Chương 23 - Thiếp Mời Hoàng Gia.
Cả Alex và Conner đều có được gian phòng riêng của chúng trong cung điện. Đó là lần đầu tiên kể từ khi nghỉ lại ở Quán Trọ Chiếc Giày bọn trẻ được ngủ trong một cái giường hẳn hoi, và đó là đêm đầu tiên từ khi đến với Miền Cổ Tích chúng được một đêm nghỉ ngơi trọn vẹn. Chúng quá kiệt sức nên ngủ thiếp đi đến tận giữa chiều hôm sau.
Bọn trẻ cảm thấy thật lạ lẫm khi phải ngủ riêng và tách biệt khỏi nhau. Cứ độ một giờ là Alex và Conner lại tỉnh giấc, đứa này tìm kiếm đứa kia, và phải tự nhắc mình nhớ lại mình đang ở đâu, rằng rốt cuộc thì mình cũng được an toàn rồi.
Người hầu trong cung điện đã mang áo thun và quần jean của chúng đi giặt, và bọn trẻ được ban cho áo quần để mặc trong lúc đó. Alex được ban tặng một chiếc đầm đỏ lộng lẫy có đính lông thú ở cổ tay và quanh cổ. Conner, trái với ý muốn của cậu, phải vận một chiếc áo sơ mi kín đáo với cái cổ có quá nhiều diềm xếp nếp so với gu của cậu, cùng một cái quần ống túm. Lần đầu tiên trong hai tuần nay, bọn trẻ phục sức như người thuộc về nơi này.
Cả cung điện xôn xao tin tức về cuộc vượt ngục của Goldilocks và sự biến mất của Jack. Bọn trẻ không thể ngăn mình cười sau lưng những người lính cứ cuống cuồng cả lên khi chúng đi qua hành lang; chúng biết rằng, dù Jack và Goldilocks đến đâu chăng nữa, họ cũng được ở bên nhau.
Bọn trẻ đề nghị với Froggy để chúng đi gặp Bà Tiên Đỡ Đầu với anh, nhưng anh vẫn chưa đồng ý.
“Sau hành trình các em đã có, anh nghĩ các em nhất định phải nghỉ ngơi một hay hai ngày để lấy lại sức!” Froggy nói.
Vì vậy, bọn trẻ nghỉ lại lâu đài thêm vài ngày nữa. Chúng dùng tất cả mọi bữa cùng Nữ hoàng Bạch Tuyết và Đức Vua Chandler trong phòng ăn mênh mông. Bạch Tuyết kể cho bọn trẻ nghe những câu chuyện diệu kỳ trong khi chúng ăn, về việc lớn lên trong lâu đài, sống với các chú lùn, và các kiểu phản ứng khác nhau mà nàng bắt gặp khi người ta tưởng rằng nàng đã trở về từ cõi chết.
Bạch Tuyết mời bảy chú lùn đến dự bữa ăn tối vào một đêm nọ. Bọn trẻ đã tự hỏi vì sao một nửa chiếc bàn dài trong phòng ăn lại thấp hơn phần còn lại nhiều, cho đến khi các chú lùn nối đuôi nhau bước vào và ngồi quanh đó. Alex và Conner cười đến đau cả bụng với những câu chuyện họ kể. Conner hạ được cả bảy chú lùn và Froggy trong một ván bài và thắng hết những đồng tiền vàng của họ.
Đó là dịp vui nhất bọn trẻ từng có kể từ khi chúng đến với thế giới cổ tích, nhưng mọi chuyện trở nên không thoải mái khi Conner hỏi Vua Chandler, “Rốt cuộc thì vì sao người lại có hứng thú với một cô gái đã chết như vậy?”
Bọn trẻ dành buổi sáng ở trong thư viện khổng lồ của cung điện. Alex lướt qua từng cuốn sách trên từng dãy kệ, tìm bất cứ thứ gì có thể chỉ lối cho chúng tìm cách khác về nhà. Cô bé mất ba ngày xem qua mọi cuốn sách, nhưng em không tìm thấy gì cả. Ngày lại ngày, Conner ngồi trên sô-pha nhìn theo chị trong khi ăn hết món bánh ngọt này đến món bánh ngọt khác mang lên từ bếp.
“Chị nghĩ đã đến lúc chúng ta đi khỏi đây rồi,” Alex bảo Conner.
“Chị muốn đi sao?” Conner hỏi. “Sao vậy? Nơi này tuyệt vậy mà!”
“Chị không muốn lưu lại quá thời hạn chúng ta được chào đón,” Alex đáp. “Chúng ta sẽ không tìm được cách về nhà nếu cứ lê la ngồi trong cung điện. Froggy nói rằng anh ấy sẽ tìm kiếm phụ mình; mình càng sớm bắt đầu thì càng sớm về nhà thôi. Hơn nữa, bất kể bà ấy định làm gì với chúng ta, chúng ta cũng đã hứa với Froggy sẽ để anh ấy đưa mình đến chỗ Bà Tiên Đỡ Đầu. Có lẽ nếu bà ấy không quá giận vì mình đã làm vỡ chiếc giày thủy tinh, bà ấy có thể cho ta bí quyết nào đó để về nhà.”
“Em đoán vậy,” Conner đáp, buồn bã nhìn cái bánh cậu đang thưởng thức. Mắt cậu bé bỗng sáng lên. “Chị biết không, có một thứ chúng ta vẫn chưa thử.” “Cái gì thế?” Alex hỏi.
Cậu bé đứng dậy, nhắm mắt, và bắt đầu gõ hai gót giày vào nhau.
“Không đâu bằng quê nhà. Không đâu bằng quê nhà,” Conner kêu lên. Cậu bé hé một mắt ra và thất vọng khi thấy mình vẫn còn nguyên một chỗ. “Em chỉ nghĩ cứ thử xem sao thôi.”
Ngày hôm sau, bọn trẻ gói ghém đồ đạc và mặc lại quần áo của chính chúng. Chúng vất thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất vào lò sưởi phòng Alex, phá hủy nó, như chúng đã hứa với Linh Hồn Bọt Biển. Chúng đang chuẩn bị để cùng Froggy rời khỏi lâu đài chiều hôm đó, thì Ngài Grant tìm tới chúng với vài tin tức.
“Chúng ta nhận được một thông điệp gửi cho các cháu,” Ngài Grant thông báo.
Hiếu kỳ, bọn trẻ vội vã theo ông đi tới phòng ăn, ở đó,
Bạch Tuyết, Quàng Khăn Đỏ, và Froggy đã ngồi quanh bàn với vẻ hào hứng. Hai nữ hoàng mỗi người đang cầm một chiếc phong bì sáng màu. Sứ giả từ một vương quốc khác thổi kèn gióng giả khi thấy bọn trẻ và trao cho chúng một phong bì y hệt.
“Lọ Lem hạ sinh rồi!” Bạch Tuyết báo bọn trẻ. “Đó là một bé gái!”
Bọn trẻ hăm hở mở phong bì ra. Phong bì trắng và đề gửi đến “Alex và Conner Wishington.” Một dấu triện bằng sáp ở mặt sau phong bì có hình dạng chiếc giày thủy tinh. Lời mời nói:
ĐỨC VUA CHARMING CHANCE VÀ HOÀNG HẬU LỌ LEM TRÂN TRỌNG MỜI CÁC VỊ ĐẾN DỰ MỘT BỮA TIỆC THÂN MẬT MỪNG CON HỌ CHÀO ĐỜI, NÀNG CÔNG CHÚA CHƯA ĐƯỢC ĐẶT TÊN, TẠI CUNG ĐIỆN CỦA HỌ VÀO CHIỀU HÔM SAU.
“Thật tuyệt quá!” Alex thốt lên. “Nhưng vì sao chúng ta lại được mời?”
“Em chịu thôi,” Conner đáp. “Có lẽ nàng ấy cần người trông trẻ.”
“Ta cũng không nghĩ mình sẽ được mời!” Khăn Đỏ nói. “Những nữ hoàng được bầu lên thường bị chừa ra.” “Vậy ra người thường bị chừa ra à?” Conner hỏi.
Khăn Đỏ ửng lên cùng màu với tấm áo khoác của nàng và không trả lời.
“Chúng ta có đi không?” Conner hỏi.
“Em thật sự nghĩ rằng chị sẽ để lỡ chuyện này sao?” Alex hỏi. “Hơn nữa, chúng ta nên trả lại chiếc giày thủy tinh và những mảnh vỡ của chiếc còn lại cho Lọ Lem.
Đó là việc ta nên làm.”
“Còn Froggy thì sao?” Conner hỏi.
Froggy làm động tác như thể anh đang làm dịu một ngọn lửa. “Ồ, đừng lo cho tôi,” Froggy nói. “Tôi không được mời tới trong tư cách cá nhân, nên chẳng muốn không mời mà đến đâu. Dù sao tôi cũng không quan tâm lắm đến Vương quốc Charming.”
“Vớ vẩn!” Khăn Đỏ nạt. “Anh sẽ đến với tư cách khách mời của ta, và ta không muốn nghe bàn cãi thêm về chuyện này nữa.”
Cô ngẩng cao đầu. Froggy biết anh không thoát khỏi vụ này được rồi.
“Chúng ta sẽ đến thăm công chúa nhỏ, rồi sau đó hãy đi tìm Bà Tiên Đỡ Đầu với Froggy,” Alex quyết định. “Hy vọng rằng bà ấy sẽ biến anh trở lại thành người.”
“Ý anh là, anh sẽ trở thành người sao?” Khăn Đỏ hỏi mà tay đặt lên ngực mình.
“Phải,” Froggy trả lời. “Chuyện dài lắm.”
“Sao anh không nói thế!” Khăn Đỏ kêu lên. “Anh không biết việc này thay đổi suy nghĩ của ta về anh thế nào đâu! Dù vậy, ta phải nói là ta rất tự hào về bản thân khi tỏ ra thân thiện với một… ừm, cái mà hiện anh đang là nó đó.”
Nếu Froggy có lông mày, hẳn cả hai bên đều đã nhướng lên.
“Đi với ta ngay bây giờ đi!” Khăn Đỏ nói, và khoác tay anh. “Hãy đi chuẩn bị trang phục cho ngày mai!”
Cô dẫn Froggy ra khỏi phòng. Anh ngoái nhìn bọn trẻ, ánh mắt anh đang kêu, Cứu! nhưng chúng đang bận nén cười nên không cứu anh được.
Chiều đó, các cỗ xe ngựa được lấp đầy và hành trình đến Vương quốc Charming bắt đầu. Bạch Tuyết và Vua Chandler đi một cỗ, bọn trẻ ngồi trong cỗ còn lại cùng với Froggy và Khăn Đỏ. Họ được bao quanh bởi một đoàn quân trên suốt đường đi.
“Đây mới đúng là cách du hành chứ!” Conner thốt lên.
Bọn trẻ mải mê chỉ ra những vùng đất quen thuộc mà chúng đã đi qua trên hành trình của mình. Nó khơi gợi chúng kể lại cho Froggy và Khăn Đỏ nghe về những chuyến phiêu lưu chúng đã có. Chú người ếch và nữ hoàng chăm chú lắng nghe. Froggy kêu lên ồm ộp vài lần khi nghe những chuyện kể sinh động của bọn trẻ, đặc biệt là ở đoạn chúng gặp quỷ lùn và yêu tinh.
Trước những thính giả như vậy, bọn trẻ không nhắc tới đoạn chúng lẻn vào lâu đài của Khăn Đỏ và phần nào chịu trách nhiệm gây ra vụ hỏa hoạn. Bọn trẻ cứ phải cắt ngang lẫn nhau để nói, “Chúng ta không bao giờ được kể cho mẹ nghe đoạn đó,” khi chúng kể đến những khoảnh khắc hiểm nguy trong chuyến đi.
Hai cỗ xe đi suốt đêm và đến cung điện của Lọ Lem vào chiều hôm sau. Những cánh hoa hồng bay đầy không trung và tiếng chuông lanh lảnh vang dội khắp cả vương quốc để đó mừng sự chào đời của người kế vị tương lai.
Froggy bắt đầu hành xử lạ lùng khi họ đến nơi. Anh run rẩy lo lắng; vì lý do gì đó, cung điện làm anh căng thẳng. Đoàn người trèo lên những bậc thang vô tận đến cổng trước và được hộ tống đi qua hành lang trải thảm đỏ vào phòng khiêu vũ.
Căn phòng gần như trống rỗng và trông có vẻ rộng hơn khi nhộn nhịp những người đang khiêu vũ. Lọ Lem đang ngồi trên ngai, nâng niu đứa con gái sơ sinh. Ngồi quanh nàng thành một vòng tròn lớn, người trên ghế và người dưới sàn, là Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, Rapunzel, và thành viên Hội Đồng Tiên. Phu quân của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng và Rapunzel đang chúc mừng Vua Chance ở một góc phòng.
“Chị định đặt tên bé là gì?” Rapunzel hỏi. Nàng đẹp tuyệt trần, mái tóc cùng màu với lọn tóc Alex và Conner đã lấy để dùng cho Bùa Ước. Nàng cuộn nó lên thành búi tóc lớn nhất mà bọn trẻ từng thấy, vậy mà nó vẫn còn buông dài xuống lưng nàng và phủ xuống sau lưng.
“Chị không quyết định được,” Lọ Lem đáp.
“Chị nên đặt tên bé theo tên dì Rapunzel của nó,” Rapunzel gợi ý, và mọi người đều phá lên cười.
“Chị yêu mến em, Rapunzel, nhưng chị quá yêu thương bé con của chị nên không thể làm vậy với con bé được,” Lọ Lem đáp, và mọi người cười dữ hơn.
“Xem ai tới kìa!” Lọ Lem nói khi nàng ngẩng lên và trông thấy đoàn người đang bước đến chỗ họ.
Mọi người đều vui khi thấy Bạch Tuyết và Vua Chandler, nhưng cả gian phòng trở nên căng thẳng tột độ khi họ thấy Alex và Conner đi sau đoàn người cùng với một người ếch khổng lồ. Tất cả nhìn vào chúng với vẻ khó chịu, như thể chúng đang trần như nhộng vậy.
“Chẳng phải đó là cặp song sinh đã trộm chiếc giày thủy tinh đó sao?” Vua Chance nói, bước tới từ trong nhóm các nhà vua.
“Không! Chúng em đã cố nói cho người biết, không phải chúng em trộm đâu!” Alex kêu lên, hốt hoảng, sợ rằng lịch sử sẽ lặp lại, cô bé và em sẽ bị cận vệ đuổi bắt.
“Mọi người bình tĩnh nào!” Lọ Lem cất tiếng cười. “Không ai trộm cái gì cả! Ta đã mời các em ấy đến đây. Bà aTiên Đỡ Đầu của ta muốn được tiếp chuyện với các em.”
“Mẹ muốn gì ở chúng vậy, em yêu?” Vua Chance hỏi vợ.
“Em không rõ,” Lọ Lem đáp.
Alex và Conner trao cho nhau cái nhìn kinh hãi. Chuyện này hẳn phải nghiêm trọng hơn vụ chiếc giày thủy tinh.
“Bọn em đã bất cẩn làm vỡ một chiếc giày của chị,” Alex nói. Conner chưa bao giờ thấy chị mình hổ thẹn như vậy. “Đó không phải lỗi của tụi em,” Conner chen vào. “Ý em là, nó là lỗi của tụi em, nhưng đó là một tình huống rất phức tạp và lẽ ra không bao giờ xảy ra trừ phi nhất thiết phải thế…”
“Ồ, không có vấn đề gì cả,” Lọ Lem nói. “Ta không thể kể được với các em là ta đã tự mình làm vỡ chúng bao nhiêu lần. Bà Tiên Đỡ Đầu luôn phải chữa lại chúng mỗi lần bà ghé thăm. Chắc đó là tất cả những gì bà muốn. Bà sẽ tới đây sớm thôi.”
Bọn trẻ thở ra một hơi nhẹ nhõm đến nỗi chúng dường như bị teo nhỏ lại vài phân. Conner vỗ vai chị, vì biết chị cậu rất căng thẳng về chuyện đó. Nếu có một nhóm người nào mà cô bé muốn gieo ấn tượng tốt, thì đó chính là nhóm này.
Bạch Tuyết, Khăn Đỏ, Alex và Conner nhập bọn cùng cánh phụ nữ quây quần quanh bé gái. Vua Chandler kéo Froggy đến chỗ cánh đàn ông ngồi trong góc và giới thiệu họ với anh. Froggy lúng túng bắt tay họ; anh ta là người ếch đầu tiên bước vào cung điện.
“Nhìn bé kìa!” Bạch Tuyết kêu lên, nhìn xuống cô công chúa bé bỏng. “Bé xinh đẹp quá!”
“Bé trông giống chị lắm đó Lọ Lem!” Khăn Đỏ nhận xét. “Chính em cũng từng là một bé gái xinh xắn.”
Cô công chúa đúng là rất xinh đẹp. Chỉ mới vài ngày tuổi nhưng cô bé trông đã giống hệt mẹ, với mái tóc nâu vàng và đôi mắt sáng ngời.
“Ta rất vui khi thấy các em vẫn ổn!” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói với bọn trẻ. “Mọi chuyện có ổn thỏa đâu vào đó cho các em không?” Nàng nháy mắt.
Bọn trẻ cúi nhìn xuống chân. “Đáng tiếc là không ổn lắm ạ,” Alex đáp. Cô bé với tay vào cặp và lấy ra cây kim. “Dù sao cũng cảm ơn chị vì đã cho chúng em mượn cái này.”
“Không có gì đâu,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói, và cầm lấy cây kim từ tay cô bé. “Và Conner, ta phải cảm ơn em vì – em gọi nó là gì ấy nhỉ? À, phải rồi, cái mẹo dây thun ấy. Chúng ta đã thử nó với vài người dân, và có vẻ như cách đó có chút tác dụng đấy!”
Conner rạng rỡ hẳn lên. “Em đã bảo mà!” Cậu bé ít khi được nói câu này.
“Bạch Tuyết, chị nghe nói cuối cùng họ cũng đã tìm được mẹ kế của em,” Lọ Lem nói. “Chúc mừng em! Hẳn là em thấy nhẹ lòng lắm!”
Những vị tiên và nữ hoàng khác cũng chúc mừng thêm về sự việc này. Tuy nhiên, Bạch Tuyết dường như không lấy làm vui.
“Mọi chuyện có ổn không, Bạch Tuyết?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hỏi.
“Có, tất nhiên là ổn rồi,” Bạch Tuyết đáp. “Tất cả mọi chuyện thật là vui buồn lẫn lộn.”
“Vui buồn lẫn lộn?” Emerelda thắc mắc.
“Chuyện dài lắm,” Bạch Tuyết đáp.
“Tuyệt! Em thích nghe truyện lắm,” Rapunzel kêu lên, và ngồi xệp xuống đất cho thoải mái.
Bạch Tuyết nhìn bọn trẻ. Chúng mỉm cười động viên, khích lệ nàng kể cho mọi người nghe những gì mà chúng đã rõ.
Bạch Tuyết kể cho các vị tiên và nữ hoàng nghe về quá khứ của mẹ kế nàng. Nàng nói rõ cho họ biết chuyện Phù thủy Hắc ám đã bắt mẹ kế khỏi gia đình, nguyền cho vị hôn phu của bà bị giam vào tấm gương, và về quả tim đá. Nàng không kể chuyện nàng đã giúp bà bỏ trốn, bởi vì, như cách bọn trẻ giấu bớt các chi tiết liên quan tới Quàng Khăn Đỏ, nàng biết rõ thính giả của mình.
Nhiều người phụ nữ trông như thể họ sắp trào nước mắt. Có người đưa tay che miệng. Người khác lại lắc đầu tỏ vẻ không thể tin được.
“Ta không thể tin nổi!” Rosetta kêu lên.
“Đó là câu chuyện buồn nhất ta từng được nghe,” Coral nói, vỗ về Chú Cá Biết Đi, chú ta đang nằm thoải mái trong lòng nàng.
“Và thậm chí khi cả thế gian này căm ghét bà, bà ấy vẫn không bao giờ thôi cố gắng giải thoát cho người bà yêu,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng tiếp.
“Bà ấy không bao giờ từ bỏ hy vọng,” Skylene nhận xét.
Lọ Lem ngồi thẳng dậy trong ngai vàng. “Hy Vọng. Đúng rồi,” nàng kêu lên, nhìn xuống con gái. “Chị đặt cho bé cái tên đó. Công chúa Hy Vọng, nữ hoàng tương lai.”
“Cái tên thật đẹp!” Vua Chance nói, và hôn lên trán đứa con gái sơ sinh.
Mọi người ồ lên và vỗ tay tán thành.
“Vậy thì ta tin rằng đã đến lúc chúng ta tặng cho Công chúa Hy Vọng vài món quà rồi,” Emerelda đề nghị, và khoa tay ra hiệu cho các vị tiên đứng dậy.
Từng người một, những vị tiên đến ban phước lành cho công chúa với câu thần chú rửa tội. Họ tặng bé những món quà của trí tuệ và sức khỏe, của tình thương và sự phú quý, của niềm kiêu hãnh và tính kỷ luật, và cuối cùng là của sắc đẹp, mặc dù cô bé đã đẹp lắm rồi.
“Em có muốn bế bé không?” Lọ Lem hỏi Alex.
“Em sao?” Alex hỏi, chỉ vào chính mình. “Muốn chứ. Em vinh hạnh lắm.”
Lọ Lem nhẹ nhàng chuyển bé qua tay Alex.
Alex tự hỏi không biết bé có nhận biết được mình là ai hay đang ở đâu không. Bé có biết chỉ vừa được sinh ra thôi là bé đã đặc biệt thế nào không? Bé có biết mình là nữ hoàng tương lai của một vương quốc trong Miền Cổ Tích không? Bé gái ngáp; có lẽ bé biết đấy và chỉ nghĩ về điều đó thôi là bé đã thấy mệt rồi.
Cánh cửa phòng khiêu vũ mở ra và bọn trẻ trông thấy một gương mặt quen thuộc tiến về phía chúng; đó là Ngài Lampton, và ông ấy đang nở một nụ cười toe trên mặt.
“Hoàng hậu, Bà Tiên Đỡ Đầu đã đến,” Ngài Lampton thông báo.
“Ồ, tuyệt lắm, Lampton,” Lọ Lem nói. “Phiền ông cho bà biết chúng ta đang ở đâu nhé?”
“Chắc chắn rồi, Hoàng hậu Tôn Quý,” Lampton đáp. “Nhưng trước khi bà gặp người, bà muốn được nói chuyện với bọn trẻ. Một mình.”
Mọi cái đầu trong phòng đều quay về phía Alex và Conner, chúng đồng loạt nuốt khan.
“Bà ấy đang chờ tại tháp đồng hồ,” Lampton nói.
Bọn trẻ chậm rãi bước ra khỏi phòng khiêu vũ cùng với Lampton. Ông dẫn chúng đi qua cung điện, lên hết cầu thang này tiếp cầu thang khác, đến tháp đồng hồ.
“Thật tuyệt khi lại được gặp hai cháu,” Lampton bảo bọn trẻ. “Bà Tiên Đỡ Đầu đã tìm kiếm hai cháu lâu rồi.”
“Chắc không phải là chuyện tốt rồi,” Conner nói. “Chúng cháu có gặp rắc rối không?”
Lampton không trả lời. Bọn trẻ bồn chồn lo lắng vì sự im lặng của ông. Alex lấy tấm bản đồ và quyển nhật ký ra khỏi cặp cùng với một mảnh chiếc giày thủy tinh.
“Nếu bà ấy giận vì chuyện gì đó, chúng ta chỉ cần giải thích từ đầu thôi,” Alex nói. “Chúng ta chưa làm gì sai cả. Phải không?”
“Dĩ nhiên là chưa rồi,” Conner đáp. “Chúng ta lúc nào cũng có ý tốt khi làm bất cứ việc gì. Đúng không?”
Bọn trẻ và Lampton đã lên hết cầu thang và trông thấy một cánh cửa tròn dẫn vào tháp đồng hồ. Lampton gõ nhẹ lên cửa.
“Vào đi,” một giọng nói cất lên từ bên trong.
“Chúng ta vào thôi,” Alex nói với Conner. “Hãy cầu nguyện đi.”
Lampton dẫn bọn trẻ vào trong. Tháp đồng hồ quả là khổng lồ. Bọn trẻ tưởng như chúng đang ở trong một chiếc đồng hồ cổ to tướng vì nhìn ở đâu chúng cũng thấy những cái bánh răng đang quay và máy móc khổng lồ. Chúng có thể thấy được toàn bộ vương quốc qua mặt đồng hồ.
Một người phụ nữ thấp bé đang đứng quay lưng lại với cửa, trông ra bao quát vương quốc. Bà vận một tấm áo choàng dài, có mũ trùm đầu, màu xanh nhạt lấp lánh như bầu trời đêm.
“Giờ ta sẽ để các cháu lại một mình,” Lampton nói. Ông lập tức đóng cánh cửa lại sau lưng và để bọn trẻ lại một mình với Bà Tiên Đỡ Đầu.
Bọn trẻ rón rén nhón chân đi gần lại bà ấy.
“Xin lỗi?” Conner hỏi. “Bà Tiên Đỡ Đầu? Bà muốn gặp chúng cháu ạ?”
Bà Tiên Đỡ Đầu quay lại đối mặt với bọn trẻ. Bà thật đẹp lão với ánh mắt hiền hậu và nụ cười rạng ngời. Mái tóc bà có màu nâu nhạt và được tạo kiểu đẹp tuyệt vời.
Bọn trẻ sững người.
“Bà nội?” Alex há hốc.