Chương 17 - Bà Chúa Tuyết.
Chiếc Bà Ngoại trôi êm trên bầu trời đêm. Đến lúc này họ đã bay được vài giờ, sự phấn khởi ban đầu đã dịu lại và được thay thế bởi niềm háo hức về cuộc phiêu lưu phía trước. Họ đang bay ở đâu đó bên trên Vương quốc Bắc Phương, và Vùng núi Bắc Phương tuyết phủ hiện ra phía chân trời.
Càng đi xa về phương bắc, trời càng lạnh hơn. Bọn trẻ rất biết ơn vì Khăn Đỏ đã cho chúng áo khoác lông để mặc, bất kể phần lông đó thuộc về cái gì.
Froggy vẫn đang nắm chặt bánh lái. Anh trông như một đứa bé trai – thích thú đến nỗi không muốn rời tay khỏi nó. Khăn Đỏ tựa vào ban công nhìn về hướng tây. Cô liên tục nhìn qua vai, tựa như muốn hỏi điều gì.
“Em có ổn không, em yêu?” Froggy hỏi cô.
“Ổn, anh yêu, em sẽ ổn thôi,” Khăn Đỏ đáp. “Em cứ nghĩ ra hết việc này đến việc khác để sai bảo cô hầu mà quên mất ở đây không có cô ấy. Em đã quên mất cảm giác không có người giúp đỡ.”
Jack và Goldilocks ngồi gần mũi tàu. Goldilocks đang mài kiếm còn Jack mài rìu khi bọn trẻ đến nhập bọn cùng họ.
“Hai anh chị có thể kể chuyện Bà Chúa Tuyết cho chúng em nghe được không?” Conner hỏi. “Trên thang đo từ mức mèo con lên hổ dữ thì bà ta ở mức nào?”
“Cũng khó nói,” Jack trả lời. “Bà Chúa Tuyết đã ẩn tích từ lâu – mấy thập kỷ rồi không ai trông thấy bà ta.”
“Thật sao?” Alex ngạc nhiên, bao giờ cũng háo hức được nghe một truyện hay. “Em không biết nhiều về bà ấy.”
Jack nhập tâm hoàn toàn vào việc kể chuyện, nhắc lại một cách sinh động những sự kiện đã khiến Bà Chúa Tuyết trở nên nổi tiếng.
“Nhiều năm trước, Bà Chúa Tuyết chỉ là một bà phù thủy điều khiển thời tiết sống ở sâu trong núi. Bà kết bạn với vua của Vương quốc Bắc Phương bằng cách biến những điều ước của ông thành hiện thực và chiếm được lòng tin của ông với những lời tiên tri về vận mệnh vương quốc. Đức vua phong cho bà làm cố vấn hoàng gia, nhưng bà ta vốn độc ác và bí mật âm mưu thâu tóm toàn vương quốc vào tay mình. Cuối cùng, bà ta lật đổ đức vua và bao phủ toàn vương quốc trong mùa đông vĩnh cửu. Hết thảy cỏ cây, phần lớn các loài động vật, và vài người đã chết – không thể chống chịu nổi với cái lạnh,” Jack kể.
“Rồi chuyện gì đã xảy ra?” Conner hỏi.
“Hoàng tử Bạch Thông Thái, ông của Bạch Tuyết, tập hợp quân đội để lật đổ Bà Chúa Tuyết,” Jack kể tiếp. “Họ giành lại vương quốc và trục xuất Bà Chúa Tuyết, buộc bà ta sống hết những ngày còn lại của cuộc đời sâu trong Vùng núi Bắc Phương.”
“Chuyện gì đã xảy ra cho bà ta?” Alex thắc mắc.
“Vài người nói rằng bà ta đã thành lập một đội quân toàn người tuyết và chờ thời cơ thả họ ra gây chiến. Người khác bảo bà ta quá buồn khổ sau khi mất cả vương quốc nên khóc cho đến khi đôi mắt đông cứng và tan chảy. Không có gì là chắc chắn, bởi không ai trông thấy bà ta nữa, nhưng cơn thịnh nộ giá băng của bà ta vẫn còn làm mọi người lạnh xương sống mỗi khi nghe nhắc tới tên bà,” Jack kể.
“Vậy làm sao mà mọi người biết bà ta còn sống?” Alex hỏi.
“Ồ, bà ta vẫn còn sống, tin chị đi,” Goldilocks nói. “Bà Chúa Tuyết để những trận bão tuyết chứa chất căm thù hoành hành khắp vương quốc khi bà ta đặc biệt tức giận – chỉ để mọi người biết rằng bà ta vẫn còn đó.”
Alex và Conner đồng loạt nuốt nước bọt.
“Cái quyền trượng mà chúng ta cần ấy,” Conner lên tiếng. “Em đoán là chúng ta sẽ phải trộm nó, phải không? Bà ta sẽ không tự nguyện giao ra nó.”
Để đáp lại, Jack và Goldilocks chỉ tiếp tục mài vũ khí.
“Nói về sự lạnh lẽo thì kìa,” Goldilocks nói và phác tay về phía Khăn Đỏ, cô nàng đã chăm chú nhìn bốn người bọn họ được một lúc lâu. Khăn Đỏ vội quay đầu đi, xấu hổ vì bị phát hiện.
Một tuần trước, Khăn Đỏ tin chắc là mình yêu Froggy. Nhưng ngay khi Jack xuất hiện lại trong cuộc đời cô, những tình cảm ngày trước cô dành cho anh cũng từ từ trở lại. Cô cố gắng chống lại những cảm xúc đó, dặn lòng rằng đó chỉ là vì bộ óc đánh lừa trái tim thôi, nhưng đêm nay, khi ngắm anh kể cho bọn trẻ chuyện Bà Chúa Tuyết, cô không thể phủ nhận sự thật rằng tình cảm đó đã trỗi dậy.
Froggy, bất kể tình trạng hiện tại của anh, là người hoàn hảo cho cô và mọi người mà cô biết đều đồng ý. Cô yêu anh bằng cả trái tim – nhưng chẳng phải cô đã từng cảm thấy thế với Jack sao? Lẽ nào cô đang yêu cả hai người cùng lúc? Hay tệ hơn – phải chăng cô chỉ yêu một người và phủ nhận sự thật về tình cảm của mình dành cho người còn lại?
Nhưng thế thì tình cảm nào là thật? Làm sao cô biết chắc được đây? Tất cả những ý nghĩ đó làm Khăn Đỏ đau đầu.
“Có vẻ chúng ta sẽ gặp nhiều trắc trở đấy,” Froggy nói với Khăn Đỏ.
“Xin lỗi?” Khăn Đỏ giật mình hỏi lại, sợ rằng anh có thể đọc được ý nghĩ của cô.
Froggy húng hắng giọng để làm Jack và Goldilocks chú ý. “Tôi không muốn làm cụt hứng mọi người đêm nay đâu, nhưng tôi tin rằng chúng ta đang tiến tới chỗ chết nếu không làm gì đó.”
Tất cả quay đầu về phía mũi tàu. Chiếc Bà Ngoại đang tiến thẳng về phía đỉnh núi sắc nhọn phủ tuyết của Vùng Núi Bắc Phương – nếu không tăng độ cao lên thật nhanh, họ sẽ đâm vào nó.
Khăn Đỏ thở phào, nhẹ nhõm khi biết Froggy không ám chỉ những ý nghĩ của cô, nhưng sự nhẹ nhõm đó bỗng chốc biến thành một tràng tiếng hét thất thanh khi cô nhận ra chuyện gì đang xảy ra.
Jack bật dậy và kéo cần gạt tăng ngọn lửa. Ngọn lửa bùng lên cao hơn và chiếc Bà Ngoại bốc lên cao, nhưng không đủ. Đỉnh núi tới gần hơn, chắc chắn sẽ đâm một lỗ xuyên qua con tàu. Jack kéo cần gạt mạnh hết sức có thể, nhưng ngọn lửa chỉ to được có thế thôi. Chiếc Bà Ngoại không bay cao hơn được nữa.
“Ôi không!” Alex kêu lên.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Conner la hoảng.
Goldilocks nhìn quanh boong tàu. Cô chạy tới chỗ đống rương và tủ mà Khăn Đỏ nằng nặc mang theo rồi dùng kiếm chém đứt mớ dây đang giữ lấy chúng. Lần lượt từng cái một, Goldilocks bắt đầu ném đống tủ và rương ra ngoài.
“Ngươi đang làm gì thế? Ngươi điên à?” Khăn Đỏ kêu lên thất thanh. Cô chạy tới chỗ mớ đồ đạc yêu quý và nằm đè lên chúng.
“Đừng khích tôi ném cả cô xuống đấy!” Goldilocks quát.
“Đây là đồ đạc của ta! Ngươi không thể ném chúng đi được! Ta cần chúng!” Khăn Đỏ thét lên. Hai người cùng nắm lấy tay cầm một cái tủ và chơi trò kéo co với nó. Goldilocks xoay xở kéo được nó tới thành tàu, nhưng Khăn Đỏ không chịu buông ra.
“Khăn Đỏ, cô phải nghe tôi đây,” Goldilocks bảo, nhìn thẳng vào mắt Khăn Đỏ. “Cô mang theo quá nhiều thứ linh tinh! Cô phải buông tay ra, không thì chúng ta sẽ đâm vào núi mất!”
Khăn Đỏ sững người. Goldilocks đã nghe được suy nghĩ của cô khi nãy sao? Cô đã suy nghĩ thành tiếng mà không nhận ra à?
“Khăn Đỏ, chúng ta không thể tiếp tục khi cái đống đồ nặng nề này ghìm chúng ta lại! Cô có hiểu không?” Goldilocks khẩn thiết khuyên giải Khăn Đỏ.
“Ta phải buông tay sao?” Khăn Đỏ nói với chính mình. “Ta phải buông tay…” Cô nhìn lên Jack, nhìn xuống cái tủ, lại nhìn Jack, rồi từ từ để cái tủ vuột khỏi tay và rơi xuống mặt đất dưới kia. Cô nhìn nó rơi cho đến khi không trông thấy nó được nữa.
Goldilocks không để phí chút thời gian nào. Cô hăng hái (hơi quá hăng hái thì phải) kéo tất cả tủ và rương của Khăn Đỏ lẳng qua thành tàu. Jack và bọn trẻ giúp cô. Họ càng bỏ bớt nhiều đồ đạc, chiếc Bà Ngoại càng bốc lên cao.
“Sắp được rồi… sắp rồi…” Froggy lẩm nhẩm. Bàn tay xanh lục của anh gần như chuyển sang màu trắng vì bíu lấy bánh lái quá chặt. Anh cố hết sức lèo lái chiếc Bà Ngoại tránh những chóp núi nhọn, nhưng vẫn còn một cái cuối cùng phải bay qua – mà nó lại đặc biệt cao.
Chỉ còn một cái rương duy nhất để mà vứt bỏ. Jack, Goldilocks và bọn trẻ phải dùng hết sức lực đẩy nó lên cao, qua khỏi thành tàu. Họ hất nó xuống vừa kịp lúc và chiếc Bà Ngoại sượt qua đỉnh núi, chỉ cách cái rìa lởm chởm răng cưa của nó vài phân.
Jack, Goldilocks và bọn trẻ ngã vật xuống sàn tàu – tim họ đánh thình thịch và hơi thở nặng nề. Khăn Đỏ đang tựa vào lan can, mắt dán xuống đất, cố gắng nhìn xem đồ đạc của cô đã đáp xuống đâu, nhưng họ đang ở quá cao nên cô không thấy.
“Ta phải buông tay…” Khăn Đỏ thút thít khe khẽ. “Ta phải buông tay.”
Một lúc sau, bốn người bọn họ lấy lại được hơi sức và đứng dậy. Khăn Đỏ suy sụp ghê gớm, cô đang chùi những giọt nước mắt bé xíu đã đọng lại ở khóe mắt.
“Em xin lỗi vì phải vứt bỏ hết áo quần của chị,” Alex lên tiếng.
“Áo quần gì?” Khăn Đỏ hỏi lại. “Ồ không, chúng đâu phải là quần áo của ta – chỉ là mấy cái mũ và đồ trang sức thôi. Quần áo của ta đều được xếp trong rương để ở tầng dưới ấy.”
Mọi người nhìn cô chăm chăm như thể cô là kẻ gây ra mọi điều sai trái trên đời này vậy.
“Con tàu này có ván nhảy cầu không?!” Goldilocks hỏi. Cô chồm về phía Khăn Đỏ - Jack và bọn trẻ phải giữ cô lại.
“Em thân yêu, vì sự an toàn của em, anh nghĩ tốt nhất là em đi ngủ thôi,” Froggy bảo Khăn Đỏ. Cô không cãi lại mà xuống cầu thang vào khoang dưới ngay.
Chiếc Bà Ngoại bồng bềnh lướt trên Vùng Núi Bắc Phương trập trùng. Mặt trời đã mọc lên từ lâu nhưng không ai trông thấy nó qua màn sương dày, mờ đục. Mặt đất bên dưới toát lên vẻ đe dọa. Không có cây cối hay làng mạc gì cả, chỉ có tuyết. Bọn trẻ không thể tưởng tượng nổi có thứ gì lại sống ở tít phương bắc này – chỉ trừ Bà Chúa Tuyết.
Gió bỗng nhiên mạnh lên và con tàu chao đảo dữ dội hơn bao giờ hết. Trời lạnh gần như không thể chịu nổi, và bọn trẻ phải quấn chặt tấm áo khoác quanh mình.
“Chúng ta sắp tới rồi,” Jack kêu lên. “Trông kìa!”
Anh chỉ về bầu trời tối sẫm ở xa xa. Những quầng bắc cực quang tạo thành một vòng xoáy bên trên một cụm đỉnh núi đặc biệt lởm chởm.
“Chúng ta tìm thấy bà ta rồi! Bà ta hẳn đang sống ngay bên dưới những quầng sáng đó,” Goldilocks reo lên. “Charlie, hãy nhẹ nhàng cho Bà Ngoại đáp xuống đằng kia,” Jack nói và chỉ về phía một thảm tuyết rộng lớn mà họ đang gần tới. Froggy gật đầu và lái con tàu về phía đó. Jack kéo cần gạt giảm lửa xuống và con tàu hạ thấp dần, đáp xuống trên mặt đất phủ tuyết.
Khăn Đỏ ló đầu lên từ khoang tàu bên dưới. “Chúng ta tới chưa?” cô hỏi với một cái ngáp dài, vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngắn.
“Chúng ta sẽ đi bộ hết quãng đường còn lại,” Jack đáp. “Một con tàu lớn lượn qua lượn lại bên trên hang ổ của bà ta có thể gây chú ý đấy.”
Goldilocks mở cái rương mà cô đã mang lên tàu. Cô và Jack bắt đầu giắt trong người nhiều món vũ khí nhất có thể: dao găm trong ủng, dao trong dây nịt, dây thừng quanh hông. Cả hai cùng lấy một cái đèn xách và đưa cho bọn trẻ một cái khác.
“Hai em có chắc là mình đã sẵn sàng làm việc này chưa?” Jack hỏi. Anh tỏ vẻ rất thực tế, nhưng bọn trẻ có thể cảm thấy trong giọng nói của anh sự lo lắng của một người cha.
Alex và Conner hít một hơi thật sâu rồi gật đầu. “Tụi em sẵn sàng rồi,” chúng đồng thanh đáp.
“Ta không nghĩ ta có mang theo giày đi tuyết; có lẽ chuyến này ta phải ngồi ngoài thôi,” Khăn Đỏ nói
“Tuyệt,” Jack đáp gọn. Đó là tin tức tốt đẹp nhất anh nghe được trong cả ngày nay. “Charlie, anh nên ở lại với con tàu. Nếu chúng tôi không trở lại trong một ngày, hãy đến tìm chúng tôi.”
“Vâng,” Froggy trả lời.
Jack nhìn sang Goldilocks và bọn trẻ. “Được rồi,” anh nói. “Đi theo anh.”
Họ trèo xuống tàu và đi về hướng những luồng bắc cực quang. Thật khó để Alex và Conner theo kịp Jack và Goldilocks – một phần vì trong tuyết rất khó đi và một phần vì chúng không quen đi qua những vùng đất hoang dã như Jack và Goldilocks.
Họ càng tiến xa về phía bắc, gió càng thổi mạnh hơn. Nó gần như hất ngã đoàn người và vang lên những tiếng rú rít điếc tai, như tiếng thét gào – của Bà Chúa Tuyết. Có lẽ đây là một phần của cơn bão tuyết căm thù mà họ đã được cảnh báo trước đó.
Sau khi đi bộ một lúc lâu, bọn trẻ nhìn lên và trông thấy những luồng bắc cực quang cuộn xoáy trên nền trời ngay bên trên họ. Jack dẫn chúng lách vào một kẽ hở nhỏ giữa hai khối băng lớn, và luồng gió rát bị chặn lại. Như thể họ vừa đi vào một hành lang hẹp không nóc vậy.
“Anh nghĩ là đường này,” Jack nói với ba người đi cùng.
Họ đi giữa những khối băng, sâu vào lòng núi vốn là hang ổ của Bà Chúa Tuyết. Khe hở giữa các khối băng chạy theo hình chữ chi xuyên vào lòng núi như một cái mê cung băng giá, cứ vài bước lại rẽ ngoặt và đổi hướng. Alex và Conner không còn nhận ra chúng đã theo hướng nào vào đây nữa. Bọn trẻ sợ sẽ lạc đường nhưng rồi chúng thấy Goldilocks dùng dao găm rạch lên các khối băng trên đường đi, đánh dấu lối trở ra.
Họ bắt đầu nghe tiếng nói vọng lại giữa mê cung băng giá. Jack ra hiệu cho mọi người im lặng hết sức có thể trong khi tiến lên xa hơn.
Cả bọn thấy mình đi vào một cái hốc tròn cực lớn giữa vùng núi. Một dòng sông đóng băng uốn quanh đáy hốc như một cái sàn bằng tuyết và một thác nước cũng đóng băng từ ngọn núi bên trên đổ xuống trong này. Có nhiều cột băng bao quanh dòng sông băng đó.
Mọi thứ đều trắng toát nên thật khó để trông rõ cảnh vật trước mắt. Nhưng khi đôi mắt bắt đầu quen dần, Alex phải cố nén một tiếng la hoảng. Ngay dưới chân dòng thác đóng băng, băng tạo thành một cái ghế khổng lồ mà ngồi trên đó chính là Bà Chúa Tuyết. Họ đang đứng ngay bên ngoài một gian phòng để ngai bằng băng.
Khi vừa thấy bà ta, Jack và Goldilocks liền nấp sau một cột băng và bọn trẻ ẩn sau một cột khác.
Bà Chúa Tuyết là một người phụ nữ cao lớn, khoác bộ áo lông trắng muốt to tướng, vương miện hoa tuyết và một dải vải quấn quanh mắt. Da của bà ta trắng toát và tê cóng đến mức gần ngả sang xanh. Bà có một bộ hàm khỏe và những cái răng nhỏ xíu lởm chởm như răng cưa. Một tay bà ta siết chặt cái quyền trượng hình cột băng dài còn tay kia đang được vuốt ve bởi một thứ gì đó khổng lồ và có bộ lông dày mịn quỳ trước mặt… đó là một con gấu bắc cực. Nó hòa vào những khối băng xung quanh tốt đến nỗi bọn trẻ hầu như không trông thấy nó.
“Gấu!” Goldilocks hớp hơi. Đó là lần đầu tiên bọn trẻ thấy cô lộ vẻ sợ sệt cái gì đó.
“Chị sợ gấu à?” Alex thì thầm với cô.
Goldilocks gật đầu nhưng không rời mắt khỏi con gấu bắc cực. “Chị sợ gấu từ khi còn là một cô bé và sai lầm đi vào nhà của Ba Chú Gấu,” cô kể.
Con gấu bắc cực ân cần vuốt ve bàn tay Bà Chúa Tuyết – như một tên đầy tớ trung thành và ngoan ngoãn.
“Có bao nhiêu người bên ngoài?” Bà Chúa Tuyết hỏi nó bằng giọng khàn khàn. Rõ ràng là trong những lời đồn Jack đã kể cho bọn trẻ, có một điều là sự thật; bà ta bị mù.
“Hôm nay có hàng ngàn, hàng ngàn kẻ đến đây, thưa Nữ hoàng tôn quý,” con gấu bắc cực trả lời bằng giọng trầm trầm như tiếng gầm gừ.
“Chúng tới đây làm gì?” Bà Chúa Tuyết hỏi.
“Chúng tới để cúi đầu, quỳ dưới chân người và chứng kiến vẻ đẹp của người,” gấu bắc cực đáp.
Một nụ cười tàn nhẫn hiện lên gương mặt Bà Chúa Tuyết và tiếng cười chậm rãi, khanh khách vang lên từ sâu trong người bà ta.
“Ta vẫn còn nắm trong tay tất cả các vương quốc láng giềng đó chứ?” Bà Chúa Tuyết hỏi tiếp.
“Tất cả, thưa Nữ hoàng,” con gấu trả lời. “Cả thế giới bị bao trùm trong cơn bão tuyết thịnh nộ của người – cũng như trước đây vậy.”
Nụ cười của Bà Chúa Tuyết càng nở rộng hơn. “Hôm nay, đội quân của ta có món quà gì cho ta thế?” bà ta lại hỏi. “Thần sẽ cho gọi bọn họ, thưa Nữ hoàng,” gấu nói.
Con gấu bắc cực gầm lên một tiếng thật vang. Vài giây sau, một con gấu bắc cực khác xuất hiện. Nó mang theo hai cái cọc dài cột nhiều đôi giày trên đó. Trong khi đi tới, nó giơ cái cọc lên rồi hạ xuống để tạo cho Bà Chúa Tuyết ảo tưởng là có hàng tá quân lính đang tuần hành vào cái hốc.
“Đội quân trung thành của ta đã trở lại rồi,” Bà Chúa Tuyết hài lòng nói. “Lần này các ngươi mang đến cho ta cái gì đấy?”
“Đá quý, thưa Nữ hoàng,” con gấu thứ hai đáp. Nó để cái cọc sang một bên và cẩn thận thả một nắm đá bình thường vào tay bà ta. “Hồng ngọc, kim cương và ngọc bích – đều là những thứ Nữ hoàng thích nhất đấy ạ.”
Bà Chúa Tuyết hít vào một hơi sâu. “Đây là những viên đá quý to nhất mà ta từng được cầm trên tay đấy!” bà ta thốt lên. “Các ngươi làm nữ hoàng rất tự hào.”
Hai con gấu bắc cực nhìn nhau, nhẹ nhõm khi đã hoàn thành một màn kịch nữa. Con gấu bắc cực thứ hai cầm hai cái cọc lên và đi ra phía sau thác nước, điều khiển những chiếc ủng khua lộp cộp theo sau.
“Mọi thứ bà ta tin vào đều là lời dối trá!” Conner thì thầm vào tai chị.
“Không biết lũ gấu bắc cực đó đã lừa dối bà ấy bao lâu rồi,” Alex thì thầm đáp lại.
“Suỵt,” Jack nói, làm bọn trẻ chú ý. “Anh sẽ dụ bọn gấu đi. Ba người các em đi lấy quyền trượng nhé.”
Họ nhất loạt gật đầu.
Jack cầm lên một khối băng lớn và ném nó về phía rìa bên kia của cái hốc. Con gấu bắc cực quay phắt đầu về phía tiếng động. Nó cau mày, chờ cho cái tiếng động đó lặp lại lần nữa, rồi quay sang Bà Chúa Tuyết trở lại khi không có gì xảy ra.
Jack ném một khối băng lớn hơn nữa về phía đó – con gấu quay đầu nhìn theo và ngừi ngửi không khí. Nó gầm lên một tiếng trầm trầm và nhe răng ra – nó đã biết là có khách.
“Cái gì vậy?” Bà Chúa Tuyết hỏi.
“Không có gì cả, thưa Nữ hoàng,” con gấu bắc cực đáp. “Làm ơn cho thần cáo lui một lát.” Con gấu rời khỏi đó để điều tra về tiếng động và khuất khỏi tầm mắt sau những cột băng phía bên kia cái hốc.
“Anh sẽ giữ cho nó bận rộn,” Jack máy môi với Goldiloks và bọn trẻ rồi đi theo con gấu.
Bà Chúa Tuyết chỉ còn lại một mình. Đây là cơ hội của họ.
“Em đề nghị chúng ta đi qua đó và quật ngã bà ta,” Conner nêu ý kiến.
“Không, chị sẽ thử trộm nó một mình trước đã,” Goldilocks bảo. “Hãy ở yên đây và canh chừng cho chị. Hãy huýt sáo nếu hai em thấy cái gì đó.”
Goldilocks cẩn thận bước lên mặt hồ đóng băng và lần bước tới chỗ cái ngai của Bà Chúa Tuyết. Như mọi người kỳ vọng ở một tên trộm kỳ cựu, cô đi rất nhanh, hầu như không phát ra tiếng động nào.
Goldilocks đã đi được nửa đường. Bọn trẻ thì thầm cầu nguyện; chúng toàn tâm để hết tâm trí vào cô nên quên không để mắt tới phần còn lại của cái hốc. Khi cô chỉ còn cách Bà Chúa Tuyết vài bước, một mẩu băng nhỏ bỗng vỡ lạo xạo dưới chân.
“Ai đó?” Bà Chúa Tuyết thét lên và giơ cao quyền trượng.
Bỗng nhiên, một con gấu bắc cực xuất hiện đằng sau các cột băng và lao thẳng tới chỗ Goldilocks. Với một cú vụt mạnh, nó đánh ngã Goldilocks và cô trượt ra giữa cái hồ đóng băng.
“Goldilocks!” Jack kêu lên, lộ diện đằng sau các cột băng. Anh lao về phía con gấu bắc cực, rìu giơ cao trong tay.
Bà Chúa Tuyết nghe tiếng anh và trỏ quyền trượng thẳng về phía đó. Từ đầu trượng, một luồng băng chói lòa vọt ra và bắn vào Jack. Anh văng qua cái hốc và đâm vào một cột băng. Anh lồm cồm bò dậy nhưng lại bị một luồng băng khác từ Bà Chúa Tuyết phóng trúng – lần này, một lớp băng dày ghim chặt tay và ngực anh vào cột băng đằng sau. Jack cố hết sức vùng vẫy, nhưng anh đã mắc kẹt.
Mặc dù bị mù, có vẻ Bà Chúa Tuyết có thính giác cực nhạy.
“Kẻ nào dám phá rối cung điện của ta đó?!” Bà Chúa Tuyết gặng hỏi.
Goldilocks nằm phục trên mặt đất, thở hổn hển – con gấu bắc cực trước mặt làm cô hốt hoảng. Bà Chúa Tuyết lướt về phía cô.
“Để cô ấy yên!” Jack gào lên từ phía bên kia cái hốc, tuyệt vọng vùng vẫy để thoát ra.
Bà Chúa Tuyết giơ quyền trượng về phía Goldilocks. Nhưng ngay khi đó, một quả bóng tuyết to đùng từ đâu bay đến đập thẳng vào mặt Bà Chúa Tuyết.
“Này, cái bà người tuyết đáng ghét kia! Ở đây này!” Conner hét lên.
Bà Chúa Tuyết rên lên giận dữ và bọn trẻ có thể thấy hơi thở trong bầu không khí lạnh giá. Con gấu bắc cực gầm lên và lao về phía bọn trẻ, nhưng Bà Chúa Tuyết đã ngăn nó lại.
“Không, ngươi đứng yên ở đây,” bà ta ra lệnh. “Ta muốn đích thân giết chúng!”
Bọn trẻ không để lỡ một giây phút nào mà cuống cuồng bỏ chạy ngay. Bà Chúa Tuyết đuổi theo tiếng bước chân chúng. Chúng chạy vòng ra sau thác nước đóng băng và thấy mình đang đi vào một hang động lớn.
Con gấu bắc cực chậm rãi tiến về phía Goldilocks. Những cái răng nhọn của nó lộ ra và nước dãi nhễu xuống từ miệng nó. “Không kẻ nào dám phá rối Bà Chúa Tuyết mà còn được sống đến ngày hôm sau!” con gấu bắc cực gầm lên.
“Goldie, đứng dậy đi!” Jack thét lớn. “Em phải đứng dậy!”
“E-e-em không thể!” cô lập cập nói, cố gắng lết nhanh hết mức để tránh xa con gấu đang tiến lại gần.
“Có chuyện gì vậy?” con gấu bắc cực hỏi cô. “Ta tới gần quá nên ngươi không thoải mái à?”
‘Thật ra,” Goldilocks đáp, “ngươi đang ở đúng chỗ mà ta muốn!”
Goldilocks nhặt thanh kiếm lên và lấy hết sức bình sinh chém vào mặt hồ đóng băng. Một vết nứt lớn chạy qua mặt hồ thẳng tới chỗ con gấu. Băng dưới chân nó sụt xuống, và con gấu bắc cực rơi thẳng xuống dòng nước lạnh cóng bên dưới.
“Cô gái của anh cừ lắm!” Jack reo lên hãnh diện. “Woo-hoo!”
Goldilocks đứng dậy và lấy lại hơi sức. Hiếm khi tim cô đập nhanh đến mức này. Cô cẩn trọng nhìn xuống cái lỗ băng, chờ cho con gấu xuất hiện trở lại, nhưng nước đã đông cứng trước khi nó có cơ hội làm thế.
Goldilocks chạy tới chỗ Jack. Cô cho tay vào ủng, lấy ra vài que diêm và quẹt chúng vào dây nịt. Cô giơ những ngọn lửa yếu ớt đó lên hơ khối băng đang ghim chặt anh.
“Chúng ta phải nhanh lên!” Goldilocks bảo. “Bọn trẻ nguy to rồi!”
Alex và Conner chạy băng băng qua hang động với Bà Chúa Tuyết bám theo sát gót. Chúng chỉ suýt soát tránh được những luồng băng mà bà ta bắn về phía chúng.
“Trở lại đây!” bà ta ra lệnh.
Những cột đá khổng lồ nhô ra từ trên trần cũng như dưới nền chắn đầy hang động – như những cái răng của núi băng. Ánh sáng rất hiếm hoi nhưng băng phản chiếu ánh sáng rất tốt. Bọn trẻ nhìn đâu cũng thấy chính mình.
Làm như tình hình không thể tệ hơn được nữa, bọn trẻ đâm sầm vào con gấu bắc cực thứ hai. Nó đang đứng bên một cái bàn bằng băng dài, sắp xếp một đống những thứ linh tinh: nồi và chảo, chuông và sáo, những mẩu sắt, và mấy tảng gỗ - tất cả những gì bọn gấu cần để đánh lừa đôi tai của Bà Chúa Tuyết, dụ bà tin vào màn kịch của chúng.
Con gấu bắc cực nhếch mép cười khi nhìn xuống bọn trẻ, chúng lập tức chạy về hướng ngược lại.
“Sao các ngươi dám xâm phạm cung điện của ta!” Bà Chúa Tuyết quát lớn, phóng một luồng băng xẹt qua gần chỗ bọn trẻ.
“Bà không ở trong cái cung điện nào cả! Bọn gấu đã đánh lừa bà!” Alex hét lên đáp lại Bà Chúa Tuyết.
“Bà sống trong một ngọn núi! Bà chẳng thâu tóm được cái gì hết!” Conner thêm vào.
“Chúng nói dối đấy, thưa Nữ hoàng,” con gấu bắc cực khẳng định. “Chúng thần sẽ không bao giờ làm thế với người – bên trái người đấy, Nữ hoàng!”
Bà Chúa Tuyết chĩa quyền trượng về phía bên trái, và một luồng sáng băng giá bắn vào cột băng ngay bên trái bọn trẻ. May mà con gấu đã nhầm tưởng hình bóng phản chiếu trên băng là bọn trẻ thật.
“Bên phải người kìa, Nữ hoàng!” con gấu bắc cực lại hét lên, làm đôi mắt cho bà ta.
Bà Chúa Tuyết làm nổ tung cột băng ngay bên phải bọn trẻ, chỉ cách chúng vài phân.
“Conner, chị ghét phải nói điều này, nhưng chị nghĩ rằng khôn ngoan thì ta…”
“Nên tách ra?” Conner nói, hoàn tất câu nói của chị.
Chúng tách ra và chạy về hai hướng khác nhau. Giờ thì trông như thể có cả tá Alex và Conner chạy vòng quanh hang động.
“Trước mặt người kìa, Nữ hoàng!” con gấu bắc cực hét lên.
Bà Chúa Tuyết theo sự hướng dẫn của nó và bắn một luồng băng theo mọi hướng mà nó bảo.
“Bên phải người! Đằng sau kìa! Bên trái người đấy! Trước mặt người! Lại ra sau lưng người rồi! Bên cạnh người đó!” con gấu bắc cực chỉ dẫn. Alex và Conner chạy vòng vòng quanh đó. Nếu Bà Chúa Tuyết không cẩn thận, bà ta sẽ làm nổ tung cái hang động.
“Giờ thì bên cạnh người đấy! Quay lại đi! Một đứa đang đứng ngay sau người! Nó chạy đi rồi! Nhanh lên, bên trái người kìa!” con gấu tiếp tục hét.
Bà Chúa Tuyết bắn một tia băng về phía bên trái và hang động bỗng nhiên im tiếng.
“Sao rồi?” Bà Chúa Tuyết gầm gừ. “Chúng đâu?!”
Alex và Conner quay lại nhìn – con gấu đã bị đông cứng trong một khối băng. Khi cố gắng bắn trúng bọn trẻ, Bà Chúa Tuyết đã bắn vào nó.
Bà Chúa Tuyết giận điên lên và gào thét to đến độ cả hang động bắt đầu rung chuyển. Hang núi kêu ầm ầm, bọn trẻ ngẩng lên và nhìn thấy một đợt tuyết lở khủng khiếp đang ầm ầm lao thẳng về phía chúng.
Conner nấp sau một cột băng. Alex trốn bên dưới cái bàn băng. Tuyết tràn qua hang động và chôn vùi Bà Chúa Tuyết. Bà ta thét lên khi nó ập vào bà. Con sóng tuyết lắng lại và chỉ còn sự yên lặng tuyệt đối ngự trị trong hang động.
Alex nhú đầu lên khỏi bàn. Bà Chúa Tuyết đang nằm bẹp trên đất, một đống tuyết đè lên người bà. Vương miện của bà ta đã bị hất văng đi còn cây quyền trượng đang nằm gần đó.
Alex thận trọng đi lại gần bà ta. Bà ta chết chưa? Bà ta có nghe thấy cô bé bước tới không?
Alex cúi xuống và cầm lấy cây quyền trượng. Khi cô bé đặt tay lên đó, Bà Chúa Tuyết chụp lấy cánh tay mặt của cô bé và kéo em lại gần. Miếng vải tuột ra và Alex thấy mình đang nhìn vào hai hố ánh sáng chói lòa thay vì hai con mắt.
“Bốn người ra đi, một không trở lại…” Bà Chúa Tuyết rít lên the thé. Rồi ánh sáng biến đi, chỉ còn lại hai hố mắt trống rỗng. Bàn tay đang giữ Alex lơi ra và bà ta lịm đi.
Alex không hiểu nổi chuyện vừa xảy ra. Lẽ nào Bà Chúa Tuyết vừa cho cô bé một lời tiên tri?
“Chị lấy được nó rồi!” Conner phấn khởi reo lên và chạy tới chỗ chị gái. Bị tuyết bám đầy nhưng cậu vẫn nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Phải, chị đã làm được,” Alex đáp – vẫn không chắc nên nghĩ thế nào về điều Bà Chúa Tuyết vừa bảo cho mình.
Jack và Goldilocks vội vã chạy vào hang động. Họ nhẹ nhõm vô cùng khi trông thấy bọn trẻ. Họ nhìn con gấu bắc cực bị đóng băng, nhìn sang Bà Chúa Tuyết bị kẹt dưới tuyết và phá lên cười.
Jack nghịch ngợm đẩy nhẹ Goldilocks. “Vậy mà em còn lo bọn trẻ gặp nguy hiểm đấy,” anh nói.
“Jack, coi chừng!” Conner kêu lên. Jack thụp xuống vừa kịp lúc để tránh một bộ móng vuốt đang nhè anh tấn công. Con gấu bắc cực còn lại đã xoay xở thoát ra khỏi cái hồ đóng băng và xuất hiện đằng sau bọn họ - nó ướt nhẹp và tức giận cực độ. Nó chồm tới vồ Jack và Goldilocks, sẵn sàng xé họ tan xác.
Alex chĩa cái quyền trượng vào con gấu và một luồng băng vọt ra, bắn vào ngực nó. Nó bị đông cứng giữa không trung và rớt uỵch xuống đất, bị đóng băng cứng ngắc.
“Hừm, em đã sẵn sàng kết lại cái ngày đầy tuyết này rồi,” Conner lên tiếng.
“Hãy ra khỏi đây trước khi mấy con gấu rã đông,” Goldilocks bảo.
Cả nhóm tìm thấy khe hở giữa những khối băng mà họ đã từ đó đi vào, rồi theo dấu vết Goldilocks để lại mà trở ra giữa những cơn gió giật hung bạo. Họ đi về phía nam cho đến khi trông thấy chiếc Bà Ngoại ở nguyên vị trí mà họ đã để nó đó.
“Các bạn trở lại rồi! Các bạn trở lại rồi!” Froggy reo lên và thật sự đã nhảy lên vì vui sướng khi bọn họ trèo lên tàu. “Sao rồi? Mọi người lấy được quyền trượng rồi chứ?” Alex cho Froggy thấy quyền trượng của Bà Chúa Tuyết. “Ôi, chúng em có cả một câu chuyện để kể cho anh đây!” Alex thốt lên.
Nhưng trước khi Alex có thể bắt đầu câu chuyện, Khăn Đỏ đã từ khoang bên dưới xuất hiện. “Ồ, tuyệt lắm, mọi người đã trở về cả rồi! Các ngươi sẽ không tin chuyện đã xảy ra với ta khi các ngươi đi đâu!” cô quả quyết.
“Chúng em sẽ không tin chuyện đã xảy ra với chị á?” Conner hỏi lại, không biết chuyện gì có thể hơn đánh bại mấy con gấu bắc cực và Bà Chúa Tuyết chứ.
Khăn Đỏ đang ôm cái gì đó trong tay như một đứa trẻ. Khi cô nàng tới gần những người khác, họ có thể thấy bộ lông xù và bốn cái chân của nó.
“Ta được một chú cún con này!” Khăn Đỏ nói và sung sướng khoe với họ chú chó nhỏ đang ngủ say trong vòng tay cô.
“Chị lấy đâu ra một con cún thế?” Alex hỏi.
“Ta hơi mất kiên nhẫn trong khi chờ đợi các ngươi trở lại - ồ, các ngươi đã lấy được cái quyền trượng rồi! Tốt lắm – dù sao đi nữa, ta đã ra ngoài tản bộ để giết thời giờ và phát hiện ra anh bạn nhỏ này tha thẩn một mình trên tuyết! Chú chó nhỏ không có ai giúp đỡ, đói khát và đáng yêu quá, nên ta quyết định nhận nuôi nó!” Khăn Đỏ giải thích.
Không ai biết phải nói gì. Dù họ có nói gì về chuyện cái quyền trượng thì nó cũng không thể hấp dẫn cô bằng chú chó nhỏ trong tay.
“Chị đặt tên cho chú nhỏ chưa?” Conner hỏi.
“Ta đã đặt tên nó là Claudius,” Khăn Đỏ thông báo cho chúng. “Ta đã đặt theo tên một nhân vật trong vở kịch ta thích nhất của Shakeyfruit, Hamhead.”
Froggy lấy tay vỗ trán. “Hamlet, em yêu à,” anh sửa lại.
“Phải, chính nó đó,” cô nói. “Nhưng ta sẽ đánh vần cái tên ấy với một chữ W. Thế chẳng phải là ý vị lắm sao? Clawdius, với một chữ W! Các ngươi hiểu ý ta không?”
Mọi người gật đầu hùa theo như thể cô là một đứa con nít lên ba – chỉ trừ Goldilocks. Cô đang nhìn Khăn Đỏ chằm chằm.
“Chắc là ngươi không hiểu rồi,” Khăn Đỏ nói và giải thích rõ hơn cho Goldilocks. “Nếu ta đánh vần nó với một chữ W, trong tên cậu bé sẽ có từ claw, ý là móng vuốt của loài thú ấy. Hiểu chưa nào? Lặp lại theo lời ta đi, Goldie – Clawdius.”
Goldilocks nhìn xuống chú chó nhỏ rồi lại ngẩng lên nhìn Khăn Đỏ với một nụ cười tủm tỉm. “Chú nhỏ dễ thương lắm, chúc mừng.”
Mọi người sửng sốt nhìn lại Goldilocks. Họ chưa bao giờ thấy cô giữ được bình tĩnh như thế mà lại chẳng cần cố gắng chút nào.
“Cảm ơn,” Khăn Đỏ đáp lại. Cô theo cầu thang trở xuống khoang dưới, vừa đi vừa đu đưa chú cún cưng mới. “Ôi chao, những bàn chân của em mới đáng yêu làm sao, Clawdius! Ôi chao, đôi mắt của em mới long lanh làm sao. Ôi chao, đôi tai của em mới nhỏ và nhọn làm sao…”
Goldilocks bắt đầu dỡ hết vũ khí ra, vừa làm vừa khúc khích cười.
“Chị thật là rộng lượng đấy,” Conner nói với cô.
“Có chuyện gì mà thú vị thế?” Jack hỏi.
“Khăn Đỏ sắp phải đón nhận một sự thật phũ phàng,” Goldilocks đáp.
“Ôi trời,” Froggy nói. “Vì sao vậy?”
Một nụ cười ranh mãnh hiện trên gương mặt
Goldilocks. “Thấy một con như thế là tôi nhận ra ngay. Đó không phải là một chú cún con – mà là một chú sói con đấy.”