Phần XIV
35.
Chúng tôi bước vào một nhà hàng nhỏ ven biển, sau khi dùng vài món đơn giản, tôi gọi bloody mary và bourbon.
“Anh có muốn biết sự thật không?” cô hỏi.
“Năm ngoái anh có mổ một con bò,” tôi nói.
“Vậy sao?”
“Khi banh bụng nó ra, trong dạ dày có một nắm cỏ. Anh cho mớ cỏ ấy vào túi nhựa mang về nhà, rồi đặt trên bàn. Mỗi lúc có điều gì thấy nhói lòng, anh luôn ngắm nhìn nắm cỏ đó, và tập tự nhủ mình thế này. Sao con bò lại nhai thứ thức ăn trông dở tệ và đáng thương này như thể một thứ gì quan trọng lắm vậy?”
Cô chỉ mỉm cười rồi bỉu môi. Cô ngắm nhìn tôi một lúc.
“Em hiểu. Em sẽ không nói gì thêm nữa,” cô nói.
Tôi gật đầu.
“Có điều này em muốn hỏi anh. Được không?”
“Cứ tự nhiên.”
“Sao con người phải chết?”
“Vì họ tiến hóa. Vì cơ thể một cá nhân không đủ khả năng tiếp nhận nguồn năng lượng tiến hóa, thế nên mới diễn ra việc tiếp nối thế hệ. Dĩ nhiên điều này chỉ là lý thuyết không hơn không kém.”
“Ngay lúc này con người cũng đang tiến hóa sao?”
“Ừ, từng chút từng chút một.”
“Sao lại phải tiến hóa?”
“Có vài ý kiến về điều này. Tuy nhiên điều chắc chắn là bản thân vũ trụ cũng trải qua tiến hóa. Bỏ qua việc có hay không sự can thiệp của khuynh hướng cùng ước muốn, vũ trụ vẫn liên tục tiến hóa, và chúng ta chỉ là một phần trong sự tiến hóa đó.”
Tôi đặt ly whiskey xuống và châm thuốc hút.
“Không ai biết được nguồn năng lượng đó đến từ đâu.”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
Vừa khuấy đều nước đá trong ly bằng đầu ngón tay, cô vừa ngắm tấm khăn trải bàn màu trắng.
“Này, nếu em chết, sẽ không một ai nhớ về em sau một trăm năm nữa trôi qua.”
“Dĩ nhiên,” tôi nói.
Rời nhà hàng, chúng tôi dạo bước dọc theo khu nhà kho bỏ hoang trong tiết trời chiều trong lành. Vì bước cạnh nhau, tôi có thể thoảng ngửi thấy mùi dầu gội đầu của cô. Gió đong đưa cành liễu rũ gợi chúng tôi nhớ đã là cuối hạ, dẫu chỉ trong thoáng chốc. Dạo bước một lúc, cô nắm lấy tay tôi bằng bàn tay còn đủ năm ngón.
“Khi nào anh quay về Tokyo?”
“Tuần tới. Có bài kiểm tra.”
Cô im lặng.
“Anh sẽ quay về đây vào mùa đông. Đúng lễ Giáng Sinh. Ngày 24 tháng Mười Hai là sinh nhật anh.”
Cô gật đầu, nhưng có vẻ như đang nghĩ ngợi điều gì khác.
“Cung Nam Dương sao?”
“Ừ. Còn em?”
“Cũng vậy. Mười tháng Một.”
“Coi bộ chúng ta sinh ra dưới chòm sao xấu nhỉ. Giống như Jesus Christ ấy.”
“Ừ ừ.”
Cô vừa nói vừa xoay trở bàn tay đang nắm lấy tay tôi.
“Chắc là, vắng anh rồi em sẽ thấy cô đơn lắm.”
“Một lúc nào đó chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại.”
Cô không nói gì.
Những kho hàng đã khá cũ, và khoảng hở giữa những viên gạch phủ rêu xanh mềm. Ô cửa trên cao thẫm tối chăng lớp rào mắt cáo trông có vẻ rắn chắc, còn ở mỗi cánh cửa nặng nề hoen rỉ có treo bảng tên các công ty thương mại. Khu nhà kho chấm dứt nơi vị biển đã nghe đặc quánh. Rặng liễu cũng kết thúc tựa chiếc răng nào đã long đi mất. Chúng tôi vẫn đi tiếp, băng qua đường ray mọc um tùm cỏ hoang trong bến cảng, rồi ngồi xuống bậc thang kho hàng nơi phía đầu cầu tàu vắng vẻ và ngắm biển.
Phía đối diện, trông rõ ánh đèn cầu cảng của công ty đóng tàu, bên cạnh lững lờ chiếc tàu hàng từ Hy Lạp đang bốc dỡ hàng hóa, và dãy kiện hàng trông đã trồi lên cao. Chiếc tàu cứ bập bềnh như thể cứ thế bị vứt bỏ. Vạch sơn trắng trên boong đã bạc màu bởi gió biển, và phía dưới bụng tàu, rất nhiều san hô bám chặt vào tựa miệng vết thương của người đang ốm.
Cả một khoảng thời gian khá dài, chúng tôi chỉ mãi ngắm biển, bầu trời và tàu thuyền trong tĩnh lặng hoàn toàn. Suốt lúc cơn gió chiều thổi lướt qua mặt biển làm rung động bãi cỏ, hoàng hôn chậm chạp chuyển sắc thành đêm, trong khi vài ngôi sao bắt đầu nhấp nháy phía trên bến cảng.
Sau khoảng câm lặng thật dài, cô siết chặt bàn tay trái rồi hoang mang đấm không ngừng vào lòng bàn tay phải của mình. Sau khi bàn tay đã đỏ ửng, cô ngắm nhìn lòng bàn tay vẻ như mỏi mệt.
“Em ghét tất cả mọi người!” Cô đột ngột thét lên.
“Kế cả anh?”
“Xin lỗi,” gương mặt cô ửng đỏ. Như thể gió đã thổi dịu lòng, cô đặt bàn tay trở lại trên đầu gối.
“Anh không phải loại người gây khó chịu.”
“Có đúng là không phải?”
Cô cười ngượng nghịu. Sau khi gật đầu, cô châm thuốc với đôi tay khẽ rung rung. Cơn gió từ biển thổi vào bốc khói thuốc lên cao, trôi vụt qua phía bên mái tóc và biến mất vào khoảng tối.
“Nếu lặng im cô độc, em lại nghe rõ đủ loại người đang gọi tên em… Những người em biết, những người em không biết, cha em, mẹ em, giáo viên ở trường, cái chính là, đủ cả mọi loại người.”
Tôi gật đầu.
“Phần lớn cứ nói những điều gây khó chịu. Chẳng hạn, “Mày chết đi!”, sau đó là những lời lẽ thối tha…”
“Như thế nào?”
“Em không muốn nói những lời đó.”
Cô dùng dép da dụi tắt điều thuốc chỉ vừa mới hút hai hơi, rồi chậm rãi dùng đầu ngón tay dụi mắt.
“Em bị bịnh sao?”
“Chẳng rõ,” tôi lắc đầu như thể không biết gì. “Mà nếu thấy mình ốm, tốt nhất em nên đến khám bác sĩ.”
“Không cần đâu. Anh cũng không cần phải lo.”
Cô châm điếu thuốc thứ hai rồi cố cười, nhưng tiếng cười nghe ra gượng gạo.
“Anh là người đầu tiên em kể cho nghe những điều thế này đấy.”
Tôi nắm chặt tay cô. Đôi tay luôn khẽ run rẩy. Mồ hôi lạnh thấm giọt giữa những kẽ tay.
“Thật ra em không muốn nói dối.”
“Anh hiểu.”
Chúng tôi lại lặng im lần nữa, cứ mãi lặng im như thế trong lúc lắng nghe tiếng sóng biển đập vào cầu cảng. Khi đó thời gian trôi qua chậm chạp đến độ tôi chẳng thể nhớ nỗi điều gì.
Khi tôi choàng tỉnh, cô đang khóc. Tôi dùng ngón tay lau gò má thấm đẫm nước mắt, rồi ôm choàng lấy vai cô.
Cũng đã khá lâu tôi mới lại có thể ngửi thấy hương mùa hạ. Vị biển, tiếng còi tàu xa xăm, da thịt phụ nữ mịn màng, mùi dầu gội hương chanh, ngọn gió chiều, hy vọng mỏng manh, và giấc mơ mùa hạ…
Dẫu vậy, mọi thứ chẳng thay đổi gì như thể tracing paper. Tất cả chỉ dịch chuyển từng chút một, nhưng thế đã là khác trước, và mọi thứ chẳng thể nào thay đổi lại.
36.
Đi chừng ba mươi phút, chúng tôi đến căn hộ của cô.
Đó là một tối yên bình, và điều đáng lo là cô có vẻ rất vui dù trước đó vừa mới khóc. Trên đường về, chúng tôi ghé vài cửa tiệm và mua đủ thứ linh tinh không mấy cần thiết. Kem đánh răng vị dâu, khăn tắm màu sặc sỡ, vài bộ puzzle của Đan Mạch, và bút bi sáu màu. Chúng tôi xách mớ đồ leo lên con dốc, và thi thoảng dừng bước nhìn về phía cảng.
“Này, xe anh cứ đỗ đó sao?”
“Mặc nó đi. Anh sẽ lấy sau.”
“Để đến sáng mai thì sao?”
“Không sao cả.”
Thế rồi, chúng tôi đi tiếp đoạn đường về.
“Đêm nay em chẳng muốn ở một mình.”
Cô vừa nói vừa ngước nhìn con đường lát đá trải dài.
Tôi gật đầu.
“Nhưng vậy thì anh không thể đánh giày được rồi.”
“Cứ một lần để ông ấy tự đánh giày.”
“Cha anh có muốn tự mình đánh giày không?”
“Ông ấy thuộc tuýp người rất dễ thích nghi.”
Đêm bình lặng.
Cô chậm rãi xoay người và để chóp mũi chạm vào vai phải của tôi.
“Lạnh quá.”
“Lạnh? Nhiệt độ gần 30 độ đấy.”
“Chả biết, cái chính là em thấy lạnh.”
Với lấy chiếc chăn vải sợi đang phủ trên chân, tôi kéo chăn choàng qua vai rồi ôm lấy cô. Người cô run khẽ.
“Em thấy không khỏe trong người sao?”
Cô chậm rãi lắc đầu.
“Em sợ.”
“Sợ gì?”
“Sợ tất cả. Anh không thấy sợ sao?”
“Hoàn toàn không.”
Cô im lặng. Im lặng như thể muốn xác định sự tồn tại câu trả lời của tôi trong lòng tay mình.
“Anh có muốn làm tình với em không?”
“Có.”
“Xin lỗi. Hôm nay em không thể.”
Vẫn ôm chầm lấy cô, tôi gật đầu không nói điều gì.
“Vì em vừa mới tiến hành phẫu thuật.”
“Phá thai?”
“Ừ.”
Cô nới nhẹ vòng tay đang ôm choàng lưng tôi, rồi dùng đầu ngón tay vẽ những vòng tròn nhỏ lên vai.
“Lạ thật. Em không nhớ gì cả.”
“Vậy sao?”
“Cái gã đã ngủ với em. Em quên hết cả rồi. Gương mặt anh ta ra sao em cũng chẳng nhớ.”
Tôi đưa tay vuốt nhẹ tóc cô.
“Ngày ấy, em thấy mình có thể thích anh ta. Nhưng cũng chỉ một thoáng… Anh có từng thích một ai đó không?”
“Có.”
“Anh vẫn nhớ mặt họ chứ?”
Tôi cố nhớ lại gương mặt ba cô gái đó, nhưng lạ là không một ai tôi có thể nhớ rõ.
“Không,” tôi nói.
“Lạ thật. Sao thế nhỉ?”
“Hẳn là, có như vậy, chúng ta sẽ thấy nhẹ lòng hơn.”
Vẫn áp má lên tấm ngực trần của tôi, cô gật đầu vài lần mà không nói gì.
“Này, nếu anh thật sự muốn quan hệ, chúng ta làm bằng cách khác thì sao…?”
“Không cần đâu, em đừng nghĩ ngợi nữa.”
“Thật chứ?”
“Thật.”
Cô lại xiết chặt vòng tay ôm choàng lưng tôi. Tôi cảm thấy ngực cô quanh vùng bụng dưới của mình. Không thể kiềm chế được nữa, tôi muốn uống bia.
“Kể từ mấy năm trước, chẳng việc gì diễn ra suôn sẻ cả.”
“Kể từ mấy năm trước?”
“Mười hai, mười ba… Cái năm cha em đổ bệnh. Trước đó thì em chẳng nhớ gì cả. Hoàn cảnh lúc đó thật đáng chán. Trên đầu em luôn có cơn gió ác nào vụt thổi.”
“Rồi có lúc gió cũng sẽ đổi hướng.”
“Anh thật nghĩ như vậy?”
“Ừ, đến một lúc nào đó.”
Cô thoáng im lặng. Trong thoáng chốc, những lời tôi nói chìm mất cả vào sự thinh lặng khô khốc tựa một đồng cát, chỉ đọng lại vị đắng trên khóe miệng.
“Đã nhiều lần em cố nghĩ như thế, nhưng rồi chỉ luôn thất bại. Em cũng đã cố gắng yêu thương, cố tập nhẫn nại, nhưng rồi…”
Chúng tôi chẳng nói gì thêm nữa mà chỉ ôm chầm lấy nhau. Cô tựa đầu vào ngực tôi, hôn nhẹ đầu vú tôi và nằm im bất động khá lâu, như thể đang ngủ.
Cô im lặng rất lâu, thật sự rất lâu, nửa mê nửa tỉnh, ngước nhìn trần nhà thẳm tối.
“Mẹ ơi…”
Thầm thì thật khẽ như đang mơ màng. Cô chìm vào giấc ngủ.