Chương 4
Bạn đọc hẳn sẽ chưa quên nhân vật Phương hoa khôi?
Thấm thoát chúng tôi đã bặt tin nhau cả năm trời. Bây giờ bộ tứ đã tập hợp lại được ba người sau nhiều sóng gió, chúng tôi càng nhớ đến Phương nhiều hơn. Không ai nỡ trách nó sau những chuyện đã xảy ra. Bị quẳng vào chốn thị thành phồn hoa và đầy bất trắc này, thật khó tránh khỏi những va vấp. Mà chúng tôi chỉ như những con chim vừa mới ra ràng, cánh bay còn vô cùng yếu ớt, mong manh. Chỉ cần một cơn gió mạnh cũng dễ làm cho cánh chim ấy bị tổn thương, sa khỏi bầy. Những gì mà Phương phải trả giá sau mọi chuyện cũng đủ nặng nề cho nó trong những năm tháng sau này. Điều làm chúng tôi băn khoăn, lo lắng nhất đó là: liệu Phương có đủ nghị lực để cam đảm đứng lên, làm lại từ đầu?
Cuộc sống phức tạp, thật khó có thể đoán biết được điều gì sẽ xảy ra. Tôi chỉ thầm cầu mong cho mọi chuyện được tốt đẹp.
Dù Nhung và Oanh không nói ra, nhưng tôi biết nó cũng cùng tâm trạng như tôi. Lạc lõng, bon chen với cuộc sống đô thị, chúng tôi vừa thương bạn, vừa thương mình.
⚝ ✽ ⚝
Hóa ra bài báo của Nhung có hiệu quả hơn cả sự mong đợi của chúng tôi. Nó là cánh chim báo tin cho người cuối cùng của bộ tứ “tìm về tổ” !
Còn có thể là ai ngoài Phương hoa khôi!
Nó đã liên lạc lại với chúng tôi qua địa chỉ báo Nhịp sống tuổi trẻ của Nhung. Mảnh còn lại của bộ tứ đã hợp lại sau cả một thời gian ly tán đằng đẵng. Điều này thực có sức an ủi lớn đối với những đứa con sống xa nhà, thiếu thốn tình cảm như chúng tôi.
Tình bạn - với chúng tôi - vừa là tình gia đình, vừa là chỗ dựa tinh thần trong cuộc sống bon chen, vất vả này.
Một lần vào hàng gội đầu, Phương tình cờ cầm vào tờ báo Nhịp sống tuổi trẻ đúng vào số có bài viết của tác giả Bùi Kim Nhung : “Đánh thức dậy hồn của đất ”. Nó đã đọc không sót một chữ. Nó đã ngây ra, nhìn ảnh của cái Oanh trên báo mà không tin được đó lại là sự thật.
Nó đã oà khóc như trẻ con.
Cuộc sống vẫn là những câu chuyện có hậu.
Hoá ra bây giờ Phương đang sinh sống trong Nam, “để dứt bỏ những chuyện không hay trong quá khứ, làm lại cuộc đời mới” . Thư nó đã viết vậy. Những dòng chữ run run, vẫn chưa hết những nỗi ám ảnh cay đắng của quá khứ. Phương hẹn khi nào tiện nó sẽ ra Bắc thăm chúng tôi . Bây giờ nó đang làm việc cho một hãng bảo hiểm của nước ngoài, cuộc sống cũng dần ổn định. Chưa bao giờ nó quên bộ tứ chúng tôi nhưng giờ đây nó cần thêm thời gian. Thời gian để quên đi những chuyện đau buồn. Thời gian để lấy lại tự tin trước bạn bè. Thời gian để khẳng định mình.
Phương ạ, vẫn còn nhiều thời gian cho cậu và cho cả tụi mình nữa. Với bộ tứ chúng mình, cuộc sống chỉ vừa mới bắt đầu.
Dù sao chúng mình cũng mừng cho cậu.
Cái gì đã qua cũng đã qua rồi mà.
Có ai tránh được những sai lầm trong đời đâu.
⚝ ✽ ⚝
Oanh kể: sau lần nó sảy thai, vì ngại tôi và Nhung nên nó tránh mặt nhưng vẫn liên hệ với cái Phương.
Thực ra Phương cũng có nỗi khổ riêng của mình. Nó bị người đàn ông ấy làm cho mê muội bởi những viễn cảnh mà ông ta đã vẽ ra: căn hộ ấy sẽ đứng tên nó, nó sẽ có công ăn việc làm đàng hoàng, có hộ khẩu Hà Nội, một tài khoản đủ dùng trong ngân hàng. Nó không còn là con bé nhà quê da nâu quần vá nữa mà sẽ là nàng công chúa của phố phường, được lên xe xuống ngựa, đàng hoàng gia nhập vào giới thượng lưu.
Rồi thì những món quà “nhỏ bé” lúc gặp mặt như điện thoại di động, dây chuyền vàng, bộ váy ngoại, nước hoa đắt tiền… làm nó không đủ can đảm để từ chối. Hơn nữa ông ta cũng không ràng buộc nó: Lúc nào nó cần lấy chồng, ông ta sẽ chấm dứt mọi mối quan hệ.
Với một con bé tỉnh lẻ nhà nghèo, bố mẹ giật gấu vá vai mới đủ tiền cho con ăn học, những thứ tự nhiên “trời cho” khiến nó không khỏi toan tính. Sức mạnh của vật chất khiến nó mụ mẫm. Sự xấu hổ, nhục nhã ban đầu qua đi rất nhanh. Ông ta cũng chỉ gặp nó tháng đôi ba lần “cho khuây khoả”. Trong khi những thứ mà nó nhận được quả là một giấc mơ. Vì vậy nó tự nguyện chấp nhận làm bồ nhí cho người đàn ông ấy trong danh nghĩa là con gái và bố nuôi để tránh bị thiên hạ đàm tiếu.
Mãi đến khi con gái thực sự của người đàn ông ấy kéo một lũ lâu la xộc đến giữa lúc “cuộc vui” đang bắt đầu thì cái Phương mới thấm nổi tủi nhục. Đám lâu la kia không cho cái Phương mặc quần áo và bắt đứng ra giữ nhà để chúng “quay phim, chụp ảnh kỷ niệm” trong những tiếng cười khả ố.
Cái Phương tưởng có thể chết ngay đi được vì nhục nhã.
Đang từ đỉnh cao của danh vọng và hưởng thụ, nó bị ném thẳng xuống Địa Ngục tối tăm, ê chề . Nó choáng váng, sực nhận ra những ngu muội của mình…
Hành hạ “con bồ nhí của ông già” thoả thuê, đứa con gái của ông ta vừa lột đồ trang sức trên người nó vừa nhếch mép cười:
- Con đĩ kia, biết thế nào là nhục chưa. Mày cút ngay ra khỏi cái nhà này. Nếu còn béng mảng đến gần ông già tao thì lần sao tao sẽ cho mày tắm a xít, nghe chưa con?
Cả một lò lửa đang ngùn ngụt cháy trước mặt Phương. Lò lửa ấy đang muốn thiêu trụi nó.
Lò lửa ấy cũng chỉ trạc tuổi nó.
Cô ta cũng có nỗi khổ của mình.
Không hiểu sao lúc ấy nó không hề thấy giận người con gái đang bừng bừng sát khí đứng trước mặt mình và thả sức tuôn ra những lời lẽ cay độc. Nếu nó là cô ta liệu nó có dễ dàng mà tha thứ không?
Nó căm giận bản thân.
Nó cay đắng ôm quần áo ra khỏi căn nhà mà có lúc nó ngỡ đã có được trong tầm tay.
Nó tìm đến với Oanh.
Không một lời kể lể, thanh minh.
Không một giọt nước mắt.
Sau đó hai đứa kiếm nhà thuê chung. Đó cũng là lúc cái Oanh mới bị sảy thai. Điều này giúp lý giải vì sao hồi đó chúng tôi nhiều lần đến nhà “bố nuôi” tìm Phương chỉ thấy nhà đóng cửa im ỉm.
Sau sự kiện nhục nhã ấy, cái Phương bỏ việc ở cơ quan luôn. Cả tháng trời, nó giam mình trong nhà trọ.
Oanh kể, một lần nó đi ra ngoài chừng hai tiếng, lúc về nhà thì đã không thấy cái Phương đâu. Đồ đạc của Phương cũng đã được dọn sạch. Hai đứa bặt tin nhau từ ấy cho mãi đến khi cái Phương chủ động viết thư liên lạc lại với chúng tôi .