PHẦN MỘT Cuộc sống giữa loài phù du
Tôi già.
Tôi cứ phải rào trước với các bạn như vậy. Điều này nghe thật khó tin biết mấy. Nếu gặp tôi, có lẽ bạn sẽ nghĩ tôi độ bốn mươi tuổi, nhưng bạn sai toét rồi.
Tôi già - già như cách một cái cây, hay một con ngao vỏ cứng, hay một bức họa thời Phục Hưng già cỗi vậy.
Để tôi cho bạn hay: tôi sinh ra cách đây tận hơn bốn trăm năm, vào ngày mùng ba tháng Ba năm 1581, trong căn phòng của bố mẹ tôi, trên tầng ba của một tòa lâu đài Pháp nhỏ từng là nhà tôi. Cữ ấy trong năm thì đó là một ngày ấm áp, hình như thế, và mẹ tôi đã bảo y tá mở hết cửa sổ ra.
“Chúa đã mỉm cười với con,” mẹ tôi nói. Dù vậy tôi nghĩ có lẽ bà còn nói thêm rằng - giả như Người thực sự tồn tại - nụ cười ấy đã trở nên méo xẹo kể từ thời khắc ấy rồi.
Mẹ tôi mất lâu lắm rồi. Tôi, ngược lại, thì không.
Chả là, là do tình trạng của tôi.
Suốt một thời gian tôi đã xem nó như một căn bệnh, nhưng căn bệnh không hẳn là từ chuẩn xác. Căn bệnh ám chỉ sự ốm đau và suy nhược. Nói là tình trạng thì đúng hơn. Một tình trạng hiếm gặp, nhưng không phải độc nhất. Một tình trạng mà phải tới khi mắc phải rồi người ta mới phát hiện ra.
Nó không được ghi chép trong bất cứ tạp chí y khoa chính thống nào. Cũng không có tên gọi chính thức. Hồi thập niền 1890, vị bác sĩ đáng kính đầu tiên đặt tên cho nó đã gọi nó là “anageria” với âm “g” phát âm nhẹ, nhưng vì một vài lý do hồi sau sẽ rõ, tên gọi ấy chẳng bao giờ được biết đến rộng rãi.
Tình trạng này phát triển vào tầm độ tuổi dậy thì. Còn sau đó thì, ừm, không có mấy diễn tiến. Ban đầu “người mắc” không nhận ra mình mang trong người tình trạng đó. Suy cho cùng, ngày nào mà người ta chẳng thức dậy và thấy y sì khuôn mặt mình nhìn thấy trong gương hôm qua. Ngày qua ngày, tuần nối tuần, thậm chí là tháng lại tháng, người ta chẳng có chút thay đổi nào mà mắt thường có thể nhận ra.
Thế nhưng theo thời gian, vào những dịp sinh nhật hay các lễ kỷ niệm hằng năm khác, mọi người bắt đầu nhận thấy bạn chẳng già đi chút nào.
Dù vậy, sự thực là người đó không phải đã ngừng lão hóa. Họ cũng già đi như bao người. Có điều chậm hơn nhiều mà thôi. Tốc độ lão hóa trong hội những người mắc anageria có dao động đôi chút, nhưng thường tỉ lệ đó là 1:15. Đôi khi một năm của họ tương đương với mười ba hoặc mười bốn năm của người thường, nhưng với tôi thì suýt soát mười lăm năm.
Vì vậy, chúng tôi không bất tử. Tâm trí và cơ thể chúng tôi không hề chững lại. Chỉ là, theo nghiên cứu khoa học mới nhất, không ngừng biến động, nhiều khía cạnh trong quá trình lão hóa của chúng tôi - sự thoái hóa phân tử, mối liên kết chéo giữa các tế bào trong một mô, những đột biến cấp tế bào và phân tử (bao gồm, quan trọng nhất, với ADN nhân) - diễn ra trong một khung thời gian khác.
Tóc tôi sẽ bạc. Tôi có thể hói đầu. Có nguy cơ bị viêm khớp và suy giảm thính lực. Mắt tôi cũng có khả năng mắc chứng lão thị. Rồi cuối cùng tôi cũng sẽ mất khối cơ và đi lại khó khăn.
Điểm đặc biệt ở anageria là nó có xu hướng tăng cường hệ miễn dịch của bạn, bảo vệ bạn khỏi nhiều (không phải tất cả) bệnh nhiễm trùng do virus và vi khuẩn gây ra, nhưng dẫu vậy thì điều ấy cũng đến lúc mai một. Không có ý lôi chuyện khoa học ra làm bạn chán ngấy đâu, nhưng có vẻ như tủy xương của chúng tôi sản sinh nhiều tế bào gốc sinh huyết hơn - loại dẫn tới sự hình thành bạch cầu ấy - trong suốt những năm sung sức, dù vậy quan trọng là cần lưu ý rằng điều này không bảo vệ chúng tôi khỏi chấn thương hay suy dinh dưỡng, và nó cũng chẳng kéo dài được mãi.
Vậy nên, đừng coi tôi là ma cà rồng gợi cảm, mắc kẹt vĩnh viễn trong thời kỳ dương thịnh. Dẫu tôi phải nói là cũng có cảm giác như mắc kẹt vĩnh viễn thật khi mà, dựa theo vẻ ngoài của bạn, mới nhõn một thập kỷ trôi qua từ hồi Napoléon băng hà đến thời điểm con người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng.
Một trong những lý do người ta không biết đến chúng tôi đó là phần lớn mọi người không được chuẩn bị tinh thần để tin vào điều đó.
Con người, theo lệ thường, đơn giản là không dung nạp những gì không khớp với thế giới quan của họ. Vì thế cứ tha hồ nói: “Tôi 439 tuổi rồi” đi, song câu trả lời thông thường sẽ là “Anh điên à?” mà thôi.
Một nguyên do khác người ta không hay biết về chúng tôi là vì chúng tôi được bảo hộ. Bởi một loại tổ chức. Bất cứ ai phát hiện ra bí mật của chúng tôi, và tin vào nó, thường sẽ thấy sinh mạng vốn chẳng tày gang của mình thậm chí còn bị rút lại ngắn hơn. Vì thế mối nguy hiểm không chỉ xuất phát từ người thường.
Mà còn từ nội bộ nữa.