Chương 2 - Chuyện Bắt Đầu Từ Một Chú Chó.
Vài tháng trước, chú chó chăn cừu Buster được giải cứu từ trạm bảo vệ động vật địa phương và được đem tặng cho gia đình Bailey. Chú chó là món quà của bác sĩ Robert Gordon, ông làm việc ở bệnh viện cùng với bà Charlotte và đã trở thành người bạn thân của gia đình.
“Bác sĩ Bob,” bọn trẻ vẫn gọi ông như thế những khi ông ghé nhà dùng cơm tối, là một người đàn ông tốt bụng với một nụ cười thường trực trên gương mặt. Ông bị hói và không cao lắm, nhưng lại có đôi mắt to và ân cần, giúp ông nhanh chóng kết bạn với mọi người.
“Ôi, Bob! Anh không cần phải thế đâu!” Bà Charlotte kêu lên khi ông làm họ ngạc nhiên với chú chó.
“Chú chó đó là sao vậy ạ?” Conner hỏi khi đến xem có chuyện gì mà nhốn nháo thế.
“Chú chó này là của cháu đấy!” ông Bob đáp. “Mẹ cháu lúc nào cũng nhắc đến chú chó chăn cừu mà cô ấy có khi còn bé và thú nhận là luôn thầm muốn có một con như thế. Chú tình nguyện làm việc ở trạm bảo vệ động vật và ngay khi vừa trông thấy chú ta, chú biết ngay mình phải nhận nuôi nó cho các cháu.”
“Chúng ta được nuôi một chú chó sao?!” Conner reo lên. Dù những lời đó vừa vuột ra khỏi miệng, cậu bé vẫn chưa tin được chuyện này là sự thật.
“Mẹ cho là thế,” bà Charlotte đáp.
Conner lập tức phục xuống đất và bắt đầu lăn lộn với chú chó cưng mới về. “Chúng ta được nuôi chó! Chúng ta được nuôi chó rồi!” cậu bé luôn miệng reo. “Cuối cùng thì đời sống thị dân của chúng ta cũng hoàn thiện rồi! Cảm ơn chú, bác sĩ Bob!”
“Chú rất vui khi được làm thế!” ông Bob nói.
“Nhóc này, nhóc tên là gì?” Conner hỏi.
“Buster,” ông Bob bảo. “Ít ra thì đó là cái tên mà người ta gọi nó ở trạm bảo vệ.”
Chú chó lông trắng đen cực kỳ sung sướng, chú ta có đôi mắt xanh lục sáng, mắt to mắt nhỏ. Ông Bob đã đeo cho Buster một chiếc khăn đỏ quanh vòng cổ.
Conner ôm chầm lấy chú chó và gần như đã rơi nước mắt vì vui sướng. “Ta biết chúng ta vừa mới gặp nhau thôi, Buster à, nhưng ta cảm thấy như thể ta đã yêu mày suốt cả đời vậy!” cậu nói.
“Anh bạn này là ai đây?” Alex hỏi khi đến xem chuyện gì đã đem lại niềm phấn khích cao độ thế.
“Đây là chú chó của em, Buster!” Conner nói. Cậu lấy một chiếc vớ và dùng nó chơi kéo co với Buster.
“Chú chó là cho cả nhà,” ông Bob sửa lại.
“Conner, đừng lấy vớ còn tốt ra chơi chứ!” bà Charlotte nhắc con trai.
Alex không thể ngăn mình thốt ra một tiếng reo chói lói và há hốc miệng ra. “Chúng ta được nuôi một chú chó sao?!” cô bé hỏi mà cứ nhảy tưng tưng. Có cái gì đó ở Buster khiến bọn trẻ vui sướng như thể được trở lại tuổi lên mười.
“Phải, chúng ta được nuôi một chú chó,” bà Charlotte đáp, hòa tiếng cười với con gái.
“Đừng thất vọng nếu chú ta thích em hơn, Alex,” Conner nói như thể đó là sự thật hiển nhiên. “Mấy chú chó thường thích con trai hơn. Khoa học đã chứng minh rồi, em nghĩ thế.”
“Buster, tới đây nào!” Alex gọi. Buster chạy thẳng tới chỗ cô bé và vui vẻ kêu lên ư ử.
“Thôi quên đi,” Conner nói với chút thất vọng.
Bọn trẻ sung sướng vì có chú chó đến độ không bao giờ thắc mắc về món quà này. Chúng mãi chơi với thành viên mới của gia đình nên không thấy bà Charlotte trao cho bác sĩ Bob một cái ôm biết ơn thật lâu, lâu hơn mức chỉ là một nghĩa cử thân thiện bình thường.
Nhưng rồi cùng với thời gian, khi gặp ông Bob thường xuyên hơn, bọn trẻ bắt buộc phải nhận ra những dấu hiệu cho thấy mẹ chúng và vị bác sĩ không đơn thuần là bè bạn…
Conner ấn Alex ngồi vào bàn ăn ngay khi cô bé vừa bước qua cửa. Mặc dù ngày nào cũng thấy bọn trẻ, Buster vẫn không thể kiềm chế sự phấn khích khi cả hai đều có mặt ở nhà. Chú chó nhảy tưng tưng và chạy vòng vòng nhà bếp.
“Buster, yên nào!” Conner ra lệnh. “Em thề là con chó đó phải uống thuốc mới được.”
“Có chuyện gì vậy, Conner?” Alex hỏi. “Em yêu quý nó và nó cũng yêu quý em mà.”
“Đó là trước khi em phát hiện Buster là vật để mua chuộc chúng ta!” Conner hùng hồn tuyên bố. “Xem cái này đi!”
Conner cầm lấy một bó hồng đỏ thắm tuyệt đẹp đang đặt trên quầy bếp. Cậu bé đặt nó lên bàn ngay trước mặt Alex.
“Chúng thật đẹp! Ở đâu ra vậy?” Alex hỏi.
“Chúng được gửi tới khi em từ trường về nhà,” Conner đáp. “Chúng là quà cho mẹ… từ chú Bob đấy!”
Mắt Alex mở to. “Ôi,” cô bé kêu lên và nuốt khan. “Ừm, chú ấy thật tử tế quá.”
“Tử tế?!” Conner kêu to. “Việc này chẳng tử tế chút nào, Alex! Rõ là nó hàm ý yêu đương mà!”
“Conner, em đâu biết ý chú ấy có phải vậy không,” Alex khuyên giải. “Mọi người vẫn gửi tặng hoa cho người khác suốt mà.”
Conner lục tìm trong bó hoa. “Hoa cúc thân thiện, hoa hướng dương thân thiện, cây nắp ấm cũng thân thiện đấy – nhưng hoa hồng đỏ thì hàm ý yêu đương!” cậu bé quả quyết. “Và chú ấy có gửi thiệp kèm theo nữa. Nó ở đâu đó trong đây thôi – em đã đọc nó hàng trăm lần trước khi ném nó trở vào bó hoa – đây rồi. Đọc đi.”
Cậu bé đưa một tấm thiệp nhỏ cho chị, và trước nỗi kinh hoàng của cô bé, nó có hình trái tim. Cô bé nhìn như thể nó là điểm một bài thi mà em biết mình đã làm sai bét.
“Chị không muốn đọc đâu,” Alex từ chối. “Chị không muốn xâm phạm sự riêng tư của mẹ.”
“Vậy thì em sẽ đọc cho chị nghe,” Conner nói và cố giằng tấm thiệp khỏi tay chị.
“Được rồi, chị sẽ đọc!” Alex chịu thua và miễn cưỡng mở tấm thiệp ra.
CHARLOTTE,
KỶ NIỆM SÁU THÁNG VUI VẺ NHÉ!
XOXO - BOB
Alex vội vàng gấp tấm thiệp lại như thể đang cố gắng ngăn sự thật thoát ra khỏi đó. Conner nghiêng người lại gần và chăm chú quan sát vẻ mặt chị, chờ đợi một biểu hiện.
“Thế naaàoo?” Conner ướm hỏi.
“Thì,” Alex nói trong khi cô bé điểm qua hàng tá giả thuyết vô lý, “chúng ta đâu biết những lời này có phải hàm ý họ đang hẹn hò hay không.”
Conner vung hai tay lên trời và bước tới bước lui khắp nhà bếp. “Alex, đừng làm thế chứ!” cậu bé kêu lên, chỉ tay vào chị.
“Đừng làm cái gì?” cô bé hỏi.
“Làm cái chuyện mà chị vẫn làm khi cố gắng lờ đi một tình thế nghiêm trọng nào đó, bằng cách coi như không có gì xảy ra ấy!”
“Conner, chị nghĩ em đang phản ứng thái quá rồi đấy…”
“Đối diện với sự thật đi, Alex, chúng ta đang trở nên mù quáng vì một con chó chăn cừu!” Conner kêu toáng lên đủ để hàng xóm cũng nghe tiếng. “Mẹ có bạn trai rồi!”
Nghe từ Mẹ và bạn trai cùng lúc khiến Alex chột dạ. Trong tâm trí cô bé, hai từ đó còn không có trong cùng một quyển từ điển, huống hồ là cùng một câu.
“Chị sẽ không phát hoảng vì chuyện gì đó cho đến khi được nghe từ chính miệng mẹ,” Alex bảo em.
“Chị còn cần thêm chứng cứ nào nữa mới chịu?” Conner khăng khăng. “Mẹ nhận được một tá hoa hồng đỏ gửi đến tận nhà kèm theo một tấm thiệp đề rõ một khoảng thời gian cụ thể! Chị nghĩ “sáu tháng” nghĩa là gì chứ? Bộ chị tưởng là mẹ với chú Bob tham gia hội chơi bowling mà không nói chúng ta biết sao?”
Bọn trẻ đồng loạt quay đầu lại cùng một hướng khi nghe tiếng cửa nhà xe mở ra. Bà Charlotte cuối cùng đã về nhà.
“Hỏi mẹ đi,” Alex máy môi bảo em.
“Chị đi mà hỏi,” Conner máy môi vặn lại.
Bà Charlotte bước vào nhà vài giây sau đó. Bà vẫn đang mặc bộ đồ phẫu thuật và cầm trên tay một túi đồ tạp hóa. Bà đi ngang qua mà không thấy bó hoa trên bàn.
“Chào các con, xin lỗi vì mẹ về trễ,” bà Charlotte nói. “Mẹ đã ghé lại cửa hàng trên đường về nhà để mua vài món làm bữa tối. Mẹ đang đói muốn chết! Mẹ đang nghĩ sẽ làm món cơm gà hay gì đó; được chứ? Hai con có đói không?” Bà Charlotte ngẩng lên khi bọn trẻ không đáp lại.
“Có chuyện không ổn à?” bà hỏi. “Các con có sao không – chờ đã, bó hoa đó từ đâu đến thế?”
“Chúng là của bạn trai mẹ đấy,” Conner trả lời.
Trong suốt mười ba năm qua, Alex và Conner chỉ đếm được trên một bàn tay số lần mà mẹ chúng không biết phải nói gì trước chúng. Đây là một lần như thế.
“Ôi…” Vẻ mặt bà Charlotte trông hệt như một con hươu khi bị đèn pha ô tô rọi vào.
“Mẹ phải giải thích nhiều đấy!” Conner nói và khoanh tay lại. “Có lẽ mẹ nên ngồi xuống.”
“Mẹ xin lỗi, nhưng ai đã bầu con lên làm cha mẹ thế hả?” Bà Charlotte trách và trừng mắt nhìn cậu con trai.
“Con xin lỗi,” Conner ấp úng và cúi đầu xuống. “Con chỉ nghĩ là chúng ta phải nói rõ chuyện này thôi.”
“Có đúng vậy không ạ?” Alex hỏi với một vẻ mặt nửa lo lắng, nửa kinh hoàng.
“Phải,” bà Charlotte khó nhọc nói. “Chú Bob và mẹ đang quen nhau.”
Conner xuội xuống chỗ ngồi bên cạnh chị. Alex gục đầu xuống bàn.
“Mẹ cũng định nói cho các con biết,” bà Charlotte nói. “Mẹ chỉ đang chờ cho…”
“Để con đoán nhé, cho đến khi chúng con lớn hơn?” Conner hỏi. “Phải chi con được nhận năm đô mỗi lần nghe vậy nhỉ. Alex, coi chừng đó – có khi chúng ta là hai trong số ba đứa sinh ba nhưng chúng ta sẽ không biết được chuyện đó cho đến ba mươi tuổi.”
Bà Charlotte nhắm mắt lại thật chặt và thở dài. “Thực ra, mẹ đang chờ cho đến khi tìm được cách nói với các con,” bà nhẹ giọng nói. “Các con đã quá lo lắng vì từ lâu không gặp bà rồi. Mẹ không muốn làm các con bận lòng thêm nữa.”
Bà ngồi xuống và đợi cho tin này ngấm vào một lúc.
“Mẹ biết tin này rất khó chấp nhận,” bà Charlotte mở lời.
“Khó chấp nhận ư? Chúng con cần được cấp cứu tâm lý đây, mẹ,” Conner đáp.
“Con nghĩ phát hiện ra bà là tiên trong một chiều không gian khác thậm chí còn dễ chấp nhận hơn chuyện này,” Alex thêm vào.
Charlotte đưa ánh mắt buồn bã nhìn xuống tay bà. Bọn trẻ không muốn làm mẹ buồn, nhưng cảm xúc đang hỗn độn đến nỗi chúng quên mất ý tứ.
“Chú Bob và mẹ quen biết nhau từ lâu lắm rồi,” bà Charlotte kể. “Khi cha các con mất, chú ấy đã trở thành một người bạn rất tốt. Chú ấy là một trong số ít những người mẹ có thể kể về mọi chuyện đã trải qua. Các con có biết vợ của chú Bob mất chỉ một năm trước cha không?”
Cả hai đứa trẻ đều lắc đầu.
“Mẹ có thể nói chuyện với chúng con mà,” Conner nói.
“Không, mẹ không thể,” Charlotte đáp. “Mẹ cần một người trưởng thành khác để gửi gắm những tâm sự của mình. Có con rồi các con sẽ hiểu. Chú Bob và mẹ đều biết những gì mà người kia phải trải qua. Ngày nào mẹ và chú cũng trò chuyện với nhau ở chỗ làm và trở nên rất thân thiết, rồi gần đây, tình bạn đó đã phát triển thêm.”
Bọn trẻ không thể quyết định được rằng lời giải thích của mẹ chúng đang làm dịu bớt hay khiến tình hình tệ hại thêm. Mẹ chúng càng nói nhiều hơn thì chuyện này lại càng trở nên có thật.
“Còn cha thì sao?” Alex hỏi. “Chuyện của mẹ và cha đúng là một chuyện cổ tích có thật, mẹ ơi. Cha đã từ một thế giới khác đến đây để được ở bên mẹ đấy. Mẹ hết yêu cha rồi sao?”
Đây là một câu hỏi hết sức đau lòng đối với cả nhà, nhất là với bà Charlotte.
“Cha các con là tình yêu của đời mẹ, mãi mãi là thế,” bà Charlotte giãi bày. “Không có cha bên cạnh, những năm gần đây đã trở thành giai đoạn khó khăn nhất trong cả đời mẹ. Chúng ta đã kết hôn được mười hai năm, và trong khoảng thời gian đó, chúng ta đã chia sẻ với nhau nhiều thứ, bàn về nhiều chuyện có thể xảy ra. Mẹ biết chắc chắn rằng nếu mẹ dành thêm một năm nữa để nhung nhớ cha con, cha sẽ rất thất vọng về mẹ. Cha muốn mẹ sống tiếp cuộc đời mình cũng như mẹ sẽ muốn thế nếu mẹ là cha. Mẹ cha đã hứa với nhau như thế.”
Bà Charlotte im lặng giây lát trước khi tiếp tục. “Năm đầu tiên sau khi cha mất, mẹ tưởng mẹ không bao giờ có thể vượt qua được,” bà nói. “Mẹ nghĩ một phần trong mẹ đã chết cùng cha và mẹ sẽ không bao giờ có thể yêu ai nữa. Nhưng rồi chú Bob kể với mẹ rằng chú ấy và vợ đã lập lời hứa giống như thế trước khi cô ấy mất, và ông ấy cũng có cảm giác tương tự. Vì lý do nào đó, khi biết có một người khác cũng có hoàn cảnh giống mình, mẹ cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.”
Bọn trẻ ném cho nhau cái nhìn tuyệt vọng, biết rằng chúng không thể làm gì để xoa dịu nỗi đau của mẹ. “Mẹ biết chuyện này rất khó khăn với các con,” bà Charlotte tiếp. “Mẹ không bảo các con phải tán thành chuyện đó. Các con nghĩ gì cũng được, cũng hợp lẽ thôi. Chỉ cần các con biết rằng chú Bob làm cho mẹ hạnh phúc, và đã lâu rồi mẹ mới thấy như vậy.”
Conner cố gắng giữ lại một câu hỏi đột ngột hiện ra trong trí cho riêng mình, nhưng không được.
“Conner, con muốn hỏi gì?” bà Charlotte hỏi và lấy ống tay áo chấm chấm khóe mắt.
“Con không có câu hỏi nào hết,” Conner trả lời và lúc lắc đầu một cách thiếu thuyết phục.
“Có, con có đấy,” bà Charlotte nói, biết rõ con trai còn hơn cả cậu. “Con lúc nào cũng bĩu môi ra như vậy khi có điều gì muốn hỏi.”
Conner lập tức chỉnh lại miệng mình.
“Không sao đâu, con yêu, con có thể hỏi bất cứ điều gì,” bà nói.
“Trẻ con và ngốc nghếch lắm mẹ ơi,” Conner cảnh báo trước. “Con đoán là đó là điều mà con luôn thắc mắc về những người đã mất vợ hoặc chồng. Nhưng một ngày nào đó, nếu tất cả đều lên… ừm, thiên đường, con cho là thế, chẳng phải sẽ khó xử lắm sao khi có cả chú Bob và cha ở đó?”
Alex sắp sửa để vuột ra một tiếng thở dài phản đối nhưng cô bé đã kiềm lại được. Cả em cũng phải thừa nhận đó là một câu hỏi hợp lý. Mặc dù cô bé cảm thấy mình thật tồi tệ khi nghĩ vậy, nhưng có một phần trong em vẫn cảm thấy mẹ đang phản bội cha.
Một nụ cười nở ra trên gương mặt Charlotte và bà khe khẽ cười. “Ôi, con yêu, nếu có lúc nào đó hay ở nơi nào đó, tất cả chúng ta được gặp lại nhau, mẹ nghĩ rằng chúng ta sẽ quá sung sướng để mà khiến cho mọi chuyện trở nên khó xử.”
Alex và Conner nhìn nhau và biết người kia cũng đang nghĩ giống mình. Ý nghĩ gia đình được đoàn tụ khiến chúng phải mỉm cười.
Charlotte đặt tay lên tay các con. “Chúng ta không thể làm gì để đưa cha các con trở lại,” bà nói. “Và cũng chẳng có điều gì đẩy cha rời xa chúng ta được. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, cha sẽ vĩnh viễn ở bên chúng ta, trong tim chúng ta.”
“Con đoán là nói như thế cũng làm cho con cảm thấy nhẹ nhõm hơn,” Conner lên tiếng.
“Con cũng thế,” Alex đồng tình.
“Mẹ rất vui khi nghe các con nói vậy,” bà Charlotte đáp lại và mỉm cười với bọn trẻ. Rồi bà đứng lên và cầm lấy chùm chìa khóa xe. “Mẹ không muốn nấu nướng nữa. Thay vào đó, chúng ta đi ăn pizza nhé. Cũng tốt nếu được ăn cái gì đó nặng bụng một chút sau một cuộc trò chuyện nặng nề.”