← Quay lại trang sách

Lọ mực

Tôi không còn biết đích xác mọi chuyện bắt đầu lúc nào. Bữa đó tôi đang sốt, nhưng vẫn làm việc không ngưng nghỉ, vì ngày Đại hội đã gần kề và Lãnh Tụ cần bài diễn văn của ông. Ai ai cũng đón chờ nó, bài diễn văn của kỷ nguyên đạo đức mới. Lãnh Tụ mỗi ngày điện thoại cho tôi cả chục lần khích lệ tôi, Cứ nói toạc hết đi, nghe bé con. Tao phải cho chúng nó thất điên bát đảo lên mới được. Trước nay tôi vẫn thán phục nơi ông con người hành động, chẳng hề bận tâm về từ ngữ. Kho từ vựng của ông chỉ gồm vài công thức hùng hồn. Thế nhưng ông biết dân chúng thích những người tài hùng biện và cứ cho hùng biện là phẩm chất trên hết của César. Tôi lại càng ý thức tầm quan trọng của sứ mạng của tôi vì Lãnh Tụ, khi không đích thân đến, phái người nhắc tôi rằng bài diễn văn ấy sẽ quyết định sự nghiệp ông, thời gian gần đây bị ngáng trở trầm trọng do địch thủ đã biết khai thác một số sai lầm chiến lược của chúng tôi. Bọc đường ngọt cho chúng nuốt, nghe bé con, còn thì để đó tao. Tôi dư biết Lãnh Tụ vô cùng giỏi lôi cuốn thiên hạ theo mình. Trường hợp tôi hẳn là tỉ dụ hiển nhiên nhất của sự mê hoặc ông gây nên nơi tất cả những ai, ít nhiều lạc lõng trong cuộc đời, sẵn sàng hiến trọn hồn xác cho một khuôn mặt uy quyền. Có những kẻ mang số kiếp làm âm binh phục tùng một mãnh lực. Tôi thuộc số những kẻ ấy, những kẻ cần được một ý chí bên ngoài cuốn theo, một ý chí biểu trưng cho cả uy lực lẫn an toàn. Người ta có thể đi tìm căn nguyên sự tùy thuộc ấy trong quá khứ gia đình tôi, đau khổ của tôi có một người cha yếu đuối lúc nào cũng sợ ẩu đả và đụng gì cũng bảo, Có gì đâu, mình đừng gây chuyện. Nhưng tôi tránh không để mình sa vào những xét nét nội tâm kiểu ấy. Chỉ là những trò nhõng nhẽo của bọn con gái bạc nhược, Lãnh Tụ bảo thế. Từ khi gặp ông, tôi đã biết thôi không tự tra vấn mình về mình nữa và hiểu rằng, muốn cảm thấy mình hữu dụng, tôi phải góp phần xây dựng một xứ sở mới, tay sạch những cặn bã tinh thần và những ô trọc do lũ mọi rợ đem vào đất nước ta. Nơi nơi phong tục suy đồi, tác hại cho văn minh của ta còn hơn cỏ dại làm hại hoa màu. Dường như tôi đã viết câu ấy trong diễn văn đầu tiên của Lãnh Tụ. Nó rất được tán thưởng nhưng, khi suy tính lại, Lãnh Tụ đã yêu cầu tôi về sau nên bớt hoa mỹ, bớt hình ảnh, mà thêm những động từ sấm sét. Tôi cho ông nói đúng. Với bài cho Đại hội sắp tới này, tôi đã cố gắng như thế. Tôi đã viết cả chục bản khác nhau. Chưa bản nào làm tôi ưng ý cả. Bản thì quá cầu kỳ thành ra quá khô khan không thể làm rúng động lòng người. Bản thì sa đà vào những suy tưởng về tương lai và Lãnh Tụ từng bảo, Mềm yêu quá, bé con ạ, chẳng tác dụng gì hết. Bản thì chắc được đấy, nhưng lại thiếu những khẩu hiệu dễ nhớ. Tôi kiệt lực. Còn ba ngày nữa đến Đại hội rồi mà tôi vẫn chưa tìm ra ngón nào biến diễn văn này thành một cơ hội lịch sử, sẽ đưa Lãnh Tụ trở lại ngôi vị hàng đầu. Mệt mỏi và những đêm lạnh thức trắng để viết khiến tôi phát sốt. Có lẽ là tôi không nên cố cưỡng lại cảm thức kiệt quệ bằng cách uống hàng lít cà phê và nuốt thuốc kích thích. Đấy là lần đầu tôi lại dùng thuốc từ sau các kỳ thi đại học. Sau khi gặp Lãnh Tụ tôi đã từ bỏ hết mọi ma túy, thuốc ngủ, thuốc kích thích, thuốc lá. Một tinh thần lành mạnh trong một cơ thể lành mạnh. Nhưng bài diễn văn bao người trông đợi này khiến tôi căng thẳng thần kinh đến độ tôi phải nhờ đến những cách xoay xở ngày trước. Điếu thuốc thứ nhất đốt lên sau bao nhiêu năm mới đầu khiến tôi lợm giọng. Tôi lại có cái cảm giác thời niên thiếu, khi hút điếu thuốc đầu tiên cùng với Lynx. Hồi đó tôi coi hắn như anh. Hắn đọc Stirner và hầu như đến đâu cũng gieo rắc mầm nổi loạn, nhưng lại không muốn đổi thay thế giới: trật tự cũ kỹ còn nguyên vẹn thì hắn mới có thể tiếp tục sống như một kẻ ngoại cuộc. Thỉnh thoảng hắn đi dán bích chương cho một băng đảng vô chính phủ nào đó chẳng may ai biết. Hắn dấn thân có thế thôi. Còn tôi, tôi không quan tâm đến chính trị. Tiện dịp thì tôi hưởng ứng, để chứng tỏ cùng phe với hắn hơn là vì tin tưởng. Đấy là người bạn duy nhất của tôi. Thế rồi, năm thi tú tài, một cô học trò mới xuất hiện trong lớp chúng tôi. Cô đến từ một xứ xa xôi. Cô mang tới nóng ấm và một dáng vẻ trang nghiêm nhưng lại bừng lên, vào lúc bất ngờ nhất, một nụ cười rạng rỡ. Tôi si mê cô. Lynx cũng vậy. Cô không tỏ lộ gì, bao giờ cũng gặp chung chúng tôi và tặng chúng tôi cùng những món quà như nhau. Món quà đầu tiên tôi nhận được, đó là lọ mực vẫn còn trên bàn tôi. Tôi chấm bút lọ mực này mỗi lần viết diễn từ tràng giang đại hải cho Lãnh Tụ. Lynx cũng có một lọ mực y hệt và, tôi dư biết, giữ khư khư bên mình. Hắn chấm bút lọ mực ấy mỗi khi thảo những bài dài dằng dặc cho lão chủ chốt phe địch thủ tuyên đọc. Chính vì lọ mực ấy mà hai chúng tôi vẫn trung thành với ngòi bút, khi từ lâu ai ai cũng đã chọn máy vi tính. Chính vì lọ mực ấy mà tôi đã bước vào chính trường bằng cửa hậu, và Lynx, đến lượt hắn, để đối nghịch với tôi, chống phá tôi, và vạch rõ sự khinh rẻ của hắn đối với tôi, Lynx, kẻ bất kham mọi ý niệm đảng phái, đã đầu quân cho phe tả ôn hòa. Hắn không chấp nhận quan niệm một chủ nghĩa xã hội hiện thực và chừng mực, nhưng biết rằng, trong một nhóm nhỏ ngoài lề, tiếng nói của hắn sẽ chẳng có ảnh hưởng gì, và hắn sẽ không thể, như từ bao năm nay qua trung gian lão chủ chốt của hắn, đối đáp từng điểm một những bài diễn văn tôi đặt vào miệng Lãnh Tụ. Tôi sảng khoái không tả xiết mỗi lần chấm bút lọ mực này viết ra lòng thù hận của tôi đối với Lynx cùng tất cả những gì hắn là hiện thân. Hồi đầu, tôi viết do cảm thức tri ân đối với Lãnh Tụ, người đã đón nhận tôi vào lúc cuộc đời bỏ rơi tôi. Mẹ tôi chết. Cha tôi sống khép kín, lúc nào cũng run sợ. Tôi thành giáo sư, và người ta đã bổ nhiệm tôi đến ngoại ô một thành phố lớn, nơi học trò, cái lũ đáng đưa lên máy chém (thời đó còn máy chém), chẳng coi tôi ra gì hết. Lãnh Tụ đã cho tôi một lẽ sống. Căm thù của ông thành căm thù của tôi, lại càng tăng với cảm thức oán hận không thôi đối với hết mọi người, có tội vì biết tôi có người cha nhát như cáy, vì biết người bạn duy nhất của tôi đã cướp mất cô gái nước ngoài với nụ cười rạng rỡ. Một hôm họ biến mất và sau đó tôi được biết họ đã rời thị trấn nhỏ của chúng tôi để đến chung sống ở Paris. Cô đi làm. Hắn tiếp tục đi học. Cô gái nước ngoài đã lừa tôi. Cô để tôi tưởng mình có hy vọng. Trong lúc tôi say sưa trông đợi sau cùng sẽ thành danh nhờ cô, qua cô, cô cùng Lynx mưu mô gạt bỏ tôi. Tôi bị cướp đoạt hai lần. Lynx đã tước lột của tôi người tôi yêu. Cô gái nước ngoài tước lột của tôi người bạn thiết. Tôi còn lại lọ mực. Họ chưa biết rằng tôi sẽ dùng lọ mực này để tận diệt họ, họ và những kẻ như họ. Lọ mực tôi được tặng như món quà an ủi, tôi rót đầy nọc độc ngày ngày đổ lên giấy mong giết dần hạnh phúc của họ. Thù hận càng đầy mỗi khi tôi được nghe nói về thành đạt của họ. Như thể tôi phải trả giá cho hạnh phúc của họ. Tôi một mình, thậm chí còn thảm hại hơn hồi niên thiếu vì, mẹ chết rồi, tôi phải nuôi cha. Nếu số phận tôi không gặp Lãnh Tụ, hẳn không ai bận tâm đến tôi. Giờ đây, ít nhất tôi đã thành một nhân vật người ta nể sợ, và bên phe tôi, với những lời thoát ra từ lọ mực của tôi, ai nấy đều trông đợi phép màu lật ngược dư luận. Ngay Lãnh Tụ cũng hiểu rằng những câu văn của tôi uốn nắn con người ông. Mỗi lần ông xuất hiện trước công chúng, mỗi lần ông lên truyền hình, đều là sau những buổi ôn tập với tôi: tôi đọc cho ông những lời ông sẽ nói, nhắc ông nhớ những từ ấn tượng phải dằn từng tiếng và một câu viện dẫn bằng tiếng Latinh để chêm vào lúc thích hợp. Với tôi, khởi đầu chỉ là múa may chữ nghĩa, nhưng rồi thành một cần thiết khi tôi được biết Lynx đã đầu quần cho phe địch thủ. Hắn dấn thân vừa do xác tín vừa để chống phá tôi bằng cùng võ khí như tôi. Mặc dù chưa từng gặp lại nhau từ khi hắn ra đi với cô gái nước ngoài, chúng tôi vẫn không thôi rình rập nhau. Khi biết ảnh hưởng trong bóng tối của tôi ở đảng của Lãnh Tụ, hắn lập tức tìm đủ cách để có được cùng một vai trò trong phe đối địch. Người ta cho tôi hay hắn gọi tôi là Iago. Tôi giận uất người. Hôm sau, tôi viết bài diễn văn dữ dội chưa từng có cho Lãnh Tụ tuyên đọc, phản đối sự chung sống giữa các dân tứ xứ cũng như hôn nhân dị chủng gây rối thêm cho các giá trị. Tôi nhắm vào cô gái nước ngoài. Tôi dùng những lập luận thấp hèn nhất. Tôi nói đến mưu đồ của bọn ngoại nhân phè phỡn, không những tạo áp lực với chính quyền mà còn gài gái đẹp vào từng nhà để xói mòn lòng ái quốc. Cáo trạng của Lãnh Tụ gây xôn xao, ngay cả trong bộ tham mưu của ông. Người ta trách cứ tôi phạm một sai lầm chiến lược. Tôi đã gây sợ hãi và đánh thức dậy những kỷ niệm một thời đảng thực ra rất muốn dựng lại, nhưng một thời kẻ thù của chúng tôi vẫn dùng làm ngoáo ộp để hù dọa dân chúng và để tự nhận là người bảo vệ cho phương châm chế độ cộng hòa. Thất bại đầu tiên đó khiến tôi bị gạt ra rìa. Mấy tuần thất sủng càng chồng chất thêm thù oán của tôi đối với Lynx, với cô gái nước ngoài của hắn và với số phận cứ ưu đãi họ trong khi với tôi thì không thôi thọc gậy bánh xe. Nếu như lòng tin của tôi với những luận đề tôi bênh vực còn yếu ớt lắm thì Lynx nhập cuộc khiến lòng tin ấy thành đinh đóng cột. Tôi trở nên cuồng tín hơn cả những tay cực đoan nhất trong đảng, cái bọn chuyên gào thét mà đầu óc thì rỗng tuếch, chỉ mong trở về rừng để luật của kẻ mạnh duy trì trật tự bằng những cuộc kéo nhau đi đấm đá. Tôi khinh rẻ bọn dã thú khát máu dân chà chệt ấy chẳng kém gì tôi khinh cái đám nghiện ngập thoái hóa nhảy múa với những kẻ không tưởng về nhân quyền. Nhưng bọn dã thú ấy, tôi nắm chúng trong tay, chúng chỉ đợi có người dạy để nhảy bổ vào con mồi được chỉ định. Việc bị tạm thời đẩy ra khỏi vòng thân cận với Lãnh Tụ khêu lại tất cả oán hận của tôi, một thời đã lắng dịu do được tham dự quyền hành. Tôi gán thất bại của mình cho việc Lynx nhập cuộc. Tôi đã mất bình tĩnh. Hắn đã thành công khiến tôi đi sai một bước trong cuộc hành trình đắc thắng của tôi. Một lần nữa, hắn lại xuất hiện trên con đường của tôi để cướp giật đời tôi. Ý nghĩ ấy ám ảnh tôi suốt ngày đêm. Tôi ngỡ mình hóa điên. Vì hắn tôi đã mất lòng tin của Lãnh Tụ và tôi trở lại một mình. Một sự cố khác làm tràn dâng nỗi điên giận tôi cố gắng kìm giữ. Lynx đã tháp tùng lão chủ chốt của hắn trong một chuyến tuần du các tỉnh và đến thành phố tôi. Tôi được hay cha tôi, người rất sợ sệt, rất ít giao du, rất hờ hững với các hoạt động chính trị của tôi, lại đã tiếp đón Lynx tại nhà mình. Tôi không biết họ nói những gì với nhau, nhưng tôi nhớ ra rằng thuở tôi niên thiếu, cha tôi đã tỏ ra rất thương mến cái gã trai hết sức ngộ nghĩnh, hết sức lôi cuốn và chẳng chút coi trọng tài sản gia đình mình. Vậy là tôi còn có thế cũng bị hắn cướp giật nốt. Tôi trước nay vẫn xấu hổ vì cha tôi, nhưng cứ nghĩ ông có thể ưa Lynx hơn con mình thật quá sức chịu đựng của tôi. Tôi đã trở thành một kẻ mạnh, một kẻ giật dây quyền hành, nhưng ông chứng tỏ cho tôi rằng bao nhiêu nỗ lực của tôi để vượt qua ông đã khiến tôi thành một kẻ hoàn toàn xa lạ với ông. Về thành phố tôi - tôi không cho rằng đó cũng là thành phố của hắn nữa vì hắn đã bỏ đi theo một cô gái nước ngoài - và len lỏi đến bên cha tôi, vậy là Lynx đã khai chiến với tôi. Tôi sẵn sàng đương đầu với hắn. Hắn đã khơi lại các vết thương cũ của tôi, tôi sẽ đâm vào nhược điểm của hắn. Hắn yêu quý nhất trên đời là cô gái nước ngoài. Tấn công hắn ở đây, tôi tin chắc, nếu không đánh quỵ hắn, ít ra cũng khiến hắn hẫng hụt. Tình trạng bị cô lập trong đảng lại thuận lợi cho các dự tính của tôi. Cái bọn hăng tiết chuyên đập lộn đang chống đối các lãnh đạo đòi hỏi chúng không được phá hoại hình ảnh mới của đảng bằng những cuộc lùng sục đẫm máu ban đêm của chúng. Cái bọn điên rồ đó không hiểu rằng người ta yêu cầu chúng hãy chờ ngày đăng quang trật tự mới, sẽ tận diệt mọi rác rưởi. Chúng muốn dùng khủng bố ngay tức khắc để khẳng định ưu thế của chúng, dẫu chỉ một đêm đi nữa. Nhưng mỗi lần có dân chà chệt bị đập nhừ tủ, các lãnh tụ lại gán trách nhiệm cho vài con chiên ghẻ, thậm chí gán cho đôi kẻ khích động len vào hàng ngũ chúng tôi, không chút ngại ngùng chối bỏ những người nhiệt tình cuồng say nhất với chính nghĩa. Bọn cuồng tín ấy ngày càng cay đắng. Tôi quan sát chúng và hiểu ra tôi có cả một đoàn quân rất dễ thao túng. Tôi sử dụng gã tôi cho là kém thông minh nhất. Gã trở thành người liên lạc giữa tôi và bọn chúng. Tôi có thể tin gã sẽ không bao giờ tiết lộ tôi tham dự vào vụ sẽ trả hận cho tôi tất cả mọi tủi nhục đã phải chịu. Dần dần tôi lấy được lòng tin bọn dã thú. Chúng gọi tôi là Bộ Óc, nhưng hoàn toàn không biết tôi là ai. Số người ủng hộ ngày càng đông và tôi nhận ra bọn chuyên đập lộn nóng nảy ăn thua đủ chính là đa số thầm lặng trong đảng. Với mưu toan của tôi, tôi chẳng cần một quân đội thực thụ. Một nhóm nhỏ quyết tâm là đủ. Khi được biết kế hoạch của tôi, bắt cóc một mụ ngoại nhân phè phỡn để khủng bố chồng mụ, phó tướng của cái chúng gọi là đảng bọn thân hào, đứa nào cũng sẵn sàng, hăng hái. Tôi tiếp tục âm thầm điều động. Tôi nhồi cho chúng ý nghĩ một sứ mạng, một khi thành công, sẽ khiến các thủ lãnh phải tin cậy ở chúng. Tôi chọn năm tên trong bọn hăng tiết ấy và quyết định ngày bắt cóc. Mọi việc diễn ra đúng như dự tính. Cô gái nước ngoài với nụ cười rạng rỡ bị đưa đến một kho hàng ở ngoại ô do một đội mười ba người canh giữ. Tôi tận hưởng đắc thắng của mình khi báo chí đăng ảnh Lynx thất thần, tiều tụy. Tuần lễ sau đó, lão chủ chốt của hắn đọc những diễn văn nặng nề, lủng củng. Lynx bị thay thế. Vì không ai nghi đảng chúng tôi có dính líu, chúng tôi có thể tung ra những đồn đại hoang đường nhất về việc cô gái nước ngoài bỏ trốn - cô là một phụ nữ hay thay lòng đổi dạ? một nữ gián điệp? cô có tình nhân này, tình nhân khác ở quê hương. Dư luận ban đầu ái ngại cho Lynx, rồi, sau bao nhiêu tin đồn, ai ai cũng bắt đầu xầm xì sau lưng hắn. Hắn không ra khỏi nhà nữa. Hắn rút lui đúng vào lúc tôi được trọng dụng trở lại. Lãnh Tụ lại cần tôi và điện thoại reo cả chục lần mỗi ngày, Xông tới đi, bé con, cho chúng thấy bản lãnh mày chứ. Tôi tìm lại được cảm thức uy quyền của mình. Lynx đã bị diệt. Lãnh Tụ hoàn toàn trông cậy ở tôi. Tôi quên hẳn cô gái nước ngoài mà nụ cười rạng rỡ hẳn đã tắt ngấm. Tôi tránh gặp gã liên lạc của tôi, gã báo tôi hay gã không còn kiểm soát đuợc đội quân của hắn nữa. Đảng viên cơ sở hết sức kích động và muốn chứng tỏ với các thủ lãnh họ cũng có khả năng khởi xướng. Tôi chẳng chút lưu tâm đến những đe dọa ấy. Hôm sau, tôi bị đặt trước việc đã rồi. Mười ba tên của đội quân đã tra tấn và dùng dao giết chết người tù của chúng, xác tìm ra trong một bãi rác. Một cú nặng nề cho tôi. Mấy tên ngu muội ấy đã hành động giữa ban ngày ban mặt và đã bị trông thấy. Đảng bị liên lụy. Dĩ nhiên người ta lại nói đến chúng tôi, nhưng chúng tôi phải rút chân khỏi khó khăn này để khỏi bị buộc là ác quỷ. Cái chết của cô gái nước ngoài xoa dịu sự thèm khát trả hận của tôi. Nhưng vụ ám sát ấy biến Lynx thành thánh tử đạo, và đau khổ, thay vì đánh quỵ hắn, lại cho hắn thêm nghị lực. Hắn trở lại làm việc cho lão chủ chốt của hắn. Cuộc quyết đấu bằng ngôn từ giữa chúng tôi tái tục, qua trung gian hai bậc anh tài của chúng tôi. Mười ba tên ngu ngốc đã đâm cô gái nước ngoài mười ba nhát dao, bị bắt. Đảng không nhìn nhận những đứa con quái vật ấy. Chưa bao giờ gặp Bộ Óc, chúng chẳng khai được gì. Tôi mua sự yên lặng của gã liên lạc bằng cách hứa hẹn đem gã vào đội cận vệ của Lãnh Tụ. Vụ án bọn sát nhân gây tổn hại ít nhiều cho hình ảnh đảng, nhưng đảng cũng đã đủ khôn khéo ra tuyên bố vô cùng phẫn nộ trước tội ác ấy. Rồi mọi chuyện lắng xuống sau khi các tội nhân bị kết án. Tôi chỉ còn phải chiến đấu với Lynx mà thôi. Đôi khi, tôi cũng cảm thấy nhói nơi tim nghĩ tới nụ cười cô gái nước ngoài. Thực ra tôi đâu muốn hại cô. Chỉ muốn phá cái hạnh phúc có được chỉ khi tôi chịu thiệt thòi. Nhưng rất nhanh hình ảnh Lynx lại hiện lên, nhạo báng tôi, và tôi lại mong hắn chịu cùng số phận như người đàn bà của hắn. Nhất là, từ sau bất hạnh của mình, Lynx cũng như phe hắn gặt hái hết thành công này đến thành công khác. Còn đảng chúng tôi gánh những thất bại biến thành cuộc đổ vỡ tan tành. Tôi tưởng như bóng ma cô gái nước ngoài theo đuôi báo oán chúng tôi. Rồi thì không đêm nào tôi ngủ yên, không biết vì thao thức Lãnh Tụ sắp đến ngày thất thế hay vì hối hận muộn màng cho tội ác của mình. Tôi cắm đầu làm việc cho quên, nhưng nọc độc trong lọ mực của tôi đã hết độc. Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sợ. Chính vào thời gian ấy mọi chuyện đã bắt đầu. Tôi đang viết bản thứ mười bài diễn văn sinh tử cho tưong lai Lãnh Tụ. Có phải tại cơn sốt, tại thuốc kích thích hay tại uống quá nhiều cà phê? Đầu nặng trịch, tim đập liên hồi, nhưng tôi không muốn ngừng tay. Lúc ấy gần ba giờ sáng. Tôi đang giơ bút định chấm vào lọ mực thì thình lình nghe thấy, Mười ba nhát dao! Tôi quay lại. Không một bóng người. Tôi ngỡ mình quá mệt hóa sảng. Tôi lại cầm bút. Bấy giờ tôi nghe rõ từng tiếng, Mười ba nhát dao! Giọng nói từ lọ mực vọng lên. Tôi lùi lại, hãi hùng. Rồi định thần, tôi nắm lọ mực soi mắt nhìn. Tôi run bắn người. Trong lọ mực, hai con mắt đăm đăm ngó tôi. Hai con mắt kinh hoàng tôi từng thấy trên những bức ảnh người bị giết. Tôi buông rơi lọ mực. Một chất lỏng đổ ra bàn, một chất lỏng đặc sệt, màu đỏ. Tôi chạy vào bếp lấy giẻ. Lau vũng ướt, nhặt lọ mực lên và lại rót đầy. Tức khăc, giọng nói, vẫn giọng nói oán thán ấy, cất lên, Mười ba nhát dao! Tôi run khắp tay chân. Không dám nhìn vào lọ mực nữa. Đứng đó, trơ trơ, cái vật khốn kiếp trên tay. Dần dần tôi lấy lại bình tĩnh. Tôi đặt lọ mực lên bàn, ngồi xuống và quyết định tiếp tục làm việc, dù cho mực tôi chấm bút có hóa thành máu đi nữa. Tôi viết một mạch đầy năm trang rồi, quá mệt, ngủ thiếp đi, đầu gục trên bàn. Điện thoại đổ chuông đánh thức tôi dậy khoảng một giờ sau đó. Lãnh Tụ vừa trở về từ một bữa tiệc mừng ông sáu mươi tuổi. Vì tôi đã không đến dự được, ông ghé lại chung vui với tôi một chai sâm banh và một cái bánh sinh nhật. Còn có một lý do khác nữa để nâng ly thân hữu: một trong mười ba đồng chí đã được thả, do sai sót thủ tục tố tụng. Đúng là một nhát dao ngáng họng thằng Lynx! Lãnh Tụ bảo, cười ngặt nghẽo. Tôi gác máy. Mắt tôi đụng phải lọ mực. Tôi bịt hai tai để khỏi nghe thấy giọng nói oán thán nho nhỏ. Nhưng tiếng kêu vẫn dội trong đầu tôi, Mười ba nhát dao! Tôi chạy bổ ra khỏi nhà. Xuống cầu thang, tôi đâm sầm vào Lãnh Tụ, quá say không để ý vẻ nhớn nhác của tôi. Ông hiện diện khiến tôi bình tâm. Tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Ông đặt sâm banh và bánh lên bàn và ngồi vào ghế tôi. Tôi ngồi đối diện với ông, chăm chăm ngó lọ mực một cách hãi hùng. Nhưng giọng nói đã im bặt. Chai sâm banh được mở ra. Tôi vào bếp lấy ly và dao để cắt bánh. Chúng tôi ăn uống. Tôi cảm thấy thư thái hơn. Lãnh Tụ đến và thế là xua tan cái giọng nói khủng khiếp kia. Ông hỏi tôi bài diễn văn đến đâu rồi. Tôi hãnh diện nói với ông đêm nay, trước khi ông điện thoại, tôi đã viết năm trang. Tôi cầm đưa ông mấy trang giấy. Ông cạn ly, ngồi thẳng lại trên ghế và bắt đầu đọc. Tôi nhận ra ông nhíu mày rồi tái mặt giận dữ. Ông hét lên, Cái gì thế này? Tôi giật mấy tờ giấy trên tay ông. Cả năm trang chỉ là cùng một câu chép đi chép lại mỗi hàng, Mười ba nhát dao! Mười ba nhát dao! Và một lần nữa, từ lọ mực lại vọng đến tai tôi giọng nói oán thán, trong khi Lãnh Tụ đứng phắt dậy trước mặt tôi, gào thét những lời nhục mạ. Nhưng những lời ấy tôi không nghe thấy. Giọng nói trong lọ mực ra lệnh cho tôi và mắt tôi không sao rời con dao nằm trên bàn bên cái bánh ăn dở dang. Tôi nhảy vọt tới nắm con dao. Lãnh Tụ toan bỏ chạy. Ông lãnh đủ mười ba nhát dao.