Chương 24 - Một Truyện Cổ Tích.
Bà rất vui khi thấy các cháu vẫn bình an!” bà nội chúng lên tiếng, và bước nhanh đến chỗ bọn trẻ. Bà trao cho chúng cái ôm siết chặt và lâu nhất mà chúng từng được nhận từ bà. “Mẹ cháu và ta đã rất lo lắng!”
Bọn trẻ không đáp lại cái ôm của bà; chúng không thể. Chúng gần như không thở được. Chúng ngạc nhiên là mình vẫn còn đang đứng, vì không đứa nào cảm thấy đôi chân mình nữa.
“Các cháu sao rồi?” bà hỏi. “Các cháu có bị thương không? Các cháu có đói không? Có cần gì không?”
“Bà?” Alex cất tiếng hỏi nhỏ xíu. “Có đúng là bà đấy không?”
“Là bà đây, cháu yêu,” bà đáp. “Đúng là bà đang ở đây.” “Bà là Bà Tiên Đỡ Đầu?” Conner hỏi.
Bà mỉm cười với bọn trẻ. “Phải,” bà đáp, giọng nói bà đượm buồn. “Ta xin lỗi các cháu rất nhiều, ta không định cho các cháu biết chuyện bằng cách này…”
Bà ngừng nói. Ánh mắt bà rớt lên vật mà Alex đang cầm trên tay.
“Trời ơi – các cháu đang làm gì với quyển nhật ký cũ của cha cháu vậy?” bà hỏi.
Alex và Conner tưởng như chúng vừa nuốt chửng trái tim mình.
“Đây là quyển nhật ký của cha?” Alex hỏi với đôi mắt mở to, sửng sốt.
“Vậy là bấy lâu nay, chúng ta vẫn làm theo nhật ký của cha sao?” Conner ngạc nhiên.
“Cháu nghĩ mình sắp ngất đến nơi,” Alex nói.
Bà của chúng lấy ra một cây đũa phép bằng pha lê từ trong áo choàng. Bà vẫy nó, và một chiếc sô-pha xuất hiện một cách kỳ diệu trong tháp đồng hồ. Bà nắm lấy tay bọn trẻ và cho chúng ngồi vào ghế để chúng trấn tĩnh lại.
Việc đó làm bọn trẻ giật mình. Dù bà là Bà Tiên Đỡ Đầu, Alex và Conner cũng không nghĩ bà của chúng có phép thuật màu nhiệm như thế.
Bà cầm lấy quyển nhật ký từ tay Alex và lật qua các trang giấy, ngạc nhiên thấy bằng cách nào đó, nó đã tìm đến với bọn trẻ.
“Các cháu lấy nó ở đâu?” bà hỏi.
“Froggy, bạn chúng cháu, đã đưa nó cho chúng cháu,”
Alex đáp. “Chúng cháu đã làm theo nó từ khi đến được đây.”
“Chúng cháu đã lùng tìm các món đồ để làm Bùa Ước,” Conner nói thêm.
“Bùa Ước,” bà chúng lo lắng hỏi. “Hèn gì ta không thể tìm thấy các cháu!”
“Vậy bà và cha đúng là đến từ nơi đây?” Alex hỏi. “Không phải là cháu chỉ bịa ra đủ thứ trong đầu?”
“Và cha đã viết quyển nhật ký đó sao?” Conner hỏi lại, ý nghĩ của cậu không dứt khỏi chủ đề đó.
“Phải, phải, phải,” bà đáp. “Tất cả đều đúng đấy. Bà đã cho cha các cháu quyển nhật ký này khi còn là một cậu bé. Bà mừng là nó hữu dụng.”
Bọn trẻ đã quen với việc đầu óc quay mòng mòng với cả đống câu hỏi, nhưng lần này thì nó đã quay vòng vòng quá mức kiểm soát. Chúng không biết nên hỏi câu nào trước.
“Vậy là cha muốn có Bùa Ước để đi vào thế giới của chúng ta?” Conner hỏi tiếp.
“Cha viết là ông đã đem lòng yêu một cô gái trong thế giới của chúng ta,” Alex nói. “Phải chăng… Có thể nào…?”
“Là mẹ các cháu đấy, phải,” bà đáp.
Alex và Conner nhìn nhau, nhận thấy người kia cũng đang xử lý thông tin đó. Chẳng có đứa nào ít kinh ngạc hơn đứa nào.
“Bà đã làm Bà Tiên Đỡ Đầu bao lâu rồi ạ?” Alex hỏi.
“Sao không có ai cho chúng cháu biết những chuyện này?” Conner tiếp tục.
“Bà biết các cháu hẳn đang có cả trăm câu hỏi,” bà nói. “Nhưng trước khi các cháu làm mình lo quá, hãy để bà giải thích đã.”
“Vâng,” Conner nghe lời bà.
Bà bọn trẻ hít một hơi thật sâu. Bà không biết nên bắt đầu ở đâu và như thế nào.
“Chúng ta bao giờ cũng định kể cho các cháu khi các cháu lớn hơn,” bà giải thích. “Cha các cháu đã đếm ngược từng ngày chờ đến cái lúc có thể đưa các cháu đến đây và dẫn các cháu đi tham quan khắp nơi. Đáng tiếc, cha cháu không bao giờ có cơ hội đó. Sau khi cha mất, hai cháu đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện rồi, mẹ các cháu và bà không muốn làm các cháu quá tải, nên chúng ta quyết định hoãn lại.”
“Vậy mẹ cũng biết về nơi này sao?” Alex hỏi.
“Mẹ các cháu chưa bao giờ tới đây, nhưng biết về nó,” bà bọn trẻ nói. “Cha các cháu và ta, trái lại, được sinh ra và nuôi lớn trong thế giới này. Trước khi cha các cháu ra đời, và khi bà chỉ mới là một nàng tiên nhỏ tập sự, bà đã vô tình khám phá ra thế giới của các cháu.”
“Vậy, cái nhà nhỏ trong rừng của bà thì sao? Chiếc xe hơi màu xanh? Tất cả chỉ để phô ra vậy thôi sao?” Conner lại hỏi.
“Chắc chắn là không phải vậy rồi,” Bà trả lời. “Bà ở căn nhà đó trong những chuyến đi của mình, và bà yêu cái xe đó biết mấy. Bà ước chi những người trong thế giới này biết đến xe ô tô.”
“Ban đầu thì làm thế nào bà lại sang được thế giới của chúng cháu ạ?” Alex thắc mắc.
“Tất cả là một sự cố tình cờ thôi,” bà đáp. “Lúc đó bà mới hoàn thành một chuyến đi quanh các vương quốc, đến với những người cần được giúp đỡ, và bà nóng lòng được giúp đỡ nhiều người hơn. Bà vung đũa phép xung quanh mình, nhắm mắt lại, và ước mong bằng cả trái tim mình, ‘Tôi ước đến nơi nào đó mà mọi người cần mình nhất,’ nghĩ rằng bà sẽ chỉ hiện ra ở một ngôi làng nhỏ nào đó ở Vương quốc Bắc Phương thôi. Khi bà mở mắt ra, bà biết bà không còn ở trong các vương quốc nữa.
“Bà giữ nó cho riêng mình trong nhiều năm trước khi kể cho một vị tiên nào khác biết. Bà gặp một đám trẻ con ở đó, chúng đưa bà đi tham quan một vòng. Bà mê mẩn trước thế giới của chúng, nhưng chúng còn mê mẩn hơn trước những câu chuyện về thế giới của bà. Chúng chưa từng được biết về phép màu hay thần tiên trước khi bà đến. Thế giới của chúng bấy giờ đang bị giày xéo trong chiến tranh, đói nghèo và bệnh tật… đó là tất cả những gì chúng biết. Chúng sẽ ngồi hàng giờ và nghe những câu chuyện về thế giới mà bà từ đó đến. Dường như việc đó đưa chúng xa khỏi mọi muộn phiền.
“Bà nhận thấy cách mà các câu chuyện truyền cho những đứa trẻ cảm hứng, cho chúng hy vọng, lòng dũng cảm và nghị lực, và cách mà chúng rút ra những bài học từ đó. Nó giúp những đứa trẻ không có gia đình học cách yêu thương và tin tưởng hơn trước đó, và đem lại ánh sáng trong đôi mắt của những đứa trẻ bị mắc bệnh và bị cướp mất tuổi thơ. Từ đó, bà quyết định sẽ làm hết sức có thể để làm cho những câu chuyện, lịch sử của chúng ta phổ biến càng nhiều càng tốt.
“Đến ngày nay, bà là người duy nhất có được khả năng qua lại giữa các thế giới, và bà nhận thấy đó là một trách nhiệm to tát. Bà tuyển mộ Mẹ Ngỗng và một vài vị tiên khác cùng đi với bà đến thế giới của các cháu và phổ biến những câu chuyện của chính chúng ta. Chúng ta tìm những đứa trẻ cần được nghe truyện nhất, những đứa trẻ kém may mắn và cần chút gì màu nhiệm, và khái niệm truyện cổ tích ra đời. Thế giới của các cháu chuyển đổi quá nhanh và phát triển ra quá lớn, chúng ta không thể tự mình làm xuể, vì vậy chúng ta đã nhờ những người như anh em nhà Grimm, Hans Christian Andersen và vài người khác hỗ trợ chúng ta qua năm tháng.”
“Vậy, đúng là có khác biệt về thời gian sao?” Alex hỏi.
“Thế giới của các cháu chuyển đổi nhanh hơn thế giới này,” Bà giải thích. “Bà đến đó mỗi tuần một lần, và mỗi lần trở lại dường như hàng thế kỷ đã trôi qua.”
“Đó là lý do các câu chuyện tồn tại trong thế giới của chúng ta lâu như vậy!” Conner vỡ lẽ.
“Ôi không!” Alex kêu lên. “Mẹ! Điều đó có nghĩa là mẹ đã trở thành một bà lão khi chúng cháu ở đây sao?”
“Không,” bà bọn trẻ trấn an. “Các cháu thấy đấy, đúng là có khác biệt về thời gian. Nhưng rồi một điều vô cùng kỳ diệu đã xảy ra làm thay đổi tất cả.” “Điều gì vậy ạ?” Conner hỏi.
“Hai cháu được sinh ra,” Bà nói với một nụ cười.
Bọn trẻ nhìn nhau, kinh ngạc.
“Vì sao chúng cháu lại đặc biệt vậy?” Conner hỏi.
“Bởi vì, đôi khi phép màu có cách riêng của nó,” bà nói.
Bà đưa mắt xuống bàn tay và nhìn vào nhẫn cưới của mình.
“Ông của các cháu yêu thế giới của các cháu và ông đã theo bà đến bất cứ nơi nào bà dấn thân tới. Ông là tình yêu của đời bà, nhưng ông mất sớm sau khi cha các cháu chào đời. Bà tự mình nuôi dạy cha các cháu ở đây, nhưng thỉnh thoảng bà vẫn ghé thăm thế giới kia, dù việc đó thật đau lòng, bởi vì nó gợi ta nhớ đến ông các cháu.
“Cha các cháu là một cậu bé thích mạo hiểm. Tuổi còn nhỏ mà cha cháu đã thường xuyên bỏ đi và khám phá những vùng đất khác nhau khắp các vương quốc. Cha cháu luôn tỏ ra rất hiếu kỳ với thế giới bên kia, và bà đã hứa sẽ đưa cha cháu tới đó khi trưởng thành. Nhiều năm sau, cha cháu cùng bọn ta tới một bệnh viện nhi để đọc truyện cho những đứa trẻ mắc bệnh. Mẹ các cháu vừa vào làm y tá ở đó, và ta biết kể từ giây phút cha các cháu nhìn thấy cô ấy là tim đã không còn thuộc về mình nữa rồi.
“Dĩ nhiên là bà đã cấm cha cháu không được ở lại đó hay đi cùng bà và các vị tiên nữa. Việc đó thật ích kỷ, nhưng bà sợ rằng cha các cháu sẽ lạc trong thời gian khác biệt giữa hai thế giới và sẽ sống cả đời còn lại mà không có bà; bà không thể để mất con trai sau khi mất ông các cháu. Nhưng tình yêu của cha cháu dành cho mẹ các cháu quá mạnh, và cha cháu đã tự tìm đường trở lại bằng Bùa Ước. Bà không còn cách nào khác, đành phải cho cha các cháu lời chúc phúc của ta và để cha cháu đi. Đó là điều khó khăn nhất bà từng làm trong vai trò một người mẹ.
“Tuy nhiên, ngay khi hai cháu chào đời, chuyện kỳ lạ nhất đã xảy ra: Thế giới của các cháu và thế giới này từ từ bắt đầu chuyển động theo cùng tốc độ. Đó là phép màu kỳ diệu nhất mà ta từng thấy trong đời mình.
“Là con của cha các cháu có nghĩa là bên trong các cháu có một phần của thế giới này; lúc nào cũng vậy. Hai cháu là những đứa con đầu lòng của cả hai thế giới; các cháu là cầu nối giữa chúng.”
Bọn trẻ an tâm hơn khi biết rằng mẹ vẫn như vậy khi chúng trở lại.
“Ý bà là,” Alex bắt đầu hỏi, nhưng ngừng lại vì nó có vẻ quá tốt để là sự thật, “rằng Conner và cháu có một phần là tiên?”
“Ta đoán thế,” bà đáp.
Alex đặt hai tay lên tim mình và lệ dâng lên trong mắt.
Conner đảo mắt và thở dài.
“Điều đó thật tuyệt!” Alex thốt lên.
“Ồ, tuyệt,” Conner nói với vẻ mỉa mai. “Mấy đứa ở trường không bao giờ được biết chuyện này đâu nhé.”
“Chứ các cháu nghĩ bằng cách nào mà các cháu khởi động được quyển truyện cũ của bà?” Bà hỏi.
Alex ngồi thẳng lưng trên ghế. Cô bé nhớ lại cái đêm em cầm cuốn Miền Cổ Tích trên giường và ước được đi vào đó bằng cả trái tim mình, cái đêm đầu tiên cô bé phát hiện nó không phải là một cuốn sách bình thường.
“Ý bà là, cháu đã làm thế sao?” cô bé ngạc nhiên. “Cháu đã làm cho Miền Cổ Tích đưa chúng cháu đến đây?”
“Phải,” bà đáp. Một nụ cười hãnh diện nở trên gương mặt bà.
Alex không thể tin nổi điều đó. Cô bé chính là phép màu. Cô bé đã làm cho chuyện đó xảy ra.
“Giờ thì tất cả đều rõ như ban ngày rồi!” Alex nói. “Trong lâu đài mà Hoàng hậu Độc Ác đang ẩn náu, nước mắt của cháu đã kích hoạt Bùa Ước! Và cháu đã thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình trong một tấm gương thần của bà ấy! Cháu có cánh! Cháu tưởng mình chỉ tưởng tượng ra thôi!”
“Hoàng hậu Độc Ác?” bà bọn trẻ ngạc nhiên. “Nghe như các cháu đã có một chuyến phiêu lưu dữ dội hơn bà tưởng nhiều!”
“Đúng vậy đấy bà ơi,” Conner đồng tình.
“Bà rất trông đợi được nghe mọi chuyện về nó đấy,” bà bảo. “Mẹ các cháu đã lo lắng phát ốm! Mẹ phải viện đủ thứ lý do mà người bình thường vẫn quen để giải thích vì sao các cháu biến mất. Bà nghĩ đã đến lúc bà đưa các cháu về nhà rồi.”
Nhà. Bà sẽ đưa bọn trẻ về nhà. Chưa bao giờ có một từ nào có thanh âm đẹp đẽ đến thế.
“Bà có thể làm thế ạ?” Conner reo lên.
“Các cháu sẽ ngạc nhiên với những việc bà các cháu làm được đấy,” bà cười. Nhưng nụ cười tan biến đi khi bà buồn bã nhìn xuống quyển nhật ký thuộc về người con trai đã mất. “Thật kỳ diệu, phải không? Ngay cả khi đã chết, cha các cháu vẫn tìm được cách đưa các cháu tham quan nơi này. Đó luôn là giấc mơ của cha cháu.”
Alex và Conner luôn cho rằng cha rất tuyệt vời, nhưng cho đến bây giờ, bọn trẻ chưa bao giờ biết thật sự ông tuyệt vời đến mức nào.
Bọn trẻ và bà của chúng rời khỏi tháp đồng hồ và bắt gặp Ngài Lampton đang dán mình vào cửa, chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Ông hộ tống họ xuống cầu thang vào phòng khiêu vũ.
“Ta biết cha các cháu,” Lampton thì thầm vào tai bọn trẻ. “Chúng ta đã lớn lên cùng nhau. Ta biết các cháu hẳn là con ông ấy từ giây đầu tiên ta nhìn thấy các cháu. Đó là lý do ta bỏ chiếc giày thủy tinh vào cặp của cháu.” Bọn trẻ thậm chí không thể mỉm cười đáp lại được. Đầu óc chúng đã quá tải rồi.
Họ đi vào phòng khiêu vũ, và mọi người đứng dậy khi thấy Bà Tiên Đỡ Đầu.
“Mọi người, làm ơn hãy ngồi xuống. Ta đến để ban phước cho cô công chúa nhỏ với một món quà, rồi ta sẽ đưa các cháu mình về nhà,” bà nói, choàng tay quanh người Alex và Conner.
“Cháu ư?” Lọ Lem ngạc nhiên. “Con đâu có biết! Ôi chao, thế chẳng phải chúng ta là gia đình hay sao!” nàng nói, mỉm cười với bọn trẻ.
“Chị có nghe câu đó không, Alex?” Conner nói, nghiêng người lại gần chị. “Chính Lọ Lem vừa nói là chúng ta là gia đình của cô ấy đó!”
“Chị biết,” Alex lí rí. “Và chị đang cố không khóc đây này.”
Bà Tiên Đỡ Đầu bế cô công chúa sơ sinh. Bọn trẻ háo hức được thấy bà làm gì đó.
“Con bé đẹp lắm, con yêu,” bà nói với Lọ Lem. “Món quà ta dành cho công chúa là lòng dũng cảm. Bé sẽ cần tới nó trong những năm sắp tới.”
Bà Tiên Đỡ Đầu hôn lên má đứa trẻ sơ sinh. Đôi môi bà để lại một vết lấp lánh trên mặt cô bé, và nó từ từ biến đi khi món quà thấm vào người đứa trẻ.
“Trước khi ta đi, ta còn một món quà nữa để trao đi,”
Bà Tiên Đỡ Đầu nói, và lấy ra cây đũa thần pha lê dài của mình. “Quý ông được biết đến với cái tên Froggy, mời anh tiến ra trước phòng.”
Froggy, người đang lấp ló đằng sau các vị vua Charming, cảnh giác tiến lại chỗ bà ở giữa phòng.
“Cảm ơn anh rất nhiều vì đã chăm sóc cho các cháu ta,” bà nói. “Ta không bao giờ có thể cảm ơn anh cho đủ, nhưng lúc này, ta muốn hóa giải lời nguyền người ta đã yểm lên anh.”
Miệng của Froggy há ra to hết cỡ. Anh ta hết nhìn bọn trẻ lại nhìn Bà Tiên Đỡ Đầu.
“Tôi… tôi… tôi…” anh mở lời, nhưng không biết nói gì.
Bà Tiên Đỡ Đầu vẫy cây đũa thần của bà, và lời nguyền của anh tan ra như hoa bồ công anh trong gió. Froggy không còn giống một chú ếch nữa, anh là một chàng trai. Mà anh lại là một chàng trai rất hấp dẫn nữa, với mái tóc sẫm màu và đôi mắt ngời sáng. Bọn trẻ rất sửng sốt khi thấy anh biến thành như vậy.
“Charlie?” Vua Chance lên tiếng. “Em đấy sao?”
Anh em nhà Charming đều cúi gần lại nhìn anh. Họ nhìn anh chằm chằm như thể đang nhìn một con ma vậy. “Xin chào, các anh,” Froggy nói. “Đã lâu không gặp.”
Sự kinh ngạc của anh em nhà Charming rốt cuộc cũng phai nhạt và biến thành niềm vui sướng. Họ ùa chạy đến chỗ người em đã mất tích lâu ngày và ôm siết cậu ta thật chặt. Gian phòng bừng nở niềm vui trước cuộc hội ngộ sau một thời gian rất dài này. Quàng Khăn Đỏ âm thầm đỏ mặt. Cô đang nhìn Hoàng tử Charlie bằng ánh mắt khác; chàng không phải là anh ếch thân thiện đã cứu cô khỏi lâu đài đang sụp đổ nữa: Chàng là ứng cử viên cho vị trí người chồng.
“Bọn anh tưởng em đã chết!” Chandler kêu lên, xoa đầu cậu em.
“Bọn anh đã lùng sục khắp các vương quốc để tìm em!” Chase tiếp, vỗ vào lưng em.
“Giờ thì các anh đã biết vì sao các anh không tìm được em rồi,” Charlie nói, và nhún vai.
“Sao em không nói với bọn anh?” Chance hỏi.
“Em rất hổ thẹn,” Charlie nói. “Em không hiểu chuyện hơn. Em tưởng mình phải lẩn trốn. Hãy tha thứ cho em.”
Bọn trẻ không thể tin nổi chuyện này. Giờ thì chúng đã hiểu tại sao anh ấy hành xử lạ lùng như vậy khi họ mới tới đây.
“Vậy, anh là một hoàng tử?” Alex hỏi với một nụ cười toe toét nở trên gương mặt. “Anh đã quên không nhắc đến chuyện đó rồi.”
“Anh xin lỗi,” Charlie đáp. “Anh có thể thề là mình đã nhắc tới khi dùng trà lá sen mà.”
Bọn họ cùng phá lên cười. Charlie chạy đến chỗ bọn trẻ và ôm chầm chúng cũng chặt gần như các anh vừa ôm mình.
“Cảm ơn,” Charlie nói, “vì đã khích lệ anh ra khỏi cái lỗ trong đất đó!”
“Phải cảm ơn anh mới đúng,” Alex vui vẻ.
“Em vẫn sẽ gọi anh là Froggy,” Conner quyết.
Bà Tiên Đỡ Đầu vẫy cây đũa pha lê một lần cuối, và một cánh cửa mở ra giữa phòng khiêu vũ. Bà bước đến chỗ bọn trẻ và đặt một bàn tay lên vai của cả hai đứa.
“Đến lúc rồi,” bà nói.
Bọn trẻ nhận ra cánh cửa ngay lập tức; đó là cửa trước ngôi nhà thuê của chúng. Chúng chưa bao giờ mừng đến thế này khi thấy cánh cửa đó. Một luồng sáng đang rọi qua nó; chúng biết mẹ đang chờ ở phía bên kia.
Tất cả các vị vua, nữ hoàng, và tiên trong phòng thân ái nhìn Alex và Conner. Mặc dù phần đông bọn họ đều đã gặp chút sự cố với bọn trẻ, họ cũng buồn khi thấy chúng đi.
“Chào tạm biệt đi,” Bà bảo bọn trẻ.
Conner không thể chờ lâu hơn nữa và chạy thẳng đến cánh cửa.
“Tạm biệt!” Conner hét lên với mọi người trong phòng mà không thèm nhìn họ. Cậu bé chạy qua cánh cửa và biến mất, rốt cuộc cũng được về nhà.
Alex nhìn lên bà của cô bé. “Chúng cháu có bao giờ trở lại đây không?” cô bé hỏi, hy vọng sẽ nghe được câu trả lời mình muốn bằng cả trái tim.
“Một lúc nào đó,” bà đáp.
Alex bước một bước về phía những người đàn ông và phụ nữ mà cô bé đã trưởng thành trong những truyện kể về họ. Cô bé có thể thề là em đã từng có một giấc mơ như thế này rồi. Em muốn nói một chuyện và quyết định đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để nói ra.
“Em biết chuyện này nghe có vẻ lạ lắm, nhưng cảm ơn vì đã luôn ở đó vì em,” Alex nói. “Các anh chị là những người bạn tốt nhất mà em từng có.”
Họ không hiểu rõ ý của cô bé lắm, nhưng họ đều rất cảm động trước những lời này.
“Đi thôi, cháu yêu,” bà gọi, và dẫn cô bé tới cánh cửa.
Alex lau đi những giọt nước mắt đã dâng lên vì nói lời tạm biệt. Thế nhưng, cô bé không thể ngăn mình mỉm cười khi đi qua cánh cửa cùng bà, bởi vì trong trái tim mình, cô bé biết đó không hẳn là tạm biệt.