← Quay lại trang sách

Ký ức đêm

Dù trong nhà luôn có sẵn một chiếc máy ảnh, nhưng em không mấy khi dùng nó để chụp ảnh con cái. Có lẽ bởi vì cảm xúc khi em xem lại những hình ảnh mà em chụp vào ban ngày, chẳng thể nào so sánh được với những khoảnh khắc sống động vô biên sau khi đã tắt đèn, và cả căn phòng chìm vào bóng tối. Trên hai chiếc nệm lớn kê sát vào nhau, chúng ta lần lượt ôm chặt lấy nhau, hít lấy mùi thơm da thịt của nhau, cọ vào nhau, râu ba, tóc mẹ, má con... Và chúng ta sẽ thì thầm những câu hỏi, kể những câu chuyện, chia sẻ ước mơ, chọc ghẹo nhau và cười khúc khích.

Có những đêm chúng ta cùng nhau thức thật khuya để xem một bộ phim hoạt hình nào đó trong bóng tối với chế độ theatre của tivi, cho đến khi các con lăn ra ngủ với gương mặt mệt mỏi và thỏa nguyện. Chúng ta không càm ràm bọn trẻ, vì ta nhớ rằng lúc còn nhỏ ta cũng đã thích thức khuya đến mức nào.

Em chẳng có nhu cầu ghi lại hình ảnh thường ngày của con, vì luôn tràn ngập trong ký ức em từng giây phút của bầu không khí thơm ấm, thần tiên đó. Ký ức đối với em không phải là hình ảnh, mà là cảm xúc. Những cảm xúc luôn tuyệt diệu đến mức chẳng thể nào ghi lại được. Nhưng chính cảm xúc sẽ giúp em dựng lại bất cứ hình ảnh hay khung cảnh nào mà em muốn thấy. Cho những ngày xa xôi còn chưa tới.