Chương 17 - Goldilocks, Bị Truy Nã Dù Còn Sống Hay Đã Chết.
Lúc ấy là thời điểm trước khi mặt trời lặn, và quân lính từ Vương quốc Bắc Phương đang sắp bắt kịp Goldilocks. Cô đã bị phát hiện ở vùng ngoại ô Làng Thợ Làm Bánh vào đầu giờ chiều, và đã mải miết chạy trốn từ lúc đó. Một nhóm hai mươi người đàn ông đang đuổi sát cô trên lưng ngựa, quyết tâm bắt bằng bất cứ giá nào. May cho cô, Goldilocks có được con ngựa chạy nhanh nhất trong tất cả các vương quốc.
“Đi nào, Porridge,” Goldilocks vỗ về ngựa của mình. “Em có thể làm được, em gái à. Chúng ta sắp đến biên giới rồi.”
Bọn họ vượt qua tòa tháp của Rapunzel và đi vào Rừng Chú Lùn, nhưng quân lính vẫn tiếp tục đuổi theo cô. Với việc làm đó, họ đã phá vỡ điều luật mà Liên minh Hạnh Phúc Mãi Mãi ban bố, nhưng nói đi cũng phải nói lại, Goldilocks đã phá vỡ nhiều luật lệ đến nỗi cô không nhớ được chính xác là bao nhiêu, vì vậy, cô không nghĩ quân lính sẽ phải chịu hậu quả gì vì làm thế.
Porridge có lợi thế hơn hẳn các con ngựa khác, vì cô ngựa đã thông thuộc đường đi lối lại trong Rừng Chú Lùn. Cô ngựa và Goldilocks dẫn trước khá xa vì biết rõ đằng sau những thân cây là cái gì và đường nào thì dẫn tới đâu.
“Chia ra rồi truy tìm cô ta đi!” Goldilocks nghe tiếng một người lính phía sau mình ra lệnh.
Goldilocks cảm nhận được cô ngựa của mình đang đuối sức dần. Họ đã chạy suốt hàng giờ, và cô biết Porridge sẽ sớm cần được nghỉ ngơi nếu họ tiếp tục chạy lâu thêm nữa.
Họ chạy qua một nhà trại bỏ hoang phần nào bị cây cối che khuất. Goldilocks vẫn thường dùng nơi này để ẩn nấp khỏi những kẻ săn đuổi.
“Porridge, ta sẽ trốn ở đây và chờ họ bỏ đi,” Goldilocks bảo cô ngựa trung thành. “Hãy tìm một chỗ nào đó an toàn và nghỉ ngơi đi. Gặp ta ở đây vào bình minh hôm sau.” Porridge gật đầu và phóng đi. Goldilocks tra kiếm vào vỏ và tiến lại gần nhà trại. Cánh cửa đã bị trật bản lề; trông như có ai hay cái gì đó đã phá cửa vào gần đây.
Bên trong nhà trại là một mớ hỗn độn. Những đống cỏ khô bị hất đổ, chuồng ngựa bị phá nát chỉ còn là những vụn gỗ, có vết máu trên tường và dưới sàn. May thay, dù cho cái gì đã gây nên cảnh tan hoang này thì nó cũng không còn ở đây.
Goldilocks cất kiếm đi. Cô không khiếp sợ trước cái nhà trại chút nào; cô đã từng thấy những thứ tệ hơn, đã trải qua những chuyện khủng khiếp hơn, và đã gây ra những điều tệ hại hơn trên đường trốn chạy.
Cô cởi tấm áo choàng dài và thanh kiếm ra, rồi bắt đầu tháo dây đôi giày ống cao, chuẩn bị nghỉ lại đêm nay. Một thứ gì đó có màu sắc sặc sỡ chợt thu hút ánh nhìn của cô. Một mẩu vải màu xanh biển sáng thò ra từ bên dưới một đống cỏ khô.
Goldilocks kéo nó ra từ bên dưới đống cỏ và xem xét nó. Đó là một bộ váy dài màu xanh biển sáng lộng lẫy với đường kim mũi chỉ hết sức tinh tế. Nó gợi cho Goldilocks nhớ lại chiếc váy mà cô từng có khi còn là một cô bé. Đã lâu lắm rồi kể từ lần cuối cô được mặc một chiếc váy.
Cô phát hiện một tấm gương treo trên tường nhà trại. Nó hơi lệch sang bên và có vết nứt ở nửa dưới, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình thật rõ ràng. Cô không thích cái mình vừa nhìn thấy.
Goldilocks còn trẻ, nhưng cô đã già đi nhiều kể từ lần cuối thấy hình ảnh phản chiếu của mình rõ thế. Cô đã là một người phụ nữ trưởng thành rồi.
Goldilocks cởi quần áo ra và choàng lên người bộ váy xanh. Cô thả tóc xuống và đánh bồng nó một chút. Cô chùi đi những vết bẩn trên mặt bằng một chiếc khăn tay và nhìn vào gương lần nữa. Cô dán mắt vào hình ảnh chính mình, vô cùng kinh ngạc; cô đã quên mất mình có thể xinh đẹp nhường nào. Cô chỉ ước gì Jack có thể thấy mình như thế này thôi.
“Đẹp quá, thật là uổng,” một giọng nói vang lên.
Trong chớp mắt, Goldilocks đã cầm kiếm lên và giơ ra trước.
“Ai đó?” Goldilocks gặng hỏi, nhưng cô không thấy ai trong nhà trại cả.
“Phải chi mọi người có thể thấy cái mà ta đang thấy: Goldilocks, người phụ nữ gieo rắc nỗi sợ ở mọi vương quốc, đang đứng đây, thật yếu đuối trong một bộ váy dài,” giọng nói tiếp tục.
“Đừng hèn thế. Hãy hiện ra đi!” Goldilocks bảo. Cô quay lại phía tấm gương, nhưng không thấy hình ảnh phản chiếu của mình. Một người phụ nữ khác, có gương mặt trắng toát, khoác tấm áo choàng đen có mũ trùm đầu đang nhìn lại cô.
“Xin chào, Goldilocks,” người phụ nữ trong gương nói.
“Là ngươi!” Goldilocks kêu lên. Chỉ có duy nhất một người phụ nữ trên thế giới có khả năng giao tiếp qua những tấm gương. “Ta biết ngươi. Ngươi là bà hoàng hậu mà mọi người đang truy lùng.”
“Phải,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. “Chúng ta đều là những người phụ nữ đang trốn chạy.”
“Ngươi muốn gì ở ta?” Goldilocks hỏi.
“Sao ngươi lại cho là ta cần gì từ ngươi chứ?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi lại. “Ta chỉ xuất hiện trước ngươi để chuyển cho ngươi một tin mà ta vừa nhận được.”
“Có cố gắng đấy, nhưng ta không phải là một ả thiếu nữ xuẩn ngốc mà ngươi có thể lừa gạt đâu,” Goldilocks nói, đến gần tấm gương hơn. “Hãy cứ thử đưa ta một trái táo độc xem, và ta sẽ tọng nó xuống cổ họng ngươi.”
“Không, dĩ nhiên là không rồi,” Hoàng hậu Độc Ác nói bằng giọng chế giễu. “Ngươi chỉ là Goldilocks bé nhỏ tội nghiệp, cô gái đã bị người ta lừa, tưởng rằng mình có cuộc hẹn với chàng trai mình yêu, và đã phải trốn chạy khỏi pháp luật từ đó.”
Goldilocks lùi bước xa khỏi tấm gương. “Làm sao ngươi biết chuyện đó?” cô nói với ánh mắt lóe lên dữ dội.
“Ta biết rõ về ngươi hơn bất kỳ ai khác,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Ta biết rằng khi ngươi còn là một cô gái trẻ, ngươi đã nhận được một lá thư tay từ chàng ngươi yêu trẻ trung tên là Jack. Cậu ta yêu cầu ngươi đến gặp cậu ta ở một ngôi nhà cách thị trấn một quãng xa và chỉ cho ngươi cách vào nhà. Ngươi đã vào đó, chờ đợi hàng giờ liền, nhưng cậu ta chẳng bao giờ xuất hiện.”
“Làm sao ngươi biết được tất cả chuyện này?” Goldilocks hỏi.
“Trong ngôi nhà đó, ngươi đã dần cảm thấy buồn ngủ, phải không?” Hoàng hậu Độc Ác tiếp tục. “Vì thế ngươi quyết định đánh một giấc trên một trong mấy cái giường và hy vọng thức dậy là thấy chàng. Nhưng khi thức dậy ngươi đã không thấy chàng, đúng không? Ngươi thức dậy và thấy ba con gấu nhìn chằm chằm vào ngươi, và chúng suýt giết chết ngươi. Ngươi thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, nhưng lũ gấu tố cáo ngươi đã đột nhập vào nhà của chúng và, vì quá trẻ và sợ hãi, ngươi đã bỏ chạy. Ngươi đã chạy và vẫn còn trốn chạy cho đến bây giờ.
“Trong nhiều năm ngươi đã tự hỏi làm sao Jack có thể làm thế với ngươi. Làm sao cậu ta có thể vu vạ cho ngươi như thế? Và rồi cuối cùng, một đêm nọ, ngươi lẻn vào Vương quốc Quàng Khăn Đỏ và tra hỏi cậu ta. Nhưng Jack bảo với ngươi rằng cậu ta lớn lên trong nghèo khó và dốt nát; cậu ta không hề gửi thư cho ngươi vì chưa từng biết viết. Người khác đã làm thế. Một người khác đã vu vạ cho ngươi. Jack đã tìm kiếm ngươi trong nhiều năm liền. Cậu ta tan nát khi ngươi biến mất. Cậu ta còn trèo lên cây đậu thần hòng tìm kiếm ngươi. Hai ngươi đã bí mật gặp gỡ nhau vào đêm tối trong gần một thế kỷ nay rồi.”
“Ai đã cho ngươi biết chuyện đó?” Goldilocks hỏi.
“Bất cứ người nào cùng đường cũng có một nỗi đau to lớn mà họ muốn che giấu,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Ta đã tìm hiểu về ngươi, Goldilocks, ngươi và ta không khác nhau nhiều lắm. Chỉ trừ một điểm, ta biết ai đã viết lá thư đó gửi ngươi.”
Goldilocks lắc đầu nghi vấn. Làm sao bà ta biết được một điều Goldilocks đã cố khám phá suốt cả đời mình?
“Vậy người đó là ai?” nàng hỏi.
“Quàng Khăn Đỏ, hiển nhiên,” Hoàng hậu Độc Ác trả lời.
“Cái gì?” Goldilocks thốt lên. Cô gần như ngừng thở.
“Đúng đấy,” Hoàng hậu Độc Ác nói tiếp. “Vị nữ hoàng trẻ tuổi có một tấm gương lớn trong phòng ngủ của cô ta và nói mớ trong khi ngủ. Ngươi sẽ thất kinh trước những thứ mà cô ta thú nhận trong những cơn ác mộng.”
Goldilocks phải ngồi xuống. Cô không còn cảm thấy mình là người nữa; cô cảm thấy mình là một thực thể kết tinh từ nỗi căm giận dữ dội.
“Quàng Khăn Đỏ lúc nào cũng yêu Jack, và ngươi đã ngáng đường ả,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Ả ta vẫn còn trẻ dại khi viết lá thư đó. Ả không biết hậu quả sẽ ra sao. Ả tưởng ngươi sẽ rời khỏi đó với trái tim tan nát trước khi lũ gấu về nhà, và Jack sẽ là của ả.”
“Nhưng cô ta có nhiều năm, nhiều năm để sửa chữa mọi thứ mà,” Goldilocks kêu lên. Mắt cô đang nhìn xuống đất, nhưng cơn giận đã làm đôi mắt quáng lòa. Cô đứng dậy, vất bỏ bộ váy xanh, và mặc lại trang phục của chính mình, với thanh kiếm và mọi thứ.
“Ngươi sẽ làm gì khi giờ đây ngươi đã biết sự thật?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
“Tôi sẽ đưa Khăn Đỏ đi một chuyến,” Goldilocks nói. “Và cô ta sẽ không trở lại.”
“Chỉ có một nơi mà cô ta có thể biến mất vĩnh viễn…” Hoàng hậu Độc Ác nói, và hình bóng của bà ta tan biến trong gương.
Goldilocks xộc ra khỏi nhà trại và chạy vào màn đêm, huýt sáo gọi cô ngựa của mình. Cô sắp làm đúng cái điều mà Hoàng hậu Độc Ác muốn cô làm, nhưng, quan trọng hơn, cô sắp trả được mối thù đã quá lâu không báo.