà trong.

- Như đã trao đổi với anh qua điện thoại, em đưa cô Kiều đến để gia đình kiểm tra- “Con vẹt” đánh mắt sang phía tôi. Cái đuôi mắt xanh nghét vẽ xếch trên nền phấn quá đậm của chị ta làm tôi thấy hơi gai người.

- Ấy, sao lại gọi là kiểm tra. Chúng ta cứ nói chuyện xem có hợp tác được với nhau không. Được việc thì tốt, không được việc thì cũng không sao. Cô là Kiều hả - người đàn ông nhìn tôi, xởi lởi - Tôi là Hùng, vợ tôi là Dung, hiện đang trực ngoài công ty. Chúng tôi làm kinh doanh nên bận lắm, thành thử con cái chẳng thể để mắt đến được. Khổ thế đấy.

- Vâng bây giờ công việc là cứ phải chuyên môn hoá mà anh. Ai kinh doanh cứ lo kinh doanh. Ai dạy học cứ lo dạy học. Mà anh Hùng này - người phụ nữ làm ở Trung tâm giới thiệu việc làm sốt sắng lên tiếng - Hôm nay em dẫn cô Kiều đến đây, anh có thể kiểm tra trình độ. Nếu đồng ý thì hai bên thống nhất công việc với nhau. Nếu anh không đồng ý thì để mai em giới thiệu người khác. Em nghĩ thế này, để tiện cho anh, cô Kiều sẽ giới thiệu sơ qua vài nét về bản thân.

“Con vẹt” cười khanh khách, có vẻ tâm đắc với vai trò “ em ci” của mình.

- À ừ, tôi thấy thế cũng được - Ông chủ Hùng khẽ nhíu mày, đoạn quay sang tôi - Cô Kiều thấy thế có tiện không?

Bà Vi đã bê nước ra. Ông chủ Hùng đưa nước tận tay cho tôi. Thái độ cởi mở của chủ nhà khiến tôi bớt phần dị ứng về “con vẹt” và đỡ e dè hơn:

- Dạ em vừa tốt nghiệp trường đại học Luật, cũng đang đi kiếm việc. Trước đây em học ở Thái Bình…

- Thái Bình hả, thế là cùng quê với tôi đấy - ông chủ Hùng có vẻ rất phấn chấn - Đúng là đi đâu cũng gặp người Thái Bình mình nhỉ.Thế em học trường nào?

- Dạ, em học trường chuyên Thái Bình.

- Thế cơ đấy. Thời của tôi còn học chưa có tên trường chuyên lớp chọn gì. Đúng là mỗi thời mỗi khác. Thế ngày xưa em học chuyên gì?

- Dạ em học văn.

- Ừ, học văn thì dạy bọn trẻ con chắc khéo lắm đấy. Ngày xưa cô giáo chủ nhiệm tôi cũng dạy văn. Cô ấy rất tâm lý, hay đọc truyện cho chúng tôi nghe. Vì vậy chúng tôi thường háo hức đợi đến tiết văn của cô. Cô ấy tên là Mùi, chắc cô Kiều ở Thái Bình cũng có nghe tiếng?

- Vâng, nhiều giáo viên ở trường em từng là học trò của cô Mùi. Nhưng khi em vào trường thì cô Mùi đã về hưu.

- Nếu anh cần có thể thử việc vài buổi? - “ Con vẹt” nhanh nhẩu.

- Có lẽ cũng không cần đâu. Tôi thấy cô Kiều đây có vẻ hợp đấy. Công việc thì đơn giản thế này: thằng Tũn nhà tôi phải cái lì lì, hơi khó bảo. Học hành lỗ mỗ, tiếp thu chậm. Tôi muốn kiếm người kèm nó sát sao, cũng đồng thời trò chuyện làm bạn với nó. Chứ vợ chồng tôi, công việc lu bù, chẳng có thì giờ đâu mà chơi với con, thành thử chỉ sợ nó bị mắc bệnh trầm cảm. Nếu cô Kiều đồng ý thì ngay ngày mai có thể đến đây dạy cháu luôn. Không biết cô Kiều đã sẵn sàng chưa nhỉ?

- Dạ vâng được ạ - Tôi hồi hộp trả lời.

- Thế thì tốt. Trên tầng 3 nhà chúng tôi có hai phòng, một phòng của thằng Tũn, một phòng khách nay để làm phòng cho cô giáo. À quên, Tũn là tên gọi ở nhà của cháu, cháu tên thật là Trần Quang Vinh. ăn uống, sinh hoạt, cô Kiều cứ coi như người trong nhà. Mỗi tháng chúng tôi trả cho cô 300.000. Tiền nong thì chúng tôi không thiếu, chỉ mong sao cô giúp thằng Tũn nhà chúng tôi…

- Anh chị đây thật rộng rãi quá - Người phụ nữ của Trung tâm việc làm xuýt xoa - Thế cô Kiều có ý kiến gì không?

Tôi thấy phấn chấn khôn xiết. Mọi thứ đến với tôi lúc này như trong mơ vậy.

- Dạ, mai em sẽ đến nhận công việc luôn.

- Mai cô đến đây, bà Vi sẽ chỉ dẫn mọi thứ cần thiết cho cô. Sớm mai vợ chồng tôi phải bay vào thành phố Hồ Chí Minh nên không ở nhà được. Cô Kiều cố gắng giúp cho. Có gì cô cứ hỏi bà Vi.

Ông chủ Hùng chỉ tay ra cửa. Bà giúp việc đang đứng thập thò ngoài đó, nửa muốn vào, nửa muốn quay ra.

- Mai có gì bà chỉ dẫn cho cô giáo nhé.

- Dạ, vâng, thưa cậu - bà Vi lạnh nhạt đáp.

- Thôi thế tụi em xin phép ra về - người phụ nữ đi cùng tôi nhanh nhẩu đứng lên.

Ông chủ Hùng tiễn chúng tôi ra tận cổng. Bà giúp việc lấp ló đằng sau. ánh mắt mầu cùi nhãn của người phụ nữ ấy khiến tôi rùng mình. Không hiểu sao ngay từ lúc mới đến, người phụ nữ ấy để lại trong tôi những ấn tượng thật lạ.

Tôi đi xe chầm chậm ra phía đường Chùa Bộc. Người phụ nữ của Trung tâm giới thiệu việc làm đi trước có ý như muốn chờ tôi. Hình như chị ta còn có điều gì đó muốn trao đổi. Tôi đạp dấn lên. Chị ta cũng vừa kịp dừng xe lại, giọng lạnh lùng:

- Em trả cho chị 300.000 đồng.

Tôi ngỡ như mình nghe nhầm:

- Sao cơ ạ?

- 300.000 đồng. Thế là giá hữu nghị đấy.

- Nhưng…

- Thì là tiền môi giới chứ sao. Cái cô này cứ như người trên trời xuống vậy. Theo luật là cô phải trả cho chúng tôi tiền bằng hai tháng lương đầu tiên. Nay tôi chỉ lấy có một, còn kêu ca gì nữa. Không làm để mai tôi giới thiệu người khác. Cô tưởng cô đã nhận được việc ngay đấy à. Chỉ cần một cú điện thoại của chúng tôi là cô cuốn chiếu.

- Nhưng bạn em đã nộp hộ em 50.000 đồng tiền dịch vụ rồi còn gì.

- Đấy là tiền ưu tiên nhận hồ sơ. Chúng tôi có tiếp nhận hồ sơ cho cô thì mới có công việc để giới thiệu cho cô chứ. Chứ cứ ngồi một chỗ chờ hồ sơ đến lượt thì có mà gặm xương. Sao được chỗ ngon thế này hả em gái?

Người phụ nữ khiến tôi hơi chóng mặt bởi kiểu nói chuyện chợ búa của chị ta. Tôi thần than: “Trời đấy ạ, còn có cả thứ luật này nữa ư?”

- Nhưng nếu tôi chỉ làm nửa tháng rồi nghỉ thì làm sao chị thu tiền cả tháng lương của tôi được?- "Máu nghề nghiệp" nổi lên, tôi cố nói cứng.

- Việc đấy là việc của cô. Chúng tôi cứ nắm đằng chuôi. Ai hơi đây mà chạy theo các cô được. Này, thôi không lằng nhằng nữa, con ranh. - Người phụ nữ đổi tông giọng, mặt đanh quắt lại - Làm thì nộp tiền, không thì phắn. Mẹ kiếp! Làm cho bà mệt cả người.

Mặt tôi nóng bừng lên, phẫn nộ.

Nhưng rồi rất nhanh, một ý nghĩ hiển hiện lên trong đầu: Làm hay thôi đây? Tôi đang rất cần có một chỗ ở, có một công việc và có thu nhập. Tất cả những điều ấy đang có sẵn, chỉ chờ tôi quyết định. Lẽ nào vì chút tự ái cá nhân mà tôi vứt bỏ tất cả? Tôi cố nuốt cục nghẹn đang dâng lên trong cổ họng:

- Tôi sẽ nộp.

Tôi lục trong túi xách. Chỉ có vỏn vẹn 265.200 đồng. Tôi chợt đỏ bừng mặt, tự xấu hổ vì sự nghèo túng của mình, nhất là trong lúc này. Tôi sẽ phải xin chị ta hay về nhà lấy cho đủ? Trong lúc tôi còn đang tần ngần, người phụ nữ đã lên tiếng kẻ cả:

- Thế nào, không đủ tiền chứ gì. Nhìn cô tôi biết ngay mà. Thôi được rồi, có bao nhiêu cứ đưa hết đây, tôi nhận. Đúng là gặp cô tôi đến xúi quẩy. Dân tỉnh lẻ các người toàn là loại sĩ hão, tiền thì không có mà cứ lắm chuyện. Cứ tưởng mình cao sang, danh giá lắm đấy. Người như cô ở thành phố này có mà đuổi cả ngày không hết.

Tôi giận cứng cả người. Người phụ nữ loè loẹt nọ vừa giật nắm tiền trong tay tôi vừa nhấn đề cho máy nổ rồi phóng xe vọt đi. Không biết nếu cô ta còn nấn ná ở lại, đai đỉa thêm vài câu, tôi có đủ sức tung hê tất cả không?

Tôi cũng không biết nữa. Chỉ thấy trong lòng bị tổn thương ghê gớm.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghe người ta kê kích dân tỉnh lẻ đến làm ăn, sinh sống ở các thành phố lớn. Nhưng đây lại là lần đầu tiên tôi bị người ta nói vỗ vào mặt như vậy. Mà tôi dám chắc chị ta không phải là người gốc Hà Nội. Một hộ khẩu Hà Nội do chạy chọt? Một ông chồng người Hà Nội? Và thế là có những hạng người như chị ta sẵn sàng nhận vơ vào mình một cái danh hão, để tha hồ quay lại xỉ vả những người vốn cùng xuất xứ với mình.

Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi đạp xe thật nhanh qua các đường phố hối hả người xe. Ngỡ như có hàng nghìn con mắt đang xoi mói nhìn mình mà chỉ trỏ, cười cợt.

⚝ ✽ ⚝

Hôm sau cả Phương và Nhung cùng đưa tôi đến chỗ ở mới.

- Bây giờ thì mày yên tâm rồi nhé -Phương động viên tôi - Gớm cả tháng trời cô nàng cứ phấp phỏng bồn chồn làm cho người ta cũng phát sốt cả ruột. Gắng mà làm việc cho tốt. Biết đâu người ta lại thưởng thêm tiền ấy chứ. Thế là hết phải lo lắng cho mệt người.

- Con dở hơi này - Nhung gắt - Học đại học xong để đi làm bảo mẫu cho con nít mà mày bảo thế là yên tâm được rồi à? Chưa chi đã an phận thế thì bao giờ mới làm được việc gì ra hồn?

- Gớm, mẹ già này, sao khó tính thế. Bắt ne bắt nẹt người khác phát kinh lên được. Động viên nhau tí thôi mà. Lấy ngắn nuôi dài, cũng tốt chứ sao.

- Ừ nói thế, nghe còn được- Nhung ra giọng đàn chị.

Cả chặng đường từ Ngọc Khánh đến Kim Liên, tôi chẳng buồn nói câu nào, cứ im lặng nghe hai đứa bạn chí choé với nhau. Câu chuyện hôm qua với người phụ nữ của Trung tâm giới thiệu việc làm vẫn còn ám ảnh tôi. Lòng tôi nặng trĩu những ấm ức và mặc cảm. Tôi không dám kể cho Nhung nghe, chỉ sợ nó cục tính, lại đến đó làm ầm ĩ lên.

Đến đầu lối rẽ vào nhà ông chủ Hùng, tôi dừng xe lại:

- Thôi các cậu về đi. Nhà tớ đến ở kia kìa. Nhưng thôi đừng vào. Lần đầu tiên đến, cũng không nên kéo bầu đàn thê tử, kẻo người ta lại khó chịu. Ban ngày không phải dạy học, tớ sẽ vẫn cùng đi tìm việc với Nhung. Chỗ hẹn vẫn là ngã tư Thái Hà như mọi khi. Bọn mình sẽ vẫn gặp nhau thường xuyên nhé.

- Thế bà tưởng bà thoát được bọn này rồi chắc? - Phương nguýt tôi.

Nhung chị cả nghiêm mặt lại dặn dò:

- Ở nhà người ta, phải để ý lời ăn tiếng nói, để ý nếp sinh hoạt mà theo nhé. Đi đâu cũng phải thông báo cho người ta cho đàng hoàng, không được tuỳ tiện đâu đấy.

Tôi đang buồn mà phải bật cười:

- Mẹ trẻ ơi, con có phải là con nít đâu!

Phương cũng phì cười:

- Bà dặn tôi hay dặn con Oanh thế còn nghe được. Chứ cái Kiều có mà đố dám quậy phá.à mà để ý quan hệ giữa vợ chồng nhà chủ đấy. Con Li lớp Kinh tế D ngày trước cũng làm gia sư rồi chẳng hiểu sao bố của học trò mê lăn mê lóc. Bà vợ tức khí đóng cửa nhốt nó lại để đánh ghen. Một trận tơi bời nhé. May mà hàng xóm sang kịp không thì tan xác pháo. Nó phải “bỏ của chạy lấy người” đấy.

- Ừ đấy thấy chưa. Tưởng là đơn giản nhưng cũng nhiều chuyện phức tạp lắm. Phải chú ý. Ai biết đâu được. Thôi được rồi, mày vào đi. Nói nhiều thì lại bảo là lên lớp . Bọn tao về đây.

Tôi đợi cho hai đứa đi khuất cuối đường mới chầm chậm đạp xe về phía cổng nhà ông chủ Hùng.

⚝ ✽ ⚝

Con becgiê to kềnh càng vừa nhác thấy bóng tôi đã sủa inh ỏi. Hai chân trước của nó thoắt cái đã chặn lên cái then cài nằm lưng chừng cổng. Con chó vừa thở hồng hộc vừa nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn. Tôi nép sang bên, dè dặt ấn chuông. Gần như ngay lập tức, cánh cửa nhà bật mở. Bà Vi cầm chìa khoá đi ra, và vẫn động tác ghì cổ con chó hung tợn để tôi đi vào nhà - giống hệt như hôm qua.

Chưa kịp để tôi hỏi chuyện bà đã lên tiếng, vẫn cái giọng nhẹ như gió thoảng, thực thực, hư hư:

- Ông bà chủ đi vắng, dặn tôi ở nhà đón cô. Để tôi đưa cô lên trên phòng.

Giọng người phụ nữ ấy rất nhẹ đến nỗi tôi cứ phải cố căng tai ra nghe, chỉ sợ mình bỏ sót một điều gì đó trong những lời nói ấy.

Ngôi nhà rộng, nhiều phòng với đầy những đồ đạc đắt tiền, nhưng không hiểu sao tôi cứ có cảm giác sờ sợ bởi bầu không khí lạnh lẽo, âm âm quanh quất bên mình. Giữa ban ngày mà trong ngôi nhà khá tối. Có thể bởi các cửa sổ và cửa ra vào đều không được mở. Bà Vi bật ngọn đèn cạnh cầu thang có mầu vàng nhờ nhợ để dẫn tôi đi lên tầng trên.

Phòng của tôi ở trên tầng ba, chừng 12m 2 . Trên tầng ba còn hai phòng nữa. Theo như sự chỉ dẫn của bà Vi thì phòng đối diện với phòng của tôi là "tổ" của thằng cu Tũn, còn căn phòng hẹp cạnh cầu thang là nhà kho. Kề ngay đó là một nhà vệ sinh.

- Tôi đang bận việc dưới nhà, cô cứ tự nhiên thu xếp đồ đạc. Cô có thể vào phòng của cậu Tũn để làm quen dần. Có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi.

Chưa kịp nghe hết lời cảm ơn của tôi, bà Vi đã thoăn thoắt đi xuống nhà dưới, không để lại bất kỳ một tiếng động nào. Ngọn đèn vàng cạnh cầu thang cũng tắt ngấm khiến cho phần dưới của ngôi nhà trở nên tối hun hút và âm âm gió. Cả ngôi nhà thốt nhiên trở nên vắng lặng đến ngột ngạt.

Tôi bước vào căn phòng dành cho mình, tiến đến chiếc cửa sổ, đẩy cánh cửa ra cho thoáng. Dường như đã lâu lắm cánh cửa không được mở nên cái bản lề đã đóng rỉ và rít lên kèn kẹt khi bị cưỡng bức đẩy ra. Nhưng vừa lúc ánh sáng ngoài trời lọt vào phòng thì lập tức một mùi chua chua như nước gạo ủ lâu ngày cũng xộc vào theo. Hoá ra chiếc cửa sổ này nhìn ra mặt sau của một khu nhà tập thể năm tầng mầu xi măng cũ kĩ. Dưới chân dãy nhà già nua ấy là rãnh thoát nước và nơi vứt rác thải vô tội vạ. Hèn chi… Tôi vội vàng đóng cửa sổ lại rồi ngắm nghía căn phòng “của mình”.

Trong phòng có một chiếc giường mét hai, một tủ quần áo và một bàn làm việc. Tất cả đối với tôi thật quá tốt vào lúc này. Tôi xếp mấy bộ quần áo của mình vào tủ. Thực ra phần lớn đồ đạc tôi vẫn để ở nhà Phương. Khi nào cần thì chạy đến lấy. Vả lại tôi cũng chỉ xác định làm tạm vài tháng ở đây, đến lúc kiếm được công việc tử tế thì sẽ kết thúc vai trò làm “bảo mẫu” bất đắc dĩ này.

Mà đứa trẻ tôi sắp dạy như thế nào nhỉ? Một đứa trẻ tinh nghịch, hiếu động hay một cậu ấm nhà giầu quen thói muốn gì được nấy? Tôi tò mò bước sang phòng của "cậu" Tũn - đứa học trò mà đến giờ tôi vẫn chưa biết mặt.

Bày ra trước mắt tôi là ngổn ngang đồ chơi các loại và sách vở vứt la liệt từ trên giường xuống dưới đất. Tịnh không có một tấm ảnh chân dung cỡ lớn treo tường nào như tôi suy đoán. Thay vào đó, tường nhà được “trang trí” bằng các hình vẽ vằn vện với đủ các loại mầu sáp và mực viết. Chưa hết, những vệt mực tím còn chạy loang lổ từ trên bàn học xuống tận nền nhà. Tôi nhẩn nha ngồi xếp đặt lại các đồ đạc cho ngăn nắp, trong lòng vẫn không ngớt nghĩ ngợi.

- Cô xuống nhà ăn cơm.

Tôi giật mình quay lại. Bà Vi đã đến sau lưng tôi từ lúc nào. Tôi cố nhìn vào mắt người phụ nữ gày gò ấy, hy vọng đọc được điều gì trong đó, ít ra là một ánh nhìn thân thiện.

- Chiều nay mấy giờ cu Tũn về hả bác?

- Bốn rưỡi chiều tôi sẽ dẫn cô ra trường để đón cậu Tũn. Từ ngày mai bảy giờ sáng và bốn rưỡi chiều cô sẽ đi đưa đón cậu Tũn. Trường gần nhà nên cô có thể đi bộ. Các ngày thứ năm và chủ nhật cậu Tũn được nghỉ học. Cô phải trông cậu cả ngày.

Bà giúp việc trả lời như một cái máy, đôi mắt mầu cùi nhãn toả ra cái nhìn lạnh lẽo.

Tôi định hỏi thêm vài điều về cậu học sinh mới của mình nhưng bà Vi đã xoay người đi xuống nhà dưới nhanh và nhẹ như một con mèo. Tôi đành im lặng bước theo sau người phu nữ khó hiểu ấy.

Bữa cơm trưa của chúng tôi diễn ra trong im lặng. Bà Vi không hề đưa mắt nhìn tôi. Mấy lần định hỏi chuyện bà cho không khí đỡ tù đọng nhưng trước thái độ lạnh nhạt ấy, tôi lại thôi.

Ăn được hai lưng bát, bà Vi buông đũa đứng dậy. Tôi cũng nhanh chóng kết thúc bữa ăn và định thu dọn mâm bát đi rửa thì bà Vi đã chặn lại:

- Ai có việc của người ấy. Cô không phải lo.

- Cháu chỉ định…

Bà Vi giằng lại nắm đũa trên tay tôi, đoạn thoăn thoắt bê mâm bát vào bồn rửa, không bận tâm đến thái độ của tôi, khiến tôi chưng hửng, đứng đực ra.

- Cháu chỉ muốn giúp bác. Làm hai người cho vui mà bác.

- Ai có việc của người ấy. Cô không phải lo.

Bà Vi lặp lại như một cái máy.

Không có bất kỳ một cảm xúc nào được biểu lộ trên khuôn mặt xương xương, lạnh lùng của người phụ nữ ấy. Tự nhiên tôi thấy mình trở nên vô duyên và lạc lõng trong ngôi nhà mà mọi thứ đều xa lạ và đông kín thông tin.

Điều này khiến tôi có phần hồi hộp, phấp phỏng với công việc sắp tới.