Độc thoại
Có đôi khi, em nghĩ rằng chúng ta luôn muốn người khác nâng niu tâm hồn mình nhưmột quả cầu thủy tinh: nhìn ngắm nó thật rõ ràng, nhận ra vẻ đẹp của nó từ mọi góc nhìn, nhưng chẳng thể nào chạm đến hay chi phối cái thế giới đẹp đẽ bên trong đó mà không làm nó vỡ nát.
Dường như mỗi chúng ta, trong khi chia sẻ chân thành và trọn vẹn cả một phần đời với nhau, đều cố gắng bảo vệ quả cầu thủy tinh đó trong trái tim mình. Cho nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên khi chúng ta đã chuyện trò với nhau nhiều đến thế, mỗi sáng mỗi tối, mỗi ngày mỗi đêm, trong những bữa ăn, trên đường rong ruổi, ấy vậy mà chúng ta vẫn có vô vàn những cuộc độc thoại với riêng mình. Cũng chẳng có gì ngạc nhiên, khi một lúc nào đó chúng ta nhìn vào mắt nhau và nhận ra một con người lạ lẫm, khiến ta ngạc nhiên và bất ngờ hết sức, khiến ta cảm thấy thật thích thú và khao khát khám phá một lần nữa. Như thế không phải là thú vị lắm hay sao? Bởi dù sao thì tương lai của mỗi chúng ta đều là một bức tranh chưa được vẽ.
Ký ức của riêng anh, của riêng em, giống như hai bức bình phong sơn mài cẩn ốc tuyệt đẹp mà mỗi năm tháng qua, chúng ta lại ghép thêm vào đó một mảnh ghép mới. Thậm chí với những hình ảnh cũ, mỗi lần nhìn lại, ta đều thấy nó như lấp lánh dưới một nguồn sáng khác, vì thế, ánh lên những màu sắc và nét đẹp khác. Ký ức đó, và cả những giấc mơ, thuộc về một thế giới thầm kín mà mỗi chúng ta cất giấu riêng trong trái tim mình, hầu như không thể chia sẻ được.
Thế nên đối với em, cảm giác nhiều khi không hiểu anh hay không được anh thấu hiểu thực ra chẳng phải là điều chi bất hạnh, mà chính là một phép mầu lớn lao của cuộc sống.