← Quay lại trang sách

Du lịch

Anh có nhớ con đường dẫn ra Bãi Dài ở Cam Ranh? Màu sắc mùa hè nhiệt đới thật đậm nét, đường cát vàng, những cây xoài cổ thụ xanh rậm lá, cây phượng nhỏ nở rộ hoa bên lề, cả những tấm lá dừa khô rơi ngổn ngang. Và phía xa đó, sau những lùm cây - Anh thấy không - là biển của em đó! Anh có nhớ bãi biển resort Sokha ở Sihanoukville không? Cát trắng mịn. Nước trong vắt. Và đêm dịu dàng vô cùng. Anh có nhớ buổi sáng sớm chúng ta nắm tay nhau đi dọc bờ Hồ Xuân Hương? Gương mặt rạng rỡ và đôi má hồng rực của con chúng ta trong nắng ấm. Chúng như những cái cây nhỏ bé, giống như em, tươi tắn hơn nhiều khi được hít thở không khí, khi được hòa mình vào thiên nhiên.

Khi còn là thiếu nữ, em từng thấy cuộc du hành đơn độc là vô cùng hấp dẫn. Một trong những lý do là em có thể tình cờ gặp gỡ ai đó để bắt đầu một mối tình lãng mạn hay một cuộc phiêu lưu. Thế nên từ khi có gia đình thì em đã không còn ý muốn du lịch một mình nữa. Tất cả những nơi chốn xinh đẹp chỉ có ý nghĩa khi em ở cạnh người thân yêu. Và chúng sẽ là những tấm phông nền đẹp mắt cho những bức ảnh gia đình mà thôi.

Dù sao, em chưa bao giờ thích thú với những phong cảnh hùng vĩ, bởi cái vô hạn của vũ trụ luôn hiện diện trong tâm khảm em. Thế nên có đi xa đến đâu, thì em vẫn chỉ muốn tận dụng mọi cơ hội để ngắm nhìn và cảm nhận những thứ bé nhỏ, gần gũi nhất ở nơi đó. Em thích ngồi bên con suối róc rách hơn là lênh đênh giữa đại dương bao la. Thích ngắm một ngọn đồi hơn là chinh phục đỉnh núi cao vọi. Một vài cụm hoa nhỏ lẻ loi thu hút em hơn là cả cánh đồng hoa. Khi đứng trước một cánh đồng hoa trải dài, em không thấy hoa đâu nữa, em chỉ thấy những mảng màu.

Em nghĩ, ngắm nhìn những thứ xinh đẹp bé nhỏ là một đặc ân của con người, khi chúng ta còn chưa phải di chuyển giữa các tinh cầu trong những chiếc tàu vũ trụ.