← Quay lại trang sách

London, hiện tại

Đó là buổi tối họp phụ huynh. Tôi ngồi sau bàn, vừa mới uống viên ibuprofen thứ ba trong một tiếng đồng hồ, lạc trong dòng hồi tưởng. Nghĩ đến cuộc nói chuyện cuối cùng với Rose. Lần cuối cùng tôi gặp nàng. Không. Không phải nghĩ về, mà là thực sự sống lại khoảnh khắc đó, trong lúc tôi ngồi đây trong hội trường với các bậc phụ huynh, tất cả đều có điện thoại thông minh trong túi hoặc trên tay. Tôi đang nghe lời thì thầm của nàng, lúc nàng nằm trên chiếc giường cách hội trường này chưa đầy năm trăm mét.

Có một bóng tối bao vây tất cả. Nó là sự mê man kinh khiếp tột cùng...

Nàng đã nói về ảo giác, nhưng những lời này càng vang vọng, thì nghe lại càng giống như một tuyên ngôn về cuộc sống.

“Không sao đâu, Rose,” tôi thì thầm với chính mình, như một kẻ điên, ở ngay đây trong thế kỷ hai mốt. “Không sao đâu...”

Và sau đó là một tiếng vọng khác.

Vang vọng cả ngày lẫn đêm.

Con bé giống anh. Anh phải cố tìm ra con. Anh phải cố chăm sóc nó...

“Anh xin lỗi, Rose. Anh xin lỗi...”

Một giọng nói khác xen vào. Một giọng nói từ hiện tại. Một giọng nói từ bên kia bàn.

“Thầy không sao chứ, thầy Hazard?” Đó là mẹ của Anton Campbell, Claire. Bà đang chăm chú nhìn tôi, bối rối.

“Vâng, vâng, tôi không sao. Tôi chỉ... Tôi xin lỗi, tôi chỉ đang suy nghĩ... Mà chị định nói gì với tôi phải không ạ. Mời chị.”

“Tôi muốn cảm ơn thầy,” bà nói.

“Cảm ơn tôi ư?”

“Tôi chưa bao giờ thấy Anton hăng say với môn nào như môn sử. Thằng bé thậm chí còn mượn sách từ thư viện. Mọi thể loại. Thấy mà vui lòng. Thằng bé nói rằng thầy thực sự làm môn học trở nên sống động.”

Kể ra tôi cũng muốn mách chuyện bạn của con trai bà từng dọa đâm tôi, nhưng tôi không làm vậy. Kỳ thực tôi cảm thấy hơi tự hào.

Tôi không nhớ nổi cảm giác tự hào là như thế nào. Tôi đã không còn cảm giác ấy kể từ hồi giúp Marion đọc Montaigne và thổi sáo bản “Under the Greenwood Tree”. Hendrich luôn nói rằng tôi nên tự hào về những cống hiến của tôi cho hội, nhưng thỉnh thoảng tôi mới cảm thấy vui, chẳng hạn như khi tôi đến Yorkshire để giúp giải cứu Flora. Tuy nhiên, nhìn chung, công việc cho hội có chút căng thẳng, và tệ nhất là hủy diệt linh hồn. Thế nhưng, việc này thì khác. Nó mang lại cảm giác tốt lành theo một cách chắc chắn, bền vững.

“Tôi đã rất lo cho thằng bé... Thầy biết đấy, nó hơi lãng đãng. Một thằng nhóc. Mười bốn tuổi. Nó lạc trong thế giới của riêng mình. Chọn nhầm bạn để chơi. Về nhà hơi muộn...”

“Ồ vậy ư?”

“Không mấy khi nói chuyện với tôi... Nhưng giờ nó thực sự đang quay lại đúng hướng. Thế nên cảm ơn thầy. Cảm ơn thầy.”

“Ừm, em ấy là một chàng trai rất thông minh. Các bài luận của em về Thế Chiến II và vai trò của Đế quốc Anh trong việc buôn bán nô lệ thật sự rất hay. Em ấy đang đi đúng hướng để đạt điểm A đấy.”

“Thằng bé muốn vào đại học. Và học lịch sử. Mà, thầy biết đấy, thời này... nó sẽ tốn kém lắm. Nhưng tôi muốn nó vào đại học. Đó là lý do tôi đang làm việc quần quật cả ngày. Và có những ngày mới điên rồ làm sao. Nhưng thằng bé quyết tâm lắm. Nó muốn đi học.”

Tôi cảm thấy niềm tự hào trào dâng trong lòng. Đây. Đây chính là lý do tại sao tôi muốn trở thành giáo viên. Để biết rằng ta có thể thay đổi thế giới theo chiều tốt lên, dù chỉ chút ít.

“Điều đó thật tuyệt vời...” Tôi nhìn sang một chiếc bàn ở phía bên kia phòng thể dục. Camille đang ngồi giữa các phụ huynh. Tôi thấy cô tháo kính ra dụi mắt. Trông cô không được khỏe. Cô nhìn chằm chằm xuống đống giấy tờ trên chiếc bàn nhỏ, cố gắng tập trung.

Tôi để tâm trí mình quay lại với bà Campbell. Hoặc cố gắng làm vậy. Tâm trí ám ảnh tôi với những hình ảnh: khuôn mặt không còn sự sống của Rose, Marion với cuốn sách của con bé, một ngôi nhà bị lửa thiêu.

Khi thành phố bị cháy, vào năm 1666, tôi đã góp sức vào nỗ lực chữa cháy và định tự sát bằng cách bước vào một trong những cửa hàng rực lửa vốn nằm dọc hai bên cầu London trước vụ hỏa hoạn.

“Vâng,” tôi nói, cố trấn an bà Campbell rằng mình đang lắng nghe. “Vâng, tôi cá là vậy.”

Rồi, đột ngột, không hề có sự cảnh báo, Camille ngã khỏi ghế. Mạng sườn cô va vào thành bàn trên đà cô rơi xuống sàn. Sau đó chân cô bắt đầu co quắp dữ dội. Cô đang bị một dạng co giật, ngay đây trên sàn phòng thể dục giữa cuộc họp phụ huynh buổi tối.

Trước cả khi biết đến Hải âu Hội, tôi đã thấm nhuần quy tắc là liệu mà tránh xa những lúc nước sôi lửa bỏng. Hãy trôi qua cuộc sống với sự thờ ơ lãnh đạm. Nhưng có vẻ như điều đó không còn tác dụng nữa. Có lẽ phiên bản trẻ nhất của con người trưởng thành của tôi đã trở lại. Cái con người đã nhảy ra khỏi khu ghế nhạc công ở nhà hát để bảo vệ Rose và em gái nàng.

Trước khi ý thức được gì thì tôi đã ở đó, ngay phía trên cô, trong lúc Daphne chạy đến. Lúc này toàn thân Camille đang co giật.

“Kéo cái bàn ra!” tôi bảo Daphne.

Bà làm theo. Rồi bà bảo một nhân viên khác gọi xe cứu thương.

Tôi giữ yên Camille.

Đám đông tụ lại. Chỉ có điều đây là một đám đông của thế kỷ hai mốt, vì vậy thói hiếu kỳ độc địa của thiên hạ đã dịu bớt lại với thái độ ít nhất cũng là ra vẻ quan tâm.

Cô ngừng co giật và tỉnh lại, sự bối rối làm nỗi ngại ngùng đến chậm hơn một chút. Độ chừng một phút, cô không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt tôi.

Daphne mang đến ít nước. “Mọi người cho cô ấy chút không khí nào,” bà nói với các phụ huynh và nhân viên. “Nào, mọi người, cùng lùi lại một chút nhé...”

“Không sao đâu,” tôi nói với Camille. “Cô chỉ lên cơn co giật thôi.”

Chỉ. Nghe thật kinh khủng.

“Tôi... ở đâu... ở đâu...”

Cô nhìn lướt xung quanh. Cô gượng dậy, chống khuỷu tay, rồi ngồi hẳn lên. Cô không còn sức. Có gì đó đã bị tước khỏi cô. Tôi hỗ trợ Daphne đỡ cô ngồi lại lên ghế.

“Tôi đang ở đâu?”

“Phòng thể dục.” Nụ cười của Daphne thật yên lòng.

“Cô đang làm việc. Ở trường. Không sao đâu, người đẹp, chỉ là... Kiểu như cô bị lên cơn co giật...”

“Trường,” cô lẩm bẩm một mình, vẻ ngái ngủ.

“Xe cứu thương đang đến rồi.” Một trong các phụ huynh nói, đoạn cất chiếc iPhone đi.

“Tôi ổn,” cô nói. Cô dường như không ngại chút nào. Chỉ mệt và bối rối thôi.

Cô nhìn tôi chằm chằm, nhíu mày, không hiểu tôi là ai, hoặc có lẽ là hiểu quá rõ.

“Cô ổn rồi,” tôi bảo cô.

Mắt cô dán chặt vào tôi. “Tôi có biết anh.”

Tôi mỉm cười với cô, rồi, vẻ ngượng nghịu hơn, với Daphne. Và tôi nhẹ nhàng bảo cô, “Tất nhiên là cô có biết rồi. Chúng ta làm việc cùng nhau mà.” Rồi, có lẽ thật ngu ngốc, tôi đã khoe mình với đám đông. “Giáo viên lịch sử mới.”

Cô ngả người ra sau. Cô nhấp chút nước. Cô lắc đầu.

“Quán Ciro kìa.”

Cái tên như nhát búa gõ vào tim tôi. Những lời của Hendrich, vào cái ngày trong Công viên Trung tâm bị bão tàn phá nhiều năm về trước, trở lại trong tôi. Quá khứ không bao giờ biến mất. Nó chỉ trốn thôi.

“Tôi...”

“Anh chơi piano. Khi nhìn thấy anh hôm nọ, ở quán rượu... tôi...”

Hai suy nghĩ: tôi đang nằm mơ. Dám lắm chứ. Trước đây tôi đã mơ về Camille rồi.

Hoặc: có khi cô cũng già. Già, già, già. Kiểu như già hàng thế kỷ. Một hải âu. Có lẽ bằng cách nào đó những bức ảnh hồi trẻ của cô mà tôi thấy trên Facebook đã được chỉnh sửa. Có lẽ đây là điều khiến tôi thấy đồng cảm với cô. Có lẽ đây là sự kết nối. Có lẽ chỉ là tôi đã cảm giác được về sự giống nhau kỳ dị của chúng tôi. Hoặc có lẽ cô biết cách nào đó khác.

Một điều chắc chắn là tôi phải ngăn cô nói. Nếu như cô tiếp tục, không chỉ mình tôi có nguy cơ bị cô phơi bày, mà cả chính cô nữa. Tôi thấy cảm thông với cô. Phủ nhận điều đó chẳng còn ích gì nữa. Lời nói dối mà tôi tự nhủ bao lâu nay - rằng tôi có thể tồn tại mà không cần quan tâm đến bất kỳ người mới nào - chỉ là nói suông thôi. Một lời nói dối. Tôi không biết tại sao Camille lại là người khiến tôi nhận ra điều này, nhưng tôi không thể nào phủ nhận sự quan tâm mình dành cho cô được nữa. Và, bởi quan tâm đến cô, tôi cảm thấy một nhu cầu cấp thiết là cần bảo vệ cô. Xét cho cùng, chỉ cần một lời vo ve nhỏ hơn cả tiếng thì thầm trong hội trường thôi là Hendrich có thể bắt mọi người im lặng vĩnh viễn. Nếu cô biết về các hải âu và nói khơi khơi trước mặt bao người, cô đang vô thức mạo hiểm không chỉ danh tính của tôi. Cô đang mạo hiểm mạng sống của mình.

“Thư giãn nào. Chúng ta sẽ... nous allons parler plus tard [1] ... Tôi sẽ giải thích mọi chuyện. Nhưng giờ thì yên lặng nào. Tôi không thể nói cho cô ở đây được. Xin hãy hiểu cho.”

Khi cố gắng ngồi dậy, cô trông có vẻ buồn ngủ. Cô nhìn tôi không chớp, vẻ bối rối đã tiêu tan. “Được. Tôi hiểu rồi.”

Tôi nâng cốc lên giúp cô nhấp một ngụm nước. Cô mỉm cười với Daphne và những gương mặt quan tâm khác. “Tôi xin lỗi... Cứ vài tháng tôi lại lên cơn co giật một lần. Tôi bị động kinh. Nó làm tôi mệt mất một lúc. Tôi sẽ ổn thôi. Thuốc lẽ ra có tác dụng ngăn chặn các cơn động kinh. Nên có lẽ giờ tôi cần loại mới...”

Cô nhìn tôi đăm đăm. Mí mắt cô có vẻ nặng trĩu. Trông cô vừa có vẻ dễ bị tổn thương lại vừa có vẻ bất bại.

“Cô không sao chứ?” tôi hỏi cô.

Cô khẽ gật đầu, nhưng nom sợ hãi gần như chẳng khác gì tôi.

[1]

Chúng ta sẽ nói chuyện sau. (tiếng Pháp)