Chương 5
Bộ tứ chúng tôi giờ đây, mỗi người một hoàn cảnh, không ai giống ai. Cái Oanh vẫn từng ngày phải âm thầm chống chọi với căn bệnh AIDS quái ác, không biết lúc nào sẽ phát tác ra ngoài. Cái Phương vẫn lao vào công việc để quên đi những vết nhơ trong quá khứ. Nhung thì hùng hục với nghề báo chí. Một cú chạm xe “bất thình lình” trong xóm liều đã khiến nó nằm viện mất nửa tháng trời.
Còn tôi, vẫn đang theo đuổi nghề luật, một nghề nghiệp còn khá mới mẻ ở Việt Nam nên phải đương đầu không ít những khó khăn. Dưới quê cậu mợ tôi đã chia tay nhau. Con Thanh theo mợ, về thị xã. Thằng Nhuận ở với cậu dưới quê. Nó chuẩn bị lên Hà nội ôn thi đại học thêm một năm nữa. Cậu gửi gắm nó nơi tôi.
Và mới đây thôi, tôi được biết người cha bao nhiêu năm biến mất của mình, hiện vẫn còn sống đâu đó trong Đồng Nai với một vợ và sáu đứa con. Bao buồn đau, tủi phận ngày bé lại được dịp sống dậy. Cha tôi liệu có biết không? Tại sao ông bỏ rơi tôi? Giờ đây tôi có nên đi tìm cha không ?
⚝ ✽ ⚝
Tôi không có ý định viết nên một câu chuyện tròn trịa và có hậu.
Cuộc sống bản thân nó là thế, dù bạn có muốn hay không.
Những gì xảy ra với chúng tôi đến hôm nay mới chỉ là khởi đầu của một chặng đường mới, một chặng đường có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc đời của mỗi chúng tôi.
Dẫu có hối tiếc một điều gì đó đã xảy ra trong quá khứ thì chúng tôi vẫn phải tiếp tục bước tiếp, cố tránh không lặp lại những sai lầm cũ. Mà con đường phía trước - chúng tôi đều hiểu - còn vô vàn chông gai. Điều an ủi chúng tôi lớn nhất, đó là một tình bạn bền chặt theo thời gian, cổ vũ động viên cho mỗi người tự tin sống tiếp.
Tôi, Nhung và Oanh vẫn sống cùng nhau trong khu nhà trọ “ hình đoàn tầu”. Mỗi khi nhận được thư Phương, chúng tôi cùng chụm đầu vào đọc say sưa, để rồi bộ tứ lại cũng nhau chia sẻ những vui buồn của cuộc sống ngày thường qua những cánh thư. Ngày rảnh rỗi, ba đứa tôi lại đến thăm mẹ Năm và cái Nấm.
Còn nữa, đến tết dương lịch Nam sẽ về Việt nam. Chúng tôi có rất nhiều chuyện để nói với nhau…
⚝ ✽ ⚝
Vậy là tính cả 5 năm đại học, tôi đã trụ lại ở Hà Nội này được 8 năm. Tám năm ròng với bao vui buồn. Tám năm là nhiều mà cũng lại là ít . Và tôi giờ đây, không khỏi những lúc chợt giật mình tự nghĩ: hình như tôi cũng chỉ như một người khách xa lạ lạc giữa chốn thị thành .
Nhưng liệu có phải ai sinh ra cũng đã có sẵn một mảnh đất cho mình? Người ta phải tự kiếm tìm và khẳng định mình trên miền đất ấy - phải thế chăng …
Hà Nội 3 - 2005
Phong Điệp
-- Hết --