Phần XI
28.
Tôi sẽ kể về thành phố của mình. Thành phố nơi tôi sinh ra, lớn lên, và lần đầu tiên biết mùi phụ nữ.
Trước mặt là biển, sau lưng là núi, và gần đấy là phố cảng khổng lồ. Một thành phố bé nhỏ thật sự. Khi từ cảng biển lái xe về nhà trên đại lộ, tôi tập thói quen không đốt thuốc. Bởi ngay khi vừa đưa tay bật lửa, tôi chắc đã vượt qua thành phố của mình.
Tổng số thị dân có hơn bảy mươi ngàn người một chút. Con số này hẳn sẽ không thay đổi dẫu thời gian đã trôi qua năm năm sau đó. Hầu hết thị dân sống trong những ngôi nhà hai tầng có vườn tược và xe hơi. Không ít người có hai chiếc xe hơi.
Con số trên chẳng phải ước đoán không căn cứ, trái lại được dựa trên báo cáo của phòng thống kê hội đồng thành phố được công bố cuối mỗi năm tài khóa. Những ngôi nhà hai tầng một phần số liệu tích cực.
Chuột sống trong một ngôi nhà ba tầng, và trên mái có cả nhà kính. Một khoảnh đèo được đào xây nhà xe, nơi chiếc Mercedes Benz của cha cậu ta và chiếc Triumph TR III của Chuột nằm kề nhau gần gũi. Lạ lùng là trong nhà Chuột, chỉ mỗi nhà đỗ xe thật sự có không khí gia đình. Trong nhà xe rộng lớn đó, rộng đến độ có thể đỗ vừa một máy bay cỡ nhỏ, rải rác đồ đạc như tivi, tủ lạnh cũ đã lỗi thời, trường kỷ, bàn, dàn máy hát, quầy giải khát, và linh tinh những thứ tương tự. Chúng tôi thường ở đó uống bia để tiêu phí khoảng thời gian có vẻ thảnh thơi.
Tôi hầu như chẳng biết gì về cha của Chuột. Gặp mặt thôi cũng chưa từng. Nếu tôi hỏi, “Ông ấy là người thế nào?” Chuột sẽ thuần túy trả lời, “Lớn hơn tớ, và là một người đàn ông.”
Nghe bảo, cha của Chuột lúc trước là một người rất nghèo. Đó là khoảng thời gian trước chiến tranh. Ngay trước khi chiến tranh nổ ra, ông đã nỗ lực có được một xưởng thuốc hóa học và bắt đầu kinh doanh thuốc mỡ chống côn trùng. Công dụng thứ thuốc đó rất khả nghi, nhưng tình cờ thuốc của ông bắt đầu bán chạy khi chiến tranh bắt đầu lan rộng về phía nam.
Thế rồi chiến tranh kết thúc, ông trữ lại tất cả số thuốc mỡ và bắt đầu kinh doanh thực phẩm chức năng mà công dụng cũng rất khả nghi. Vào thời điểm chiến tranh Triều Tiên kết thúc, bất thình lình ông biến mặt hàng thực phẩm chức năng thành thuốc tẩy dùng trong sinh hoạt gia đình. Có người bảo rằng thuốc tẩy này được làm từ cùng một nguồn nguyên liệu với thực phẩm chức năng trước đó. Điều này thật cũng có khả năng.
Hai mươi năm trước, trong rừng rậm xứ New Guinea, xác những người lính Nhật bôi thuốc mỡ chống côn trùng xếp thành núi. Bây giờ, trong phòng vệ sinh mỗi nhà ngổn ngang bột kem dùng cọ rửa bồn cầu cùng nhãn hiệu với loại thuốc mỡ đó.
Chuyện chỉ vậy, cuối cùng cha của Chuột trở nên giàu có.
Dĩ nhiên trong đám bạn của tôi cũng có đứa là con nhà nghèo. Cha cậu ta là tài xế xe buýt do chính quyền thành phố điều hành. Cũng nhiều tài xế giàu có, nhưng cha cậu bạn tôi là một tài xế nghèo. Cha mẹ cậu ta hầu như luôn vắng mặt nên tôi đến chơi nhà thường xuyên. Cha cậu ta luôn ở trên xe buýt hoặc ở trường đua ngựa, trong khi mẹ cậu ta một ngày làm việc hết nửa thời gian.
Cậu ta với tôi là bạn cùng lớp hồi trung học phổ thông. Chuyện chúng tôi kết bạn với nhau cũng có sự tích của nó.
Một hôm khi tôi đang đi tiểu vào giờ nghỉ trưa, cậu ta đến bên cạnh tôi và mở khóa quần. Chúng tôi cùng nhau đi tiểu trong im lặng, rồi cùng nhau rửa tay.
“Này, tớ có hàng khủng đây,” cậu ta bảo trong lúc chùi tay vào đũng quần.
“Vậy sao?”
“Muốn xem không?”
Cậu ta lấy một tấm ảnh từ trong ví ra và đưa cho tôi. Đó là ảnh một phụ nữ đang giạng rộng háng và một chai bia được nhét vào giữa khe háng đó.
“Đã không?”
“Ừ, tuyệt.”
“Còn nhiều thứ tuyệt hơn nữa nếu cậu đến nhà tớ,” cậu ta lại nói.
Vậy đấy, cuối cùng chúng tôi trở thành bạn.
Thành phố nơi tôi sinh ra dung chứa đủ mọi loại người. Suốt mười tám năm dài tôi đã học hỏi được rất nhiều từ nơi ấy. Thành phố nơi tôi sinh ra đã bám rễ vào sâu trong tim tôi, và gần như mọi kỷ niệm chắc chắn rồi sẽ hướng về nơi ấy. Tuy vậy, mùa thu khi rời phố vào học đại học, tôi có cảm giác nhẹ nhõm tận sâu thẳm trong tim.
Vào kỳ nghỉ hè và nghỉ thu, tôi thật có quay về thành phố quê mình, nhưng phần nhiều thời gian lại để trôi qua bằng những chai bia đã uống.
29.
Suốt khoảng một tuần tâm trạng Chuột rất tệ. Có lẽ vì mùa thu đã về gần, hay có lẽ bởi người phụ nữ ấy. Chuột không mở miệng nói một lời về việc đó.
Khi Chuột đã khuất dáng, tôi gọi Jay thử hỏi xem sao.
“Này, theo anh, Chuột đang bị cái quái gì vậy?”
“Sao biết được. Tôi cũng chẳng rõ. Chắc vì mùa hạ đã sắp trôi qua.”
Nếu mùa thu gần kề, như thông lệ tâm trạng Chuột lại xấu dần đi. Cậu ta sẽ ngồi bên quầy mơ màng đọc sách, và giả tôi có gọi thì cậu ta chỉ lơ đãng trả lời lấy lệ. Nếu hoàng hôn dần buông và gió bỗng cuộn thổi mát lành, là khi hương mùa thu bắt đầu nghe thoảng hoặc, Chuột sẽ nốc bia đến cạn và bắt đầu uống bourbon với đá viên, rồi liên tu nhét xu lẻ vào máy jukebox đặt cạnh quầy, đập đạp máy pinball đến độ nó rú lên báo hiệu gian lận khiến Jay phát hoảng.
“Có lẽ cậu ta thấy mình bị bỏ rơi. Tôi có thể hiểu cảm giác đó,” Jay nói.
“Sao vậy?”
“Mọi người đều đi cả chẳng biết về đâu, đúng không. Quay về trường học hay về nơi làm việc. Cậu cũng vậy, không phải sao?”
“Ừ, đúng vậy.”
“Thử nghĩ đến cảm giác cậu ta xem.”
Tôi gật đầu. “Người phụ nữ đó thì sao?”
“Tôi chắc cậu ta rồi sẽ quên cô ấy nhanh thôi.”
“Liệu có gì tồi tệ đã xảy ra không?”
“Chả biết.”
Jay nói mà miệng cứ như đang lẩm bẩm, rồi lại bận rộn làm việc cùa mình. Tôi không hỏi gì thêm nữa. Cho xu lẻ vào máy jukebox, tôi chọn vài bản nhạc, rồi quay lại quầy ngồi uống bia.
Chừng mười phút sau, Jay đến trước mặt tôi.
“Này, Chuột không nói gì với cậu hết sao?”
“Không hề.”
“Lạ nhỉ.”
“Sao vậy?”
Búng nhẹ chiếc ly trên tay, Jay như suy nghĩ miên man.
“Chắc chắn cậu ta muốn nói với cậu điều gì đó.”
“Sao cậu ta không nói?”
“Có lẽ khó nói. Ngại bị xem là ngu ngốc.”
“Em đâu có nghĩ cậu ta ngốc.”
“Nhìn thì thấy vậy thôi. Từ đầu tôi đã cảm thấy cậu ta ngốc thật. Mặc dù là một đứa hiền lành. Trong khi cậu thì, trời, nói sao nhỉ, quan trọng là ở cậu có một phần nào đó đã đạt đến sự giác ngộ… Tôi không có ý bêu xấu gì cậu đâu đấy.”
“Em biết mà.”
“Chỉ là, tôi lớn hơn cậu những hai mươi tuổi, và đã nằm gai nếm mật đủ điều. Bởi vậy, trời, nói sao nhỉ…”
“Quan tâm kẻ cả.”
“Đúng rồi.”
Tôi bật cười rồi uống bia.
“Em sẽ nói chuyện với Chuột.”
“Ừh, được thế thì tốt.”
Jay dụi tắt thuốc và quay lại làm việc. Tôi ngồi dậy khỏi ghế rồi vào nhà vệ sinh. Trong lúc rửa tay, tôi ngắm gương mặt mình trong gương. Rồi cảm thấy chán chường, tôi uống thêm một chai bia nữa.
30.
Có một giai đoạn khi mọi người đều nghĩ đến cách sống khép kín lạnh lùng.
Cuối cấp ba, tôi quyết định sẽ chỉ nói phân nửa những gì mình nghĩ trong lòng. Tôi quên mất vì lý do gì, nhưng tôi đã thực hiện ý định đó suốt mấy năm trời. Rồi một ngày, tôi nhận ra mình đã trở thành loại người chỉ có thể nói ra một nửa những gì mình nghĩ.
Tôi không rõ điều đó có liên hệ gì với phong cách lạnh lùng. Tuy nhiên giả băng đá đóng trong chiếc tủ lạnh già nua cần phải tốn cả năm trời để làm tan chảy là một điều gì được xem như ‘lạnh lùng’ thì tôi cũng đã tồn tại giống như thế.
Bởi vậy, vừa đánh thức cái siêu ngã luôn muốn ngủ vùi ngay lập tức trong dòng chảy chậm chạp của thời gian bằng bia và thuốc lá, tôi vừa viết mãi những câu chữ này. Tôi mấy lần tắm mình dưới nước vòi sen ấm áp, cạo râu hai lần trong ngày, và nghe những đĩa than xưa cũ ngày vài ba lần. Lúc này phía sau tôi, Peter, Paul and Mary[1], những ca sĩ một thời đang hát vang.
“Đâu cần nghĩ suy mãi làm gì. Tất cả đã kết thúc đúng không.”
Chú thích:
[1] Cũng thường được gọi là PP&M, ban nhạc người Mỹ nổi tiếng khoảng thập niên 1960