← Quay lại trang sách

Phần XIII

33.

Điện thoại đổ chuông.

“Em về rồi,” cô nói.

“Anh muốn gặp em.”

“Anh ra ngoài lúc này được không?”

“Được chứ.”

“Vậy 17.00 giờ trước cổng YWCA nghen.”

“Đang làm gì ở YWCA vậy?”

“Khóa đàm thoại tiếng Pháp.”

“Đàm thoại tiếng Pháp?”

“QUI.”

Sau khi gác điện thoại tôi tắm vòi sen rồi uống bia. Vừa uống bia xong, cơn mưa chiều bắt đầu trút xuống như thác đổ.

Khi tôi đến trước cổng YWCA, mưa đã tạnh hẳn, và những phụ nữ bước ra khỏi cổng ngước mặt nhìn trời một cách nghi ngại, rồi đóng mở ô dù của họ. Tôi đỗ xe cạnh cổng, tắt máy, rồi châm thuốc hút. Cây cột cổng sẫm ướt nước mưa trông như hai tấm mộ chí đứng thẳng giữa cánh đồng khô hạn. Nằm cạnh tòa nhà YWCA bẩn thỉu và u ám là những cao ốc mới xây cho thuê giá rẻ, và trên ban công có treo bảng quảng cáo chiếc tủ lạnh cỡ đại. Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi mang tạp-dề, trông như mắc bệnh thiếu máu, đang đứng cong người về phía trước, hào hứng mở cửa tủ. Nhờ cô ta, tôi có thể thấy được những gì có trong tủ lạnh.

Trong ngăn freezer có đá viên, một lít kem va-ni, và một gói tôm đông lạnh. Trong ngăn thứ hai có một hộp trứng, bơ, phô mai Camembert, và thịt heo không xương. Trong ngăn thứ ba có cá và đùi gà. Trong ngăn nhựa dưới cùng có cà chua, dưa leo, măng tây, rau diếp, và nho, còn ở ngăn cửa thì có coca cola và bia mỗi thứ ba chai lớn, với thêm một lốc sữa.

Suốt thời gian chờ đợi, vẫn tựa người vào bánh lái, tôi mãi nghĩ thứ tự dùng hết các thứ có trong tủ lạnh. Nhưng dù gì đi nữa, một lít kem thật sự là quá nhiều, và chết người ở chỗ trong tủ lạnh lại không có nước sốt làm xà-lách.

Khoảng 17.00 hơn, cô bước ra khỏi cổng. Cô mặc áo thun polo Lacoste màu đỏ bầm với váy bông ngắn màu trắng, tóc búi ra sau, và đeo mắt kính. Mới chỉ một tuần mà trông cô đã già thêm ba tuổi. Có lẽ do mái tóc mới cắt và mắt kính.

“Mưa to quá,” cô nói khi bước vào trong xe và ngồi xuống cạnh tôi. Cô bối rối chỉnh lại chiếc váy.

“Ướt sũng nhỉ?

“Chút ít.”

Tôi với lấy chiếc khăn vẫn vứt nằm đấy trên băng ghế sau kể từ buổi đi bơi hôm trước, rồi đưa cho cô. Cô dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, rồi sau vài lần chùi tóc, cô đưa trả lại tôi chiếc khăn.

“Lúc mưa bắt đầu đổ hạt, em đang uống café gần đây. Thật cứ như lũ lụt vậy.”

“Nhưng nhờ mưa mà trời mát ra đấy chứ.”

“Ừ nhỉ.”

Sau khi gật đầu, cô thò tay ra khỏi cửa sổ kiểm tra nhiệt độ bên ngoài. Bầu không khí giữa tôi và cô bỗng có chút gì ngượng nghịu, một điều khác hẳn so với những lần gặp trước.

“Chuyến đi của em thế nào? Vui chứ?”

“Em chẳng đi đâu cả. Em nói dối anh đấy.”

“Sao em lại nói dối?”

“Chốc nữa em sẽ kể.”

34.

Tôi cũng đôi lần nói dối

Lần cuối cùng tôi nói dối là năm ngoái.

Dối trá quả thật không phải điều gì vui vẻ. Có thể nói sự dối trá và câm lặng là thứ tội lỗi khủng khiếp đang hoành hành trong xã hội hiện nay. Thực tế, chúng ta thường xuyên dối trá và cũng thường xuyên câm lặng.

Song nếu chúng ta cứ nói mãi, và điều chúng ta nói ra chỉ luôn là sự thật, có lẽ giá trị sự thật đó cũng sẽ biến mất.

*

Mùa thu năm ngoái, tôi và bạn gái đang nằm trên giường trong tình trạng lõa thể. Lúc đó chúng tôi thấy đói thật sự.

“Chúng ta không có gì để ăn cả sao?” tôi hỏi cô ấy.

“Để em xem.”

Cô vẫn trần truồng, ngồi dậy, mở tủ lạnh và tìm thấy bánh mì đã khá cũ, rồi cô làm lát sandwich đơn giản với rau diếp và xúc xích. Cô mang bánh mì sandwich đến bên giường cùng với café pha sẵn. Đó là một đêm tháng Mười, nhưng tiết trời đã rét buốt. Khi quay lại chỗ nằm, cơ thể cô lạnh như cá mòi trong hộp.

“Không có mù-tạc.”

“Vậy cũng được rồi.”

Vẫn dùng chăn quấn quanh người, chúng tôi vừa ăn bánh mì sandwich vừa xem bộ phim kinh điển trên truyền hình, The Bridge on the River Kwai.

Đến đoạn cây cầu bị nổ sập trong cảnh cuối, cô thoáng lầm bầm.

“Sao anh ta phải khó nhọc dựng cây cầu ấy nhỉ?” cô hỏi trong lúc chỉ về phía Alec Guinness[1] đang đứng im như tượng.

“Để có thể bảo toàn niềm kiêu hãnh.”

“Hừm,” vẫn nhai bánh mì trong miệng, cô thoáng nghĩ về sự kiêu hãnh của loài người. Như thường lệ, tôi chẳng thể biết được điều gì đang diễn ra trong đầu cô.

“Này, anh có yêu em không?”

“Dĩ nhiên.”

“Anh có muốn cưới em không?”

“Bây giờ, ngay lúc này?”

“Sau này cơ… vẫn còn lâu mà.”

“Dĩ nhiên là anh muốn cưới em.”

“Nhưng chưa lần nào anh nói với em điều đó, mãi đến tận lúc này.”

“Anh quên không nói.”

“… Anh muốn có mấy đứa con?”

“Ba.”

“Trai? Gái?”

“Gái hai đứa, trai một đứa.”

Sau khi chiêu ngụm café để nuốt bánh mì trong miệng, cô nhìn tôi chăm chăm.

“Đồ dối trá.” Cô nói.

Nhưng cô đã sai. Tôi nói dối mỗi chỉ một điều.

Chú thích:

[1] Sir Alec Guinness (2 tháng Tư 1914 – 5 tháng Tám 2000), nam diễn viên người Anh từng đoạt giải Oscar cho thể loại Nam Diễn Viên Chính Xuất Sắc Nhất trong phim The Bridge on the River Kwai.