Chương 18 - Bà Mẹ Kế Độc Ác.
Khăn Đỏ không chịu rời xa chú cún cưng nửa bước. Trong khi những người khác nghỉ ngơi ở khoang dưới sau cuộc chạm trán với Bà Chúa Tuyết, tiếng Khăn Đỏ chơi chụp bắt với Clawdius khiến họ trằn trọc trên võng suốt.
“Bắt lấy này, Clawdius!” Khăn Đỏ động viên chú ta bằng giọng nói oang oang và chói lói. “Đi nào, anh bạn! Đi lấy thanh củi đi! Hãy mang nó về lại đây cho Mẹ!”
Kể từ khi họ quyết định tốt nhất là Bà Ngoại chỉ bay vào ban đêm để hành tung được giữ kín, những người trên tàu gặp khó khăn trong việc thích nghi với lịch trình bay đêm, cố gắng ngủ bất cứ khi nào có thể - và Khăn Đỏ chẳng giúp cho tình hình khá khẩm hơn.
Một tiếng choang lớn vang lên từ khoang trên khiến cho mọi người giật bắn mình.
“Quá đủ rồi!” Goldilocks nói, nhảy khỏi võng. Cô chạy lên cầu thang đến boong trên và kinh hoàng trước cảnh tượng vừa trông thấy – Khăn Đỏ đang lấy cái quyền trượng băng để chơi chụp bắt với Clawdius.
“Cô điên à!?” Goldilocks kêu lên, giật cái trượng ra khỏi miệng chú.
“Sao chứ? Cún con thích nó mà,” Khăn Đỏ đáp.
Ở bên dưới, bọn trẻ có thể nghe cuộc đối thoại đó rõ mồn một, và chúng lo sợ rằng đó sẽ là những giây phút cuối cùng trong đời Khăn Đỏ.
“Cô càng lúc càng khiến ta muốn ném cô và cái con thú đó ra khỏi con tàu này đấy!” Goldilocks gắt.
Khăn Đỏ phớt lờ Goldilocks. Cô ngân nga hát cho mình nghe và ngồi xuống phía bên kia boong tàu. Clawdius cuộn tròn trên đùi Khăn Đỏ và thiêm thiếp ngủ trong khi cô vuốt ve bộ lông xám dày của chú.
“Khăn quàng bao giờ cũng hợp với ta, và việc làm mẹ cũng không là ngoại lệ,” Khăn Đỏ nói. “Chẳng đáng ngạc nhiên sao khi chúng ta gắn bó với nhau nhanh đến thế? Có mấy khi một chú chó bị lạc vào chốn hoang dã lại được một vị nữ hoàng tuyệt vời cứu sống chứ? Ta thấy hệt như chúng ta đang sống trong một câu chuyện vậy!”
Goldilocks chịu hết nổi rồi. Đã đến lúc phá vỡ cái bong bóng ảo tưởng của Khăn Đỏ.
“Nó đối xử với cô như mẹ của nó vì nó thực sự nghĩ cô là mẹ của nó,” Goldilocks nói toẹt ra. “Nó gắn bó với cái áo khoác của cô đấy Khăn Đỏ, chẳng phải với cô đâu! Clawdius là một con sói!”
“Cái gì?” Khăn Đỏ vừa nói vừa phá lên cười, như thể đó là cái chuyện vô lý nhất cô từng nghe trong đời vậy. “Thật ngớ ngẩn! Không đời nào Clawdius là một…” Giọng cô lạc đi. Cô nhìn xuống và thấy Clawdius đang mút nút áo khoác của cô – chú ta thất vọng vì không thấy giọt sữa nào chảy ra từ đó.
Khăn Đỏ bỗng nhiên nhận thấy sự quen thuộc của bộ răng, đôi tai, cái mõm và bộ lông của thú cưng – cô đã từng thấy những đặc điểm này trước đây, chỉ là khi đó thì chúng lớn hơn thôi.
Một tiếng thét chói tai vang lên từ cổ họng Khăn Đỏ, “SÓI!” Cô choàng dậy và hất Clawdius xuống đất. “Đưa nó tránh xa ta ra! Đưa nó tránh xa ta ra!”
Jack, Froggy và bọn trẻ trèo lên boong trên khi họ nghe thấy tiếng kêu thét. Họ sợ Goldilocks cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn và ra tay giết Khăn Đỏ, nhưng Goldilocks đang tựa vào ban công, quan sát cảnh Clawdius đuổi Khăn Đỏ chạy vòng vòng trên boong, với một nụ cười khoái chí.
“Đừng có đứng trơ đó! Giúp ta với!” Khăn Đỏ gắt Jack và bọn trẻ. Cô đang chạy lòng vòng và Clawdius vui vẻ sủa với cô, chú ta nghĩ rằng cô đang bày một trò chơi khác.
“Em yêu, bình tĩnh đi nào!” Froggy bảo. “Nó chỉ là một chú…”
“Nó là một kẻ giết người khát máu!” Khăn Đỏ gào lên. “Nhìn nó mà xem! Kể từ lúc lên tàu, chắc hẳn nó đã âm mưu giết chết em trong khi em ngủ!”
“Chẳng phải chỉ có mỗi nó thôi đâu,” Goldilocks nói.
“Tránh xa ta ra, con quái vật hung dữ!” Khăn Đỏ quay đầu quát chú sói con. Bọn trẻ cảm thấy cô dùng từ hơi quá nặng nề. Chú sói con không có vẻ gì là nguy hiểm cả, nhất là lúc này, khi chú ta đang đuổi theo cái đuôi của mình.
“Có lẽ em có thể nuôi dạy sao cho nó trở nên hiền lành, phải không em yêu?” Froggy gợi ý.
“Hãy kể ra một ví dụ chứng tỏ cái phương pháp đó có tác dụng xem nào!” Khăn Đỏ gào lên. Froggy im bặt. “Bởi vì ta có thể đưa con sói ra khỏi chốn hoang dã nhưng không thể lấy đi tính hoang dã trong con sói!”
Khăn Đỏ đứng trên lan can và Clawdius nhảy lên chụp lấy cô, cố gắng leo lên thành tàu với cô. Chú ta đuối sức sau khi cứ nhảy tưng tưng hòng giành lấy chút tình cảm của Khăn Đỏ và nằm xệp xuống dưới chân cô, những cái bàn chân quá cỡ duỗi dài trước mặt.
“Đừng nhìn ta như thế,” Khăn Đỏ bảo. “Ta không thể làm mẹ của ngươi trong khi mãi lo sợ ngươi sẽ vồ chết ta, phải thế không nào?”
Một tiếng ăng ẳng buồn bã vang lên từ chú sói và chú liếc nhìn cô hờn trách.
“Ta đã gặp nhiều chuyện với sói, ngươi biết không,” Khăn Đỏ phân trần. “Một con suýt tí nữa đã nuốt chửng ta và bà ngoại khi ta còn là một cô bé! Tường thành được xây quanh vương quốc của ta để ngăn chặn những con thú như ngươi. Chắc là ngươi có thể thông cảm cho ta chứ?”
Clawdius rên ư ử, vì lý do nào đó, chú có vẻ hiểu ý vị nữ hoàng trẻ tuổi. Chú ta buồn bã tiến lại chỗ Froggy, cảm thấy một lần nữa bị bỏ rơi.
“Được rồi, được rồi, anh bạn,” Froggy vỗ về và bế chú sói bé bỏng lên. “Chúng ta sẽ tìm cho chú mày một ngôi nhà tử tế, đừng lo.”
Khăn Đỏ ngồi lì trên lan can gần như cả ngày, quá sợ hãi nên không dám đi lại.
Đêm đó, khi mặt trời vừa lặn xuống, Jack đốt ngọn đèn khí và Froggy lèo lái con tàu về hướng nam. Tàu lướt giữa những đám mây trên Vương quốc Bắc Phương tới điểm đến tiếp theo của họ - nhà của bà mẹ kế độc ác của Lọ Lem.
Jack và Froggy luân phiên thay ca điều khiển chiếc Bà Ngoại. Bọn trẻ cố ngủ, nhưng thật khó mà thiếp đi trong khi Bà Ngoại cứ lắc lư giữa bầu trời khuya và Khăn Đỏ nói lảm nhảm trong giấc ngủ.
“Ôi chao, lông của em mới mềm làm sao, Clawdius bé nhỏ,” Khăn Đỏ lẩm bẩm và vuốt ve một chú chó tưởng tượng trên giường. “Ôi chao, những chiếc răng của em mới nhỏ xíu và vô hại làm sao… Ôi chao, những cái xương chắc khỏe không lớn của em… Ôi chao, em chỉ ăn ít rau quả thôi đấy à…”
Goldilocks đã chặn tiếng ồn lại thành công bằng cách quấn một chiếc gối quanh đầu. Alex không may mắn như vậy. Cô bé không những phải cố gắng lờ đi tiếng Khăn Đỏ nói mớ mà còn phải đè nén nỗi sợ mà những lời của Bà Chúa Tuyết trong hang động đã gieo vào lòng em.
Bốn người ra đi, một không trở lại. Thế nghĩa là sao? Bà ta đang nói tới bọn trẻ, Jack và Goldilocks à? Bà ta đang bảo cho Alex biết một trong số họ sẽ chết sao? Đó thực sự là một lời tiên tri hay chỉ là bà ta cố tình làm Alex rối trí?
Alex tự hỏi đã có ai từng lo lắng đến chết chưa, bởi vì nếu chưa, chắc hẳn cô bé sẽ là người đầu tiên. Những suy nghĩ của cô bé thật quá sức chịu đựng và cuối cùng Alex đành phải từ bỏ ý định thiếp ngủ. Alex đứng dậy khỏi võng và phát hiện em trai cũng làm thế. Cô bé leo lên boong trên và thấy cậu bé đang tựa vào lan can, nhìn về hướng Đông. Cậu cầm trên tay một cây bút lông với một xấp giấy da trải ra trước mặt.
Bên ngoài thật yên tĩnh. Chỉ có tiếng những cánh buồm của Bà Ngoại phần phật bay trong gió và tiếng ngọn lửa bập bùng.
“Em cũng không ngủ được à?’ Alex hỏi.
“Em nghĩ một người đang hôn mê cũng không ngủ nổi với Khăn Đỏ như thế đâu,” cậu bé đáp.
“Em đang làm gì vậy?” Alex hỏi, chỉ vào cây bút lông và mớ giấy da. “Không phải là bài tập, chị hy vọng thế. Chị nghĩ em sẽ được phép nộp trễ vài bài tập trong trường hợp này.”
“Không, em chỉ đang viết thôi,” Conner giải thích. “Em ghi lại tất cả những chuyện chúng ta đã trông thấy và những nơi chúng ta đã đi tới. Em không muốn quên bất cứ chuyện gì. Có lẽ từ đó, em sẽ viết được vài truyện ngắn. Những con gấu bắc cực hầu hạ Bà Chúa Tuyết, Khăn Đỏ có một chú sói cưng, bánh pút-đing chim trĩ… Toàn những chuyện thú vị cả.”
“Tuyệt đấy,” Alex nói. “Chị hy vọng em có dịp dùng chúng…”
Alex đã nói mà không suy nghĩ. Conner ngừng viết và hít vào một hơi sâu.
“Alex, chúng ta sẽ cứu được mẹ,” cậu bé quả quyết. Alex không biết phải nói gì. “Chị hy vọng thế…”
“Không, em cần chị khẳng định điều đó cơ. Chúng ta sẽ không thể làm được nếu chúng ta không tin vào nó.”
Alex bị lây sự vững tin trong ánh mắt em trai. “Chúng ta sẽ cứu mẹ,” Alex nói, lần này em hoàn toàn tin tưởng vào điều đó.
Conner mỉm cười. “Tốt,” cậu nói. “Cảm ơn chị.”
“Làm sao em lạc quan được thế? Thông thường, chị mới là người hay nói lời động viên, nhưng từ khi chúng ta đến đây, em đã luôn vực dậy tinh thần chị.”
“Chúng ta có lựa chọn nào đâu? Nếu em có thể chọn giữa ngờ vực và hy vọng, em sẽ chọn hy vọng. Lạc quan đỡ tốn sức hơn mà.”
Alex mỉm cười với cậu. “Đó là một cách hay để nhìn nhận vấn đề.”
“Và,” Conner nói thêm, “khi chúng ta cứu mạng mẹ rồi thì mẹ sẽ không đời nào có thể từ chối chúng ta điều gì nữa!”
Alex phá lên cười rồi che miệng lại, cô bé quên mất những người khác trên tàu đang ngủ. “Rồi rồi, giờ thì em đang kỳ vọng quá nhiều rồi đấy!”
Bọn trẻ nhấm nháp ý nghĩ đó. Conner nói đúng; lạc quan thì dễ hơn để sự hoài nghi quấy nhiễu tâm can.
Một luồng gió lạnh đột nhiên thổi qua con tàu và bọn trẻ chợt cảm thấy ớn lạnh xương sống.
“Em có cảm thấy không?” Alex hỏi.
“Có, chuyện gì vậy nhỉ?”
Alex nhìn qua vai mình và hốt hoảng hớp hơi. “Conner, nhìn kìa!” Cô bé xoay em trai lại hướng đối diện với mình.
Đang từ từ lướt tới trước mặt chúng là hồn ma mà Conner đã trông thấy ở lâu đài của Khăn Đỏ. Ở bà ta có cái gì đó thật uy nghiêm, thật vương giả, mà cũng thật đáng sợ.
“Hồn ma đó đấy!” Conner thì thầm. “Đó là hồn ma mà em đã kể cho chị nghe đấy!”
Càng tới gần bọn trẻ, ánh nhìn của hồn ma càng trở nên nghiêm nghị.
“Nói gì với bà ta đi!” Conner thúc em.
“Em biết nói gì giờ? Em đâu có nói được tiếng ma!”
Hồn ma ngừng lại trước mặt bọn trẻ và lơ lửng cách chúng vài bước. Bà ta không bao giờ chớp mắt hay rời mắt khỏi bọn trẻ. Dù là ai đi nữa, đó cũng là một linh hồn rất nghiêm trang.
“Bà là ai vậy?” Alex lí nhí.
Hồn ma vẫn im lặng đứng yên.
“Bà muốn gì ở chúng tôi?” Conner kêu lên.
Hồn ma giơ tay chỉ về phía xa xa. Rồi khi chiếc Bà Ngoại bay qua một đám mây mờ và một màn sương lướt qua họ, hồn ma biến mất.
Tim bọn trẻ đập thình thịch. “Ai thế nhỉ?” Alex hỏi.
“Ước gì em biết,” Conner đáp. “Vì sao bà ta lại bám theo em vậy?”
Alex trầm ngâm. Hồn ma trông rất quen thuộc nhưng cô bé không thể nói rõ vì sao. “Bà ấy đang cố gắng nói với chúng ta điều gì đó.”
Trước lúc mặt trời lên, chiếc Bà Ngoại đã đi vào vùng đồng quê của Vương quốc Charming. May thay, chỉ có một vài con bò đang nhai cỏ trông thấy con tàu to lớn hạ xuống từ trời cao, và chúng chẳng hề có chút hứng thú nào với nó.
Bọn trẻ giữ kín chuyện chúng đã gặp hồn ma lần thứ hai, không muốn làm cho mọi người thêm lo lắng nữa.
“Vậy kế hoạch của chúng ta là gì?” Conner hỏi những người bạn đồng hành. “Làm sao chúng ta biết được vật quý giá nhất của bà mẹ kế là gì và làm sao chúng ta lấy được nó?”
Goldilocks và Jack nhìn nhau rồi đồng loạt nhún vai. Froggy tiến về phía trước và húng hắng lấy giọng với một tiếng ồm ộp nhỏ.
“Nếu được phép, tôi tin là mình có thể tổ chức tốt kế hoạch này – dù sao thì tôi cũng là người của Vương quốc Charming mà,” anh nói.
“Tất nhiên là được rồi ạ,” Alex đáp và ra hiệu cho chú ếch được quyền nói.
“Bà mẹ kế,” Froggy trình bày với một ngón tay giơ lên, như thể anh đang giảng cho họ nghe một bài học lịch sử, “luôn bị ám ảnh bởi tước hiệu và địa vị xã hội – còn nhớ bà ta đã mong muốn cho con gái bà ta cưới anh tôi đến mức nào chứ? Nếu chúng ta muốn vào nhà bà ta và tìm hiểu vật quý giá nhất của bà ta là gì, chúng ta phải làm thế một cách thật trang trọng – và tôi nghĩ tôi đã có cách.”
Froggy quay sang Khăn Đỏ. “Ta á?” cô kêu lên. “Ta liên quan gì tới chuyện này chứ?”
“Em là nữ hoàng, em yêu,” Froggy nói. “Bà mẹ kế sẽ không bao giờ bỏ lỡ cơ hội được một vị hoàng thân vào thăm nhà đâu.”
Khăn Đỏ đảo tròn mắt và khoanh tay lại. “Ồ, giờ thì em là nữ hoàng đấy? Giờ thì các người mới coi trọng địa vị của ta sao?” cô vặt.
“Chính thế,” Froggy nói tiếp. “Em sẽ tới nhà bà ta và đề nghị được gặp mặt trò chuyện với bà ta. Hãy quan sát xung quanh và lấy đi món đồ nào mà em thấy bà ta quý nhất.”
“Đề nghị gặp mặt trò chuyện với bà ta về cái gì chứ?” Khăn Đỏ hỏi. “Em có chuyện gì cần bàn bạc với bà ta đâu?”
Conner nhanh trí nảy ra câu trả lời. “Hãy nói với bà ta rằng chị đang thiết kế một điền trang và Lọ Lem gợi ý rằng chị nên xem qua ngôi nhà cũ của cô ấy để lấy cảm hứng,” cậu bé góp ý.
Alex vỗ vai cậu. “Ý hay đấy,” cô bé nói.
Khăn Đỏ quay qua quay lại. Cả bọn nhận thấy ý tưởng đó đang thấm vào đầu cô. “Phải, đó là một ý tưởng khá hay… thực ra, nó là một ý tưởng tuyệt vời đấy! Nói thật thì ta lúc nào cũng muốn có một điền trang. Có lẽ rốt cuộc chuyện này cũng chẳng sai sự thật lắm,” cô lẩm bẩm và vui sướng vỗ tay. “Ta sẽ đi một mình à?”
Froggy nhìn những người còn lại. “Anh sợ là ai ở đây trông cũng có vẻ đáng ngờ nếu đi cùng với em,” anh đáp.
“Chúng em có thể đi với chị Khăn Đỏ,” Alex xung phong. “Chúng em sẽ giả vờ là em họ của chị.”
Khăn Đỏ nhìn bọn trẻ từ đầu đến chân rồi nhăn mặt phản đối. “Chúng ta có thể là chị em con chú con bác không? Cấu trúc xương của chúng ta quá khác nhau, ta không chắc có ai tin nổi chuyện đó không nữa.”
Một con dao găm bay vút qua không khí và ghim vào bức tường cách đầu của Khăn Đỏ vài phân. Cô thét lên và ngã phịch xuống đất. Mọi người quay lại nhìn Goldilocks – tay cô vẫn còn dang ra sau cú phóng dao.
“Xin lỗi, tôi vuột tay,” Goldilocks vừa nói vừa nhún vai.
Khi Khăn Đỏ đã lấy lại được bình tĩnh sau vụ “tai nạn” của Goldilocks, cô nàng thay phục trang để đi làm nhiệm vụ. Cô đội một chiếc mũ kiểu cọ và vận một bộ váy xòe hết cỡ. Rõ ràng là Khăn Đỏ đã để dành bộ trang phục này cho một dịp đặc biệt trong chuyến đi và cô cho rằng đây là lúc thích hợp nhất để khoe nó ra.
Jack và Goldilocks ở lại để trông chừng con tàu. Froggy hộ tống Khăn Đỏ và bọn trẻ đi qua vùng đồng quê Charming. Anh trùm một chiếc khăn quàng cổ của Khăn Đỏ lên đầu để che đi làn da ếch của mình. Khăn Đỏ than phiền về đôi giày của mình suốt trên đường đi, nhưng bọn trẻ đã quá quen với những lời càu nhàu của cô nên không mấy phiền lòng.
Khi họ đi sâu vào vương quốc, những điền trang rộng lớn trong truyện cổ tích bắt đầu xuất hiện ở hai bên đường. Có cái xây gạch; cái khác phủ đầy dây leo; và nhiều điền trang có mái nhọn bằng rơm, giống như nhà của bà nội bọn trẻ. Ở xa xa, họ có thể trông thấy ngọn các tòa tháp trong cung điện của Lọ Lem. Đó là khu dân cư dễ thương nhất mà bọn trẻ từng đi qua trong thế giới cổ tích.
“Ta nóng lòng được lên kế hoạch xây dựng điền trang của ta quá!” Khăn Đỏ nói.
Bọn trẻ đảo tròn mắt. Ít nhất thì Khăn Đỏ cũng không phải đóng giả ai nên không lo lộ tẩy.
“Đằng kia là cái gì vậy ạ?” Conner hỏi và chỉ về phía trước.
Cổng vào một điểm triển lãm lớn hiện ra ở bên đường. Cả bọn đi tới bên cổng và nhìn vào trong. Một quả bí ngô rất cũ, rất to và đang rệu rữa nằm trên mặt đất – trông nó hệt như một cái đèn bí ngô bị để ngoài trời quá lâu sau đêm Halloween vậy.
“Đọc cái này mà xem!” Alex kêu lên và chỉ vào tấm biển trên mặt đất.
DI TÍCH QUẢ BÍ NGÔ HOÀNG GIA ĐÂY LÀ DI TÍCH CÒN LẠI CỦA CỖ XE TỪNG ĐƯA NỮ HOÀNG LỌ LEM ĐẾN DỰ BUỔI VŨ HỘI NỔI TIẾNG TRONG CÁI ĐÊM NÀNG GẶP GỠ ĐỨC VUA CHARMING. BÀ TIÊN ĐỠ ĐẦU ĐÃ BIẾN QUẢ BÍ NGÔ THÀNH CỖ XE. NHƯNG ĐẾN NỬA ĐÊM KHI PHÉP MÀU TAN BIẾN QUẢ BÍ NGÔ ĐÃ TRỞ LẠI HÌNH DẠNG BAN ĐẦU. TỪ ĐÓ, QUẢ BÍ NGÔ ĐÃ NẰM LẠI ĐÂY.
“Bà của chúng ta là người đứng sau những vụ giới nghiêm nổi tiếng nhất trong lịch sử, chẳng phải vậy sao?” Conner nói với chị.
Khăn Đỏ nheo mắt nhìn quả bí ngô thối rữa. “Chị ta quét sàn, cưỡi một trái bí ngô và bầu bạn với chuột… vậy mà Lọ Lem lại là hình mẫu cho tất cả các vị nữ hoàng khác,” cô lẩm nhẩm một mình. “Ta sẽ không bao giờ hiểu nổi điều đó.”
Như vậy là chúng ta đã tới gần lắm rồi,” Froggy nói. “Điền trang của bà mẹ kế chỉ cách đây một đoạn đường nữa thôi. Anh không muốn bà ta nhận ra anh, vì vậy, anh sẽ đợi các em ở đây. Chúc may mắn nhé!”
Khăn Đỏ gửi cho anh một cái hôn gió rồi cô và bọn trẻ tiếp tục đi. Vài phút sau, họ đã tới điền trang của bà mẹ kế - và nó không giống như họ tưởng tượng chút nào.
Nếu bọn trẻ không biết rõ hơn, chúng đã tưởng điền trang đang bị bỏ hoang. Ngôi nhà nằm trên đỉnh một ngọn đồi cao và đang rất cần được tu sửa. Nó rất u ám, có những khung cửa sổ cao, một cái gác chuông và nhiều cột chống nhọn. Tất cả cửa sổ đều cần được lau rửa và hầu hết đều đã vỡ. Trên cầu thang dẫn lên cửa chính, hơn một nửa bậc thang đã sụm xuống.
Mọi cây cỏ trên khu đất đó hoặc đã chết hoặc đang mọc tràn lan. Một dãy hàng rào sắt cao vây lấy cả điền trang. Trước nhà, trên lối vào duy nhất, hai người lính gác mặc đồng phục đang tuần hành.
“Ồ,” Conner nói. “Có lẽ sẽ khó khăn hơn chúng ta tưởng đấy.”
Ba người cất bước tới chỗ những người lính gác với phong thái thân thiện không-giống-kẻ-trộm.
“Xin thứ lỗi,” Alex nói với một người lính gác. “Đây có phải là nơi cư trú của bà mẹ kế của Lọ Lem không ạ?”
Người lính này đưa mắt nhìn người kia, mặt lộ vẻ khó chịu. “Đây là nơi ở của Phu nhân Iris và các con gái của bà ấy,” người lính gác đáp. “Và phải, bà ấy là mẹ kế của Hoàng hậu.”
“Vì sao nơi này lại được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy ạ?” Conner hỏi.
Người lính gác kia nhìn Conner khó chịu. “Các ngươi không phải là dân vùng này, đúng không?” ông ta gặng hỏi. “Quý bà Iris không được người quanh đây ưa thích. Cái hàng rào này là để bảo vệ bà ấy khỏi những kẻ phá hoại nhà bà. Phu nhân Iris thậm chí không buồn sửa lại nhà nữa – cũng chẳng ích gì.”
Alex ngước nhìn tòa nhà với trái tim nặng trĩu. Dù biết bà mẹ kế đã đối xử với Lọ Lem tệ bạc đến mức nào, cô bé vẫn không thể ngăn mình cảm thấy tội nghiệp bà ta. Một ô cửa sổ trên cao đang mở và cô bé thấy tấm màn trắng thoáng rung động bên trong – ai đó đang quan sát họ từ trong nhà. “Chúng cháu có thể vào gặp bà ấy không?” Alex hỏi.
“Ngươi vừa nói gì thế? Gặp Phu nhân Iris á?” viên lính gác hỏi với một tiếng cười thô lỗ. “Không, ta e là không. Phu nhân Iris không bao giờ tiếp khách.”
“Hãy biến đi, trở lại cái nơi mà các ngươi từ đó tới ấy,” người lính gác kia bảo.
Conner thúc Khăn Đỏ - đây là ám hiệu cho cô. Cô hắng giọng và ngước nhìn họ với đôi mắt mở to, trong sáng.
“Thưa các quý ông, ta biết thật khó để nhận ra ta khi trên vai ta không có một tấm khăn quàng đúng điệu, nhưng ta sẽ cho các ông một cơ hội trước khi ta mất kiên nhẫn,” Khăn Đỏ nói với một nụ cười kiêu hãnh.
Những người lính gác không đáp lại. Họ không hề nhận ra cô. Khăn Đỏ nổi giận và đôi má cô ửng hồng.
“Ta là Nữ hoàng Khăn Đỏ của Vương quốc Quàng Khăn Đỏ,” cô tuyên bố.
Một người lính gác nhướng mày và liếc xéo cô. “Nếu ngươi là Quàng Khăn Đỏ thì cừu và quyền trượng của ngươi đâu?” ông ta vừa nói vừa cười.
“Đó là Bo Peep Nhỏ!” Khăn Đỏ hét lên và dậm chân. Bọn trẻ cũng cảm thấy nản lòng. Chúng không hề tính tới trở ngại này.
“Để họ vào đi,” một giọng nói thật nhẹ vọng xuống từ ô cửa sổ cao trong nhà.
Người lính gác rất bất ngờ trước mệnh lệnh đó. Rõ ràng chuyện đó chưa từng xảy ra trước đây.
“Được rồi, phu nhân bảo các người có thể vào,” người lính gác nói. Ông ta mở cánh cửa sau lưng ra, nó kêu ken két ầm ĩ rồi Khăn Đỏ và bọn trẻ bước qua đó. Họ cẩn thận bước lên những bậc thang trước cửa và Conner gõ cửa bằng cái búa gõ khổng lồ có hình quân bài bích. Họ nghe tiếng thì thầm lo lắng và tiếng chân vội vã bên trong. Phải mất một lúc lâu mới có người ra mở cửa.
Cánh cửa lớn mở ra, đằng sau nó, hai cô gái thận trọng ló đầu ra.
“Xin chào?” Alex nói. “Chúng tôi có thể vào không?”
Hai cô gái quyết định rằng Khăn Đỏ và bọn trẻ không phải là mối nguy hiểm và bước ra từ sau cánh cửa. Cả hai đều rất giản dị và có thân hình mập mạp (một người thấp hơn và nặng nề hơn hẳn người kia). Cả hai đều có mái tóc xoăn màu nâu và đôi môi mỏng. Họ là kiểu phụ nữ có khả năng trở nên xinh đẹp nhưng đã để vẻ đẹp tàn phai theo năm tháng.
Họ lúng ta lúng túng trong bộ váy ren – như thể đã thay y phục một cách vội vàng. Alex đẩy nhẹ Conner; không nghi ngờ gì nữa, chúng đang được diện kiến hai cô chị cùng cha khác mẹ xấu xí của Lọ Lem.
“Mời vào,” cô gái cao hơn nói với một cử chỉ hơi quá khoa trương.
Bọn trẻ và Khăn Đỏ tiến lên một bước vào trong hành lang tòa nhà. Cầu thang lớn uốn cong bên trên họ. Cả tòa nhà là một mớ lộn xộn. Sàn nhà bẩn thỉu, cửa sổ bám bụi, và một thứ mùi hôi thối thoang thoảng trong không khí. Bọn trẻ tự hỏi phải chăng Lọ Lem là người cuối cùng lau dọn cái nhà này.
“Xin lỗi vì sự lộn xộn này,” người thấp hơn trong hai cô gái lên tiếng. “Chúng tôi không trông đợi có người đến thăm.” “Ngạc nhiên thật,” Khăn Đỏ thì thầm.
“Không sao cả,” Alex đáp lại. “Nó rất là - ấm cúng.”
Một tiếng kẽo kẹt lớn vang lên từ bên trên họ. “Các con, các con, đừng tỏ ra bất lịch sự thế,” một giọng nói vọng xuống. “Hãy tự giới thiệu mình đi nào.”
Khăn Đỏ và bọn trẻ nhìn lên, trông thấy chính bà mẹ kế độc ác nổi tiếng đang đứng trên đầu cầu thang. Bà ta rất gầy, mái tóc đã bạc và được túm lên thành một búi thật cao. Lớp trang điểm của bà ta lốm đốm và nhòe nhoẹt như thể bà đã tút tát cho mình trong gấp gáp. Bà ta cầm một cây gậy và bước loạng choạng xuống cầu thang.
“Chào mừng đến nhà của chúng tôi! Tôi là Phu nhân Iris và đây là hai đứa con gái của tôi, Petunia và Rosemary,” bà ta giới thiệu và cô gái cao hơn nhún gối chào, theo sau là cô còn lại. Cầu thang kêu kẽo kẹt rất to dưới chân át mất lời bà nói.
“Xin chào, Phu nhân Iris,” Khăn Đỏ lên tiếng. “Ta là Nữ hoàng Khăn Đỏ và đây là hai người em họ của ta, Hamlet và Ophelia.”
Bọn trẻ cựa quậy khó chịu khi nghe cái tên giả của mình. “Vinh hạnh,” Conner nói và ném cho Khăn Đỏ cái nhìn bất mãn.
Bà mẹ kế gật đầu lịch sự nhưng đôi mắt bà chứa chất nhiều câu hỏi. “Phải, tôi nhận ra người rồi, tôi đã trông thấy người tại cung điện vào bữa tiệc sinh nhật đầu tiên của Công chúa Hy Vọng,” Phu nhân Iris nói.
“Ồ phải, dĩ nhiên rồi!” Khăn Đỏ đáp, ngạc nhiên với kỷ niệm chung đó. “Ta cũng nhớ đã gặp ngươi ở đó!”
“Chúng tôi không ở lại lâu,” Phu nhân Iris giải thích. “Thật khó mà rời khỏi nhà khi mà đi tới đâu người ta cũng la ó phản đối và đuổi ta đi.” Bà ta cười dù không ai cảm thấy chuyện đó buồn cười cả. “Người vui lòng vào phòng khách với chúng tôi nhé, thưa Nữ hoàng?”
Khăn Đỏ và bọn trẻ theo chân bà mẹ kế và hai cô con gái sang phòng bên cạnh. Trên đường đi, hai người chị cùng cha khác mẹ của Lọ Lem tranh thủ dọn dẹp ngôi nhà, nhưng nó bừa bộn đến mức bọn trẻ không hiểu họ còn mất công làm thế làm chi.
Phòng khách có tường màu xanh lam và ghế ngồi màu trắng. Gian phòng trông sẽ giống hệt bầu trời buổi mai trong xanh nếu nó không bị phủ một lớp bụi bẩn dày; lúc này, nó giống như một ngày trời u ám. Họ ngồi xuống và bụi bốc lên. Conner phải cố gắng hết sức mới không phát ra tiếng ho.
“Mọi người hãy thứ lỗi cho chúng tôi về tình trạng ngôi nhà thế này,” Phu nhân Iris xin lỗi. “Về khoản việc nhà thì ta và hai đứa con gái đều quá vụng và thật khó để tìm người giúp việc khi có một quá khứ như chúng ta.”
“Cháu có thể tưởng tượng được ạ,” Conner nói.
“Vậy, cái gì đã đưa người đến chỗ ở khiêm tốn của chúng tôi, thưa Nữ hoàng?” Phu nhân Iris hỏi.
Khăn Đỏ không biết phải bắt đầu thế nào. Nói rằng cô muốn xây một điền trang hệt như cái này thì rõ ràng là nói dối.
“Ừm, ta… ta… ta…” Khăn Đỏ ấp úng. “Ophelia? Sao em không giải thích nhỉ?”
Khăn Đỏ và Conner trông cậy vào Alex, đẩy cho cô bé nhiệm vụ gian nan nhất. Alex ngước nhìn bà mẹ kế với một lời nói dối sắp sẵn trong đầu, nhưng những bức tranh vẽ động vật treo dọc trên tường thu hút sự chú ý của cô bé.
“Những bức tranh mới đẹp làm sao!” Alex thốt lên, đổi đề tài. “Chúng là tác phẩm của ai vậy ạ?”
Petunia há hốc mồm; cô gái không quen được khen ngợi lắm. “Tôi đã vẽ chúng đấy,” cô nói, đôi mắt mở to, hào hứng.
“Petunia là một họa sĩ tài năng đấy,” Phu nhân Iris khoe. “Con bé chủ yếu vẽ động vật nhưng gần đây nó đang luyện vẽ phong cảnh.” Giọng nói của bà êm ái và thánh thót, như thể bà là một chị bán hàng chuyên nghiệp vậy.
“Chị thích động vật,” Petunia hào hứng nói, rất vui sướng khi được nói về bản thân. “Chị thường vẽ những con thú mà chị thấy ngoài cửa sổ phòng chị - có khi là mấy con thú cưng, có khi là sâu bọ - thú vật cũng rất thích chị; chị đoán là ở chị có cái gì đó làm chúng tin cậy. Dẫu sao, việc đó cũng cho chị cái để làm.” Khăn Đỏ và bọn trẻ lịch sự gật gù.
“Đó, đó chính là lý do ta tới đây!” Khăn Đỏ nói. “Gần đây ta vừa mới nhận nuôi một chú s… - xin lỗi – một chú chó, và ta đang hy vọng cô có thể vẽ chân dung nó.”
Alex và Conner vừa nhẹ nhõm vừa xấu hổ với lời ứng khẩu đột xuất của Khăn Đỏ. Môi dưới của Petunia run lên. “Thật sao?” cô gái thốt lên. “Tôi sẽ rất vui được làm thế!”
“TÔI THÍCH NƯỚNG BÁNH!” Rosemary kêu toáng lên – mong muốn được chú ý đến tuyệt vọng. Cơn bột phát của cô khiến mọi người giật bắn mình. “Xin lỗi, tôi không định lớn tiếng! Tôi chỉ đơn giản là thích nấu ăn và rất muốn được nấu cho người nếu người cho phép…”
“Rosemary là một thợ nướng bánh phi thường,” Phu nhân Iris tiếp tục khoe. “Những bữa ăn trong gia đình đều do con bé nấu cả.”
“Ừm, phải có ai đó làm thôi, không thì chúng tôi sẽ chết đói,” Rosemary vừa nói vừa cười, mặc dù chuyện đó không có gì buồn cười cả. Cất tiếng cười trong đau khổ chắc đã thành bản tính của gia đình này.
Cả hai cô gái đều quá phấn khích vì có cơ hội khoe tài nên cứ nhấp nhổm mãi. Tuy nhiên, Phu nhân Iris vẫn nhìn ba vị khách với vẻ ngờ vực.
“Chị thường nướng món gì?” Conner hỏi Rosemary.
“Rosemary, sao con không đi chuẩn bị một mẻ bánh quy nấm cho khách của chúng ta nhỉ? Và Petunia, sao con không vào phòng và lấy vài bức vẽ khác của con cho Nữ hoàng xem?” Phu nhân Iris bảo.
Hai chị em bật dậy và đâm sầm vào nhau, mỗi người chạy về một hướng. Mọi người có thể nghe tiếng cầu thang kẽo kẹt khi Petunia chạy lên phòng. Rosemary biến mất sau một cánh cửa xoay vào nhà bếp – trong một thoáng, bọn trẻ trông thấy hàng chồng đĩa bẩn chất bên trong.
Khi hai cô con gái đã đi rồi, Phu nhân Iris thôi tỏ ra thân thiện, bà ta trừng mắt nhìn Khăn Đỏ và bọn trẻ ngờ vực.
“Bà có hai cô con gái đáng yêu quá,” Khăn Đỏ vừa nói vừa mím môi cười.
“Để dành mấy lời khen đó đi,” bà mẹ kế gắt. “Ta đã sống trong ngôi nhà với hai đứa con nhiều năm rồi – ta biết Petunia vẽ tranh rất tồi và Rosemary nướng bánh thì còn tệ hơn. Thực sự thì vì sao các người đến đây hôm nay?”
Họ không trả lời bà. Khăn Đỏ và bọn trẻ không cần phải nhìn nhau mới biết cả bọn đều mở to mắt ngơ ngác.
“Ta hiểu rồi,” Phu nhân Iris nói sau khi không ai trả lời. “Các người tới đây để chế giễu một mụ già và con gái của mụ ta, phải không? Tới để cười cợt cái nhà được coi là nỗi nhục nhã của vương quốc này? Sao các ngươi dám chứ, nhất là vào thời buổi thế này.”
Phu nhân Iris chật vật đứng dậy để có thể tiễn khách về. “Ta sẽ tiễn các người ra cửa,” bà ta bảo.
“Vì sao bà lại làm thế?” Alex đột ngột hỏi.
Phu nhân Iris quay lại nhìn cô bé. “Xin lỗi?” bà ta hỏi lại.
“Cháu đoán đó không phải là câu hỏi bà thường được nghe, nhưng cháu luôn tự hỏi vì sao bà lại tàn nhẫn với Lọ Lem đến thế,” Alex giải thích. “Vì sao bà ghét chị ấy như vậy?”
“Alex, chuyện đó thì có ích gì cho mục đích của chúng ta chứ?” Conner thì thầm với cô bé, nhưng cô bé đã xua tay ra hiệu cho cậu thôi đi. Phu nhân Iris xoáy mắt vào cô bé, cố tìm một lý do ác độc nào đó đằng sau câu hỏi của em, nhưng con người Alex không có chút ác tâm nào cả. Phu nhân Iris bước đến một bên phòng, tới chỗ một cái lò sưởi nhỏ. Một bức chân dung bám bụi treo bên trên đó. Phu nhân Iris hít một hơi thật sâu và thổi bụi bám trên bức ảnh đi. Đó là ảnh của một người đàn ông rất hấp dẫn và đạo mạo, ông ta có mái tóc màu nâu vàng và bộ râu dày.
“Ai vậy ạ?” Alex thắc mắc.
“Người chồng quá cố của ta,” Phu nhân Iris đáp. Bà ngẩng nhìn ông, lưng quay về phía bọn trẻ. “Trông ông ấy có quen không?”
Sự giống nhau rõ rệt đến nỗi họ không phải nghĩ đến lần thứ hai; Lọ Lem giống cha nàng như đúc.
Bao giờ Elle cũng giống hệt như cha nó,” Phu nhân Iris kể. “Ông ấy đặt tên nó là Lọ Lem khi con bé còn là một đứa nhỏ vì nó rất thích chơi gần lò sưởi – nó làm cho cả người mình dính đầy bồ hóng đến mức chẳng nhận ra nổi nữa. Khi cha của con bé mất, ta cảm thấy không thể chịu nổi khi nhìn vào gương mặt nó. Ta bắt nó làm vô số việc bẩn thỉu trong nhà, che lấp vẻ bề ngoài của con bé để nó không thường xuyên gợi cho ta nhớ về mất mát của mình. Bây giờ, gương mặt ta dành nhiều năm cố gắng giấu đi đã trở thành một trong những gương mặt nổi tiếng nhất trên thế giới.”
Bà mẹ kế chậm rãi mân mê chiếc nhẫn cưới mà bà vẫn đeo trên tay trái. Khăn Đỏ liếc nhìn bọn trẻ qua khóe mắt. Cả ba đều có cùng một ý nghĩ: Họ đã biết vật quý giá nhất của bà ấy là gì.
“Vậy ra bà không ghét chị ấy,” Alex nói to những suy nghĩ của mình. “Không phải vì đố kỵ, mà vì quá đau lòng.”
Phu nhân Iris cúi đầu xuống. “Ta đã hai lần góa bụa nhưng chẳng bằng một nửa con người Lọ Lem,” bà nói. “Khi cách đối xử của ta với con bé bị loan truyền khắp vương quốc và ta cùng hai con bị người dân khắp nơi căm ghét, Lọ Lem đã cho người dựng hàng rào và cắt cử lính tuần tra quanh nhà chúng ta, bảo vệ chúng ta. Con bé còn đến thăm và xin lỗi chúng ta nữa. Các ngươi có thể tin nổi điều đó không? Sau tất cả mọi chuyện mà chúng ta làm với con bé, nó lại cảm thấy áy náy về chuyện mà cuộc hôn nhân của nó với Hoàng tử Chance đã gây ra cho chúng ta.”
“Thật ra cũng bất công cho bà, có vẻ như câu chuyện đã bị thổi phồng ít nhiều,” Conner nhận xét. “Chẳng hạn như, con gái của bà đâu có xấu xí; họ chỉ có vẻ ngoài bình thường thôi mà.”
Bà mẹ kế ngồi xuống đối diện với họ trở lại. “Đúng thế,” bà nói. “Vương quốc này luôn thích thú với việc chế nhạo chúng ta. Ta nghe lời đồn rằng sau vũ hội, khi hoàng tử ghé vào đây, các con gái của ta đã cố gắng cắt bỏ phần nào bàn chân hòng mang vừa chiếc giày thủy tinh. Thật vớ vẩn!”
Phu nhân Iris nhìn họ với ánh mắt trống rỗng – bà chẳng còn gì để kể nữa.
“Vậy, đó có phải là cái các người muốn không? Lời thú nhận vô tích sự của một mụ già?” bà hỏi.
“Không có ý xát muối vào vết thương, nhưng thực ra sự căm ghét của họ chính là lý do chúng cháu tới đây,” Conner giải thích. “Chuyện này nghe sẽ có vẻ điên rồ lắm, nhưng đại để là chúng cháu đang đi tìm…”
“Conner, chị không nghĩ kể cho bà ấy là khôn ngoan…” Alex cố gắng cắt lời cậu.
“Sao không chứ? Đến nước này thì chúng ta có còn gì để mất đâu,” cậu bé nói rồi tiếp tục giải thích. “Chúng cháu nghĩ rằng chúng cháu đã tìm ra cách để đánh bại Phù thủy Hắc Ám. Việc đó đòi hỏi chúng cháu phải thực hiện một chuyến đi tìm kho báu, đại loại thế. Nhẫn của bà là một trong những vật mà chúng cháu cần.”
“Cái gì cơ?” bà mẹ kế kêu lên, kinh ngạc trước lời yêu cầu đó.
“Mạng sống của cháu gái bà đang bị đe dọa,” Alex khẩn nài. “Bà không muốn chúng cháu giúp con bé sao?”
Phu nhân Iris quay đầu đi để giấu nỗi hổ thẹn trong ánh mắt. Đây rõ ràng là một chủ đề khiến bà thấy xót xa. “Bà không phải là danh hiệu mà ta nghĩ rằng mình xứng đáng được nhận,” bà ta nói. “Một người bà là mẹ của mẹ đứa trẻ - mà ta chưa bao giờ thực sự là mẹ với Lọ Lem.”
Gian phòng lặng tiếng. Bà mẹ kế phải trấn tĩnh lại sau lời tuyên bố xúc động đó.
“Thế thì, cũng chưa quá muộn,” Khăn Đỏ khuyên giải. “Đưa cho chúng ta chiếc nhẫn của bà sẽ là một hành động cao thượng. Đó sẽ là hành động giống - Lọ - Lem nhất mà bà có thể làm lúc này. Địa vị của bà trong cộng đồng có thể sẽ thay đổi sau khi mọi người biết bà đã giúp chúng ta.”
Với lời nói này, bọn trẻ có thể thấy một tia sáng lóe lên trong mắt Phu nhân Iris. Chúng biết nếu có thể trò chuyện với bà thêm nữa, có lẽ chúng sẽ thuyết phục được bà. Không may là cánh cửa nhà bếp đã mở ra và Rosemary mang một khay bánh quy nấm vào phòng, khiến cuộc trò chuyện bị gián đoạn.
“Ai muốn vài cái bánh quy nấm nào?!” Rosemary vui vẻ nói. Không khí trong phòng đã thay đổi sau khi cô đi và cô gái không hiểu vì sao.
Phu nhân Iris lại đứng lên. “Con sẽ phải gói chúng lại thôi, Rosemary à,” bà bảo. “Khách của chúng ta chuẩn bị đi rồi.”
“Đi sao?” Petunia kêu lên, đi vào phòng với nhiều bức chân dung cuộn lại trong tay. “Nhưng con vừa tìm được những bức vẽ đẹp nhất của mình mà.” Khăn Đỏ và bọn trẻ cũng đứng dậy.
“Không, mẹ cô nói đúng. Tốt hơn là chúng ta đi thôi,” Khăn Đỏ nói. “Sau khi nghĩ lại, chắc là ta sẽ bỏ con chó đi – ta ngờ rằng nó là một con sói. Chuyện dài lắm. Chúng ta sẽ liên hệ cô về bức chân dung nếu ta tìm được một con thú cưng khác.”
Gương mặt hai cô chị của Lọ Lem đượm vẻ thất vọng. Petunia vất đống chân dung xuống sàn. Rosemary trở lại nhà bếp và cho bánh quy vào một cái túi nâu để họ mang đi.
“Đây,” Rosemary nói cộc lốc với vẻ mặt cau có khi cô đẩy cái túi vào ngực Conner. “Chóng ăn chúng đi nhé. Sau giờ đầu tiên là chúng sẽ bị hư đấy.”
Phu nhân Iris đưa Khăn Đỏ và bọn trẻ qua hành lang dài trở lại cửa trước. Bọn trẻ cứ đưa mắt nhìn nhau, chờ cho người kia làm điều gì đó. Alex nghĩ có lẽ phương pháp nhảy xổ và tấn công bà ấy của cậu em có lẽ là lựa chọn duy nhất.
Phu nhân Iris mở cửa cho khách nhưng bà chặn lại, chưa cho họ đi. “Chờ đã,” bà kêu lên khi bọn trẻ đi qua. Bà lấy chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay và đặt nó vào tay Alex.
“Nhớ nói với Lọ Lem là ta đã đưa nó cho các người đấy.”
Khăn Đỏ và bọn trẻ không thể tin nổi vào mắt mình, nhưng tinh thần của họ phấn chấn hẳn lên.
“Chúng cháu sẽ làm thế!” Alex hứa với bà.
“Cảm ơn bà!” Conner nói.
“Ta sẽ đích thân ban bố một văn bản, bảo cho mọi người biết rằng bà không phải là mụ già xấu tính như mọi người tưởng!” Khăn Đỏ quả quyết và ôm chầm lấy bà.
Bà mẹ kế gượng cười. “Đáng tiếc là có những tội lỗi được tha thứ, nhưng cũng có những tội không bao giờ người ta quên được,” bà bảo. “Ta e rằng nơi duy nhất chúng ta có thể sống mà không phải chịu sự phán xét của người đời là một thế giới khác hoàn toàn. Nhưng một ngày kia, rất lâu sau khi ta mất đi, ta hy vọng rằng Lọ Lem có thể kể với con gái nó rằng ta đã làm được một điều gì đó để giúp con bé.”
“Cô ấy sẽ làm thế mà,” Alex quả quyết. “Cảm ơn bà.”
Phu nhân Iris khẽ cúi người, không chắc đó có phải là một quyết định đúng đắn không. Bà đóng cửa lại sau lưng họ và bọn trẻ nhảy cẫng lên vì sung sướng. Khăn Đỏ và bọn trẻ đi qua những người lính gác, bọn này không hiểu vì sao ba người trông vui sướng đến thế sau khi dành một buổi chiều trong cái nhà đó.
Khăn Đỏ và bọn trẻ thả bộ dọc con đường và trông thấy Froggy đang đợi ở điểm triển lãm Di Tích Quả Bí Ngô Hoàng Gia.
“Sao rồi?” anh hỏi. “Mọi chuyện thế nào?”
Alex xòe tay ra và cho anh thấy chiếc nhẫn.
“Chúng em lấy được nó rồi! Chúng em lấy được rồi! Được rồi!” Conner hét tướng lên. “Chúng em đã lấy được chiếc nhẫn!”
Một nụ cười rạng rỡ nở ra trên gương mặt Froggy. Anh nhấc bổng chúng lên và xoay vòng vòng. “Giỏi lắm, mấy nhóc!” anh nói và Conner trừng mắt nhìn anh. “Thứ lỗi cho anh, hai người trưởng thành trẻ tuổi.”
Khăn Đỏ im lặng chờ đến mình được khen nhưng không có lời khen nào cả. “Em cũng không tệ mà!” cô gắt.
“Dĩ nhiên là em không tệ rồi, em yêu,” Froggy đáp và hôn má cô. “Giờ thì hãy trở lại chiếc Bà Ngoại và chia sẻ thắng lợi của mình với những người khác thôi.”
Froggy dẫn đường qua vùng đồng quê trở lại chỗ con tàu bay. Goldilocks phấn khởi khi nghe kể về thành công của họ, nhưng chẳng thấy Jack đâu cả.
“Anh ấy vào thị trấn để lấy ít đồ dùng,” Goldilocks giải thích. “Anh ấy sẽ sớm về thôi. Nhưng trong lúc chờ đợi hãy xem Đũa thần Huyền Diệu có đúng như lời người ta đồn đại không.”
Họ đặt cái quyền trượng bằng băng của Bà Chúa Tuyết vào giữa boong dưới của tàu. Alex vẫn đang siết chặt chiếc nhẫn của bà mẹ kế đến nỗi nó hằn dấu vào tay em.
“Cái này hoạt động ra sao nhỉ?” Alex hỏi. “Có giống như Bùa Ước không? Chúng ta có cần để tất cả vật dụng cần thiết vào cùng một chỗ để có chuyện gì đó xảy ra không?”
Conner nhún vai. “Thì hãy tìm hiểu xem sao,” cậu bé nói.
Alex cẩn thận đặt chiếc nhẫn lên sàn bên cạnh quyền trượng. Năm người bọn họ sốt ruột chờ một chuyện gì đó – chuyện gì cũng được – xảy ra. Sự háo hức cũng lan sang cả Clawdius, chú ta đang cuộn tròn trong góc nhìn ra.
“Sao rồi nhỉ?” Alex lên tiếng.
“Suỵt!” Goldilocks làm cho cô bé im bặt.
Chiếc nhẫn bắt đầu rung lên. Quyền trượng cũng bắt đầu nhúc nhích. Bất thần, chiếc nhẫn tự động đính vào mũi quyền trượng như thể nó bị hút bởi nam châm vậy.
Cả phòng reo lên. Alex và Conner ôm chầm lấy nhau. Clawdius vui vẻ sủa theo, dù chú ta không rõ họ đang ăn mừng cái gì. Chỉ là chút phép thuật nhỏ, nhưng tới giờ, đó là khoảnh khắc ý nghĩa nhất của cuộc hành trình. Nỗ lực của họ không phải là vô ích – họ đang làm ra cây Đũa thần!
Jack bước xuống cầu thang vào boong dưới muộn mất một giây. Anh vừa trở về từ chuyến thăm thú thị trấn và mang theo một cái túi đầy rau và bánh mì.
“Jack! Cây đũa thần có tác dụng rồi!” Connner thông báo. “Chờ đã… có chuyện gì thế?”
Họ quá mải mê ăn mừng nên không nhận ra vẻ mặt buồn rười rượi của Jack.
“Jack, chuyện gì đã xảy ra vậy?” Goldilocks hỏi anh.
“Khi ở trong thị trấn, anh đã nghe được vài tin xấu,” anh thông báo. Cả gian phòng lặng tiếng.
“Tin gì vậy?” Froggy hỏi.
“Phù thủy Hắc Ám đã tấn công Vương quốc Góc Khuất,” Jack đáp. “Bà ta đã đánh sập tòa tháp của Rapunzel.”
Alex và Khăn Đỏ hít một hơi sâu. Froggy há hốc mồm. Conner vẫn đang lắng nghe, chờ xem có gì nữa không.
“Vậy thì sao?” Conner hỏi. “Chỉ là một tòa tháp thôi mà – sao lại to chuyện thế?”
Cậu bé nhìn sang chị và thấy nước mắt đang lăn xuống ràn rụa.
“Em bỏ lỡ chuyện gì à?” Conner thắc mắc. “Chuyện có thể tệ hơn thế nữa. May là không có ai mất mạng.”
Froggy hắng giọng, cảm xúc dâng trào trong anh. “Cũng như tường thành của người Quàng Khăn, tòa tháp có ý nghĩa rất thiêng liêng với người dân Vương quốc Góc Khuất,” anh giải thích. “Nó đại diện cho nữ hoàng của họ và buổi đầu của vương quốc. Nó là biểu tượng cho lịch sử và tinh thần họ.”
Alex chùi nước mắt và tự nhủ: Trong tất cả những chuyện xấu xa có thể làm, sao Ezmia lại chọn những thứ có ý nghĩa về mặt biểu tượng đối với các vương quốc chứ? Vì sao bà ta lại tấn công vào tinh thần con người, trong rất nhiều mục tiêu tấn công?
“Em vừa nhận ra một điều,” Alex nói. “Mọi thứ Ezmia làm từ đó đến giờ - tòa tháp, tường thành, đám cây cối, vụ bắt cóc – tất cả đều là những vụ tấn công vào tinh thần con người. Phù thủy Hắc Ám không muốn giết chóc, bà ta muốn linh hồn.”