← Quay lại trang sách

London, hiện tại

“Tôi thích những thứ thời xưa ấy,” Martin nói, gật gù trước sự trải đời của chính mình, rồi nhấp một ngụm bia lager. “Chủ yếu là Hendrix, nhưng cả Dylan, The Doors, The Rolling Stones nữa. Anh biết đấy, những thứ trước khi chúng ta sinh ra. Trước khi cái gì cũng bị đem thương mại hóa.”

Tôi không ưa Martin. Sống đến bốn trăm tuổi hay ở chỗ là ta có thể khá nhanh chóng đánh giá được về một người nào đó. Và kỷ nguyên nào cũng có những Martin cản đường, tất thảy đều là những tên khốn. Tôi nhớ một Martin tên là Richard từng đứng sát rạt sân khấu trong quán trọ Minerva ở Plymouth hồi thập niên 1760, lắc đầu trước mọi bài nhạc tôi chơi, nhỏ to với cô gái điếm khốn khổ ngồi trên đầu gối gã về gu âm nhạc tệ hại của tôi, hoặc hét to tên một điệu nhạc rằng nó ăn đứt khúc tôi đang biểu diễn.

Dù sao đi nữa, tất cả chúng tôi đều đang ở đây, ngồi quanh một bàn ở Coach & Horses. Chiếc bàn nhỏ, bằng gồ sẫm màu, với màu sắc và cảm giác khi chạm vào tựa như mặt lưng của cây đàn luýt, chỉ chứa vừa đủ các loại đồ uống, khoai tây chiên và đậu phộng chúng tôi đang bày xung quanh. Bầu không khí trong quán rượu yên tĩnh và văn minh, dù rằng có lẽ là bởi giờ tâm trí tôi chỉ toàn cảnh nhốn nháo lộn xộn trong quán trọ Minerva.

“Ồ, tôi cũng vậy,” Isham nói. “Nhưng giáo viên địa lý nào chẳng mê đá cổ [1] .”

Ai nấy đều đảo mắt trước nỗ lực gây cười của Isham, kể cả chính Isham.

“Nhưng có cả một chút hip-hop thập niên tám mươi nữa,” Martin phải nói thêm. “De La Soul, A Tribe Called Quest, PE, NWA, KRS-One...”

“Có gì hiện đại không?” Camille hỏi anh ta.

Anh ta liếc nhanh như chảo chớp vào ngực cô, rồi mới nhìn lên mắt cô. “Không hẳn. Cô không biết ai đâu.”

“Chắc vậy. Xét cho cùng thì tôi từ Pháp đến mà. Ở đấy chúng tôi làm gì có nhạc nhẽo. Tuyệt nhiên không.” Tài châm biếm nhẹ nhàng của cô đã biến mất, hoặc có thể anh ta nghe không thủng, nhưng tôi thích thế.

“Không sao,” Martin nói. “Thế cô thích gì?”

“Tôi nghĩ gu của mình khá tạp. Beyoncé. Leonard Cohen. Johnny Cash. Bowie. Một chút Jacques Brel. Nhưng Thriller là album tôi thích nhất mọi thời đại. Và ‘Billie Jean’ là ca khúc nhạc pop đỉnh nhất từng được sáng tác.”

“ ‘Billie Jean’ à?” tôi nói. “Bài đó hay tuyệt.”

Martin quay sang tôi. “Thế còn anh? Anh thích nhạc nhẽo không?”

“Cũng chút chút.”

Anh ta trố mắt, đợi tôi nói rõ hơn.

“Anh có chơi nhạc cụ gì không?” Camille hỏi tôi, nhíu mày, như thể câu hỏi mang nhiều hàm ý hơn bề ngoài.

Tôi nhún vai. Nói dối thì dễ thôi, nhưng tôi buột miệng. “Một chút guitar, một chút piano...”

“Piano ư?” Mắt Camille mở to.

Sarah, giáo viên thể dục, mặc áo đội tuyển rugby xứ Wales rộng thùng thình, chỉ vào góc quán. “Họ có đàn piano ở đây này. Họ để cho khách chơi đấy.”

Tôi chằm chằm nhìn cây đàn piano. Tôi đã gồng mình cố gắng hành động như một phù du bình thường đến mức thậm chí không để ý đến nó khi bước chân vào quán.

“Ồ, vâng, các anh chị cứ chơi tự nhiên,” người phục vụ nói, cậu ta trạc hai mươi tuổi, gầy nhẳng, mặt lún phún râu, đang dọn cốc tách của chúng tôi đi.

Tôi bắt đầu phát hoảng, đúng kiểu người ta có lẽ sẽ phát hoảng khi bị gạ chơi thuốc trong khi họ vốn trầy trật lắm mới cai được. “Thôi, không cần đâu.”

Martin, đánh hơi thấy sự lúng túng của tôi trước Camille, bèn thúc thêm. “Thôi nào, đi mà Tom. Thứ Năm tuần trước tôi chơi rồi. Anh chơi đi.”

Camille nhìn tôi vẻ cảm thông. “Không bắt buộc đâu. Đây không phải nghi thức nhập hội. Nếu anh ấy không muốn thì không cần phải làm thế.”

“Ừm,” tôi nhận thấy mình đang nói, “cũng lâu rồi.”

Tôi không muốn cô thương hại mình, có lẽ bởi vậy mà tôi đứng lên, tới bên cây đàn piano đứng xước xát, cũ kỹ, đi qua những vị khách còn lại khác trong quán - ba người bạn tóc hoa râm nhìn những cốc rượu đắng đã vơi nửa với ánh mắt u buồn lặng lẽ đau đáu của những ông già.

Tôi ngồi xuống ghế đẩu và cả quán liền im lặng chờ đợi. Ừm, im lặng, ngoại trừ tiếng cười khụt khịt nho nhỏ của Martin.

Tôi chằm chằm nhìn xuống phím đàn. Tôi đã không chơi piano từ khi rời Paris. Không chơi một cách tử tế. Đó là thời gian tươi đẹp nhất của một thế kỷ trước. So với guitar, ở piano có thứ gì đó. Nó đòi hỏi ở ta nhiều hơn. Nó đòi hỏi quá nhiều cảm xúc.

Tôi không biết phải chơi gì.

Tôi xắn tay áo lên.

Tôi nhắm mắt lại.

Không gì cả.

Tôi chơi bài đầu tiên hiện lên trong đầu.

“Greensleeves”.

Tôi đang ở trong một quán rượu phía Đông London và chơi bản “Greensleeves” dành cho piano. Tiếng cười của Martin lao xao trong đầu tôi nhưng tôi mặc kệ. Từ “Greensleeves” lướt nhẹ nhàng sang “Under the Greenwood Tree”, bài làm tôi nhớ Marion da diết, thế nên tôi chuyển sang chơi một đoạn Liebestraum số 3 của Liszt. Và đến lúc tôi chơi bản “The Man I Love” của Gershwin, Martin không cười nữa và tôi hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc. Tôi cảm thấy chính xác những gì trước kia tôi từng cảm thấy, khi chơi nhạc trong quán Ciro ở Paris. Tóm lại, tôi nhớ lại đàn piano có thể làm những gì.

Nhưng rồi những ký ức khác trỗi dậy, và cơn đau đầu nhói lên từng hồi khi tâm trí tôi rơi vào tình trạng như cơn chuột rút cảm xúc.

Khi cuối cùng cũng dừng chơi, tôi quay sang nhìn mọi người. Những cái miệng há hốc. Camille mở đầu tràng vỗ tay nho nhỏ. Cả ba ông già và người phục vụ cũng vỗ tay theo.

Martin lẩm nhẩm lời bài “Greensleeves”. Isham bảo tôi: “Thật bá cháy!” Sarah bảo Martin: “Anh thất nghiệp được rồi đấy!” Martin bảo Sarah cút đi.

Tôi ngồi xuống kế bên Camille.

“Khi anh chơi nhạc tôi thực sự lại có cảm giác đó. Như thể tôi đã thấy anh chơi đàn trước đó vậy. Cứ như déjà vu hay sao ấy.”

Tôi chỉ nhún vai. “Ừm, người ta nói déjà vu là chuyện có thật mà.”

“Một triệu chứng tâm thần phân liệt,” Martin xen vào.

“Nhưng thật mà,” Camille nói, tay cô chạm vào lưng tôi, rồi rụt lại trước khi ai đó kịp thấy. “Thật đáng ngạc nhiên - si merveilleux [2] .”

Một niềm ham muốn dù chỉ thoáng qua nhưng mãnh liệt dâng tràn trong tôi. Đã hàng thế kỷ rồi tôi không khao khát một con người nào khác nữa, nhưng khi ngắm Camille, khi nghe giọng nói ân cần, mạnh mẽ của cô, khi nhìn những nếp nhăn lờ mờ quanh mắt cô, khi cảm nhận da tay cô áp lên da mình, khi nhìn miệng cô, tâm trí tôi lại vơ vẩn nghĩ không biết sẽ có cảm giác như nào nếu được ở bên cô, lạc lối cùng cô, thì thầm lời khao khát vào tai cô, say mê và được say mê. Thức giấc trên cùng một chiếc giường với cô, nói cười và tận hưởng bầu im lặng thoải mái cùng cô. Nấu bữa sáng cho cô. Bánh mì nướng. Mứt lý chua đen. Nước ép bưởi hồng. Có thể thêm ít dưa hấu. Cắt miếng. Để trên đĩa. Cô sẽ mỉm cười, và tôi hình dung nó trong tâm trí, nụ cười ấy, và tôi sẽ có can đảm cảm thấy hạnh phúc bên một con người khác.

Đó là những gì đàn piano làm.

Đó là sự nguy hiểm của nó.

Nó khiến ta là người.

“Tom?” cô nói, phá vỡ dòng mộng tưởng của tôi. “Anh uống ly nữa không?”

“Không, cảm ơn,” tôi xấu hổ đáp, như thể tôi là một cuốn sách để mở với mọi bí mật bị chường ra trên trang giấy để ai ai cũng thấy. “Tôi nghĩ có lẽ mình uống đủ rồi.”

Isham lấy điện thoại ra. “Có ai muốn xem hình scan không?” anh ta nói. “3D đấy.”

“Ố ồ,” Camille hưởng ứng, “tôi!”

Isham và vợ đang đón chờ em bé sắp ra đời. Chúng tôi chụm đầu quanh hình ảnh siêu âm đang cựa quậy. Tôi nhớ hồi khái niệm siêu âm lần đầu được nói đến vào thập niên 1950. Kể cả đến giờ, nó vẫn mang lại cảm giác giống như tương lai vậy. Dù đó là một kiểu tương lai kỳ lạ cho ta xem một con người sắp chào đời như một cục đất sét ban sơ bé bỏng. Giống như quan sát một pho điêu khắc dang dở đang kiếm tìm định nghĩa.

Tôi để ý, trong một giây, Camille đang nhìn đăm đăm vào vết sẹo trên cánh tay tôi. Tôi bèn kéo tay áo xuống, cảm thấy hơi ngại.

“Chúng tôi vẫn chưa biết giới tính em bé. Zoë muốn để cho bất ngờ.”

Một giọt lệ lấp lánh trong mắt anh ta.

“Tôi đoán là một thằng cu đấy,” Martin nói, chỉ vào màn hình.

“Đấy có phải chim đâu,” Isham nói.

Martin nhún vai. “Chim mà.”

Tôi chăm chú nhìn màn hình, nhớ lại cảm giác khi Rose báo với tôi rằng nàng đang mang thai. Tôi tự hỏi Rose sẽ nghĩ gì về siêu âm. Và liệu nàng có muốn biết giới tính em bé không. Và tôi dựa vào ghế, không nói thêm gì nữa. Cảm giác tội lỗi chiếm lĩnh tôi. Tội trót khao khát một người không phải Rose.

Nực cười làm sao.

Và tâm trí tôi lại trôi lãng đãng, quên đi cơn đau đầu, quên đi đây là Coach & Horses, và tưởng tượng đây là quán Boar’s Head ở Eastcheap, và rằng tôi có thể bước ra ngoài màn đêm, quay về qua những con phố hẹp tăm tối tới chỗ Rose và Marion và một phiên bản con người tôi đã bị tôi bỏ mặc hàng thế kỷ.

[1]

Chơi chữ, old rock vừa có nghĩa là nhạc Rock cổ điển, vừa có nghĩa là đá cổ.

[2]

Quá tuyệt. (tiếng Pháp)