Chương 12 - Một Buổi Chiều Không Mấy Thú Vị.
Chẳng bao lâu sau khi nhận thư mời họp Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi, bọn trẻ khởi hành cùng Froggy và Khăn Đỏ. Bốn người đi trên một cỗ xe trong khi toàn bộ hành lý “cần thiết” của Khăn Đỏ được chở theo sau họ trong một cỗ khác. Bọn trẻ cảm thấy ái ngại cho chú ngựa kéo cỗ xe đó – nó có vẻ rất nặng.
Họ có cả nửa tá lính gác bao quanh khi di chuyển trên đường, mà Froggy khăng khăng đó là số lượng vừa đủ để đảm bảo an toàn mà không thu hút sự chú ý ngoài ý muốn.
Giữa đường, cả đoàn ngừng lại để Khăn Đỏ có thể thay bộ váy khổng lồ cần thiết cho kế hoạch. Họ tấp vào một cánh đồng nhỏ xíu giữa hai cây sồi cao lớn và Khăn Đỏ biến cỗ xe của họ thành phòng thay đồ. Cô đuổi Conner và Froggy ra ngoài rồi bắt Alex ở lại để giúp mình thay y phục.
Đó quả là một thách thức, vì bộ váy còn to hơn không gian bên trong cỗ xe nữa.
“Ta chỉ muốn nói rõ rằng Nữ hoàng Bạch Tuyết chưa bao giờ phải thay y phục bên đường,” Khăn Đỏ nói, vật vã tròng bộ váy nặng trịch qua đầu. “Chắc đó là cái ta nhận được vì là một nữ hoàng được bầu lên.”
“Hẳn là một sự an ủi lớn khi biết mình được người ta cần đến,” Alex nói, cố gắng giúp Khăn Đỏ chui qua bộ váy. “Họ đã chọn chị để lãnh đạo vương quốc. Ngôi vị đâu phải chỉ được chuyển giao cho chị thôi.”
“Không hẳn vậy,” Khăn Đỏ giải thích. “Sau cách mạng N.N.P.T.S, chỉ có ta và chú Heo út là ứng cử viên – mà tên đó thậm chí còn không muốn nhận chức vụ này. Nó chỉ thích nằm nhà thôi. Nó hiếm ra khỏi cái nhà gạch mà nó vô cùng tự hào đó.”
Với một nỗ lực cuối cùng, Khăn Đỏ chuồi người qua giữa bộ váy.
“Được rồi!” cô thốt lên giữa tiếng thở hổn hển.
Cánh nam giới gặp lại họ trong xe và đoàn người ngựa tiếp tục đi đến Cung điện Charming. Với bốn người và núi vải vóc màu đỏ nhồi nhét trong cỗ xe, gần như không còn chỗ cho bất cứ thứ gì khác.
“Ôi không,” Khăn Đỏ kêu lên khi họ đi tiếp chưa được năm phút.
“Gì thế?” Conner hỏi, mặt cậu bị ép sát vào cửa sổ.
“Ta phải đi vệ sinh,” Khăn Đỏ lí nhí. Ai nấy trong xe đều kêu trời.
Buổi chiều hôm sau, đoàn người của Nữ hoàng Khăn Đỏ đến Cung điện Charming. Bọn trẻ không thể cưỡng lại ý muốn hé nhìn ra tất cả những vùng đất và làng mạc trong truyện cổ tích mà chúng đi qua trên đường tới cung điện.
Có thứ gì đó khác lạ ở Vương quốc Charming, mặc dù bọn trẻ không thể chỉ rõ đó là gì. Hơn cả sự thiếu vắng người đi lại trên phố và mua bán trong các cửa hàng, có một bầu không khí ảm đạm lẩn khuất khắp vương quốc.
Cỗ xe chạy đến dưới chân một dãy cầu thang dài dẫn lên cổng cung điện, bọn trẻ nhẹ nhõm khi rốt cuộc cũng được ra khỏi cỗ xe chật ních – chúng không quan tâm mình sẽ bị gò bó như thế nào khi nấp dưới váy của Khăn Đỏ.
Họ được chào đón bởi một người hầu. Froggy lập tức nhảy ra khỏi xe và làm mình bận bịu với việc dỡ hành lý trong cỗ xe thứ hai xuống.
Bọn trẻ cùng nhảy ra khỏi xe và cúi mọp xuống đất. Khăn Đỏ là người tiếp theo nhảy ra và cô nàng đáp xuống ngay giữa bọn trẻ. Bộ váy của cô bung ra khỏi xe và phủ kín hai đứa trẻ bên dưới hoàn toàn. Thật là hoàn hảo!
“Tới giờ vẫn ổn,” Alex thì thầm dưới váy của Khăn Đỏ. “Cái quần ống túm nhìn hay đấy, chị Khăn Đỏ,” Conner nhận xét, khúc khích cười vì cái quần trong dài tới đầu gối mà cô nàng đã tính toán mặc vào.
Khăn Đỏ gầm gừ và thúc gối vào đầu Alex.
“Ui da! Là em mà, chị Khăn Đỏ!” Alex trách.
“Xin lỗi nhé,” Khăn Đỏ nói rồi thúc gối vào đầu Conner.
“Ui da!” Conner kêu lên.
Froggy trở lại và thấy Khăn Đỏ cùng bọn trẻ đã vào vị trí hoàn hảo. “Chúng ta sẵn sàng chưa?” Froggy hỏi.
“Em nghĩ thế,” Alex đáp.
“Sẵn sàng, sẵn sàng!” Conner hô.
“Thật là an tâm đấy,” Froggy nói rồi dùng một chiếc khăn tay chùi đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán. “Bởi vì anh thì chắc chắn là không.”
“Bình tĩnh đi, anh Ếch ơi,” Conner bảo. “Không ai biết chúng em ở dưới đây đâu.”
Người hầu đang đứng bên cỗ xe thứ hai ngờ vực liếc mắt sang, chắc chắn rằng ông vừa nghe thấy tiếng nói từ kẻ nào đó không lộ diện.
“Hãy nhớ giữ im lặng hết mức có thể,” Froggy bảo và nuốt khan mạnh đến nỗi phát ra tiếng ộp ộp. “Chúng ta đi vào cung điện, nhé?”
Khăn Đỏ bước tới một bước mà bọn trẻ vẫn chưa sẵn sàng.
“Chị Khăn Đỏ, chúng em không thấy gì cả; chị phải hướng dẫn chúng em chứ,” Conner thì thầm với cô. “Bằng cách nào hả?” Khăn Đỏ thì thầm lại với bọn trẻ.
“Thuật lại chị đang làm gì,” Alex hướng dẫn.
Khăn Đỏ nhắm mắt và hít một hơi sâu, chuẩn bị tâm lý cho buổi tối mà cô phải tham dự.
“Được thôi, ta đang đi tới chỗ cầu thang,” Khăn Đỏ thông báo cho bọn trẻ, và chúng cùng di chuyển với cô. Cô đi quá nhanh làm chúng không theo kịp.
“Bước ngắn ngắn thôi,” Conner thì thầm. “Chúng em đang phải khuỵu xuống như mấy con tinh tinh này.”
Mũi của Khăn Đỏ muốn xịt khói. “Được rồi,” cô gắt. “Giờ thì ta đang đi thật chậm lên cầu thang.”
Vài bước đầu tiên là một thảm họa – Froggy liên tục nín thở mỗi lần thấy một chiếc giày của bọn trẻ ló ra dưới bộ váy. Chậm rãi nhưng chắc chắn, rồi họ cũng xoay xở tìm được cách, và lên dãy cầu thang khổng lồ trót lọt.
Trở lại chỗ cỗ xe, người hầu có thể thề rằng qua khóe mắt, ông đã trông thấy ba đôi chân bên dưới bộ váy của Khăn Đỏ. Nhưng khi ông nhìn lại, chúng đã biến mất. Người hầu tiếp tục dỡ hành lý cỗ xe thứ hai, quyết định rằng ông chỉ cần một cặp mắt kính – hoặc về hưu.
Lưng của Alex và Conner bắt đầu phát đau vì phải bò lên thang như khỉ, nhưng chuyện càng tệ hơn khi chúng lên hết cầu thang và mặt đất trở nên bằng phẳng, làm cho chúng phải lom khom nhiều hơn nữa.
“Và giờ ta đang đi tới cổng cung điện, không còn bậc thang nào hết,” Khăn Đỏ nói to.
Vài viên lính gác Vương quốc Charming đang tuần tra khu vực cổng vào ném cho nàng những ánh mắt lạ lùng. Nàng đang bước đi với tốc độ ốc sên và nói chuyện một mình.
“Đúng là vậy!” Froggy nói với Khăn Đỏ và vỗ lưng nàng, cố gắng khỏa lấp sự lúng túng.
“Hoàng tử Charlie, chào mừng ngài trở lại,” bọn trẻ nghe một giọng nói quen thuộc cất lên.
“Ngài Lampton,” Froggy xác nhận giúp bọn trẻ. “Rất vui được gặp ngài, mặc dù tôi ước gì chúng ta gặp nhau vào dịp khác.”
Alex và Conner trở nên căng thẳng khi biết Ngài Lampton chỉ cách chúng vài thước. Chúng nén hơi thở, sợ rằng ông cũng nghe được tiếng thở.
“Giờ ta đang đi trong Cung điện Charming,” Khăn Đỏ nói với bọn trẻ, nhưng bị Ngài Lampton bắt gặp. “Ừm… và tôi không thể tin nổi điều đó! Cảm giác như tôi vừa mới ở nhà phút trước đây thôi – thật là một chuyến đi thần tốc.”
Đó là một cách che đậy tốt, nhưng từ bên dưới bộ váy, bọn trẻ có thể cảm thấy đôi mắt ngờ vực của Lampton dán vào Khăn Đỏ.
“Người có ổn không, thưa Nữ hoàng?” Lampton hỏi cô. “Người đang đi chậm quá, người bị ốm sao?”
Alex và Conner trao đổi ánh mắt với nhau, tự hỏi làm sao Khăn Đỏ lấp liếm được chuyện này.
“Ta hoàn toàn ổn, Ngài Lampton à,” Khăn Đỏ đáp. “Chỉ vì ta chọn nhầm giày để mang đi thôi. Cái chân đang làm ta đau muốn chết được.”
Alex và Conner thở phào nhẹ nhõm. Conner vỗ lên đầu gối Khăn Đỏ để cảm ơn. Cô nàng liền đánh vào đầu cậu qua bộ váy và Conner cắn lấy tay để ngăn mình khỏi kêu ầm lên.
“Ta chỉ bị ngứa thôi,” Khăn Đỏ nói với nụ cười mím chặt.
“Mọi chuyện ở đây thế nào?” Froggy hỏi, cố gắng chuyển sự chú ý của Lampton.
“Tệ hại,” ông đáp. “Ngài chưa nghe sao?”
“Ta đoán chắc là chưa,” Froggy trả lời. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Lampton để vuột ra một tiếng thở dài lo lắng nhất mà bọn trẻ từng nghe. “Công chúa Hy Vọng vừa bị bắt cóc tối qua.”
Bọn trẻ hít mạnh, không kiềm nổi cơn sốc của mình, nhưng tiếng hít mạnh của Khăn Đỏ và Froggy đã khỏa lấp cho chúng.
“Cái gì?” Froggy kêu lên, chấn động trước tin tức về đứa cháu gái duy nhất của anh. “Bị bắt cóc ư, ý ông là sao? Bởi kẻ nào chứ?”
“Đồ Bỏ Xó,” Ngài Lampton đáp. “Có vẻ hắn ta đã trở lại làm việc cho Phù thủy Hắc Ám, chỉ có điều lần này hắn đã thành công.”
Tất cả trở nên im lặng. Dường như với mọi người, cả thế giới đã sụp đổ.
Một lúc sau, sau khi đi qua hành lang Cung điện Charming trải thảm đỏ, bọn trẻ biết chúng đã tới phòng vũ hội nhờ nhận ra sàn nhảy vàng dưới chân. Gian phòng đầy những giọng nói lo lắng và tiếng bước chân nóng nảy đi tới đi lui.
“Đây, thưa Nữ hoàng, mời người ngồi,” bọn trẻ nghe Ngài Lampton nói.
“Cảm ơn,” Khăn Đỏ đáp. “Ta sắp ngồi xuống từ từ lên một cái ghế mà người ta đã rất lịch sự mời ta…”
Bọn trẻ nổi gai ốc vì sự kém thanh lịch trong câu nói của Khăn Đỏ, nhưng ơn trời, những người khác trong phòng quá bận bịu đến nỗi họ thậm chí không nhận ra Khăn Đỏ và Froggy đã vào phòng. Cô chậm rãi ngồi lên chiếc ghế đặt phía sau, cho bọn trẻ đủ thời gian để điều chỉnh cho phù hợp với tư thế ngồi của mình, chúng ngồi xuống sàn bên cạnh. Rốt cuộc chúng cũng được thả lỏng gân cốt.
Bọn trẻ có thể nghe tiếng nói chuyện khe khẽ vang lên từ mọi góc phòng. Chúng ước gì có thể gắn những giọng nói với từng gương mặt cụ thể.
Conner thúc vào Alex và khẽ khàng chỉ vào đường may bị lơi ra mà cậu thấy trên váy của Khăn Đỏ. Cậu cẩn thận kéo nó rộng thêm và tạo ra một cái lỗ nhỏ để nhìn ra ngoài. Ở bên này, Alex cũng làm thế và rốt cuộc, chúng cũng được nhìn ra ngoài bộ váy.
Mặc dù bọn trẻ biết tất cả mọi người trong phòng, gương mặt của họ mang quá nhiều nỗi đau và niềm tuyệt vọng, gần như không thể nhận ra những vị vua và nữ hoàng đó nữa. Bọn trẻ thật xót xa khi thấy họ như thế; cuộc đời họ đã luôn là ví dụ hoàn hảo cho hạnh phúc, nhưng giờ họ đây, là nhóm người bất hạnh nhất mà bọn trẻ từng thấy.
Hoàng hậu Lọ Lem ngồi trên ngai, suy sụp ngoài sức tưởng tượng. Bàn tay nàng che đi đôi mắt sưng húp trong khi nước mắt giàn giụa trên mặt. Nàng đang được Nữ hoàng Bạch Tuyết và Nữ hoàng Rapunzel an ủi, Rapunzel lấy đuôi bím tóc dài khác thường chấm nước mắt cho Lọ Lem.
Mấy người đàn ông đi tới đi lui ở góc phòng. Đức vua Chance không lúc nào dừng chân lại, giận dữ vì con gái bị bắt đi. Đức vua Chandler và phu quân của Rapunzel đứng gần ngài, chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn ngài đau khổ. Froggy đến với họ, truyền sức mạnh cho họ với sự hiện diện của mình.
“Đêm qua chị nghe con bé khóc,” Lọ Lem kể với những người phụ nữ ngồi quanh ngai của nàng. “Chị ra khỏi giường và vào phòng con bé. Vài nữ tỳ đang trên đường đến đó, nhưng chị nhất định phải đích thân kiểm tra xem sao. Khi chị mở cửa, thứ đầu tiên chị thấy là tấm rèm đang bị gió thổi chập chờn. Chị thấy lạ lắm – chị nhớ mình không hề để cửa sổ mở - và đó là khi chị thấy hắn… lão già nhỏ thó kinh khủng đó đang bồng con gái chị!”
Những dòng nước mắt chan hòa chảy trên mặt Hoàng hậu. Rapunzel xoa xoa lưng nàng và Bạch Tuyết siết tay nàng thật chặt.
“Hít thở đi nào, Lọ Lem, hít thở đi,” Bạch Tuyết bảo nàng.
Lọ Lem lấy hơi và tiếp tục kể. “Hắn nhìn thẳng vào mắt chị và nhảy qua cửa sổ. Chị thét lên rồi chạy đến bên bậu cửa, thử xem có thể thấy họ bên dưới không, nhưng họ đã biến mất rồi,” nàng kể. “Lão già ghê tởm đó đã biến mất cùng với con gái chị!” Bạch Tuyết choàng tay ôm nàng và nàng tựa vào vai Bạch Tuyết khóc.
“Tất cả là lỗi của em,” một giọng nói yếu ớt vang lên từ bên kia gian phòng. Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng đang đứng bên cửa sổ ở cuối phòng, thẫn thờ nhìn ra cảnh vật bên ngoài.
“Em là người mà bà ta muốn, em là người bà ta tìm bắt,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói với vẻ bàng hoàng ngơ ngẩn. “Vì sao bà ta không bắt em đi? Vì sao bà ta phải làm cho mọi người khổ sở chứ?”
“Đây đâu phải lỗi của em,” Rapunzel nói.
“Chị đâu thể tự trách mình được,” Bạch Tuyết đồng tình.
Vua Chance đã kiệt sức vì đi lại và ngài rên lên giận dữ. Ngài cần ai đó để trách tội. “Cái bọn tiên vô dụng đó đâu rồi?” ngài gằn giọng hỏi. “Sao chúng vẫn chưa làm gì với chuyện này chứ?!”
Một ngọn gió nhẹ thổi qua phòng vũ hội, và ánh sáng lấp lánh đủ tất cả sắc màu của cầu vồng tràn qua gian phòng. Từ trong không khí, Hội đồng Tiên dần hiện ra.
Emerelda là người đầu tiên xuất hiện. “Chúng ta đang làm mọi thứ trong khả năng của mình,” nàng nói. Nàng cao ráo, ngăm đen, và đẹp tuyệt trần. Nàng vận một bộ váy dài màu lục bảo tiệp màu với đôi mắt và trang sức.
Sự hiện diện của Emerelda bao giờ cũng lặng lẽ mà uy nghiêm; nàng là người ta có thể tin cậy nhưng không bao giờ muốn đối nghịch.
Xanthous là người thứ hai xuất hiện và kế đến là Skylene, nàng tiên xanh lam. Nàng có làn da trắng toát, mái tóc màu trời, và bộ váy dài mang sắc biển. Một lúc sau, Tangerina xuất hiện. Nàng là vị tiên màu cam và có những con ong thật đang lượn vòng quanh tổ ong của nàng. Violette, bà tiên tím và là người cao tuổi nhất hội đồng, thình lình hiện ra gần chỗ ngồi của Khăn Đỏ và bọn trẻ.
Rosette, nàng tiên đỏ người thấp tròn với đôi má hồng, xuất hiện tiếp theo. Coral, nàng tiên hồng và cũng là người trẻ tuổi nhất, hiện ra ngay sau đó, đôi cánh nhỏ xíu giữ nàng lơ lửng trong không khí. Sự xuất hiện đầy màu sắc của các vị tiên quả là một cảnh tượng đẹp mắt, nhưng không đủ để xua đi sự ảm đạm phủ lên gian phòng.
“Bấy nhiêu vẫn chưa đủ,” Vua Chance gắt họ. “Phù thủy Hắc Ám là một trong số các người, chẳng phải vậy sao? Các người đông hơn bà ta nhiều – vì sao các người không thể đối phó với bà ta chứ?”
“Chúng ta hơn cô ta về số lượng, nhưng về quyền phép thì không,” Skylene giải thích với chất giọng du dương.
“Cô ta đã trở nên hùng mạnh ngoài sức tưởng tượng của chúng ta,” Xanthous nói thêm. “Ta sợ rằng ngay cả Bà Tiên Đỡ Đầu cũng không phải là đối thủ của cô ta.”
“Sẵn nói về Bà Tiên Đỡ Đầu, bà ấy và Mẹ Ngỗng đã đến chưa?” Emerelda hỏi, nhìn quanh phòng vũ hội. “Chúng ta cần phải bắt đầu thôi.”
Một ngọn gió nhẹ khác lại thổi qua gian phòng, lần này mang theo ánh sáng trắng lấp lánh, luồng sáng này cuộn thành vòng xoáy ở giữa phòng. Một lúc sau, bà nội của bọn trẻ hiện ra, đũa thần giơ cao.
Bọn trẻ lo lắng nhìn nhau. Giờ, khi bà của chúng đã đến, chúng chính thức đang ở cùng một phòng với tất cả những người mà chúng muốn tránh mặt.
“Thứ lỗi cho ta vì đã đến muộn,” Bà Tiên Đỡ Đầu mở lời và lịch sự chào mọi người trong phòng với một cái gật đầu nhẹ. “Ta gặp chút rắc rối ở Thế giới Bên Kia.”
Bọn trẻ chưa bao giờ nghe thế giới của chúng được gọi bằng một cái tên nào khác ngoài nhà; thật lạ khi được biết nó có một tên gọi hẳn hoi, dù không ngạc nhiên mấy. Từ bấy đến nay, các vị tiên còn gọi thế giới đó bằng những cái tên gì nữa nhỉ?
“Quàng Khăn Đỏ, chao ôi, thật là một bộ váy ấn tượng đấy!” Bà Tiên Đỡ Đầu thốt lên khi trông thấy Khăn Đỏ trong bộ váy quá cỡ.
Alex và Conner có thể nghe được tiếng tim đập thình thịch của nhau, kinh hoàng với ý nghĩ mình sắp bị phát hiện.
“Vâng,” Khăn Đỏ căng thẳng đáp, động não nhanh hết sức có thể. “Chúng ta cần phải ăn vận đẹp nhất trong khi thế giới rơi vào tình trạng tồi tệ nhất… để nâng cao nhuệ khí ạ.”
“Phải, ta cho rằng nói thế cũng có lý,” Bà Tiên Đỡ Đầu nói nhưng có vẻ không bị thuyết phục hoàn toàn.
“Với tất cả lòng tôn trọng của mình, ta nghĩ đây không phải là lúc thích hợp để bàn chuyện áo xống và Thế giới Bên Kia,” Đức vua Chance nói, mỗi giây phút không được gặp con gái, ngài càng thêm nóng nảy.
“Mẹ Ngỗng sẽ đến dự họp chứ?” Emerelda hỏi, đưa mọi người trở lại với cuộc họp.
Bà của bọn trẻ gác lại chủ đề váy áo của Khăn Đỏ. “Không, bà ấy ở lại Thế giới Bên Kia,” bà đáp. “Các cháu của ta đã mất tích, vì vậy, bà ấy đồng ý tiếp tục tìm kiếm bọn trẻ trong khi chúng ta thảo luận.”
“Chuyện đó thật kinh khủng,” Khăn Đỏ nói, lắc đầu quầy quậy, có lẽ là hơi quá. “Tôi hy vọng chúng vẫn ổn, tôi rất yêu quý hai người bạn nhỏ ấy.”
Alex và Conner đồng loạt đảo tròn mắt.
“Mọi người đều đã có mặt ở đây rồi chứ?” Bà Tiên Đỡ Đầu hỏi, vẫn không rời mắt khỏi Khăn Đỏ.
“Tất cả đã có mặt, trừ giới yêu tiên, thưa bà,” Ngài Lampton thông báo từ cánh phòng. “Chúng tôi đã gửi lời mời họp đến Đế quốc Yêu tiên, nhưng họ quyết không tham dự, cho rằng tình hình hiện tại không liên quan gì tới họ.”
Vua Chandler thở dài. “Bình thường thôi,” ngài nói. “Bọn yêu tiên chẳng bao giờ nhúng tay vào trừ khi bắt buộc phải thế.”
“Cảm ơn, Ngài Lampton,” Bà Tiên Đỡ Đầu tiếp lời. “Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi.”
Vua Chance giận dữ bước tới trước bà. “Hãy cho chúng tôi biết vì sao không ai chặn đứng được Phù thủy Hắc Ám! Vì sao các người lại kém cỏi đến vậy?” ngài gầm lên.
Bà Tiên Đỡ Đầu nhìn Vua Chance với vẻ cảm thông quen thuộc. “Chance, ta sợ rằng ta không có câu trả lời cho ngài. Ta cũng ít hiểu về Ezmia như mọi người vậy.”
“Vậy thì hãy cho chúng tôi biết những gì bà biết,” Vua Chance ra lệnh. “Con quái vật này từ đâu tới? Mụ ta muốn gì?”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng bước một bước về phía Bà Tiên Đỡ Đầu. “Con tình nguyện tự nộp mình nếu đó là cái bà ta muốn?”
“Con yêu, con không có lỗi gì trong chuyện này cả,” Bà Tiên Đỡ Đầu đáp. “Ta e rằng ta chính là người phải chịu trách nhiệm hoàn toàn. Nếu không phải vì ta, Ezmia đã không đến được đây.”
Tất cả các vị tiên đều cúi đầu, biết rằng Bà Tiên Đỡ Đầu đang nói sự thật.
“Ý mẹ là gì, hả mẹ Tiên Đỡ Đầu?” Lọ Lem hỏi. “Một người như mẹ hẳn không thể nào có dính líu gì với một sinh vật như thế, phải không?”
Bà Tiên Đỡ Đầu nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, quyết định xem nên bắt đầu từ đâu. Có rất nhiều điều cần kể nhưng không đủ thời gian nói hết.
“Mọi chuyện bắt đầu từ nhiều thế kỷ trước, vào một trong những chuyến đi đầu tiên của ta đến Thế giới Bên Kia,” Bà Tiên Đỡ Đầu giải thích. “Đó là một giai đoạn khủng khiếp của thế giới đó; nhìn đâu cũng chỉ thấy bệnh tật và chiến tranh. Ngày nay, họ gọi nó là thời kỳ Đêm Trường Trung Cổ, không còn mô tả nào chính xác hơn thế nữa. Có những khi, khói bụi từ những cuộc tàn phá dày đặc đến nỗi mặt trời bị che khuất trong nhiều ngày liền.
“Ta tìm thấy một bé gái đơn độc giữa rừng, con bé chưa tròn năm tuổi. Nó đang khóc, toàn thân phủ đầy tro bụi. Con bé bảo ta rằng tên nó là Ezmia và nó sống trong một ngôi làng gần đó. Cũng như nhiều ngôi làng khác lúc bấy giờ, làng của con bé bị một nhóm lính hung hãn đánh chiếm. Chúng tràn qua làng và giết hết tất cả mọi người trên đường chúng đi qua, kể cả gia đình con bé.
“Bọn lính tìm thấy Ezmia đang trốn trong một cái nhà kho. Khi chúng định làm hại nó, con bé đã tự bảo vệ mình bằng phép thuật. Con bé kể rằng nó đã tay không làm bùng lên một ngọn lửa khổng lồ, thiêu rụi cả ngôi làng và bọn lính cùng với nó. Đứa bé đưa ta đến ngôi làng để ta tận mắt thấy thiệt hại từ vụ cháy, và cảnh tượng thật khủng khiếp. Không chỉ có dân làng bị mất mạng mà hàng dặm đất đai quanh đó cũng bị hủy hoại. Lúc đó, ta biết rằng con bé không phải là đứa trẻ bình thường.
“Phép thuật bao giờ cũng là một điều vô cùng bí ẩn, nhưng ta hết sức ngạc nhiên khi một đứa bé ở chiều không gian khác lại sở hữu quyền năng ấy. Bất kể vì lý do gì đi nữa, phép màu đã tìm đến đứa trẻ này và cứu lấy mạng sống con bé, và ta tin chẳng phải ngẫu nhiên mà ta tìm thấy nó.
“Ta không nghĩ con bé có thể sống sót khi chỉ có một mình nơi Thế giới Bên Kia nên đã đưa nó đến thế giới chúng ta. Ta biết con bé là người đặc biệt vì khi chúng ta đến Vương quốc Tiên, đàn kỳ lân đã cúi chào nó,” Bà Tiên Đỡ Đầu kể.
Conner nhìn sang chị. Đàn kỳ lân cũng đã cúi chào chúng khi chúng đến Vương quốc Tiên lần đầu – thế nghĩa là gì?
“Ezmia lớn lên ở đó,” Bà Tiên Đỡ Đầu tiếp tục. “Chúng ta dạy cho con bé cách sử dụng phép thuật và nó đã trở thành một nàng tiên. Quyền năng của nó ngày một lớn và con bé đã chứng minh cho chúng ta thấy nó là một trong những nàng tiên xuất chúng nhất mà Vương quốc Tiên từng có.”
“Ezmia cũng là cô gái tốt bụng nhất, chân thành nhất và giàu tình thương nhất mà ta từng biết. Con bé rất biết ơn ta khi đã đưa nó đến thế giới này và nó có được niềm vui to lớn từ việc giúp đỡ mọi người. Ta yêu thương nó như con ruột và con bé đã trở thành người học việc của ta. Ta vẫn tin rằng khi phải ra đi, ta có thể yên lòng để thế giới này vào tay con bé. Ta chắc chắn nó sẽ trở thành Bà Tiên Đỡ Đầu tiếp theo. Chúng ta đã lập ra Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi với hy vọng rằng một ngày kia, con bé sẽ đứng ra lãnh đạo.
“Nhưng khi trưởng thành, Ezmia đã thay đổi. Có nhiều chuyện xảy ra nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta – những chuyện chúng ta không thấy được – và Ezmia đã trở thành một cô gái hoàn toàn khác. Cô ta trở nên hằn học và nhẫn tâm; mối quan tâm của Ezmia dành cho cuộc sống của tiên tan biến hoàn toàn. Giúp đỡ mọi người trở thành một nghĩa vụ nhàm chán và Ezmia bắt đầu lạm dụng phép thuật của mình.
“Buổi họp chính thức đầu tiên của Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi là lúc ta nhận ra Ezmia không còn là cô bé con mà ta đã cứu sống ở Thế Giới Bên Kia nữa. Chúng ta vẫn chưa chính thức cử ra người lãnh đạo liên minh, nên ta đứng ra chủ trì cuộc họp. Bọn quỷ lùn và yêu tinh đã bị đưa vào lãnh địa riêng nhưng chúng vẫn tiếp tục bắt người vô tội từ các vương quốc khác làm nô lệ - ta đã hỏi hội đồng xem giải pháp tốt nhất là gì.
“Ezmia buột miệng, ‘Vì sao chúng ta không dìm chết tất cả bọn chúng? Dòng suối Thumbelina gần như chảy qua lãnh địa của chúng; chỉ cần làm vỡ một cái đập và thế là xong. Chúng ta có thể làm như đó là một tai nạn. Ezmia có vẻ thực tình thích thú với ý tưởng đó.
“Lẽ dĩ nhiên, sau những lời nói bột phát như vậy, chúng ta không thể cử Ezmia làm người đứng đầu liên minh như dự định. Thay vào đó, chúng ta giao trọng trách cho Emerelda và Hội đồng Tiên. Khi Ezmia phát hiện mình bị thay thế, cô ta đùng đùng nổi giận. Ezmia tuông ra những lời thóa mạ, rời khỏi cả liên minh và Hội đồng Tiên. Ezmia thay đổi diện mạo hoàn toàn và không muốn được biết đến như là một nàng tiên nữa, thay vào đó, cô ta tự cho mình là một phù thủy.
“Lần tiếp theo chúng ta chạm trán Ezmia là vào ngày lễ chúc phúc cho Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Cô ta không được mời, nhưng chúng ta biết thế nào rồi Ezmia cũng tới. Chúng ta phát hiện Đồ Bỏ Xó đã làm việc cho Ezmia khi hắn ta tìm cách bắt cóc Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nên đã gặp mặt đối chất với cô ta. Ezmia mất bình tĩnh và nổi cơn thịnh nộ, nguyền cho công chúa phải chết khi bị cây kim trên một chiếc xa quay đâm phải.
“Tuy nhiên, ta biết rằng lời nguyền không chỉ ảnh hưởng tới Người Đẹp Ngủ Trong Rừng; quyền phép của Ezmia quá mạnh nên cơn thịnh nộ nhường ấy không thể chỉ nhắm vào một đứa trẻ vô tội được. May thay, ta có thể chuyển đổi lời nguyền thành thần chú ngủ say vô hại, và khi công chúa bị kim đâm vào tay như dự đoán, cả vương quốc đã bị ảnh hưởng, đúng như nghi ngờ của ta.
“Ezmia biến mất sau lễ chúc phúc và chúng ta không bao giờ thấy cô ta nữa. Chúng ta đã tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy dấu vết nào. Sau đó, lời đồn đại rằng Ezmia đã bị đầu độc bằng chính thứ độc dược đã khiến cho Vương quốc Đông Phương trở nên trơ trụi đến tai chúng ta – chúng ta nghĩ rằng chắc hẳn phù thủy này đã chết và ngừng cuộc tìm kiếm. Đáng tiếc là chúng ta đã nhầm.
“Một năm trước, các cháu của ta tình cờ phát hiện lối vào thế giới này và mất tích. Khi đi tìm các cháu, ta phát hiện một điều rất đáng lo ngại; cỏ dại bắt đầu mọc ở những nơi từng nở đầy cỏ hoa của vùng Đông Bắc: Vùng đất đã khỏi nhiễm độc và hồi sinh – nhưng chất độc đã tiêu diệt tất cả những gì tốt đẹp nảy nòi trên đất đai nơi đó và cỏ dại đã chiếm lấy chỗ của chúng.
“Lúc đó, ta biết rằng chẳng bao lâu nữa Ezmia sẽ tái xuất. Ta cảnh báo cho Hội đồng Tiên ngay lập tức và chúng ta đã nỗ lực tìm kiếm phù thủy này suốt cả năm qua, nhưng không tìm thấy dấu vết gì hòng dẫn chúng ta theo đúng hướng. Chỉ đến đợt tấn công gần đây của cô ta vào Vương quốc Đông Phương, chúng ta mới tin chắc Ezmia đã trở lại.
Mọi người trong phòng vũ hội trở nên căng thẳng sau khi nghe câu chuyện về Ezmia.
“Và vì sao mà bây giờ chúng ta không thể chặn đứng mụ ta?” Vua Chance gặng hỏi. “Nếu bùa chú của mụ ta có thể được chuyển hóa khi đó, tại sao bây giờ chúng ta không đối phó với chúng được nữa?”
“Đó là điều ta đang cố gắng nói với ngài đây,” Bà Tiên Đỡ Đầu nói. “Những điều con bé biết đều là do chúng ta dạy nó – chúng ta dạy nó cách sử dụng phép thuật xuất phát từ trái tim; chúng ta dạy nó phát huy phép thuật từ nguồn gốc tốt lành – đó là lý do mà tất cả các bùa chú mà con bé từng sử dụng có thể được chuyển hóa. Nhưng khi con bé bị đầu độc, tất cả những gì tốt đẹp trong tâm hồn nó đã bị triệt tiêu. Giờ đây, sức mạnh của Ezmia xuất phát từ bóng tối và lòng căm hận, những thế lực mà giới tiên chúng ta không phải là đối thủ - và tin ta đi, Ezmia có rất nhiều mối căm hờn.”
Alex và Conner không thể tin nổi điều bà đang nói. Bà đang ám chỉ rằng họ không thể ngăn Phù thủy Hắc Ám lại sao?
“Vậy… chúng ta phải làm gì?” Bạch Tuyết hỏi.
Bà Tiên Đỡ Đầu cúi nhìn xuống sàn, ghét phải nói ra cái điều mà mọi người ghét phải nghe. “Ta không biết,” bà đáp khẽ.
Và với lời nói đó, mọi hy vọng còn lại đều tan biến. Như thể Bà Tiên Đỡ Đầu vừa bảo họ rằng đã đến hồi tận thế.
Bỗng nhiên, tất cả cửa sổ bật tung ra và một luồng kình phong thốc vào phòng vũ hội, đẩy Người Đẹp Ngủ Trong Rừng ngã xuống đất. Một tia chớp khổng lồ giáng vào sàn phòng mạnh đến nỗi cả cung điện rung lên, và trong ánh sáng chói lòa đó, Phù thủy Hắc Ám hiện ra.
Mụ ta là người có phong thái uy nghiêm nhất mà bọn trẻ từng thấy. Mái tóc và áo choàng của mụ bồng bềnh tuôn chảy qua phòng vũ hội, và mặc dù môi không cử động, đôi mắt mụ vẫn lóe lên một nụ cười tàn nhẫn bên dưới hàng mi dài.
“Hy vọng ta không tới trễ,” Ezmia nói. “Ta rất thích một câu chuyện hay, nhất là khi nó là chuyện của ta.”
Alex và Conner bíu chặt lấy nhau bên dưới bộ váy của Khăn Đỏ. Mọi người trong phòng đều đông cứng trong cơn hoảng sợ.
“Đừng có bảo ta là các người lại tiệc tùng mà không mời ta lần nữa đấy,” Ezmia nói, trừng mắt nhìn tất cả những vị hoàng thân quốc thích và thần tiên xung quanh. “Các người hẳn phải nhận được một bài học từ cái lần dám gạt bỏ ta trước đây rồi chứ.”
Một nụ cười nham hiểm xuất hiện trên gương mặt mụ ta. Lọ Lem là người duy nhất dám hành động. Nàng bật dậy khỏi ngai và chạy thẳng tới chỗ Phù thủy Hắc Ám, nắm tay giơ cao. Vua Chandler và Froggy nhanh chóng giữ nàng lại, nhưng đà lao tới của nàng quá mạnh nên phu quân của Rapunzel cũng phải giúp họ giữ lấy nàng.
“Phù thủy Hắc Ám xấu xa!” Lọ Lem gào lên, vùng vẫy chống lại những người anh em chồng của nàng. “Có phép thuật hay không, ta cũng sẽ xé xác ngươi nếu ngươi dám làm tổn thương con gái ta!”
Ezmia chỉ phá lên cười.
“Ngươi đã làm gì với con gái của chúng ta, đồ quái vật?!” Vua Chance thét. Emerelda và Skylene đặt tay lên vai ngài để ngăn ngài nhào tới chỗ Phù thủy Hắc Ám.
“Con bé còn sống… bây giờ thì thế,” Ezmia đáp và thản nhiên ngắm nghía móng tay của mình. “Ta hy vọng chúng ta không oán giận gì nhau. Ta sẽ trả con bé lại cho các người khi xong việc với nó… có lẽ thế.”
“Ngươi muốn gì với Công chúa Hy Vọng, Ezmia?” Bà Tiên Đỡ Đầu hỏi.
Ezmia liếc nhìn Bà Tiên Đỡ Đầu và đi vòng quanh bà, dò xét tỉ mỉ người thầy của mình ngày trước. “Ồ, chẳng phải chính là Bà Tiên Đỡ Đầu nổi tiếng đây sao,” mụ nói. “Trông bà hơi già đấy, Bà yêu quý. Có chuyện gì làm bà bận tâm à? Chuyện gì khiến bà lo lắng thế?”
“Đừng tỏ ra xấc xược, Ezmia, đó là sắc thái mà ngươi chưa bao giờ giỏi thể hiện cả,” Bà Tiên Đỡ Đầu bảo.
Ezmia cau mày với vẻ mỉa mai. “Bà rất giỏi khoác lên mình cái vẻ uy nghi giả dối, nhưng ta biết rõ bà lắm,” mụ úp mở. “Bà đã cho bọn chúng biết ta lấy được cái gì của bà chưa? Hay bà giữ kín phần đó không kể vì sợ rằng chúng sẽ thêm lo lắng khi biết bà cũng kinh hoàng không kém chúng?”
Bà Tiên Đỡ Đầu im lặng, không tham gia vào trò chơi của Ezmia.
Được thôi, ta sẽ bảo cho chúng biết,” Ezmia nói và quay lại nhìn những người còn lại trong phòng. “Ta đã bắt được cháu gái của bà ta.”
Mọi người trong phòng đồng loạt há hốc miệng, kể cả bọn trẻ. Bà ta đang nói về cái gì vậy? Alex tự hỏi. Bà Tiên Đỡ Đầu cũng tỏ vẻ bối rối, bà tự hỏi lẽ nào Phù thủy Hắc Ám đã bắt được cả Alex và Charlotte.
“Cháu gái của ta ư?” Bà Tiên Đỡ Đầu hỏi lại.
Ezmia đảo tròn mắt. “Ôi, đừng tỏ vẻ ngạc nhiên thế,” mụ ta bảo. “Ta đã bắt con bé đi mấy tuần trước rồi – bà hẳn phải biết chứ. Ta đã để lại cho bà nhiều manh mối mà.”
Bà Tiên Đỡ Đầu nhìn Ezmia với vẻ mặt bình tĩnh nhất mà bà có thể trưng ra. “Làm sao ngươi bắt được nó?” bà hỏi.
“Cũng đơn giản như hầu hết những việc khác đối với ta thôi,” Ezmia vừa đáp vừa nhún vai. “Ta đã lấy cắp cuốn sách của bà, cái cuốn sách cũ với lịch sử của chúng ta trong đó, cánh cổng. Ta đã phù phép nó và lôi được con bé thẳng tới chỗ ta từ Thế giới Bên Kia. Ta nói, ‘Hãy mang đến cho ta con bé nhà Bailey từ nơi gia đình Bailey quý hóa của Bà Tiên Đỡ Đầu sinh sống’ và chỉ có thế. Con bé ngu ngốc, thậm chí không giả vờ là ai đó khác – ngay từ đầu đã nói cho ta biết chính xác nó là ai.”
Alex nắm lấy tay Conner và chúng nhìn vào mắt nhau.
“Bà ta tưởng mẹ là chị!” Alex thì thầm với em trai.
“Chắc mẹ đã giả vờ là đúng như thế!” Conner thì thầm lại. “Nhưng vì sao mẹ lại bị bắt thay vì chị nhỉ?”
Alex siết lấy vai em khi câu trả lời lóe lên trong óc cô bé. “Conner, chị đang ở lớp học khi mẹ mất tích. Chị đang ở thị trấn bên cạnh – chị không có mặt ở nơi sinh sống của nhà ta! Đó là lý do mà bà ta bắt được mẹ thay vì chị!”
Bà Tiên Đỡ Đầu bắt đầu gật gù khi đi đến kết luận tương tự bọn trẻ. Bà nhìn sang Khăn Đỏ và một lần nữa đưa mắt nhìn xuống bộ váy khổng lồ của cô gái. Bọn trẻ có thể thề rằng bà đang nhìn thẳng vào chúng – bà biết chúng ở dưới đó rồi sao? Dù bà biết hay không biết điều gì đi nữa, thì giờ đây, Bà Tiên Đỡ Đầu cũng vững dạ hơn khi biết Phù thủy Hắc Ám đã phạm một sai lầm nghiêm trọng.
“Ta phải thừa nhận là ngươi đã làm bọn ta chú ý đấy,” Bà Tiên Đỡ Đầu nói, nhanh chóng quay lại đối mặt với Ezmia. “Vậy ngươi muốn gì ở chúng ta? Vì sao ngươi lại cho chúng ta cái vinh dự được gặp ngươi tối nay?”
Một nụ cười đe dọa xuất hiện trên gương mặt Phù thủy Hắc Ám; đây là điều mà mụ ta đã chờ đợi suốt hai thế kỷ để tuyên bố với họ.
“Hẳn các ngươi đã đoán ra, ta đã quyết định thâu tóm thế giới,” Ezmia nói như thể đó là chuyện hiển nhiên, vừa nói vừa ngáp. “Nhưng thay vì tiếp tục cho các ngươi chứng kiến quyền năng to lớn của ta, ta quyết định cho các ngươi cơ hội để khiến cho cuộc đời tất cả chúng ta dễ dàng hơn. Ta muốn tất cả hãy thoái vị và tự nguyện giao vương quốc của các ngươi cho ta.”
Cả gian phòng bùng nổ vì giận dữ. Cánh đàn ông lại phải giữ lấy Lọ Lem lần nữa.
“Không bao giờ!” Vua Chance quát lớn, thay lời tất cả những người có mặt trong phòng.
“Một vương quốc đã bị phá hủy và mạng sống của một nàng công chúa đang bị đe dọa mà các người vẫn còn do dự à?” Ezmia vừa nói vừa lắc đầu. “Ta sẽ thâu tóm tất cả - đó là điều không thể tránh khỏi. Ta đang cho các ngươi cơ hội đường hoàng chấp nhận thất bại; khôn ngoan thì hãy nắm bắt nó.”
Không ai dám di chuyển hay phát ra tiếng động gì dưới cái nhìn đe dọa của Ezmia. Mụ ta quay sang Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, nàng vẫn còn ngồi xệp trên sàn, run rẩy dưới cái nhìn của Phù thủy Hắc Ám.
“Vì sao ngươi không làm trước, hả Người Đẹp Ngủ Trong Rừng?” Ezmia gợi ý. “Hãy cho những người bạn hoàng gia của ngươi thấy việc đó dễ đến thế nào. Vương quốc của ngươi phải chịu đựng đủ rồi, ngươi không nghĩ thế sao? Hãy làm giảm nỗi đau khổ của họ - hãy làm thế vì nhân dân ngươi, vì chồng ngươi. Nếu ngươi giao vương quốc cho ta, ta sẽ thu hồi đám cây cối phép thuật. Chúng ta có thỏa thuận với nhau được hay không?”
Tất cả đều im lặng trong khi Người Đẹp Ngủ Trong Rừng trầm ngâm trước cái quyết định khó khăn ấy. Bạch Tuyết và Rapunzel lắc đầu, thuyết phục nàng không nên đầu hàng. Cuối cùng, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đứng dậy và chậm rãi bước đến đứng sau Bà Tiên Đỡ Đầu.
“Ta có liên kết với ai thì cũng là để chống lại ngươi,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng tuyên bố. “Và người dân của ta cũng kỳ vọng ta làm thế.”
Tất cả các vị tiên và đức vua, nữ hoàng nhìn nhau, được sự dũng cảm của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng thúc đẩy. Từng người một, họ băng qua phòng vũ hội và đến đứng sau Bà Tiên Đỡ Đầu, cho Phù thủy Hắc Ám thấy lòng trung thành của họ đặt nơi đâu.
Ezmia mất tự chủ vì cơn cuồng nộ đang dâng lên. Bọn trẻ đoan chắc chúng có thể thấy những ngọn lửa nhỏ rực lên trong đôi mắt Phù thủy Hắc Ám. “Các ngươi đang phạm phải sai lầm lớn nhất khi tại vị đấy,” mụ bảo. “Nhưng đừng lo – các ngươi sẽ không còn tại vị lâu đâu.”
Bà Tiên Đỡ Đầu vững tin tiến lên vài bước về phía Ezmia. “Không ai trong phòng này có thể ngăn chặn ngươi, Ezmia,” Bà Tiên Đỡ Đầu nói và liếc nhìn về phía bọn trẻ. “Nhưng ta rất có lòng tin rằng một ai đó chưa lộ diện sẽ tìm được cách.”
Alex và Conner nhìn nhau. Bà lựa lời rất cẩn thận – bà đang nói về chúng sao?
Cơn thịnh nộ của Ezmia chuyển thành sự thích thú và bà ta cất lên một tràng cười. “Ta hiểu rồi,” mụ nói. “Tất cả các ngươi nghĩ rằng các ngươi được an toàn khi đứng sau Bà Tiên Đỡ Đầu quý hóa của các ngươi. Được rồi, trong trường hợp các ngươi tưởng nghĩ rằng những lời hứa hẹn của bà ta là đủ để cứu lấy các ngươi… cho phép ta đính chính nhé!”
Ezmia vươn tay về phía Bà Tiên Đỡ Đầu và một tia chớp chói lòa tóe ra từ đó. Nó đánh vào Bà Tiên Đỡ Đầu và bà biến mất. Một chiếc lọ màu ngọc lam xuất hiện trong tay Phù thủy Hắc Ám và hình dáng mờ ảo của Bà Tiên Đỡ Đầu hiện ra trong đó.
“Các ngươi sẽ làm gì đây khi ta đã lấy được linh hồn của Bà Tiên Đỡ Đầu?!” Ezmia quát hỏi những người trong phòng.
Alex và Conner điên cuồng vùng vẫy trong bộ váy của Khăn Đỏ. Alex phải giữ em trai lại vì cậu cố gắng lao tới chỗ Phù thủy Hắc Ám như Lọ Lem đã làm.
“Mụ ta bắt được bà rồi!” Conner thì thầm, khẩn nài chị hãy buông cậu ra. “Mụ ta bắt được bà rồi!”
“Chúng ta không thể để mụ biết chúng ta ở đây, Conner!” Alex thì thầm với cậu.
“Hãy coi đây là lần cuối ta cảnh cáo các ngươi,” Ezmia tuyên bố trước mọi người. “Ta sẽ tiếp tục tấn công các vương quốc cho đến khi các ngươi đầu hàng. Để xem các ngươi sẽ đứng về phía nào khi toàn thể nhân dân của các ngươi van nài các ngươi hãy chấm dứt nỗi thống khổ cho chúng. Những ngày hạnh phúc mãi mãi của các ngươi chấm dứt rồi.”
Một tia chớp khổng lồ khác đánh vào cung điện và Phù thủy Hắc Ám biến mất, mang cả Bà Tiên Đỡ Đầu đi.
Mọi người trong phòng trở nên trắng nhợt như Bạch Tuyết vậy. Bọn trẻ đông cứng dưới bộ váy của Khăn Đỏ với trái tim tan nát. Không ai biết phải làm gì. Tất cả những ông vua, nữ hoàng, và các vị tiên đều đưa mắt tìm kiếm chút lạc quan trong mắt người khác, nhưng không thấy.
Lần đầu tiên trong lịch sử, những người đứng đầu thế giới cổ tích hoàn toàn bất lực.