Đâu đó phía trên Australia, hiện tại
Tôi đang trên một chuyến bay nối chuyến từ Sydney đến Gold Coast, cảm thấy bải hoải. Gần như cả hai ngày qua tôi đều ngồi trên máy bay hoặc vật vờ ở sân bay. Có tiếng trẻ con khóc ở cuối khoang. Âm thanh ấy, trong thoáng lát, đã đưa tôi trở lại hồi Marion mọc răng, Rose đã lo lắng ra sao, tưởng tượng cơn đau có thể khiến con bé chết mất. Cũng tương tự như con chó nào cũng giống nhau, mọi tiếng trẻ con khóc đều gợi nhắc đến đứa trẻ từng khóc trong đời ta.
À, nhân nói đến chuyện này thì có một cặp đôi trẻ ngồi trước mặt tôi. Một người tựa đầu lên vai người kia mà ngủ. Một người đàn ông tựa đầu lên vai một người đàn ông, theo cách ta chưa từng thấy. Một cảnh tượng cảm động, tôi nghĩ vậy, nhưng khiến tôi ghen tị. Tôi muốn có người tựa đầu vào vai mình, như Camille từng tựa đầu lên vai tôi, ngay trước cuộc gọi của Hendrich. Có phải tôi từng cảm thấy như vậy về Rose, thuở ban đầu ấy? Hay là gì đó khác? Có lẽ đây là một kiểu tình yêu khác. Nó có quan trọng không?
Tôi nghĩ đến chuyện chúng tôi hầu như không nói với nhau một lời trong tuần cuối cùng ở trường. Tôi nghĩ đến khoảnh khắc khó xử gần chỗ ấm đun nước trong phòng giáo vụ. Cô lục lọi tìm trà, muốn uống trà hoa cúc. Sự im lặng gào thét.
Mẹ đã dặn dò tôi phải sống. Sau khi bà ra đi, tôi phải sống. Bà nói thì dễ, nhưng hẳn nhiên bà đã đúng. Đó là một ý nguyện có thể hiểu được. Khi chết đi, ta nào muốn cái chết của mình rò rỉ và lây nhiễm cho những người ở lại, nào muốn những người ta yêu thương ấy biến thành một kẻ sống mà như đã chết. Ấy thế nhưng, không thể tránh khỏi, chuyện đó lại thường xảy ra. Nó đã xảy ra với tôi.
Nhưng tôi cảm thấy nó đang tiến đến gần hơn. Cuộc sống. Tôi cảm nhận được nó, chỉ vài phân phía trước. Marion là một phần trong đó. Ý tưởng tìm thấy con bé đột nhiên trở nên rất thật. Tôi chìm vào giấc ngủ và mơ thấy Omai. Tôi mơ thấy anh đứng trên một bãi biển ở Nam Thái Bình Dương ngắm hoàng hôn. Và khi tôi đến gần, nắm cánh tay anh thì anh liền vỡ vụn như cát, bên dưới là ai đó, nhỏ hơn, như một con búp bê Nga. Một đứa trẻ. Một đứa trẻ với bím tóc dài và vận đầm vải bông màu lục.
“Marion,” tôi thốt lên.
Và rồi con bé cũng vỡ vụn vào cát, vào chính bãi biển ấy, còn tôi cứ cố giữ cho nó vẹn nguyên ngay cả khi nước cuốn nó đi.
Khi tôi tỉnh dậy, đứa bé đã nín khóc còn tôi ở đó - ở đây. Máy bay đã hạ cánh và tôi biết chỉ vài tiếng nữa thôi, tôi sẽ gặp lại người mà mình đã không gặp hàng thế kỷ. Và tôi không thể ngăn nỗi kinh hãi trào dâng trong lòng.