Khoảnh khắc cuối
Em ủi cho ba chiếc áo sơ mi trắng. Lần cuối trong đời.
Thắt cho ba chiếc cà vạt màu xanh. Lần cuối.
Ngay khi ba vừa tắt nghỉ, em chợt nhìn thấy một con chuồn chuồn lớn bay vào nhà. Nó đập cánh xung quanh chiếc đèn trần ngay trên chỗ ba nằm. Sau đó, lúc nhập quan, một con côn trùng nhỏ màu nâu bỗng dưng chạy ra từ phía dưới quan tài, đến gần chân em. Em cúi xuống nhìn thật kỹ và kinh ngạc nhận ra nó là một con dế chứ không phải con gián như em tưởng. Trong đầu em ngân lên một câu hát Hãy sống lại dù chỉ một giây thôi. Hãy van lời dù chỉ một câu thôi . Ba còn muốn nói gì với em không?
Có lẽ không. Thật lạ lùng vì kể cả khi chứng kiến cơ thể ba tím lạnh dần trong vòng tay tử thần, em cũng cảm nhận rõ rệt niềm hạnh phúc nhỏ nhoi len lỏi vào tim, ngay giữa nỗi đau chia lìa. Hạnh phúc vì tất cả những gì gia đình ta đã trải qua. Hạnh phúc vì cuối cùng, trong giây phút này em đã không có gì hối tiếc. Hạnh phúc vì biết rằng khi một người thân yêu ra đi, là em đã bước thêm một bước về phía cái chết mà không sợ hãi. Bởi vì ở phía đó, có chị, có anh, có bà, có ông. Và bây giờ, có ba nữa.
Nếu có một thế giới khác tồn tại, hy vọng chúng ta sẽ còn gặp nhau. Nếu chẳng có gì khác ngoài hư không và tan rã, thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ tan rã cùng nhau. Phải vậy không?
Có lẽ chết chỉ là bước ra phía sau tấm gương hai mặt. Chúng ta nhìn vào chỉ thấy chính mình. Nhưng ở bên kia. Họ đang nhìn chúng ta. Em tin thế giới của những linh hồn tồn tại song hành với chúng ta. Nên thực ra em khóc không phải vì tiếc thương người đã chết. Tình thương thuộc một chiều không gian khác, bởi vậy nó sẽ không bị đứt đoạn bởi thời gian hay không gian hay cái chết. Tình thương em dành cho họ và họ dành cho em. Trong khi biết rõ tình yêu thương không hề bị ngăn cách, em chỉ đang khóc cho sự trơ trọi của mình.
Có lẽ khi chết em sẽ muốn hỏa thiêu, và tro của em dùng để trồng một cái cây, hay là thả xuống biển, và người còn sống có thể nhớ đến em ở bất cứ đâu mà không bị lệ thuộc vào một nơi chốn nào đó.
Nhưng rồi em nghĩ, thật ra điều đó không quan trọng với em nữa, khi em đã chết. Việc chôn cất như thế nào chỉ có ý nghĩa với người sống. Nếu họ muốn có một nấm mồ để thả neo nỗi thương nhớ của mình thì sao?
Em chỉ muốn những người mà em yêu thương biết rằng: dù em có chết ngay khi đang viết những dòng này, hay ngày mai trong một tai nạn bất ngờ, hay 50 năm sau khi em chết già, hay bị bệnh nan y và chịu đau đớn, em vẫn không có gì hối tiếc, không có bất cứ gì.
Em tin rằng mỗi sự tồn tại đều có ý nghĩa của nó, đều có một lý do. Và kể cả khi em không tìm ra được lý do cho sự tồn tại của bản thân mình, thì vẫn có lý do cho chính điều đó.
Bởi thế, nếu em chết vào ngày mai, nếu em chết ngay hôm nay, hãy biết rằng em đã hạnh phúc đến giây cuối cùng của cuộc đời. Hãy biết rằng em không có gì tiếc nuối. Mỗi ngày trôi qua đều đáng giá. Em đã sống, đã phạm lỗi lầm, đã được tha thứ, đã yêu thương và được yêu thương.
Tất nhiên em muốn làm điều nọ điều kia, và em cố gắng để hoàn thành chúng trong cuộc đời mình. Nhưng nếu chưa hoàn thành thì cũng không sao cả. Được làm điều mình muốn đã là một điều tuyệt diệu.
Chắc chắn em mơ ước rất nhiều, và cố gắng thực hiện ước mơ, nhưng nếu có cả trăm ước mơ chưa thực hiện thì cũng không sao cả. Sống với những ước mơ chất đầy trong tim đã là một điều tuyệt diệu.