← Quay lại trang sách

Chương 10 - Vương Quốc Quàng Khăn Đỏ.

Những cú lắc nhè nhẹ của chiếc xe chở lê cuối cùng cũng đưa đẩy Alex và Conner vào giấc ngủ. Nếu bọn trẻ không quá kiệt lực vì đêm thao thức trước và một ngày đầy ắp sự kiện, cú sốc khi phát hiện ra chiếc giày thủy tinh đang ở trong tay mình sẽ khiến chúng thức trắng cả đêm.

Sáng hôm sau, bọn trẻ thức giấc vừa lúc chiếc xe đến được ngôi làng phía bắc vốn là mục đích của chuyến đi.

Việc đầu tiên Alex làm khi thức dậy là kiểm tra chắc chắn chiếc giày vẫn còn trong vòng tay siết chặt của mình như trước khi thiếp ngủ. Cô bé không thể rời tay khỏi nó; em sợ rằng nếu em không giữ rịt lấy, nó có thể biến mất cũng dễ dàng như khi xuất hiện.

Sự xuất hiện bí ẩn của chiếc giày trong cặp Alex vẫn chiếm trọn tâm trí bọn trẻ.

“Chị có nghĩ đó là phép màu không?” Conner hỏi Alex. “Có lẽ chiếc giày biết chúng ta cần nó và tự động đi vào cặp của chị?”

“Chị đã đọc đủ sách truyện huyền ảo để biết chuyện đó là có thể,” Alex đáp. “Và sau tất cả những gì mà chúng ta đã trải qua, chị sẽ không ngạc nhiên vì thế đâu. Điểm mấu chốt là, giờ chúng ta đã có nó rồi. Những vật mình phải tìm đã bớt đi một, vậy thì hãy tập trung toàn bộ năng lượng của chúng ta vào việc giành lấy chiếc giỏ của Cô bé Quàng Khăn Đỏ.”

Cô bé quấn một tấm chăn quanh chiếc giày để giữ cho nó an toàn rồi cho vào cặp. Bọn trẻ không muốn thu hút sự chú ý không mong đợi vì mang chiếc giày theo bên mình.

“Em mong Lọ Lem hay Lampton không phái quân binh đuổi theo mình khi họ phát hiện nó đã biến mất,” Conner nói.

Alex chưa hề nghĩ tới chuyện đó. Lỡ như, trong lúc chúng đang nói chuyện đây, Lampton đang tập hợp một đội quân để truy tìm và bắt giữ hai đứa thì sao?

“Lúc đó chúng ta sẽ nói cho ông ấy nghe sự thật và chờ khi nào nó xảy ra thì hẳn lo,” Alex quyết. “Nhưng lúc này thì hãy cứ đi tới đã.”

Không có con đường hay lối đi nào trên bản đồ dẫn đến Vương quốc Quàng Khăn Đỏ nên bọn trẻ bắt buộc phải đi thẳng qua một rừng cây du để đến được đó.

Trong lúc bọn trẻ đi đường, Alex đọc quyển nhật ký.

Như tất cả mọi người đều biết, Vương quốc Quàng Khăn Đỏ được bao quanh bởi một bức tường thành kiên cố để ngăn chặn lũ sói. Dọc theo tường thành có nhiều cổng vào vương quốc được canh gác cẩn mật.

“Như vậy chúng ta sẽ tìm thấy tường thành, tìm cổng vào, rồi mình sẽ nhanh chóng ở trong vương quốc thôi,” Alex nói.

“Lỡ như họ không cho mình vào thì sao?” Conner hỏi.

“Chị không thể nghĩ ra lý do nào khiến họ không cho mình vào cả,” Alex đáp. “Nhưng nếu họ không cho thật, lần này hãy để chị lo việc thương thuyết nhé.”

Sau khoảng một giờ đi bộ, bọn trẻ có thể thấy bức tường thành bao quanh vương quốc ở xa xa. Nó thật kiên cố. Tường thành cao chín thước và được xây bằng những tảng gạch xám to kềnh. Cứ khoảng vài bước lại thấy một tấm biển cảnh báo hệt nhau được dán trên tường:

LŨ SÓI HÃY COI CHỪNG CHIẾU THEO LỆNH CỦA N.N.P.T.S ĐÃ ĐƯỢC LIÊN MINH HẠNH PHÚC MÃI MÃI PHÊ CHUẨN, SÓI THUỘC MỌI CHỦNG LOẠI, GIỐNG LOÀI, VÀ MÀU LÔN GĐỀU BỊ NGHIÊM CẤM ĐI VÀO VƯƠNG QUỐC QUÀNG KHĂN ĐỎ.MỌI KẺ XÂM PHẠM ĐỀU SẼ BỊ GIẾT VÀ BIẾN THÀNH THẢM TRẢI, ÁO CHOÀNG, HAY ĐỒ TRANG TRÍ.CÁC NGƯƠI ĐÃ ĐƯỢC CẢNH BÁO. GIỜ THÌ HÃY CÚT ĐI.

“Chà,” Conner tấm tắc. “Lũ sói tuyệt đối không vào đó được.”

Bọn trẻ men theo bức tường mà đi trong khoảng vài giờ nữa nhưng không tìm được cổng vào. Alex đọc lại quyển nhật ký và phát hiện ra một đoạn mà cô bé đã bỏ lỡ.

Có một cổng vào ở phía bắc, một cổng phía nam, một cổng phía đông, và một cổng phía tây. Mỗi cổng có lối đi riêng dẫn tới trung tâm vương quốc, nơi mà thị trấn tọa lạc. Chỉ có một thị trấn duy nhất trong Vương quốc Quàng Khăn Đỏ; còn lại là đất trồng trọt.

“Ôi không,” Alex kêu lên. “Chị đã thiếu sót khi đọc quyển nhật ký. Tình hình là chỉ có bốn cổng vào vương quốc thôi.”

“Và chúng ta có đang ở gần cổng nào không?” Conner hỏi.

Alex xem kỹ bản đồ và mắt cô bé mở to đôi chút. Conner có thể thấy đó chẳng phải là tin tốt lành gì cả.

“Có vẻ như chúng ta đang ở ngay giữa cổng tây và cổng nam, tức là…”

“Đi bộ tiếp?” Conner nói mà trán nhăn tít lại và tay chống nạnh.

“Ừ…” Alex đáp, thông báo thêm tin xấu. “Mất một hay hai ngày đi đường gì đó.”

Conner đi vòng vòng, cáu kỉnh hết sức.

“Chuyện này thật khó chịu quá!” Conner hét lên. “Sao chẳng có chuyện gì dễ dàng cả?”

“Conner, mọi chuyện đều ổn cả. Chỉ mất thêm chút thời gian…”

“Không, Alex, không ổn gì cả!” Conner hét tướng lên. “Chúng ta đã ở trong thế giới này gần một tuần rồi! Em muốn về nhà! Em nhớ mẹ! Em nhớ các bạn! Em thậm chí còn bắt đầu nhớ cả cô Peters! Đấy, em đã nói ra rồi đấy!”

Conner bực dọc đến nỗi cậu bé tung chân đá vào một thân cây, nhưng rốt cuộc cậu chỉ làm đau chân mình mà thôi.

“Ui da!” cậu gào lên.

“Chị cũng nhớ nhà, nhưng chị chẳng thể làm gì với nó được!” Alex nói. “Chúng ta sẽ về nhà khi về tới nhà, thế thôi. Nhưng trong lúc này, nổi nóng chẳng ích gì cho tụi mình cả. Chúng ta chỉ có cách vượt qua nó thôi!”

Conner khoanh tay lại và bờ vai cậu bé rũ xuống. Cậu bé tức muốn phát khóc. Alex cho rằng chúng đang ở gần cổng nam hơn, và dẫn đường đến đó. Conner biến nỗi bực dọc của cậu thành lời suốt đường đi.

“Em nhớ mặt đường lát phẳng và vỉa hè,” Conner kể lể. “Em nhớ cái nhà thuê đáng ngán của chúng ta. Em nhớ khu mình ở. Em nhớ con chó ở dọc đường vẫn sủa cả đêm. Em nhớ bài tập về nhà. Em nhớ bị phạt cấm túc vì không làm bài tập.”

“Cứ nói ra hết đi, Conner,” Alex nói. “Em sẽ thấy đỡ hơn.”

“Em ghét nơi này,” Conner tiếp tục. “Em ghét những con đường bụi đất. Em ghét mấy mụ phù thủy ăn thịt người. Em ghét lũ sói to như đột biến. Em ghét phải ngủ ngoài trời.Em ghét quỷ lùn giữ cầu. Em ghét cả đám cây cối… chờ đã, đúng là nó! Đám cây cối!”

Conner xem xét xung quanh và chạy thẳng đến chỗ một cái cây to ven tường thành vương quốc.

“Em đang làm gì vậy?” Alex hỏi.

“Em đang vào trong vương quốc! Em sẽ trèo lên cái cây này và nhảy qua tường!” Conner gào lên trả lời chị. Cậu bé bắt đầu trèo lên cây thật nhanh và quả quyết.

“Ít nhất phía bên kia tường cũng cao đến chín thước đấy!” Alex gào với lên.

“Đi nào, Alex!” Conner đáp và ra dấu cho chị theo mình.

“Chị không trèo lên cái cây đó đâu!” cô bé từ chối.

“Chị sẵn lòng trèo lên tòa tháp của Rapunzel mà lại gờm một cái cây ư?” Conner nói mát.

“Chị đồng ý! Lẽ ra chị không nên làm thế!” cô bé đáp trả, nhưng bị phớt lờ.

Conner đã sắp đến ngọn cây. Alex chạy đến chỗ cái cây và trèo lên một quãng ngắn theo sau cậu em.

“Conner, làm ơn trèo xuống đi! Chị thà đi chậm và chắc hơn là nhanh mà nguy hiểm!” Cô bé bảo.

Conner đứng lên trên cành cây cao nhất. Gờ tường chỉ cách đó vài bước.

“Em sẽ nhảy qua bức tường và xem coi mình có phát hiện được lối xuống hay không,” Conner nói.

“Conner! Đừng dại thế! Xuống ngay bây giờ đi! Em sẽ làm mình bị thương đấy!” Alex ra lệnh.

“Chúc em may mắn đi!” Conner đáp, rồi chuẩn bị nhảy. “Một…hai…ba!” Conner nhảy khỏi thân cây và lao tới bức tường.

“Không!” Alex thét lên.

Cậu bé đã nhảy hơi quá mạnh. Cậu chệch khỏi bức tường vài phân và cắm đầu xuống phía bên kia.

“Allleeeexxxx!” Conner rú lên khi rơi xuống.

Cô bé nghe một tiếng thịch lớn ở phía bên kia, nhưng em không thể thấy gì cả.

“Conner!” Alex hét lên. “Conner, em có sao không? Conner, em còn sống đấy chứ?” Cô bé phát hoảng.

Alex leo vội lên cây nhanh hơn bất cứ con thú nào cô bé từng thấy trong các phim tài liệu.

“Conner, trả lời đi!” cô bé van vỉ. “Em có nghe chị không? Em có bị thương không?”

Alex nghe thấy tiếng cười ngay khi đến được ngọn cây. Phía bên kia bức tường, Alex thấy Conner đang an toàn nằm trên một đống cỏ khô to tướng.

“Chào, Alex!” Conner lên tiếng với nụ cười toe toét trên mặt.

“Conner! Em dọa chị sợ chết mất!” Alex quát.

“Em biết! Chuyện đó mới vui làm sao chứ!” Conner đáp. “Chị thật sự nghĩ rằng em sẽ nhảy mà không thấy cái gì để đáp xuống sao?”

“Chị mừng vì em vẫn sống, để chị có thể tự mình giết em,” Alex đáp trả.

“Nhảy qua đi! Đáp xuống êm lắm, em hứa đấy!” cậu bé nói.

“Được thôi!” Alex đáp. Cô bé cẩn thận ném cho cậu cái cặp trước khi nhảy qua hàng rào.

Conner nói đúng: cú hạ cánh rất êm ái. Bọn trẻ bị cỏ khô phủ kín, và chúng phủi bỏ cỏ cho nhau.

“Hãy nhìn chỗ này mà xem,” Alex kêu lên trong khi cùng Conner đi vào Vương quốc Quàng Khăn Đỏ. Bọn trẻ cảm thấy như thể chúng lại rơi vào một chiều không gian khác.

Đất trồng trọt trải dài trên những ngọn đồi nhấp nhô đến hút tầm mắt. Bò và cừu đang gặm cỏ rải rác các cánh đồng. Những chú chăn cừu với cây gậy cong và các cô gái chăn cừu trong chiếc mũ rộng vành trông nom đàn súc vật cùng với lũ chó của họ.

“Mọi thứ ở đây thật yên bình!” Alex nói. “Chị thấy như mình đang ở trong một bài vè trẻ em vậy.”

“Họ chắc phải chán phát điên lên,” Conner đáp.

“Không biết vùng đất này thuộc sở hữu của ai nhỉ?” Alex thắc mắc.

Một chốc sau, Alex đã có câu trả lời của mình. Bọn trẻ đi ngang một tấm biển lớn bằng gỗ đóng trên mặt đất,

NÔNG TRẠI GIA ĐÌNH BO PEEP

Cảnh vật quá đỗi êm đềm nên thời gian trôi qua khá nhanh. Sau khi bọn trẻ đi bộ thêm chốc nữa, những mái nhà nhọn chĩa lên trời của thị trấn đã lọt vào tầm mắt. Bọn trẻ không thể thấy gì nhiều khi nhìn về hướng đó từ vùng ngoại ô, nhưng khi vào đến trung tâm, thị trấn náo nhiệt hẳn lên.

“Đáng yêu chưa kìa!” Alex kêu ré lên với ánh nhìn đầu tiên về thị trấn.

Nơi này rất đỗi dễ thương và trông hệt như tranh nên bọn trẻ có cảm giác như đang ở trong công viên giải trí vậy. Xung quanh là những ngôi nhà thôn dã và cửa hiệu nhỏ xinh làm từ gạch hoặc tường đá với mái tranh. Cái chuông trên gác một ngôi trường cũ kỹ reo vang. Nhiều người đàn ông cầm gậy và phụ nữ đội mũ rộng vành giống như những người bọn trẻ đã thấy ngoài đồng thả bộ quanh thị trấn dẫn theo những chú dê và cừu.

Trong số các gian hàng và cửa hiệu có Ngân hàng Henny Penny, Tiệm Bánh nướng của Jack Horner, và Hiệu Bánh Pat-a-Cake. Quán trọ Chiếc Giày, ngay bên cạnh con phố chính, là một chiếc giày ống có kích thước khổng lồ được biến thành khách sạn đang hoạt động.

Ngay chính giữa thị trấn là một công viên cỏ mọc đầy, nơi giữ nhiều tượng đài và các công trình kỷ niệm. Alex cứ phải gợi lại trí nhớ của mình mỗi khi bắt gặp một công trình như vậy.

Một bức tường gạch nhỏ đứng trơ trọi một mình có đính một tấm bảng bên trên:

BỨC TƯỜNG CỦA NGÀI

HUMPTY DUMPTY

NGÀI LÀ MỘT QUẢ TRỨNG TỐT BỤNG VÀ NGÀI SẼ ĐƯỢC NHIỀU NGƯỜI NHỚ TỚI NGOÀI ĐÀN NGỰA VÀ NGƯỜI CỦA NHÀ VUA.

HÃY YÊN NGHỈ

Vừa qua khỏi bức tường của Humpty Dumpty là một ngọn đồi nhỏ có một cái giếng trên đỉnh. Một tấm biển chỉ vào ngọn đồi đề:

ĐỒI JACK VÀ JILL

Giữa công viên có một bồn phun nước tròn. Tượng một chú bé chăn cừu nhỏ tuổi đứng giữa bồn và nước phun ra từ miệng một chú cừu dưới chân. Dòng chữ khắc trên bồn nước viết:

TƯỞNG NHỚ CHÚ BÉ CHĂN CỪU

CHÚ BÉ ĐÃ NÓI DỐI,

NHƯNG CHÚ ĐÃ ĐƯỢC YÊU THƯƠNG.

Bọn trẻ mê mẩn trước mọi thứ đến độ chúng nhận được những cái nhìn kỳ lạ từ dân làng và thị dân.

“Nơi này làm em nhớ tới cái sân golf thu nhỏ trong thị trấn,” Conner lên tiếng. “Không phải cái gần chỗ chúng ta nhé, mà là cái sân thực thụ phía bên kia thị trấn, nơi mà bọn trẻ con nhà giàu sống ấy.”

Tại rìa thị trấn, nơi nhìn ra công viên rõ đẹp nhất, là lâu đài của Quàng Khăn Đỏ. Lâu đài có bốn tòa tháp cao mà từ chỗ nào trong thị trấn cũng trông thấy. Nó có tường màu đỏ và mái đỏ sẫm như cái tên. Một con hào uốn quanh và có một cối xay nước của riêng lâu đài.

Lâu đài trông có vẻ đồ sộ khi nhìn từ xa. Tuy nhiên, khi bọn trẻ đến gần hơn, chúng nhận thấy nó cũng không lớn lắm; nó chỉ được xây để trông có vẻ to thôi. Con hào bao quanh hẹp đến nỗi hai đứa có thể bước qua đó dễ dàng.

“Em cá với chị là chiếc giỏ của Quàng Khăn Đỏ ở đâu đó trong ấy,” Conner nói.

Alex lấy quyển nhật ký ra khỏi cặp và bắt đầu đọc cho Conner nghe cụ thể cách lấy chiếc giỏ.

Khác với những cung điện và lâu đài khác, lâu đài của Quàng Khăn Đỏ không quá khó để đột nhập vào. Lâu đài được xây dựng quá vội vàng sau Cuộc nổi dậy N.N.P.T.S nên những người xây đã quên cho vào đó vài bộ phận thiết yếu. Cửa sổ nhà bếp ở phía sau lâu đài không hề có chốt.

Vương quốc Quàng Khăn Đỏ an toàn nhất và nhỏ nhất trong tất cả các vương quốc; vì thế, nó thiếu quân lính và người canh gác. Các hành lang trong lâu đài chỉ có người tuần tra đến nửa đêm, và lính canh chỉ trở lại khi trời đã rạng. Hãy lẻn vào lâu đài vào khoảng giữa nửa đêm và bình minh qua cửa sổ nhà bếp, tránh xa các hành lang chính, và các bạn sẽ an toàn.

Trong dãy phòng của Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ có một phòng đặc biệt dành riêng cho mọi cái giỏ mà nàng có và được tặng từ bấy đến nay. Hãy tìm căn phòng này, và bạn sẽ tìm thấy chiếc giỏ đầu tiên của nàng, chiếc mà nàng đã mang theo khi đi đến nhà bà nhiều năm trước.

Bạn không cần phải lấy cả chiếc giỏ đi, chỉ cần một mảnh vỏ cây quanh miệng giỏ. Chỗ đó cũng dễ nhận ra thôi, vì có một mẩu vỏ cây bị khuyết từ khi tôi đến lấy.

“Vậy mà em còn mong chúng ta có thể rung chuông và hỏi xin nó ấy chứ,” Conner nói.

Alex nhìn lên các ngọn tháp và cửa sổ. Cô bé tự hỏi không biết cửa sổ nào thuộc về căn phòng mà bọn trẻ sẽ tìm thấy chiếc giỏ bên trong. Khi cô bé nhìn lên tòa lâu đài, một thứ hoàn toàn khác đã lọt vào mắt cô bé.

“Nhìn kìa!” Alex kêu lên, chỉ lên trời.

Conner quay lại nhìn theo hướng chị đang chỉ. Vươn thẳng lên trời khoảng ba mươi thước là một cây đậu khổng lồ.

“Đó chắc là cây đậu thần của Jack!” Alex nói. “Em có nghĩ như chị đang nghĩ không?”

“Không, nhưng em chắc rằng chị muốn đi xem cây đậu…” Conner đáp, và trước khi cậu bé dứt lời, Alex đã vụt chạy về hướng đó.

Bọn trẻ chạy băng qua thị trấn và phải theo một lối mòn dẫn ra khỏi nội đô để đến chỗ cây đậu. Trên đường, chúng ngang qua vài ngôi nhà nông thôn và nhiều khoảng đồng rộng; quãng đường xa hơn chúng nghĩ rất nhiều. Cuối cùng, bọn trẻ trông thấy gốc cây đậu phía trước.

Nó rất dày, uốn cong, và có những chiếc lá khổng lồ. Cây đậu mọc ngay bên cạnh một túp lều cũ, xập xệ chỉ đủ để làm một phòng, phía sau cây đậu thần và túp lều một chút là một tòa nhà gạch màu vàng khang trang, sang trọng có đủ ống khói và cửa sổ cho cả tá phòng ở.

“Cái nào là nhà của Jack vậy?” Conner hỏi chị khi chúng đến gần cây đậu.

Alex nhìn cảnh đó một lúc trước khi hiểu ra.

“Túp lều đó hẳn là nơi Jack sống với mẹ khi họ còn nghèo, và rồi sau khi cậu ấy đánh bại tên khổng lồ và trở nên giàu có, chắc họ đã xây một ngôi nhà mới ngay phía sau đó!” cô bé vui vẻ nói. “Cả hai đều là nhà của cậu ấy!”

Conner nhún vai. Cậu bé không có lý do gì để nghi ngờ phán đoán của chị.

“Trông nó cao chưa kìa!” Alex cất lời khi họ đến gần gốc cây đậu. “Cần phải dũng cảm lắm mới dám leo lên nó!”

Ngay khi ấy, bọn trẻ nghe tiếng cửa sập, và một chàng trai từ trong tòa nhà bước ra. Người này trẻ và cao ráo với mái tóc ngắn và bờ vai rộng. Anh ta rất đẹp trai, nhưng vẻ mặt lại nhuốm sầu muộn. Anh đang vác cây rìu và một khúc gỗ.

“Nhìn kìa, Alex!” Conner thì thầm. “Chị nghĩ đó có phải Jack không?”

“Chị không biết,” cô bé thì thầm lại. “Hãy hỏi anh ta xem.”

Chàng trai đặt khúc gỗ trên bệ chẻ củi trước sân và bắt đầu chẻ khúc gỗ thành những mẩu gỗ nhỏ.

“Xin chào!” Alex nói, tỏ ra vô cùng thân thiện.

“Xin chào,” chàng trai nói, không nhìn lên mà vẫn chẻ củi.

“Anh có phải là Jack không?” Conner hỏi.

“Phải đấy,” anh đáp. “Các em cần gì à?”

“Không, chúng em chỉ đang đi dạo vòng vòng thôi,” Alex trả lời. “Chúng em thấy cây đậu của anh từ tít trong làng và muốn được nhìn gần hơn.”

“Nhiều người cũng muốn thế,” Jack nói. “Anh phải chặt bớt nó mỗi tuần vì nó mọc nhanh quá.”

Vẻ mặt của chàng trai hầu như không thay đổi trong khi chẻ củi. Anh đã quá quen với việc người lạ đến xem nhà và cây đậu nên trở thành vô cảm chăng?

“Anh có một ngôi nhà đáng yêu lắm,” Alex nói.

“Nếu không tính tới cái thứ chướng mắt ấy phía trước,” Conner thêm vào, và gật đầu hướng về túp lều sau lưng chàng trai.

“Conner, phải lịch sự chứ!” Alex nhắc.

“Anh đã chuyển nó thành xưởng làm việc,” Jack bảo bọn trẻ. Anh ta đã chẻ xong củi, gom các mẩu gỗ lại trong tay, đi vào trong lều, và sập cửa lại đằng sau.

“Hừm, ai đó không hẳn là người vui chuyện nhỉ,” Conner nói.

“Không biết có việc gì với anh ấy nhỉ. Anh ấy có vẻ lạ lắm,” Alex tư lự.

“Hai người gặp nhau rồi à?” Conner hỏi. Đôi khi cậu bé ngờ ngợ rằng chị cậu đã quên là chúng đến từ một thế giới khác.

“Không, ý chị là khác với cái cách mà anh ấy vẫn thường được miêu tả cơ,” Alex đáp. “Trước kia, anh ấy bao giờ cũng sôi nổi và ưa mạo hiểm. Không biết điều gì đang làm phiền lòng anh ấy nhỉ.”

“Có lẽ anh ta không thích mọi người nhòm ngó nhà mình,” Conner gợi ý. “Nếu em là anh ta, em cũng sẽ rất khó chịu…”

Conner còn định mỉa mai bình luận thêm nữa, nhưng cậu bé bị phân tâm bởi một âm thanh cao vút vọng ra từ trong tòa nhà.

“Chị có nghe thấy không?” Conner hỏi Alex. “Nghe như tiếng hát vậy.”

Bọn trẻ cùng nhau quay lại nhìn tòa nhà vừa lúc một cánh cửa chớp được đẩy ra. Bọn trẻ chắc sẽ không tin nổi nếu chúng không đứng gần đến thế, nhưng đứng ngay sau khung cửa sổ mở là một người phụ nữ vàng óng ánh.

Nàng vui vẻ cất giọng nữ cao hát một khúc ba-lát to hết sức có thể. Có tiếng đàn dây họa theo tiếng nàng, nhưng bọn trẻ không biết tiếng nhạc đến từ đâu.

“Ôi, ngày mới bắt đầu, và tôi ở đây, Bâng khuâng mơ về loài chim bay lượn.

Nếu có chân, tôi sẽ đi xa trông ra thế giới,

Nhưng tôi chỉ là cây đàn hạc, và cửa sổ này tôi đứng chôn chân.”

Nàng quay sang đối diện bọn trẻ khi hát lên nốt cuối cùng, và chúng nhận ra có một dàn dây gắn trên lưng nàng. Những sợi dây nhiệm màu họa theo tiếng nàng dìu dặt. Nàng là một chiếc đàn hạc thần.

“Xin chào, các em! Chị không thấy các em ở đó!” đàn hạc cất tiếng nói.

Alex nhảy cẫng lên. “Chị là đàn hạc thần phải không?” cô bé hỏi. “Cây đàn mà Jack cứu khỏi tay gã khổng lồ ấy?”

“Chính là chị đây!” đàn hạc đáp, rồi tạo dáng đầy kịch tính. “Thật may là cậu ấy đã làm thế, vì khổng lồ có gu âm nhạc quá kém! Các em không thể tin nổi mấy bài hát mà hắn bắt chị chơi cho hắn nghe đâu! Lời bài hát toàn nói về chuyện ăn thịt cừu và giẫm đạp dân lành! Các em có muốn chị hát cho nghe không?”

“Không, cảm ơn,” Conner đáp.

Đàn hạc cảm thấy bị xúc phạm.

“Chị vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy như mới hôm qua!” đàn hạc kể. “Chị đang ở đó, lo làm việc của mình, làm nô lệ cho gã khổng lồ đó thì bất thình lình cậu bé nông dân gầy gò này đi ngang qua, và chị nói, ‘Này cậu bé kia! Sao cậu không cứu tôi ra nhỉ? Tôi đang cần được cứu đây!’ Điều tiếp theo chị biết là bọn chị đang lao xuống một cây đậu, bị gã khổng lồ đuổi sát! Jack đốn ngã cây đậu và gã khổng lồ rơi xuống đất mà chết! Thịch một cái! Rơi ngay vào trang trại Bo Peep! Đúng là một ngày nhớ đời!”

“Kinh khủng quá!” Alex kêu lên.

“Đó là ngày vui thích nhất của chị trong cả trăm năm! Mọi chuyện rốt cuộc cũng đâu vào đó cả. Jack và mẹ cậu ấy trở nên giàu có, chị không phải là nô lệ nữa, và gia đình Bo Peep nói gã khổng lồ đó là thứ phân bón tốt nhất nông trại của họ từng dùng!”

“Việc đó thật sai trái,” Conner nói một mình.

“Các em đang làm gì ở đây vậy?” đàn hạc hỏi bọn trẻ với một nụ cười tươi tắn.

Alex và Conner nhìn nhau, cả hai đều ngại trả lời.

“Chúng em chỉ ghé thăm thôi,” Alex đáp. “Chúng em chưa bao giờ đến Vương quốc Quàng Khăn Đỏ trước đây.”

“Chúng em đang ở trong thị trấn thì thấy cây đậu và muốn nhìn thấy nó gần hơn,” Conner thêm.

“Vậy thì, chào mừng các em!” đàn hạc nói. “Các em không yêu nơi này sao? Chị biết mình yêu nó lắm! Chị đã đi vòng quanh thế giới, và chị chưa bao giờ cảm thấy thư thái hơn! Ở đây thật an toàn! Người dân hết thảy đều là những nông dân thân thiện, và điều tuyệt nhất là, không có sói! Hai em có đang định chuyển nhà không? Chẳng phải sẽ hay lắm sao? Chị nghĩ các em nên chuyển đến đây và ghé thăm chị mỗi ngày!”

Đàn hạc rất ham chuyện, và bọn trẻ có thể nhận thấy cô nàng đang thèm được chú ý. Nhốt mình trong một ngôi nhà hết ngày này qua ngày khác hẳn là không dễ dàng.

“Thực ra chúng em đang trên đường về nhà,” Conner nói. “Chúng em chỉ ghé qua Vương quốc Quàng Khăn Đỏ rồi sẽ lên đường ngay. Chúng em chưa bao giờ đến…”

“Các em nên nhờ Jack dẫn đường!” đàn hạc nói. “Cậu ấy sẽ đến đó chiều nay để gặp Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ.”

“Thế à?” Alex ngạc nhiên.

“Ồ, phải,” đàn hạc đáp. “Cậu ấy đến thăm nàng mỗi cuối tuần và lần nào cũng đem cho nàng một chiếc giỏ thủ công.”

Đàn hạc nhìn quanh quất để đảm bảo không ai nghe trộm, nhưng chẳng có ai ở gần đó cả.

“Chú ý đây, chuyện này không phải các em nghe được từ chị nhé,” đàn hạc hào hứng nói, ý định ngồi lê đôi mách ánh lên trong mắt. “Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ vời cậu ấy tới lâu đài mỗi tuần và ngỏ lời cầu hôn cậu! Cô nàng tội nghiệp đã yêu cậu chàng từ khi họ còn là trẻ con!”

“Thật sao?” Alex tò mò. “Vậy là họ sắp kết hôn à?”

“Ôi trời ơi, không,” đàn hạc đáp. “Jack không thể chịu nổi cô ả! Lần nào cậu ấy cũng khước từ.”

“Sao anh ta lại làm vậy? Anh ta không muốn làm vua sao?” Conner thắc mắc.

“Trái tim cậu ấy thuộc về người khác rồi,” đàn hạc buồn bã nói, và dây đàn trên lưng nàng dạo lên một hợp âm buồn.

“Anh ấy yêu ai vậy?” Alex hỏi.

“Để em đoán xem,” Conner góp chuyện. “Cô Muffet Bé Nhỏ chăng?”

“Dĩ nhiên không phải rồi,” đàn hạc phủ nhận. “Cô Muffet đã cưới Georgie Porgie nhưng, như mọi người đều biết, anh ta ngoại tình hết người này tới người khác, nhưng đó lại là chuyện khác…”

“Trở lại chuyện Jack,” Alex nhắc.

“Ồ, phải rồi. Ừm, chị không chắc cậu ấy yêu ai. Chị chưa bao giờ thấy cô ta,” đàn hạc nói. “Tất cả những gì chị biết là, cậu ấy không còn như trước nữa từ khi cô nàng chuyển đi xa.”

Alex và Conner đưa mắt nhìn nhau, mặt hiện lên cùng vẻ thắc mắc. Có thể là ai được chứ? Đó là lý do anh ta có vẻ sầu muộn đến thế sao?

Cánh cửa lều mở ra, và Jack xuất hiện với một chiếc giỏ làm từ những mẩu gỗ anh vừa chẻ.

“Jack này, chị có một ý rất hay!” đàn hạc gọi. “Sao cậu không đưa hai em này đi cùng đến lâu đài nhỉ? Bọn nhỏ chưa bao giờ vào trong lâu đài trước đây!”

Jack có vẻ ngần ngại.

“Làm ơn đi, anh Jack!” Alex van nài. “Chúng em sẽ không làm phiền anh đâu!”

“Thôi nào, Jack! Hãy cho bọn trẻ một ngày đáng nhớ!” đàn hạc tha thiết.

“Được rồi,” Jack đồng ý.

Jack quay đi về hướng thị trấn. Bọn trẻ chạy theo sau anh.

“Cảm ơn rất nhiều,” Alex gọi với lại chỗ đàn hạc.

“Không hề gì!” đàn hạc đáp. “Nhớ trở lại và ghé thăm chị nhé… làm ơn!”

Jack đi rất nhanh. Chân anh dài hơn chân bọn trẻ nhiều nên chúng thật vất vả để theo kịp.

“Anh thật tốt bụng khi để cho chúng em theo cùng,” Alex nói với Jack, nhưng anh ta chẳng hề ngẩng mặt lên.

“Anh không phải người nói nhiều, nhỉ?” Conner lên tiếng.

“Anh không có gì nhiều để nói,” Jack đáp.

Conner gật đầu với anh; cậu bé hoàn toàn thông cảm. Khi họ đến gần thị trấn, Alex kéo Conner sang một bên.

“Thật may quá,” cô bé nói. “Nếu chúng ta vào được lâu đài và lấy được chiếc giỏ, chúng ta sẽ sớm đi khỏi vương quốc này!”

Họ đi vào thị trấn và đến lâu đài. Ngay cổng là một cánh cửa gỗ. Jack gõ cửa. Một lúc sau, ô cửa sổ nhỏ giữa cánh cửa hé mở và có đôi mắt nhìn ra.

“Ai đó?” giọng nói phía bên kia cánh cửa hỏi.

“Là Jack đây,” Jack đáp. “Lại là Jack.”

“Ai ở sau ngươi đó?” giọng nói gặng hỏi, và đôi mắt nhìn qua vai Jack chiếu vào Alex và Conner. Bọn trẻ lúng túng vẫy tay chào.

“Ồ… tên của các em là gì ấy nhỉ?” Jack hỏi bọn trẻ.

“Alex và Conner,” Alex đáp, và giơ ngón tay cái lên với Jack.

“Họ là bạn tôi, Alex và Conner. Hôm nay họ đồng hành cùng tôi đến lâu đài,” Jack nói.

Cửa mở ra, và bọn trẻ theo Jack vào trong lâu đài.

Nó trông giống như một phiên bản nhỏ gọn hơn của cung điện Lọ Lem. Hành lang không dài bằng, và nội thất không sánh được. Có nhiều bức chân dung treo trên tường, nhưng chúng toàn vẽ Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ ở những độ tuổi khác nhau trong những tư thế khác nhau, mỗi cái sau lại lộng lẫy hơn cái trước.

Bọn trẻ ngồi chờ cùng Jack trong một hành lang bên ngoài một cánh cửa khác. Jack đã gõ cửa và lập tức ngồi xuống băng ghế bên ngoài.

“Chỗ này bao giờ cũng phải đợi một lúc,” Jack nói.

Một chuỗi tiếng bước chân và tiếng đi lại vọng ra từ phía bên kia cánh cửa.

“Chờ đã, đừng mở cửa. Ta vẫn chưa sẵn sàng!” Ai đó thì thầm. “Đưa ta cái áo choàng đó! Không, không phải cái đó, cái kia kìa, có mũ trùm đầu ấy! Nhanh lên!” Jack bắt đầu huýt sáo trong lúc chờ đợi. “Ta trông thế nào? Bộ váy của ta thì sao, các ngươi thấy có ổn không?” tiếng thì thầm tiếp tục. “Được rồi, ta đã sẵn sàng. Cho anh ta vào! Khẩn trương lên!”

Jack đứng dậy vừa khi cánh cửa mở ra bởi một cô hầu có gương mặt ửng hồng và đang mệt hết hơi. Cô hầu hộ tống Jack vào trong, và bọn trẻ đi theo.

Chúng bước vào một gian phòng dài có cửa sổ cao ở cả hai bên. Những bức tường được phủ kín các bức chân dung của nữ hoàng. Nhìn lên từ dưới sàn là một cái đầu sói khổng lồ với đôi mắt đỏ rực và hàm răng sắc nhọn. Nó trông giống hệt lũ sói mà bọn trẻ đã thấy trong Rừng Chú Lùn, và thoạt đầu khiến bọn trẻ hốt hoảng, trước khi chúng nhận ra đó chỉ là một tấm thảm da sói trải trên sàn. Bọn trẻ không cần hỏi cũng biết ngay tấm thảm đó hẳn phải là con Sói To Hung Tợn.

Ở cuối gian phòng, ngự trên chiếc ngai vàng lớn một cách thanh lịch – thật ra là hơi quá thanh lịch – là Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ.

“Xin chào, Jack!” Quàng Khăn Đỏ mở lời.

Quàng Khăn Đỏ là một cô gái cực kỳ xinh đẹp trẻ trung tầm tầm tuổi Jack. Cô có đôi mắt xanh da trời ngời sáng và mái tóc vàng óng được tạo kiểu cực kỳ lộng lẫy dưới vương miện. Cô mặc một bộ váy dài, rực đỏ cùng màu với chiếc áo choàng có mũ trùm và nịt ngực màu hồng. Cô đeo một sợi dây chuyền đính hạt kim cương to tướng, vai để trần, và cô đeo một đôi găng tay dài hở ngón với hàng tá nhẫn lấp lánh trên những ngón tay.

Nữ hoàng đang khoe da thịt quá lộ liễu, trang điểm quá tay, và ăn mặc quá sức trang trọng vào giờ giữa trưa.

“Xin chào, Khăn Đỏ,” Jack lên tiếng.

“Thật là một sự ngạc nhiên! Ta không hề trông đợi anh đến!” cô nói.

“Ừ hử,” Jack đáp lại.

“Và ta thấy anh có dẫn theo… khách?” Khăn Đỏ hỏi.

Cô không vui khi thấy cô và Jack không chỉ có một mình.

“Phải, đây là Alex và Conner,” Jack giới thiệu.

“Xin chào!” Alex rụt rè cất tiếng

“Dạo này thế nào, Khăn Đỏ?” Conner nói, và liền bị chị thúc cùi chỏ.

“Xin chào,” Khăn Đỏ đáp lại với môi mím chặt thành một nụ cười giả tạo. “Chào mừng đến với lâu đài của ta. Mời ngồi.”

Khăn Đỏ vỗ tay, và hai người hầu để một chiếc ghế lớn, êm ái ngay bên cạnh ngai vàng để Jack ngồi. Họ mang cho Alex và Conner mỗi đứa một chiếc ghế đẩu nhỏ để ngồi cách một quãng khá xa Khăn Đỏ và Jack.

Jack dịch chiếc ghế lùi xa khỏi ngai vàng vài bước trước khi lại ngồi lên đó. Anh đưa Khăn Đỏ chiếc giỏ anh đã làm cho cô.

“Vật này dành cho em sao?” Khăn Đỏ hỏi anh. “Ôi, anh thật chu đáo quá! Anh mới ngọt ngào làm sao! Em sẽ trân trọng nó!”

“Người luôn thế mà,” Jack đáp lại.

“Giờ hãy kể em nghe, có chuyện gì mới ở chỗ anh không?” Khăn Đỏ hỏi thăm Jack. Cô chúi người về phía Jack xa hết mức có thể mà không ngã khỏi ngai vàng.

“Không có gì nhiều,” Jack đáp. “Vẫn như cũ, y như cũ.” Điệu bộ của anh cho thấy rõ rằng anh đã sẵn sàng rời đi ngay từ phút vừa ngồi xuống. “Vương quốc thì thế nào?”

“Ôi, em chẳng bao giờ bắt mình phải bận tâm đến mấy cuộc bàn luận về kinh tế rồi an ninh rồi nhu cầu của người dân rồi vân vân và vân vân,” Khăn Đỏ trả lời. “Bà của em lo hết mấy chuyện đó cho em. Dù sao thì bà cũng giỏi hơn em về mặt đó.”

Khăn Đỏ phát mệt vì cứ phải giữ chiếc giỏ. Cô búng ngón tay, ra hiệu cho cô hầu mang chiếc giỏ đi.

“Đặt nó chung với mấy cái khác ấy,” Khăn Đỏ bảo.

Cô hầu lấy chiếc giỏ từ tay nữ hoàng và tiến ra khỏi phòng. Bọn trẻ cho rằng đây là cơ hội của chúng.

“Chúng em có thể xem mấy cái khác được không?” Alex hỏi.

“Mấy cái khác gì?” Khăn Đỏ hỏi lại.

“Mấy cái giỏ khác ấy ạ,” Alex đáp. Khăn Đỏ đang nhìn cô bé một cách kỳ lạ. “Em trai của em thích giỏ lắm.” Conner gật đầu, hùa theo.

“Em thích lắm! Chúng luôn là vật em thích nhất!” Conner nói. “Người biết họ vẫn nói gì mà, cuộc sống tốt hơn khi ta có mấy cái giỏ!”

Khăn Đỏ nhìn bọn trẻ chằm chằm như thể chúng là những con người lạ lùng nhất cô từng gặp trong đời. “Nếu các ngươi muốn,” cô đồng ý, rồi xua chúng đi.

Alex và Conner bật dậy và theo cô hầu ra khỏi phòng rồi đi dọc hành lang.

“Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ để tất cả giỏ của người ở đâu vậy ạ?” Alex hỏi cô hầu, và rồi nháy mắt với Conner. Cô bé không giỏi giả ngu ngơ lắm.

“Người có trọn một gian phòng riêng dành để giỏ,” cô hầu đáp.

“Vậy là người có cả một phòng giỏ sao?” Conner hỏi.

“Phải, nếu các em nhận được nhiều giỏ trong một năm như người, các em cũng phải thế thôi,” cô hầu nói.

“Có cả thảy bao nhiêu cái vậy ạ?” Conner thắc mắc.

“Các em sẽ thấy,” cô gái úp mở.

Cô hầu mở một cánh cửa, và ba người bọn họ bước vào trong. Gian phòng này lớn gấp hai lần phòng bọn trẻ vừa ở và từ sàn đến trần phòng ngập trong hàng ngàn hàng ngàn chiếc giỏ.

Có cái đặt trên kệ, cái được gác lên nhau gọn gàng, còn lại thì chồng chất khắp phòng. Cô hầu vất chiếc giỏ Jack tặng vào một chồng giỏ ở góc phòng.

“Nữ hoàng nhận được giỏ vào ngày sinh nhật, ngày lễ, và tất cả các dịp đặc biệt,” cô hầu giải thích. “Có cái do dân làng tặng, cái do bạn bè, cái thì đến từ các vị vua trị vì vương quốc láng giềng.”

Alex và Conner nhìn quanh phòng mà miệng há hốc. Làm sao bọn trẻ tìm được chiếc giỏ mà chúng muốn tìm giữa đống này chứ?

“Chị có phiền không nếu chúng em ngắm nghía quanh đây một chút?” Alex xoay xở nói được nên lời sau cú sốc.

“Tôi cho là được thôi,” cô hầu đáp. Cô gái tò mò nhìn bọn trẻ và bỏ mặc chúng trong phòng giỏ.

Bọn trẻ cảm thấy nghẹn thở. Chúng cảm thấy như có một quả tạ gắn vào ngực vậy.

“Đời em chưa bao giờ cảm thấy quá sức thế này!” Conner tuyên bố. “Việc này cũng giống như cố gắng làm cả đống bài tập hè chỉ trong một ngày trước khi năm học lại bắt đầu, mà còn tệ hơn cả ngàn lần cơ. Làm sao chúng ta có thể xem qua hết cái đống này chứ?”

“Nó không tệ đến thế đâu…” Alex cố gắng trấn an em, nhưng còn chẳng thể trấn an chính mình. “Chúng ta chỉ cần bắt tay làm thôi. Em một bên, chị một bên. Hãy làm đi nào.”

Bọn trẻ chia ra và nhanh chóng bắt đầu sục tìm một chiếc giỏ có vành vỏ cây giữa hàng chồng hàng chồng giỏ. Chúng biết không có nhiều thời gian và mỗi giây lại thêm lo lắng.

Bọn trẻ không hề biết giỏ lại có nhiều hình dạng, kích thước và kiểu dáng như vậy. Như hoa tuyết ấy, mỗi cái đều khác nhau.

Alex phát hoảng với ý nghĩ rằng em đã bỏ sót nó.

Conner liên tục bị dằm đâm vào tay và cậu bé cứ kêu “Á!” lên mỗi lần việc đó xảy ra.

Bọn trẻ đã ở đó gần một giờ mà vẫn chưa lục soát hết một phần tư gian phòng. Chúng đang bày ra một đống lộn xộn khổng lồ. Gian phòng giờ mất trật tự gấp đôi khi chúng mới vào. Cả Alex cũng không ngại ngần gì nữa, cô bé vất bừa những chiếc giỏ mình đã kiểm tra đi.

“Việc này bất khả thi rồi!” Conner hét lên, đá vào một chồng giỏ.

Vừa lúc cậu đá vào chồng giỏ, cánh cửa mở tung ra và cô hầu trở lại. Alex và Conner chết sững. Cô gái thất kinh trước mớ hỗn độn mà bọn trẻ đã bày ra.

“Tôi không biết các em đang làm cái trò gì, nhưng tôi nghĩ đã đến lúc các em phải đi khỏi đây rồi,” cô ấy nói.

Cô hầu hộ tống bọn trẻ trở lại phòng ngai vàng. Lần này, cô gái dõi mắt theo chúng như diều hâu trong lúc chúng ngồi vào ghế.

Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ đang nhoài ra khỏi ngai vàng và vịn lấy ghế Jack trong khi trò chuyện. Bọn trẻ chưa bao giờ thấy Jack có vẻ chán chường và mất sinh khí đến vậy. Hai người họ không ai nhận thấy bọn trẻ đã trở lại.

“Anh biết đấy, Jack,” Khăn Đỏ nói, vuốt ve tay Jack. “Vương quốc Quàng Khăn Đỏ không thể là một vương quốc đúng nghĩa khi không có một quốc vương…”

“Có lẽ người nên đổi tên thành Nữ Vương quốc Quàng Khăn Đỏ,” Jack đáp.

Khăn Đỏ phá lên cười dữ dội hơn mức cần thiết. “Anh vui tính quá! Nhưng đó không phải ý em. Em đang cố gắng nói với anh, Jack à, rằng em chưa bao giờ sẵn sàng kết hôn hơn bây giờ. Nếu ai đó ngỏ lời cầu hôn em hôm nay, em sẽ đồng ý! Anh có biết ai đó có hứng thú với việc cưới em không? Với ngôi vị? Một ai đó?”

Một chú chim bồ câu trắng đột nhiên bay qua một trong những ô cửa sổ và đậu xuống bậu cửa. Jack vừa thấy nó là cả gương mặt anh bừng sáng. Đôi mắt anh mở to, và anh mỉm cười; đó là lần duy nhất anh có vẻ hạnh phúc.

Anh quay sang Khăn Đỏ. Rõ là cô nàng cũng không quen thấy anh thế này. Bọn trẻ gần như có thể thấy trái tim cô muốn vọt ra ngoài lồng ngực và niềm phấn khởi tràn ngập người cô. Anh ấy sắp cầu hôn chăng? Đây phải chăng là giây phút cô đã chờ đợi từ bao lâu nay?

“Khăn Đỏ,” Jack cất lời.

“Vâng, Jack?” Khăn Đỏ đáp lại.

“Tôi phải đi đây,” Jack nói, bật dậy và tiến ra khỏi phòng ngai vàng. Khăn Đỏ suýt ngã khỏi chiếc ngai của mình.

“Đi?” cô ngẩn ra. “Đi đâu?”

“Về nhà,” Jack kêu lên, thậm chí không quay lại nhìn cô. “Hẹn gặp người tuần sau.”

Khăn Đỏ khoanh tay lại và bĩu môi. Anh ta là cái duy nhất khiến cô vẫn chưa có được tất cả.

Bọn trẻ thấy tốt nhất là đi cùng Jack, vì thế chúng theo anh ra khỏi lâu đài.

“Được gặp các em thật tuyệt, Alex, Conner,” Jack nói, và bắt tay chúng.

“Em cũng vậy,” Alex đáp lại. “Cảm ơn anh lần nữa vì đã đưa chúng em đến lâu đài.”

“Rất hân hạnh! Anh mong sẽ sớm gặp lại các em một ngày nào đó,” Jack nói, rồi đi về hướng nhà mình với bước chân nhún nhảy mới lạ.

Thật lạ lùng làm sao. Giờ đây Jack lại cư xử như con người mà Alex đã mường tượng vốn là.

“Anh chàng đó bị gì vậy? Làm sao một người lại từ một cái xác chết biết đi biến thành người trợ lý khu cắm trại vui tính chỉ trong vỏn vẹn vài giây được chứ?” Conner thắc mắc.

“Chị không biết,” Alex đáp, nhìn theo chàng trai trong khi anh ta đi xa dần. “Anh ấy là một người rất lạ lùng.”

“Có vẻ như sau cùng chúng ta vẫn phải lẻn vào lâu đài,” Conner kết luận, và thụp xuống ngồi bệt trên mặt đất.

“Ít nhất chúng ta biết điều gì đang chờ mình tối nay, mà mình đã xem xét xong một mớ giỏ kha khá rồi,” Alex nhận định. “Chúng ta chỉ phải đợi đến nửa đêm thôi.”

“Và trong lúc đó, em cần phải chợp mắt một lát,” Conner nói.

Bọn trẻ đi dọc con phố và đặt một phòng tại Quán trọ Chiếc Giày. Phòng chúng nhìn ra thấy rõ lâu đài của Quàng Khăn Đỏ. Nó nằm đâu đó gần lưỡi giày, vì có chỗ dây giày chăng qua một bên tường phòng chúng. Căn phòng có một bồn tắm còn dùng được, và bọn trẻ thay phiên dùng nó, vì đã lâu rồi chúng không được tắm.

“Đó là lần tắm đã nhất em từng có,” Conner nói.

Cả hai quyết định nghỉ ngơi một lát, và ngay khi đặt mình lên giường, chúng đã thiếp ngủ say sưa. Chúng ngủ trong vài giờ và thức dậy trước nửa đêm một lúc.

“Kế hoạch tối nay của chúng ta là gì?” Conner hỏi. “Đây là lần đầu tiên mình đột nhập vào một chỗ nào đó, nên em lo lắm.”

“Hãy điểm lại tất cả những gì bây giờ mình đang có,” Alex đề xuất, và đổ tất cả những thứ trong cặp của chúng ra giường.

“Chúng ta có hai tấm chăn, một túi tiền vàng, một thanh đoản kiếm, một lọn tóc của Rapunzel, một chiếc giày thủy tinh, một tấm bản đồ, một quyển nhật ký, và một túi thức ăn,” Alex liệt kê. “Chúng ta có thể dùng đoản kiếm để cắt một mẩu gỗ từ chiếc giỏ, nhưng ở đó sẽ bị tối. Mình cần chút ánh sáng.”

“Hãy cầm theo mấy cái lồng đèn này,” Conner gợi ý, và gom đèn ở bên giường lại.

“Tuyệt,” Alex tiếp. “Chúng ta nên tính cách rời khỏi cung điện ngay sau đó, phòng khi đụng phải rắc rối gì đó. Chúng ta sẽ hướng về cổng đông của vương quốc, và nó sẽ dẫn chúng ta đến gần biên giới Vương quốc Tiên.”

Conner gục đầu xuống. “Vậy mà em đã mong được trở lại cái giường này chứ.”

Còn một khắc nữa đến nửa đêm thì Alex và Conner thu gom tất cả đồ đạc lại, đốt đèn lên và rời khỏi Quán trọ Chiếc Giày. Bọn trẻ băng qua thị trấn đến lâu đài.

Đêm thật yên tĩnh; mấy con vật trong nông trại cũng không thức khuya thế này.

Bọn trẻ nấp sau bức tường của Humpty Dumpty và nhìn qua cửa sổ lâu đài quan sát lính canh tuần tiễu các hành lang. “Chỉ vài phút nữa thôi rồi họ sẽ bỏ đi,” Alex nói.

Vài phút sau, bọn trẻ thấy càng lúc càng ít lính canh đi ngang cửa sổ hơn.

“Họ đi chưa?” Conner hỏi.

“Chắc rồi!” Alex đáp. “Đi thôi.”

Bọn trẻ chạy vòng ra sau lưng lâu đài và thấy một nhà bếp rộng rãi qua hàng cửa sổ. Chúng nhảy qua cái hào – chúng biết mình có thể làm được mà! – và kéo cửa sổ. Như quyển nhật ký đã nói, nó không có chốt, và mở ra dễ dàng.

Alex trườn vào nhà bếp trước. Cô bé khẽ khàng hết sức có thể; tiếng động duy nhất em tạo ra là tiếng đập dồn dập trong tim. Conner trèo vào sau và va đổ một chồng xoong chảo.

Alex hết cả hồn vía. “Chị sẽ giết em!” cô bé máy môi với cậu.

“Xin lỗi!” cậu bé máy môi đáp lại.

Bọn trẻ chờ một lúc xem có ai nghe thấy tiếng ồn không, nhưng chẳng có ai.

Bọn trẻ ra khỏi nhà bếp và thấy chúng đang đứng trong một hành lang, không ngạc nhiên chút nào, có treo thêm nhiều bức chân dung Quàng Khăn Đỏ nữa.

“Cái cô Quàng Khăn Đỏ đó thích được vẽ chân dung thật,” Conner nói.

“Nhiều tranh vẽ cô ấy đến vậy có lẽ vì cô ấy là người trị vì đầu tiên của vương quốc này. Nó không có bề dày lịch sử như Vương quốc Charming,” Alex lý luận.

“Hoặc cô ta chỉ là một cô ngốc quá yêu bản thân mà thôi,” Conner tiếp lời.

Bọn trẻ đi dọc hành lang, rồi dọc theo một hành lang khác, lên một cái cầu thang, rồi men theo một hành lang nữa.

“Chị có biết mình đang đi đâu không đấy?” Conner hỏi. “Chị nghĩ mình đang đi theo em chứ!” Alex nói.

“Cái gì? Từ lúc nào mà chị theo em vậy?” Conner vặt lại.

Một bóng đen trườn về phía bọn trẻ từ cuối hành lang. Khi nó đến gần hơn, chúng có thể thấy đó là bóng một người lính canh.

“Lính canh!” Alex thì thào, và chỉ vào cái bóng. Bọn trẻ men theo hành lang mà chạy và chui vào phòng đầu tiên chúng thấy.

Căn phòng tối mịt.

“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Conner hỏi.

“Sao em lại hỏi những câu em biết chị không có câu trả lời chứ?” Alex gắt.

Alex chờ ở cửa và nghe thấy lính canh đi qua. Conner đi lại trong bóng tối với hai tay vươn ra để không đụng phải cái gì.

Mắt bọn trẻ dần quen với bóng tối.

“Alex, em nghĩ em thấy cái gì đó…” Conner đi thẳng tới chỗ mà cậu bé nghĩ là một ô cửa và đột nhiên thấy một gương mặt trắng nhợt nhìn lại mình. Cậu ngã xuống đất vì kinh sợ. Cậu bé thét lên nhỏ hết mức có thể.

“Alex! Có ai đó đứng đằng kia chỗ cái cửa đó! Hắn ta thật đáng sợ và xấu xí!” Conner nói, chỉ lên đó.

Alex chạy đến bên em và nheo mắt nhìn xem cậu em đang nói về cái gì.

“Đó không phải là một ô cửa; đó là một cái gương, đồ ngốc ạ!” Alex nói.

“Ồ,” Conner vỡ lẽ ra, và Alex giúp cậu đứng dậy.

“Ôi, bà có móng vuốt to thế”. Một giọng nói vang lên phía sau Alex và Conner, khiến cả hai nhảy dựng lên.

Bọn trẻ quay lại và thấy một chiếc giường bốn cọc khổng lồ với tấm trải đỏ mềm mại và rèm trắng bằng ren phủ xung quanh. Trên giường, đang nói mớ, là Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ.

“Chúng ta đang ở trong phòng ngủ của nữ hoàng!” Conner thì thào với Alex.

“Ôi, bà ơi, bà có cái mũi to thế,” Khăn Đỏ nói, vẫn đang say ngủ.

“Cô ấy đang gặp ác mộng à?” Conner hỏi.

“Ôi bà, răng bà to và sắc nhọn thế - Sói!” Khăn Đỏ hét lên, và ngồi bật dậy trên giường, đã tỉnh hẳn. Alex và Conner thụp xuống sàn, tránh bị nàng trông thấy.

Khăn Đỏ thở hổn hển, và mồ hôi lấm tấm xuất hiện trên trán nàng. Sau cùng cô cũng lấy lại hơi thở bình thường. “Không phải lại thế nữa chứ,” cô nói, và rồi, một cách cáu kỉnh, nằm xuống ngủ lại.

Alex và Conner không dám cử động.

“Cô ta đã ngủ lại chưa?” Conner hỏi.

“Làm sao biết được?” Alex vặn lại.

“Ôi Jack, anh có đôi tay khỏe mạnh làm sao,” Khăn Đỏ lên tiếng.

“Em đoán cô ta ngủ rồi,” Conner nói, và an tâm đứng dậy.

“Ôi Jack, anh có đôi môi mềm làm sao,” Khăn Đỏ nói.

“Hãy ra khỏi đây trước khi mình nghe thấy cô ta miêu tả thêm những thứ khác!” Conner đề nghị.

Bọn trẻ trở lại hành lang và quẩn quanh lâu đài thêm một lúc. Mọi hành lang đều trông na ná nhau, dường như không thể tìm được căn phòng chứa giỏ. Mỗi lần bọn trẻ tưởng đã tìm đúng cửa, chúng lại thấy mình đang ở trong một phòng khách, phòng ăn, hay phòng khiêu vũ.

“Hãy đi tìm cổng vào rồi lần hồi tìm đường tới phòng ngai vàng vậy…” Alex đề xuất, nhưng Conner cắt ngang lời chị.

“Không cần đâu. Mấy chiếc giỏ ở trong đó,” cậu bé nói, và chỉ vào cánh cửa bên cạnh chúng.

“Sao em biết?” Alex hỏi em.

“Vì em vẫn nhớ bức chân dung đó của Khăn Đỏ được treo cạnh phòng chứa giỏ,” Conner giải thích, và chỉ vào bức họa mà trong đó Quàng Khăn Đỏ hầu như không mặc gì, chỉ có một tấm áo choàng da sói phủ lên người.

Alex ném cho Conner cái nhìn khinh thị.

“Gì chứ?” Conner tủm tỉm. “Nó đáng nhớ mà.”

Bọn trẻ đẩy cửa mở ra và tìm thấy căn phòng chúng đã dành cả buổi chiều trong đó.

“Hãy bắt đầu từ chỗ chúng ta đã để lại nhé,” Alex nói. Cô bé và Conner chia nhau đến chỗ chúng đang tìm dang dở.

Việc này ban ngày đã khó, buổi tối lại càng khó hơn, vì bọn trẻ chỉ có ánh sáng từ đèn lồng mang theo. Sau vài giờ tìm kiếm, mức độ lo lắng của bọn trẻ đã dâng cao như cây đậu thần của Jack.

Bất chợt, bọn trẻ nghe một tiếng xoảng chói lói!

“Cái gì vậy?” Alex hỏi.

“Alex, nhìn trên kia kìa!” Conner kêu lên, chỉ vào một khung cửa sổ. Trên bậu cửa là một vật hình chữ X sáng loáng.

“Đó là một cái móc sắt!” Conner nói. Cái móc giật nhẹ theo một chuyển động đều đặn. “Em nghĩ có người đang leo lên! Trốn đi!”

Bọn trẻ bỏ lại đèn trên mặt đất và nấp đằng sau một chồng giỏ.

Một chốc sau, một bóng người xuất hiện trên bậu cửa sổ. Cái bóng lấy ra một con dao bén ngót cắt một lỗ tròn lớn trên cửa sổ rồi nhẹ nhàng trườn vào phòng. Đó là một cô gái mà bọn trẻ chưa bao giờ thấy trước đây. Quần áo của cô ấy làm từ lá cây khâu lại với nhau, và tóc cô đỏ thẫm đến độ nó gần như ngả sang màu tím.

Cô gái lướt mắt khắp gian phòng và chiếu ánh nhìn cảnh giác vào hai chiếc đèn lồng. Cô ấy có biết bọn trẻ đang ở đây không? Như một con thú, cô gái bắt đầu đánh hơi quanh phòng. Cô lục soát những chiếc giỏ trong khi đánh hơi, bỏ qua vài cái bằng cách ném chúng ra sau.

Cô gái quanh quẩn trong gian phòng, dùng cái mũi làm kim chỉ nam cho đến lúc cô rốt cuộc cũng nhắm vào một hướng xác định. Cô gái trèo lên một chồng giỏ để với tới nóc một cái kệ. Cô với tay cho vào sau kệ và lấy ra một chiếc giỏ. Nó có vành làm từ vỏ cây.

Alex và Conner nhìn nhau. Nó kia rồi!

Cô gái cắt một mẩu lớn vỏ cây ra khỏi chiếc giỏ và nhét nó vào trong thắt lưng cho an toàn. Cô đặt chiếc giỏ lại lên kệ, leo xuống chồng giỏ và tiến tới chỗ cửa sổ.

Cô gái sắp trèo qua cửa sổ thì nghe một tiếng “Á!” vang lên từ phía bên kia gian phòng. Conner đã mắc thêm một cái dằm nữa vì trốn sau đống giỏ. “Conner!” Alex mấp máy môi.

“Xin lỗi!” Conner máy môi đáp lại.

Cô gái đi lại chỗ bọn trẻ đang nấp. Cô nheo mắt nhìn về hướng đó một lát. Alex và Conner sợ đến không dám thở. Chúng biết cô gái đã biết chúng ở đó. Cô ta sẽ làm gì với chúng đây?

Cô gái nhìn xuống chiếc đèn lồng của bọn trẻ trên mặt đất, và một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên mặt cô. Cô đá nó văng vào một chồng giỏ rồi nhảy biến qua cửa sổ, xuống sợi dây thừng nối với cái móc sắt.

“Hú hồn!” Conner nói. “May là cô ta không thấy mình, không thì mình gặp chút…”

“Conner! Nhìn kìa!” Alex kêu lên. Chồng giỏ mà cô gái đá chiếc đèn vào đã bốc cháy.

“Trời ơi,” Conner than. “Chúng ta phải ra khỏi đây thôi.”

“Chưa đâu, đợi chị lấy được một mẩu chiếc giỏ đó đã,” Alex quyết. Cô bé cho tay vào cặp và lấy ra thanh đoản kiếm. Em chạy lên chồng giỏ đến nóc chiếc kệ như em đã thấy cô gái kia làm. Em không cao bằng cô gái kia, nên phải với tay xa hơn mới lấy được chiếc giỏ.

“Alex, nhanh nào!” Conner giục. Ngọn lửa đang lớn dần và lan ra khắp phòng đến các chồng và đống giỏ khác nhau. Cậu bé cố gắng thổi tắt lửa, nhưng chẳng ích gì. Chúng là những ngọn lửa lớn, không phải ngọn nến sinh nhật.

Alex phải leo lên kệ mới với tới chiếc giỏ, nhưng rốt cuộc cô bé cũng nắm được nó.

“Tóm được mày rồi nhé!” Alex nói và kéo nó ra. Vỏ cây quanh vành giỏ khuyết mất hai mẩu, một mẩu của người viết nhật ký, còn mẩu kia do cô gái kia lấy đi. Alex khứa thanh kiếm vào chiếc giỏ và bắt đầu cắt lấy một mẩu của nó.

“Alex! Trừ phi chị muốn ra khỏi đây mà bị cháy khét lẹt, còn thì em khuyên chị hãy nhanh lên!” Conner hét lớn. Nửa gian phòng đã bốc cháy. Trong phòng trở nên nóng không chịu nổi. Khói đen lấp đầy không gian, làm chúng khó thở.

“Chị lấy được nó rồi,” Alex nói, và trèo xuống chỗ Conner.

Ngọn lửa đã vây lấy cánh cửa mà bọn trẻ từ đó vào phòng. “Làm sao chúng ta ra khỏi đây được?” Alex hét lên.

Tiếng bước chân chạy đến vọng vào từ hành lang bên ngoài cánh cửa. Qua ngọn lửa, bọn trẻ có thể thấy gương mặt hốt hoảng của nhiều người lính canh.

“Cháy! Cháy trong lâu đài!” một tay lính canh la to. “Đưa nữ hoàng đến chỗ an toàn! Đem nước lại đây!” Một tên lính khác chỉ thẳng vào bọn trẻ. “Hai đứa kia! Đứng yên đó!”

“Không có chuyện đó đâu!” Conner hét. Cậu bé cầm lên một chiếc giỏ đặc biệt nặng và ném nó vào cửa sổ, làm ô cửa vỡ thành từng mảnh. Cậu bé nắm lấy tay chị và kéo cô bé về hướng đó. Chúng hít vào một luồng không khí trong lành từ ngoài trời.

“Nhìn kìa, cối nước ở ngay bên dưới chúng ta!” Conner nói, rồi bắt đầu trèo ra ngoài cửa sổ về phía nó. Cậu giúp chị ra khỏi cửa, và chúng trèo xuống cối nước cùng nhau. Chúng xuống được nửa đường thì lửa bùng ra tất cả các cửa sổ trong phòng chứa giỏ; cả căn phòng biến thành hỏa ngục.

Cối nước bắt đầu quay dưới sức nặng của bọn trẻ, và bọn chúng rơi thẳng xuống hào, cú ngã sẽ không đau mấy nếu con hào sâu hơn một thước.

Bọn trẻ lập cập trèo ra khỏi hào và bắt đầu chạy nhanh hết sức có thể xa khỏi tòa lâu đài. Không có tên lính canh hay quân lính nào đuổi theo chúng. Tất cả bọn họ chắc đang ở trong lâu đài cố gắng dập lửa.

Alex và Conner chạy khỏi thị trấn và hướng đến cổng đông Vương quốc Quàng Khăn Đỏ trong vài phút nữa. Chúng chỉ nhìn lại một lần duy nhất và thấy gần nửa tòa lâu đài đã bén lửa. Một làn khói dày bốc lên trời.

“Đây là lần thứ tư hay thứ năm tuần này chúng ta thoát chết trong gang tấc phải không nhỉ?” Conner hỏi.

“Cô gái đó là ai vậy?” Alex cũng hỏi. “Và vì sao mà cô ta cũng tìm chiếc giỏ chứ?”

“Ơn trời là cô ta đã tìm ra nó, không thì chúng ta chẳng bao giờ làm được,” Conner nói.

Mối lo đáng ngại nhất hiện ra trong tâm trí Alex. “Conner, em nghĩ có người khác đang thu thập các vật dụng làm Bùa Ước không?”

Conner ngẫm nghĩ về điều này, nhưng Alex nhận thấy ý đó cũng làm cậu bận tâm không kém gì mình.

“Em không nghĩ thế,” Conner đáp. “Hãy nghĩ đến tất cả những khó khăn mà người viết nhật ký phải trải qua mới biết về nó mà xem. Em sẽ kinh ngạc lắm nếu có người khác biết chuyện đấy.”

Alex gật đầu. Cả hai đều biết rất khó có chuyện đó, nhưng khả năng này vẫn đeo bám suy nghĩ của chúng.

Vài giờ