← Quay lại trang sách

Chương 27 - Giấc Mơ.

Alex từ từ mở từng con mắt. Cô bé đang nằm ngửa, trước mặt em là cái trần tối đen. Cô bé không biết mình đang ở đâu và không nhớ được vì sao mình tới được đó, nhưng em cũng đứng dậy và quan sát chung quanh.

Alex đang đứng trong một hang động tối om. Trên mặt đất cạnh cô bé có một chiếc đèn lồng. Cô bé cầm nó lên và đi sâu hơn vào trong hang động. Có điều gì đó ở nơi này làm cho Alex cảm thấy thật dễ chịu. Bất kể vẻ u tối và bí mật của nó, vì một lý do chưa rõ, cô bé biết mình đang được an toàn.

Ở phía trước, Alex trông thấy ánh sáng. Em tiến về hướng đó và hai tảng đá lớn hiện ra. Hai cô bé đang đứng trên hai tảng đá và hai bé gái khác đang đứng bên cạnh họ. Khi Alex tới gần hơn, em có thể trông rõ quần áo của họ.

Cô bé đầu tiên mặc một cái áo len, một chiếc váy và đeo cài tóc, giống như Alex. Cô bé thứ hai mặc một bộ đầm ngủ dài và không đi giày. Cô bé thứ ba mặc một bộ đầm phồng, trên khoác tạp dề. Cô bé thứ tư tết hai bím tóc và mang giày màu bạc.

Cả bốn cô bé đều chăm chú nhìn Alex, như thể họ đang chờ đợi em lên tiếng.

“Các bạn là ai?” Alex mỉm cười hỏi họ.

“Bạn biết chúng tôi là ai mà,” cô bé mặc đầm ngủ đáp.

Alex giơ cao chiếc đèn hơn và nhìn kỹ họ một lần nữa. “Thật sao?” em ngạc nhiên. “Làm sao mà chúng mình quen biết nhau nhỉ?”

“Bạn biết chúng tôi, nhưng chúng tôi không biết bạn,” cô bé mang giày bạc nói. Trong giọng nói của cô bé có âm sắc rất dễ thương.

“Mình e là mình không biết các bạn đâu,” Alex đáp lại.

“Bạn sẽ hiểu ra thôi, nếu bạn suy nghĩ đủ lâu,” cô bé mặc áo len nói bằng chất giọng Anh cuốn hút.

“Các bạn trông quen lắm,” Alex thừa nhận. “Như thể mình đã gặp các bạn rồi, đã thấy các bạn trong một bộ phim hay đọc về các bạn ở đâu đó…” Alex hít mạnh một hơi. “Khoan đã – các bạn có phải là những người như mình nghĩ không?”

Họ đồng loạt nở nụ cười thích thú.

“Xin chào, tôi là Lucy Pevensie,” cô gái mặc áo len nói rồi nhún gối chào.

“Tôi là Alice,” cô bé đeo tạp dề giới thiệu.

“Tôi là Dorothy Gale,” cô bé thắt bím tiếp lời.

“Và tôi là Wendy Darling, bạn yêu à,” cô gái mặc đầm ngủ dài nói.

Alex không thể tin nổi vào mắt mình. “Mình đã lớn lên cùng với những câu chuyện về các bạn,” cô bé thốt lên. “Mình từng giả vờ là các bạn khi còn bé. Tất cả những gì mình mong muốn là được trở thành một trong các bạn và trốn vào thế giới thần tiên của riêng mình…”

“Có vẻ như bạn đã có được điều mà mình muốn rồi đấy,” Alice nói.

Alex cúi đầu nhìn xuống sàn. Alice nói đúng, nhưng Alex không thể cảm thấy vui mừng vì điều đó nữa.

“Có chuyện gì thế, bạn thân yêu?” Wendy trìu mến hỏi.

Alex thở dài. “Mình từng nghĩ rằng Miền Cổ Tích là một thiên đường; đó từng là nơi ẩn náu bình an của riêng mình,” cô bé kể. “Nhưng bây giờ, một Phù thủy Hắc Ám độc ác đã thâu tóm tất cả các vương quốc.”

“Ôi trời,” Lucy kêu lên. “Nghe như Mụ phù thủy Trắng ấy!”

“Còn tệ hơn nữa kia,” Alex nói, giải thích theo cách mà họ có thể hiểu được. “Bà ta có lòng tham của Mụ phù thủy Trắng, cơn thịnh nộ của Phù thủy Ác Phương Tây, tính khí của Nữ hoàng Cơ, và lòng thù hận của Thuyền trưởng Hook.”

Các cô gái nghe vậy liền lắc đầu bày tỏ niềm thương cảm.

“Chuyện đó thật tồi tệ,” Wendy nói.

“Lòng tham, cơn thịnh nộ, tính giận dữ, ôi chao!” Dorothy cảm thán. “Bạn có thể làm cho mụ ta tan chảy không?”

“Mình ước thế,” Alex nói rồi cất tiếng cười.

“Aslan có thể vồ lấy bà ta được không?” Lucy hỏi.

“Không may là không,” Alex đáp.

“Bạn có thể đem bà ta cho cá sấu ăn được chứ?” Wendy gợi ý.

“Mình không nghĩ thế,” Alex trả lời.

“Vậy làm sao bạn đánh bại mụ ta được?” Alice thắc mắc.

“Mình và các bạn đồng hành đang chế tạo một cây đũa phép vô cùng hùng mạnh,” Alex giải thích. Cô bé hào hứng với tay vào túi để lấy đũa thần ra khoe với họ, nhưng chiếc túi không còn trên vai nữa. “Ôi không, đũa thần của mình đâu rồi? Vừa khi nãy mình còn đeo nó mà.”

Cô bé huơ đèn khắp xung quanh, chăm chú tìm trên mặt đất để xem có chỗ nào mà em có thể đánh rơi đũa thần vào đó không. Các cô bé kia khúc khích cười khi thấy em cuống cuồng như vậy. Alex ngẩng nhìn họ và từ từ nhận ra vì sao họ cảm thấy việc em đang làm buồn cười đến thế.

“Đây là một giấc mơ hay mình đã chết rồi?” cô bé hỏi.

“Dĩ nhiên đây là một giấc mơ rồi,” Lucy đáp.

“Chứ bạn nghĩ vì sao chúng mình lại có mặt ở đây?” Alice tinh nghịch hỏi lại.

“Mình hy vọng bạn không nghĩ rằng thiên đàng trông giống một cái hang động như vầy chứ,” Dorothy nhắc.

Alex rất vui sướng khi nghe thấy thế. “Điều cuối cùng mình còn nhớ là bị bắn tung lên trời,” cô bé kể. “Nhưng làm sao mình sống sót được sau cú ngã đó?”

“Cây đũa thần đã cứu bạn chăng?” Lucy hỏi.

“Đúng rồi!” Alex thốt lên. “Chiếc Đũa thần sẽ biến bất cứ ai cầm nó trở nên vô địch! Lúc ấy mình đã nắm chặt nó trong tay mà! Phù thủy Hắc Ám đã không giết được mình!”

Các cô bé reo lên mừng rỡ, nhưng rồi Dorothy im lặng.

“Giờ bạn sẽ giết chết Phù thủy Hắc Ám bằng cây Đũa thần đó sao?” Dorothy hỏi.

Alex vẫn chưa nghĩ về chuyện đó. Cô bé đã quá bận tâm với việc hoàn thành chiếc Đũa mà chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ làm gì sau khi chiếc Đũa đã hoàn thành. Cô bé biết phải làm gì để đánh bại Phù thủy Hắc Ám với cây Đũa thần này đây? Cô bé có phải dùng nó để giết mụ ta không? Alex có thể giết chết một ai đó không? Cô bé nghĩ rằng Jack hay Goldilocks sẽ làm thế nếu điều đó là cần thiết.

“Mình cho rằng mình không có lựa chọn nào khác,” Alex nói.

“Mình nghĩ bạn nên tìm một cách khác nếu có thể,” Dorothy khuyên em với gương mặt đượm vẻ buồn bã. “Mặc dù chỉ vô tình làm mụ Phù thủy tan chảy, từ đó đến giờ, cảm giác tệ hại trong mình vẫn chưa nguôi.”

Điều Dorothy vừa nói làm Alex rung động và đồng cảm hơn mức em thể hiện. Cô bé không muốn làm tổn thương ai cả - nhưng làm sao em có thể chặn đứng Ezmia mà không phải giết chết mụ ta? Liệu rồi Ezmia có tìm ra cách để đánh lừa thần chết như mụ ta từng làm sau khi bị Evly đầu độc không?

“Mình không nhất thiết phải giết Ezmia,” Alex nói to những suy nghĩ của mình. “Mình chỉ cần phải tước đi sức mạnh của mụ ta… và sức mạnh ấy đến từ lòng căm ghét và giận dữ… vì vậy, nếu mình tước mất lý do cho mụ ta có quyền căm giận… bà ta sẽ mất hết sức mạnh!”

Alex hào hứng nhảy tưng tưng, rất vui khi tìm được một giải pháp khác. Các cô gái vỗ tay hoan hô em.

“Bạo lực chẳng bao giờ là cách giải quyết vấn đề cả,” Wendy nói. “Lúc nào mình cũng cố gắng bảo John và Michael như thế khi chúng chơi ở nhà trẻ, nhưng chúng chẳng bao giờ nghe lời mình.”

“Khi bạn đã tìm được cách tước đi lòng căm ghét và giận dữ của bà ta, bạn sẽ cho mình biết chứ?” Alice hỏi. “Mình muốn biết phòng khi có lúc nào gặp lại Nữ hoàng Cơ.”

Alex im lặng khi đầu óc cô bé suy nghĩ cật lực. “Mình nghĩ mình biết cách để làm thế rồi,” cô bé nói và nhìn hết từ bên này sang bên kia. “Mà có lẽ mình cũng chẳng cần tới chiếc Đũa thần nữa…”

“Vậy bạn vừa hoàn thành một hành trình dài chỉ để phát hiện ra cái bạn cần đã có sẵn bên bạn rồi sao?” Dorothy ngạc nhiên. “Mình cũng từng như thế.”

Alex suy nghĩ về điều đó một lúc. Chiếc Đũa thần có lẽ không phải là giải pháp, nhưng nó vẫn có tác dụng; nó đã cứu lấy mạng sống cô bé. Nó đã cho mọi người hy vọng, và nếu không có nó, họ đã thua cuộc mất rồi.

Cô bé ngước nhìn những người bạn và nhìn quanh hang động. “Giờ thì mình đã hiểu ý nghĩa của giấc mơ này rồi,” cô bé nói. “Tự trong thâm tâm, mình biết mình không thể giết Phù thủy Hắc Ám, vì vậy, mình đã cố gắng tìm cách khác. Hang động thể hiện tâm thế hoang mang, trăn trở của mình và các bạn chính là câu trả lời – từ khi còn là một cô bé, mình vẫn luôn nghĩ về các bạn mỗi khi gặp khó khăn.”

“Vì sao thế?” Alice hỏi.

“Mình nghĩ vì mình đã học được rất nhiều từ các bạn,” Alex đáp. “Bao giờ mình cũng muốn trở nên vị tha như Wendy, hiếu kỳ như Alice, dũng cảm như Lucy, hay dám mạo hiểm phiêu lưu như Dorothy – mình luôn thấy được một phần của con người mình khi đọc về các bạn.”

Tất cả mỉm cười với Alex. “Tụi mình rất vui vì có thể giúp bạn,” Lucy nói.

“Và tụi mình sẽ luôn ở đây nếu bạn cần đến,” Wendy thêm.

Alex gật đầu cảm kích.

“Có việc gì đó làm bạn bận tâm mà tụi mình có thể giúp không?” Dorothy hỏi. “Vì tình cờ tụi mình lại đang lẩn quẩn trong tiềm thức của bạn?”

“Thật ra, vì bạn đã đề cập đến, có một vài điều mình luôn muốn hỏi các bạn khi có dịp,” Alex bày tỏ. Cô bé không biết cái gì khiến mình tin rằng sẽ có cơ hội hỏi chuyện các nhân vật văn học, nhưng em vẫn cất tiếng. “Sau khi trông thấy những nơi chốn đầy phép màu huyền diệu như Neverland, Oz, Narnia và Xứ sở thần tiên, vì sao các bạn lại muốn rời khỏi đó?”

Các cô gái nhìn nhau; câu hỏi đó chưa bao giờ được đặt ra cho họ, ít nhất trong tâm trí Alex thì thế.

“Bởi vì dù có đi đâu hay trông thấy điều gì, bạn sẽ luôn muốn ở lại nơi mà bạn thuộc về,” Lucy đáp.

“Nhà của bạn là nơi bạn cảm thấy dễ chịu và được yêu thương nhiều nhất,” Wendy nói.

Nó là một phần của bạn,” Alice thêm vào. “Đó là nơi bạn có gia đình.”

“Không đâu bằng nhà bạn,” Dorothy bảo, như thể đó là lần đầu tiên cô bé nói những lời ấy vậy.

Alex rất tôn trọng những gì họ nói, nhưng không chắc mình có đồng ý hoàn toàn không. “Tuy nhiên, mình vẫn tự hỏi, nhà có phải là nơi từ đó mình đến không,” cô bé nói lên thắc mắc của mình.

Các cô gái nhìn cô bé như thể em đã tự trả lời câu hỏi của mình rồi. Alex tự hỏi liệu đó có phải là điều mà lâu nay em vẫn hoài trăn trở.

“Alex? Alex?” một giọng nói quen thuộc vang lên. Alex nhìn quanh hang động nhưng không biết tiếng gọi đó đến từ hướng nào.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Alex hỏi các cô gái, nhưng họ đã biến mất.

“Alex! Cháu có bị thương không? Làm ơn, tỉnh dậy đi nào!” giọng nói khẩn nài, và nó càng tha thiết, hang động xung quanh càng mờ đi và biến mất.

Alex choàng tỉnh, cô bé đang nằm trên mặt đất, nhưng lần này là ở ngoài trời. Em trông thấy bầu trời và những ngọn cây bên trên, cũng như nét mặt lo lắng của một người đàn ông bị hói đang cúi nhìn xuống.

“Chú Bob?” Alex thốt lên và ngồi dậy.

“Cháu vẫn còn sống!” Ông Bob òa lên với đôi mắt nhòa lệ và ôm chầm lấy cô bé. “Thật là một phép màu! Chú vừa thấy cháu rơi từ trên trời xuống! Cháu có thể đang bị sốc đấy – để chú kiểm tra tim cháu xem sao!”

Bob nắm lấy cổ tay Alex và xem mạch. “Chú tự hỏi không biết ở vương quốc này có trạm y tế nào không,” ông lẩm bẩm.

“Chú Bob, cháu ổn mà – chú nhìn này,” Alex bảo ông. Tay cô bé vẫn còn siết chặt chiếc Đũa thần. “Đó là Đũa thần Huyền Diệu! Cháu đã cầm chặt nó trong tay và nó đã cứu sống cháu!”

Bob nhìn như thể em đang nói bằng một ngôn ngữ khác. “Nếu chú vẫn còn cảm thấy ngạc nhiên với tất cả những chuyện này thì có gì không ổn không?”

Alex bật dậy. Cô bé có thể nhìn thấy trụ đất của Phù thủy Hắc Ám ở phía xa. Bầu trời bên trên nó đang bị bao phủ bởi làn khói đen càng lúc càng dày đặc.

“Cháu phải trở lại đó,” Alex nói.

“Trở lại đó?” ông Bob kinh ngạc hỏi. “Chờ đã – ý cháu là cháu đã từ đó rơi xuống đó ư?”

“Phải ạ, và giờ thì cháu phải trở lại đó,” Alex đáp.

“Nhưng cháu không có thời gian để cuốc bộ.”

“Vậy làm sao cháu tới đó được?” Bob thắc mắc.

Alex nhìn xuống chiếc Đũa thần rồi nhìn sang ông. “Cháu nghĩ mình có ý này,” cô bé nói, và một nụ cười lém lỉnh nở trên gương mặt.

Ông Bob lùi lại, tránh xa cô bé. “Chú không thích cái hướng mà cuộc trò chuyện này đang dẫn tới chút nào,” ông lo ngại nói.