Cây cỏ
Em không ưa thích những con vật, có lẽ bởi vì chúng quá giống con người, chúng phát điên lên vì đói, giận dữ và hung tợn khi bị xâm phạm, sợ hãi khi bị dọa nạt, đau đớn khi bị tổn thương.
Cây cỏ thì khác.
Chúng thật lặng lẽ, và cũng thật bền bỉ. Những bông hoa đẹp, đối với em phải có cả nụ, những chiếc lá làm nền, rất nhiều lá, và đang sống trong môi trường tự nhiên của nó. Em không thích những đóa hoa đơn lẻ, chưa bao giờ. Chúng đẹp, nhưng em không cảm thấy hạnh phúc khi ngắm chúng.
Em yêu phong lữ thảo với những chùm hoa đỏ trên nền lá xanh thật đậm. Em yêu những cây cổ thụ, với các chùm hoa đặc kín. Em từng tự nhủ nếu ta đứng đó giữa cơn mưa hoa anh đào hay hoa tử đằng tím thì điều gì có thể ngăn cản ta tìm đến cái chết, điều gì?
Thỉnh thoảng trong giấc mơ em lại thấy mình đi về phía ngôi nhà có nhiều cánh cửa màu xanh trong khu vườn của họa sỹ Claude Monet ở Giverny. Khu vườn và những cây hoa hồng nông thôn nước Pháp nở rộ vào mùa xuân. Em yêu chúng. Những bông hoa hồng trên cành.
Em nhớ cây xoài nu trong góc vườn nhà ngoại. Xoài nu là giống xoài chua nhất thế giới, chua đến tái tê. Nhưng xoài nu chín có mùi thơm nhất, thơm hiền lành, duyên dáng, mùi thơm dễ chịu vô cùng.
Em nhớ cây ổi với thân cây láng mịn mát lạnh mỗi khi em áp má vào đó. Em nhớ mùi hoa mận trắng thơm nồng ngai ngái. Cây me già trong khu vườn hoang sau nhà.
Em nghĩ đến Sido, mẹ của nhà văn Colette, người đã từ chối đặt những bông hồng xinh đẹp của mình lên một chiếc quan tài. Em cảm thấy gần gũi với Colette, có lẽ bởi những năm tháng ấu thơ tràn đầy tình yêu với thiên nhiên và cả sự lạc lõng ban đầu của bà giữa những salon văn chương ở kinh đô ánh sáng.