← Quay lại trang sách

Chương 12 - Vương Quốc Tiên.

Alex và Conner từ trong lòng đất hiện lên giữa một cái cây và một tảng đá lớn. Người chúng phủ đầy bụi đất với mạng nhện, chúng thở hổn hển và đổ mồ hôi đầm đìa; trong đường hầm hết sức ngột ngạt.

“Chúng ta làm được rồi,” Alex thốt lên. “Chúng ta lên được mặt đất rồi.”

“Em chưa bao giờ nghĩ mình lại sung sướng thế này khi được trông thấy vầng dương và bầu trời,” Conner nói.

Lúc đó vào khoảng giữa trưa, và bọn trẻ tìm được một cánh đồng dễ chịu, cỏ mọc um tùm bên cạnh một con đường được chăm chút hoàn hảo.

“Đó có phải là đường chúng ta nên đi sau khi rời khỏi Vương quốc Quàng Khăn Đỏ không?” Conner hỏi.

“Nó đấy,” Alex nó, nhìn xuống tấm bản đồ. “Nhưng hãy nghĩ xem chúng ta sẽ để lỡ mất bao nhiêu chuyện vui nào.”

Bọn trẻ cùng cất tiếng cười. Cả hai gác lại chuyện vừa qua và đi tiếp dọc theo con đường. Ở nơi này chúng cảm thấy rất an toàn. Tất cả cây cối và đồng ruộng đều được chăm tỉa đến hoàn hảo và toát lên vẻ thân thiện. Tuy nhiên, cái gì mà chẳng có vẻ thân thiện sau khi ta thoát khỏi một đời làm nô lệ cho quỷ lùn và yêu tinh trong đường tơ kẽ tóc.

“Có chắc là chúng ta đang ở Vương quốc Tiên không?” Conner hỏi và nhìn chung quanh.

“Chị cho là rất có thể đấy,” Alex đáp, nhưng cô bé không nhìn vào tấm bản đồ.

“Sao chị biết?” Conner hỏi chị.

“Ừ thì, đó là một dấu hiệu còn gì,” Alex nói, và chỉ về một hướng.

Đang chạy vòng quanh một con suối nhỏ tuyệt mỹ phía trước bọn trẻ, trong sự ngạc nhiên của chúng, là một đàn kỳ lân. Chúng thật đẹp đẽ: trắng muốt với cặp sừng bạc, móng guốc bạc, và mái bờm óng bạc.

Trán Conner nhăn lại, và miệng cậu bé há hốc ra. “Ôi, trời,” cậu bé lên tiếng. “Đó là thứ kinh nhất mà em từng thấy trong đời mình đấy!”

“Chị muốn vuốt ve một con!” Alex kêu lên, và chạy về phía đàn kỳ lân.

“Alex, cẩn thận đấy!” Conner can. “Chúng có thể bị bệnh dại!”

“Kỳ lân không bị bệnh dại đâu, Conner!” Alex phản đối.

“Chị không biết được mấy cái sừng đó đã cắm vào những chỗ nào đâu!” Conner gọi với theo.

Alex bước đến chỗ đàn kỳ lân, chậm chân lại để không làm chúng hoảng sợ. Chúng thật oai vệ và duyên dáng, cô bé phải ngừng bước và chiêm ngưỡng chúng trong giây lát. Một con kỳ lân thấy cô bé và đi lại phía em.

Bất cứ một người tỉnh táo nào cũng sẽ phát hoảng khi một con thú hoang tiến lại gần họ, nhưng Alex thì không. Vì lý do gì đó, cô bé biết lũ kỳ lân sẽ không làm hại mình. Kỳ lân cúi đầu xuống, và cô bé vuốt ve mặt nó.

Conner đi tới và đứng ngay sau chị. Tất cả những con kỳ lân khác chậm rãi tiến lại vây quanh bọn trẻ.

“Alex,” Conner nói. “Chuyện này làm em căng thẳng hết sức.”

Lũ kỳ lân tạo thành một vòng tròn hoàn hảo xung quanh bọn trẻ và cúi đầu trước chúng. Alex nở nụ cười rộng đến tận mang tai. Conner nhướng mày ngờ vực.

“Chuyện này thật ảo diệu,” cậu bé nói.

“Có lẽ chúng đang chào mừng ta đến vương quốc của chúng?” Alex đoán.

Lũ kỳ lân đứng yên như thể đóng băng và không tỏ ra dấu hiệu chuyển động nào. Conner nắm lấy tay Alex, và bọn trẻ rời khỏi vòng tròn để trở lại con đường. Dòng suối chảy men theo con đường trong khi bọn trẻ đi dọc theo nó.

“Chỉ có em thấy thế, hay đúng là dòng nước đang lấp lánh?” Conner hỏi. Cậu bé nói đúng. Bọn trẻ đi dọc theo dòng suối càng xa thì nó lại càng tỏa sáng lung linh hơn.

“Điều đó ắt có nghĩa là chúng ta sắp đến rồi!” Alex sung sướng nói. “Đó là Suối Thumbelina. Nó sẽ đưa chúng ta thẳng đến Vương quốc Tiên.

“Em đề nghị là chúng ta hãy tóm lấy cô tiên đầu tiên mà ta thấy và mắng cô ta những thứ đại loại như ‘côn trùng ngoại cỡ’ hay ‘mồi cho cá’ cho đến khi cô ta phát khóc,” Conner nói. “Chúng ta sẽ lấy được nước mắt bằng cách đó.”

“Không! Chúng ta nên nghĩ ra một chuyện thật buồn để kể cho họ,” Alex nói, và một ý nghĩ lóe lên trong cô bé. “Làm sao chúng ta giữ được giọt nước mắt khi họ rơi lệ chứ?”

Conner nhún vai. “Có lẽ chúng ta phải bắt cóc một cô tiên và giữ rịt lấy cô ta cho đến khi mình cần cô ta khóc? Quyển nhật ký bảo mình phải gì?”

Alex giở quyển nhật ký ra và tìm đến phần nói về Vương quốc Tiên.

Lấy giọt nước mắt của một nàng tiên không phải việc dễ dàng.

“Ngạc nhiên chưa ngạc nhiên chưa,” Conner thốt lên.

Bởi vì thông thường tiên là những sinh vật rất hạnh phúc, sẽ rất khó để tìm một vị tiên buồn thương đến độ phải rơi lệ. Dù các bạn có làm gì, hy vọng đó không phải việc trái với luân thường đạo lý, bạn có thể dùng chiếc lọ nhỏ giấu trong gáy quyển nhật ký này để hứng lấy giọt nước mắt.

Alex trở ngang quyển nhật ký và chăm chú nhìn vào cái lỗ nơi các trang giấy được nối vào gáy quyển vở. Sâu bên trong gáy quyển nhật ký là một chiếc lọ thủy tinh nhỏ có nút bần đậy lại.

“Nhìn cái này mà xem!” Alex kêu lên, kéo chiếc lọ ra khỏi gáy quyển vở. “Nó nói ta hãy cho giọt nước mắt vào trong chiếc lọ này.”

“Tuyệt. Giờ tất cả những gì chúng ta cần là một cô tiên dễ xúc động,” Conner nói.

Alex dừng bước. “Em có nghe thấy không?” cô bé hỏi.

Những tiếng thút thít khe khẽ vang lên đâu đó gần đây. Bọn trẻ nhìn quanh nhưng không thấy được tiếng động đó đến từ chỗ nào.

“Cái gì thế?” Conner hỏi. Cậu bé nhìn xuống bên cạnh mình và phải chớp mắt vài lần để biết chắc cậu chẳng phải đang tưởng tượng ra cái mình trông thấy. “Không, chuyện này không thể có thật được. Vầy thì dễ dàng quá… Không có gì lại dễ thế này.”

“Em đang nói về cái gì vậy?” Alex hỏi em. Conner xoay vai chị sang đối diện với cái mà cậu đang nhìn.

Đang ngồi trên một hòn đá bên vệ đường là một nàng tiên… và nàng ta đang khóc.

Nàng tiên chỉ cao vài phân và có đôi cánh lớn, màu xanh biển như cánh bướm. Nàng có mái tóc sẫm màu, mặc một bộ váy màu tím làm từ lá cây và đôi hài làm từ những nụ hoa. Đôi bàn tay nhỏ xíu của nàng đang che lên cặp mắt to tròn, và nước mắt đang lăn dài trên gương mặt nàng.

Bọn trẻ chỉ biết đứng trơ ra và nhìn xuống nàng tiên. Chúng sợ rằng trí óc đang chơi khăm mình, cả hai đều tha thiết muốn thấy cảnh này cơ mà.

“Các người đang nhìn gì vậy?” Nàng tiên nói với bọn trẻ bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, thánh thót.

“Chúng em xin lỗi,” Alex nói. “Vì sao chị lại khóc?”

Conner nghiêng đầu về phía chị, và cô bé biết ngay cậu đang nghĩ gì, Ai thèm quan tâm chứ! Lấy một giọt nước mắt đi!

“Đó không phải chuyện của các người!” nàng tiên nói, và tiếp tục thút thít.

“Tha lỗi cho em,” Alex nói tiếp. “Em có thể thấy chị đang buồn bực vì chuyện gì đó, và em sẽ không phải là mình nếu không hỏi thăm xem em có thể giúp gì cho chị không.”

“Em thật tử tế quá, cảm ơn em,” nàng tiên nói, thay đổi thái độ. “Chị chỉ gặp phải một ngày khó khăn thôi, tất cả chỉ có thế.”

Conner cứ cố giằng lấy chiếc lọ từ tay chị, nhưng cô bé không để cậu lấy nó.

“Tên chị là gì?” Alex hỏi nàng tiên.

“Trix,” nàng tiên đáp.

“Chào, Trix. Tên em là Alex, và đây là em trai em, Conner,” Alex giới thiệu. “Chị có muốn kể cho bọn em nghe chuyện gì đang làm chị phiền lòng không?”

Conner vô cùng ngạc nhiên. Chị cậu quan tâm tới việc giúp đỡ nàng tiên này hơn là lấy một giọt nước mắt của nàng.

“Phiên tòa xử chị sắp mở trong vài phút nữa, và chị sợ lắm,” Trix nói.

“Phiên tòa xử chị ư?” Conner hỏi. “Chị đã giết ai đó à?”

“Dĩ nhiên không phải rồi,” Trix đáp. “Chị đã dùng phép thuật lên một chàng tiên khác, và giờ thì Hội đồng Tiên có thể sẽ cấm chị không được vào Vương quốc Tiên.” “Em rất tiếc vì chuyện đó,” Alex bày tỏ.

“Chị đã làm gì với chàng tiên kia vậy?” Conner thắc mắc.

“Chị đã biến đôi cánh của anh ta thành lá mận,” nàng tiên kể, rồi lại khóc nữa. “Chỉ một lúc thôi! Chị đã biến nó trở lại như cũ! Nhưng anh ta khiêu khích chị! Anh ta cứ chế nhạo chị về kích thước của chị mãi!”

“Họ sẽ cấm chị trên cả vương quốc chỉ vì biến đôi cánh của ai đó thành lá cây trong vài giây sao?” Conner hỏi. “Họ trở nên rất nghiêm khắc kể từ khi Phù thủy Hắc ám đó giáng lời nguyền lên Công chúa Ngủ Trong Rừng,” Trix nói. “Hội đồng Tiên tin rằng mỗi vị tiên là một người đại diện cho chuẩn mực của họ và phải hành động đúng theo đó.”

“Họ đòi hỏi cao quá,” Alex nhận xét.

“Chị không thể rời khỏi Vương quốc Tiên được,” Trix thổn thức. “Sẽ cô đơn lắm, mà chị ghét phải cô đơn! Chị vốn đã không có nhiều bạn bè rồi!”

Alex để Trix mượn chéo áo của cô bé để lau nước mắt. Conner đỏ bừng vì tức khi thấy chị bỏ mất những giọt nước mắt một cách vô tội vạ. Cậu bé phải làm cho nàng tiên rơi nước mắt nhiều hơn thôi.

“Dù sao đi nữa, bị cấm sẽ khủng khiếp lắm, không phải thế sao?” Conner thêm dầu vào lửa. “Rồi chị sẽ phải sống trong một cái tổ chim cũ trong Rừng Chú Lùn, bị lũ sói và phù thủy săn đuổi hằng ngày, và đấy là nếu một con quỷ ăn thịt không bắt chị nhốt vào một cái lọ rồi nướng thịt chị trước đó.”

Trix càng khóc lóc dữ dội hơn khi nghe những lời nói này.

“Conner, em bị gì thế?” Alex quát lên.

Conner giằng chiếc lọ khỏi tay chị và hứng lấy một giọt nước mắt trên gương mặt của Trix vừa khi nó lăn xuống cằm nàng. Alex ném cho cậu cái nhìn khinh bỉ.

“Chị có muốn bọn em cùng chị đến dự phiên tòa không?” Alex hỏi, cúi xuống ngang tầm mắt Trix. “Để hỗ trợ chị về mặt tinh thần ấy mà?”

“Được, chị thích thế lắm,” Trix đáp. “Em thật tốt bụng quá!”

“Em biết cảm giác ấy thế nào khi thấy như cả thế giới đều chống lại mình,” Alex giãi bày.

“Chúng ta nên đi thôi. Chị không muốn đến muộn!” Trix cất cánh lên không và chấp chới bay dọc con đường. Bọn trẻ đi theo sau nàng.

“Alex, chị điên à?” Conner nói. “Chúng ta lấy được giọt nước mắt rồi. Hãy đi khỏi đây thôi!”

“Chúng ta là những người duy nhất trên thế giới này mà nàng tiên đây có được,” Alex phản đối. “Chúng ta sẽ là những người tốt và giúp đỡ nàng.”

Conner càu nhàu khó chịu. “Giúp đỡ nàng tiên này không thể xóa đi những kỷ niệm buồn của chị ở trường đâu, Alex.”

Alex phớt lờ cậu bé và đi theo Trix. Conner theo sau, hờn dỗi suốt đường đi.

Bọn trẻ đi sâu vào Vương quốc Tiên. Mọi thứ ở xa xa dường như đều lấp lánh. Ban đầu bọn trẻ tưởng đó là ảo ảnh, nhưng khi tới gần hơn, chúng nhận thấy cây cỏ và con đường thảy đều sáng lên và lóng lánh trong ánh nắng mặt trời.

“Mấy cái ánh sáng lấp lánh này để làm gì thế không biết?” Conner hỏi.

“Chị không nghĩ đó là mấy cái ánh sáng lấp lánh đâu; chị nghĩ đó là phép thuật,” Alex đáp.

Đến trung tâm vương quốc, bọn trẻ ngỡ ngàng tột độ trước những gì đang thấy. Cứ như thể chúng đang đứng giữa một khu vườn nhiệt đới khổng lồ với những đóa hoa rực rỡ, to tướng, muôn hình muôn vẻ. Ở đó có hàng liễu rũ xuống những mặt hồ nhỏ xinh và các loài dây leo chăng đầy mặt đất rồi mọc tràn lên cả thân cây. Còn cả những chiếc cầu đẹp đẽ vắt qua những dòng suối và mặt hồ ở đó nữa.

Những nàng tiên và chàng tiên có mặt ở khắp mọi nơi. Người thì bay lượn trong không trung, người lửng lơ gần mặt đất, và người thì tản bộ trên những con đường nhỏ hơn kế con đường bọn trẻ đang đi. Họ có đủ mọi hình dạng, kích thước và màu sắc. Có người cao hơn Alex và Conner, người thì bé xíu như Trix, có người thậm chí còn không có hình dạng rắn chắc, mà dường như được làm từ ánh sáng thuần khiết.

Số lượng các chàng tiên cũng nhiều không kém các nàng tiên. Các vị tiên người thì xúng xính trong những bộ váy, trang phục của người khác lại làm toàn bằng chất liệu từ cây cỏ, lại có người chẳng mặc gì. Nhiều người sống trong những ngôi nhà tí hon trên các cành cây hay trong những tai nấm trên mặt đất, thậm chí có tiên còn sống dưới nước cùng với những chú cá rực rỡ sắc màu.

Có điều gì đó ở nơi này khiến Alex cảm thấy như mọi chuyện trên đời này đều ổn thỏa. Nó cho cô bé niềm hy vọng, nỗi sướng vui, và niềm hạnh phúc với mỗi bước em đi. Nó là một thiên đường.

“Em có bao giờ thấy cái gì đẹp đẽ đến thế trong đời mình chưa?” Alex hỏi cậu em.

“Cũng không tồi lắm,” Conner đáp lại.

“Hội đồng Tiên làm việc trong Lâu đài Tiên. Nó ở ngay phía trước đấy,” Trix nói, và ra hiệu cho bọn trẻ theo nàng qua một cái hồ. Bọn trẻ dĩ nhiên là phải đi qua cầu.

Họ tiến về phía một cung điện làm toàn bằng những mái vòm và cột trụ bằng vàng. Tất cả đều mở toang: mỗi phòng không có hơn hai bức tường, và tất cả cửa sổ đều cao mà không có kính chắn. Khi bạn sống trong một nơi tuyệt đẹp như thế này, ai lại muốn che chắn mình trước môi trường xung quanh chứ?

Trix đưa bọn trẻ đến trung tâm cung điện, đi vào một gian phòng dài đặt nhiều ghế ngồi hướng lên phía trước.

“Đây sẽ là nơi hoàn hảo để tổ chức một lễ cưới!” Alex nói.

Ở phía trước gian phòng là bảy vị tiên vóc người cỡ Alex và Conner. Họ trông như một dải cầu vồng sống: Mỗi người phục sức trong một màu sắc riêng, và họ đứng sau dãy bục xếp thành hình vòng cung.

“Đó là Hội đồng Tiên,” Trix giới thiệu. “Đó là Rosette, tiên đỏ, Tangerina, tiên cam, Xanthous, tiên vàng, Emerelda, tiên xanh lục – cô ấy là người nắm quyền quyết định – Skylene, tiên da trời, Violetta, tiên tím, và Coral, tiên hồng.”

Rosetta thấp bé, đầy đặn và có đôi gò má ửng hồng. Tangerina kiểu cách với mái tóc kết thành một chiếc tổ ong lớn có ong thật vo ve xung quanh. Xanthous là một tiên ông; ông ta diện bộ lễ phục sáng bóng, và nhiều chỗ trên người đang bốc lửa. Emerelda dong dỏng cao và đẹp tuyệt trần; nàng có nước da đen, vận một bộ váy dài, màu lục bảo rất hợp với màu mắt và trang sức của nàng. Skylene nhợt nhạt, mái tóc nàng mang màu da trời và tấm áo choàng phủ lên nàng màu nước biển. Violetta là người già nhất với mái tóc xám ánh tím. Coral là người trẻ nhất, bề ngoài chỉ lớn hơn bọn trẻ vài tuổi, nàng diện một chiếc váy màu hồng đơn giản và có một đôi cánh hồng trên lưng.

Có hai chiếc ghế trống ở hai bên bục.

“Ai ngồi chỗ đó vậy?” Alex hỏi Trix.

“Bà Tiên Đỡ Đầu ngồi bên trái và Mẹ Ngỗng ngồi bên phải,” Trix đáp. “Thêm họ nữa là đầy đủ các thành viên Hội đồng Tiên, nhưng họ rất ít khi đến đây. Họ luôn đi khắp các vương quốc để giúp đỡ mọi người.”

“Là ngươi đó phải không, Trix?” Emerelda cất tiếng hỏi.

“Phải, tôi ở đây,” Trix sợ sệt đưa mắt nhìn trộm, rồi bay đến trước bục.

“Ngươi đến muộn. Hãy tiến lên trước nào,” Emerelda ra lệnh. Nàng toát lên vẻ hiền từ nhưng đầy quyền uy, bọn trẻ nhất định sẽ muốn một người như nàng đứng về phía chúng trong những cuộc tranh cãi. “Trix, ngươi có biết vì sao ngươi được triệu đến trước Hội đồng Tiên không?”

Trix hổ thẹn gật đầu. “Có, thưa lệnh bà.”

“Là một vị tiên đòi hỏi phải có tinh thần trách nhiệm cao,” Tangerina lên tiếng. “Ngươi đã không tỏ ra mình là người có trách nhiệm.”

Trix lại gật đầu, mắt nàng chan chứa lệ. “Tôi biết,” nàng thốt lên.

“Tiếc thay, chúng ta không bỏ qua hành động của ngươi mà không trừng phạt,” Violetta nói.

“Chúng ta phải lấy ngươi làm gương cho kẻ khác, để củng cố điều luật quan trọng nhất khi làm một vị tiên,” Rosetta tiếp.

“Đó là không bao giờ, trong bất cứ hoàn cảnh nào, dùng phép thuật làm hại một người, một nơi chốn hay sự vật nào khác,” Xanthous nói.

“Tiếc thay, chỉ có một việc duy nhất chúng ta phải làm mà thôi,” Skylene tiếp tục.

“Chúng ta phải trục xuất ngươi khỏi Vương quốc Tiên,” Coral ra quyết định.

Trix che mắt lại và nức nở tuyệt vọng hơn bao giờ hết. “Tôi hiểu,” nàng nói giữa khi thổn thức.

“Oa oa oa!” Conner kêu lên từ cuối gian phòng. “Chờ đã nào! Các người đùa tôi đấy à?”

Liền đó cậu bé đã bước đến đến trước gian phòng và đứng cạnh nơi Trix đang lơ lửng.

“Conner!” Alex kêu lên, cố giữ em lại nhưng đã quá trễ.

“Mọi người thật sự sẽ trục xuất cô ấy đi vì phạm một lỗi lầm cỏn con thế sao?” Conner hỏi hội đồng với đôi tay chống nạnh.

Tiếng thì thào và xì xầm vang lên giữa họ. Họ rất sửng sốt khi có người dám công nhiên chất vấn phán quyết của họ. “Làm ơn đừng cố giúp chị nữa!” Trix thì thầm với Conner. “Chàng trai trẻ, ngươi nghĩ ngươi là ai?” Xanthous hỏi.

“Ừ thì, tôi chỉ là một đứa trẻ, nhưng ngay cả tôi cũng có thể nói được rằng cách cai trị của các người thật lố bịch,” Conner nói.

Cả hội đồng đều kinh ngạc há hốc, chỉ trừ Emerelda, nàng vẫn được bình tĩnh và phong thái uy nghiêm. Alex đập tay vào trán.

“Làm sao ngươi dám!” Tangerina quát, những chú ong vo ve quanh mái tóc nàng nổi giận và bay vòng quanh nhanh hơn.

“Ngươi đã vượt quá quyền hạn của mình rồi đó!” Violetta kêu lên.

“Thật vô lễ!” Coral trách.

“Thật hỗn láo!” Skylene mắng.

Emerelda là thành viên duy nhất trong hội đồng vẫn giữ im lặng. Nàng chăm chú quan sát Conner với đôi mắt màu lục bảo.

“Im lặng,” Emerelda ra lệnh. Nàng giơ một tay lên, và tất cả những thành viên khác trong hội đồng tiên lặng tiếng. “Hãy để cậu bé nói. Ta muốn nghe xem cậu ấy muốn nói gì. Tiếp tục đi, chàng trai trẻ.”

Conner không rõ đây có phải là một mẹo lừa cậu hay không, nhưng cậu bé nói không chút ngại ngùng. “Nghe đây, tôi không phải là tiên – ơn trời – và tôi cũng không hoàn hảo. Tôi cố gắng để là một con người và là một học sinh tốt nhất có thể, nhưng đôi khi tôi cũng lỡ lầm – tôi quên làm một bài tập ở nhà, hay ngủ gật trong lớp học. Nỗ lực lớn nhất của tôi không thể sánh bằng nỗ lực của người khác, nhưng không ai có quyền la mắng, trừng phạt hay công khai sỉ nhục tôi vì thế!” Conner nói.

“Trix biết luật lệ là gì, vậy mà cô ấy vẫn phạm tội chống lại một người đồng loại của mình,” Rossetta đáp lại.

“Không ai hoàn hảo cả,” Conner tiếp tục. “Và từ những gì tôi nghe được, gã trai ấy bị thế là đáng lắm! Phiên tòa xử anh ta đâu? Sao anh ta không phải đến đây? Vì sao lúc nào tôi cũng bị cấm túc vì ngủ gật trong khi chính nền văn minh Lưỡng Hà mới đáng bị phạt vì quá chán?”

Hội đồng càng thêm phẫn nộ bởi cơn bộc phát này của cậu. Nhiều thành viên không muốn chịu đựng nó và tìm cách bỏ đi.

“Ta đã nghe những lời cậu bé nói,” Emerelda lên tiếng.

“Nhưng chúng ta không thể đơn giản là tha tội cho Trix được. Chúng ta là Hội đồng Tiên; việc đó sẽ không truyền cho phần còn lại của vương quốc một thông điệp đúng đắn,” Tangerina nói.

“Nghe này, quý bà màu cam kia,” Conner vẫn tiếp tục. “Trong tuần qua, chị tôi và tôi đã suýt bị ăn thịt bởi một mụ phù thủy, thoát khỏi bị một đàn sói tấn công trong đường tơ kẽ tóc, mém bị giết bởi một quỷ lùn giữ cầu ích kỷ, sống sót ra khỏi một lâu đài bốc cháy, và suýt soát thoát được một đời bị nô dịch trong Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh! Nếu bà muốn biết ý tôi thì đó là bà có những vấn đề khác đáng lo hơn là một nàng tiên biến đôi cánh của một tên khốn thành lá cây đấy. Tôi thấy có vẻ các người bận bịu với những chuyện cỏn con ngớ ngẩn để ra vẻ mình có làm việc gì đó, trong khi trên thực tế các người không thể giải quyết được những chuyện có thật đang xảy ra ngoài kia!”

Hội đồng lặng tiếng và tất cả các thành viên có vẻ rất âu lo.

“Bị nô dịch?” Skylene hỏi. “Ý ngươi là bọn quỷ lùn và yêu tinh vẫn còn bắt người đưa về làm nô lệ sao?”

“Phải!” Conner đáp. “Có hàng tá người như chúng tôi dưới đó! Chúng tôi thật sự rất cần sự cứu giúp của các người, nhưng tôi đoán là các người mắc bận khẻ tay các vị tiên vì chơi khăm nhau rồi.”

Mặc dù họ vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, hội đồng đang ngấm ngầm hổ thẹn với chính mình. Conner đã nói đúng. Bọn họ đưa mắt nhìn nhau một lúc trước khi Emerelda phá tan sự im lặng.

“Thay mặt hội đồng này, ta tha lỗi cho Trix,” Emerelda tuyên bố. “Xanthous, Skylene, và Tangerina, ta nghĩ chúng ta nên lập tức ghé thăm Vua Quỷ Lùn và Vua Yêu Tinh một chuyến. Và hơn nữa, hãy lấy đây làm bài học. Cho tất cả chúng ta.”

Xanthous, Skylene và Tangerina gật đầu, rồi tan biến vào không khí với một tiếng bụp.

“Cảm ơn, cậu…?” Emerelda mở lời.

“Wishington,” Conner đáp. “Conner Wishington.”

Emerelda mỉm cười, rồi biến mất cùng với những người khác.

Trix bay đến bên khuôn mặt Conner và trao cho cậu một cái ôm thắm thiết. “Đó là hành động dũng cảm và tử tế nhất người khác từng làm cho chị!” Trix nói.

Conner quay lại nhìn chị cậu. Alex rạng rỡ hẳn lên vì hãnh diện; cô bé tự hào về em trai mình biết bao. Đó là vẻ mặt rất hiếm khi Conner được thấy.

“Em biết đấy, giúp đỡ một nàng tiên sẽ không xóa được những kỷ niệm buồn ở trường đâu,” Alex nói với cậu khi cô bé nhập bọn cùng Conner và Trix gần chỗ bục.

Conner nở nụ cười ngượng ngùng. “Em phải nói điều gì đó. Em sẽ hối tiếc lắm nếu không làm thế.”

Những người còn lại trong Hội đồng Tiên bắt đầu rời khỏi đó. Có người chỉ đơn giản bước đi, người khác lại biến mất vào không khí, để lại đằng sau những tia sáng hay những cụm bong bóng. Tiên Coral thì quẩn quanh trong phòng tìm kiếm một cái gì đó và vừa đi vừa vỗ vỗ đùi.

“Lại đây, Fisher! Em đâu rồi, Fisher?” Coral gọi.

Một con cá có bốn chân chạy ngang chỗ Alex và Conner rồi nhảy vào vòng tay Coral.

“Em đây rồi!” Coral nói. “Vừa hay sắp đến giờ ăn của em rồi đấy!”

Alex và Conner nhìn nhau, bối rối, mỗi đứa lại tự hỏi đứa kia có thấy như mình không.

“Đó có phải là cái mà em nghĩ không?” Conner hỏi.

“Chị nghĩ vậy,” Alex đáp.

Tiên Coral sắp đi khỏi thì bọn trẻ giữ nàng lại.

“Cho em hỏi,” Alex mở lời. “Chị đã lấy được con cá này từ đâu vậy ạ?”

“Ồ, Fisher ấy hả?” Coral đáp. “Có lần chị đánh rơi đũa phép vào một cái hồ rồi ban cho Fisher một điều ước khi cậu ấy lặn xuống và lấy nó cho chị. Cậu ấy ước có chân, thật ngớ ngẩn, để cậu ấy có thể chơi đùa cùng cậu bé sống ở ngôi làng gần đó. Cậu bé qua đời sau đó, đáng buồn thay, vì vậy Fisher đến sống với chị.”

Coral bắt đầu vỗ cánh, và nàng bay đi cùng với chú cá cưng.

“Vậy đó đúng là cái mà chúng ta nghĩ,” Conner nói.

“Ừ,” Alex đáp, những câu hỏi xoay mòng mòng trong đầu cô bé. “Đó là Chú Cá Biết Đi trong truyện kể của cha!”