← Quay lại trang sách

Chương 30 - Tạm Biệt.

Conner thức giấc vào sáng hôm sau với một nhiệm vụ mới. Trước khi mọi người tỉnh giấc, cậu bé đã chạy xuống chuồng ngựa và sắp xếp để một cỗ xe ngựa đưa cậu tới miền thôn quê. Cậu bé không hé môi với bất cứ ai, sợ rằng người ta sẽ ngăn cản cậu nếu cậu tiết lộ kế hoạch của mình. Đến hoàng hôn hôm đó, cậu mới trở về, và cậu không về một mình. Cánh cửa xe bật tung ra, và ba vị khách khác bước ra.

Conner đã đưa Phu nhân Iris, Petunia và Rosemary trở lại cùng cậu. Sau gần một thập kỷ họ phải chịu đựng sự dè bỉu của người đời, Conner đã cho họ cơ hội duy nhất để lánh đi nơi khác – và sau nhiều giờ nghe Conner miêu tả kỹ lưỡng, gia đình ba người phụ nữ ẩn dật đó quyết định không bỏ lỡ cơ hội này.

Họ mang theo nhiều đồ đạc nhất có thể. Phu nhân Iris cầm theo bức họa người chồng quá cố của bà; Rosemary giữ lấy cái tô nấu ăn ưa thích nhất của cô; còn Petunia ôm theo một lô những cuộn giấy vẽ hình các loài vật của mình.

“Ở đó có một thứ gọi là trường dạy nấu ăn, chị sẽ thích nó cho mà xem, Rosemary,” Conner nói, liệt kê thêm nhiều điểm tốt trong thế giới của cậu. “Và hãy chờ đến khi em giới thiệu cho chị biết Animal Planet nhé, Petunia.”

Ngài Lampton bước xuống cầu thang trước cung điện, tiến về phía cỗ xe. “Có chuyện gì ở đây vậy?” ông hỏi Conner.

Conner kéo ông ra một bên để các bà không nghe họ nói gì. “Cháu sẽ đưa họ tới Thế Giới Bên Kia cùng chúng cháu,” cậu giải thích.

“Cháu sẽ làm cái gì chứ?!” Lampton kêu lên.

“Cháu đã giải thích mọi chuyện cho họ biết rồi; mất một lúc họ mới hiểu ra, nhưng họ muốn rời khỏi đây,” Conner nói. “Ngài Lampton, ở đây họ sống thật đáng thương - ở đây họ chẳng được gì cả. Nếu họ đi cùng chúng cháu, ít nhất họ có cơ hội bắt đầu một cuộc sống tốt đẹp hơn.”

“Vì sao cháu lại giúp đỡ họ chứ?” Lampton ngạc nhiên.

Conner thở dài và nhìn xuống đất. “Bởi vì cháu sẽ không bao giờ giúp được chị mình,” cậu bé giải thích. “Alex không giống cháu – chị ấy sẽ đau khổ suốt đời khi không được trở lại thế giới này. Nếu cháu đưa Phu nhân Iris theo, thì ngày mai ít ra cũng có điều gì đó đáng để trông đợi.”

Lampton do dự nhưng rất ngưỡng mộ lòng hào hiệp của cậu bé. “Cháu là một chàng trai tốt, Conner Bailey,” ông khen ngợi. “Mọi người đang tụ tập ngoài vườn để tạm biệt nhau lần cuối. Hãy hộ tống các vị khách của cháu tới đó nhé.”

Conner gật đầu và dẫn những người phụ nữ đi vòng quanh lâu đài tới một khu vườn xinh đẹp. Vườn của nhà Charming là một nơi được trang trí vô cùng đặc sắc, với hoa hồng vàng, những cây lê và một mê cung được tạo bằng những hàng cây bụi. Đó là một nơi quá đẹp để mà nói lời tạm biệt não lòng.

Froggy, Khăn Đỏ, Vua Chance, Lọ Lem và Mẹ Ngỗng đã có mặt ở trong vườn. Lọ Lem phải nhìn lại thật kỹ khi Conner đi tới – nàng không nghĩ sẽ thấy mẹ kế và các chị họ của mình theo sau cậu bé.

“Mẹ kế?” Lọ Lem thốt lên. “Rosemary? Petunia?”

Mặc dù biết là mình đang tới cung điện, Phu nhân Iris và các con gái đã hy vọng không gặp Lọ Lem.

“Xin chào, Lọ Lem,” Phu nhân Iris lên tiếng.

“Mọi người đang làm gì ở đây vậy?” Lọ Lem hỏi. Nàng nhìn đống hành lý họ mang theo để tìm câu trả lời.

Phu nhân Iris suy nghĩ một lúc để lựa lời nói với nàng. “Chúng ta đã quyết định tốt nhất là phải rời khỏi Vương quốc Charming thôi,” bà nói.

“Con hiểu,” Lọ Lem đáp. Nàng không phản bác ý định của mẹ kế, nàng hiểu lý do của bà hơn ai hết. “Mọi người sẽ đi đâu?”

Phu nhân Iris ngập ngừng một lúc rồi trả lời. “Thế Giới Bên Kia, như số phận đã định thế,” bà nói. “Ta nghĩ một khởi đầu mới sẽ rất tốt cho các con và cả ta nữa. Chúng ta có thể sống ở một nơi mà người đời không nghiệt ngã phê phán chúng ta, hay ném đá vào nhà ta, hay la ó phản đối khi chúng ta rời khỏi đó.”

Tất cả những gì Lọ Lem làm được là gật đầu. Nàng có thể đã xây một bức tường và cổng ngăn quanh nhà họ, nhưng nàng không thể lấy đi sự áp bức mà họ phải chịu đựng mỗi ngày.

“Mọi người định làm gì ở đó?” Lọ Lem hỏi.

“Cậu bé kể cho chúng ta nghe về một nơi tên là Florida mà ta có thể quan tâm,” bà đáp.

“Chị sẽ trở thành đầu bếp,” Rosemary tiếp lời.

“Chị sẽ làm việc gì đó có liên quan đến động vật,” Petunia nối theo. “Ở Thế Giới Bên Kia, họ có nhiều động vật hơn ở đây nhiều. Chị nghe nói có một loài thú rất đặc biệt tên là chồn mật đấy.”

Lọ Lem vui thay cho họ, nhưng không thể phủ nhận rằng nàng rất tiếc khi mất đi gia đình duy nhất ngoài đức vua và cô công chúa nhỏ.

“Mọi người được thế, con thấy vui lắm,” nàng nói, nhưng họ đều biết rõ hơn thế.

“Chúng ta cũng làm điều này vì con nữa, Lọ Lem à,” Phu nhân Iris giải thích. “Con không phải lo cho bọn ta – vốn là nỗi ô nhục của gia đình này nữa. Con có thể nuôi dạy Công chúa Hy Vọng mà không cần phải kể cho con bé nghe về bọn ta, nếu con muốn.”

Lọ Lem gật đầu. “Nhưng con vẫn định kể cho Hy Vọng nghe tất cả mọi chuyện về mẹ,” nàng bày tỏ. “Đặc biệt là đoạn bà ngoại con bé giúp đỡ một đoàn thám hiểm gan dạ đánh bại Phù thủy Hắc Ám độc ác đã dám bắt cóc con bé.”

Phu nhân Iris không nghĩ bọn trẻ lại nhớ đến lời yêu cầu của bà. “Bọn trẻ đã nói với con rằng ta đã giúp chúng sao?” bà hỏi.

“Không, bọn trẻ không cần phải nói,” Lọ Lem đáp. Nàng rút ra từ trên tay một chiếc nhẫn mà nàng đang đeo cạnh chiếc nhẫn đính hôn – đó là nhẫn cưới của mẹ kế nàng. “Cây Đũa thần mà chiếc nhẫn là một phần trên đó đã bị phá hủy, nhưng con nhận ra chiếc nhẫn này – đứa con gái nào cũng sẽ nhận ra nhẫn cưới của mẹ. Con nghĩ rằng mẹ sẽ muốn lấy lại nó.”

Phu nhân Iris nhìn xuống chiếc nhẫn. “Ta không biết phải nói gì nữa,” bà thốt lên, cảm động với nghĩa cử của nàng. Cô gái mà bà đã đối xử độc ác như vậy, đến giờ phút này cô ấy vẫn đối tốt với bà. “Cảm ơn, Lọ Lem. Con ngày càng trưởng thành, trở thành một người phụ nữ tốt đẹp hơn mà ta không thể nào vươn tới được.”

Lọ Lem mỉm cười. Nàng ôm lấy mẹ kế và các cô chị họ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Khăn Đỏ và Froggy là người đầu tiên nói lời tạm biệt.

“Anh sẽ nhớ em lắm, anh bạn nhỏ,” Froggy nói với Conner và ôm chặt lấy cậu bé.

“Em cũng sẽ rất nhớ anh,” Conner đáp lại. “Và chỉ để anh biết thôi, mỗi lần nghĩ về anh, em sẽ luôn nhớ tới một con ếch khổng lồ.”

Froggy cười khúc khích. “Anh cũng thích thế hơn đấy,” anh bảo cậu bé.

Khăn Đỏ hôn lên má Conner. “Em là cậu bé dễ thương nhất mà ta biết,” cô nói. “Nhưng thật ra, ta cũng chẳng mấy khi giao thiệp với những người nhỏ tuổi hay thuộc tầng lớp xã hội thấp kém hơn.”

“Này, nhóc,” Mẹ Ngỗng gọi và kéo Conner ra một bên. Bà nhét một đồng chip poker màu xanh vào tay cậu. “Nếu cháu có bao giờ tới Monte Carlo, hãy tới chỗ bàn roullette ở góc tây bắc của casino Lumiere des Etoiles và cược cái này vào ô màu đen nhé.” Bà nháy mắt và vỗ mạnh vào lưng cậu.

“Vâng,” Conner đáp.

Một lúc sau, Hội đồng Tiên xuất hiện. Họ vào vị trí, tạo thành nửa vòng tròn lớn quanh khu vườn để bắt đầu thực hiện phép niêm phong lối đi giữa hai thế giới. “Chúng ta đang đợi Bà Tiên Đỡ Đầu và những người khác,” Emerelda nói. “Những ai muốn rời khỏi thế giới này, hãy tiến về phía trước đi.”

Conner, Phu nhân Iris, Rosemary và Petunia tiến lên phía trước, đứng vào giữa hình lưỡi liềm mà hội đồng tạo nên.

“Họ tới rồi,” Skylene lên tiếng.

Conner quay lại và thấy bà của cậu, mẹ Charlotte, ông Bob và Alex đang bước xuống từ cung điện. Ông Bob đang cầm chắc một tấm gương vàng trong tay. Conner tránh nhìn vào chị, biết rằng vẻ tuyệt vọng trên nét mặt Alex sẽ làm cậu tan nát cõi lòng hơn cả bây giờ.

Vừa đến khu vườn, bà của cậu đã vòng tay ôm lấy Conner và nói lời tạm biệt mà nước mắt trào ra.

“Cháu hãy chăm sóc bản thân thật tốt nhé, cháu biết chưa?” bà dặn.

“Cháu yêu bà lắm, bà nội à,” Conner nói.

“Và bà cũng yêu cháu, cháu trai yêu quý,” bà đáp lại và lau những dòng nước mắt trên má mình. “Mỗi sáng Chủ nhật, bà với cháu sẽ trò chuyện với nhau qua tấm gương nhé – bà không cần biết cháu bận bịu đến mức nào, không được viện lý do nào để bỏ lỡ buổi nói chuyện nhé!” bà trêu chọc, chỉ tay vào cậu.

“Cháu sẽ có mặt ở đó mà.” Cậu bé phá lên cười.

Mặt trời bắt đầu lặn và trời tối sầm xuống. Tất cả các vị tiên đang đứng thành vòng bán nguyệt gật đầu với nhau. “Đã đến giờ rồi,” Emerelda thông báo. “Bà Tiên Đỡ Đầu, hãy mở ra cánh cổng cho các vị khách của chúng ta – lần cuối.”

Bà Tiên Đỡ Đầu miễn cưỡng gật đầu. Bà đứng trước hội đồng và sau lưng bà, họ đưa tay ra nắm lấy tay nhau. Gió bắt đầu nổi và cuộn xoáy quanh họ khi bùa chú bắt đầu hoạt động, thổi những cánh hoa lê xoay tròn quanh họ như một trận bão tuyết.

Bà Tiên Đỡ Đầu vẫy cây đũa thần pha lê và vụt mạnh một cái như roi quất. Một vết rách xuất hiện giữa không trung, như thể thế giới đã rách toạc ra. Tất cả mọi người ngẩng nhìn kinh ngạc. Conner có thể thấy phòng khách trong ngôi nhà thuê của họ ở phía bên kia.

“Được rồi đấy,” Bà Tiên Đỡ Đầu nói và quay lại với các vị tiên khác. “Ngay khi cánh cổng đóng lại, lối đi sẽ được niêm phong vĩnh viễn.”

Góc trên và góc dưới của cánh cổng bắt đầu co lại, và vết rách giữa hai thế giới bắt đầu đóng lại mãi mãi. Bà Charlotte và ông Bob đến nhập bọn cùng Conner và những người phụ nữ kia ở giữa vòng tròn, nhưng Alex vẫn đứng im phía sau các vị tiên.

“Alex, thôi nào, đi thôi,” Conner gọi chị.

Alex không nhúc nhích. Lần đầu tiên, Conner nhận thấy chị mình không mặc bộ trang phục bình thường. Thay vào đó, cô bé đang mặc một bộ đầm màu lam sáng, nó lấp lánh như bầu trời đêm – giống như bộ váy của bà. Một chiếc cài tóc làm từ những đóa hoa trắng muốt giống hệt cái của bà đang gài trên tóc Alex và cô bé đang cầm một chiếc đũa thần pha lê – cũng giống như của bà.

“Alex, vì sao chị lại ăn mặc kiểu này vậy?” Conner vặn hỏi.

Mắt Alex lập tức ứa lệ. Cô bé nhìn sang mẹ và bà để được động viên và hít một hơi thật sâu trước khi thông báo cho cậu. “Bởi vì chị sẽ ở lại,” Alex nói.

Conner cảm thấy như có ai đó vừa đá vào bụng cậu. “Chị làm gì chứ?!!” cậu kêu lên.

Alex biết đây sẽ là một trong những thời khắc khó khăn nhất đời mình, nhưng cô bé chưa bao giờ nghĩ nó sẽ đau đớn thế này.

“Chị sẽ ở lại đây với bà,” Alex giải thích. “Chị đã định cho em biết từ sáng nay cơ, nhưng em đã đi trước khi chị tỉnh giấc.”

Conner không thể tin nổi vào điều cậu vừa nghe thấy – cậu bé không muốn tin. Cậu quay sang mẹ, hy vọng mẹ sẽ làm cho chị hiểu.

“Mẹ, mẹ nói với Alex rằng chị ấy đã điên rồi, nếu chị ấy nghĩ rằng chị ấy sẽ ở lại đây,” cậu bé kêu lên. Nhưng người mẹ không lập tức quở trách chị như cậu tưởng; mẹ chỉ nhìn Alex với cặp mắt đẫm lệ.

“Chị con đang nói sự thật đấy, Conner à,” bà Charlotte bảo.

Conner nhìn hết từ mẹ đến chị, lắc đầu. “Không, chuyện này không thể nào là thực được,” cậu bé tự nói với mình. “Sao mẹ lại để chị ấy làm chuyện như vậy chứ?” Charlotte đặt một tay lên vai con trai. “Một ngày kia, khi con có con, Conner, con sẽ hiểu rằng nỗi sợ lớn nhất của con không phải là lúc nào cũng đưa ra những quyết định đúng đắn cho con mình – và mặc dù mẹ biết mẹ sẽ luôn hối tiếc quyết định để chị con ở lại, mẹ cũng biết rằng đó là quyết định đúng đắn,” bà giải thích. “Con cũng biết rõ như mẹ, rằng chị con thuộc về đây.”

Conner cảm thấy như thể cậu đã bị người ta tập kích bất ngờ. Cậu nhìn sang mẹ, nhưng trong mắt bà không có câu trả lời nào khác.

“Alex, còn trường học thì sao?” Conner gặng hỏi. “Còn lễ tốt nghiệp? Còn đại học? Còn việc lập một gia đình riêng của chị nữa? Chị sẽ vất bỏ tất cả những thứ đó ư?”

Alex gạt những dòng nước mắt trên mặt đi, dù chẳng mấy chốc, những dòng lệ mới lại trào ra thay thế chúng.

“Chẳng có điều gì em sẽ nói bây giờ hay trong một năm nữa, mà chị chưa nghĩ đến hàng trăm lần rồi,” Alex nói. “Với chị, việc này cũng chẳng dễ dàng đâu, Conner, nhưng chị biết đó là điều mình phải làm.”

“Ý chị là chị đã lên kế hoạch cho chuyện này sao?” Conner gắt lên. Cậu bé vô cùng tức giận vì chị cậu đã dự tính một chuyện trọng đại như vậy mà chẳng cho cậu biết.

“Chị đã nghĩ về nó mỗi ngày, kể từ khi chúng ta trở lại đây,” Alex đáp. “Chị chưa bao giờ nghĩ điều kiện đặt ra sẽ ngặt nghèo như thế - nhưng chính Bà Chúa Tuyết cũng đã tiên đoán đó thôi; chỉ là chúng ta đã không nhận ra nó. ‘Bốn người ra đi, một không trở lại’ – bà ta đang nói về em, chị, mẹ và chú Bob. Chúng ta mới là bốn người ra đi, không phải những người trên chiếc Bà Ngoại.”

“Chị sẽ hối tiếc về điều này,” Conner kêu toáng lên. “Một ngày kia chị sẽ nhìn lại và ước gì chị đã không rời bỏ em và mẹ…”

“Không, chị sẽ không hối tiếc,” Alex khẳng định. “Bởi vì chị không thể sống thiếu thế giới này, giờ đây, khi chị đã biết nó cho chị nhiều đến bao nhiêu.”

Conner thấy như thể cậu đang ở trong một cơn ác mộng.

“Alex, em chưa từng sống thiếu chị một ngày nào trong đời,” Conner tha thiết. “Chúng ta không thể mỗi người một thế giới được!”

“Em không hiểu sao, Conner?” Alex bảo. “Số mệnh của chúng ta là sống mỗi người một thế giới. Phép thuật đã chọn chúng ta làm cầu nối giữa hai thế giới – đó là lý do mà mẹ đã sinh đôi. Sứ mệnh của chị là ở lại đây và tiếp nối trách nhiệm của bà, và sứ mệnh của em là trở về Thế Giới Bên Kia và tiếp tục thay bà kể chuyện. Em nghĩ ngẫu nhiên mà em lại là một nhà văn tài giỏi như vậy sao?”

Từng chút một trong con người cậu bé muốn phản bác lời chị; từng phần nhỏ trong con người cậu muốn phủ nhận những gì chị đang nói – nhưng có điều gì đó về việc Alex đứng giữa các vị tiên khiến cho Conner cảm thấy đó là điều đúng đắn, dù thế giới đang sụp đổ quanh cậu.

Alex bước về phía em trai và ôm chầm lấy em, cái ôm tha thiết nhất trong mà cô bé từng trao cho cậu. “Chúng ta sẽ mãi mãi có nhau, Conner,” Alex hứa. “Trong trái tim chúng ta và trong những câu chuyện của em – mỗi lần em đặt bút viết về những chuyến phiêu lưu của chúng ta trong Miền Cổ Tích, chị sẽ ở đó bên em. Và nếu thế cũng chưa đủ, chúng ta lúc nào cũng có thể thấy nhau qua tấm gương mà.”

Emerelda là người duy nhất để mắt đến cánh cổng. “Cổng sắp đóng lại rồi,” bà bảo. “Mọi người phải đi ngay trước khi tất cả bị kẹt lại ở đây vĩnh viễn.”

Mỗi giọt nước mắt lăn xuống má Conner là cả tá giọt cậu đã kiềm lại trong mình. Cậu biết không còn đường nào khác nữa – Alex đã quyết định. Có quá nhiều thứ cậu muốn nói mà không còn đủ thời gian nữa. Conner nhất quyết trân trọng giây phút cuối cùng với chị và nói ra điều duy nhất có ý nghĩa.

“Em yêu chị, Alex,” cậu nói và ôm chị.

“Chị cũng yêu em, Conner,” cô bé đáp lại lời yêu thương và cái ôm của cậu. Cả hai đều cảm thấy giọt nước mắt của người kia nóng bỏng trên lưng mình.

Từng người một, Phu nhân Iris, Rosemary, Petunia và ông Bob bước qua cánh cổng giữa hai thế giới và biến mất. Bà Charlotte ôm Alex lần cuối trước khi bước qua đó và Conner theo mẹ. Cậu bé đưa mắt nhìn chị qua cánh cổng trong khi nó dần dần khép lại và thế giới cổ tích biến mất trước mắt cậu – chúng đang mỗi người một thế giới, nhưng cả hai đều cảm thấy chúng đã về nhà.

Alex nói đúng – Conner vẫn cảm thấy chị ở trong trái tim mình. Tuy nhiên, bên dưới nỗi đau phải chào tạm biệt, có một cảm giác không chắc chắn vương vấn tâm trí chúng, rằng lời tạm biệt này sẽ không kéo dài mãi mãi. Bất kể những gì các vị tiên đã bảo với cậu, tự trong thâm tâm, Conner biết rằng câu chuyện của cậu và Alex vẫn chưa kết thúc.