← Quay lại trang sách

Phần V

10.

Đó là một đêm ôi ả. Cái nóng đủ để ốp-la một quả trứng.

Như thường lệ, sau khi đẩy vai mở cánh cửa nặng nề của quán Jay’s Bar, tôi hít sâu luồng khí lạnh phả ra từ máy điều hòa. Trong quán, lập lờ mùi khói thuốc, whiskey, khoai tây chiên, mùi lông nách, và nước cống hòa trộn thành một tựa mùi bánh baumkuchen[2].

Tôi ngồi xuống chiếc ghế cuối mép quầy như mọi khi, vừa tựa lưng vào tường vừa trải tầm nhìn khắp quán. Trong quán hiện có ba lính hải quân Pháp vận đồng phục trước đó tôi chưa thấy bao giờ, hai phụ nữ đi cùng họ, và một nhóm thanh niên độ tuổi hai mươi. Hết, chỉ có vậy thôi. Trong khi đó, chẳng thấy bóng dáng Chuột đâu.

Sau khi gọi sandwich cornbeef và bia, tôi lấy sách đọc và quyết định đợi Chuột đến.

Khoảng mười phút sau, một phụ nữ độ tuổi ba mươi có đầu vú như quả nho và vận một bộ đầm liền sặc sỡ bước vào quán ngồi xuống cạnh tôi. Như trước đó tôi đã làm, cô ta hướng nhìn quanh quán rồi gọi gimlet[3]. Sau khi uống xong mỗi một ngụm, cô đứng dậy đi gọi điện thoại khá lâu với gương mặt tỏ vẻ hối hả. Gọi điện xong, cô kẹp túi xách trong tay đi vào nhà vệ sinh. Cô ta lặp lại cùng chuỗi hành động đó ba lần trong vòng bốn mươi phút. Một ngụm gimlet, gọi điện thoại thật lâu, kẹp túi xách trong tay, và đi vào nhà vệ sinh.

Jay, người pha chế, bước tới đối diện tôi với vẻ mặt chán nản rồi thầm thì, “Chẳng sợ mòn mông hay sao ấy?” Mặc dù là người Hoa, Jay nói tiếng Nhật tốt hơn tôi nhiều.

Lần thứ ba quay trở ra từ nhà vệ sinh, người phụ nữ lại hướng tầm nhìn một lượt quanh quán rồi ngồi xuống cạnh tôi và thì thầm. “Xin lỗi, cậu cho tôi mượn vài xu lẻ được không?”

Tôi gật đầu, gom mớ xu lẻ có trong túi xếp lên mặt quầy. Đồng mười yen, tổng cộng có mười ba xu.

“Cảm ơn. Tôi được cứu rồi. Cứ mãi đổi tiền ở quầy, gã pha chế lại sưng sỉa với tôi.”

“Không có chi. Nhờ cô mà người tôi nhẹ hơn được một ít.”

Cô ta gật đầu mỉm cười, rồi vội gom mớ xu lẻ trên quầy và đi về phía điện thoại.

Tôi bỏ ý định đọc sách, nhờ Jay mang chiếc tivi di động đặt lên quầy và quyết định xem trận đấu bóng chày được phát lại. Trận đấu cũng khá sôi động. Mới vào nửa đầu inning thứ tư đã có năm quả đánh thành công, gồm hai quả home run được ghi từ cú ném của hai pitcher khác nhau, đến nỗi cầu thủ chốt vòng ngoài không chịu được nữa và cuối cùng ngất xỉu vì hạ huyết áp. Suốt khoảng thời gian thay pitcher có sáuquảng cáo được phát. Quảng cáo bia, bảo hiểm nhân thọ, vitamin, công ty hàng không, potato chips, và băng vệ sinh.

Với ly bia vẫn cầm trên tay, một trong ba lính hải quân người Pháp, người hình như không có bạn hẹn, bước đến sau lưng tôi rồi bằng tiếng Pháp hỏi tôi đang xem cái gì.

“Base ball,” tôi trả lời bằng tiếng anh.

“Base ball?”

Tôi giải thích ngắn gọn luật chơi bóng chày. Người này ném bóng, người kia vụt bóng bằng bat rồi chạy quanh gôn một vòng để ghi một điểm. Anh ta chăm chú xem tivi trong khoảng năm phút, nhưng khi quảng cáo xuất hiện anh ta quay sang hỏi tôi sao trong jukebox[4] không có bài nào của Johnny Hallyday[5].

“Vì ông ta không nổi tiếng,” tôi bảo.

“Nếu vậy, ca sĩ người Pháp nào nổi tiếng ở đây?”

“Adamo[6].”

“Anh ta là người Bỉ mà.”

“Michel Polnareff[7].”

“Gã đó à, rác rưởi!”

Sau khi nói vậy, anh ta quay về bàn của mình.

Bước vào inning thứ năm, người phụ nữ cuối cùng cũng quay trở lại.

“Cảm ơn. Cho phép tôi mời cậu thứ gì đó.”

“Không phải phiền đâu.”

“Tôi thuộc loại người chưa nhẹ lòng khi còn mắc nợ ai đó. Kể cả ân lẫn oán.”

Tôi cố mỉm cười, nhưng gượng gạo chẳng thành. Tôi đành chỉ gật đầu im lặng. Cô giơ ngón tay gọi Jay rồi nói, “Bia cho cậu ta và gimlet cho tôi.” Jay gật đầu ba lần rồi biến mất sau góc quầy.

“Người tôi đợi sẽ chẳng đến. Cậu thì sao?”

“Hình như cũng không.”

“Chắc cậu đang đợi một phụ nữ?”

“Không, đàn ông.”

“Tôi cũng vậy. Có vẻ chúng ta hợp nhau nhỉ.”

Tôi miễn cưỡng gật đầu.

“Theo cậu, tôi khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi tám.”

“Cậu cứ đùa.”

“Hai mươi sáu.”

Người phụ nữ bật cười.

“Vui thật đấy. Chứ cậu xem tôi vẫn độc thân hay đã có gia đình?”

“Có tiền thưởng không?”

“Được thôi.”

“Đã cưới.”

“Hừm, câu trả lời chỉ đúng phân nửa. Tôi vừa ly hôn tháng trước. Trước giờ cậu có từng trò chuyện với phụ nữ vừa mới ly hôn chưa?”

“Chưa. Nhưng với bò điên thì đã từng.”

“Ở đâu?”

“Trong phòng thực hành ở trường đại học. Năm người chúng tôi cùng đẩy con bò vào phòng.”

Người phụ nữ thích chí cười nắc nẻ.

“Cậu là sinh viên à?”

“Ừ.”

“Lúc trước tôi cũng là sinh viên đó nghen. Khoảng những năm sáu mươi ấy. Quả là quãng thời gian tươi đẹp.”

“Điều gì tươi đẹp?”

Cô ta không nói, chỉ cười khúc khích rồi uống một ngụm gimlet. Đột nhiên cô nhìn đồng hồ như chợt nhớ ra điều gì.

“Tôi phải gọi điện lần nữa,” cô ta nói rồi đứng dậy với túi xách kẹp trong tay.

Khi cô ta đã đi mất, câu hỏi tôi để ngỏ khi nãy lửng lơ một lúc trong không khí.

Sau khi uống hết nửa chai bia, tôi gọi Jay thanh toán.

“Tính bỏ chạy sao?” Jay hỏi.

“Có lẽ.”

“Cậu không thích lái máy bay bà già à?”

“Chẳng liên quan gì đến tuổi tác cả. Quan trọng là, giúp tớ gửi lời chào nếu Chuột có đến.”

Khi tôi rời khỏi quán, người phụ nữ đó chỉ mới gọi điện thoại xong và sẽ lại đi vào nhà vệ sinh lần thứ năm.

Tôi mãi huýt sáo trên suốt quãng đường về. Tôi huýt theo một giai điệu không biết từng nghe được ở đâu, cố mãi cũng chẳng nhớ ra tựa. Một bản nhạc đã rất xưa. Tôi dừng xe sát dọc bãi biển, và trong lúc ngắm mặt biển giữa đêm tối mịt mờ tôi cố gắng nhớ lại tên bài hát đó.

Đó là bài Mickey Mouse Club. Nếu không nhầm, lời bài hát thế này:

“Come along and sing a song and join the jamboree! M-I-C-K-E-Y M-O-U-S-E.”

Có lẽ khoảng thời gian đó quả thật là quãng đời tươi đẹp.

Chú thích:

[2] Một loại bánh của Đức, làm thành nhiều lớp, khi cắt ra, phần lõi bánh trông như chiếc nhẫn màu vàng..

[3] Một loại cocktail pha bằng gin hay vodka với nước tắc.

[4] Máy chơi nhạc tự động khi được bỏ xu vào.

[5]Ca sĩ và diễn viên gốc Pháp, tên thật là Jean-Philippe Smet, được xem như Elvis Presley của nước Pháp.

[6] Adamo Salvatore, nhạc sĩ và ca sĩ nhạc ballad gốc Bỉ.

[7] Ca sĩ người Pháp rất nổi tiếng vào giữa thập niên 1960 và đầu thập niên 1980.