Huahine, quần đảo Society, 1773
Arthur Flynn, thiếu úy của tàu Phiêu Lưu, rám nắng, tấm áo trắng một thời sũng mồ hôi, quỳ trên cát, cầm những dải ruy băng trắng tinh lẫn đỏ rực trong tay và, với ngôn ngữ ký hiệu nhấn nhá, vụng về, làm động tác buộc tóc. Anh nở nụ cười bắt chước một cô gái xinh đẹp, nhưng với khuôn mặt và da đầu cháy nắng cùng bộ râu xồm xoàm thì trông không được ra dáng cho lắm.
Thế nhưng, khán giả là lũ trẻ con lại có vẻ ấn tượng. Tôi đã đi đủ nhiều để hiểu rằng tiếng cười tương đối mang tính phổ quát, ít nhất là với lũ trẻ con. Ngay cả những cư dân đảo lớn tuổi, đứng đằng sau với khuôn mặt nghiêm túc hơn một chút, cũng bất giác mỉm cười trước người Anh xa lạ có nước da đỏ au đang làm trò hề này. Arthur đưa một dải ruy băng cho cô bé tóc dài đứng gần mình nhất - trông nó chỉ sáu tuổi là cùng - và, sau khi được mẹ đồng ý, cô bé bèn cầm lấy.
Rồi Arthur quay lại, nói với tôi bằng giọng ôn tồn hơn bình thường. “Frears này, cậu có chuỗi hạt không?”
Phía sau họ, hai con tàu nằm như những con thú tao nhã vô tri vô giác được chuyển đến từ một thực tại khác.
Khi chúng tôi ở đó, phát quà và kết mối giao hảo bằng những dải ruy băng, tôi bắt gặp trong đám đông một gương mặt quen thuộc. Đó là người đàn ông tôi từng gặp trước đây.
Anh đang cầm một tấm ván gỗ, người ướt nhẹp vì vừa từ biển lên. Tôi đã nhìn thấy những tấm ván gỗ tương tự trong chuyến đi lần trước tới quần đảo Thái Bình Dương. Ngư dân dùng chúng để ra biển. Họ sẽ đứng lên đó, cưỡi sóng lướt đi. Đôi khi dường như họ cưỡi sóng chỉ để cho vui. Nhưng không gì có thể lý giải được tại sao tôi lại biết người đàn ông này. Sao có thể chứ? Trước đây tôi chưa từng đặt chân đến hòn đảo này. Tôi vắt óc nghĩ. Chẳng mấy chốc tôi đã nghĩ ra. Đó là người đàn ông có túp lều mà tôi đã không chịu đốt. Gã điển trai với mái tóc dài và đôi mắt to. Nhưng đó là ở Tahiti. Không phải anh đã vượt qua một dải đại dương rộng lớn gì, nhưng có vẻ nực cười khi tưởng tượng rằng anh làm thế chỉ với tấm ván bằng gỗ. Với lại ở Tahiti, anh đeo vòng cổ và vòng tay, thể hiện một vị thế mà bộ ngực và cánh tay để trần kia cho thấy giờ anh không còn nắm giữ nữa.
Anh nom giống hệt như theo trí nhớ của tôi. Có lẽ bốn, năm năm chẳng phải quá dài. Khuôn mặt anh nhìn tôi với vẻ khao khát, một nhu cầu tuyệt vọng được giao tiếp.
Tôi nhìn quanh, nhìn Arthur và mấy người đàn ông khác, hy vọng người đàn ông sẽ chuyển hướng chú ý. Nhưng không. Anh chỉ nhìn tôi. Anh nói những lời mà tôi không hiểu nổi. Rồi, anh chụm các đầu ngón tay của bàn tay phải lại và đưa lên ngực mình. Những ngón tay đập vào ngực anh trong nhịp staccato nhanh liên tiếp. Tôi hiểu điệu bộ đó.
Tôi.
Tôi.
Anh ấy.
Tiếp đó anh chỉ ra biển, đến những con tàu, rồi xa hơn nữa đến đường chân trời. Rồi, anh nhìn xuống cát, làm vẻ mặt như sợ hãi hoặc ghê tởm. Anh vẫn giữ biểu cảm đó khi quay lại nhìn ra sau, về phía những cây xa kê và cánh rừng xanh mướt mắt bên kia bãi biển, rồi mới nhìn lại những con thuyền và đại dương. Anh làm thế vài lần cho đến khi tôi hiểu ý anh.
Tôi nghe thấy tiếng ủng trên nền cát đi về phía mình. Tôi thấy thuyền trưởng Cook và chỉ huy Furneaux cùng cau mày.
“Ở đây có chuyện gì vậy, Fines?” Cook hỏi.
“Frears,” Furneaux sửa lại, giọng quyền uy nhẹ nhàng.
Cook xua lời nhắc đi như thể nó là một con ruồi nhuế. “Nói chúng tôi nghe xem. Có vẻ như.. quý ông này bị chấn động nhẹ.”
“Phải, thưa thuyền trưởng.”
“Rồi sao?”
“Tôi tin rằng anh ấy muốn đi cùng chúng ta.”