← Quay lại trang sách

Chốn riêng

Một ngày nọ, em lang thang qua blog bạn, rồi click vào blog bạn của bạn. Và em rơi vào blog của một người rất quen. Đó là nơi người ấy trải nỗi lòng, với vài người bạn thiết. Nhưng blog lại để chế độ public, mà em nghĩ là do vô tình. Em hối hận vì đã đọc, và có cảm giác như mình đang bước vào một căn phòng riêng quên khóa cửa, ngó nghiêng khắp chốn, dẫu trong lòng biết rằng nếu chủ nhân hay được chắc sẽ buồn lòng, sẽ ngại ngần, sẽ không thoải mái để viết blog.

Phải làm thế nào khi nhìn thấy một người quen ở một nơi không thích hợp trong một thời điểm không thích hợp? Anh sẽ làm gì? Em thì lẻn cửa sau về trước. Không phải vì em, mà vì người ấy. Em muốn người ấy viết trong một cảm giác hoàn toàn tự do và thoải mái. Không bị kiểm duyệt bởi cảm giác e dè.

Đâu phải lời nào ta cũng nói cho cả thế gian. Đâu phải ai cũng thích như vậy. Em không thích như vậy. Nói cho cùng, em chỉ thích đọc trên blog những thứ thật, nhưng không quá riêng tư. Không hiểu sao đọc những thứ quá riêng tư khiến em tự cảm thấy mình bất nhã.

Tâm hồn con người như một viên kim cương, không phải một khối vuông hay một hình tròn. Viên kim cương có nhiều mặt, vì thế mà nó lấp lánh, vì thế mà nó đẹp. Và mỗi người ta gặp trong đời, chỉ có thể thấy một hay nhiều lắm là vài mặt của viên kim cương đó mà thôi.

Em muốn nghĩ như vậy, để luôn nhớ rằng: Nếu mặt mà ta đang nhìn có lúc bị mờ, thì không hẳn những mặt kia cũng mờ. Nếu người ấy khép kín với ta, chưa chắc đã không cởi mở với người khác. Và nếu người ấy không chọn ta để tâm sự, thì không có nghĩa là người ấy sẽ chẳng tâm sự cùng ai.