Chương 21 - Tấm Gương.
Cái gì?”Alex thắc mắc. Đầu của cô bé đau nhức vì bối rối. “Chuyện này chẳng hợp lý gì cả! Nó cần giọt nước mắt của một vị tiên cơ mà!”
“Chúng ta không thể để chuyện này xảy ra được!” Conner hét lên. “Chúng ta phải chặn bà ta lại! Bà ta không thể dùng Bùa Ước!”
Bọn trẻ vùng vẫy và giãy giụa trong vòng dây trói, nhưng chẳng có gì chúng có thể làm được; đã quá muộn rồi. Ánh sáng dâng lên từ những món đồ làm Bùa Ước và bắt đầu bao quanh Hoàng hậu Độc Ác.
“Không!” Conner gào lên.
“Làm ơn, đừng!” Alex kêu lên.
Hoàng hậu Độc Ác hít một hơi sâu. “Bùa Ước, ta ước giải thoát người đàn ông kia khỏi tấm gương,” bà ta nói.
Luồng sáng lao vút tới tấm gương như một tia chớp. Cả tấm gương bị chìm trong quầng sáng chói lọi trong một lúc trước khi nó biến đi. Tấm kính tan ra như băng giá trong một ngày trời ấm áp. Tấm gương trông như ô cửa dẫn vào một gian phòng rất tối tăm.
Bọn trẻ sốt ruột chờ đợi. Hoàng hậu Độc Ác bước đến chỗ tấm gương, giữ một khoảng cách an toàn, nhưng không có gì xảy ra cả. Bà ta đến gần tấm gương hơn, gần đến nỗi bọn trẻ tự hỏi lẽ nào bà ta lại trèo luôn vào đó.
“Mira?” Hoàng hậu Độc Ác cất tiếng gọi.
Đột nhiên, một người đàn ông rơi ra khỏi tấm gương và ngã xuống đất. Mắt ông ta nhắm nghiền và ông ta đang thở rất nặng nhọc. Ông ta tái nhợt và trông như tê liệt; như thể ông vừa tỉnh dậy sau hôn mê.
Người đàn ông là người tầm thường nhất mà bọn trẻ từng thấy. Ông ta không có đặc điểm riêng nào cả. Ông đã phản chiếu hình ảnh người khác quá lâu đến nỗi đánh mất chính mình.
“Tôi đang ở đâu đây?” ông ta hỏi giữa những hơi thở nặng nề. Ông chỉ đủ sức để giữ cho một mắt mở ra, nhưng không mở được cả hai.
Hoàng hậu Độc Ác cầm lấy quả tim đá, và bọn trẻ có thể thấy những thay đổi trên gương mặt bà ta trong khi thân thể bà hòa làm một với tâm hồn của nó. Bà ta đã trở thành một người khác… Bà ta là một con người.
“Mira, là em đây, Evly đây. Anh đã tự do rồi!” Hoàng hậu Độc Ác kêu lên. Giọng nói của bà ta cũng đổi khác khi cầm khối đá, nhỏ nhẹ, đầy ắp tình yêu và trìu mến. Nước mắt chảy dài trên gương mặt bà.
Bọn trẻ có thể thấy hình ảnh phản chiếu của Hoàng hậu Độc Ác và người đàn ông trong Tấm Gương Sự Thật. Tấm gương không phản chiếu người đàn ông nhợt nhạt và người đàn bà trùm kín người đang ở trong phòng với chúng. Nó cho thấy hai người trẻ tuổi: Một là cô gái xinh đẹp mà Hoàng hậu Độc Ác từng là, và người kia là chàng trai trẻ Mira trước khi ông bị giam vào tấm gương.
Evly ôm lấy Mira trong vòng tay và từ từ dỗ dành ông. “Anh tự do rồi, Mira… Anh tự do rồi,” bà nhỏ nhẹ lặp đi lặp lại. “Em đã giải thoát cho anh như lời em hứa. Em xin lỗi vì đã mất nhiều thời gian quá.”
Người đàn ông mở cả hai mắt ra và nhìn bà chăm chú. Bà chỉ giải thoát được chút ít ỏi còn sót lại của Mira thôi. Những phần khác đã tan biến đi từ lâu lắm rồi.
“Evly,” ông nói, và một nụ cười nhẹ nở ra trên mặt ông, khi ông nhận ra cái tên đó. Nụ cười chỉ thoảng qua một chốc. Mắt ông nhắm lại, và ông ngừng thở.
“Mira?” Hoàng hậu Độc Ác gọi. “Mira!”
Mira không cử động. Ông không còn sự sống nữa, cũng như vẻ bề ngoài của ông. Hình ảnh phản chiếu của ông biến mất hoàn toàn trên tấm gương vàng.
“Không,” Hoàng hậu Độc Ác kêu lên. “Không!” Nước mắt giàn giụa trên gương mặt bà. “Trở lại đi! Làm ơn, trở lại đi!”
Alex và Conner rất xúc động trước cảnh tượng đó. Hoàng hậu Độc Ác ôm lấy thân thể người đàn ông trong gương của bà thật chặt. Bà thổn thức trước ông, vẫn giữ chặt lấy quả tim đá. Bà đã nỗ lực cả đời mình cho giờ phút này đây, nhưng đã quá muộn màng.
Bên ngoài lâu đài, lũ sói bắt đầu mất kiên nhẫn. Nhiều con đi đi lại lại qua cái cầu treo, những con khác nằm chắn ngang lối vào hành lang, và một con đang mài răng bằng thanh kiếm của Goldilocks. Chúng đã chờ Hoàng hậu Độc Ác đủ lâu rồi và bắt đầu bồn chồn gầm lên hay ư ử.
Đột nhiên, tai của Malumclaw dựng lên, và nó nhìn về phía chân trời xa. Mặt đất đang rung chuyển, và có cái gì đó to lớn đang tiến về chỗ chúng.
“Cái gì vậy?” nó hỏi.
Một đoàn quân cưỡi ngựa đang tràn về phía lâu đài nhanh hết tốc lực. Quân lính mặc bộ giáp bạc và xanh lá, họ đến từ Vương quốc Bắc Phương. Dẫn đầu đoàn người là Froggy và Ngài Grant cùng cưỡi chung một chú ngựa. Jack đang cưỡi Porridge ngay bên cạnh họ.
Lũ sói đồng loạt bật dậy.
“Được rồi, tụi mày! Chúng ta chờ mụ hoàng hậu đủ rồi,” Malumclaw nói. “Chúng ta sẽ vào trong để bắt Quàng Khăn Đỏ rồi đi khỏi đây thôi!”
Bầy sói theo lệnh tru lên và chúng túa vào lâu đài. Một con kéo cái đòn bẩy bằng mõm nó, nâng chiếc cầu treo lên cao.
Quân lính tụ tập lại bên rìa con hào.
“Hoàng hậu Độc Ác đang ở trong kia!” Froggy nói với Ngài Grant. “Bầy sói là tay sai của mụ ấy! Chúng đã bắt bạn của ta!”
“Hoàng hậu Độc Ác kia!” Ngài Grant gọi to với giọng trầm âm vang của ngài. “Ta là Ngài Grant, thuộc Đội Cận vệ Hoàng gia của Nữ hoàng Bạch Tuyết. Ngươi có ba mươi giây để đầu hàng, không thì bọn ta sẽ nổ súng vào lâu đài!”
Đoàn quân xếp đại bác thành hàng. Jack nhảy xuống khỏi Porridge và tìm thấy kiếm của Goldilocks trên mặt đất. Nàng đang ở trong đó.
“Chuẩn bị đại bác!” Ngài Grant ra lệnh, và quân của ngài điều chỉnh cho họng súng đại bác nhắm vào tòa lâu đài. “Bắn!”
Một quả đại bác bắn cho cái cầu treo tan thành mảnh vụn. Phát đạn làm cả lâu đài rung chuyển.
“Chuẩn bị bắn tiếp!” Ngài Grant ra lệnh.
“Khoan bắn đã!” Jack quát lên. “Có người vô tội ở trong lâu đài đó! Ngài không được bắn cho đến khi chúng ta đưa họ ra ngoài an toàn. Tôi có lý do để tin rằng Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ có thể đang ở trong đó!”
Grant trông có vẻ lo lắng; ông không thể gây ra cái chết của một vị nữ hoàng vô tội được.
“Ngươi có mười phút trước khi chúng ta nã đạn,” Grant bảo Jack. “Hãy vào trong đó và có thể cứu lấy bao nhiêu người thì cứu.”
Jack gật đầu ngay không hề do dự. Nếu người phụ nữ anh yêu gặp nguy hiểm, không có gì ngăn được anh đến cứu nàng.
“Ta sẽ đi với anh,” Froggy nói, thầm hoảng sợ trước hành động dũng cảm đột xuất của mình. “Anh có thể cần giúp một tay đấy.”
Jack và Froggy nhảy lên Porridge. Cô ngựa lùi lại vài bước và lao về phía lâu đài, nhảy qua con hào và chạy qua lỗ hổng lớn vốn là cây cầu treo vài giây trước.
Hầm ngục lâu đài khá chật hẹp, nhưng nó có một dãy nhiều phòng giam. Dây trói Goldilocks và Quàng Khăn Đỏ, cùng với khăn bịt miệng của cô ta đã được gỡ bỏ, nhưng họ bị giam vào hai phòng tách biệt (chủ yếu là để Goldilocks không giết chết Khăn Đỏ trước khi lũ sói có cơ hội làm việc đó). Người Thợ Săn và Nữ Thợ Săn canh chừng tù binh như hai cha con diều hâu.
“Ta không hiểu vì sao quân đội của ta chưa đến giải cứu ta! Chẳng phải đó là ưu tiên lớn nhất của họ sao?” Khăn Đỏ than van. “Nếu ta là Lọ Lem, những chuyện tồi tệ này sẽ không xảy ra!”
“Ta đã chạy thoát khỏi quân đội của ngươi vì, như phần lớn những thứ khác thuộc về ngươi và vương quốc của ngươi, chúng rất chậm chạp,” Goldilocks nói. “Với lại, lúc này họ hẳn đã bầu ra một vị nữ hoàng mới rồi.”
“Đó không phải chuyện đùa đâu!” Khăn Đỏ kêu lên. “Đây là ngày tồi tệ nhất trong đời ta! Ta còn không biết có thể bị bắt cóc những hai lần trong một ngày!”
Lũ sói tràn vào hầm ngục. Khăn Đỏ trắng nhợt ra vì sợ hãi.
“Quân lính đang xông vào lâu đài,” Malumclaw nói. “Chúng ta không chờ mụ Hoàng hậu Độc Ác thêm nữa! Chúng ta sẽ đưa Quàng Khăn Đỏ đi ngay bây giờ!”
“Cho vời hoàng hậu đi,” Người Thợ Săn nói với con gái. Nữ Thợ Săn gật đầu rồi chạy theo hướng ngược lại với hầm ngục và lên một cầu thang đá nhỏ. Cô gái nhìn cha lần nữa trước khi leo lên đó, không biết để lại cha một mình có phải là ý hay không
“Không!” Khăn Đỏ gào lên. “Ngươi không thể để bọn chúng bắt ta được!” Cô ta nhìn quanh hầm ngục, không chắc mình đang nói với ai nữa. Cô ta chẳng có người bạn nào ở đây. “Ta sẵn sàng kết thúc cái ngày này rồi!”
“Được thôi, các ngươi có thể đưa cô ta đi!” Người Thợ Săn nói với lũ sói. Ông ta mở khóa phòng giam, và Khăn Đỏ chồm tới đẩy cánh cửa mở toang ra, xô ngã Người Thợ Săn vào lũ sói. Cô ta chạy nhanh hết sức có thể về phía bên kia hầm ngục rồi leo lên cái cầu thang đá Nữ Thợ Săn đã đi lên.
“Đuổi theo nó!” Malumclaw ra lệnh, rồi cả bầy đuổi theo vị nữ hoàng trẻ tuổi. Cô nàng dẫn trước được khá xa vì lũ sói gặp rắc rối khi ùa lên cầu thang.
Một lúc sau, Jack và Froggy xuất hiện trong hầm ngục. Jack đang cầm thanh kiếm của Goldilocks.
“Lùi lại!” Jack quát lên bảo Người Thợ Săn, ông này lùi vào một góc và giơ tay lên.
“Jack!” Goldilocks kêu lên, nắm lấy chấn song nhà giam của nàng. “Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Porridge đã tìm được anh!” Jack nói. “Anh biết có chuyện gì đó đã xảy ra, vì em không ở cùng cô ngựa. Cô ngựa đã đưa anh tới đây, và anh nhập bọn cùng quân đội của Bạch Tuyết trên đường.”
Họ nhìn nhau âu yếm đến nỗi Froggy cảm thấy ngại ngùng.
“Tuyệt. Ta sẽ đi tìm Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ và cặp song sinh trong khi hai người hội ngộ,” Froggy nói, và quay lại nhảy đi theo hướng mà họ đã tới.
Người Thợ Săn lôi ra một chiếc cung tên từ bên dưới áo khoác lông của ông ta.
“Jack! Cẩn thận đấy!” Goldilocks thét lên.
Người Thợ Săn bắn phát tên vào Jack. Anh nhảy lên rồi hụp xuống, tránh được trong đường tơ kẽ tóc. Goldilocks cũng phải né những mũi tên; chúng dội lại từ bức tường đá và văng theo đủ hướng. Người Thợ Săn cử động như một cái máy, mỗi khi bắn xong đã lắp lại tên ngay tắp lự.
Goldilocks nhặt lên một mũi tên đã đáp xuống gần nàng và bắt đầu mở khóa phòng giam bằng đầu mũi tên.
Jack cố cản những mũi tên lại bằng thanh kiếm. Việc đó càng lúc càng khó khăn hơn; tên bắn tới càng lúc càng nhanh. Anh đánh văng một mũi tên cực kỳ điệu nghệ, và nó văng ngược lại sau lưng Người Thợ Săn. Người Thợ Săn gầm lên và chết sững. Mắt ông ta lồi ra và ông ngã sấp mặt xuống đất. Mũi tên đã dội lại từ bức tường phía sau ông ta và giờ đang chìa ra từ tấm lưng rộng của ông. Người Thợ Săn đã chết.
“Jack! Phía sau anh kìa!” Goldilocks thét lên.
Jack quay lại vừa lúc Nữ Thợ Săn rút dao đâm vào tay anh. Cô ta đã thấy tất cả mọi chuyện.
“Aaaa!” Jack hét lên.
Anh buông rơi thanh kiếm và ngã phịch xuống đất. Anh bò qua sàn nhà và tựa người vào bức tường, nắm chặt lấy tay mình. Máu vương khắp nơi.
Nữ Thợ Săn tiến về phía anh với con dao găm giương cao. Cô ta không nói gì, nhưng lửa giận bừng bừng trong mắt; theo như cô ta thấy, Jack vừa giết chết cha cô. Cô ta bổ xuống người Jack một cú đâm chết người.
Goldilocks chặn con dao găm lại bằng kiếm của mình. Cô đã mở khóa được phòng giam, lấy lại kiếm vừa kịp thời gian để cứu mạng Jack.
“Ta nghĩ đã đến lúc ta và ngươi có một cuộc trò chuyện nhỏ giữa phụ nữ với nhau rồi,” Goldilocks nói, rồi đá vào bụng Nữ Thợ Săn. Nữ Thợ Săn lăn sang phía kia căn phòng và bật dậy.
Goldilocks và Nữ Thợ Săn vờn nhau một lúc. Họ trừng mắt nhìn nhau, chờ cho đối phương tấn công trước. Goldilocks thình lình vung thanh kiếm chém Nữ Thợ Săn và cuộc đấu bắt đầu.
Con dao găm của Nữ Thợ Săn chỉ bằng một nửa thanh kiếm của Goldilocks, nhưng cô ta sử nó rất tài tình; Goldilocks rốt cuộc cũng gặp được đối thủ xứng tầm. Họ di chuyển khắp hầm ngục, mỗi người lần lượt cản phá những cú tấn công của người kia.
Nữ Thợ Săn dồn Goldilocks vào chân tường. Goldilocks phóng lên tường và nhảy vòng ra sau Nữ Thợ Săn, dồn lại đối thủ vào chân tường.
“Em học chiêu đó ở đâu thế?” Jack thốt lên.
“Em sẽ kể anh sau!” Goldilocks đáp lại.
Nữ Thợ Săn húc đầu vào Goldilocks và bỏ chạy khỏi hầm ngục.
“Trở lại đây!” Goldilocks gọi to, đuổi theo cô ta.
Họ tiếp tục cuộc chiến khắp tòa lâu đài, càng đánh càng leo lên cao hơn…
Trong khi đó, Quàng Khăn Đỏ đang bị Bầy Sói To Hung Tợn đuổi sát. Cô ta đang cuống cuồng chạy để cứu lấy mạng mình, nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Trước đây chỉ có một lần cô ta sợ đến thế này, đó là một ngày rất nổi tiếng, ngày mà cô đến thăm bà khi còn là một cô bé.
Khăn Đỏ không chỉ khóc vì sợ mà thôi; cô ta còn khóc vì chiếc váy yêu thích nhất của cô ta càng lúc càng thêm tơi tả. Khăn Đỏ cũng ước cô ta đã chọn một đôi giày phù hợp hơn để chạy khi cô phục sức vào sáng sớm ngày hôm đó.
Cô ta đã đến một trong những chỗ cao nhất trong lâu đài. Nhiều chỗ sàn nhà đã rệu rã và cô phải cẩn thận hết sức để không ngã vào những cái lỗ to tướng sẽ khiến cô rơi qua nhiều tầng bên dưới. Lũ sói đằng sau cô ta không cẩn trọng đến vậy; chân chúng khó mà bám chắc được trên sàn gỗ láng bóng nên chúng cứ trượt ngã vào mấy cái lỗ, tru lên khi rơi xuống chết.
Khăn Đỏ chạy lên một chiếc thang gỗ. Phần trên chiếc thang sụp xuống trước mặt cô khi cô vừa chạy qua chiếu nghỉ.
“Không hay rồi,” Khăn Đỏ nói.
Cô ta quay đầu nhìn lại những bậc thang bên dưới và thấy Malumclaw. Khăn Đỏ không còn đường nào chạy thoát nữa. Con sói tiến về phía cô, từng bước một, thích thú trước sự sợ hãi mà nó gây ra.
“Ta đã chờ giây phút này trong hơn một thập kỷ rồi,” Malumclaw gầm lên.
“Chao ôi, móng vuốt của ngươi mới to lớn làm sao,” Khăn Đỏ nói, run rẩy cả người.
“Móng ta to để vồ ngươi cho tiện, cháu yêu ạ,” Malumclaw nhăn nhở nói.
Khăn Đỏ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ chết thế này. Cô ta bao giờ cũng tưởng tượng rằng mình sẽ chết trong lâu đài của mình, với hàng tá con cháu của Jack và mình quây quanh bên giường.
“Chao ôi, răng của ngươi mới sắc nhọn làm sao,” Khăn Đỏ nói.
“Răng ta to để xé xác ngươi cho dễ, cháu yêu à,” Malumclaw đe dọa. Nó chỉ còn cách cô vài bước thôi. Nó cong lưng xuống, chuẩn bị vồ.
Đột nhiên, một tiếng rít khẽ vang lên từ phía bên ngoài lâu đài. Một quả đại bác đâm qua tường và rơi thẳng vào Malumclaw. Cầu thang sụp xuống, và con sói bị đánh văng vào căn phòng bên cạnh. Nếu nó vẫn còn sống, nó cũng chẳng còn nguyên vẹn được.
“Chao ôi…” Khăn Đỏ lẩm bẩm. Cô bám lấy lan can cầu thang như thể mạng sống của cô phụ thuộc vào nó. Những bậc thang quanh cô đều đã sụp đổ; giờ thì đúng là cô đã mắc kẹt.
Chiếu nghỉ bắt đầu rung chuyển. Ván gỗ bên dưới nó đang dần rời ra.
“Chao ôi… chao ôi… chao ôi!” Khăn Đỏ thét lên. Lan can đổ sập, và Khăn Đỏ rơi xuống. Cô ta la hét suốt quãng rơi đó.
Chỉ vài giây nữa là Khăn Đỏ sẽ đâm sầm xuống đất, đột nhiên, Froggy nhảy lên không trung và đón lấy vị nữ hoàng trẻ tuổi. Họ đều tiếp đất an toàn, nhờ vào đôi chân ếch khỏe khoắn của Froggy.
“Anh đã cứu tôi!” Khăn Đỏ kêu lên với đôi mắt mở to đầy lòng biết ơn.
“Tôi nghĩ rằng chúng ta vẫn chưa được giới thiệu với nhau đúng phép, thưa Nữ hoàng,” Froggy mở lời. “Tên tôi là…”
Froggy không bao giờ nói xong câu đó. Khăn Đỏ hôn vào má anh lia lịa. Anh chuyển sang màu xanh thẫm – ai mà biết một con ếch cũng bị đỏ mặt cơ chứ?
Lâu đài bắt đầu rung chuyển khi nhiều quả đại bác hơn được phóng tới.
“Họ đã bắt đầu cuộc tấn công rồi!” Froggy nói. “Chúng ta phải tìm Alex và Conner rồi ra khỏi đây!”
Alex và Conner không biết chuyện gì đang xảy ra. Tất cả những gì bọn trẻ nghe thấy là tiếng gươm khua lanh canh và tiếng sói rên ư ử vọng tới từ bên ngoài sảnh lớn, và tiếng thông báo nghèn nghẹt của quân đội bên ngoài lâu đài. Chúng cảm thấy lâu đài run rẩy và đổ vỡ xung quanh.
Những quả đại bác bắt đầu phá tung các bức tường của sảnh lớn. Những mảng đá to trên trần bắt đầu rơi rụng xuống quanh bọn trẻ. Chúng biết phải ra khỏi lâu đài càng nhanh càng tốt.
“Thưa Hoàng hậu?” Alex gọi Hoàng hậu Độc Ác.
“Chúng ta phải ra khỏi đây thôi! Lâu đài đang sụp đổ!”
Hoàng hậu Độc Ác không đáp lại. Tất cả những gì bà có thể làm là khóc thương trên thân thể bất động từng là người bà yêu.
“Nếu chúng ta không mau chóng ra khỏi đây, chúng ta sẽ làm cho tai nạn của Humpty Dumpty giống như một vết xước trên đầu gối thôi đấy!” Conner nói.
Hoàng hậu Độc Ác không nghe chúng nói gì cả. Bà quá đau đớn nên chẳng thể nghe gì. Dường như bà thậm chí còn không nhận ra chuyện gì đang xảy đến với tòa lâu đài.
“Evly! Làm ơn! Bà phải cởi trói cho chúng tôi!” Alex van xin. “Hãy đặt khối đá xuống và bà sẽ không còn thấy đau buồn nữa!”
Cánh cửa dẫn vào sảnh lớn mở tung ra, và Froggy chạy vào sảnh. Khăn Đỏ đứng ngoài ô cửa nhìn vào, hoảng hốt trước sự đổ vỡ xung quanh.
“Froggy!” Conner reo lên. “Hãy cởi trói cho chúng em trước khi chúng em bị đè bẹp!”
“Ta đang đến đây, các em!” Froggy đáp lại. Anh băng băng nhảy qua gian phòng và vội vã cởi trói cho bọn trẻ nhanh hết sức có thể. Việc đó thật khó – tất cả những nút thắt đều rất chặt. Anh ta cởi trói cho Conner trước, rồi cả hai cùng nhau tìm cách giải thoát cho Alex.
“Làm ơn nhanh lên!” Khăn Đỏ gọi với vào từ ngoài cửa. “Lâu đài của ta đang được xây dựng lại, và ta rất muốn trông thấy nó trước khi ta chết!”
Cuối cùng, Alex cũng được giải thoát khỏi mớ dây thừng. Conner và Froggy chạy ra cửa, nhưng Alex đến chỗ cái bàn và bắt đầu nhặt nhạnh những món đồ làm Bùa Ước cho vào trong cặp trở lại.
“Chị đang làm gì thế?” Conner quát lên. “Chị không hiểu lâu đài nổ tung là thế nào à?”
“Chị sẽ không đi mà không có những thứ này!” Alex nói. “Chúng ta đã hứa sẽ trả lại và sẽ phá hủy chúng mà, nhớ không?”
Bùa Ước bắt đầu mất dần hiệu lực lên Tấm Gương Thần; mặt kính đang bắt đầu xuất hiện trở lại. Một quả đại bác rơi trúng bức tường gần hai tấm gương nhất. Tấm gương vàng bị đánh văng bởi cú chấn động và vỡ tan tành trên mặt đất. Tấm Gương Thần bắt đầu lắc lư, sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Evly!” Alex gọi lớn. “Làm ơn, hãy đi với chúng tôi!” Nhưng cô bé bị lờ đi.
Tấm Gương Thần ngã đè lên Hoàng hậu Độc Ác và Mira rồi vỡ thành hàng ngàn mảnh trên mặt đất. Nhưng chẳng thấy Hoàng hậu Độc Ác và Mira đâu cả. Tấm gương đã nuốt chửng cả hai trước khi nó vỡ tan tành.
Alex chạy đến và bắt đầu tìm kiếm dấu vết của Hoàng hậu Độc Ác và Mira, nhưng không có gì để tìm cả, chỉ có những mảnh gương vỡ. Thứ duy nhất Alex tìm được là quả tim đá của Hoàng hậu Độc Ác.
Alex cho quả tim đá vào cặp. Cô bé quay lại chạy ra cửa với em trai và Froggy, nhưng có gì đó trên mặt đất hút lấy ánh nhìn của em: đó là hình ảnh phản chiếu của chính em trong một mảnh của tấm gương vàng. Nó sáng ngời và rực rỡ vô ngần, và cô bé thấy mình mỉm cười trong đó – có thứ gì đó sau lưng cô bé, vỗ nhẹ như đôi cánh.
“Đi nào, Alex!” Conner gọi to. “Em không muốn là đứa con duy nhất đâu!”
“Tới ngay đây!” Alex đáp. Cô bé rời mắt khỏi mảnh gương và nhập bọn cùng em trai, Froggy, và Khăn Đỏ ở ngưỡng của cái sảnh giờ đây đang sụp đổ.
Họ tìm thấy Jack trong hành lang bên ngoài sảnh lớn, vẫn còn nắm chặt cánh tay bị thương. Porridge cũng đang nóng ruột chờ tại đó, không muốn đi mà không có cô chủ của mình.
“Jack!” Khăn Đỏ reo lên, chạy tới ôm lấy anh. “Anh đã tới!”
“Ta không tới vì cô!” Jack đáp, và không cho cô chạm vào mình. “Goldilocks đâu rồi?”
Khăn Đỏ đặt tay lên ngực mình và thở hổn hển. Nỗi đau của một trái tim tan vỡ bắt đầu gặm nhấm cô như thuốc độc lâu ngày mới phát tán. Anh ấy quả thật chỉ yêu Goldilocks thôi.
“Để tôi đưa mọi người đến nơi an toàn, rồi tôi sẽ trở lại tìm cô ấy!” Froggy nói.
“Tôi sẽ đi với anh – aaaa!” Jack bắt đầu nói nhưng phải thét lên khi cố gắng cử động cánh tay.
“Không, anh không được đi,” Froggy nói.
Froggy lần lượt giữ lấy Alex, Conner, Khăn Đỏ, và Jack rồi cùng họ nhảy qua con hào. Mất một lúc mới thuyết phục được Porridge, nhưng Jack đã dỗ dành được cô ngựa cùng nhảy qua hào với họ. Họ nhập bọn cùng đoàn quân, nhiều người trong số đó cúi chào trước Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ.
“Thứ lỗi cho mái tóc rối của ta, thưa các quý ngài,”
Khăn Đỏ nói. “Ta đã trải qua một ngày vất vả.” “Hoàng hậu Độc Ác đâu?” Ngài Grant hỏi.
“Bà ấy đi rồi?” Alex nói nhỏ.
“Đi rồi?” ông hỏi lại.
“Phải,” Alex buồn bã đáp. “Tin cháu đi, ông không phải lo ngại về bà ấy nữa đâu.”
Ngài Grant gật đầu. Một gánh nặng to lớn đã được cất khỏi vai ông và khỏi vương quốc của ông.
“Goldilocks đã ở đâu vào lần cuối anh thấy cô ấy?” Froggy hỏi Jack.
“Nàng ấy đang đánh nhau với cô gái đó. Tôi không biết họ đã đi đâu rồi,” Jack đáp.
“Cô ấy kia kìa!” Conner kêu, chỉ lên trên.
Mọi người cũng ngẩng đầu lên nhìn. Gần đỉnh lâu đài, Goldilocks và Nữ Thợ Săn vẫn còn chiến đấu… trên mái nhà.
Không ai nói hay làm gì được. Tất cả chỉ biết dõi theo cuộc chiến với mắt mồm há hốc cả ra. Không ai có vẻ chiếm ưu thế hơn đối phương. Đó sẽ là cuộc chiến bất phân thắng bại. Lâu đài sụp đổ dần xung quanh, nhưng cả hai vẫn tiếp tục chiến đấu, ai cũng quyết tâm giết chết đối phương.
Cuộc đấu giữa họ đã biến thành trận chiến sinh tử. Họ vung vũ khí chém nhau hung hãn hơn bao giờ hết.
Một phần nóc nhà gần chỗ họ đứng sụp xuống, Goldilocks mất thăng bằng. Nàng đánh rơi thanh kiếm trong khi cố gắng đứng vững. Nữ Thợ Săn coi đây là một cơ hội thủ thắng; cô ta giơ cao con dao bên trên đầu mình. Con dao nhằm thẳng vào Goldilocks, và nàng không thể làm gì để tự vệ.
“Không!” Jack thét lên. Anh chạy đến bên một khẩu đại bác và châm ngòi. Anh điều chỉnh nó nhắm vào Nữ Thợ Săn, và nổ súng. Một quả đại bác bay vụt về phía hai người phụ nữ và đánh sập phần mái nhà mà Nữ Thợ Săn đang đứng. Cô ta ngã từ trên đỉnh xuống suốt chiều cao tòa lâu đài và rơi vào cái hào, thét lên nho nhỏ trong suốt quãng đường rơi xuống. Không đời nào cô ta có thể sống sót sau cú rơi đó.
Goldilocks đứng vững trở lại và trìu mến nhìn xuống Jack. Họ cùng nhau chia sẻ một khoảnh khắc hạnh phúc khi nhìn vào mắt nhau trước lúc thảm họa lại xảy ra. Bụi tung mù trời khi lâu đài bắt đầu sụp đổ hoàn toàn bên dưới Goldilocks.
“Goldilocks!” Jack gào lên.
“Chị không dám nhìn nữa!” Alex nói, và giấu gương mặt mình vào vai Conner.
Khó mà nhìn thấy cái gì sau làn bụi tung mù. Tiếng động như sấm rền; hàng ngàn hàng ngàn tảng đá rơi chồng lên nhau. Nhiều tảng lăn xuống con hào. Bụi rốt cuộc cũng tản đi bớt khi những tảng đá đã yên vị. Lâu đài chỉ còn là một đống gạch đá khổng lồ. Chẳng thấy Goldilocks ở đâu cả.
“Goldilocks!” Jack gọi lớn, chạy men theo con hào, cố gắng tìm thấy bất cứ dấu vết nào của người yêu.
Goldilocks dường như không có cơ hội sống còn. Froggy nhảy qua con hào và biến mất giữa đống đổ nát. Tất cả đều lặng đi. Bọn trẻ sợ rằng Jack sẽ lên cơn đau tim trong khi chờ đợi. Mỗi giây họ không thấy, không nghe được gì dài như cả một giờ.
Chậm rãi nhưng chắc chắn, hai bóng người đi tới giữa đống hoang tàn: Đó là Froggy, và anh đang dìu Goldilocks đi qua đống gạch vụn. Cô bước khập khiễng, nhưng vẫn sống.
Bọn trẻ reo lên, và Jack khuỵu xuống. Bọn trẻ chưa bao giờ thấy người nào có vẻ tràn ngập lòng biết ơn như Jack lúc này. Froggy nhảy qua con hào cùng với Goldilocks, cô và Jack lao vào vòng tay của nhau. Họ trao nhau một nụ hôn say đắm đến nỗi một vài người lính phải đỏ mặt. Đó là hiện thân của tình yêu.
Quàng Khăn Đỏ cảm thấy đau đớn khắp người, con tim tan nát khi quan sát cảnh tượng đó. Đây có lẽ là lần duy nhất Khăn Đỏ không có được cái cô muốn, mà Jack luôn là cái mà cô khao khát hơn hết thảy.
Porridge sung sướng chạy đến chỗ Goldilocks, cô khẽ vỗ về lên mái bờm của cô ngựa.
“Chị không sao, cô gái ơi,” Goldilocks nói. “Chị chỉ bị bầm dập chút thôi.”
“Goldilocks,” Ngài Grant chính thức phát lệnh. “Ngươi đã bị bắt.”
“Chờ một chút! Chờ đã!” Jack kêu lên, đứng cản đường những người lính đang tiến lại bắt Goldilocks. Anh quay sang và ném cho Khăn Đỏ một cái nhìn hằn học. “Cô làm gì đi chứ!”
Thoạt tiên, Khăn Đỏ không biết phải nói gì. Cô gái chưa từng làm việc gì có vẻ danh chính ngôn thuận như một nữ hoàng.
“Vương quốc Quàng Khăn Đỏ sẽ miễn thứ cho mọi tội lỗi Goldilocks đã phạm,” Khăn Đỏ nói. “Và đó là một danh sách rất dài.”
“Có thể là như thế,” Ngài Grant nói. “Nhưng người không thể miễn thứ những tội lỗi mà cô ta đã phạm ở những vương quốc khác. Cô ta sẽ phải dành phần còn lại của đời mình trong ngục thất. Bắt lấy cô ta!”