Sri Lanka, ba tuần trước
Chandrika Seneviratne đang nằm dưới một tán cây, trong bóng râm, khuất sau ngôi đền khoảng một trăm mét. Kiến bò trên gương mặt nhăn nheo của bà. Mắt bà nhắm nghiền. Tôi nghe tiếng lá xào xạc phía trên, ngẩng lên thì thấy một con khỉ đang chòng chọc dòm xuống mình với ánh mắt phán xét.
Tôi đã nhờ người lái xe tuk-tuk chở tới chỗ ngắm khỉ ở ngôi đền. Ông ta bảo tôi loài vật màu hung với khuôn mặt gần như trụi lông này là một con khỉ rilewa.
“Quý hiếm lắm đấy,” người lái xe nói. “Chẳng còn lại mấy con đâu. Nơi đây là lãnh địa của chúng.”
Con khỉ lao vụt đi. Biến mất giữa những vòm lá.
Tôi sờ bàn tay người phụ nữ. Nó lạnh ngắt. Tôi tưởng tượng bà đã nằm đây khoảng một ngày trời mà không ai biết đến. Tôi cứ vậy nắm tay bà và thấy mình nức nở. Những cảm xúc này thật khó lý giải. Một luồng đan xen những hối hận, nhẹ nhõm, đau buồn và sợ hãi trào dâng. Tôi buồn vì Chandrika không còn đây để trả lời câu hỏi của tôi. Nhưng tôi cũng nhẹ nhõm vì không phải ra tay giết bà. Tôi biết bà sẽ phải chết.
Nỗi nhẹ nhõm biến thành một thứ khác. Có thể là do căng thẳng hoặc ánh mặt trời hoặc món trứng phễu [1] tôi ăn sáng nay, nhưng giờ thì tôi đang nôn. Chính trong khoảnh khắc đó mọi thứ trở nên rõ như ban ngày. Tôi không thể làm việc này thêm nữa.
Ở đền không có sóng điện thoại, nên tôi đợi đến lúc quay về căn phòng khách sạn trong thị trấn pháo đài cổ Galle, rúc mình trong chiếc màn chống muỗi dấp dính hơi nóng, nhìn trân trân vào chiếc quạt trần quay chậm rề một cách vô dụng, mới gọi cho Hendrich.
“Cậu đã làm việc phải làm rồi đúng không?” ông ta hỏi.
“Vâng,” tôi đáp, nhưng nó chỉ là một nửa sự thật. Xét cho cùng, thứ ông ta yêu cầu là kết quả mà. “Bà ấy chết rồi.” Rồi tôi hỏi câu lần nào mình cũng hỏi. “Ông đã tìm thấy con bé chưa?”
“Chưa,” ông ta đáp, như thường lệ. “Chúng tôi chưa. Vẫn chưa thấy.”
Chưa. Cái từ ấy có thể giam giữ ta hàng thập kỷ. Nhưng lần này, tôi mang trong lòng một niềm tự tin mới.
“Hendrich này, xin ông đấy. Tôi muốn một cuộc sống bình thường. Tôi không muốn làm việc này nữa.”
Ông ta thở dài mệt mỏi. “Tôi cần gặp cậu. Đã lâu quá rồi.”
[1]
Món ăn truyền thống của người Sri Lanka, trứng rán được bày trên một chiếc bánh giòn hình phễu làm từ bột gạo và sữa dừa.