← Quay lại trang sách

Chương 13 - Lọ Linh Hồn.

Sâu trong Rừng Chú Lùn, nơi mà cây cối và cây bụi mọc dày nhất, là một túp lều nhỏ khuất khỏi tầm mắt những kẻ lại qua. Một bà phù thủy tên Hagatha từng sống trong túp lều đó nhiều năm trước đã khôn khéo trồng một bức tường bụi gai xung quanh nhà, khiến cho nó gần như không thể bị phát hiện. Và mặc dù bà phù thủy đã chết từ lâu, túp lều đang có nhiều cư dân hơn bao giờ hết.

Phù thủy Hắc Ám đã biến túp lều thành nhà của mụ sau khi phục hồi quyền phép. Trông bề ngoài thì nó vẫn vậy, chỉ có hai cửa sổ và mái bằng cỏ khô, nhưng nó đã được phù phép để biến thành một ngôi nhà rộng rãi khi có người bước qua ngưỡng cửa.

Nó có nhiều phòng ốc rộng lớn với trần cao và tường bằng đá đen. Một lò sưởi lớn làm từ thạch anh tím, bên trong, những ngọn lửa tím đang thiêu đốt một đống củi có hình những chiếc đầu lâu. Đồ đạc làm từ những con nhím quái dị và da kỳ nhông. Một chùm đèn làm từ răng của nhiều loại thú khác nhau treo lủng lẳng trên trần nhưng không hề phát sáng.

Thông thường, nó là một chốn yên tĩnh, nhưng hôm nay, tiếng khóc ré của một đứa bé vang dội qua những hành lang của nó.

“Nín đi, Công chúa nhỏ,” Đồ Bỏ Xó dỗ dành. Công chúa Hy Vọng to gần bằng nửa người ông ta, nhưng ông vẫn đu đưa đứa bé một tuổi trong tay, cố gắng vỗ về bé.

“Mẹ,” công chúa khóc thét lên. “Mẹ!”

“Cháu không thể gặp mẹ được, ta e là thế,” Đồ Bỏ Xó bảo đứa trẻ, và cô bé khóc ré lên thêm.

“Đứa bé đã khóc suốt một ngày rồi,” bà Charlotte Bailey nói vọng lên từ cuối phòng. “Ông có thể giao bé cho tôi được không?” Mẹ của Alex và Conner bị nhốt trong một chiếc lồng chim lớn đung đưa cách mặt đất vài thước.

“Cái gì làm cô nghĩ cô có thể làm nó nín khóc?” Đồ Bỏ Xó vặt lại. Ông đã kiệt sức vì phải chăm sóc cô bé suốt ngày qua.

“Tôi là một y tá – đó là công việc của tôi,” bà đáp.

Charlotte vẫn đang mặc bộ đồng phục y tá. Bà vừa làm xong ca đêm ở bệnh viện nhi thì một luồng sáng bí ẩn cuốn lấy bà và đưa bà tới thế giới cổ tích. Charlotte sớm nhận ra rằng kẻ mang bà đến đây đang nhắm vào con gái bà, và để bảo vệ Alex, Charlotte đã vờ như mình chính là con bé.

Không có vẻ gì là Công chúa Hy Vọng sẽ sớm nín khóc cả. Biết rằng không nên làm thế nhưng Đồ Bỏ Xó vẫn chuyền công chúa cho Charlotte qua chấn song của cái lồng. Ông không quan tâm Ezmia sẽ giận dữ ra sao khi thấy đứa trẻ trong tay một tù nhân khác; ông chỉ muốn tiếng khóc ngừng lại. Đồ Bỏ Xó chưa bao giờ giỏi dỗ dành trẻ con.

“Nín đi, nín đi, bé con,” Charlotte dỗ và vuốt ve những lọn tóc nâu vàng của đứa trẻ. “Mọi chuyện rồi sẽ ổn cả, mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.”

Phải mất một lúc lâu nhưng rồi Công chúa Hy Vọng cũng nín khóc trong vòng tay người mẹ dịu dàng của Charlotte, bé thiếp đi lần đầu tiên kể từ khi bị bắt. Tất cả những gì công chúa nhỏ cần là sự âu yếm của một người mẹ.

Đồ Bỏ Xó vô cùng nhẹ nhõm khi được yên tĩnh; ông có thể ngủ li bì suốt ba ngày nếu được phép. Charlotte quan sát người đàn ông nhỏ thó này. Ông không có vẻ gì là tàn nhẫn như chủ nhân của mình. Ông có vẻ bề ngoài của một người đàn ông hiền từ và tốt bụng.

“Thì ra ông là Đồ Bỏ Xó?” bà hỏi ông.

“Phải,” ông đáp với một cái nhún vai hối hận, hổ thẹn vì cái danh tiếng đi cùng với tên mình.

“Ông thật sự đã quay sợi thành vàng cho cô gái đó à, như trong chuyện kể?” Charlotte thắc mắc.

“Đúng là tôi đã làm thế,” Đồ Bỏ Xó thừa nhận.

“Và ông thật sự đã cố cướp đứa con đầu lòng của cô ấy sao?” Charlotte gặng hỏi, cảm thấy chuyện đó thật khó tin.

Đồ Bỏ Xó thở dài nặng nhọc. “Đó là điều Ezmia muốn tôi làm,” ông đáp. “Nhưng tôi đã không thể làm tới cùng. Tôi đã bảo cô gái – khi đó cô ấy đã trở thành hoàng hậu rồi – rằng tôi sẽ miễn cho cô ấy khỏi phải thực hiện lời hứa của mình nếu cô ấy có thể đoán được tên tôi.”

“Và theo như tôi nhớ thì cô ấy đã làm được,” Charlotte nói. Bà đã nghe câu chuyện đó từ rất lâu rồi.

“Tôi đã đảm bảo sao cho cô ấy làm được,” Đồ Bỏ Xó thú nhận. “Tôi phát hiện có một người lính theo dõi mình. Tôi đã nhảy quanh đống lửa, gào toáng tên mình cho cả khu rừng cùng nghe.”

“Vậy ông đã cố tình làm mọi chuyện dễ dàng hơn cho cô ấy,” bà hiểu ra. “Ông thật là tử tế.”

Một nụ cười thoáng hiện trên gương mặt Đồ Bỏ Xó, nhưng nó nhanh chóng mờ đi. “Tôi cũng nghĩ thế,” ông nói. “Đáng tiếc là sẽ chẳng bao giờ có ai biết đến việc đó cả.”

“Mọi người thường vội vã phán xét người khác,” Charlotte nói. “Và tôi cũng không khác gì. Tôi chưa bao giờ thắc mắc vì sao ông lại làm những chuyện đó; trong tâm trí, tôi tự động cho rằng ông là… là…”

“Kẻ xấu?” Đồ Bỏ Xó nói thay lời bà, không chút nao núng. Ông đã được gán cho cái tiếng đó gần hết cuộc đời.

“Phải… một kẻ xấu,” Charlotte thú thật.

Đồ Bỏ Xó cảm thấy thật thoải mái khi trò chuyện với Charlotte – quá thoải mái. Nếu ông không mệt mỏi đến thế, hẳn ông đã cảnh giác giữ kẽ hơn, nhưng ông không thể phủ nhận rằng ở Charlotte có điều gì đó rất đáng tin cậy. Họ đều là những người tốt lâm vào hoàn cảnh xấu.

“Vì sao mà người như ông lại liên quan đến người như bà ta chứ?” Charlotte hỏi và lắc đầu.

“Bởi vì tôi không may mắn khi sinh ra đã là một kẻ mơ mộng,” ông buồn bã kể. “Một người lùn sinh ra chỉ có một lựa chọn mà thôi: Trở thành thợ mỏ. Một cuộc đời sống trong những đường hầm tăm tối dưới lòng đất không phải là điều mà tôi muốn làm với cuộc đời mình. Bao giờ tôi cũng thích ở ngoài trời cùng cây cỏ và muông thú; tôi từng mơ được làm một người chăn cừu hoặc nông dân. Các anh em của tôi từng trách mắng tôi suốt ngày đêm vì thế. Họ nói rằng làm thợ mỏ là một vinh dự lớn lao và tôi đã may mắn lắm rồi. Rồi một ngày kia, Ezmia tìm đến tôi với đề nghị trở thành người học việc của bà ta.”

Đồ Bỏ Xó dụi mắt và ngồi vào một chiếc ghế làm từ da nhím, quá mệt mỏi nên không nề hà khi những cái gai cứ đâm vào mình.

Buồn cười thật,” ông nói. “Tôi đã lập tức đồng ý mà chẳng nghĩ ngợi gì, nhưng ngày nào tôi cũng hối hận vì quyết định đó.”

Charlotte cảm thấy ông thật đáng thương. Bà nhận ra rằng, dưới mái nhà này có tới ba người đang bị cầm tù.

“Trong hoàn cảnh của ông, ai cũng sẽ đồng ý thôi,” bà nói.

“Có lẽ khi đó thì thế,” Đồ Bỏ Xó đồng tình. “Nhưng giờ thì không ai dám thừa nhận điều đó cả.”

Một luồng kình phong thốc vào gian phòng. “Vì sao đứa nhỏ lại ở cùng con bé kia?” một giọng trầm trầm vang lên khiến Charlotte và Đồ Bỏ Xó giật mình. Ezmia đã bất chợt hiện ra.

Phù thủy Hắc Ám có vẻ mệt mỏi. Dáng đứng của mụ không còn thẳng tắp và mái tóc không còn bồng bềnh thoải mái như trước. Ezmia đã lên kế hoạch cho buổi tối này từ lâu lắm, và nó không đem lại kết quả như bà ta muốn.

Đồ Bỏ Xó lập tức nhảy bật ra khỏi ghế. “Công chúa Hy Vọng không chịu nín khóc,” ông giải thích. “Và tôi muốn ngôi nhà yên tĩnh khi bà trở về.”

Ezmia cau mày nhìn Charlotte và bà ôm chặt lấy công chúa nhỏ hơn. Phù thủy Hắc Ám đến bên chiếc lồng và trừng mắt nhìn họ qua chấn song như một con diều hâu đang rình mồi.

“Ngươi giỏi dỗ con nít quá nhỉ?” Ezmia ngờ vực nói.

“Tôi đã nói với bà rồi, tôi là y tá, đó là công việc của tôi,” Charlotte đáp, cử động một cách không thoải mái dưới cái nhìn trừng trừng của Phù thủy Hắc Ám. “Tôi chăm sóc cho những đứa trẻ bị bệnh ở bệnh viện.”

Ezmia nhướng mày. “Thú vị thật,” mụ nói. “Ta chưa bao giờ nghĩ rằng cháu gái của Bà Tiên Đỡ Đầu lại lớn tuổi đến thế.”

“Vâng, không phải ai cũng có phép thuật để níu kéo tuổi thanh xuân,” Charlotte đáp trả.

“Ta phải công nhận là ngươi có gan đấy,” Ezmia nhận xét. “Có lẽ cái này sẽ làm cho ngươi biết khiêm tốn đi.”

Ezmia đặt chiếc lọ thủy tinh bà ta đang cầm lên chiếc bàn gần cái lồng giam Charlotte. Charlotte kinh hoàng khi thấy hình bóng mờ ảo của Bà Tiên Đỡ Đầu ở bên trong.

“Đó là… là… bà của tôi!” Charlotte kêu lên, suýt chút nữa đã quên bà đang giả vờ là con gái mình. “Bà đã làm gì bà ấy?”

Một nụ cười xuất hiện trên gương mặt Ezmia, tương xứng với vẻ hài lòng trong ánh mắt. “Ta đã bắt giữ linh hồn của bà ta,” Ezmia đáp.

Ý nghĩ này làm Charlotte muốn bệnh. Bà không hề biết việc đó là có thể, ngay cả trong thế giới cổ tích đi nữa.

“Bà muốn làm gì với linh hồn bà ấy?” Charlotte hỏi.

“Thật ra đó là một thú vui của ta,” Ezmia đáp và bước tới bên lò sưởi. Bày ra trên bệ lò sưởi một cách kiêu hãnh là năm chiếc lọ màu ngọc lam khác, tất cả đều chứa đựng những hình hài mờ ảo.

“Bà thu thập linh hồn sao?” Charlotte hỏi. “Để bù đắp cho sự thiếu thốn linh hồn của mình à?”

Chơi chữ hay đấy,” Ezmia mai mỉa. “Ngươi biết cái câu hãy tha thứ và quên đi chứ? Ta không bao giờ đồng ý với nó – thật ra, ta thấy điều đó là không thể. Những kẻ đã bạc đãi ta rồi quên phắt ta đi, như thể hành động của chúng là vô hại – như thể ta chẳng là gì. Làm sao ta có thể tha thứ cho những kẻ như thế được?”

“Vì thế mà bà giam giữ linh hồn của họ thay vì tha thứ?” Charlotte nói.

“Đúng thế,” Ezmia đáp. “Ta cảm thấy cướp đi sự sống của chúng thì thú vị hơn là dễ dàng tha thứ. Tha thứ có nghĩa là để chúng tiếp tục sống cuộc đời chúng, không để lại hậu quả nào. Nhưng bằng cách cướp lấy linh hồn chúng và ngăn không cho chúng được hưởng bất kỳ niềm hạnh phúc nào ở tương lai, ta có thể chữa lành vết thương trong ta và tìm thấy sự bình an.”

Charlotte không thể tin nổi những điều bà đang nghe thấy.

“Bà thật lòng tin rằng người ta có thể đồng cảm với lý lẽ đó sao?” Charlotte hỏi.

Ezmia nhìn vào đám đầu lâu bốc cháy trong ngọn lửa, đắm chìm vào suy tư. “Ta không muốn thế gian này hiểu cho ta; ta muốn bọn chúng phải quỳ xuống chân ta,” bà nói.

Lời tuyên bố này làm cho trái tim Charlotte trĩu xuống. Bà tự hỏi liệu bà có bao giờ thoát khỏi nanh vuốt một kẻ mang nặng suy nghĩ như vậy không. Nhưng khi nghĩ đến các con, đến Bob, và cuộc sống mà người ta đã tước đoạt từ bà, Charlotte có thêm sức mạnh để vượt qua giai đoạn này.

“Tôi thấy thật khó tin rằng Bà Tiên Đỡ Đầu, với tấm lòng vị tha của bà ấy, lại làm điều gì đó tổn thương bà,” Charlotte nói.

“Đôi khi, sự giúp đỡ cũng tai hại như là ý muốn hãm hại,” Ezmia đáp. “Nhưng ta nghĩ rằng một người có chuyên môn là giúp đỡ người khác như ngươi chẳng thể hiểu được đâu.”

“Vậy thì hãy khai sáng cho tôi đi,” Charlotte thách thức.

Phù thủy Hắc Ám nhướng mày. “Bà Tiên Đỡ Đầu tìm thấy ta ở Thế giới Bên Kia khi ta chỉ là một đứa trẻ,” Ezmia kể. “Ta cô độc, mồ côi và đói khát. Bà ấy đưa ta đến sống giữa giới tiên trong vương quốc của họ. Họ cho ta một mái nhà, dạy ta sử dụng phép thuật một cách hiệu quả, rồi huấn luyện cho ta thành một trong những nàng tiên quyền phép nhất vương quốc.”

Charlotte lắc đầu tỏ vẻ không hiểu. “Những việc đó đâu phải là chuyện đáng căm hờn,” bà nói.

“Thành công cũng có thể làm hại ngươi như thất bại,” Ezmia tiếp tục. “Với tài năng của mình, ta càng vượt xa các vị tiên khác thì họ càng căm ghét ta. Tiên là những sinh vật đầy đố kỵ, mặc dù không ai dám nói điều đó, vì nó sẽ làm tổn hại hình tượng chúng.

“Khi Bà Tiên Đỡ Đầu tuyên bố ta là người được bà giám hộ, tất cả các vị tiên liền xa cách ta. Ta chưa bao giờ đòi hỏi mọi người phải chú ý đến ta, nhưng họ trút nỗi uất ức của họ lên ta như thể ta đã làm điều gì trực tiếp xúc phạm họ vậy. Tất các những bùa chú và phù phép của ta đều là đối tượng của những lời phê phán bất công.

Mặc dù ta đã thực hiện được nhiều điều vĩ đại, những thành tựu đó vẫn bị lờ đi vì sự biệt đãi mà ta nhận được. Ta trở nên hổ thẹn vì tài năng của mình và sự tầm thường trở thành mục đích mới của ta – ta muốn mình cũng bằng vai phải lứa với những người khác. Việc ta hạ thấp tiêu chuẩn của mình chỉ làm họ thêm cáu tiết, đến tuổi thành niên, ta lại một lần nữa đơn độc và đói khát, nhưng lần này là đói tình thương.”

Phù thủy Hắc Ám phác tay về phía những cái lọ trên bệ lò sưởi.

“Chuyện đó dẫn chúng ta tới đây,” mụ kể tiếp. “Đây là một chương truyện có can hệ mật thiết đến trái tim ta, ngươi thấy đấy, bởi vì trong những chiếc lọ đặt trên bệ lò sưởi kia là linh hồn của năm gã đàn ông đã ngu muội mà làm tim ta tan nát. Một người chưa bao giờ yêu ta, một người không thể yêu ta, một người yêu ta nhiều quá, một người chỉ yêu ta trong bí mật, và một người yêu ta không đủ …”

Ezmia cầm lên chiếc lọ nằm ngoài cùng bên trái và nhìn vào trong. Hình hài một chàng trai trẻ đeo tạp dề hiện lên trong thứ vật chất mờ ảo.

“Người Thợ Làm Bánh là mối tình đầu của ta,” Phù thủy Hắc Ám kể. “Hắn ta sống trong một ngôi làng nhỏ ở Vương quốc Charming và làm việc ở tiệm bánh của gia đình. Không kể Bà Tiên Đỡ Đầu, hắn là người đầu tiên hỏi ta có một ngày tốt lành không. Ta còn quá trẻ và dễ tổn thương – chỉ cần một nụ cười là đủ để ta đem lòng yêu hắn như điên dại. Chúng ta trở nên thân thiết và ta kể hắn nghe những bí mật và khát khao sâu kín nhất. Ta vẫn tin rằng tình yêu của chúng ta sẽ kéo dài mãi mãi.

“Không may cho ta, ta phát hiện ra hắn không thật lòng yêu mình. Ta là đối tượng của một trò chơi khăm hèn hạ - gã Thợ Làm Bánh giả vờ có tình cảm với ta chỉ để kể lại cho đám thanh niên làng khác biết mọi điều ta tâm sự. Thì ra bấy lâu, hắn đã đùa giỡn với trái tim ta.

“Ta trở lại Vương quốc Tiên, đầm đìa nước mắt. Ta hy vọng họ dành cho ta chút cảm thương, chút lòng trắc ẩn – nhưng họ chỉ cười ta. Họ sung sướng khi thấy có gì đó đẩy ta ngã khỏi cái đài cao mà ta chưa bao giờ muốn được đặt lên đó. Ngươi thấy đấy, ta đã vi phạm một điều luật bất thành văn: Những kẻ được hưởng đặc quyền không bao giờ được phép thở than.

“Không có ai để trút bầu tâm sự và không một bờ vai nào để tựa vào khóc, ta chạy vào rừng và ngã vật trên đám rễ của một cái cây. Ta nằm đó hàng giờ và khóc hết nước mắt lên lớp vỏ cây. Cái cây đó là thứ duy nhất từng an ủi ta khi đau khổ… và ta đã nhiều lần ghé lại đó.

“Qua thời gian, ta cố gắng tha thứ cho gã Thợ Làm Bánh, nhưng việc đó chỉ khiến ta thêm căm giận. Ta trở lại tiệm bánh của hắn và yêu cầu hắn xin lỗi ta. Hắn ta không chịu, bảo rằng mọi chuyện chỉ là một trò đùa trẻ con. Vì vậy ta đã phù phép cái bánh gừng hắn đang làm. Nó nhảy ra khỏi khay và chạy trốn hắn. Mọi chuyện trở nên phức tạp; cả làng đuổi theo nó nhưng thất bại.

“Thợ Làm Bánh và gia đình của hắn trở thành trò cười cho cả làng và họ mất đi tiệm bánh của gia đình… chuyện đó làm ta cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Đó là khi ta nhận ra, tỏ ra cao thượng chẳng bao giờ đem lại sự thỏa mãn như khi lấy oán báo oán cả.”

Phù thủy Hắc Ám đặt chiếc lọ của Thợ Làm Bánh xuống và chuyển sang cái bên cạnh. Một người đàn ông cầm búa với dây xích choàng qua vai xuất hiện trong lọ.

“Gã Thợ Khóa là một người đàn ông đầy mâu thuẫn,” Ezmia kể và lắc đầu. “Như một lời chứng cho nghề nghiệp của mình, hắn thích khóa những vật sở hữu của hắn lại, và ta cũng không phải là ngoại lệ. Ta có kề cận hắn chẳng qua là vì khi ấy, ta cần một thứ gì đó để chữa lành trái tim sau những tổn thương gã Thợ Làm Bánh gây ra. Hắn rất im lặng, hiếm khi hắn mở lời với ta. Hắn chẳng bao giờ nhìn vào mắt ta và khi hắn chạm vào ta… đó ít khi nào là một nghĩa cử âu yếm.

“Nhưng chắn chắc là hắn đã để lại dấu vết của hắn trên ta – đúng hơn là nhiều dấu vết. Và như một con ngốc, ta vẫn ở bên hắn, nghĩ rằng đó là kiểu tình yêu duy nhất ta đáng nhận. Khi rốt cuộc ta cũng nói lời chia tay hắn, hắn thậm chí không chớp mắt. Hắn ta đã mang trong mình quá nhiều mâu thuẫn rồi nên khi chúng ta chia tay, ta không thấy cần phải làm hắn khổ não thêm nữa. Ta giận bản thân ta nhiều hơn hắn vì đã để hắn làm mình tổn thương. Ta giữ linh hồn hắn như một lời nhắc nhở chính mình – không bao giờ để mình rơi xuống tận đáy vực thảm hại như vậy nữa.”

Charlotte và Đồ Bỏ Xó đưa mắt nhìn nhau. Họ không thể tin nổi Phù thủy Hắc Ám lại đang kể cho họ nhiều chuyện như thế, nhưng Ezmia đã đắm mình hoàn toàn vào những kỷ niệm đau lòng trong quá khứ.

Tuy nhiên, những hồi tưởng đó cũng chẳng phải hoàn toàn là để họ nghe. Việc kể cho tù nhân nghe chuyện về những người tình cũ có vẻ đã giúp Ezmia phục hồi sức mạnh sau một đêm dài. Mụ đứng thẳng hơn và mái tóc bồng bềnh đầy sinh lực trên đầu. Ngọn lửa tím trong lò sưởi của Ezmia bốc lên mạnh hơn theo từng hồi tưởng. Không nghi ngờ gì nữa; nỗi đau trong quá khứ chính là cái đã tiếp cho Phù thủy Hắc Ám sức mạnh.

Ezmia cầm lên chiếc lọ thứ ba nằm giữa bệ lò sưởi. Một người đàn ông đang thổi kèn hiện ra trong lớp mờ đục.

“Ta tưởng Nhạc Công là người tình mà ta hằng trông đợi,” Ezmia thú nhận. “Sự cuốn hút của hắn làm ta say đắm. Hắn thường xuyên làm ta vui bằng những bài thơ và khúc hát. Hắn háo hức công bố tình yêu của chúng ta cho cả thế gian cùng biết – quá háo hức. Chẳng bao lâu sau, ta nhận ra ta không phải là cái hắn yêu – mà là ý niệm về ta. Hắn muốn thế giới biết rằng hắn có mối quan hệ mật thiết với Bà Tiên Đỡ Đầu tương lai, không phải Ezmia. Hắn lợi dụng ta làm nấc thang thăng tiến.

“Tuy đã biết mục đích thật sự của hắn, ta vẫn ở bên hắn vì sợ nỗi cô đơn. Ta tặng cho hắn bao nhiêu là quà – đặc biệt là cây sáo nổi tiếng mà hắn đã dùng để đuổi hết chuột ra khỏi thành phố. Ta đã đích thân phù phép cây sáo và hy vọng rằng nó sẽ làm vị thế của chúng ta trở nên ngang hàng. Ta tưởng rằng nếu ta cho hắn cái gì đó khiến hắn cảm thấy mình cũng quan trọng không kém, hắn sẽ yêu ta thay vì danh hiệu của ta.

“Đáng buồn thay, sau chiến tích của hắn, thứ duy nhất lớn thêm là cái tôi của hắn, và nó đưa hắn đến chỗ ngoại tình cũng dễ dàng như khi hắn đưa lũ chuột ra sông. Ta biến người tình mới của hắn thành một nhạc cụ, để hắn ta có thể chơi cô ả mãi mãi như đã chơi đùa ta.”

Phù thủy Hắc Ám cầm lấy chiếc lọ thứ tư trên bệ lò sưởi. Bà ta nhìn qua cái lọ vào linh hồn của một người đàn ông đóng bộ áo giáp từ đầu đến chân.

“Người Lính là một người đàn ông rất thận trọng,” Ezmia tiếp tục. “Hắn ta giữ kín mối quan hệ giữa chúng ta. Thật dễ chịu khi được kề cận một người kín đáo như thế sau vụ việc với Nhạc Công. Sau đó, ta khám phá ra rằng sự thận trọng ấy nào phải để bảo vệ ta mà để bảo vệ chính hắn. Người Lính xấu hổ vì mối quan hệ với ta. Hắn nghĩ rằng nếu chuyện truyền ra ngoài rằng hắn đang tán tỉnh một nàng tiên, sự nghiệp của hắn sẽ bị hủy hoại và hắn sẽ không bao giờ được thăng chức tướng.

“Ta phù phép khiến bàn chân hắn bẹt ra và các khớp xương của hắn cứng lại. Hắn dành phần còn lại của đời mình canh gác cửa vào nhà bếp và chẳng bao giờ được thăng chức nữa.”

Phù thủy Hắc Ám chuyển sang chiếc lọ cuối cùng trên bệ lò sưởi. Một chàng trai trẻ đẹp mặc áo choàng và đội vương miện hiện lên trong đó. Ezmia nhìn chàng trai theo cách khác hẳn những người khác – rõ ràng hồi tưởng lại kỷ niệm đó là khó khăn nhất với mụ.

“Nhà Vua làm ta đau lòng hơn bất cứ người nào khác,” Phù thủy Hắc Ám thừa nhận. “Khác với mọi người, Nhà Vua đối xử với ta bằng tình yêu thương mà những kẻ còn lại không làm được. Chàng là người bạn tốt nhất của ta và là người duy nhất đáp lại tình ta. Có lẽ sự đồng điệu đó là điểm khiến ta yêu chàng hơn những kẻ kia và cũng là lý do mà đến nay ta vẫn đau lòng. Tuy nhiên, chàng chẳng bao giờ yêu ta nhiều như ta yêu chàng. Tình bạn là điều duy nhất chàng mong muốn ở ta.

“Ta đến với chàng mỗi ngày, hy vọng chàng sẽ đổi ý. Một ngày kia, chàng phát hiện ta định cho chàng uống tình dược. Ta chưa bao giờ thấy chàng giận dữ như thế; chàng gào lên cho cả lâu đài nghe thấy rằng chàng sẽ không bao giờ yêu ta như ta yêu chàng, ngay cả khi ta có chuốc cho chàng đủ loại tình dược trên thế giới.

“Ta mất bình tĩnh và phát lời nguyền cho Nhà Vua phải sống trong lốt một con quái thú gớm ghiếc, biến chàng thành con quái vật mà ta nghĩ là chàng. Cuối cùng, chàng đã tìm được người con gái yêu chàng bất chấp hình dáng thú vật đó, và lời nguyền của ta bị phá vỡ. Qua thời gian, câu chuyện Người Đẹp và Quái Vật đã bị thổi phồng, nhưng Nhà Vua không bao giờ nói cho ai biết ta là người đã nguyền rủa chàng – chàng vẫn là một người bạn sau từng ấy việc ta làm với chàng.

“Sau sự khước từ của Nhà Vua, trái tim ta không thể chịu đựng thêm một lần tan vỡ nào nữa. Ta nghĩ rằng nếu Nhà Vua không thể yêu ta thì không ai có thể cả. Bà Tiên Đỡ Đầu nói rằng trong thời gian đó, ta đã thay đổi, và bà ta nói đúng. Ta đại diện cho ‘hạnh phúc mãi mãi’ nhưng không thể có được cái kết hạnh phúc mãi mãi cho chính mình. Nơi nào ta đi đến, mọi người cũng trông chờ ta giải quyết những rắc rối của họ, nhưng ta còn không thể cứu lấy mình được nữa. Ta ghét thế giới mà ta đang đại diện – ta ghét đám thần tiên, ta ghét lũ người thảm hại mà chúng giúp đỡ, và ta ghét chính ta vì đứng trong hàng ngũ của chúng.

“Ta thôi giả vờ mình thuộc về nơi đó. Lần đầu tiên trong đời, ta bắt đầu nói và làm những điều ta muốn, thay vì những điều ta được trông đợi phải làm. Dù ta có làm gì đi nữa, lũ thần tiên kia vẫn sẽ chỉ trích ta, vậy thì ta sẽ cho chúng lý do chính đáng để làm vậy.

“Khi chúng thay thế ta trong Liên Minh Hạnh Phúc Mãi Mãi và giao vị trí của ta cho Emerelda, ta không hề bất ngờ. Ta nổi giận và bị tổn thương, nhưng ta biết lũ tiên đã âm thầm chờ đợi một lý do để tước đoạt thứ gì đó của ta. Emerelda chưa bao giờ tài năng bằng ta, nhưng ả luôn được mọi người yêu quý – lũ tiên biết bổ nhiệm ả sẽ làm ta đau lòng nhất.

“Ta chạy vào rừng và tìm đến chỗ cái cây tin cậy để mà than khóc. Ta ở đó và khóc suốt từ ngày này sang ngày khác – ta cảm thấy như thể linh hồn tan nát, như thể cả cuộc đời ta là một thử nghiệm tàn ác xem ta có thể chịu được bao nhiêu đau đớn.

“Khi nước mắt cạn khô, ta nhìn lên ngọn cây – nó cao hơn cây cối trong rừng rõ rệt. Hấp thụ nước mắt của ta trong bao nhiêu năm qua, nó đã cao vượt khỏi đám cây cối xung quanh. Ta hết sức hổ thẹn với bản thân; ta không thể tin nổi ta đã để thế gian này làm thế với mình. Ta phù phép cái cây, buộc nó uốn cong như loài dây leo, cho đến khi nó bằng với tất cả những thân cây khác, thế là chứng tích cho nỗi đau của ta biến mất.

“Đó là khoảnh khắc nàng tiên mong manh đau khổ trong ta chết đi và Phù thủy Hắc Ám ra đời. Từ đó, ta quyết định nếu thế gian này nhắc đến tên ta, họ phải thầm thì trong kính sợ thay vì tị hiềm chế giễu. Nếu thế gian muốn cướp đi niềm vui của ta, ta sẽ xóa sạch niềm vui trên thế gian này.”

Ezmia gần như đã quên mất mụ không chỉ có một mình. Tất cả nỗi đau trong quá khứ đã tạo nên con người mụ ta bây giờ, vì vậy thật khó để mụ trở về hiện tại.

“Mọi người đều phải trải qua những chuyện đau lòng,” Charlotte nói. “Tôi cũng đã nhiều lần mất mát, nhưng tôi đã vượt qua chuyện đó. Tôi không bao giờ lập ra một kế hoạch trả thù tàn bạo hay buộc thế giới này phải chịu trách nhiệm.”

Ezmia quay ngoắt sang nhìn bà. “Thật thế à?” mụ giận dữ quát. “Ngươi đã bao giờ cảm thấy cô đơn vô hạn, nỗi cô đơn khiến cho tâm hồn trống rỗng với mỗi nhịp đập trái tim chưa? Ngươi đã bao giờ cảm thấy ghét mặt trời vì mỗi lần nó mọc lên là một ngày cô độc khác trong đời ngươi chưa?”

“Tôi cho là chưa,” Charlotte đáp. “Chưa từng có ai thấy yêu thương tôi là chuyện khó khăn cả.”

Đồ Bỏ Xó há hốc trước lời khẳng định táo bạo của Charlotte. Ezmia suýt nữa đã bị ấn tượng bởi sự dũng cảm của Charlotte.

“Cẩn thận đấy,” Ezmia cảnh cáo bà. “Ranh giới giữa lòng dũng cảm và sự ngu xuẩn rất mong manh.”

Charlotte quay đi, không thể nhìn mụ phù thủy thêm nữa. Ezmia đặt chiếc lọ chứa linh hồn của vị vua trở lại trên bệ lò sưởi. “Ta nên đi nghỉ thôi,” mụ nói. “Ta biết ta đã làm việc đó trông thật dễ dàng, nhưng cai trị thế giới mất rất nhiều công sức. Ta sẽ nghỉ ngơi một lúc trước khi tiếp tục tấn công các vương quốc. Ta muốn mình ở vào trạng thái tốt nhất khi gây cho thế giới những điều tệ hại nhất.”

Ezmia tiến về phòng nghỉ, nhưng Đồ Bỏ Xó đã ngăn lại trước khi mụ ta ra khỏi phòng.

“Ezmia?” Đồ Bỏ Xó hỏi, cẩn trọng lựa lời sao cho không có vẻ phê phán. “Bà có chắc rồi mình sẽ được bình an không? Ngay cả khi đã thâu tóm được thế giới này rồi thì liệu bà có được thỏa mãn?”

Charlotte quay lại, bà muốn nghe câu trả lời. Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên trên mặt Phù thủy Hắc Ám.

“Đồ bỏ xó ngốc,” Ezmia vừa nói vừa cười. “Ai bảo ta chỉ muốn mỗi thế giới này?”