← Quay lại trang sách

Chương 5

Cậu Tũn kia kìa.

Bà Vi giơ tay chỉ vào trong sân trường. Tôi háo hức nhìn theo.

Trời đất!

Cậu Tũn là một đứa trẻ khổng lồ.

Tôi phải thú nhận như vậy. Học lớp 4 mà nó đã cao đến một mét rưỡi và nặng hơn 64kg - theo như lời xác nhận của bà Vi. Vì vậy rất dễ nhận ra nó giữa đám đông. Nó to gấp đôi, gấp ba những đứa bạn khác. Trong khi bọn trẻ xung quanh ném cặp , trêu đùa nhau í ới, thì Tũn ta cứ lừng lững đi ra cổng như một cái xe lu với cái cặp sách to ngất ngư trên lưng. Chắc nó biết có bà Vi đang đợi? Tôi thầm phỏng đoán .

Hoá ra không phải vì bà Vi.

Lách ta khỏi cổng trường, cậu Tũn men theo vỉa hè, cắm cúi đi thẳng một mạch, chẳng buồn nhìn ai. Bà Vi và tôi đứng ở gốc cây bên này đường cho đỡ đông xe, thấy cậu Tũn đi ra, bà Vi hối hả vẫy tay ra hiệu và nhớn nhác chạy băng qua đường, khiến tôi cũng phải chạy đuổi theo.

- Cậu Tũn! Đợi bà Vi với.

Bà Vi vừa thở vừa gọi. Đứa trẻ đi khá nhanh, khiến chúng tôi phải chạy theo mất một đoạn. Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, thằng bé từ từ đi chậm lại nhưng nó không nhìn ra phía sau mà vẫn cắm cúi bước về phía trước.

- Đây là cô Vi, cô giáo mới của cậu. Cậu chào cô giáo đi.

Phải nhắc đến lần thứ hai, đứa trẻ mới chịu dừng hẳn lại. Nó lặng lẽ quay xéo mắt, nhìn tôi. Khi bắt gặp ánh mắt tò mò của tôi, nó cụp mắt lại, lũi lũi xách cặp đi trước.

“Ve vẻ vè ve

Cái vè lá lốt

Có thằng học dốt

Cũng đòi điểm cao

Mặt nó như đao

Người nó béo ú

Hôi như con cú

Là thằng Vinh nhè

Ve vẻ ve vè

Cái vè lá lốt…”

- Ê, thằng Vinh đao…

Một cái xe máy vè vè đi bên đường. Đứa trẻ ngồi trên xe dẩu mồm về phía cu Tũn, hét váng lên đầy vẻ khoái chí. Người thanh niên cầm tay lái chừng như là anh trai của nó, cũng quay lại cười khơ khớ.

Mấy đứa bạn nó xách cặp đi trên vỉa hè cười rộ lên hưởng ứng, tay không ngớt chỉ chỏ về phía cu Tũn.

Bà Vi thoăn thoắt chạy lên, giọng nạt nộ:

- Đứa nào đấy hả, đứa nào dám trêu cháu tao đấy hả? Tao gọi công an bắt hết lại bây giờ.

Tôi không khỏi giật mình khi nghe thấy giọng đanh và khoẻ khoắn cất lên từ người phụ nữ ấy, khác hẳn cái giọng hư hư thực thực mà tôi đã nghe quen.

Bà Vi vừa dứt tiếng quát, đám trẻ đã cười ré lên. Thằng bé ngồi trên xe máy lè lưỡi trêu bà Vi. Cu Tũn vùng vằng chạy lên trước, tỏ vẻ không muốn nghe cuộc khẩu chiến. Tôi chạy theo, định nói một câu gì đó an ủi nhưng chỉ sợ làm nó bị tổn thương hơn. Bà Vi cũng đã đuổi kịp chúng tôi sau khi doạ được đám trẻ tinh nghịch.

- Bọn trẻ bây giờ mấy dạy quá - bà Vi lẩm bẩm. Thấy không ai hưởng ứng gì, bà lại im lặng .

Suốt cả quãng đường từ trường về nhà, cả ba chúng tôi đi bên nhau như ba cái bóng, không ai nói với ai câu nào.

Đứa trẻ có vẻ như chẳng bận tâm đến việc có người đi đón và sự xuất hiện của một cô giáo mới. Đường về nhà có vài trăm mét, chắc chẳng còn lạ lẫm gì với nó nên nó đi phăm phăm.

Con bécgiê đang vắt chân lên cổng sủa người qua đường, thấy cậu chủ về vội ngoáy đuôi rối rít và thở hồng hộc. Tũn thò tay qua chấn song vuốt ve con chó trong khi chỉ thiếu chút nữa con cẩu đã thè lưỡi liếm đến tận mặt đứa trẻ.

- Bẩn lắm! Bẩn lắm. Cậu Tũn để bà Vi mở cửa nhé. Bố Hùng không cho chơi thế đâu.

Cuộc giao lưu giữa “hai người bạn” còn quyến luyến mất một lúc thì cánh cổng nhà mới có thể mở ra được.

- Tũn để cô mang cặp sách lên nhà cho nào.

Đứa trẻ vẫn mải mê quần nhau với con béc giê nên không có ý phản đối khi tôi gỡ cặp sách nặng trịch trên vai nó ra.

Mặc dù chưa thật quen mắt với vẻ ngoài vẻ khổng lồ của đứa trẻ 10 tuổi nhưng cậu Tũn bắt đầu trở thành đối tượng săn sóc của tôi như vậy.

⚝ ✽ ⚝

- Ngày mai cháu học những môn gì?

Tôi bắt đầu buổi dạy đầu tiên của mình.

Đứa trẻ vừa mút tay vừa nhìn con muỗi vo ve trước mặt một cách lo lắng.

- Cháu sẽ đập nó hay để cô đập?

Cậu Tũn nhấc ngón tay đỏ lựng vì bị mút quá nhiều ra khỏi miệng:

- Cháu không biết đập đâu. Nó sẽ gọi con khác đến cắn cháu.

Con muỗi đáng ghét đã bay đi chỗ khác.

- Thôi ta học nào. Nó đã bay đi rồi. Mai cháu học gì?

Đứa trẻ vẫn e dè đưa mắt liếc xung quanh phòng, đoạn chạy ra ngoài cửa, gọi tướng xuống dưới nhà:

- Bà Vi! Có muỗi!

Dường như ngay lập tức bà Vi có mặt chỗ chúng tôi với một que hương đỏ lửa. Que hương được cắm thẳng vào tủ sách cạnh bàn học. Bà Vi rời phòng cu Tũn với vẻ mặt mãn nguyện.

Mùi hương muỗi khiến tôi hơi buồn nôn.

- Cậu Tũn ngồi học đi. Muỗi bay đi hết rồi.

Đứa trẻ ngồi vào bàn học với vẻ bồn chồn.

- Muỗi không có gì là đáng sợ cả. Cô sẽ đập nó nếu nó quay lại. Còn bây giờ chúng ta phải học bài thôi. Cháu soạn các môn ngày mai học ra để cô xem. Cháu có biết hôm nay cô đến dạy cháu không ?

- Cháu biết rồi.

- Thế thì tốt. Vậy cháu lấy bài ngày mai ra làm đi.

Đứa trẻ nhìn lên tủ sách để xem thời khoá biểu dán trên đó, đoạn lôi ra một đống sách vở và bút viết các loại. Một cái thẻ điện thoại công cộng và 50.000 đồng rơi ra. Tôi ngạc nhiên:

- Những cái này là của cháu à?

- Vâng - Đứa trẻ đáp cụt ngủn, không mảy may để ý đến thái độ của tôi.

Tôi thầm nghĩ trong bụng “đúng là trẻ con mỗi thời mỗi khác, mỗi nhà mỗi khác”.

Tôi liếc nhìn lên thời khoá biểu, nhẩm lại các môn ngày mai: Toán, Tập làm văn, Đạo đức, Nhạc.

- Nào, hai cô cháu mình học môn Toán trước nhé. Cháu đưa vở bài tập để cô xem.

Đứa trẻ e dè nhìn tôi rồi đưa cuốn vở có hình siêu nhân ngoài bìa.

Vừa giở quyển vở tập, tôi hiểu ngay thái độ e dè của đứa trẻ. Chữ nó xấu kinh khủng. Hình như khi viết bài, nó ấn bút khá mạnh làm cho trang vở bị thủng lỗ chỗ như châm kim.

Đứa trẻ nhìn tôi như chờ đợi một lời khiển trách. Tự nhiên tôi thấy lòng mình xao động. Tôi nhớ thằng Nhuận, con cậu Trực tôi. Ngày bé, nó thường bị ăn roi đến toét cả mông vì tội chữ xấu. Mỗi lần đau quá, nó không dám kêu với bố mẹ mà lén lên chỗ tôi, để tôi xoa cho đỡ đau.

- Em cô ngày xưa cũng viết chữ xấu lắm. Nhìn chỉ cần chịu khó tập viết nhiều lên một chút là chữ đẹp ngay - Tôi nhìn đứa trẻ, an ủi - Thôi hai cô cháu mình vừa làm bài vừa tập cho chữ đẹp nhé. Cô giáo cho 4 bài tập về nhà đây này. Bài 2, 3 và 5 trang 25. Bài 1  trang 27. Cháu đọc đầu bài và giải thử ra nháp cho cô xem có đúng không rồi mới viết vào vở nhé.

Cậu Tũn nhìn tôi bần thần. Cái nhìn của nó làm tôi hơi khó hiểu.

- Cháu có hiểu đầu bài không ?

Đứa trẻ vẫn bần thần ngồi mút tay. Mặt cúi gằm xuống trang sách. Một lúc sau nó dè dặt :

- Quyển sách… trong đó giải rồi. Cháu chỉ cần chép lại … chép lại thôi.

- Sách nào? - Tôi ngạc nhiên

Đứa trẻ rút ngón tay ra khỏi miệng và lục tìm trong cặp sách. Hoá ra đấy là cuốn Hướng dẫn giải các bài tập toán lớp 4 . Trời đất, lâu nay cậu Tũn vẫn học hành theo cái kiểu này đây! Chẳng trách… Tôi cố nén sự thất vọng:

- Hai cô cháu mình cùng làm xem có giống trong sách không nhé?

- Nhưng chép sách nhanh hơn - Đứa trẻ nhìn tôi với vẻ thắc mắc.

Trong khi tôi ra sức thuyết phục đứa trẻ về việc phải tự mình làm các bài tập chứ không được chép ở trong sách ra thì bà Vi lại xuất hiện. Lần này là một cốc sữa đầy sóng sánh.

Chừng 20 phút vừa giải lao, vừa là để đứa trẻ đánh vật với cốc sữa:

- Cháu nghĩ là … - tôi dè dặt nhìn bà Vi - uống sữa buổi tối thế này … mà cu Tũn nhà mình thì…

Tôi lựa lời để cu Tũn khỏi thấy tự ái. Nhưng với một đứa trẻ đang thừa cân mà tiếp tục bị nhồi nhét thế này thật không nên chút nào.

Bà Vi có vẻ không bận tâm đến ý kiến của tôi . Mọi sự chú ý của người phụ nữ ấy giờ đây là đứa trẻ và cốc sữa đang chậm chạp ngót đi. Đôi mắt già nua của bà Vi nhìn đứa trẻ như muốn thôi miên nó. Khi giọt cuối cùng của cốc sữa đã được dốc cạn một cách khó nhọc, khuôn mặt người phụ nữ ấy mới được giãn nở đôi chút:

- Thôi Tũn ngoan của bà, Tũn yên của bà, Tũn học bài đi nhé. Bà Vi xuống đây.

Cánh cửa khép lại sau lưng hai cô trò chúng tôi, không một tiếng động. Sự biến mất của bà Vi như thực, như hư khiến tôi hơi sờ sợ.

Buổi học đầu tiên kết thúc lúc 11 giờ kém 5 phút. Đứa trẻ hoàn toàn mụ mị vì cơn buồn ngủ. Tôi dìu nó lên giường rồi trở về phòng, toàn thân thấy mệt rã rời.

⚝ ✽ ⚝

Tôi không ngờ dạy một đứa trẻ lại vất vả đến thế. Cu Tũn hoàn toàn mơ hồ về những gì nó được học trên lớp. Những giờ học tại nhà, nó rất khó tập trung. Với một ngón tay đỏ bầm lên vì bị mút quá nhiều , nó có thể ngồi hàng tiếng đồng hồ nhìn ra ngoài cửa hoặc vẽ nhoe nhoét lên các quyển vở, nhưng một tiếng tập trung ngồi học thì dường như làm cho nó kiệt sức.

Tôi phải rất chật vật hướng dẫn cho cu Tũn nắm được các bài học trên lớp và cố hiểu nó. Cũng giống như bà Vi, nó kiệm lời và hơi khó hiểu.

Sống được một thời gian ở nhà ông chủ Hùng, tôi luôn cảm giác có một điều gì đó bất ổn mà tự mình không tài nào lý giải nổi. Có thể bởi tại không khí âm âm ở ngôi nhà ba tầng khép cửa im ỉm suốt ngày nên luôn thiếu ánh sáng mặt trời. Cũng có thể bởi những biểu hiện lạ lùng của bà giúp việc. Cả đứa trẻ mà tôi đang dạy với những phút lơ đãng khó hiểu của nó…

⚝ ✽ ⚝

Buông quyển sách xuống, quay sang nhìn đồng hồ tôi không khỏi giật mình: đã gần hai giờ sáng. Ngày còn ở trong ký túc xá, tôi hay bị kêu vì thói sa đà vào đọc sách quá khuya. Cũng may ở nhà cu Tũn, tôi được một mình một phòng nên thói quen này chưa ảnh hưởng đến mọi người. Tôi hối hả tắt đèn, đặt lưng xuống giường, cố gắng ru giấc ngủ mau đến.

Quanh tôi một mầu đen sẫm đặc và âm âm.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng gió rít ngoài cửa sổ càng trở nên mãnh liệt. Lại một đợt áp thấp nhiệt đới sắp tràn về - tôi miên man nghĩ. Ngày xưa mỗi lần có áp thấp nhiệt đới, cậu tôi hay kêu mỏi người . Rồi cả đêm cậu nằm trằn trọc không ngủ được. Sáng ra mặt cậu phờ phạc. Thể nào mợ cũng ca cẩm cậu…

Đột nhiên có tiếng tức tưởi mơ hồ khiến tôi thoáng rùng mình. Ngôi nhà lúc này chỉ có ba người : tôi, cu Tũn trên tầng ba và bà Vi ở tầng một. Vợ chồng ông chủ Hùng đã đi Trung Quốc từ đầu tuần. Ngôi nhà càng trở nên rộng mênh mông với thật ít sinh khí .

Tiếng khóc tức tưởi, tiếng thở dài kìm nén lại thoang thoảng vọng đến tai tôi. Tôi lo lắng: có phải cu Tũn đang ngủ mơ thấy ác mộng? Hay bà Vi? Người phụ nữ lạnh lẽo như sắt đá ấy liệu có thể gặp chuyện gì để phải buồn lòng? Hay chỉ là tiếng gió trêu đùa?

Đúng là tiếng gió thật. Tôi tự cười mình giầu trí tưởng tượng.

Một… hai… năm mươi tám…năm mươi chín…

Giấc ngủ vẫn bỡn cợt tôi .

Một trăm ba hai… một trăm ba nhăm…

Lần này thì tiếng khóc rõ rệt hơn. Có cả tiếng sụt mũi. Tôi hối hả bật đèn, chạy sang phòng cu Tũn. Trong ánh đèn ngủ mầu hồng đứa trẻ đang nằm bò trên cái gối ôm ngủ ngon lành. Một ngón tay nằm ngoan trong cái miệng he hé cười. Tôi thở phào, sẽ sẽ khép cửa lại, định bụng trở về phòng. Nhưng ánh đèn le lói một cách bất thường dưới tầng một khiến tôi lo lắng. Bà Vi! Có chuyện gì đó với bà Vi!

Tôi lập cập bước xuống.

Trong căn phòng chật hẹp của mình, bà Vi ngồi lặng phắc như một pho tượng, tóc xoã trắng xoá, trùm kín lưng. Trước mặt bà Vi, trên nóc tủ quần áo là một bát hương nghi ngút khói và một khung ảnh nhỏ viền đen đã cũ kĩ. Trong khung ảnh ấy là khuôn mặt của một đứa bé trai bầu bĩnh đang toe toét cười.

Tôi đứng đờ người trước cửa phòng bà Vi. Mùi hương khói mê hoặc giữa đêm khuya khiến cả người tôi lạnh toát.

Người trong ảnh là ai? Con hay cháu của bà Vi? Một lần, ông chủ Hùng có nói qua với tôi về hoàn cảnh bà Vi: bà là người cùng làng, không chồng con gì nên hai vợ chồng đã đón bà lên đây ở cùng, đồng thời cũng để quán xuyến luôn việc gia đình. Vậy sao lại xuất hiện bức ảnh đứa trẻ kia và có cảnh ngồi khóc tức tưởi trong đêm như vậy?

Đột nhiên ánh điện trong phòng bà Vi tắt ngấm. Chỉ còn ba chấm hương đang cháy đỏ hiện lên trong bóng tối bịt bùng. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng tôi lạnh buốt.

Rất may sau tiếng dép loẹt quẹt, ánh diêm ngay lập tức sáng loé lên trong phòng cùng mùi lưu huỳnh cháy phát tán trong không khí làm cho tôi bớt hoang mang. Trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn dầu vừa được thắp, bà Vi giở màn ra mắc. Những tiếc thở dài não nuột chốc chốc lại vang lên. Tôi run rẩy bám theo tay vịn cầu thang, đi lên phòng.

Từ bấy đến sáng tôi bập bõm trong những giấc mơ quái gở.

⚝ ✽ ⚝

Hình ảnh bà Vi như pho tượng trước bức ảnh nghi ngút khói giữa đêm khuya ám ảnh tôi nhiều ngày sau đó. Có điều gì uẩn khúc trong cuộc đời của người phụ nữ ấy mà tôi thật khó có thể lý giải được.

Những tình cảm mà người phụ nữ ấy bộc lộ ra bên ngoài với người khác luôn dè sẻn đến nghẹt thở nên rất khó mà đoán biết được gì. Nhưng chỉ riêng đối với cu Tũn, người phụ nữ ấy lại chăm lo, ve vuốt hết mực. Thậm chí, khi cần, bà Vi giống như một con gà mẹ xù lông che chở cho con trước những mối đe doạ có thể xảy ra.

Cu Tũn?

Đứa trẻ trong khung ảnh màu đen?

Có gì liên quan đến nhau?

Câu hỏi không có lời giải khiến đầu tôi muốn vỡ tung.

Nhiều lúc tôi cũng muốn tỏ ra thân thiết với bà Vi, nhưng sự lạnh lùng có phần khắc nghiệt của bà khiến tôi thấy nản.

Chẳng lẽ không có con đường nào để đến được với tâm tư của người phụ nữ cô độc này?

Ngôi nhà chỉ có ba người.

Liệu tôi có được tính là người thứ ba?

⚝ ✽ ⚝

Thu xếp công việc tại nhà cậu học trò mới vào nề nếp, tôi và Nhung lại rong ruổi đi kiếm việc. Càng ngày tôi càng cảm thấy thật khó có thể gắn bó lâu dài với ngôi nhà này. Nhưng tìm công việc khác thì chẳng hề dễ dàng chút nào. Không có tấm bằng đỏ, không hộ khẩu Hà Nội, không người quen biết, không tiền bạc, không liều mạng - với “năm không”, cơ hội tìm việc của chúng tôi vì thế ngày càng thu hẹp dần.

Nhung học tôi "lấy ngắn nuôi dài" nên nhận vào làm thuê cho một hiệu kính thuốc trên phố Cầu Gỗ với lương tháng 500.000 đồng và tiếp tục săn tìm cơ hội mới.

⚝ ✽ ⚝

Chủ nhật cũng là ngày tôi và cu Tũn được phép nghỉ xả hơi.

Tranh thủ lúc cu Tũn được bố mẹ cho đi chơi công viên Thủ Lệ, tôi đạp xe qua nhà Phương lấy ít sách vở còn gửi ở chỗ nó về ôn lại vào những lúc rảnh rỗi cho khỏi quên kiến thức.

Mới hơn 8 giờ sáng, chắc nàng ta vẫn còn đủng đỉnh nằm trên giường - tôi nghĩ bụng. Nó là đứa nghiện ngủ . Những ngày còn ở với Phương, tôi nghiệm thấy cứ đến ngày nghỉ là nó phải ngủ đến tận trưa nếu không thì cứ vật vờ như đứa hết hơi cả ngày. Dậy thì ăn qua loa bát mì tôm hoặc chạy nháo ra chợ mua qua loa mớ rau, quả trứng, thế là xong bữa. ở một mình nên sinh hoạt của nó cũng hơi tuỳ tiện.

Vừa đến nhà Phương, thấy cổng không khoá, cửa ra vào khép hờ, tôi không khỏi ngạc nhiên. Chẳng lẽ hôm nay “mặt trời đi vắng”? Hay nàng ta ngủ đủ chán rồi, nay thay tính đổi nết, dạy sớm đi chợ cho ra dáng đảm đang? Tôi cười thầm, rón rén đi lên cầu thang định bụng sẽ trêu cho cô nàng một mẻ. Đi đến lưng chừng cầu thang, tôi chợt nghe thấy tiếng cái Phương thì thầm và cười khúc khích. Thì ra có người đến chơi, cô nàng mới dậy được sớm thế. Mà ai thế nhỉ? Trừ nhóm của chúng tôi ra, có bao giờ nó mời ai về đâu. Nó vẫn ngại chuyện bạn bè qua lại, tụ tập thường xuyên nơi nó ở mà. Hay người nhà nó dưới quê lên chơi? Hay một anh chàng nào đó lọt vào mắt xanh của nó nên cô nàng ngã lòng mà đưa về nhà? Kiểu gì tôi cũng phải “tóm gọn” để bắt nó phải “nộp phạt” cho cả nhóm! Tôi rón rén bước lên những bậc cầu thang cuối cùng.

Vướng tấm màn ri đô màu kem nhạt nên tôi chỉ nghe thấy tiếng Phương mà chưa phát hiện ra người khách là ai. Tự nhiên linh tính mách bảo tôi điều gì đó không bình thường, khiến tôi hơi sờ sợ.

Chẳng lẽ tôi đi xuống nhà dưới ấn chuông cho phải phép? Bây giờ tôi vào cũng dở, đi xuống cũng dở.

Đúng lúc tôi còn đang lưỡng lự thì tấm màn gió bất chợt bị thổi tung lên. Cũng chỉ trong tích tắc một cảnh tượng kinh hoàng đập vào mắt tôi: trên ghế, cái Phương đang nằm loã lồ. Kề ngay đấy là một người đàn ông tóc muối tiêu, to béo và trần trùng trục đang làm công việc của một con đực liếm láp, mơn trớn con cái.

Tiếng cái Phương rúc rích: “anh làm em nóng chết đi được. Gì mà háu đói thế. Vừa mới đến đã hùng hùng như hổ vồ thế, kinh chết đi được ”. Tiếng người đàn ông cười khùng khục đáp lại “ừ hổ đói đây. Anh thèm em không chịu nổi, con gái yêu của anh nhỉ. Cả tháng nay anh không được yêu em rồi còn gì”.

Đúng lúc ấy cái Phương phát hiện ra tôi đang đứng chết trân ngoài cửa. Mặt nó trở nên bạc phếch, đầy khiếp đảm. Người đàn ông thấy bạn tình đờ người lại bèn hối hả nhìn ra ngoài.

Trời ơi, ông ta chính là người mà lâu nay nó vẫn giới thiệu là “bố nuôi”!

Người tôi như hoá đá.

Trong lúc cái Phương quáng quàng giật lấy mảnh áo vương trên sàn nhà để che thân thì tôi cũng sực tỉnh khỏi cơn choáng váng. Tôi lao xuống nhà dưới, cuống cuồng dắt xe, mở cổng và phóng như điên ra phố, mồ hôi túa ra đầm đìa, tim đập loạn xạ.

Phương ơi , sao lại thế này? Hoá ra lâu nay mày sống như vậy sao? Mày không dám đưa bạn bè đến vì mối quan hệ nhơ nhớp này hay sao?

Cổ họng tôi đầy ứ lên một cơn buồn nôn không kìm nén nổi. Các tế bào trong cơ thể căng lên, ớn lạnh. Tôi táp xe vào vệ đường, nôn thốc nôn tháo.

⚝ ✽ ⚝

Tôi đạp xe đi lang thang mãi đến trưa mới trở về nhà. Tự nhiên phải mang trong mình một bí mật khủng khiếp khiến cho tôi như bị rút hết sức lực.

Phương đã đợi tôi ở đầu lối rẽ vào nhà từ lúc nào. Lần đầu tiên tôi thấy nó đi ra ngoài phố mà không dùng mỹ phẩm. Khuôn mặt nó trông già đi và có phần mệt mỏi, tiều tuỵ. Lẽ nào nó đến đây để thanh minh với tôi? Hoặc cầu xin tôi hãy giữ kín bí mật này giùm nó? Tôi im lặng chờ đợi.

- Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ đi ngay: đồ đạc của Kiều tôi đã chuyển hết đến đây rồi. Tôi mong cậu đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa. Tôi có sự lựa chọn riêng của tôi, vì vậy tôi hy vọng đừng ai can thiệp vào cuộc sống riêng ấy. Tôi tự biết chịu trách nhiệm về hành động của mình. Thôi tôi đi đây.

Nó nói bằng cái giọng lạnh tanh, vô cảm, đoạn quay xe, rồ ga phóng đi mất hút.

Tôi thấy đau đớn quá.Còn đâu hình ảnh cái Phương ngày nào, bị người ta lợi dụng tình yêu, làm cho nó tổn thương, định nấu cơm trộn thuốc chuột để tự tử, may mà chúng tôi phát hiện kịp. Khi ấy nó là cái Phương xinh đẹp, trong sáng và yếu đuối mà nhóm chúng tôi luôn phải để mắt tới. Nó như vật báu của nhóm, khiến chúng tôi vừa tự hào nhưng cũng rất đỗi vất vả. Vậy mà giờ đây, cái con búp bê xinh đẹp và dễ bị tổn thương ấy đang lao vào những chuyện thật điên rồ.

Phương ơi, mày điên thật rồi.

⚝ ✽ ⚝

Cái Phương bò lổm ngổm trên mặt đất, người đầm đìa máu. Tôi giơ tay cho nó bám mà không tài nào với tới được . Hai chân tôi cứng nhắc. Cái Phương khóc nức lên. Từ trong bụng nó, một đứa trẻ bầu bĩnh lóp ngóm chui ra. Bà Vi. Sao bà Vi lại có mặt ở đây? Bà đừng thắp hương nữa. Xúi quẩy lắm. Sao lại là con của bà?

Người phụ nữ giúp việc, mặt đanh cứng lại như một tảng đá. Giật đứa bé ra khỏi bụng cái Phương, ba ta vùn vụt lao ra cửa.

- Bà Vi. Đừng đi. Đứa bé không phải của bà. Bà Vi…

Cái Phương khóc nấc lên. Tôi cố đuổi theo bà Vi mà không thể nào nhấc chân lên được.

Đứa bé bắt đầu khóc thét. Cái Phương lịm đi. Cả người nó tím tái. Tôi cuống cuồng gọi bà Vi. Nước mắt ầng ậc đầy con ngươi, trĩu nặng.

- Cô Kiều!

- Cô giáo ơi…

Tôi choàng tỉnh. Khuôn mặt lạnh như đá tảng của bà Vi đập ngay vào mắt tôi. Tôi co dúm người lại, ú ớ.

- Cô ơi, cô bị làm sao thế?

Tiếng trẻ con. Tiếng cu Tũn. Nó đứng lấp ló sau bà Vi, nhìn tôi e dè. Tôi thấy mặt mình ướt nhoẹt, người đầm đìa mồ hôi. Tôi hoảng hốt bò dậy, vẫn chưa hết hoang mang vì cơn mơ vừa qua.

- Cháu …

Bà Vi chăm chắm mắt nhìn tôi, đoạn bỏ xuống nhà dưới, không nói một lời nào. Cu Tũn thì vẫn đứng lại, tò mò nhìn vào mặt tôi :

- Cô khóc đấy. Cô gọi tên bà Vi. Cô có sao không ?

Tôi mệt mỏi lắc đầu:

- Tại cô ngủ mơ đấy mà. Không sao đâu. Cô rửa mặt rồi sẽ tỉnh táo ngay thôi mà.

- Thế ạ?

Đứa trẻ nhìn tôi vẫn chưa hết nghi hoặc. Nó theo tôi ra tận nhà tắm, đợi tôi rửa mặt xong.

- Cô tỉnh chưa?

Tôi khẽ gật đầu, trong lòng vẫn chưa hết bàng hoàng vì cơn mơ quái gở vừa rồi.

- Ngủ mơ người ta hay nói nhiều thế hả cô?

Tôi hoảng hốt:

- Cô… cô đã nói gì vậy?

- Cháu… cháu cũng chẳng nhớ. Mà cháu chẳng hiểu cô nói gì đâu.

Ngực tôi thót lại vì sợ hãi.

Phương.

Bà Vi.

Chẳng lẽ những câu chuyện mệt mỏi ban ngày đã bắt đầu tấn công vào cả giấc mơ của tôi ?