← Quay lại trang sách

Cô đơn

Em còn nhớ nhân vật nữ trong Cô đơn trên mạng đã nói lúc này tôi buồn khủng khiếp nên muốn chia sẻ cùng ai đó. Đây phải là một người hoàn toàn xa lạ, người không thể làm tôi bị tổn thương. Đó là một thực tế. Mọi người tìm kiếm sự chia sẻ trên mạng chứ không phải ngoài đời thực, chính vì họ sợ bị tổn thương, hoặc họ sợ bị tổn thương lần nữa!

Đúng là những người lạ không dễ làm tổn thương chúng ta. Hay nói cách khác, những người lạ không có cơ hội làm tổn thương chúng ta khi nào họ vẫn còn là người lạ!

Nhưng anh có thể làm quen với một người xa lạ, và giữ để người đó mãi mãi là người xa lạ hay không? Anh không thể!

Vậy khi tiến đến gần nhau thì chuyện gì sẽ xảy ra? Dễ nhìn thấy nhất, đó là cái mong muốn hợp lý ban đầu đã bị sụp đổ. Và nó sẽ kéo theo hàng loạt sụp đổ khác. Rốt cuộc cái mong muốn có được một mối quan hệ thân thiết gần gũi mà không sợ gây tổn thương cho nhau chỉ là một ảo tưởng! Một khi chúng ta đã được tìm thấy, thì ngay lập tức, chúng ta đối mặt với nguy cơ bị bỏ rơi.

Nhưng tình yêu thực sự, theo em, không có nghĩa là hai con người cô đơn đến với nhau để xóa đi nỗi cô đơn của nhau. Ngược lại, khi yêu một người nào đó, tức là anh đến, và gánh thêm cả nỗi cô đơn của người ấy nữa. Tình yêu là cộng thêm vào. Cái gánh không nhẹ đi mà chỉ nặng thêm thôi!

Chính vì thế mà đã có rất nhiều người buông tay.