← Quay lại trang sách

Dành tặng Andrea

Tôi vẫn thường nghĩ về những lời Hendrich đã nói với tôi, cách đây hơn một thế kỷ, trong căn hộ của ông ta ở New York.

“Quy tắc đầu tiên là không được sa vào lưới tình,” ông ta nói. “Còn những quy tắc khác nữa, nhưng đó là cái chính. Không sa vào lưới tình. Không nấn ná yêu đương. Không tơ tưởng đến tình ái. Nếu tuân thủ quy tắc này, cậu sẽ ổn cả thôi.”

Tôi đăm đăm nhìn xuyên qua làn khói uốn lượn từ điếu xì gà của ông ta, ra tận Công viên Trung tâm, nơi đám cây nằm bật gốc sau cơn bão lốc.

“Không chắc rồi tôi có yêu thêm lần nào hay không nữa,” tôi nói.

Hendrich mỉm cười, vẻ ma mãnh. “Tốt. Cố nhiên cậu được phép ham mê nào đồ ăn, âm nhạc, nào sâm panh lẫn những chiều nắng tháng Mười hiếm hoi. Cậu cứ việc yêu những thác nước và mùi sách cũ, nhưng đem lòng yêu con người thì cấm chỉ. Cậu nghe tôi nói không? Chớ dại mà gắn bó với con người, và nhỡ có gặp ai thì cũng liệu mà nảy sinh càng ít tình cảm càng tốt. Bởi nếu không cậu sẽ dần đánh mất lý trí...”