← Quay lại trang sách

Nếu hạnh phúc là món ăn

Pythagoras đã nói: Đời giống như một ngày hội thể thao: một số người đến để thi đua, một số khác đến để buôn bán. Còn những người hạnh phúc nhất thì đến để nhìn.

Tuy nhiên, đó là thời của Pythagoras! Ngoài đường đầy các triết gia. Còn bây giờ, đời vẫn là ngày hội thể thao, nhưng đa số chúng ta vừa muốn hạnh phúc vừa muốn chiến thắng, hoặc vừa muốn giàu có vừa muốn hạnh phúc, hoặc cả ba. Các triết gia đã chết, và không ai chịu dừng lại để ngắm nhìn nữa!

Em tự hỏi giữa thế giới tràn ngập cô đơn của thời hiện tại, ai đó có thể nào chết vì khao khát hạnh phúc, như người ta vẫn chết vì đói hay không?

Dù vậy, em nghĩ chúng ta luôn có thể vượt qua nỗi đau khổ, bằng cách xem nó là một cơn đói chứ không phải căn bệnh nan y. Và hạnh phúc nên là một món ăn chứ không phải liều thuốc cứu rỗi cuộc đời. Bởi thức ăn thì dễ tìm hơn thuốc đặc trị.

Nếu coi hạnh phúc giống như một món ăn, em tin rằng tạo hóa vốn dĩ không có ý định để ta đói khát. Nếu không thể tự tìm lấy thức ăn cho mình thì em có thể vay mượn hoặc xin. Người này chối từ thì xin người khác. Và cuối cùng là gieo trồng hay nuôi dưỡng nó ở đâu đó.

Thực ra chúng ta có thể vượt qua nỗi đau khổ bằng những niềm vui nhỏ nhoi cũ kỹ đã bị lãng quên và coi rẻ. Đôi khi vì đã được ăn quá nhiều sơn hào hải vị nên ta cho rằng việc ăn cơm nguội cho qua cơn đói là một trải nghiệm đau khổ.

Giống như những người nếm rượu tài năng, thưởng thức hạnh phúc và biết cảm nhận giá trị của nó cũng là một thứ năng lực.