Chương 22 - Bí Mật Của Bạch Tuyết.
Tất cả di chuyển trở về Vương quốc Bắc Phương trong im lặng. Tiếng lộp cộp của vó ngựa trên đường là âm thanh duy nhất mà họ tạo ra. Cả thế gian dường như đều thở phào nhẹ nhõm khi Hoàng hậu Độc Ác đã biến mất.
Goldilocks được cho phép cưỡi Porridge trở lại vương quốc, nhưng tay chân cô đều bị xích lại. Vẻ khó chịu đông cứng trên gương mặt cô. Jack trung thành bước bên cạnh cô trong suốt chuyến đi, tay anh đặt lên chiếc còng giữ lấy tay Goldilocks.
Quàng Khăn Đỏ dõi theo họ từ đằng xa, chỉ quay đi khi có người nhận thấy cô chăm chú nhìn theo cặp tình nhân đó. Cô ấy chưa bao giờ trải qua nhiều cung bậc như vậy cùng một lúc. Cô giữ im lặng và bất động, cầu cho nỗi đau sẽ sớm qua đi.
Bọn trẻ đặc biệt im lặng trong suốt chuyến đi. Sau tất cả mọi thứ mà chúng đã chứng kiến, thật khó mà tìm được lời để diễn tả những gì chúng đang suy nghĩ và cảm thấy. Câu chuyện của Hoàng hậu Độc Ác đeo đuổi ý nghĩ của chúng. Chúng bị ám ảnh bởi cảnh tượng bà ôm lấy thân thể người đàn ông mà bà đã yêu bằng cả cuộc đời mình, trước khi họ bị tấm gương nuốt chửng. Và dù rất đau xót cho chuyện của bà ấy, bọn trẻ còn thất vọng hơn vì Bùa Ước đã mất linh nghiệm rồi.
Chúng lo không biết đến bao giờ mới lại tìm thấy một cách khác để về nhà. Những chướng ngại và hiểm nguy nào chúng phải chịu đựng nếu có khi nào tìm được một giải pháp thứ hai? Trong lúc chờ đợi thì chúng biết làm gì đây? Chúng sẽ sống ở đâu bây giờ?
“Ta rất tiếc, các em à,” Froggy nói khi họ đang trên đường đi. “Chuyện này hoàn toàn là tại ở ta. Nếu ta đã để cho các em dùng Bùa Ước thay vì thuyết phục các em đi với ta, những chuyện này đã không xảy ra.”
“Đó không phải là lỗi của anh đâu, Froggy,” Alex nói. “Lũ sói sớm muộn gì cũng tìm được chúng em.”
“Thật ra thì toàn bộ chuyện này đúng là lỗi của anh,” Conner nói. “Nếu anh không cho tụi em biết về Bùa Ước thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Tụi em sẽ không bị đuổi bắt bởi lũ sói, bị bắt cóc bởi quỷ lùn, hay trở thành mục tiêu của Hoàng hậu Độc Ác.”
Froggy cúi đầu xuống. Cảm giác tội lỗi thật nặng nề và nó làm cả người anh trĩu xuống. Alex trông như thể cô bé sắp đấm vào mặt Conner một cú.
“Nhưng,” Conner nói tiếp với một nụ cười toe toét, “anh đã cứu mạng chúng em ba lần, em nghĩ thế là đủ bù đắp lại tất cả rồi.”
Froggy cất tiếng cười. “Ta rất hoan nghênh các em đến sống cùng ta,” anh ta nói. “Ta sẽ giúp các em tìm một cách khác để về nhà. Ta hứa đấy.”
Bọn trẻ gật đầu và mỉm cười với anh. Thật dễ chịu khi biết chúng có một nơi để nương thân, dù cho đó chỉ là một cái lỗ trong lòng đất.
Bọn họ đi trọn một ngày rưỡi rồi cuối cùng cũng đến Hồ Thiên Nga và tới cung điện của Bạch Tuyết. Quàng Khăn Đỏ có vẻ hoảng hốt trước một cung điện tráng lệ và rộng lớn đến vậy.
“Cung điện của ta trông sẽ giống hệt thế này khi nó được xây xong,” cô nói với mọi người xung quanh, nhưng không ai có vẻ quan tâm đến chuyện đó.
Khi tới nơi, quân lính lập tức giữ lấy Goldilocks và đưa cô vào hầm ngục.
“Chờ đã! Các người không thể ném nàng vào ngục mà không có một phiên tòa!” Jack nói.
“Vì lợi ích của chính cô ta, tôi mong rằng cô ta chẳng bao giờ có một phiên tòa!” một người lính nói.
“Về nhà đi, Jack,” Goldilocks nói. “Nếu em cư xử tốt, họ sẽ thả em ra sau vài thập kỷ.”
Thế nhưng, Jack vẫn đi theo họ, phản đối suốt thời gian đó, nhưng chính anh cũng biết mình chẳng thể làm gì được.
“Đi với ta,” Ngài Grant bảo bọn trẻ. “Chúng ta sẽ đi tìm nữ hoàng.”
Bọn trẻ, Khăn Đỏ, và Froggy đi theo quân lính vào trong cung điện. Họ đi lên cầu thang đến tầng ba và bước dọc theo hành lang đến một cánh cửa hẳn là lối vào chính dẫn tới nhà kho.
Grant gõ lên cửa. “Thưa Nữ hoàng, thần là Ngài Grant. Người có ở trong đó không?” ông lên tiếng hỏi.
“Có, mời vào,” Bạch Tuyết nói vọng ra từ bên trong.
Đoàn người thảy đều theo Ngài Grant vào trong. Gian phòng trông khác quá. Tất cả đồ đạc không còn bị phủ kín nữa, và những bức tranh đã được treo lại trên tường. Nó đã ra dáng một gian phòng thực thụ trở lại.
“Hai em đang làm gì ở đây?” Bạch Tuyết hỏi. Nàng đang treo lại bức chân dung của Người Thợ Săn lên tường. Trong vài ngày trở lại đây, nàng đã đích thân khôi phục lại căn phòng.
“Thưa Nữ hoàng,” Ngài Grant nói, hạ chiếc mũ sắt xuống. “Chúng thần phát hiện mẹ kế của người ẩn nấp trong một lâu đài ở phía đông bắc Vương quốc Say Ngủ.”
“Và?” Bạch Tuyết hỏi, chuẩn bị tinh thần để đón nhận tin tức.
“Bà ấy đã chết,” Grant thông báo.
Gương mặt Bạch Tuyết trắng bệch thêm, bọn trẻ không nghĩ chuyện này lại có thể. Nàng ngồi xuống cái bệ ở cuối phòng. Nàng không khóc, nhưng ai ai cũng đoán được đó là một tin rất khó chấp nhận đối với nàng.
“Làm sao chuyện đó lại xảy ra?” Bạch Tuyết hỏi.
Grant nhìn xuống bọn trẻ. “Thần không có mặt ở đó, nhưng bọn trẻ đã chứng kiến việc đó xảy ra,” ông nói.
“Thực ra, bà ấy không chết,” Alex nói, cố gắng sắp xếp từ ngữ sao cho tế nhị. “Lâu đài đang sụp đổ, và tấm gương của bà ấy, ừm, nó…”
“Nó đổ ụp lên người bà và nuốt chửng bà như nuốt một con bọ! Bụp! Thế là bà ấy biến mất!” Conner hăng hái kể. “Chuyện đó thật điên rồ làm sao! Chẳng còn lại cái gì cả!”
Alex ném cho cậu em cái nhìn khó chịu. “Hừm, không hẳn thế nhé,” cô bé nói.
Alex cho tay vào cặp và lấy ra quả tim đá. Bạch Tuyết hít một hơi thật mạnh khi thấy nó. Alex băng qua căn phòng và đưa cho Bạch Tuyết trái tim người mẹ kế của nàng.
“Vật này vẫn còn ở lại,” Alex nói. “Em nghĩ người nên giữ nó.”
Bạch Tuyết nhìn vào khối đá và lệ ứa ra từ mắt nàng.
“Ngài Grant, ta muốn được nói chuyện riêng với bọn trẻ,” Bạch Tuyết yêu cầu. “Hãy chuẩn bị phòng cho những người khác nếu họ muốn ở lại,” nàng nói, gật đầu với Khăn Đỏ và Froggy.
“Xin cảm ơn, thưa Nữ hoàng,” Froggy nói, và cung kính cúi chào.
“Thật tốt quá, cảm ơn người,” Khăn Đỏ nói. “Có lẽ chỉ ở đến khi cung điện của tôi được xây xong thôi. Tôi sẽ cho xây một phòng hệt như thế này…”
Ngài Grant đưa họ ra khỏi phòng trước khi Khăn Đỏ nói dứt lời. Bọn trẻ chỉ còn lại một mình cùng Bạch Tuyết. Trong vài giây đầu tiên, nàng im lặng hoàn toàn. Tất cả những gì nàng có thể làm là dán mắt vào khối đá.
“Ta đoán là các em đã không nghe theo lời khuyên của ta,” Bạch Tuyết lên tiếng.
“Chúng em có nghe chứ,” Conner nói. “Chỉ là chúng em lờ nó đi thôi.”
“Các em có biết đây là gì không?” Bạch Tuyết hỏi chúng, cầm quả tim đá giơ lên.
“Có ạ,” Alex trả lời. “Đó là trái tim của bà ấy. Bà ấy đã kể cho chúng em nghe mọi chuyện về nó và về cuộc đời bà trước khi bà trở thành, ừm, Hoàng hậu Độc Ác.”
“Đó quả là một câu chuyện không thể tin nổi,” Conner kêu lên. “Người có biết cái ông trong Tấm Gương Thần thực ra là người bạn trai lạc mất từ lâu của bà ấy không ạ?”
“Có, ta biết,” Bạch Tuyết đáp. “Đó là lý do ta giúp bà trốn thoát.”
Cả hai đứa trẻ đều há hốc mồm và lắc đầu không tin.
Chúng hẳn đã nghe nhầm.
“Cái gì?” Alex kêu lên. “Người giúp bà ấy trốn thoát sao?” “Không đời nào!” Conner sững sờ.
“Có đấy,” Bạch Tuyết nói. Nàng không có vẻ hối hận chút nào khi thú nhận điều này. “Ta đã ngồi trong nhà ngục của bà suốt hàng giờ đồng hồ và lắng nghe câu chuyện của bà ấy. Nó làm tim ta tan nát. Vì vậy, trong nỗ lực cuối cùng để làm vui lòng bà, ta đã sắp xếp cho bà và tấm gương của bà được đưa đi ngược dòng sông, vào vương quốc cạnh bên để bà có thể tiếp tục công việc của mình.”
Bọn trẻ không thể tin nổi. Chúng có rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng chỉ có những tiếng lắp bắp và lẩm bẩm thoát ra khỏi miệng chúng.
“Từ bấy đến nay, ta luôn tự hỏi vì sao bà ấy không yêu thương ta, và rồi sau cùng ta cũng hiểu – đó là bởi vì bà không thể,” Bạch Tuyết kể. “Ta nghĩ nỗi đau với trái tim tan vỡ của bà đã đủ để trừng phạt bà vì tội ác của bà chống lại ta. Bà ấy có giải thoát cho ông ấy chưa?”
“Bà ấy đã làm thế,” Alex đáp. “Nhưng tiếc là đã quá muộn. Ông ấy đã chết trong vòng tay của bà.”
Bạch Tuyết buông một tiếng thở dài xót xa. “Ra thế,” nàng nói.
“Nhưng họ đã được ở cùng nhau,” Conner nói, “một lần cuối cùng.”
“Giờ thì sao ạ?” Alex hỏi. “Chúng ta có trả lại sự trong sạch cho bà ấy hay không? Chúng ta có kể cho mọi người nghe sự thật về bà không?”
“Ta e rằng chuyện đó nói thì dễ hơn làm,” Bạch Tuyết đáp. “Ta nghĩ việc tốt nhất chúng ta có thể làm để tưởng nhớ đến bà là sống từng ngày với lòng nhân hậu và thấu hiểu mà chưa có ai từng dành cho bà ấy.”
Bọn trẻ nhìn nhau và trao đổi với nhau những nụ cười buồn.
“Em nghĩ bài học mà em rút ra được từ tất cả những chuyện này là những kẻ xấu phần lớn là những người bị hoàn cảnh ép buộc thành xấu xa,” Alex nói.
Bạch Tuyết gật đầu, nhìn vào quả tim một cách chân thành. “Ta đồng ý,” Bạch Tuyết nói. “Đó là bài học đau lòng mà chúng ta rút ra được từ câu chuyện của Hoàng hậu Độc Ác.”
Hầm ngục là một nơi vô cùng thảm đạm, Goldilocks đang trực tiếp trải nghiệm điều đó. Nhà ngục giam nàng chật hẹp và ẩm thấp. Mùi ở đó thật kinh khủng và ánh sáng thì thật hiếm hoi. Thỉnh thoảng, một con chuột cố chui vào nhà ngục của nàng, và Goldilocks sẽ nhìn xuống nó một cách dữ tợn dọa cho nó chạy đi chỗ khác. “Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó,” cô lặp đi lặp lại nhiều lần với lũ chuột.
Vừa quá nửa đêm, trong hầm ngục, tất cả đều chìm trong im lặng. Goldilocks không thể chợp mắt trong đêm đầu tiên nếm trải cảnh ngục tù. Cô biết ngày này sớm muộn gì cũng phải đến, nhưng trong khi ngồi trên nền đất cứng, cô không thể ngăn mình cảm thấy thật bất công khi ngày này đến sớm như vậy.
Đột nhiên, có tiếng bước chân dội vang khắp lối đi khi có người từ cung điện bên trên, xuống những bậc thang xoắn ốc và đi qua dãy phòng giam. Một cô gái trẻ trong tấm áo choàng dài với mũ trùm đầu chậm rãi lần bước tới nhà ngục giam Goldilocks.
“Ghê quá! Eo ôi! Khiếp!” cô gái kêu lên sau mỗi bước đi.
Goldilocks nhận ra cái giọng cáu gắt đó.
“Xin chào,” Quàng Khăn Đỏ lúng túng thì thầm.
“Ngươi đang làm gì dưới đây?” Goldilocks hỏi. “Ngươi đến để đích thân hộ tống ta đến đoạn đầu đài à?”
“Làm ơn nhỏ tiếng lại đi,” Khăn Đỏ nói. “Bọn lính canh không biết ta đang ở đây.”
“Ngươi muốn gì chứ?” Goldilocks hỏi cô ta.
“Ta đến để thả ngươi ra,” Khăn Đỏ đáp.
“Cái gì?” Goldilocks thốt lên, hoàn toàn sửng sốt. “Tại sao?”
“Bởi vì ta đã quyết định sẽ sửa đổi tất cả,” Khăn Đỏ nói với vẻ rất ngạo mạn.
“Vậy thì đó, làm đi, thả ta ra đi,” Goldilocks nói, gần như thách thức Khăn Đỏ. Cô không hy vọng gì. Cô biết ắt là có một cái bẫy ở đây.
“Ta sẽ, nhưng trước hết, ta đã viết cho ngươi một lá thư,” Khăn Đỏ nói, và lấy ra một mẩu giấy da từ trong áo choàng của cô ấy.
“Ngươi muốn ta đọc thư của ngươi trước ư?” Goldilocks hỏi, không thèm che giấu sự khó chịu trong giọng nói của mình.
“Dĩ nhiên là không. Ta biết hẳn là ngươi không biết đọc,” Khăn Đỏ nói với vẻ chân thành.
Goldilocks nhướng mày lên. “May cho ngươi là lúc này có mấy cái chấn song này ở giữa chúng ta…”
“Đó chỉ là trò đùa thôi mà; thoải mái lên đi, Goldie. Ta đã bỏ công sức vào nó cả đêm và ta nghĩ hay nhất là ta xuống đây và đích thân đọc nó cho ngươi nghe,” Khăn Đỏ nói.
“Ta đang nghe đây,” Goldilocks đáp, khoanh hai tay lại.
Khăn Đỏ hắng giọng.
“Goldilocks thân mến,” Khăn Đỏ bắt đầu đọc. “Ta xin lỗi vì đã hủy hoại cuộc đời ngươi. Chao, ta đã cảm thấy dễ chịu hơn hẳn sau khi nói ra phần đó. Khi nghĩ lại, ta biết gửi cho ngươi lá thư đó khi chúng ta còn là trẻ con không phải việc làm đúng đắn. Ta không bao giờ có ý đẩy ngươi vào kiếp sống của kẻ trốn chạy. Ta tưởng rằng cùng lắm thì lũ gấu chỉ cào xước ngươi hay ăn mất một tay ngươi thôi.”
“Chẳng lẽ lá thư này phải làm cho ta bớt muốn giết ngươi sao?” Goldilocks hỏi.
“Để ta nói xong đã,” Khăn Đỏ nói. “‘Ta cũng đã yêu Jack lâu như ngươi vậy, nhưng anh ấy đã chọn một cô gái ít hấp dẫn, ít thông minh, và ít giàu hơn để yêu. Anh ấy yêu ngươi, không phải ta, và đây là điều khó khăn nhất mà ta phải chấp nhận. Ta hy vọng rằng bằng việc thả ngươi ra khỏi hầm ngục đêm nay, ngươi có thể tha lỗi cho ta. Thân mến, Bạn ngươi, Nữ hoàng Vĩ Đại Quàng Khăn Đỏ.”
Goldilocks chưa bao giờ thấy khó chịu đến thế này trong cả đời mình. “Ngươi mất cả đêm để viết cái thứ đó?” cô hỏi.
“Phải, từng lời từng chữ đều là thành thật cả,” Khăn Đỏ khẳng định. “Ý ngươi thế nào? Ta có được tha thứ không? Chúng ta có huề nhau chưa?”
“Mở cửa ra trước đi,” Goldilocks bảo. Cô thà chịu cảnh chung thân trong ngục suốt đời hơn là chịu đựng Quàng Khăn Đỏ thêm năm phút nữa.
Khăn Đỏ loay hoay với một cặp chìa khóa vàng và rốt cuộc cũng tìm được chiếc chìa đúng để mở khóa cửa ngục. Goldilocks bước ra khỏi nhà ngục, nhìn thẳng vào mắt Khăn Đỏ, và tát vào mặt cô ta.
“Ui da!” Khăn Đỏ kêu lên.
“Rồi. Giờ thì chúng ta hòa nhau rồi đấy,” Goldilocks nói.
“Ta biết ta đáng bị như vậy,” Khăn Đỏ đáp, lấy tay xoa lên mặt. “Giờ hãy mặc cái này vào trước khi chúng ta bị tóm và bị tống ngục cả lũ.”
Khăn Đỏ vung tấm áo choàng trùm lên Goldilocks, rồi cả hai cô gái vội vã rời khỏi hầm ngục.
Họ rón rén đi qua các hành lang trong cung điện và vạch lối băng qua bãi cỏ phía trước. Họ băng rừng một đoạn thì đến Hồ Vịt Con Xấu Xí. Porridge đang đợi Goldilocks bên hồ. Thoạt đầu, Goldilocks không nhìn thấy, nhưng đằng sau cô ngựa, đang kiên nhẫn chờ đợi, là Jack.
Goldilocks chết sững. “Anh đang làm gì ở đây?” nàng hỏi anh, mặc dù nàng đã biết câu trả lời.
“Em đã làm được rồi đấy, Jack! Em đã bảo em làm được mà!” Khăn Đỏ nói với một nụ cười tươi rói.
“Anh sẽ đi với em,” Jack đáp.
“Jack, chúng ta đã nói chuyện này rồi. Anh không thể đi cùng em được. Đặc biệt là lúc này – em sẽ còn bị truy nã ráo riết hơn trước một khi họ phát hiện em đã biến mất,” Goldilocks khăng khăng.
“Một ngày không có em là hoài phí,” Jack tha thiết. “Anh sẽ không dành thêm một giờ phút nào của đời mình để tự hỏi người con gái anh yêu đã chết hay còn sống hay đang rệu rã trong một nhà tù nào đó. Anh tưởng anh đã mất em lúc ở lâu đài đó, và anh nhất quyết không để mình phải chịu cái cảm giác đó lần nào nữa. Anh sẽ đi với em, ngay cả nếu điều đó có nghĩa là anh phải chạy bộ đuổi theo em.”
Lệ dâng lên trong mắt cả hai cô gái vì những lý do hoàn toàn khác nhau. Trái tim của hai đều thuộc về cùng một chàng trai ấy. Khăn Đỏ sẵn sàng cho đi tất cả những gì cô có để được nghe chàng nói vậy với mình.
“Anh thật sự sẵn lòng dành từng phút từng ngày trốn chạy khỏi pháp luật suốt phần đời còn lại của anh chỉ để được ở cạnh em sao?” Goldilocks hỏi.
“Anh sẽ từ bỏ mọi thứ để mỗi ngày từng phút một đều được bên em,” Jack đáp. Anh nhảy phốc lên Porridge và chìa tay ra để kéo nàng lên.
Đầu Goldilocks đầy ắp những cái cớ và lý do để không chấp nhận cho anh làm thế. Cô muốn thuyết phục anh hãy ở lại và sống cuộc đời mình, nhưng lần này trái tim cô không để cô làm vậy. Cô nắm lấy tay Jack và nhảy lên Porridge cùng anh.
Cùng nhau, họ cầm lấy dây cương và lao vào bóng đêm. Khi mặt trời lên, họ sẽ là những kẻ trốn chạy bị truy nã ráo riết nhất thế giới, nhưng, cuối cùng, họ cũng được ở trong vòng tay của nhau.
“Không có gì đâu! Không cần phải cảm ơn tôi! Tôi sẽ ổn thôi mà!” Khăn Đỏ gọi với theo trong khi họ biến mất vào trong khu rừng. “Tôi sẽ ổn thôi.”
Khăn Đỏ khuỵu xuống và nức nở. Nước mắt lăn dài trên gương mặt cô, và lớp trang điểm cũng trôi theo. Cô chưa bao giờ khóc dữ như thế này trong cả đời mình.
“Người đã làm một việc rất cao thượng,” một giọng nói vang lên đằng sau nàng.
Cô quay lại và thấy Froggy đang cúi người xuống bên hồ, bắt ruồi cho vào một cái lọ thủy tinh lớn.
“Bao lâu nữa cái cảm giác này mới mất đi?” Khăn Đỏ hỏi.
“Tôi e rằng dấu tích của cảm giác đó sẽ còn lại với người suốt đời,” Froggy đáp. “Nhưng nó sẽ đỡ hơn cùng với thời gian.”
“Ta nghĩ rằng giúp cô ấy trốn thoát sẽ khiến nỗi đau dịu đi, nhưng chỉ làm nó tệ hơn thôi,” Khăn Đỏ nói.
Froggy cúi xuống bên cạnh cô. “Chẳng hề gì cái việc người từng bị tổn thương sâu sắc như thế nào hay đang đau đớn ra sao, chính cách người ứng xử với nỗi đau đó mới là điều quan trọng,” anh nói. “Người có thể khóc lóc hàng mấy năm trời, mà thế cũng hợp lý thôi, hoặc người có thể chọn cách học hỏi và trưởng thành từ đó. Hãy xem tôi đây: tôi đã trải qua nhiều năm trốn trong một cái lỗ, sợ phải ra ngoài và đối mặt với những gì người khác nghĩ về tôi. Nhưng một ngày, tôi quyết định ra đi, và nhờ đó tôi đã cứu được nhiều mạng sống!”
Khăn Đỏ lau nước mắt của mình vào áo choàng của anh. Anh không mở lời cho cô mượn nó, nhưng cũng không khó chịu khi cô làm thế.
“Với một con ếch thì anh rất thông minh đấy,” Khăn Đỏ lên tiếng với một nụ cười nở rộng. “Có lẽ giờ đây, khi tất cả những giấc mơ của ta đã chết, ta có thể dành toàn bộ chỗ trống trong đầu mình và năng lượng cho vương quốc của ta. Dù sao đi nữa, ta cũng là nữ hoàng.”
“Nghe có vẻ là một ý tưởng tuyệt vời đấy,” Froggy khích lệ. Anh chìa tay ra cho cô và giúp vị nữ hoàng buồn bã đứng dậy. Họ hộ tống nhau về lại cung điện.
“Nhân tiện, tên anh là gì vậy?” Khăn Đỏ hỏi anh. “Ta chưa được biết.”
Anh ngập ngừng. “Froggy,” anh đáp. “Cứ gọi tôi là Froggy.”