Những người đàn bà đọc
Trong mắt anh, người đàn bà đẹp nhất lúc nào? Khi cô ấy còn trong trẻo và đầy hứa hẹn như một đóa hoa hàm tiếu ở tuổi mười sáu? Hay khoảnh khắc cô ấy khỏa thân và xõa tóc, thả rơi cơ thể rã rời xuống tấm nệm êm, đôi môi hé mở mỉm cười sau cuộc ân ái? Giây phút cô ấy lặng lẽ ngắm nhìn trong gương lần cuối khuôn mặt đã được trang điểm, thân hình đã được khoác chiếc áo cưới tuyệt vời nhất mà cô ấy có thể chọn, trước khi xoay lưng bước đến nơi chú rể của mình đang chờ đợi? Hay những lúc cô ấy thản nhiên cho con bú, với đôi mắt âu yếm chẳng nhìn thấy thứ gì khác trên cõi trần gian này ngoài thiên thần bé bỏng của mình?
Em thì luôn tin rằng người đàn bà đẹp nhất là khi cô ấy đọc sách. Một mình. Khi đó, cô ấy đơn độc nhưng hoàn toàn tự chủ, và đầy mơ mộng.
Chắc chắn mỗi người đàn bà đều khao khát điều gì đó khi cầm trên tay một quyển sách mở: tri thức, một cuộc phiêu lưu, một thế giới xa lạ, tình yêu, và con người bí hiểm của chính họ. Những quyển sách nặng dày không hứa hẹn sẽ biến em thành người trí thức. Những quyển sách giải trí rẻ tiền cũng chẳng thể khiến em trở nên hư hỏng hơn. Thế nên em thích bọc bìa sách lại bằng một chiếc áo bằng vải như người Nhật, để che đi tựa sách. Vì việc em đọc sách gì hay nhận được gì từ cuốn sách ấy là điều hoàn toàn riêng tư.
Anh có biết những cuốn sách yêu thích của em không, những cuốn sách em luôn cất riêng trong tủ đầu giường thay vì để trên kệ sách của mình, tất cả đều là tác phẩm của những người đàn bà. Những cuốn sách nhỏ nhắn mà chứa cả một trời suy tư mộng tưởng, và không hề kém sắc sảo, thông minh. Sidonie Gabrielle Colette, Marguerite Duras, Virginia Wood, Anne Philipe...
Không phải ai cũng thích Colette. Dù anh từng đọc Francoise Sagan ở tuổi ba mươi, nhưng thậm chí hai mươi năm sau anh vẫn không có ý định đọc Colette. Điều đó thậm chí còn làm em thích thú. Bởi có lẽ anh sẽ không thể biết em tìm thấy điều gì từ đó.
Những người đàn bà, họ luôn nhìn thế giới này bằng trái tim. Nhưng em tin rằng trái tim của họ đôi khi còn thấu suốt và sáng láng hơn trí tuệ của những người đàn ông vĩ đại nhất. Và cái thế giới mà họ nhìn thấy, chính là nguồn cảm hứng bất tận của em, để sống và để viết.
Lẽ nào em đã có thể viết được những câu văn đẹp đẽ mà không bởi nhận được cảm hứng từ họ? Thực sự là em chỉ đang hái những hoa trái của người xưa mà thôi.