Phần IV
8.
Có lẽ vì khô cổ, tôi tỉnh giấc lúc 06:00 kém. Nếu phải thức giấc ở nhà người khác, tôi luôn thấy thân xác mình như đã bị một linh hồn khác chiếm ngụ. Nỗ lực hết sức cuối cùng tôi cũng đứng dậy được khỏi chiếc giường ngủ nhỏ hẹp, uống vài ly nước máy rót từ chiếc bồn rửa chén giản đơn đặt cạnh cửa như chú ngựa đang cơn khát, sau đó tôi quay lại phòng ngủ.
Biển thấp thoáng ngoài ô cửa để mở. Sóng biển rầm rì phản chiếu ánh dương lấp lánh vừa nhú trên cao, và nếu nheo mắt nhìn kỹ, tôi trông thấy vài chiếc thuyền xỉn màu lờ lửng trôi đi. Có vẻ sẽ là một ngày dài nóng bức. Những ngôi nhà xung quanh vẫn còn đang say ngủ, chỉ nghe thấy mỗi tiếng đường ray xe lửa rít lên mỗi lúc hay giai điệu lờ mờ bài nhạc thể dục buổi sáng từ radio.
Vẫn trong tình trạng lõa thể, tôi tựa vào lưng giường. Sau khi châm điếu thuốc, tôi ngắm cô gái đang nằm ngủ cạnh bên. Từ ô cửa mở ra phía nam, ánh mặt trời rọi xuyên vào bao phủ cơ thể cô. Cô gái say ngủ dưới chiếc chăn thô dày che kín cơ thể đến bàn chân. Đôi lúc cô thở vội, khiến bộ ngực căng tròn phập phồng chuyển động lên xuống. Cơ thể thường xuyên được tắm nắng, và cùng thời gian trôi, phần cơ thể rám nắng bắt đầu tối màu, trong khi phần da thường được lớp đồ bơi che kín trắng đến nỗi trông như đang thối rữa.
Hút xong điếu thuốc, tôi thử nhớ lại tên cô gái trong suốt khoảng mười phút, nhưng chỉ vô ích. Vả chăng tôi cũng chẳng nhớ liệu mình có biết tên cô ta hay không. Tôi bỏ cuộc, rồi lại ngắm nhìn cơ thể cô gái một lần nữa. Có vẻ cô ta vẫn chưa đến hai mươi, và cơ thể khá gầy gò. Tôi duỗi thẳng bàn tay rồi thử đo cơ thể cô gái từ phía đầu. Tám gang tay, và phần gót chân dư ra độ một ngón tay cái. Cô ta cao khoảng 158 cm.
Phía dưới ngực phải có cái bớt trông như vết nước xốt rơi đổ to cỡ đồng bạc mười yen, trong khi ở phần hạ bộ, lớp lông mu cụt ngủn mọc thẳng hàng như loài thủy tảo dưới con sông nhỏ sau cơn lũ. Tệ hơn nữa, bàn tay phải của cô chỉ còn bốn ngón.
9.
Ba tiếng sau cô gái mới tỉnh giấc. Cô mất năm phút để kết nối chuỗi sự kiện. Trong lúc việc đó diễn ra, tôi khoanh tay chăm chú nhìn về phía đám mây dày đang treo trên bầu trời. Đám mây chuyển dạng rồi trôi về phía đông
Vài khắc sau, khi tôi quay nhìn, cô gái đã bọc kín mình trong chăn đến tận cổ, cố nén vị whiskey còn sót lại trong dạ dày cô nhìn tôi vô cảm.
“Anh là ai?”
“Cô không nhớ sao?”
Cô lắc đầu một cái. Tôi châm thuốc rồi mời cô một điếu, nhưng cô lờ đi.
“Thử giải thích xem.”
“Tôi phải bắt đầu từ đâu đây?”
“Từ đầu đi.”
Ngoài việc chẳng rõ bắt đầu từ đâu, tôi cũng chẳng biết phải kể việc đó như thế nào để cô có thể hiểu. Có lẽ sẽ thành công, cũng có lẽ sẽ hoàn toàn thất bại. Sau khi suy nghĩ khoảng mười giây, tôi bắt đầu kể.
“Mặc dù oi bức, hôm đó là một ngày dễ chịu. Tôi đến hồ bơi bơi suốt buổi trưa, sau đó về nhà đánh một giấc trước bữa tối. Lúc đó khoảng 20.00 giờ. Tôi lái xe ra ngoài đi dạo. Đỗ xe trên con đường ven biển, tôi vừa ngắm biển vừa nghe radio. Đó là điều tôi luôn làm.
Ba mươi phút trôi qua, đột nhiên tôi muốn gặp mặt ai đó. Nếu cứ ngắm biển mãi thường tôi lại muốn gặp ai đó, trái lại nếu cứ mãi nhìn người thường tôi sẽ muốn trông thấy biển. Thật lạ phải không. Vì vậy tôi quyết định đến quán Jay’s Bar. Tôi muốn uống bia và có thể sẽ gặp được một người bạn ở đó. Tuy nhiên bạn tôi hình như không đến quán. Cuối cùng tôi quyết định uống bia một mình. Trong một tiếng đồng hồ, tôi đã uống hết ba chai bia.”
Tôi ngắt ngang câu chuyện ở đó rồi gạt tàn thuốc vào chiếc gạt tàn.
“Nhân tiện, cô đã đọc quyển A Cat in a Hot Tin Roof[1] chưa?”
Cô không trả lời câu hỏi, chỉ lặng ngắm trần nhà với cơ thể bọc kín trong chăn trông như con cá nược bị nhấc lên bãi biển. Không quan tâm đến điều đó, tôi tiếp tục câu chuyện.
“Cái chính là tôi luôn nhớ tới câu chuyện đó mỗi lần uống bia một mình. Như thể có tiếng the thé trong đầu nhắc nhở rằng mọi việc rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi. Tuy nhiên hiện thực chẳng như mơ ước. Hơn nữa, thật ra chẳng có thứ gì lên tiếng cả. Vì đã chán chờ đợi, tôi thử gọi điện đến căn hộ người bạn. Tôi định rủ cậu ta đến uống bia cùng. Nhưng người trả lời điện thoại hình như là một phụ nữ. Tôi thấy rất lạ. Cậu ta không phải loại đàn ông như vậy. Ví dụ, cậu ta cùng lúc dắt năm mươi phụ nữ về phòng và bản thân đang say bí tỉ, thì cậu ta vẫn sẽ tự mình trả lời điện thoại. Hiểu ý tôi không?
Tôi vờ gọi nhầm số rồi xin lỗi trước khi cúp máy. Tôi cảm thấy đôi chút lo lắng sau đó. Nhưng lại không rõ vì lý do gì. Rồi tôi uống thêm một chai bia nữa. Nhưng vẫn chẳng cảm thấy yên lòng hơn chút nào. Tôi cũng biết điều đó thật ngu ngốc. Nhưng quả thật nó là vậy. Uống hết chai bia, tôi gọi Jay, thanh toán, và định về nhà nghe kết quả trận đấu bóng chày trong bản tin thể thao rồi đi ngủ. Jay nói với tôi, ‘Rửa mặt trước đã.’ Cứ như anh ta tin rằng, dù uống hết một két bia, tôi vẫn sẽ có thể lái xe miễn là đã rửa mặt trước đấy. Do đó, tôi buộc lòng phải vào toilet để rửa mặt. Nói thật tôi hoàn toàn chẳng có ý định rửa mặt. Tôi chỉ giả vờ thôi. Do đường cống bị nghẹt nên toilet của quán thường ngập nước. Tôi ngại phải vào đó. Tuy nhiên không như mọi khi, đêm qua nước không đọng lại. Nhưng thay vào đó, lại là cô đang nằm sóng soài trên sàn.”
Cô gái thở dài rồi nhắm mắt lại.
“Rồi thì?”
“Tôi đỡ cô ra khỏi toilet, rồi đi quanh quán hỏi tất cả mọi người xem liệu có ai trong số họ biết cô không. Nhưng không một người nào quen cô cả. Rồi tôi và Jay chữa vết thương cho cô.”
“Vết thương?”
“Có lẽ cô va đầu vào thứ gì đó lúc ngã. Cơ mà vết thương không nặng lắm đâu.”
Cô gật đầu, đưa tay ra khỏi lớp chăn rồi dùng đầu ngón tay chậm rãi ấn vào miệng vết thương trên trán.
“Rồi tôi bàn với Jay xem chúng tôi sẽ phải làm gì. Cuối cùng, chúng tôi quyết định là tôi sẽ phải đánh xe đưa cô về tận nhà. Tôi lấy đồ trong túi xách cô ra, trong đó có ví, móc khóa, và một tấm bưu thiếp được gửi đến địa chỉ nhà cô. Tôi thanh toán tiền nước cho cô rồi đưa cô về đây theo địa chỉ đề trong bưu thiếp, chỉ việc mở cửa thôi. Tôi đã bỏ hóa đơn thanh toán hôm qua vào trong ví của cô.”
Cô hít một hơi thở sâu.
“Sao anh lại qua đêm ở đây?”
“Hả?”
“Sao anh không đi ngay sau khi đưa tôi về đây?”
“Tôi có người bạn đột tử vì ngộ độc cồn. Sau khi nốc rất nhiều whiskey, cậu ta nôn mửa rồi đi bộ về nhà. Lúc đó cậu ấy vẫn còn khỏe lắm. Cậu ta đánh răng, thay áo ngủ, rồi lên giường nằm. Hình như đến sáng, cơ thể đã lạnh ngắt. Cậu ta chết. Tang lễ cũng hoành tráng lắm.”
“Vậy nên anh trông chừng tôi cả đêm?”
“Đúng ra khoảng 04.00 giờ tôi đã định về. Nhưng tôi ngủ quên. Khi nãy vừa tỉnh giấc tôi cũng đã định về. Nhưng nghĩ rồi lại thôi.”
“Tại sao?”
“Vì tôi nghĩ mình cần phải giải thích cho cô rõ chuyện đã xảy ra.”
“Anh kỹ tính quá nhỉ.”
Tôi chỉ nhún vai đáp lại mấy lời ngụ ý mỉa mai của cô. Rồi lại ngắm mây trời.
“Tôi có nói điều gì không?”
“Một ít.”
“Về chuyện gì?”
“Linh tinh thôi. Mà tôi quên cả rồi. Cũng đâu có gì quan trọng.”
Cô nhắm mắt, từ trong cổ họng phát ra tiếng hổn hển.
“Tấm bưu thiếp?”
“Tôi bỏ lại vào túi xách rồi.”
“Anh đã đọc?”
“Có lẽ là không.”
“Tại sao?”
“Tôi chẳng việc gì cần phải đọc cả.”
Tôi nói vậy, cảm giác uể oải. Thấy như có điều gì đó trong giọng nói cô ta khiến tôi chán ngán. Nhưng bên cạnh đó cũng khiến tôi hoài nhớ đôi chút. Hoài nhớ một điều đã thuộc về quá khứ.
Giả như chúng tôi gặp nhau trong một tình huống thông thường nào đó, có lẽ khoảng thời gian chúng tôi trải qua có thể sẽ ít nhiều vui vẻ hơn lúc này. Tôi có cảm giác như vậy. Tuy nhiên, thực tế là, tôi hoàn toàn chẳng nhớ ý mình là gì khi bảo ‘gặp gỡ cô gái đó trong một tình huống thông thường’.
“Mấy giờ rồi vậy?” cô ta hỏi.
Tôi đứng dậy với cảm giác ít nhiều nhẹ nhõm. Sau khi nhìn đồng hồ đặt trên bàn, tôi rót nước vào ly rồi quay lại giường ngủ.
“09.00 giờ.”
Cô uể oải gật đầu rồi ngồi dậy, tựa vào tường và chỉ một hớp uống cạn ly nước.
“Đêm qua tôi uống nhiều lắm sao?”
“Kha khá. Nếu là tôi, hẳn đã chết rồi.”
“Tôi cũng cảm thấy muốn chết cho rồi.”
Cô lấy gói thuốc đặt dưới gối rồi châm một điếu, phả khói thuốc ra cùng tiếng thở dài, rồi đột ngột ném chiếc bật lửa về phía cảng biển qua ô cửa để mở.
“Lấy giúp tôi bộ đồ.”
“Bộ nào đây?”
Ngậm điếu thuốc trên môi, cô lại nhắm mắt một lần nữa.
“Sao cũng được. Làm ơn đi, anh không cần hỏi nhiều làm gì.”
Tôi mở tủ đồ đứng bên cạnh giường ngủ, sau một thoáng phân vân, tôi chọn chiếc đầm liền màu xanh cụt tay rồi đưa nó cho cô. Không mặc đồ lót vào trước, cô luồn chiếc đầm vào đầu, tự kéo sẹc-mơ-tuya sau lưng, rồi thở dài lần nữa.
“Tôi phải đi đây.”
“Đi đâu?”
“Thì đi làm.”
Sau khi phun ra mấy từ đó, cô lảo đảo đứng dậy khỏi giường. Tôi vẫn ngồi bên mép giường chăm chú ngắm cô rửa mặt rồi chải tóc mà chẳng có ý định gì cụ thể.
Căn phòng được bày trí gọn ghẽ, nhưng chỉ một mức độ nào đó khiến không khí nơi đây toát lên vẻ gì cam chịu, làm tôi có cảm giác ít nhiều nặng nề hơn.
Trong căn phòng rộng chừng mười mét vuông, sau khi chen đầy mọi thứ đồ đạc rẻ tiền, chỉ sót lại khoảng trống vừa đủ một người nằm. Cô ta đứng đó chải tóc.
“Công việc gì vậy?”
“Không liên quan đến anh.”
Ừ, quả thật là vậy.
Tôi tiếp tục im lặng hút tàn điếu thuốc. Vẫn quay lưng về phía tôi, nhìn qua gương tôi thấy cô đang nhấn ép những quầng thâm hiện lên dưới mắt.
“Mấy giờ rồi?” cô lại hỏi.
“Quá mười phút.”
“Tôi trễ giờ rồi. Tốt hơn anh cũng nhanh mặc quần áo rồi đi về đi,” cô nói, rồi lấy eau de cologne aerosol xịt vào nách.
“Anh có nhà đấy chứ?”
“Có,” tôi đáp, rồi mặc chiếc T-shirt qua đầu. Vẫn ngồi trên giường ngủ, tôi lại một lần nữa nhìn qua ô cửa.
“Muốn đi đến đâu?”
“Gần bến cảng. Thì sao?”
“Tôi chở đi cho. Vậy cô sẽ không trễ giờ.”
Vẫn cầm chiếc lược trên tay, cô nhìn tôi sắc lẻm với đôi mắt trông như sắp khóc đến nơi. Giả như cô có thể khóc, cảm giác hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, tôi thầm nghĩ. Tuy nhiên cô không khóc.
“Này, có một điều anh phải rõ. Đúng thật là tôi uống quá nhiều và đã say. Do đó, giả có việc gì xảy ra ngoài ý muốn thì đó là trách nhiệm của tôi.”
Sau khi nói thế, cô gõ gõ cán lược vào lòng bàn tay như thể một động thái thị uy. Tôi chỉ im lặng đợi cô nói tiếp.
“Đúng không?”
“Chắc vậy.”
“Nhưng thứ đàn ông lên giường với phụ nữ đang hôn mê là… thứ đàn ông hạ tiện.”
“Nhưng tôi chẳng làm gì cả.”
Cô im lặng một thoáng như thể cố nén cảm xúc đang dâng trào.
“Nếu vậy, sao tôi lại trần truồng?”
“Chính cô tự cởi quần áo của mình.”
“Tôi không tin.”
Cô ném chiếc lược lên giường rồi nhét ví, son môi, thuốc nhức đầu, cùng mấy món đồ linh tinh khác vào trong túi xách tay.
“Anh có thể chứng minh là mình thật sự không làm gì cả không?”
“Tự kiểm tra đi.”
“Bằng cách nào?”
Có vẻ cô ta đã thật sự mệt mỏi.
“Thề đấy.”
“Tôi không tin.”
“Muốn hay không cô cũng phải tin,” tôi đáp trả. Sau đó, tôi cảm thấy thật ghê tởm.
Có vẻ cô đã bỏ cuộc nên ngừng câu chuyện và xua tôi ra khỏi phòng. Sau đó, cô cũng đi ra rồi khóa cửa phòng lại.
Không nói một câu nào, chúng tôi bước trên con đường trải nhựa nằm dọc mép sông hướng ra bãi đất trống nơi tôi đỗ xe.
Trong lúc tôi dùng khăn giấy lau bụi trên kính trước, cô bước chậm rãi quanh xe đầy cảnh giác. Sau khi đi quanh một vòng, cô thoáng nhìn chăm chăm gương mặt con bò khá to được vẽ bằng sơn trắng trên nắp ca-pô. Con bò có đeo khoen mũi, trong khi miệng ngậm một cành hồng trắng. Con bò cười. Nụ cười bất nhã.
“Anh vẽ nó à?”
“Không. Chủ trước của xe.”
“Sao lại vẽ con bò chứ?”
“Chẳng biết.” tôi nói.
Cô lùi hai bước về phía sau rồi lại ngắm nhìn hình con bò. Rồi như thể mệt mỏi vì đã nói quá nhiều, cô im lặng bước lên xe.
Nhiệt độ trong xe khá nóng, cô không nói một lời nào tới tận lúc chúng tôi đã đến bến cảng. Cô chỉ liên tục lau mồ hôi tuôn chảy bằng chiếc khăn nhỏ và không ngừng hút thuốc. Sau khi châm điếu thuốc và rít khoảng ba hơi, cô ngắm điếu thuốc như đang kiểm tra vết son môi in trên đầu lọc, dụi điếu thuốc vào chiếc gạt tàn trên xe, rồi lại châm điếu mới.
“Chuyện đêm hôm qua đấy… tôi đã nói những gì vậy?” Đột nhiên cô lên tiếng hỏi khi khắc nữa sẽ bước xuống xe.
“Linh tinh đủ chuyện.”
“Nói tôi nghe đi, một chuyện thôi.”
“Về Kennedy.”
“Kennedy?”
“John F. Kennedy.”
Cô lắc đầu rồi thở dài. “Tôi không nhớ.”
Trước khi bước xuống xe, không nói gì, cô lặng lẽ nhét tờ mười ngàn yen vào sau kính sau.
Chú thích:
[1] Vở kịch viết bởi Tennessee Williams, được trao giải Pulitzer cho thể loại kịch vào năm 1955.