← Quay lại trang sách

Chương 18 - Thông Điệp Của Nàng Tiên Cá.

Conner tin chắc rằng mình đã chết. Cú ngã xuống biển hẳn đã giết chết cậu bởi vì, dù cho cậu đang ở đâu đi nữa, chưa lúc nào cậu lại thư thái như bây giờ. Cậu bé cảm thấy mình đang ở đâu đó trong trạng thái kỳ diệu giữa mê và tỉnh, một nơi mà cậu biết rất rõ. Mắt cậu nhắm nghiền, và cậu đang nằm trên bề mặt êm ái nhất đời.

Không khí dịu mát và tươi mới. Nó có mùi mằn mặn, nhưng cậu bé chắc rằng cậu chỉ đang tưởng tượng thế thôi vì thứ cuối cùng cậu thấy là biển. Cậu bé hé mắt ra chút chút và thấy chị đang nằm cạnh mình. Cô bé chắc cũng đã chết, nhưng trông vẻ mặt bình thản đến nỗi cậu không hề lo lắng. Cậu cũng chẳng phiền muộn về bất kỳ điều gì. Conner cảm thấy tuyệt vời đến độ, dù đang ở đâu đi nữa, tất cả những gì cậu cảm nhận được là niềm vui. Chúng ta hẳn đang ở trên thiên đàng, cậu bé nghĩ thế.

Conner mở mắt ra to hơn. Mắt cậu hơi mờ, nhưng cậu có thể thấy rất nhiều những vật có màu sắc sặc sỡ qua lại theo đủ mọi phương hướng bên trên cậu. Trông họ khá giống con người khi mắt cậu quen dần. Họ hẳn là những thiên thần, cậu bé tự nhủ và thiếp ngủ trở lại.

Ngay khi sắp thiếp đi, một ý nghĩ lóe lên trong cậu: Ta có ngủ khi đã chết không? Ta có cảm thấy và ngửi thấy được mùi của không khí xung quanh không? Rốt cuộc cậu hẳn phải còn sống mới cảm thấy được đủ thứ như vậy. Nhưng cậu đang ở đâu chứ? Cậu bé mở to mắt ra hết cỡ, để chúng thích nghi nhanh hơn.

Cậu bé và chị mình đang nằm trong một cái vỏ trai lớn dưới đáy biển. Chúng đang ở trong một kiểu hang động dưới nước, nhưng vẫn thở được trong cái bong bong khí to tướng bao quanh. Có những rặng san hô đá trong hang động, đằng sau chúng là những mảng tường đá tối màu. Bên dưới bọn trẻ là nền cát, và chúng đang nhìn lên đại dương xanh ngút ngàn.

Đang bơi lội phía trên bong bóng khí là một nhóm các nàng tiên cá. Họ đẹp lộng lẫy và sặc sỡ đủ màu. Tất cả đều trắng trẻo, nhưng mái tóc dài lại tiệp màu với chiếc đuôi rạng rỡ sắc màu của biển; có sắc xanh dương và xanh lục, có ánh tím ánh hồng. Họ thật thân thiện, vẫy tay chào Conner ngay khi họ nhận ra cậu bé đã tỉnh.

Conner nhìn xuống cánh tay bị thương của cậu và thấy một mẩu băng dán rong biển đang phủ lên vết xước của mình. Một người trong bọn họ hẳn đã băng bó cho cậu.

“Alex!” Conner gọi. “Alex, dậy đi!” Cậu bé vỗ vào vai chị, và cô bé cựa mình tỉnh giấc.

“Ưm?” Alex mơ màng, vẫn đang trong trạng thái cực kỳ thư thái.

“Tiên cá kìa!” Conner kêu lên. “Tiên cá đang bơi lội quanh chúng ta!”

Lời này đã làm Alex chú ý, và mắt cô bé chớp chớp mở ra. Phải mất một lúc cô bé mới nhận ra mình đang ở đâu và tin rằng chuyện này đang thực sự diễn ra.

Alex ngồi bật dậy trong chiếc vỏ trai. “Conner, sao chúng ta lại ở dưới đáy biển thế này?”

“Ai mà biết,” cậu bé nói. “Xem cái bong bóng quanh chúng ta này!” Cậu bé nhận thấy chúng càng ở lâu trong đó, bong bóng càng nhỏ lại khi chúng hít vào.

“Điều cuối cùng chị còn nhớ là bị lũ sói đuổi bắt và rồi em – tên nhóc tệ hại này!” cô bé kêu lên, nhớ lại chuyện bị đẩy ngã khỏi vách núi. Alex đánh cậu em mấy cái với lòng bàn tay mở rộng.

“Nè nè nè, thôi đi! Hoặc là thế, hoặc là bị sói tấn công! Chị chọn đi!” Conner nói.

“Nếu chúng ta vẫn sống sót sau cú ngã, làm sao chúng ta lại xuống tới tận đây?” Alex thắc mắc.

“Chúng tôi đã đưa các em tới đây,” một nàng tiên cá đang bơi lội bên trên bọn trẻ cất lời. Nàng có mái tóc dài mềm mại, màu ngọc lam rất hợp với những chiếc vảy lóng lánh trên đuôi nàng. “Linh Hồn Bọt Biển muốn nói chuyện với các em đấy.”

“Linh Hồn Bọt Biển?” Conner hỏi lại.

“Nàng ấy đang trên đường đến đây!” một nàng tiên cá khác có mái tóc và cái đuôi màu hồng thông báo.

“Em không nghĩ là mấy nàng tiên cá này thường đi ra ngoài đâu,” Conner thì thầm với Alex.

“Nàng ấy tới rồi kìa!” một nàng tiên cá ánh tím kêu lên.

Ngay khi đó, một đám bọt biển trôi dạt qua biển tiến tới chỗ Conner và Alex. Nó đi vào cái bóng khí của bọn trẻ và cuộn xoắn trước khi dừng lại lơ lửng trước mặt chúng. Thứ đó từ từ biến thành hình một nàng tiên cá.

“Xin chào, các em nhỏ,” một giọng nói thánh thót vang lên từ đám bọt biển.

“Xin chào,” Alex đáp, nghiêng nghiêng đầu như một chú cún trông thấy cái gì lạ lắm.

“Chào,” Conner cũng nói, mọi múi cơ trên trán cậu bé căng lên.

“Ta mong các em được khỏe,” linh hồn bọt biển nói. Nàng ta sủi bọt, và đám bọt của nàng liên tục tái tạo lại chính nó. “Ta đã ra lệnh cho các nàng tiên cá của ta chăm sóc cho các em thật tốt. Những đứa trẻ đáng thương, các em suýt nữa là chết đuối khi rơi xuống biển rồi.”

Alex ném cho cậu em cái nhìn lạnh lẽo. “Thật thế sao?” cô bé nói. “Chị là Linh Hồn Bọt Biển à?”

“Phải,” linh hồn đáp. “Nhưng em và em trai em có lẽ biết đến ta rõ hơn dưới tên gọi Nàng Tiên Cá.”

Gương mặt Alex bừng sáng. Đây là một nhân vật nàng không nghĩ rằng sẽ được gặp trong Miền Cổ Tích.

“Chị là Nàng Tiên Cá sao?” cô bé hỏi lại, bị mê hoặc hoàn toàn.

“Trời ơi, chuyện gì xảy ra với chị vậy?” Conner hỏi.

“Em tưởng chị đã chết rồi,” Alex nói.

“Không hẳn thế,” linh hồn đáp. “Khi ta được Mụ Phù Thủy Biển biến thành người nhiều năm trước, ta phải kết hôn với hoàng tử để giữ cho phép thuật đó linh nghiệm. Bất hạnh thay, như mọi người đã biết, hoàng tử đã kết hôn với người khác, và cơ thể ta đã biến thành bọt biển. Ta không còn thân thể hữu hình nữa, nhưng linh hồn ta vẫn còn tồn tại.”

“Thật kỳ lạ quá,” Conner nói.

“Ôi, thật tuyệt vời!” Alex kêu lên. “Sau khi đọc truyện của chị, bao giờ em cũng buồn vô hạn. Không có nhiều người biết được truyện thật sự của chị; họ lúc nào cũng tưởng chị đã có một kết thúc hạnh phúc mãi mãi.”

“Vẫn có nhiều người không như thế mà,” linh hồn nói.

“Ta tin rằng hai em đang tìm một thứ từng thuộc về ta.” “Em không nghĩ vậy,” Conner phản đối.

“Khoan đã, ý chị là ‘thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất’ phải không ạ?” Alex thấp thỏm. “Chị có biết đó là gì không?”

“Làm sao chị biết chúng em đang tìm nó?” Conner ngờ vực hỏi.

“Ta biết nhiều thứ những thực thể bình thường không biết,” linh hồn đáp. “Đặc biệt là những thứ đã được tiết lộ hay thể hiện gần nơi có nước.”

“Hồ Thiên Nga!” Alex vỡ lẽ. “Chúng em đã nói về những món để làm Bùa Ước mà chúng em vẫn chưa tìm được khi đi qua Hồ Thiên Nga.”

“Vậy, thưa Quý-Cô-Bọt-Biển-từng-là-Nàng-Tiên-Cá,” Conner lên tiếng hỏi. “‘Thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất’ là gì vậy ạ? Chúng em đã cố gắng tìm ra lời giải suốt từ khi đến nơi này.”

“Như các em đã biết, ta đổi năng lực trò chuyện của mình cho Mụ Phù Thủy Biển lấy một đôi chân để ta có thể lên bờ bầu bạn cùng hoàng tử,” linh hồn kể. “Sau khi chàng đem lòng yêu người con gái khác, các chị của ta đã đổi mái tóc của họ lấy một con dao từ Mụ Phù Thủy Biển. Bà ta nói rằng nếu ta giết hoàng tử bằng con dao đó, ta có thể trở lại đại dương làm một nàng tiên cá, nhưng rốt cuộc ta không thể làm được và trở thành ta như bây giờ.”

“Con dao!” Alex nôn nóng cắt ngang. “‘Thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất’ là con dao Mụ Phù Thủy Biển đã cho chị! Phải rồi! Em đã nghĩ nó phải lớn hơn thế cơ!”

“Đúng rồi,” linh hồn nói.

“Chờ đã,” Conner ngạc nhiên. “Chị nếm trải đủ mùi cay đắng chỉ vì một gã trai á? Không có chàng tiên cá nào độc thân hay sao?”

“Có lẽ đó là bài học rút ra từ câu chuyện của chị,” linh hồn gợi ý.

“Và bây giờ thì con dao đang ở đâu ạ?” Alex hỏi.

“Trước đây không lâu, ta đã giao nó cho một người đàn ông, anh ta cần nó cũng chính vì lý do mà các em cần nó bây giờ,” linh hồn kể. “Ta đưa nó cho anh ta với một điều kiện duy nhất: rằng anh ta phải phá hủy nó sau khi xong việc.”

“Ôi không,” Conner kêu lên, giơ tay lên vò đầu.

“Vậy là, nó đã biến mất rồi?” Alex hỏi, sắp khóc đến nơi.

“Nó đã biến mất, nhưng chưa bị phá hủy,” linh hồn giải thích. “Người đàn ông đó đã không giữ lời, anh ta e rằng có ngày mình có thể cần đến nó.”

“Vậy ông ấy để nó ở đâu rồi?” Conner thắc mắc.

“Nó đang ở nơi mà người ta bỏ vào những thứ họ không bao giờ muốn thấy lại nữa,” linh hồn nói.

“Ông ta đã dội nó xuống cầu sao?” Conner hỏi.

“Không, em có nhớ cái nơi mà Người Bán Rong đã kể cho chúng ta nghe không?” Alex nhắc. “Ông ấy hẳn đã thả nó xuống Hố gai!”

“Ồ, tuyệt thật!” Conner mỉa mai nói. “Sao ông ấy lại thả nó xuống một cái hố bị nguyền rủa chứ? Sao ông ấy không đơn giản là thả nó vào một cái hang chuột chũi nhỉ?”

“Chúng ta sẽ không bao giờ lấy được nó,” Alex thất vọng. “Chúng ta chỉ cần đến gần chỗ đó thôi là dây leo và bụi gai sẽ kéo chúng ta xuống đáy hố vĩnh viễn.”

“Trừ phi các em có cái này,” linh hồn bọt biển nói. Nàng chìa hai tay ra, và hai sợi dây chuyền, mỗi sợi có đính một chiếc vỏ sò vàng óng, xuất hiện trên đó. “Hãy mang hai sợi dây chuyền này khi các em đi lấy con dao lên từ đáy Hố Gai, và những loài cây bị nguyền rủa đó sẽ không làm hại các em.”

“Cảm ơn chị,” Alex nói.

Bọn trẻ cúi người về phía trước để lấy sợi dây chuyền vỏ sò từ đôi tay bằng bọt của nàng, nhưng linh hồn rụt tay lại. “Ta chỉ cho các em vật này nếu các em hứa sẽ phá hủy con dao ngay khi xong chuyện với nó,” linh hồn ra điều kiện.

Bọn trẻ nhìn nhau và gật đầu.

“Tất nhiên rồi ạ,” Alex nói.

“Không vấn đề gì,” Conner tiếp luôn.

“Tốt lắm,” linh hồn nói, và trao hai sợi dây cho bọn trẻ. “Dẫu sao các em cũng phải cẩn thận đấy. Đó là hai chiếc vỏ sò song sinh. Nếu một chiếc bị vỡ, chiếc kia cũng sẽ vỡ theo. Nhớ đấy.”

“Vì sao chị lại làm điều này cho chúng em?” Alex hỏi.

“Vì sao em cứ truy hỏi động cơ của người khác khi họ giúp đỡ em vậy?” linh hồn hỏi lại.

Câu hỏi làm Alex giật mình. “Bởi vì con người không sẵn lòng giúp đỡ người khác ở thế giới của chúng em,” Alex giải thích. “Thỉnh thoảng họ cũng có giúp nhau đấy, nhưng hiếm khi họ làm thế mà không có lý do gì. Người tốt thật khó tìm.”

“Không khó thế đâu. Chị đang nhìn vào hai người như thế đây,” linh hồn nói. “Đó là lý do chị sẵn sàng giúp đỡ các em, và cũng vì thế mà chị phải nói với các em chuyện này: Các em không phải là những người duy nhất theo đuổi Bùa Ước.”

“Chúng em biết,” Conner đáp. “Hoàng hậu Độc Ác cũng đang theo đuổi nó.”

“Bà ta là người đã phái lũ sói đuổi bắt bọn em,” Alex tiếp lời. “Phải vậy không ạ?”

“Đúng vậy,” linh hồn nói. “Bà ta cũng quyết tâm phải tìm được con dao như các em vậy. Đó là lý do các em phải nhanh lên nếu muốn tới đó trước bà ta. Đáng tiếc thay, Bùa Ước chỉ có thể linh ứng một lần nữa.”

“Cái gì?” Conner kêu lên. Cả hai cảm thấy như có người vừa đá vào bụng mình vậy. Điều này đã khiến mọi chuyện phức tạp hơn. “Ý chị là, nếu bà ta lấy được con dao trước thì mọi chuyện sẽ chấm dứt sao?”

“Không may là vậy,” linh hồn đáp.

Bóng khí bao quanh bọn trẻ sắp tan biến. Nó chỉ vừa đủ lớn để bao trọn cái vỏ trai mà bọn trẻ đang ngồi. Thời gian ở dưới nước của chúng sắp hết.

“Bọn em không thể để chuyện đó xảy ra được,” Alex nói, lắc đầu. “Bọn em phải tới đó trước! Chúng ta phải đi ngay thôi!”

“Ta sẽ phái các tiên cá hộ tống hai em tới đó nhanh nhất có thể, nhưng khi các em đã lên bờ, các em phải tự mình đi hết quãng đường còn lại đấy,” linh hồn nhắc nhở. “Hãy giữ cho mình an toàn nhé, các em.”

Linh Hồn Bọt Biển sủi tăm rồi biến mất. Các nàng tiên cá bơi xuống chỗ bọn trẻ và tất cả cầm lấy cái vỏ trai mà Alex và Conner đang ngồi. Cùng nhau, họ đưa bọn trẻ băng qua biển rộng, dấn thân vào chuyến phiêu lưu tiếp theo của chúng.