← Quay lại trang sách

Chương 11 - Lãnh Địa Quỷ Lùn Và Yêu Tinh.

Alex và Conner đã bị lạc.

“Chúng ta không lạc đường mà. Chị chỉ không biết chính xác mình đang ở đâu thôi,” Alex bảo cậu em.

“Vậy, nói cách khác thì, chúng ta lạc đường rồi,” Conner nói.

“Được thôi, Conner, chúng ta lạc rồi!” Alex nạt, rồi đánh cậu bằng tấm bản đồ.

Bọn trẻ đã đi khỏi Vương quốc Quàng Khăn Đỏ vội quá, chúng nghĩ có lẽ mình đã đi sai đường. Alex mãi nhìn xuống tấm bản đồ, cố gắng nhìn ra chúng đã rẽ nhầm từ chỗ nào, và liên tục đâm vào bụi rậm cùng cây cối.

“Chúng ta có thể đang ở Vương quốc Tiên, hoặc có lẽ đã trở lại Vương quốc Charming,” cô bé nói. “Nhưng cổng phía đông Vương quốc Quàng Khăn Đỏ gần với quá nhiều biên giới, theo những gì chị biết thì mình cũng có thể đang ở Vương quốc Say Ngủ.”

“Làm sao một người có thể tìm được đường đi ở cái chốn này chứ? Nó toàn là cây cối và đường đất, thỉnh thoảng mới có một lâu đài!” Conner giận dữ nói. “Chúng ta sẽ chẳng bao giờ về nhà được!”

“Chỉ là một bước lùi nhỏ thôi. Chúng ta sẽ trở lại đúng đường trước khi em kịp biết,” Alex trấn an.

“Và chính xác thì chúng ta đang trên đường nào chứ?” Conner hỏi. “Em ghét phải nhắc chị nhớ điều này, nhưng chúng ta chỉ mới lấy được ba trong tám vật làm Bùa Ước thôi, mà mình còn không biết hai trong số đó là gì. Và, thật lòng mà nói, chúng ta còn không chắc Bùa Ước có tác dụng không nếu đúng là chúng ta tìm được tất cả mấy thứ đó.”

“Đừng tiêu cực thế, Conner,” Alex nói.

“Alex, em chỉ đang tỏ ra thực tế thôi,” Conner tiếp tục. “Chúng ta vẫn còn quá nhiều nơi phải tới, và quá nhiều dặm đường phải vượt qua. Và sau khi thấy cái cô người rừng kỳ dị ở Vương quốc Quàng Khăn Đỏ lấy một mẩu giỏ đó, có lẽ chúng ta không phải là những người duy nhất đang nhắm tới cái thứ Bùa Ước này. Lỡ như ta không thành công thì sao? Chị có bao giờ nghĩ phải làm gì nếu mình bị kẹt ở đây chưa?”

Alex chưa hề nghĩ tới đó và cũng không muốn nghĩ. Cô bé sợ rằng nghĩ nhiều về nó sẽ làm nó trở nên bất khả thi hơn.

Alex nghiên cứu tấm bản đồ kỹ hơn, lấy ngón trỏ dò theo nó.

“Được rồi, chị nghĩ chị đã biết chúng ta làm gì sai rồi” Alex lên tiếng.

“Chúng ta ư? Chị đã giữ khư khư lấy tấm bản đồ kể từ khi mình có được nó,” Conner phản đối.

“Được rồi, chị nghĩ chị đã biết mình sai gì rồi,” Alex đáp trả mà má đỏ lên. “Lẽ ra chúng ta phải đi theo con đường ở phía bên kia khu rừng bên cạnh. Chúng ta sẽ băng qua khu rừng, đi vào đúng đường, rồi lên đường tới Vương quốc Tiên.”

“Tuyệt,” Conner nói.

Bọn trẻ rời bỏ con đường và đi vào khu rừng bên cạnh. Sau một lúc đi bộ, chúng nhận thấy khu rừng rất yên tĩnh và im ắng một cách đáng sợ - quá im ắng, đặc biệt đối với Conner. Cậu bé đã có cảm giác bất an trong bụng từ khi bọn trẻ bước vào rừng.

Ở đây cây cối mọc cao hơn, nhưng bọn trẻ không hề thấy chim chóc, sâu bọ hay bất cứ cái gì bay nhảy từ cây này sang cây khác. Cả khu rừng, trừ đám cây cối, dường như không có sự sống.

“Này, Alex?” Conner hỏi.

“Gì hở, Conner?” Alex đáp.

“Chị có nhận thấy là mình chưa gặp chim chóc hay thú rừng gì một lúc rồi không?” cậu bé nêu ra điều khiến mình thắc mắc.

“Không, chị không để ý; chị đang bận tí,” Alex nói, vẫn nhìn vào tấm bản đồ.

“Ý em là, chị không thấy lạ khi chỉ có duy nhất chúng ta… aaaaa!”

Không một lời cảnh báo, bọn trẻ bất thình lình bị giật ngược và treo bổng trên không. Chúng treo tòng teng bên trên mặt đất trong một kiểu lưới thừng gì đó. Chúng đã đâm đầu thẳng vào một cái bẫy.

“Chuyện gì vậy?” Alex hét lên. “Cái gì thế này?” “Một kiểu bẫy!” Conner đáp.

“Cứu!” Alex kêu tướng lên. “Ai đó cứu chúng tôi với!”

Không may cho chúng, tiếng kêu cứu của chúng đã đến tai không đúng người. Hai cái bóng chạy qua khu rừng thẳng đến chỗ chúng. Một cao và gầy, một lùn và mập.

“Egghorn, chúng ta bắt được cái gì rồi!” cái giọng trầm trầm, cấm cảu của gã lùn nói.

“Cũng đến lúc rồi!” cái giọng cao, the thé của tên cao hơn nói thêm.

Bọn chúng đến gần, và bọn trẻ có thể thấy rõ bộ mặt đáng sợ của một gã yêu tinh và một con quỷ lùn đứng trước chúng. Gã yêu tinh lênh khênh và gầy guộc với cặp mắt to tướng, màu vàng và nước da xanh lè. Con quỷ lùn mập và lếch thếch có cái mũi và cặp sừng khổng lồ. Cả hai đều có đôi tai to, nhọn chĩa ra ở hai bên đầu.

“Thả chúng tôi ra!” Conner ra lệnh.

“Các ngươi không được làm thế này!” Alex hét lên.

Gã yêu tinh và con quỷ không đếm xỉa gì đến lời nói của Alex và Conner. Chúng nhìn chằm chằm vào bọn trẻ như mấy con côn trùng bị bắt vào lọ.

“Ồ ồ, nhìn xem chúng trẻ chưa kìa, Bobblewart!” gã yêu tinh nói.

“Nhiều thời gian phục vụ chứ sao!” quỷ lùn hùa theo.

“Phục vụ là sao chứ?” Conner kêu lên. “Các ngươi tốt hơn không được làm bọn ta bị thương!”

“Hãy thả chúng tôi ra khỏi cái lưới này ngay bây giờ, không thì tôi sẽ trình báo các ông lên chính quyền địa phương đó,” Alex nói, không biết chính quyền mà cô bé nhắc tới là ai.

“Và bọn chúng sẽ to lớn và khỏe mạnh hơn từng ngày!” quỷ lùn tiếp tục.

“Bobblewart, lấy cái xe lại đây!” gã yêu tinh ra lệnh.

“Bọn chúng sẽ là những tên nô lệ rất được việc.”

Bọn trẻ giẫy giụa dữ dội gấp đôi trong tấm lưới khi chúng nghe thấy từ nô lệ. Chúng nhớ những gì Froggy đã kể chúng nghe trong bữa trà. Bọn quỷ lùn và yêu tinh đã bị trục xuất vì tội bắt cóc những người vô tội làm nô lệ cho chúng… giờ đây Alex và Conner chính là những bằng chứng sống rằng chuyện đó vẫn còn tiếp diễn. Làm sao bọn trẻ thoát khỏi chuyện này được?

Bobblewart, con quỷ lùn, chạy đi và một lúc sau trở lại cưỡi trên chiếc xe nhỏ do một con lừa gầy nhom kéo. Egghorn, gã yêu tinh, cắt sợi dây thừng bên trên tấm lưới, và bọn trẻ rớt mạnh xuống thùng xe. Hai chị em giẫy giụa để thoát khỏi vòng kiềm tỏa của tấm lưới, nhưng vô hiệu.

Egghorn leo lên xe và ngồi cạnh Bobblewart. Chúng cùng cầm lấy dây cương và quất chú lừa tới tấp cho đến khi chiếc xe lao nước đại.

Cả bọn di chuyển hết phần ngày còn lại. Tất cả những gì bọn trẻ có thể thấy được qua mắt lưới là những ngọn cây và bầu trời trôi qua vùn vụt.

“Alex, chúng ta làm gì bây giờ?” Conner hỏi, vẫn còn giẫy giụa chống lại mớ dây thừng của tấm lưới.

“Chị không biết,” Alex đáp. Cô bé đang run rẩy như một con chó nhỏ.

Alex xoay xở vặn vẹo người chuyển sang tư thế ngồi trong tấm lưới để xem con quỷ lùn và gã yêu tinh đang đưa chúng đi đâu. Cả bọn đang tiến thẳng tới một hàng dài đá tảng chất to như núi. Alex thở hổn hển; cô bé đã nhận ra rặng đá đó trong tấm bản đồ.

“Cái gì vậy? Chị thấy gì?” Conner hỏi chị.

“Chúng đang đưa bọn mình tới Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu tinh,” Alex nói, mặt trắng bệch. “Chị có thể thấy rặng đá bao quanh đó!”

Chúng nhớ Froggy đã kể chúng nghe về những tảng đá được xếp quanh lãnh địa này để giam giữ quỷ lùn và yêu tinh trong đó, nhưng, rõ ràng là những cư dân ở đây đã tìm được đường thoát khỏi chốn lao tù, vì chiếc xe đã len qua kẽ hở giữa hai tảng đá.

Chiếc xe đi qua rặng đá vào lãnh địa, nhưng không có gì để ngắm cả. Không có cây cối, nhà cửa, hay bất kỳ sinh vật sống nào. Đất đai hàng dặm quanh họ chỉ có vài đống đá và gạch vụn.

“Em không hiểu,” Conner lên tiếng. “Bọn này sống ở đâu chứ?”

“Chỗ này giống như một bãi phế liệu thời trung cổ vậy,” Alex nói.

Chiếc xe chạy vào một cái lỗ khổng lồ trên mặt đất và đi xuống sâu, thật sâu vào lòng đất. Chung quanh tối đen như mực, và bọn trẻ chỉ loáng thoáng thấy được bàn tay của chính chúng trước mặt. Mùi nấm mốc và mùi thối rữa bốc lên lợm giọng.

“Chắc hẳn toàn bộ vương quốc đều nằm trong lòng đất!” Alex vỡ lẽ.

Sau khi lao dốc xuống bóng tối một quãng dài, bọn trẻ thấy những đốm sáng li ti phía trước. Chúng đến từ những ngọn đèn đặt rải rác xung quanh một nhóm người đang đào hầm.

“Những người này làm gì ở đây vậy?” Conner hỏi, và rồi cậu thấy đứng sau họ là lũ quỷ lùn và yêu tinh.

“Nhanh hơn nữa!” lũ quỷ lùn và yêu tinh ra lệnh, quất roi vào nhóm người.

Alex phải che mắt lại trước cảnh tượng đó. “Chắc họ là nô lệ! Ôi, Conner, chuyện này thật tồi tệ! Chuyện này thật quá tồi tệ!” cô bé thốt lên.

Conner ôm chị, và cô bé ngả vào vai cậu bật khóc.

“Không sao đâu, Alex. Chúng ta sẽ tìm cách ra khỏi đây thôi,” Conner an ủi chị, nhưng chính cậu cũng sợ hãi.

Có hàng trăm cái lều và gian nhà nhỏ chồng đống lên nhau xung quanh bọn họ. Cả một thế giới rộng lớn trong lòng đất.

“Nơi này chắc cũng giống như một cái tổ kiến khổng lồ,” Conner nói.

Chiếc xe đi qua một cổng vòm bằng đá có chạm hai bức tượng lớn, một gã yêu tinh và một quỷ lùn, ở hai bên cổng. Chúng thật đáng sợ, với những đường nét hung tợn, và chẳng có chút thân thiện chào mời nào. Một dòng chữ tạc vào mái vòm đề:

LÀ QUỶ LÙN, YÊU TINH, HOẶC LÀ RUN SỢ

“Hầu như người ta chỉ để thảm có chữ chào mừng thôi,” Conner nói.

Qua khỏi mái vòm là vào một đường hầm xây bằng đá. Chiếc xe đi qua mái vòm và bọn họ có thể thấy được ánh sáng ở cuối đường hầm. Có nhiều tiếng ồn hơn vang lên từ phía ấy, một sự kết hợp những tràng cười the thé, tiếng nói chuyện ồm ồm, và tiếng lanh canh.

Bọn trẻ nhanh chóng được đưa tới một gian phòng chung rộng rãi có hàng trăm quỷ lùn và yêu tinh đứng ngồi ở nhiều nấc khác nhau. Có con thậm chí còn vắt vẻo trên chùm đèn.

Mọi thứ đều được làm bằng đá; bọn quỷ ăn uống từ những cái ly và đĩa đá, ngồi trên những chiếc ghế đá bên những cái bàn đá. Những nô lệ nam và nữ phục dịch cho chúng. Lũ quỷ lùn và yêu tinh hành xử rất thô tục.

Ở trung tâm chốn hỗn loạn đó, trên một cái bệ đá nhìn ra bao quát gian phòng, là hai chiếc ngai. Vua Quỷ lùn ngồi trên một chiếc và Vua Yêu Tinh ngồi trên chiếc còn lại. Vương miện làm bằng đá được trưng ra giữa hai tên, ngay phía trên đầu chúng, biểu thị rằng chúng có quyền thống trị vương quốc ngang nhau.

Chúng quan sát thần dân dưới trướng với cái cười nhăn nhở, thích thú với cảnh tiệc tùng chung quanh.

Trong khi chiếc xe đi qua gian phòng, nhiều quỷ lùn và yêu tinh hú hét và gào thét vào bọn trẻ; có tên ném thức ăn vào chúng. Alex và Conner níu lấy nhau chặt hơn bao giờ hết, cả hai đều run rẩy sợ hãi.

Bọn yêu tinh và quỷ lùn hết thảy đều gớm ghiếc và đáng sợ. Chúng có mụn cóc, răng sắc nhọn và cực kỳ bẩn thỉu. Chúng là loại quái vật mà Alex và Conner từng gặp trong những cơn ác mộng khi còn bé.

Ngồi trên bệ của vua là một quỷ lùn con tầm tuổi bọn trẻ. Cô quỷ con có gương mặt tròn trịa với cái mũi nhỏ nhắn, và mái tóc được tết thành bím bên dưới cặp sừng be bé. Quỷ con đang ngồi tựa đầu vào tay, có vẻ buồn chán và cô đơn; cô không có vẻ gì là hứng thú với những hoạt động xung quanh. Quỷ con nhìn lên khi bọn trẻ đi qua và há hốc khi thấy Conner.

Việc này làm cho cậu bé giật mình. “Nó đang nhìn gì vậy?” Conner hỏi. “Chị nghĩ nó có muốn ăn thịt em hay gì không?”

Chiếc xe vòng qua một góc quanh và đi xuống một đường hầm dài lê thê khác. Bọn trẻ đã đi sâu vào lòng đất đến nỗi chúng tự hỏi không biết có bao giờ chúng trở lại được trên mặt đất hay không.

Chiếc xe đi vào một hầm ngục chật hẹp, tối lờ mờ có một dãy nhà ngục bên trong. Những người nô lệ khác bị cầm tù trong nhà ngục: đàn ông, phụ nữ, người già và trẻ em đều như nhau. Họ đều có vẻ kiệt quệ và nhợt nhạt như những bóng ma. Tất cả đều im lặng và co rúm lại khi Egghorn và Bobblewart điều khiển chiếc xe đi vào phòng.

Egghorn và Bobblewart cắt tấm lưới đang quấn lấy Alex và Conner, giật cặp và túi xách khỏi tay bọn trẻ, và thô bạo đẩy chúng vào một nhà ngục.

“Vào đó đi!” Egghorn nói, và đóng sập cánh cửa nhà ngục phía sau chúng.

“Chúng ta có gì trong đây nào?” Bobblewart hiếu kỳ. Hắn mang cặp và túi của bọn trẻ tới cái bàn ở góc phòng và đổ tất cả đồ đạc của chúng ra đó.

“Đừng đụng vào đó!” Alex kêu lên trong khi bất lực nhìn theo chúng. Bày ra cho cả phòng đều thấy là chiếc giày thủy tinh, lọn tóc, mẩu giỏ, tấm bản đồ, quyển nhật ký, thanh đoản kiếm, túi tiền vàng, và tất cả những thứ khác mà bọn trẻ đã mang theo.

May thay, quỷ lùn và yêu tinh chỉ có hứng thú với thanh đoản kiếm và túi tiền vàng. Chúng lấy hai vật đó đi và gạt những thứ khác vào một đống rác thải bên cạnh cái bàn.

“Nghỉ ngơi đi! Hôm sau chúng bay sẽ có một ngày dài đấy!” Bobblewart nói, cùng cười rộ với Egghorn và rời khỏi phòng với xe của chúng.

Tất cả các nô lệ khác nhìn chằm chằm vào Alex và Conner qua chấn song nhà ngục của họ. Đôi mắt họ ánh lên vẻ thương cảm, tội nghiệp cho bọn trẻ vì sắp phải trải qua những gì người ở đây đã phải chịu đựng suốt thời gian họ bị giam ở đó.

“Mọi người có ai biết cách trốn ra khỏi đây không ạ?” Alex hỏi, nhưng không ai trả lời, như thể họ đã được huấn luyện để giữ im lặng. Ngay cả bọn trẻ con cũng im thin thít.

“Làm sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ?” Conner làu bàu. Cậu bé lay các chấn song nhà ngục một cách dữ tợn, nhưng chúng không hề suy suyển.

“Chẳng ích gì đâu,” một giọng nói vang lên đằng sau bọn trẻ. “Những chấn song đó làm toàn bằng đá.”

Alex và Conner quay lại đối diện với tù nhân ngụ trong nhà ngục cạnh bên. Ngồi co ro trong góc tối nhất nhà ngục đó là một người đàn ông lớn tuổi. Ông gầy gò, có một bộ râu xám dài và quần áo rách tả rơi.

“Nhất định phải có đường nào đó ra khỏi đây,” Conner nói.

Khi “Ta từng nghe đàn ông và phụ nữ ai ai cũng nói thế khi họ vừa bị đưa tới đây,” ông cụ nói. “Nhưng đáng buồn thay, không có.”

“Ông đã ở đây bao lâu rồi ạ?” Alex hỏi ông.

“Nhiều năm rồi,” người đàn ông đáp. Ông ta nghiêng người về phía trước, và ánh sáng rọi lên gương mặt của ông. Gương mặt ông lão mệt mỏi và sần sùi chẳng kém bộ quần áo của ông. Ông lão có một con mắt lác nên bọn trẻ không biết được ông đang nói với ai trong chúng.

“Ta đã thấy hai cháu ở đâu chưa nhỉ?” ông lão hỏi.

Bọn trẻ biết điều này là không thể, nhưng ông lão có vẻ tin chắc và, vì lý do gì đó, người đàn ông ấy cũng có vẻ quen thuộc với chúng một cách kỳ lạ.

“Cháu không cho là thế ạ,” Alex đáp. “Chúng cháu vừa mới đến chốn này thôi.”

“Ta có thể thề đấy,” ông lão nói tiếp. “Các cháu có chắc ta chưa bao giờ đổi cho các cháu một cây sáo thần lấy một con gà không? Hay đổi một bông hoa biết hát lấy một con cừu?”

“Không, cháu xin lỗi, chúng cháu chưa bao giờ trao đổi cái gì với ông trước đây…” Alex trả lời, và rồi cô bé nhận ra ông lão là ai: con mắt lác, bộ râu dài, quần áo tả tơi… có lẽ nào? Cô bé kéo Conner qua một bên. “Conner, ông ta là Người Bán Rong, cái người trong quyển nhật ký đấy!”

Conner không thể tin được. “Chị có chắc không?” cậu bé hỏi.

“Thưa ông,” Alex lên tiếng, ngồi xuống trước ông. “Ông có phải là Người Bán Rong không ạ?”

Ông lão phải nghĩ về câu hỏi này một chốc. Rõ là nhiều năm bị nô dịch đã làm thần trí ông suy nhược.

“Phải, ta tin rằng người ta từng gọi ta như thế,” ông đáp. Ông lão cảm thấy vui khi được gợi nhớ lại cái thời mà ông không phải là nô lệ.

Bọn trẻ rất vui mừng khi nghe ông nói thế. “Hãy hỏi ông ấy xem ông có biết chuyện gì đã xảy ra với người đàn ông viết quyển nhật ký không!” Conner thì thầm vào tai Alex, và cô bé gật đầu.

“Thưa Ông Bán Rong,” Alex cất tiếng hỏi. “Ông có nhớ một người đàn ông từng tới tìm ông và hỏi về Bùa Ước không ạ?”

“Bùa Ước?” Người Bán Rong hỏi lại. Thoạt đầu, có vẻ như ông không biết cô bé đang nói về cái gì, nhưng rồi vẻ nhận biết hiện lên trên mặt ông. “Vì sao chứ, phải, ta có biết! Anh ta là một trong những khách hàng đã làm ăn với ta trước khi ta bị đưa đến đây. Anh chàng ngớ ngẩn, anh ta bày tỏ mong muốn đi đến một thế giới khác. Vậy mà ta tưởng ta mới là người điên chứ.”

“Ông ấy có làm được không?” Alex hỏi. “Ông ấy có tìm được tất cả những vật làm Bùa Ước không?”

“Ta không biết,” Người Bán Rong nói, và bọn trẻ xịu người xuống. “Ta không bao giờ gặp lại anh chàng đó nữa, nên chuyện đó cũng có thể.” Ông thắc mắc nhìn lên bọn trẻ. “Vì sao các cháu hỏi thế?”

Bọn trẻ nhìn nhau. Chúng không biết phải nói gì với ông.

“Đừng bảo ta là các cháu cũng đang theo đuổi cái Bùa Ước đấy nhé?” ông lão hỏi.

Bọn trẻ nhìn nhau áy náy. Conner cúi xuống cạnh bên Alex và bắt đầu đích thân hỏi chuyện ông lão.

“Chúng cháu đang cố, nhưng chúng cháu không biết được tất cả những vật chúng cháu đang tìm,” Conner nói.

Người Bán Rong phá lên cười. “Không ai biết hết cả; đó là vẻ đẹp của nó đấy. Dăm người biết đến miêu tả những vật bùa chú cần có, nhưng không ai biết chắc chắn chúng là gì.”

“Như Hagatha ấy,” Alex nói. “Bà ấy chỉ biết câu đố là gì thôi. Người đàn ông mà bà đã đọc cho nghe câu đố phải tự mình tìm hiểu chúng là gì, nhưng ông ấy có thể đoán sai.”

“Nếu như chúng ta đi tìm Hagatha và hỏi xin ý kiến của bà ấy thì sao…” Conner gợi ý.

“Hagatha chết rồi,” Người Bán Rong nói.

“Chết rồi sao?” Alex thở hổn hển vì kinh ngạc. “Làm sao bà ấy lại chết?”

“Bà ấy ngã vào Hố Gai,” Người Bán Rong cho biết.

“Hố gai là cái gì?” Alex hỏi.

“Trời ạ, các cháu nhỏ à, các cháu ngớ ngẩn hay sao? Sau khi lời nguyền giáng lên Vương quốc Say Ngủ được hóa giải, tất cả bụi gai và cây bụi mọc um tùm xung quanh vương quốc đã bị dọn sạch và trút bỏ vào một cái hố sâu lớn,” Người Bán Rong kể. “Hagatha đang lấy vài bụi gai cho ngôi nhà của bà ấy thì ngã vào đó.” “Thật khủng khiếp,” Alex thốt lên.

“Bà ấy đã kêu cứu suốt nhiều ngày, nhưng không ai đến cứu bà cả; không ai muốn cứu giúp một mụ già,” Người Bán Rong tiếp. “Trước khi chết, Hagatha đã nguyền cho bụi gai mọc bám vào mọi thứ và mọi người gần đó và kéo họ thẳng dưới đáy, nơi bà ấy đã bị sa vào, vĩnh viễn không thể thoát ra.”

“Nghiệt ngã quá,” Conner nói.

“Từ đó, nơi đó được dùng làm đất hoang. Mọi người từ khắp các vương quốc tới đó để vất đi những thứ mà họ không bao giờ muốn phải trông thấy nữa,” ông nói tiếp.

“Cháu không biết có thể hỏi chuyện ai khác không ạ?” Alex hỏi dò.

“Dù cho hành trình của các cháu là gì đi nữa, ta e rằng nó cũng kết thúc rồi,” Người Bán Rong bảo. “Một khi các cháu đã đến đây, các cháu phải ở lại đây, chẳng thể làm gì được cả.” Ông lão quay đi khỏi bọn trẻ.

Có tiếng náo động vang đến từ đường hầm dẫn đến hầm ngục. Bọn quỷ lùn và yêu tinh dẫn đàn ông và phụ nữ, những người đã phục dịch trong các đường hầm và gian phòng chung, trở lại nhà ngục của họ. Tất cả đều trông như thể họ có thể ngủ mê mệt cả năm nếu được cho phép.

“Đến giờ ngủ rồi!” một quỷ lùn ra lệnh, rồi dập tắt mọi ngọn đuốc trong phòng với một xô nước. “Và nếu có ai gây ra một tiếng ồn nào, ngày mai sẽ chẳng đứa nào được ăn cả!” Tên quỷ lùn và yêu tinh vừa đi khỏi hầm ngục vừa cười khùng khục.

Gian phòng tối đen như mực. Alex lần tìm Conner trong bóng tối và bọn trẻ nằm xuống bên nhau.

“Chị chỉ không muốn mẹ phải lo lắng,” Alex nói với cặp mắt ướt, ngân ngấn nước. “Chúng ta ở đây lâu chừng nào, chừng ấy mẹ còn phải ở một mình.”

“Em chắc là bà sẽ đến ở với mẹ,” Conner nói. “Họ chắc sẽ phái cả sở cảnh sát đi tìm chúng ta. Sẽ thú vị lắm đây khi chúng ta về nhà và kể cho họ suốt thời gian này chúng ta đã ở đâu.”

“Cảm ơn vì vẫn lạc quan, Conner à,” Alex nói.

Bất chấp chút an ủi mà em trai đã cho mình, Alex khóc tới khi thiếp ngủ.

Conner không ngủ được. Cậu bé không thể ngừng nghĩ đến chuyện, chỉ một tuần trước, cậu còn bình an vô sự trên cái giường của cậu, chẳng sợ gì trừ bài tập ở trường và cô Peters. Giờ thì, cậu bé ở đây, trong hầm ngục một chiều không gian khác, đối mặt với cả một đời nô lệ. Thời thế thay đổi mới nhanh làm sao…

Conner chỉ vừa thiếp đi thì bỗng nhiên bừng tỉnh; cậu bé cảm thấy có ai đang nhìn mình. Cậu mở một mắt ra và trông thấy, đứng ở bên kia cửa nhà ngục, cầm độc một ngọn nến, là cô quỷ nhỏ mà bọn trẻ đã thấy trong phòng chung. Cô ta đang ngắm nhìn cậu ngủ.

“Tôi có thể giúp gì không?” Conner hỏi, sợ mất mật.

“Tên anh là gì?” quỷ nhỏ hỏi cậu với một giọng thánh thót và thân thiết.

“Sao cô lại muốn biết?” cậu hỏi lại.

“Bởi vì tôi muốn biết mọi thứ về anh,” cô quỷ nhỏ nói với một nụ cười mơ màng làm Conner muốn bệnh.

“Tôi là Conner. Cô là ai?” cậu bé dò hỏi.

“Tên tôi là Trollbella,” cô bé đáp. “Tôi là công chúa quỷ. Cha tôi là Đức vua Quỷ. Anh có bạn gái không, Conner?”

Ôi không, Conner nghĩ thầm. Cô ta say nắng cậu rồi. Cậu bé bất chợt cảm thấy biết ơn vì có chấn song giữa họ.

“Ừm… không thể nói là tôi có được,” Conner lúng búng đáp. “Thật khó gặp gỡ người khác khi vừa bị quỷ lùn và yêu tinh bắt làm nô lệ.”

“Ôi, tôi biết chứ!” Trollbella kêu lên, với ánh mắt tình tứ mở to. “Quỷ lùn và yêu tinh là tệ nhất! Tôi ghét sống ở đây. Tôi sẽ đi khỏi đây nếu có thể. Mọi thứ thật lộn xộn và mọi người thật xấu tính, và đừng để tôi phải nói về lũ quỷ trai nhé! Bọn họ chẳng biết cách đối xử với một quý cô gì cả!”

“Tôi rất tiếc về chuyện đó,” Conner nói, hy vọng một tên yêu tinh sẽ đến, đưa cậu đi làm việc trong đường hầm và gỡ cho cậu thoát khỏi tình huống này.

“Chính tôi là một đứa lãng mạn vô phương cứu chữa,” Trollbella bày tỏ, chớp chớp lông mi và vân vê một bím tóc của mình. “Tôi có thể gọi anh là Butterboy không?”

“Chắc chắn là không,” Conner đáp.

“Conner, chuyện gì thế?” Alex hỏi, vừa thức giấc.

“Cô ả là ai vậy?” Trollbella hỏi. Vẻ nghịch ngợm của cô ta biến thành một cái cau mày đe dọa.

“Bình tĩnh nào, đây chỉ là chị tôi thôi,” Conner nói.

“Xin chào?” Alex mở lời, vô cùng bối rối về chuyện đang xảy ra.

“Tôi không thích cô ả,” Trollbella bảo, chỉ vào Alex.

Alex rất ngạc nhiên. Cô bé đã làm gì sai sao?

“Rồi cô sẽ thích,” Conner nói. “Và nếu tôi có bị bắt làm nô lệ suốt đời với ai, tôi mừng vì đó là chị ấy.”

“Anh có thích thời gian ở cùng với chúng tôi từ bấy đến giờ không?” Trollbella hỏi thăm.

“Không hẳn,” Conner đáp. Cô ta chỉ giỡn thôi hay là ngốc thật vậy?

“Chúng tôi rất muốn ra khỏi đây nếu bạn giúp được chúng tôi,” Alex lên tiếng.

“Tôi không nói với cô!” Trollbella quát Alex. Rồi cô ta từ từ quay đầu sang mỉm cười với Conner. “Tôi có thể cho anh tự do đổi lấy một thứ.”

“Thứ gì vậy?” Conner hỏi. Cả hai đứa trẻ hẳn đang nhấp nhổm trên ghế ngồi vì hồi hộp nếu chúng không phải đang ngồi trên nền hầm ngục bẩn thỉu.

“Một nụ hôn,” Trollbella nói, đắm đuối nhìn Conner.

Conner nuốt nghẹn. “Vậy thì, tôi đoán là chúng tôi sẽ làm nô lệ mãi mãi.”

Trollbella cau mày. Alex gõ lên đầu Conner.

“Hôn cô ấy đi, đứa em ngốc này, rồi chúng ta sẽ thoát khỏi đây!” Alex nói.

“Đừng đánh Butterboy của tôi!” Trollbella kêu lên. “Và tôi không nói sẽ thả cô ra, tôi chỉ nói mình sẽ thả anh ấy ra thôi.”

“Tôi nghĩ cậu ấy sẽ sẵn lòng ưng thuận hơn nếu cô hứa thả cả hai chúng tôi,” Alex đáp lại.

“Không, em không đồng ý! Làm ơn đừng nói thay em chứ,” Conner chen vào, nhưng không ai thèm nghe cậu cả.

Trollbella tức đến xì khói ra đằng mũi. Cô bé không thích thương lượng. Cô quay đi và biến mất không nói một lời.

“Hay lắm, Conner!” Alex kêu lên. “Đó có thể là cơ hội duy nhất để chúng ta trốn thoát!”

“Em không đời nào hôn thứ đó đâu!” Conner đáp trả. “Tự do hay không tự do, chị đang đòi hỏi quá nhiều ở em đấy!”

Bọn trẻ giật bắn mình lùi xa khỏi cửa ngục. Trollbella đã nhanh chóng trở lại với một chiếc chìa khóa; cô bé sẵn lòng thỏa hiệp.

“Chu môi lên đi, Butterboy,” Trollbella bảo, và tựa đầu lên chấn song cửa ngục.

“Em không thể làm chuyện này được. Em thực không thể làm chuyện này đâu!” Conner khăng khăng.

“Em không muốn về nhà nữa sao?” Alex hỏi cậu.

Conner trông như thể cậu bé sắp vừa nôn mửa vừa khóc đến nơi. Bằng tốc độ của một con sên, cậu bé lại gần Trollbella và chu môi ra. Cậu bé không đi đủ nhanh đúng ý Alex, nên cô bé đẩy cậu tới cửa ngục và Trollbella chộp lấy cậu qua chấn song. Cô ta đặt lên cậu một cái hôn to tướng, ướt nhẹp.

“Plaaaa!” Conner kêu lên, vùng vẫy thoát khỏi cô ta. Cậu bé điên cuồng chùi miệng và hớp lấy không khí. Trollbella nở một nụ cười hài lòng lớn hết cỡ.

“Đó là việc tồi tệ nhất chị từng làm với em!” Conner nói, chỉ vào Alex, cảm thấy bị phản bội hoàn toàn. “Làm sao chị có thể?”

“Được rồi, Trollbella,” Alex cất lời, phớt lờ cơn kích động của cậu em. “Thỏa thuận là thỏa thuận. Thả chúng tôi đi.”

Nụ cười của Trollbella xịu xuống thành cái cau mày. Cô ta miễn cưỡng mở khóa và mở cửa ngục ra. Trong khi cô ta làm thế, Alex thoáng trông thấy những nô lệ khác trong hầm ngục. Một ít người còn tỉnh nãy giờ đã chăm chú và im lặng dõi theo bọn trẻ. Họ chưa từng thấy ai được thả ra trước đây; họ chưa hề nghĩ chuyện đó lại có thể.

“Các ngươi được tự do đi rồi,” Trollbella nói.

Bọn trẻ nhanh chân bước ra khỏi nhà ngục, nhưng khi Alex đi ngang Trollbella, cô bé nhanh như chớp giằng lấy chìa khóa và đẩy công chúa quỷ vào nhà ngục, đóng sập cửa lại đằng sau cô ta.

“Thả ta ra khỏi đây ngay!” Trollbella gào lên. “Chuyện này không nằm trong thỏa thuận!”

“Tôi không thể đi mà không có những người khác được,” Alex nói. Cô bé chạy quanh mở khóa tất cả cửa ngục. “Mọi người tỉnh dậy đi! Chúng ta sẽ đi ra khỏi đây! Nhanh lên nào!”

Cô bé chạy tới chỗ đống rác thải ở một bên gian phòng và lấy lại tất cả đồ đạc của chúng.

“Lính canh!” Trollbella rít lên. “Lính canh đâu! Bọn nô lệ đang trốn thoát!”

“Trollbella?” Conner nài xin. “Làm ơn hãy im lặng! Cô làm thế được chứ? Làm ơn? Vì Butterboy của cô?”

Trollbella đỏ mặt. “Được rồi, Butterboy. Vì anh, tôi sẽ im lặng.”

Những người nô lệ cựa mình tỉnh dậy. Phải mất một lúc họ mới hiểu Alex đang nói gì; bọn họ đã mơ về ngày này từ rất lâu rồi. Nhiều người hăm hở bật dậy và ra khỏi ngục của họ, nhưng những người khác ngần ngại, kể cả Người Bán Rong.

“Đi nào,” Alex giục. “Ông còn chờ gì nữa?”

“Hai cháu điên à? Bọn chúng sẽ lột da sống chúng ta nếu ta cố gắng bỏ trốn,” Người Bán Rong đáp. Chuyện này làm nhiều người khác lo sợ, đặc biệt là những đứa trẻ.

“Ông muốn chết rục trong nhà ngục của ông hay chết trong khi cố gắng lấy lại cuộc đời mà chúng đã cướp của ông?” Alex thuyết phục.

Những lời của Alex hẳn đã cổ vũ tinh thần họ, vì tất cả bọn họ liền vây quanh Alex. Cả Người Bán Rong cũng sẵn sàng liều một cú để được tự do. Ông gật đầu với Alex khi nhập cùng nhóm người.

“Có ai biết lối nào tốt nhất để ra khỏi đây không?” Alex hỏi.

“Chúng ta cần phải đến chỗ đường hầm!” một người đàn ông lên tiếng.

“Phải, tới đường hầm!” một phụ nữ đồng ý.

“Làm sao chúng ta tới đó được?” Conner hỏi.

“Chúng ta sẽ đi lên phòng chung và qua mái vòm đá. Bọn quỷ lùn và yêu tinh đã xây đường hầm dẫn đến mọi vương quốc. Đó là cách chúng đi đây đi đó được,” Người Bán Rong góp ý.

“Chúng ta có cần lo đến chuyện bị bắt lại không?” Conner hỏi tiếp.

“Bọn họ ngủ hết rồi,” Trollbella nói với một tiếng thở dài từ trong ngục, “cả bọn lính canh cũng thế. Đó là lý do không ai tới khi tôi gọi.”

“Được rồi, đi thôi,” Alex nói. “Mọi người hãy im lặng hết sức có thể và hãy giúp đỡ những người già trẻ nhỏ trong nhóm.”

Mọi người gật đầu, và Alex dẫn đường ra khỏi hầm ngục, cầu nguyện rằng đó sẽ là lần cuối cùng những người trong nhóm phải ở trong gian phòng này.

“Hẹn gặp lại, Butterboy,” Trollbella nói, và thổi cho Conner một cái hôn gió.

“Sao cũng được,” Conner đáp, rồi theo những người khác ra khỏi hầm ngục.

Trollbella cười toe toét. Đây là ngày thú vị nhất trong cả đời cô quỷ.

Nhóm người vượt ngục đi dọc lên đường hầm dẫn đến phòng chung và lẻn qua một dãy lính canh yêu tinh. Đúng như Trollbella đã nói, chúng ngủ luôn khi đang đứng gác.

Bọn họ rốt cuộc cũng đến được phòng chung và che miệng lại vì kinh hãi với cái mà họ thấy. Tất cả quỷ lùn và yêu tinh mà Alex và Conner trên đường vào đã thấy chúng chè chén cười đùa giờ đang nằm lăn lóc khắp sàn, ngủ mê man. Làm sao họ đi qua được phía bên kia phòng mà không giẫm trúng tên nào chứ?

Có tên đang ngáy, có tên đang co giật trong giấc ngủ. Cả Vua Quỷ và Vua Yêu Tinh cũng đang ngủ trong ngai của chúng. Gần như không thể thấy sàn nhà giữa những con quái vật đang ườn ra ngủ mê man khắp phòng.

“Nhanh nhẹn và nhẹ nhàng!” Alex thì thầm với nhóm người. “Chúng ta có thể làm được; chỉ cần hết sức cẩn thận thôi.”

Bọn họ bắt đầu nhón chân đi quanh những quái vật đang mê ngủ. Thật thận trọng, họ đặt chân đi giữa những cẳng tay cẳng chân dang ra của bọn chúng, giữa những cái đĩa cái ly vỡ nát trên nền đất, và giữa những chiếc ghế chiếc bàn ngã đổ.

Mỗi lần một con quỷ hay yêu tinh phát ra tiếng động hay chuyển động nào đó, cả bọn đều cứng đờ người, tim họ ngừng đập trong một thoáng. Nếu có con quái vật nào tỉnh dậy và thấy nô lệ của chúng đi giữa phòng ra lối thoát, đó sẽ là một thảm họa.

Bọn họ đã gần đến đường hầm đá. Alex dừng lại giữa phòng và đảm bảo rằng mọi người đã an toàn đi qua cô bé và không có ai bị bỏ lại. Cuối cùng, tất cả đều qua được trừ em trai Alex, người vẫn còn đứng ngây ra ở cuối phòng. Cậu bé đang dán mắt vào Vua Quỷ và Vua Yêu Tinh với đôi mắt mở to và miệng há hốc.

“Conner! Em đang làm gì thế?” Alex hỏi bằng tiếng thì thào lớn nhất của cô bé.

“Nhìn kìa!” cậu bé máy môi, chỉ có một tiếng thì thầm phát ra. “Nhìn cái vương miện đi! Cái vương miện ấy!” Alex nhìn lên cái vương miện bằng đá bên trên đầu của Vua Quỷ lùn và Vua Yêu Tinh.

“Thì sao?” Alex thì thào hỏi.

“Đó là cái vương miện cho Bùa Ước!” Conner nói. “‘Cái vương miện bằng đá làm ra để chia sẻ, được tìm thấy sâu trong hang ổ thâm u’!”

Alex có thể nghe thấy trái tim vọt lên đập trên cổ. Conner nói đúng. Nó đúng với miêu tả hoàn toàn.

“Hai cháu đang làm gì thế? Chúng ta đang đợi các cháu đấy!” Người Bán Rong nói vọng ra từ đường hầm đá.

Alex và Conner nhìn nhau. Bọn trẻ biết chúng không thể đi mà không có cái vương miện.

“Đi đi để mặc chúng cháu!” Alex trả lời.

“Tùy các cháu thôi!” Người Bán Rong đáp, và cùng những người khác đi xuống đường hầm đá.

“Em sẽ đi lấy nó!” Conner thì thầm với Alex.

“Cẩn thận đấy!” Alex dặn.

Conner chậm rãi di chuyển qua gian phòng. Cậu bé bất cẩn đá vào một cái ly, và nó tạo ra một tiếng ding to, làm vài con quỷ lùn và yêu tinh giật mình trong giấc ngủ.

“Xin lỗi!” Conner máy môi với Alex. Cậu bé trèo lên bệ đỡ ngai vua. Cái vương miện đặt ở khá cao; cậu bé sẽ phải leo lên chiếc ngai mới lấy được.

Cậu trèo lên chỗ gác tay trên chiếc ngai của Vua Quỷ. Chân trái cậu đặt gần mặt của gã vua đến nỗi Conner có thể nghe thấy hơi thở âm ấm của gã xuyên qua quần jean của cậu. Conner đưa chân phải lên chỗ gác tay trên ngai của Vua Yêu Tinh và với tay lấy cái vương miện.

Nó vẫn còn quá cao. Cậu bé sẽ phải nhảy lên mới được.

Alex phải che mắt mình lại. Đôi tay cô bé run bần bật.

Conner nhảy lên và cố chụp lấy cái vương miện, nhưng cậu bé còn thiếu vài phân mới tới. Cậu lại nhảy lên; lần này đầu ngón tay cậu đã chạm được nó. Cậu bé nhảy lần nữa – lần này là cú nhảy cao nhất – và chụp được nó. Không may thay, trong khi đáp xuống, cậu đáp hụt chỗ gác tay và hạ xuống ngay trên đùi Vua Yêu Tinh.

“Aaaaaaaa!” Vua Yêu Tinh thét lên.

Alex bỏ tay ra khỏi mặt vừa lúc thấy cậu em đang kinh hãi nằm dài ra trên đùi Vua Yêu Tinh, tay nắm chặt lấy cái vương miện. Conner bật dậy và chạy nhanh hết sức có thể, chụp lấy tay chị trên đường hướng ra lối thoát.

“Đuổi theo chúng!” Vua Yêu Tinh gào thét. “Ai chộp lấy chúng đi!”

Cả phòng đầy quỷ lùn và yêu tinh bắt đầu thức giấc theo tiếng thét lác của Vua Yêu Tinh.

Alex và Conner không còn cẩn thận xem chúng giẫm đạp lên ai nữa. Bọn chúng chạy thẳng qua gian phòng chung và xuống đường hầm đá. Hàng tá quỷ và yêu tinh đuổi theo chúng.

Bọn trẻ chạy ngang qua hai bức tượng ghê rợn tại cổng vào đường hầm. Bức tượng yêu tinh bất thần đổ xuống đất vừa khi chúng chạy qua, chặn cửa hầm lại. Alex kêu lên thất thanh – chúng chỉ cần chậm một giây thôi, bức tượng đã ngã lên chúng rồi.

Bọn trẻ quay sang và thấy Người Bán Rong, mệt hết hơi và đang giữ lấy tim mình. Ông ấy vừa xô đổ bức tượng để chặn cửa hầm lại. Bọn quỷ và yêu tinh đã đến cuối đường hầm và đang chen lấn để qua được bức tượng đổ.

“Cái đó sẽ giữ cho chúng bận bịu một lúc,” Người Bán Rong nói. “Giờ thì chạy đi!”

“Những người khác đâu rồi?” Alex hỏi.

“Họ đã bỏ chạy vào đường hầm! Họ an toàn rồi!” ông già đáp.

“Ông thì sao?” Alex hỏi tiếp.

“Ta không thể bỏ đi mà không có các cháu,” Người Bán Rong nói. “Ta già rồi, các cháu à. Dù sao ta cũng không chạy thoát bọn chúng được. Hai cháu vẫn còn phải sống lâu lắm, vì thế hãy chạy đi trước khi bọn chúng qua được bức tượng. Nhanh đi!”

“Chúng cháu không đi mà không có ông đâu!” Alex kêu lên.

“Ta bị truy nã ở mọi vương quốc,” Người Bán Rong nói giữa những hơi thở nặng nề. “Dù ta có đi đâu đi nữa, ta cũng sẽ bị nhốt sau các chấn song. Ta đã làm rất nhiều chuyện xấu vào thời của ta, các cháu ạ. Ta đã thực hiện rất nhiều vụ trao đổi và thỏa thuận mà lẽ ra ta không được làm. Ta đáng phải bị thế này. Các cháu thì không. Chạy ngay đi!”

Đôi chân của Alex và Conner đã cất bước trước khi tâm trí chúng quyết định được có nên nán lại hay không. Bọn trẻ chạy lên trước và trông thấy một loạt đường hầm dẫn đến các hướng khác nhau. Mỗi cái lại có một tấm biển trên cổng nói rõ đường hầm dẫn tới đâu.

“Đi nào,” Alex nói, nắm lấy tay Conner, kéo cậu đi vào đường hầm có chữ VƯƠNG QUỐC TIÊN bên trên nó. Bọn trẻ nhét cái vương miện quỷ lùn và yêu tinh vào trong cặp của Alex an toàn.

“Chúng ta có làm đúng không?” Alex hỏi Conner trong khi chúng chạy xuống đường hầm. “Mình có nên để ông ấy lại không?”

“Ông ấy sẽ không đi theo chúng ta đâu; ông đã quyết định rồi,” Conner đáp. Cậu bé biết chúng đã làm tất cả những gì có thể, nhưng chính cậu cũng thấy tội lỗi.

“Làm sao mà một người lạ mặt có thể từ bỏ nhiều đến thế vì chúng ta cơ chứ?” Alex thốt lên.

“Có lẽ ông ấy nghĩ rằng đổi mạng của mình cho mạng sống chúng ta là cuộc trao đổi trung thực duy nhất ông từng thực hiện,” Conner nói.