← Quay lại trang sách

Lạc giữa nhân gian

Những khi ngồi sau lưng anh trên chiếc xe máy lang thang khắp Sài Gòn, em thường xuyên bị thu hút bởi những con người bình thường trong bối cảnh quen thuộc của họ, những cư dân đang hòa vào dòng đời, trên phố. Những gương mặt đăm chiêu, và lạc lõng. Đằng sau những gì em thấy, họ có một cuộc đời mà em chỉ có thể suy đoán một cách mơ hồ.

Em luôn tự hỏi, phải chăng họ cũng có đôi lúc cảm nhận như em, rằng mình chỉ là một kẻ đi lạc giữa nhân gian này, ở một nơi không đúng, một thời không đúng. Và vì thế, thật ngơ ngác giữa cuộc mưu sinh? Có lẽ, chính vì vậy mà em luôn cảm thấy thoải mái giữa những người bình dân hơn là ở chốn xa hoa, dễ chịu khi chìm khuất hơn là nổi bật.

Trong đám đông kia chắc chắn có những người đang ấp ủ ước mơ lớn lao, tạo ra được thứ gì đó lạ lẫm, đạt tới đỉnh cao hoặc trở nên sáng chói. Nhưng phần lớn có lẽ giống như em - những người thức dậy để làm việc mỗi ngày bởi mấy lý do đơn giản: kiếm sống, có kỹ năng, hoặc chỉ vì vui thích. Bất cứ ai làm việc với cả ba lý do đó cùng lúc đều là những người may mắn.

Em cũng chỉ muốn viết cho những kẻ bơ vơ như mình, những người dễ thấy bối rối trước lớp từ hoa mỹ và những triết lý cao siêu trong sách vở. Với họ, chỉ có cảm giác yêu thương là không có giai cấp.

Không hiểu sao bất cứ khi nào đi trên đường, nhìn vào dòng người em cũng thấy những kẻ đi lạc. Đồng loại của chúng ta. Những người trông thật buồn bã và hoang mang. Và cả những người trông có vẻ hạnh phúc kia cũng vậy.

Phải không, người lạc giữa nhân gian?