← Quay lại trang sách

Paris, 1929

Lúc đó là khoảng bảy giờ tối. Bên cạnh sàn nhảy trống rộng thênh thang, những người đàn ông vận lễ phục và những người phụ nữ diện váy suông tua rua cổ thấp để đầu bob đang uống rượu khai vị và nghe tôi chơi nhạc.

Nhạc jazz là đặc sản của quán Ciro. Nhưng, đến năm 1929, những thượng đế sành sỏi không chỉ muốn jazz-jazz-jazz nữa, bởi nhạc jazz ở khắp mọi nơi. Vì vậy, thỉnh thoảng tôi cũng kết hợp một chút. Đôi khi, nếu mọi người ở trên sàn nhảy, tôi sẽ thả một bản tango Argentina hoặc chút hương vị du mục, nhưng đầu buổi tối ta có thể tùy ý chơi bất cứ thứ gì trầm tư nhẹ nhàng, nên tôi chơi nhạc của Fauré sáng tác, trong giai đoạn u sầu của ông, và phiêu theo từng nốt nhạc.

“ Prétendez que je ne suis pas ici [1] ,” nhiếp ảnh gia nói với tôi trong khi tôi chơi nhạc.

“ Non [2] ,” tôi thì thầm, nhớ lại quy tắc không-chụp-ảnh của Hendrich. “ Pas de photos! Pas de [3] ... ”

Nhưng đã quá trễ. Tôi đắm chìm trong âm nhạc đến nỗi không nhận ra anh ta đã chụp ảnh mình.

“ Merde [4] ,” tôi thì thầm với chính mình, chuyển sang nhạc của Gershwin để cố gắng cải thiện tâm trạng.

[1]

Cứ xem như tôi không ở đây đi. (tiếng Pháp)

[2]

Không. (tiếng Pháp)

[3]

Không chụp ảnh! Không... (tiếng Pháp)

[4]

Chết tiệt. (tiếng Pháp)