London, 1891
Bác sĩ Hutchinson không biết đó là tôi. Ý tôi là, ông không nhận ra tên tôi trong danh sách hẹn bởi trong cuộc gặp trước, tôi là Edward Cribbs còn bây giờ, lần đầu tiên kể từ thời trẻ, tôi dùng lại tên thật của mình. À thì, cái tên thật đầu tiên ấy. Tôi là Tom. Không phải họ Hazard phái Kháng Cách hay họ Smith nhạt nhẽo mà là một Winters giàu biểu tượng hơn.
Đó là một ngày ấm áp - mùng bốn tháng Sáu - và tôi vào thị trấn trên cỗ xe ngựa kéo thuộc về (cả xe lẫn ngựa) ông chủ Jeremiah mặt mũi sưng sỉa của tôi.
Viện Da liễu London Chuyên Điều trị Bệnh Ngoài da Không lây nhiễm giờ có tên là Viện Da liễu London, còn lại mọi thứ vẫn hệt như trong trí nhớ của tôi. Nội thất cao cấp, ba tầng cầu thang. Ngay cả văn phòng của bác sĩ Hutchinson cũng vẫn như trước, dù có phần lộn xộn hơn. Bàn ông lúc này ngổn ngang giấy tờ và những cuốn sách mở, chiếc ghế da có một vết rách. Về cơ bản thì chốn này vẫn vậy, nhưng nom chẳng khác nào vừa bị một cơn cuồng phong đổ bộ.
Bác sĩ Hutchinson, như hầu hết loài người, già đi nhanh hơn môi trường xung quanh. Chòm râu đặc biệt một thời của ông giờ trở nên mỏng hơn, ngả màu muối tiêu và lưa thưa. Lòng trắng trong mắt ông ngả vàng còn hai bàn tay thì cong queo vì bệnh thấp khớp và lốm đốm vết thời gian. Giọng nói vang khỏe ngày xưa giờ xen lẫn tiếng hít vào khò khè. Nói tóm lại, ông là một con người bình thường và thời gian đang làm phận sự của nó.
“À, anh Winters. Hình như tôi không thấy có ghi chép nào về anh.” Ông không hề ngước lên kể từ lúc tôi bước vào phòng. Ông chỉ cắm mặt vào đống giấy tờ bừa bộn trên bàn.
“Khi đặt lịch hẹn, tôi không để lại thông tin nào cả.”
Và chính vào lúc đó ông nhìn tôi. Ban đầu ông chú ý đến bộ quần áo nhếch nhác và đôi bàn tay đen đúa của tôi, có lẽ tự hỏi một người đàn ông ăn vận tuềnh toàng thế này làm gì trong văn phòng của ông.
“Tôi đã thanh toán ở dưới rồi,” tôi nói, đoạn hắng giọng. “Không biết ông có nhận ra tôi không?”
Ông ngước lên. Mắt ông chạm mắt tôi.
“Lần trước đến gặp ông, tôi lấy tên Edward Cribbs. Ông có nhớ cái tên đó không? Ông có nhớ không? Ông đã khuyên tôi vào nhà thương điên.”
Tiếng thở khò khè của ông trở nên to hơn. Ông đứng lên khỏi chiếc ghế da và đến chỗ tôi. Ông đứng cách mũi tôi khoảng hai mươi lăm phân. Ông dụi dụi đôi mắt đã có tuổi.
Một tiếng thì thào. “Không.”
“Ông vẫn nhớ, đúng không? Ông nhớ. Tôi có thể nhìn ra được. Ba mươi mốt năm về trước.”
Ông thở không ra hơi, như thể nhận thức là một ngọn đồi buộc ông phải trèo qua. “Không, Không, không, không. Không thể nào. Đây là ảo giác. Anh có lẽ là Maskelyne hoặc Cooke.” (Maskelyne và Cooke là cặp đôi ảo thuật gia thời đó, vừa biểu diễn một loạt các chương trình ở London.)
“Tôi cam đoan với ông chính là tôi đây, thưa ông.”
“Hẳn là tôi loạn trí mất rồi.”
Thật đáng thất vọng vì ông nhận thấy thà hoài nghi sự tỉnh táo của mình còn dễ hơn là ngờ vực thực tại của tôi.
“Không, thưa ông, tôi đảm bảo là ông không điên. Tình trạng mà tôi đã nói với ông, tình trạng của tôi, tình trạng kìm hãm dòng thời gian, tình trạng nghe như một phúc phận nhưng cũng là lời nguyền - là có thật. Tôi có thật. Cuộc đời tôi có thật. Chuyện này rất thật.”
“Anh không phải ma ư?”
“Không.”
“Anh không phải bóng ma trong tâm trí tôi đấy chứ?”
“Không.”
Ông đưa tay ra chạm vào mặt tôi.
“Anh sinh ngày nào?”
“Tôi sinh ngày mùng ba tháng Ba năm 1581.”
“1581.” Ông nhắc lại, không phải như một câu hỏi mà như một điều gì đó đáng kinh ngạc cần được nói ra trước khi có thể được lĩnh hội. “1581. 1581. Anh tám mươi lăm tuổi khi trận Đại Hỏa hoạn xảy ra ở London...”
“Tôi đã cảm thấy sức nóng của nó. Những tia lửa làm da tôi cháy sém.”
Ông chăm chú nhìn tôi, bằng con mắt khác, như thể ông là nhà cổ sinh vật học còn tôi là một quả trứng khủng long tươi sắp nở. “Chà, chà, chà. Điều này đảo lộn mọi thứ. Tất cả mọi thứ .”
“Nói tôi nghe, anh có phải người duy nhất không? Anh có từng biết người nào giống như anh không? Với... tình trạng này?”
“Có!” tôi đáp. “Trước kia tôi đã gặp một người đàn ông, trong chuyến hải trình thứ hai của thuyền trưởng Cook. Một người đến từ quần đảo Thái Bình Dương. Anh ấy tên là Omai. Anh ấy đã trở thành điều quý hiếm nhất - là một người bạn đối với tôi. Và còn... con gái Marion của tôi nữa. Tôi đã không được gặp con bé từ khi nó còn nhỏ. Mẹ nó kể với tôi rằng nó bị di truyền tình trạng của tôi. Rằng tầm mười một tuổi, nó đã ngừng lão hóa theo cách thông thường.”
Bác sĩ Hutchinson mỉm cười. “Đây đúng là một điều quá đỗi vĩ đại để lĩnh hội.”
Và tôi cũng mỉm cười, cảm nhận được cái niềm vui neo đậu tâm hồn khi được thấu hiểu.
Và niềm vui ấy ở lại trong tôi đến tận khi người ta phát hiện xác của bác sĩ Hutchinson nổi lềnh phềnh trên sông Thames mười ba ngày sau đó.