← Quay lại trang sách

Chương 1 - Dòng Suy Nghĩ Trên Tàu Lửa.

Những cú xóc nhẹ của đoàn tàu đã đánh thức Alex Bailey. Cô bé đưa mắt nhìn những ghế trống xung quanh trong khi cố nhớ mình đang ở đâu. Một tiếng thở dài vuột ra từ cô bé mười ba tuổi và em khéo léo vuốt lại lọn tóc vàng ánh đỏ đã tuột ra khỏi chiếc cài.

“Không phải lại thế nữa chứ,” cô bé tự nhủ.

Alex rất ghét ngủ gật ở những nơi công cộng. Em là một thiếu niên thông minh và đứng đắn, em không muốn làm cho người khác có ấn tượng sai lầm về mình. May cho cô bé, em là một trong số vài người ít ỏi trên chuyến tàu khởi hành lúc năm giờ về thành phố, nên không ai hay biết bí mật vừa nãy của em cả.

Alex lúc nào cũng là một học sinh cực kỳ sáng dạ. Thực ra, cô bé vượt trội đến độ được tham gia vào một chương trình rất danh giá, nó cho phép em đến học thêm tại trường đại học cộng đồng ở thành phố bên cạnh.

Alex vẫn còn quá nhỏ, chưa tự lái xe đi được, mà mẹ em lại làm việc suốt ngày ở bệnh viện nhi, do đó, cứ mỗi Thứ Năm, tan trường là Alex lại đạp xe đến nhà ga tàu và bắt tàu đi một quãng đường ngắn sang thành phố cạnh đó học thêm.

Một cô gái nhỏ mà lại tự đi một mình như thế thì có vẻ không ổn lắm, và lúc đầu bà mẹ cũng có chút ngại ngần, nhưng rồi bà biết Alex có thể tự mình xoay xở được. Chuyến tàu ngắn ngủi đó chẳng là gì so với những chuyện mà cô bé từng phải đương đầu trong quá khứ.

Alex rất sung sướng khi được tham gia vào chương trình học danh giá này. Lần đầu tiên, cô bé được học về nghệ thuật, lịch sử và các ngôn ngữ khác trong một môi trường mà ai ai cũng muốn ở đó. Khi các giáo sư đặt câu hỏi, Alex là một trong nhiều học viên giơ tay trả lời.

Một lợi ích khác đến từ chuyến đi tàu là thời gian nghỉ ngơi mà Alex có được cho riêng mình. Em sẽ dõi mắt ra ngoài ô cửa sổ và thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ trong khi đoàn tàu lăn bánh. Đó là khoảng thời gian dễ chịu nhất trong ngày, nhiều lần cô bé đã phát hiện mình đang chìm dần vào cõi mộng, nhưng ít khi nào em lại vô ý ngủ thiếp đi hoàn toàn như hôm nay.

Như thường lệ thì Alex sẽ choàng tỉnh trong cảm giác hổ thẹn, nhưng lần này, sự xấu hổ của em có xen lẫn cảm giác khó chịu. Cô bé vừa có một giấc mơ làm em suy sụp: giấc mơ mà trong suốt năm qua, em đã thấy lại nhiều lần.

Cô bé mơ thấy mình đang chân không chạy trong một khu rừng đẹp đẽ cùng với cậu em trai song sinh, Conner.

“Em thách chị đua tới ngôi nhà nhỏ đấy!” Conner vừa nói vừa nở nụ cười toe toét. Cậu bé trông giống hệt chị nhưng, nhờ một sự phát triển tăng vọt mới đây, cậu giờ đã cao hơn chị mình vài phân.

“Đua thì đua!” Alex đồng ý và cất tiếng cười, rồi cuộc đua bắt đầu.

Bọn trẻ vô tư rượt đuổi nhau chạy zic zắc vượt những thân cây và băng qua các đồng cỏ. Chẳng có quỷ lùn, sói hay mụ Hoàng hậu độc ác nào để chúng phải e sợ, bởi vì, dù cho Alex và Conner đang ở đâu đi nữa, chúng biết mình sẽ được an toàn.

Cuối cùng, một ngôi nhà nhỏ hiện ra trước mắt. Bọn trẻ băng băng lao về phía đó, guồng chân hết tốc lực cho cú nước rút sau cùng.

“Chị thắng rồi nhé!” Alex reo lên khi đôi lòng bàn tay mở rộng của cô bé chạm vào cửa chỉ tích tắc trước cậu em trai.

“Không công bằng!” Conner kêu lên. “Bàn chân em phẳng hơn chân chị!”

Alex khúc khích cười và thử mở cửa ra, nhưng nó đã bị khóa. Cô bé gõ cửa, nhưng không có ai trả lời cả.

“Lạ thật,” Alex nói. “Bà biết chúng ta sẽ tới thăm bà mà; chị không biết vì sao bà lại khóa cửa nữa.”

Cô bé và cậu em hé nhìn qua cửa sổ. Bọn trẻ có thể thấy bà chúng bên trong, đang ngồi trong một chiếc ghế đu gần lò sưởi. Bà có vẻ buồn bã, cứ chậm rãi đu đưa chiếc ghế tới lui.

“Bà ơi, chúng cháu ở đây này!” Alex gọi bà và vui vẻ gõ lên cửa sổ. “Mở cửa cho chúng cháu với!”

Bà chúng không nhúc nhích.

“Bà?” Alex bối rối, gõ lên cửa sổ mạnh hơn. “Bà, chúng cháu đây! Chúng cháu muốn đến thăm bà!”

Bà của cô bé hơi ngẩng lên nhìn vào bọn trẻ qua khung cửa nhưng vẫn ngồi nguyên đó.

“Cho chúng cháu vào đi bà!” Alex gọi, gõ lên cửa kính mạnh hơn nữa.

Conner lắc đầu. “Chẳng ích gì đâu, Alex. Chúng ta không được vào.” Cậu bé quay lưng và trở lại hướng mà chúng đã từ đó chạy tới.

“Conner, đừng bỏ đi chứ!” Alex bảo.

“Mất công làm gì?” cậu bé gặng hỏi, quay lại nhìn chị. “Rõ ràng bà không muốn chúng ta vào đó.”

Alex bắt đầu đập vào kính cửa mạnh hết sức có thể mà không làm vỡ nó. “Bà ơi, làm ơn cho chúng cháu vào đi! Chúng cháu muốn vào đó! Làm ơn đi bà!”

Người bà ngước nhìn cô bé với ánh mắt lạnh lùng.

“Bà, cháu không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng dù đó là gì đi nữa, cháu xin lỗi bà! Làm ơn để cho cháu trở lại trong đó đi bà!” Alex khẩn nài trong khi những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên mặt. “Cháu muốn vào đó! Cháu muốn vào!”

Vẻ mặt không chút cảm xúc của bà biến thành cái cau mày và bà lắc đầu. Alex nhận ra mình sẽ không được phép vào, và mỗi lần nhận ra điều đó trong giấc mơ, cô bé lại choàng tỉnh.

Đó không phải là một giấc mơ dễ chịu, nhưng cảm giác thật tuyệt biết mấy khi được trở lại với khu rừng và gặp mặt bà… Alex biết quá rõ giấc mơ phản ánh điều gì, ngay từ lần đầu mơ thấy nó, em đã luôn biết thế.

Tuy nhiên, lần này khi tỉnh dậy Alex cảm thấy cái gì đó khác lạ. Cô bé không thể ngăn được cảm giác như thể có ai đó dõi theo em khi em đang ngủ.

Thoáng nhìn đầu tiên khi vừa sực tỉnh, dù không để ý lắm, cô bé dám thề rằng mình đã trông thấy bà nội ngồi đối diện trên tàu.

Có thật là cô bé đã trông thấy bà hay chỉ là trí tưởng tượng đánh lừa em thôi? Alex không thể gạt đi khả năng chuyện đó là sự thật. Bà của em có thể làm rất nhiều thứ…

Đã hơn một năm trôi qua kể từ khi Alex và Conner Bailey phát hiện ra bí mật lớn nhất của gia đình. Khi bọn trẻ được bà nội trao tặng một cuốn truyện cũ, chúng không bao giờ ngờ rằng nó sẽ đưa hai chị em vào thế giới cổ tích một cách thần kỳ, và ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất, bọn trẻ cũng không thể ngờ rằng bà nội và người cha đã mất của chúng xuất thân từ thế giới này.

Được du hành từ vương quốc này sang vương quốc khác và kết bạn với các nhân vật mà những câu chuyện về họ đã cùng chúng lớn lên là chuyến phiêu lưu kỳ diệu nhất đời hai chị em. Nhưng bất ngờ lớn nhất là khi bọn trẻ được biết bà chúng là Bà Tiên Đỡ Đầu của Lọ Lem.

Rốt cuộc, bà đã tìm được chúng và đưa chúng về nhà gặp lại người mẹ đang khổ sở lo âu vì chúng.

“Mẹ phải báo với nhà trường rằng cả hai con đã mắc bệnh thủy đậu,” Charlotte, mẹ của hai đứa trẻ song sinh, kể với chúng. “Mẹ phải bịa ra một lý do hợp lý để giải thích vì sao hai con biến mất suốt hai tuần và mẹ nghĩ ‘đi vào một chiều không gian khác’ chắc sẽ khiến người ta phải nhướng mày ngờ vực.”

“Thủy đậu ư?” Conner kêu lên. “Mẹ ơi, mẹ không nghĩ ra cái gì ngầu hơn một chút sao? Như bị nhện cắn hay ngộ độc thực phẩm ấy?”

“Từ đầu mẹ đã biết chúng con ở đâu sao?” Alex hỏi.

“Chẳng khó khăn gì mới đoán được đầu đuôi câu chuyện đâu,” Charlotte đáp. “Khi mẹ từ chỗ làm về nhà, mẹ vào phòng con và thấy Miền Cổ Tích nằm lăn lóc trên sàn. Nó vẫn còn phát sáng.”

Người mẹ đưa mắt nhìn sang cuốn truyện to dày màu ngọc bích đang nằm chễm chệ trong tay bà nội hai đứa trẻ.

“Mẹ có lo lắng không?” Conner hỏi.

“Tất nhiên là có rồi,” Charlotte trả lời. “Không hẳn là lo cho sự an toàn của hai con, mà cho thần trí của các con đấy. Mẹ sợ rằng trải nghiệm này là quá sức và sẽ làm hai con chết khiếp, vì vậy, mẹ lập tức gọi bà ngay. May là bà vẫn còn ở trong thế giới này, đang ngao du cùng các bạn của bà. Nhưng sau hai tuần mà vẫn không biết hai con ở đâu… các con cứ biết là mẹ đã cầu nguyện mình không bao giờ phải trải qua chuyện này lần nào nữa.”

“Vậy mẹ đã biết mọi chuyện ư?” Alex thắc mắc.

“Phải,” Charlotte đáp. “Dù sao cha cũng sẽ kể cho các con thôi; chỉ là ông không có cơ hội làm thế.”

“Làm sao mẹ biết được?” Conner hỏi tiếp. “Cha kể mẹ nghe từ khi nào? Lúc đầu mẹ có tin cha không?”

Charlotte mỉm cười khi nhớ lại chuyện cũ. “Từ phút đầu tiên mẹ nhìn thấy cha các con, mẹ đã biết ở ông có cái gì khang khác,” bà kể. “Mẹ vừa bắt đầu tuần làm việc đầu tiên ở bệnh viện nhi khi bà và nhóm bạn đến đọc truyện cho bọn trẻ. Mẹ chết mê chết mệt anh chàng đẹp trai đi cùng họ. Ông ấy thật là khác thường; ông cứ nhìn chằm chằm mọi thứ xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Mẹ tưởng ông sắp ngất đến nơi khi thấy cái ti vi.”

“Đó là chuyến đầu tiên John đến thế giới này,” bà nội nói với một nụ cười.

“Ông ấy nhờ mẹ đưa đi tham quan một vòng bệnh viện, và mẹ đã làm thế,” Charlotte kể tiếp. “Ông rất hào hứng khi được tìm hiểu về nó: những cuộc phẫu thuật mà chúng ta thực hiện, các loại thuốc được sử dụng, bệnh nhân mà chúng ta cứu chữa. Ông ấy hỏi liệu ông và mẹ có thể gặp nhau sau khi mẹ xong việc để mẹ kể cho ông nghe nhiều chuyện hơn không. Sau đó, chúng ta đã hẹn hò nhau trong hai tháng và đem lòng yêu nhau. Nhưng rồi, lạ thay, ông ấy biến mất mà không báo trước và suốt ba năm ròng mẹ không gặp lại ông.”

Bọn trẻ nhìn bà nội, chúng đã biết phần nào câu chuyện rồi.

“Ta đã bắt cha bọn trẻ về lại thế giới cổ tích cùng ta, và cấm nó trở lại đây,” Bà nói và người bà hơi chùng xuống. “Ta có lý do của ta, con biết đấy, nhưng ta đã quá sai lầm.”

“Và đó là khi cha phát hiện ra Bùa Ước và bắt đầu thu thập các món đồ hệt như chúng con, để cha tìm được đường về với mẹ,” Alex sôi nổi nói.

“Mà thật ra cha cũng không mất nhiều thời gian thế; nó chỉ có vẻ như vậy vì chúng con vẫn chưa được sinh ra, và giữa hai thế giới vẫn còn sự chênh lệch thời gian,” Conner tiếp luôn.

Mẹ và bà nội chúng cùng gật đầu.

“Rốt cuộc mẹ cũng gặp lại cha ở bệnh viện,” Charlotte kể. “Ông ấy trông rất gầy guộc và bẩn thỉu, như thể ông đã ra trận và từ chiến trường trở lại vậy. Ông nhìn mẹ và nói, ‘Em không biết anh đã phải trải qua những chuyện gì để trở lại với em đâu.’ Chúng ta cưới nhau một tuần sau đó và một năm sau nữa thì trở thành cha mẹ. Vậy để trả lời câu hỏi của hai con, không, không khó để chấp nhận việc cha con đến từ một thế giới khác, vì bằng cách nào đó, mẹ đã luôn biết thế.”

Alex cho tay vào cặp và lấy ra quyển nhật ký của cha khi ông đang thu thập các vật dụng làm Bùa Ước, cũng chính là quyển nhật ký bọn trẻ đã làm theo khi tự mình gom góp những món đồ đó.

“Đây, mẹ ơi,” Alex nói. “Giờ thì mẹ có thể biết chính xác cha yêu mẹ đến thế nào.”

Bà Charlotte nhìn xuống quyển nhật ký, dường như sợ phải cầm lấy nó. Bà giở ra và đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước khi trông thấy nét chữ của người chồng đã mất.

“Cảm ơn anh, anh yêu,” bà nói.

“Mẹ biết đấy,” Conner lên tiếng, “con và chị Alex đã làm tất tần tật mấy chuyện đó. Chúng con cũng cừ lắm đấy. Mẹ cứ nghĩ về chuyện đó nếu có lúc nào mẹ có hứng cho chúng con tiền tiêu vặt trong tương lai.”

Bà Charlotte vui vẻ nhìn cậu con trai; bọn trẻ biết bà không thể cho chúng tiền tiêu vặt. Từ khi cha mất, mẹ chúng đã phải vất vả lắm mới cáng đáng được gia đình và trả nợ sau lễ tang ông. Nhưng chuyện đó làm Alex phải suy nghĩ: Với tất cả các mối liên hệ mà gia đình chúng có với thế giới cổ tích, vì sao mà cuộc sống của chúng năm ngoái lại chật vật thế chứ?

“Mẹ,” Alex lên tiếng, “vì sao chúng ta lại khó khăn quá vậy trong khi bà chỉ cần vẫy đũa thần là mọi chuyện sẽ tốt đẹp hơn?”

Conner ngước nhìn mẹ, cũng cùng thắc mắc với chị. Bà chúng lặng thinh; người giải thích chuyện này không phải là bà.

“Bởi vì cha các con không muốn thế,” bà Charlotte đáp. “Cha các con yêu quý thế giới này vô cùng; đây là nơi mẹ cha đã gặp nhau, nơi chúng ta đã có các con, và là nơi ông muốn nuôi dạy các con trưởng thành. Ông đến từ một thế giới có những ông vua, Hoàng hậu và phép thuật, một thế giới với những quyền thế và sự xa xỉ không xứng đáng mà ông cho là đã làm hỏng tâm tính con người. Ông muốn các con lớn lên ở một nơi mà ta có thể đạt được mọi thứ như mong muốn nếu thực sự nỗ lực, và mặc dù có những lúc một chút phép thuật có thể thay đổi mọi thứ, mẹ đã cố gắng tôn trọng ý kiến của cha.”

Alex và Conner nhìn nhau; có lẽ cha chúng đã đúng. Chúng có thể thực hiện những điều đã làm trong mấy tuần qua không, nếu không được nuôi dạy theo cách đó? Liệu chúng có thu thập được đủ những vật dụng làm Bùa Ước hay chống lại Hoàng hậu Độc Ác nếu cha không rèn cho chúng lòng tự tin?

“Vậy giờ thì sao ạ?” Conner hỏi.

“Ý cháu là gì, Conner?” Bà nội hỏi lại.

“Dạ thì, chắc chắn là giờ thì cuộc đời chúng cháu sẽ thay đổi hoàn toàn, phải không ạ?” cậu bé nói với ánh mắt lấp lánh. “Ý cháu là, sau hai tuần suýt chết từ mấy cuộc đụng độ với quỷ lùn, sói, yêu tinh, phù thủy và Hoàng hậu độc ác, lẽ nào chúng cháu lại phải đi học lại. Chúng cháu đang bị khủng hoảng tâm lý nặng nề mà, phải không Alex?”

Bà Charlotte và bà nội bọn trẻ nhìn nhau, phá lên cười.

“Vậy cháu đoán là chúng cháu vẫn phải đi học lại rồi?” Conner hỏi. Ánh lấp lánh trong mắt cậu tắt đi.

“Có cố gắng đấy,” bà Charlotte nói. “Mỗi nhà mỗi cảnh, nhưng điều đó không có nghĩa là con được bỏ học vì điều đó.”

“Tốt quá,” Alex nói rồi thở phào. “Con còn sợ là em lại nghĩ ra trò gì đó nữa cơ.”

Bà nội chúng ngước nhìn lên đồng hồ. “Trời sắp sáng,” bà nói. “Chúng ta đã trò chuyện suốt đêm rồi. Tốt hơn là ta đi thôi.”

“Khi nào chúng cháu mới được gặp lại bà?” Alex hỏi. “Khi nào chúng cháu mới được trở lại với Miền Cổ Tích?” Alex đã muốn hỏi câu đó ngay từ khi phải rời đi. Bà chúng nhìn xuống và suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.

“Các cháu đã có một cuộc phiêu lưu quá sức, ngay cả với người lớn,” bà giảng giải. “Bây giờ, các cháu cần phải tập trung vào việc làm hai đứa trẻ mười hai tuổi trong thế giới này. Hãy cứ là trẻ con khi còn có thể, các cháu ạ. Nhưng bà sẽ đưa các cháu trở lại một ngày nào đó, bà hứa đấy.”

Đó không phải là câu trả lời mà cô bé muốn nghe, nhưng Alex cũng gật đầu. Còn một câu hỏi nữa mà cô bé đã canh cánh suốt đêm.

“Bà sẽ dạy chúng cháu phép thuật chứ, bà ơi?” Alex hỏi với đôi mắt mở to. “Ý cháu là, vì Conner và cháu có một phần là tiên, sẽ hay biết mấy nếu học được điều này điều nọ.”

“Em đã quên béng chuyện đó rồi!” Conner kêu lên, vỗ tay vào trán. “Làm ơn chừa em ra khỏi chuyện này. Em không muốn là một chàng tiên – không thể nhấn mạnh sao cho đủ.”

Bà chúng im lặng. Bà nhìn sang mẹ hai đứa trẻ, nhưng bà Charlotte chỉ nhún vai.

“Vào đúng thời điểm của nó, các cháu yêu à, không có điều gì mà bà thích làm hơn thế,” bà đáp. “Nhưng lúc này Hội đồng Tiên và bà đang giải quyết một số chuyện, những chuyện khá mất thời gian, nhưng đó không phải là chuyện các cháu nên lo nghĩ tới. Ngay khi chúng ta vượt qua giai đoạn đó, bà sẽ rất vui lòng được dạy các cháu phép thuật.”

Bà ôm hai đứa cháu nội vào lòng và hôn lên đỉnh đầu chúng.

“Bà nghĩ tốt nhất là bà giữ cuốn sách này,” bà nói, ý nhắc đến cuốn Miền Cổ Tích. “Chúng ta không muốn lịch sử lặp lại lần nữa đâu.”

Bà tiến ra cửa trước, nhưng khi vừa chạm tay lên nắm đấm cửa, bà dừng lại và quay nhìn bọn trẻ.

“Bà quên mất, bà không lái xe đến đây,” bà nói với nụ cười tủm tỉm. “Có vẻ như bà phải đi theo cái lối xưa cũ của các bà tiên thôi. Tạm biệt, các cháu, bà yêu các cháu bằng cả trái tim.”

Rồi từ từ, bà bắt đầu biến mất, tan vào giữa làn khói bồng bềnh, lấp lánh.

“Ồ, đó mới là cái em muốn học đấy,” Conner nói. Cậu bé đưa tay khua khoắng làn khói lấp lánh trong không khí. “Đăng ký cho em học lớp đó nhé.”

Alex ngáp dài khiến cậu em ngáp lây.

“Các con chắc là kiệt sức rồi,” Charlotte lên tiếng. “Sao các con không đi ngủ nhỉ? Mẹ sẽ nghỉ làm ngày mai để ở đây với hai con, trong trường hợp các con còn gì muốn hỏi. Và cũng vì mẹ nhớ các con nữa.”

“Vậy thì, con có một câu hỏi rất quan trọng đây,” Conner nói. “Bữa sáng mình sẽ ăn gì ạ? Con đói sắp chết rồi.”

Chuyến tàu chở Alex cuối cùng cũng vào ga. Cô bé lấy xe đạp từ giá để xe và đạp về nhà, vẫn nghĩ ngợi miên man về bà nội.

Alex hằng mong được sống ở cả hai thế giới sau khám phá về miền cổ tích. Cô bé đã tưởng tượng mình và em trai được dành cả mùa hè và các kỳ nghỉ ở Vương quốc Tiên hay Cung điện của Lọ Lem với bà. Cô bé mường tượng rằng một cuộc đời hoàn toàn mới với đầy phép thuật và những chuyến phiêu lưu sẽ bắt đầu ngay sau đó. Buồn thay, hy vọng của Alex không thành hiện thực.

Hơn một năm đã trôi qua kể từ cái đêm bà biến mất. Bọn trẻ không nhận được một lá thư hay cuộc gọi nào giải thích vì sao bà lại ra đi. Bà đã vắng mặt vào tất cả các kỳ nghỉ và cả sinh nhật bọn trẻ - những ngày mà bà chưa khi nào bỏ lỡ. Tệ hơn là bọn trẻ cũng chưa hề trở lại Miền Cổ Tích bao giờ.

Bọn trẻ không thể ngăn mình đem lòng giận bà. Làm sao bà có thể biến mất và không bao giờ liên hệ lại với chúng chứ? Làm sao bà có thể đưa chúng vào một nơi chúng đã mơ đến từ khi còn bé rồi chẳng bao giờ cho chúng trở lại đó?

Bà cũng từng nói đấy thôi; bên trong bọn trẻ có một phần của Miền Cổ Tích – vậy bà là ai mà lại ngăn chúng trở lại đó chứ?

“Bà của các con là một người rất bận rộn,” bà Charlotte luôn nói thế với Alex mỗi khi đề tài này được khơi dậy. “Bà yêu các con rất nhiều. Có lẽ lúc này bà đang bận quá đấy thôi. Chúng ta sẽ sớm nhận được tin từ bà mà.”

Những lời này không đủ làm Alex an lòng. Cùng với thời gian, cô bé bắt đầu lo lắng, liệu bà có bình an không – đôi khi cô bé còn tự hỏi liệu bà có còn sống không. Alex hy vọng không có chuyện gì xảy đến với bà và bà vẫn ổn. Cô bé nhớ những cái ôm của bà hơn bất kỳ cứ điều gì khác.

Cuộc sống thiếu vắng cha là giai đoạn khổ sở nhất mà bọn trẻ từng phải nếm trải. Nhưng cuộc sống mà không có cả cha và bà nội thì gần như không thể chịu đựng nổi.

“Em nghĩ chuyện gì đang xảy ra hả?” Alex hỏi Conner vào một dịp nọ.

“Em không biết,” Conner đáp với một tiếng thở dài nặng nề. “Điều cuối cùng bà nói với chúng ta là bà và các vị tiên khác đang phải giải quyết chuyện gì đó. Có lẽ việc đó mất nhiều thời gian hơn họ tưởng?”

“Có lẽ thế,” Alex nói. “Nhưng chị có cảm giác rằng dù đó là chuyện gì đi nữa, nó cũng tệ hơn những gì bà để lộ ra. Còn cái gì khác có thể ngăn bà đến gặp chúng ta lâu thế chứ?”

Conner chỉ nhún vai. “Em không nghĩ bà lại cố ý tránh mặt chúng ta hay không cho chúng ta biết chuyện đâu,” cậu bé khẳng định.

“Chị chỉ lo cho bà thôi,” Alex đáp.

“Chị Alex,” Conner nhướng mày, “bà có phép thuật và đã sống được hàng trăm năm rồi. Có gì phải lo lắng chứ?”

Alex thở dài. “Chị cho là em nói đúng. Tốt hơn là bà có một lý do vô cùng hợp lý vào lần tới chúng ta gặp bà.” Không may là cái “lần tới” đó có vẻ sẽ không sớm xảy ra.

Không lạ gì khi tình trạng này bắt đầu tác động đến những giấc mơ của cô bé, nhưng hơn thế nữa, Alex đang suy sụp tinh thần. Từ khi trở về từ Miền Cổ Tích, em cảm thấy mình mất đi một phần nào đó. Thế giới đầy phép màu kia đã lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn Alex khi cha mất, và lúc không thể trở lại chốn đó, cảm giác trống rỗng lại lớn lên từng ngày.

Chuyến đi hằng tuần đến trường đại học bao giờ cũng là nguyên nhân khiến cô bé cảm thấy thế này. Trường đại học là nơi đại diện cho tương lai, và mặc dù phải nhiều năm nữa Alex mới chính thức vào đại học, cô bé cũng không muốn lên kế hoạch cho chặng đường sắp tới không có Miền Cổ Tích. Làm sao em có thể sống một cuộc đời bình thường khi đã có bằng chứng rằng mình không hề bình thường?

Alex vẫn hằng mơ tới ngày được chuyển tới sống hẳn ở Miền Cổ Tích. Bà nội có thể truyền cho em đủ phép thuật để em chính thức được là một nàng tiên không? Alex có thể trở thành thành viên của Hội đồng Tiên hay hơn thế, của Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi chăng?

Alex thử tự hóa phép, nhưng không thành công. Lần duy nhất cô bé tạo được một phép màu là khi vô tình khởi động cuốn truyện cổ của bà, khiến nó đưa em và Conner vào Miền Cổ Tích. Nhưng vì đó là sách của bà, cô bé không biết mình có thể tự làm gì đó không.

Thi thoảng, những khi cảm thấy tuyệt vọng kinh khủng, cô bé lại vào thư viện trường học và tìm một tập kho tàng truyện cổ. Em sẽ ôm nó lên ngực và nghĩ đến niềm mong mỏi thiết tha được thấy lại thế giới cổ tích, như đã làm vào đêm sinh nhật lần thứ mười hai. Nhưng cách đó chẳng mang lại kết quả gì ngoài việc thu hút sự chú ý không cần thiết từ các học sinh khác.

“Vì sao con nhỏ đó lại ôm quyển sách vậy?” một cô nàng nổi tiếng nói với đám bạn kiêu kỳ xung quanh vào một dịp nọ.

“Chắc là nó sẽ đưa quyển sách cùng đi dự vũ hội đấy!” một đứa khác đáp, và cả bọn phá lên cười chế giễu Alex.

Alex rất muốn hét lên, “Này! Bà của tôi là bà tiên đỡ đầu của Lọ Lem, khi được bà dạy phép thuật rồi, tôi sẽ biến mấy người thành mớ son bóng mà mấy người khoái tô lên môi đấy!” Nhưng cô bé giữ những ý nghĩ đó cho riêng mình.

Trên đường đạp xe từ ga tàu hỏa về nhà, có đoạn Alex nhắm mắt lại một chốc và vờ như mình đang đạp xe dọc theo dòng Suối Thumbelina ở Vương quốc Tiên – một đàn kỳ lân đang tung vó lướt đi bên trái em và một nhóm các vị tiên đang dập dìu bay bên phải – cô bé đang đến gặp bà nội để học cách biến những miếng giẻ rách thành một bộ váy dạ hội lộng lẫy.

Thiên đường, cô bé tự nhủ.

Alex mở mắt ra khi chỉ vài giây nữa là đâm sầm vào mấy cái thùng rác. May cho cô bé, chỉ có mấy bức tượng thần lùn bên kia đường trông thấy cảnh đó, nhưng cả chúng cũng có vẻ phê phán cô bé.

Cô bé đứng dậy và phủi bụi đất bám trên người mình, em quyết định sẽ dắt bộ hết đoạn đường còn lại. Thực tế thật phũ phàng mà.

Gia đình Baileys vẫn sống trong căn nhà thuê cũ, căn nhà mái bằng có rất ít cửa sổ đó, nhưng tình hình đã bắt đầu sáng sủa hơn. Mẹ bọn trẻ rốt cuộc cũng giải quyết ổn thỏa nhiều vấn đề tiền bạc của cả nhà và không còn làm việc nhiều như trước nữa. Tuy nhiên, gần đây, một việc khác đã chiếm lấy thời gian của bà Charlotte Bailey, và đó không phải là việc chăm sóc các bệnh nhân.

Alex dựng xe dưới mái hiên. Cánh cửa trước bật tung ra ngay khi Alex sắp bước qua. Conner đang đứng ở phía bên kia cửa. Cậu bé có vẻ buồn bực và vô cùng lo lắng.

“Chuyện gì thế?” Alex hỏi.

“Xin lỗi, em cứ tưởng mẹ về,” Conner đáp.

“Em cần gặp mẹ vì chuyện gì à?” Alex thắc mắc.

“Không,” Conner trả lời. “Chỉ là vì mẹ thường về lúc sáu giờ chiều mỗi ngày thôi.”

“Bây giờ mới là sáu giờ mà,” Alex nói, nhìn em như thể cậu bị điên vậy.

“Sáu giờ mười lăm rồi, Alex,” Conner chỉnh lại và nhướng mày.

“Thì sao?”

“Ừ thì, mẹ ở đâu rồi mới được chứ? Chị có thấy mẹ không? Có chiếc xe nào đỗ trên lối vào không?” Conner hỏi.

“Có lẽ mẹ bị kẹt xe,” Alex đáp.

“Hoặc một chuyện gì đó khác,” cậu bé nói. “Một chuyện gì đó giữ mẹ lại chỗ làm.”

“Mà tất cả chuyện này là sao vậy?” Alex hỏi, bắt đầu bực mình.

“Em cần phải cho chị thấy cái này,” rốt cuộc Conner cũng chịu thú thật. “Nhưng em báo trước, chị sẽ không thích nó đâu.”

“Ừm… được thôi,” Alex đáp và theo cậu em vào nhà.

Một tràng tiếng sủa và rên ư ử vang lên từ bên trong khi Alex bước qua cửa trước.

“Buster! Ngồi xuống nào, nhóc! Chỉ là Alex thôi mà!” Conner la lên. “Tại sao con chó ngốc này cứ xử sự như thể tất cả những ai bước chân vào nhà này đều mang theo thuốc nổ vậy? Chúng ta cũng sống ở đây mà!”

“Rốt cuộc em có chịu nói cho chị biết chuyện gì đang xảy ra không, Conner?” Alex căn vặn, mất kiên nhẫn.

“Em sẽ cho chị thấy. Nó ở trong bếp ấy,” cậu bé nói.

“Đã có một sự tiến triển.”