Quà lưu niệm
— Thế nên trong khi ba đầu tắt mặt tối - ba chỉnh mặt để cạo vùng xung quanh hai môi - trong một phòng họp đầy mùi mồ hôi để quảng cáo với các khách hàng thông thái về các chương trình khuyến mãi số lượng lớn vào mùa bán hàng năm nay - ba lại chìa cằm ra để cạo một chỗ khó - con sẽ lượn quanh khu Lyme Regis trong nắng. Thế cũng ổn chút đấy hả? - rồi ba rút phích máy cạo râu.
— Con đoán thế.
Phòng của chúng tôi trông qua mái xuống chỗ cái vịnh ngồ ngộ ăn ra biển. Mòng biển lao xuống và rít lên như những Spitfire và Messerschmitt[90]. Trên biển Manche, buổi chiều nồm có màu ngọc lam như vỏ của hộp dầu gội đầu Head&Shoulders.
— À, con sẽ có khối thời gian! - ba ậm ừ một đoạn xuyên tạc của I do like to be beside the seaside (Tôi thích ở cạnh bờ biển). (Cửa phòng tắm tự mở ra nên khi ba mặc chiếc áo lưới và chiếc sơ-mi vừa là, tôi có thể thấy ngực của ba hiện trong gương. Ngực ba đầy lông lá như cây cải xoong) - Ước gì ba được trở lại thời 13 tuổi.
Thế thì, tôi nghĩ, rõ ràng ba quên tuổi đó thế nào.
Ba mở ví và lấy ra ba tờ tiền, ngần ngừ rồi lại lấy thêm hai tờ nữa. Dựa vào ô cửa, ba đút chúng vào tủ ngăn kéo - Cho con ít tiền tiêu.
Năm bảng! - Cảm ơn ba.
— Nhưng đừng có tiêu vào mấy cái máy đánh bạc đấy!
— Tất nhiên là không rồi, thưa ba - tôi trả lời trước khi lệnh cấm mở rộng tới mấy trò chơi dùng xèng - mấy cái đó toàn là phí tiền hết.
— Ba mừng khi nghe thấy thế, đánh bạc là việc dành cho mấy thằng khờ. Được rồi, bây giờ là... - ba nhìn chiếc đồng hồ Rolex - 2 giờ kém 20?
Tôi ngó chiếc Casio - Vâng.
— Con chưa bao giờ đeo chiếc Omega của ông, ba thấy rồi.
— Con, ơ... - bí mật của tôi đã làm lương tâm đau đớn tới lần thứ hàng triệu - con không muốn vô tình làm hỏng nó.
— Đúng. Nhưng nếu con không bao giờ đeo nó, có lẽ ông đã hiến tặng nó cho cửa hàng của Oxfam[91]. Thôi, ba họp xong lúc 5 giờ, khi đó sẽ về gặp con ở đây. Ta sẽ ăn tối chỗ nào đó hay một chút; nếu cô gái ở quầy tiếp tân không nhầm, ở rạp địa phương sẽ sẽ chiếu phim Chuyến xe khói lửa. Chắc chiều nay con tự tìm được rạp chiếu phim chứ? Lyme còn nhỏ hơn Malvern, nếu con bị lạc, chỉ cần hỏi về khách sạn Excalibur[92]. Giống như ở trong truyện King Arthur (Vua Arthur). Jason? Con có nghe ba nói không đấy?
Lyme Regis là một cái nồi thịt hầm du khách. Mọi nơi đều có mùi kem phơi nắng, bánh ham-bơ-gơ và đường cháy. Túi quần jeans buộc một chiếc khăn tay cứng để chặn bọn móc túi, tôi đi dọc con đường lớn. Tôi xem áp phích quảng cáo nhóm Boots rồi mua áp phích quảng cáo đĩa nhạc 2000 AD phát hành vào mùa hè trong cửa hàng WH Smith với giá bốn mươi xu. Tôi cuộn nó lại rồi nhét vào túi sau. Tôi mút kẹo bạc hà Imperial để đề phòng có đứa con gái rám nắng nào đó đưa tôi lên gác, vào một trong những căn nhà bị lún có mòng biển kêu ầm ĩ trên nóc, bắt tôi lên giường rồi dạy tôi hôn. Ban đầu kẹo Imperial khó ăn như sỏi nhưng lúc tan ra thì ngọt. Tôi xem các cửa hiệu trang sức để tìm đồng hồ Omega Seamaster nhưng cũng như mọi lần, chẳng có cái nào. Người đàn ông trong cửa hàng cuối cùng bảo tôi nên tìm trong hiệu bán đồ cổ. Tôi mất khối thời gian trong hàng văn phòng phẩm vì mê mẩn những tập giấy hoàn hảo. Tôi mua một tập Letraset[93] và một băng cát-xét TDK C-60 để ghi những bài hát hay nhất phát trên chương trình Top 40 ở kênh phát thanh 1 vào ngày chủ nhật. Gần cảng có bày bán những miếng da phủ gót giày của Mod[94], cặp của Rocker[95], dây chuyền của Punk[96], thậm chí có một vài bộ đồ của Ted[97]. Bây giờ thì Ted đã biến mất khỏi hầu hết các thành phố, nhưng Lyme Regis nổi tiếng về những vật hoá thạch nhờ các vách đá phiến sét. Cửa hàng bán đồ hoá thạch thật kỳ diệu. Nó bán những vỏ ốc xà cừ bên trong có những bóng đèn đỏ nhỏ xíu nhưng giá lên đến bốn bảng bảy mươi lăm xu, tiêu hết toàn bộ tiền vào một món đồ lưu niệm thì thật ngớ ngẩn. (Thế nên tôi chỉ mua một tập mười ba bưu thiếp in hình khủng long. Mỗi bưu thiếp in một con khủng long khác nhau nhưng khi ghép chúng lại với nhau thì tạo được một hoa văn trang trí. Moran sẽ ghen với cái này lắm đây). Các cửa hàng bán đồ rẻ tiền xếp đầy bạch tuộc có thể bơm cho phồng lên, những con diều nhỏ, gầu, xẻng. Có cả những cái bút mà nếu đặt chúng nghiêng thì một dải màu sẽ trượt đi, để lộ một phụ nữ khỏa thân có bộ ngực trông như hai quả tên lửa cưa ngắn lại. Dải màu trượt tới rốn cô ta thì một âm thanh phát ra: “Cậu sẽ mua cái này hay gì?”
Tôi đang tập trung xem cái dải màu sẽ lộ ra cái gì nữa.
— Ô! Cậu sẽ mua cái đó chứ? - người bán hàng hỏi. Tôi có thể nhìn thấy những đốm lợi quanh mồm khi ông ta mở và đóng hai hàm. Chiếc áo phông của ông ta in hình một dương vật to đùng có chân đang đuổi theo cái gì đó trông giống như một con hàu lông lá có chân, kèm theo khẩu hiệu ĐÓ CHỈ LÀ MỘT THỨ SAU MỘT THỨ KHÁC. (Tôi vẫn không hiểu câu đó) - hay là chỉ đứng đó và nứng lên?
Tôi lúng túng cắm chiếc bút vào lỗ và lủi ra, ngượng chín người.
Lão bán hàng buông một câu sau lưng tôi - Thằng ranh bẩn thỉu! Đi mà mua cho mày một cuốn tạp chí bẩn thỉu!
KHU GIẢI TRÍ CÓ THƯỞNG TUYỆT VỜI NHẤT CỦA LYME REGIS xây dựng trong công viên ở sườn đồi ngay mặt biển. Những người đàn ông béo lùn vừa cười nói hút thuốc vừa chơi trò đua ngựa, chơi trò này là cược tiền thật cho những con ngựa giả chạy quanh một đường đua. Đường đua nằm dưới một tấm kính để ngăn người ta chạm vào ngựa. Những người đàn bà béo lùn vừa cười nói, hút thuốc vừa chơi bingo[98] trong một khu riêng có tay đàn ông mặc áo khoác trang kim hô to những con số và cười như tiếng ong bay. Khu đặt máy đánh bạc tối hơn nên các màn hình nhấp nháy sáng hơn, có bật nhạc của Jeans-Michel Jarre. Tôi xem bọn trẻ con chơi trò Pacman, Đua mô tô, Đua ô tô giải Grand Prix, Ếch xanh. Máy chơi trò Thiên thạch bị hỏng. Có một trò chơi mới, đánh nhau với con ngựa rô-bốt khổng lồ có trong phim The Empire Strikes Back (Đế chế phản công), thế nhưng mỗi lần chơi mất năm mươi xu. Tôi đổi tờ 1 bảng sang những đồng 10 xu cho một tay ăn diện ở quầy có ghi chữ KE-RRRANG!
Những đồng xu trong bàn tay nắm chặt của tôi kêu xủng xoẻng như những viên đạn thần.
Ban đầu là trò Xâm lược vũ trụ. Phương pháp Taylor là thò một cái ống ra khỏi chỗ ẩn nấp an toàn và tiêu diệt những kẻ ngoài hành tinh. Cách này hiệu quả được một lát nhưng rồi một kẻ ngoài hành tinh phóng ngư lôi qua chính cái ống của tôi - điều trước kia chưa từng xảy ra. Thế là chiến lược của tôi phá sản, thậm chí tôi còn chẳng vượt qua được trận đầu.
Tiếp đến, tôi làm một trò kung-fu, tôi là Mega Thor. Nhưng Mega Thor toàn nhảy lung tung xung quanh như thằng thộn bị điện giật trong khi Rex Rockster đá hắn đến phọt cả cứt ra. Các trò chơi về kung-fu sẽ chảng bao giờ hút được khách cả. Thay vì cho gã Rex Rockster kia no đòn, tôi làm đau cả ngón tay mình.
Tôi muốn chơi trò hockey trên không, trong đó một chiếc đĩa nhựa nằm bồng bềnh trên đệm không khí. Trên tivi luôn thấy bọn trẻ con Mỹ chơi trò này, nhưng chơi thì cần một người khác nữa. Thế nên tôi định sẽ giành lại số tiền đã bị thua vì Mega Thor từ Eldorado Cascade. Eldorado Cascade là một hộp điều khiển, ta sẽ lăn các đồng 10 xu vào các rìa chiếu trên gương. Những bức tường di động đẩy các đồng xu lảo đảo trên các rìa đó lao xuống rìa tiếp theo, những đồng xu rơi khỏi rìa đó sẽ rơi thẳng vào cái muỗng của ta. Có cả đống tiền xu chuẩn bị ào vào cái muỗng của tôi.
Những đồng xu lảo đảo đó được dính vào rìa, tôi đoán thế. Tôi thua năm mươi xu!
Rồi tôi nhìn thấy cô gái dễ thương này.
Ba cô gái ào ra khỏi quầy chụp ảnh sau ánh đèn flash thứ tư. Từ Eldorado Cascade tôi đã theo dõi sáu cái chân và ba mươi cái móng chân sơn. Giống như Những thiên thần của Charlie, một cô tóc đen (nhưng không có cằm), một cô tóc vàng rơm (cằm dài), một cô tóc màu đồng có tàn nhang. Cô tóc đen và tóc vàng đang cầm một cây kem nhỏ giọt. (Ngay bên cạnh quầy chụp ảnh có một quầy bán kem). Họ tì miệng vào khe nhả ảnh và ra những câu lệnh chẳng buồn cười chút nào với cái máy như “Cho một cái nào!”. Khi đã chán, họ lại lạch bạch chui vào trong quầy, chuyền nhau cái tai nghe của máy nghe nhạc Sony Walkman và hát bài Hungry Like The Wolf (Đói như lũ sói) của Duran Duran. Nhưng cô tóc màu đồng liếm một chiếc kẹo Zoom nhọn đóng thành đá và xem bảng ghi tên các loại kem, cái áo kéo lên lộ rõ cả rốn.
Cô bé này chẳng hấp dẫn như Dawn Madden nhưng tôi vẫn bước đến để xem bảng kem, nam châm đâu cần phải hiểu sức hút là gì. Cơ thể cô này toả ra mùi cát ấm áp, chỉ đứng cạnh cô ta cũng khiến những sợi lông tay bé xíu của tôi dựng lên.
Tôi bỏ áo ra ngoài quần để nó che đi chỗ đũng quần đang phồng lên.
— Đó có phải kẹo Zoom không? - chúa ơi, rõ ràng tôi đã nói với cô ấy rồi.
Cô ấy nhìn tôi - Đúng - tôi cảm thấy mình như bay lên mây - Zoom là loại kẹo ngon nhất họ có ở đây - giọng cô ấy như giọng vùng Phố Coronation ở Manchester - trừ phi cậu thích sô-cô-la đóng thành đá.
— OK. Cảm ơn.
Tôi mua một chiếc Zoom cho một người mà mình chẳng nhớ gì.
— Cậu cũng đi nghỉ - cô ấy nói với tôi, hay cậu sống ở đây?
— Đi nghỉ.
— Bọn mình từ Blackburn tới - cô gật đầu về phía hai cô bạn khác mà lúc này vẫn chưa nhận thấy tôi - cậu từ đâu tới?
— Ừ...làng Thiên nga đen - tôi hồi hộp đến mức ngay cả Gã treo cổ cũng phải chạy trốn ở đâu đó. Chuyện đó chẳng có ý nghĩa gì nhưng cũng xảy ra.
— Gì cơ?
— Một làng ở Worcestershire.
— Worcestershire? Nó ở chỗ nào xa xôi à?
— Ừ. Nó là hạt buồn nhất nên chẳng bao giờ có ai biết nó ở đâu. Blackburn ở phía Bắc phải không?
— Ừ. Thế làng Thiên nga đen nổi tiếng vì thiên nga đen, thiên nga xanh hay cái gì?
— Không - tôi có thể nói gì để thực sự tạo ấn tượng với cô ấy nhỉ? - thậm chí ở đó chẳng có con thiên nga trắng nào.
— Thế không có con thiên nga nào ở làng Thiên nga đen à?
— Ừ. Đó là một kiểu đùa của người dân ở đó.
— Ồ. Cái đó buồn cười thật phải không?
— Cảm ơn - mồ hôi rịn ra trên khắp người tôi.
— Chỗ này đẹp kinh khủng phải không?
— Ừ, phải đấy - tôi không biết phải nói gì tiếp theo - đẹp kinh khủng.
— Cậu sẽ ăn cái kẹo kia hay gì?
Chiếc Zoom đóng đá đã dính vào đầu ngón tay tôi. Tôi cố bóc lớp giấy bọc nhưng nó cứ rách từng tí.
— Cậu cần chút kỹ thuật - những đầu ngón tay hồng hồng của cô ấy giữ lấy chiếc Zoom của tôi và xé phần đuôi của lớp giấy bọc. Cô đặt phần giấy rách vào miệng và thổi mạnh, lớp giấy bọc phồng lên rồi bắn ra ngoài. Cái vật đang được che kín dưới quần suýt nổ tung, giết chết hết mọi người ở Khu giải trí có thưởng tuyệt vời nhất của Lyme Regis. Cô để cho lớp giấy bọc rơi xuống sàn và trả lại tôi chiếc kẹo - đó có phải đĩa Những bài hay nhất? - cô ấy muốn hỏi về đĩa đặc biệt mùa hè 2000 AD khi đó vẫn còn nằm trong túi tôi.
Thà chết cũng ước rằng nó đúng như vậy thật.
— Sally của chúng tớ! - cô gái tóc đen không cằm xuất hiện và tôi nghĩ rằng có lẽ mình sẽ ghét cô ta cho tới hết đời - Đừng bảo bọn tớ rằng cậu đã bắt đầu kết thúc chuyến đi đấy nhé? - từ trên ghế trong quầy chụp ảnh, cô tóc vàng rơm cười khúc khích và tôi cũng thấy ghét cả cô ta - Chỉ còn một tiếng nữa là cậu phải lên xe đấy. Mà anh bạn này tên gì?
Tôi trả lời - Jason.
— “Jason”! - cô ta nói với giọng của kẻ đua đòi làm sang - Tớ nói nhé! Sebastian đang chơi polo với Jason ở bãi cỏ chơi bóng vồ! Dĩ nhiên là thế! Tớ nói thế! Jason cũng đang mút một cái kẹo Zoom, như Sally. Giống vợ chồng thế chứ! Thế cậu đã có bao cao su chưa, Jason, bởi với tốc độ đang tiến của Sally nhà chúng tớ bây giờ, ba mươi phút nữa cậu sẽ cần dùng đến chúng đấy.
Tôi lúng túng tìm một câu nào đó làm cho cô nàng kia bẽ mặt nhưng không được dùng từ nào lắp. Nhưng tôi cứ lúng túng mãi.
— Hay ở trường cậu không dạy môn sinh học?
— Sao cậu dính mồm vào mọi thứ thế nhỉ? - Sally gắt lên.
— Nổi cơn tam bành lên à, Sal của chúng tớ! Tớ chỉ hỏi anh bạn trai mới của cậu xem cậu ấy có biết sự thật trong cuộc sống hay không mà. Hay là “cái ấy” của cậu ấy đã bị cong đi sau một trận bóng bầu dục thật hay.
Tất cả đám con gái nhìn tôi xem thằng con trai tự vệ thế nào.
Chiếc kẹo Zoom nhỏ giọt trên cổ tay tôi.
— Tại sao trước khi bỏ cậu, Tim có thể chịu đựng được cái mồm to bẩn thỉu của cậu được thật lâu vậy nhỉ - Sally khoanh tay và ườn mông ra - cái này thì tớ chẳng bao giờ hiểu nổi.
Tôi đang biến thành kẻ chẳng ai nhìn thấy và cũng chẳng thể làm gì được.
— Nói cho cậu biết, tớ bỏ nó. Và ít ra bạn trai của tớ cũng không “xơi” Wendy Lench ngay sau hôm chia tay tớ.
— Thế là nói dối, Melanie Pickett, và cậu thừa biết điều đó.
— Ngay dưới đống áo choàng - Melanie Pickett nói như hát - trong bữa tiệc ở nhà Shirley Poolbrook! Cứ hỏi bất kỳ ai có mặt ở đó.
Chiếc máy rửa ảnh phát tín hiệu.
Cô tóc vàng rơm cười khúc khích - Tớ nghĩ ảnh xong rồi.
Có một đoàn bà già xếp hàng đi vào khu chơi bingo. Tôi nhảy vào hàng của họ trước khi ba cô gái trông thấy rồi chạy nhanh về khách sạn Excalibur. Con trai là bọn khó chịu nhưng còn có thể đoán trước chúng thế nào. Còn với bọn con gái, chẳng bao giờ biết chúng nghĩ gì! Bọn con gái từ hành tinh khác tới.
Cô tiếp tân tóc búi cao chuyển cho tôi lời nhắn rằng cuộc hội thảo của ba kéo dài nên ba sẽ về muộn một chút. Các nhân viên tập sự của Greenland đứng trong sảnh, cười đùa và so sánh những sổ ghi. Tôi thấy mình như con của một thầy giáo trong phòng hội đồng, thế nên tôi đi vào phòng. Trong phòng có mùi rèm, bánh mì nướng và nước tẩy rửa toa-lét. Giấy dán tường in hình hoa thủy tiên tròn còn thảm toàn in hoa. Trên tivi chỉ có một trận cricket mà chẳng ai ghi được điểm và một bộ phim cao bồi miền Tây mà chẳng ai bắn ai.
Tôi nằm trên giường đọc áp phích quảng cáo đĩa 2000 AD.
Nhưng đầu tôi vẫn tiếp tục nghĩ về ba cô gái, bọn con gái và bạn gái thật đáng lo. Giáo dục giới tính chỉ là làm thế nào để sinh con hoặc không sinh con. Nhưng điều tôi cần biết là làm thế nào để biến những đứa con gái bình thường từ Blackburn như Sally thành bạn gái mà tôi có thể hôn hít và để cho người ta thấy mình hôn hít. Tôi không chắc liệu mình có thực sự muốn quan hệ tình dục và tôi hoàn toàn không muốn có con. Bọn trẻ con toàn ỉa đái với gào khóc. Nhưng không có bạn gái nghĩa là mình đồng tính hoặc là kẻ thất bại, hoặc cả hai.
Melanie Pickett đúng một nửa, tôi không rõ mình biết sự thật cuộc sống hay không. Ta không thể hỏi người lớn vì không được vậy. Ta không thể hỏi trẻ con vì chỉ hết tiết học thứ nhất chuyện ấy sẽ lan ra khắp trường. Thế nghĩa là hoặc mọi người biết mọi chuyện nhưng không ai nói gì, hoặc chẳng có ai khác biết cái gì và bạn gái chỉ...xuất hiện.
Có tiếng gõ cửa.
— Cháu là Jason - người đàn ông trẻ mặc bộ com lê bóng và thắt nơ kiểu Paisley - đúng không?
— Vâng.
Người đàn ông dùng ngón tay chỉ phù hiệu có bảng tên nhân viên chuỗi siêu thị Greenland kiểu hài hước rồi nói giọng của James Bond - Tên là Lawlor...Danny Lawlor. Mike, ba cháu...sếp của chú, chú có quên nhắc tới ông nhỉ, đã nhờ chú đến đây bảo rằng ông ấy rất tiếc nhưng vẫn mắc kẹt. Hoàng đế đã tới mà không hề báo trước.
— Hoàng đế?
— Hoàng đế Craig Salt của Greenland. Tốt nhất đừng nói chú gọi ông ấy như thế, sếp của ba cháu là Craig Salt. Vì vậy tất cả mọi quản lý đang phải chăm sóc ông ấy theo cách ông ấy đã quen. Thế nên ba gợi ý xem cháu nghĩ thế nào về chuyện chú cùng cháu đi tìm cửa hàng phục vụ món cá và khoai tây rán?
— Bây giờ?
— Trừ phi cháu đã có hẹn đi ăn tối?
— Không...
— Rốt cuộc sẽ rất tuyệt. Chúng ta sẽ trở lại đúng giờ để đón cháu đi xem phim Chuyến xe khói lửa. Đúng, kẻ chỉ điểm của chú đã nói cho chú biết mọi thứ. Đợi một chút, chú gỡ cái bảng tên ngớ ngẩn này ra đã. Chú là đàn ông chứ đâu có phải một bảng tên có băng dính dập trên một máy in Dymo đâu...
— Đừng có ngả người quá ra ngoài thế! - Danny và tôi xem con sứa đang lủng lẳng ở cuối bức tường nằm dưới nước biển - Nếu ông con trai thừa kế duy nhất của Michael Taylor quậy vì rượu thì chắc tương lai nghề nghiệp của chú cũng tiêu theo cậu ta mất thôi.
Ánh nắng trên những con sóng trông rực rỡ nhưng mệt mỏi.
— Nếu ngã về phía trong cảng thì chú ổn thôi - tôi uốn lưỡi kiểu như ông Whippy[99] - chú có thể ngã vào một trong những thuyền đánh cá. Nhưng nếu chú ngã về phía biển, chú sẽ bị hút xuống đáy.
— Chúng ta đừng có thử lý thuyết đó nhé - Danny xắn tay áo.
— Kem cực ngon, cảm ơn chú. Cháu chưa bao giờ ăn cái kem nào lại có hai vỏ đâu. Chú phải trả tiền thêm à?
— Không. Người bán kem là một tay ở Cork[100]. Bọn chú tự cung cấp sản phẩm mà. Nhưng giờ thì đó không phải cuộc sống? Những tay nói thẳng là tàn bạo của Greenland lại tổ chức hội thảo ở một địa điểm thế này.
— “Tàn bạo” nghĩa là thế nào?
— Không nhất thiết là độc ác.
— Tại sao (tôi đã nhận thấy rằng Danny thích các câu hỏi) bức tường dưới biển này lại gọi là “Cobb”? Nó chỉ nằm trong Lyme Regis thôi à?
— Có những điều ngay cả Chúa sáng suốt cũng không biết, bạn trẻ Jason ạ.
(Nếu ba không biết câu trả lời cho một vấn đề, ba phải mất đến chục câu để tự thuyết phục mình rằng thực ra ba vẫn biết).
Trên bãi biển, những con sóng biết điều đan vào nhau rồi lại giãn ra. Các bà mẹ lấy những thùng nước dội chân cho con mình. Những ông bố xếp lại ghế gấp và ban ra những mệnh lệnh.
— Danny, chú có biết ai ở IRA[101] không?
— Cháu hỏi thế chỉ vì chú là người Ireland?
Tôi gật đầu.
— Thế thì không, Jason, rất tiếc phải làm cháu thất vọng. Chính quyền lâm thời bận bịu hơn với vùng Bắc Ireland kia. Nhưng hồi ở Cork, chú sống trong một căn lều lá, trong vườn trồng khoai tây có một con yêu tinh tên Mick...
— Xin lỗi, cháu không có ý...
Danny chấp nhận hoà bình - Nắm chính xác mọi vấn đề về người Ireland không phải sở trường của người Anh. Sự thật thì chúng ta là những con người thân thiện nhất và cháu muốn gặp, dù ở miền Bắc hay miền Nam cũng thế. Thỉnh thoảng chúng ta mới chĩa súng vào nhau thôi.
Những giọt kem chảy xuống lớp vỏ.
Tôi thậm chí không biết mình không biết điều gì.
— Cháu có xem những con diều kia không? Hồi bé chú không được chơi diều ấy đâu! - Danny nhìn chăm chăm vài con diều nhỏ có đuôi hình rắn - Chúng chẳng là thứ gì đó sao?
Chúng tôi phải nheo mắt vì trời nắng.
Những đuôi diều quấn lấy nhau, màu đỏ nổi bật trên nền trời xanh, khi bay chúng làm chính mình nhạt nhoà đi.
— Chúng - tôi đồng ý - thật là tuyệt.
— Làm cho ba cháu chú thấy thế nào?
Cô phục vụ ở cửa hàng cá và khoai tây rán Thuyền trưởng Scallywag đã mang đồ ăn tới. Danny ngả người ra sau cho cô ấy đặt khay đồ - Michael Taylor, để chú xem nào. Được đánh giá...là người công bằng, tỉ mỉ...không dễ chịu những tay ngốc nghếch...vào những thời điểm thích hợp, ông ấy nói những điều tốt về chú, điều đó khiến chú mãi biết ơn...cháu thấy thế?
— Chắc chắn rồi - tôi rưới nước sốt từ một cái bình hình cà chua lên phần cá của mình. Thật buồn cười khi nghe người ta nhắc đến ba với cái tên Michael Taylor. Dọc theo lối đi dạo, những dây đèn trông giống như kẹo ngọt đã sáng lên.
— Trông có vẻ cháu thích cái đó.
— Cháu rất thích cá và khoai tây rán, cảm ơn chú.
— Ba cháu sẽ trả tiền mà - Danny gọi tôm càng, bánh mì và một ít sa-lát để làm bánh xăng-uých - nhớ cảm ơn ông ấy - chú quay qua cô phục vụ đầu tiên và gọi một lon 7-Up. Cô phục vụ thứ hai nhanh chóng mang tới và hỏi xem thức ăn có ngon không.
— Ồ - Danny nói - tuyệt vời.
Cô ấy hơi nghiêng về phía Danny như thể chú ấy là lò sưởi vậy - Ông có muốn dùng đồ uống gì không?
Danny nháy mắt với tôi.
— Làm ơn cho Tango (việc Gã treo cổ không cho tôi nói “Seven” trong 7-Up không ảnh hưởng mấy tới niềm vui vì bị nhận nhầm là em trai của Danny).
Cô phục vụ đầu tiên mang tới cho tôi - Ông đến đây nghỉ hè ạ?
— Công việc - Danny nói để cho từ tẻ ngắt trên có vẻ bí ẩn - công việc.
Nhà hàng có thêm khách đến, hai cô phục vụ đi khỏi.
Danny nhìn vẻ buồn cười - Chúng ta nên hành động nước đôi.
Những âm thanh vui vẻ của người rán đồ trong bếp vang ra.
Bài One Step Beyond (Vượt quá một bước) của ban nhạc Madness vang lên.
— Chú có (tôi sợ nên không dám nhắc đến “bạn gái”) anh chị em không?
— Cái đó còn tùy - Danny không bao giờ bắt cái miệng đầy của mình làm việc vội - vào cách tính. Chú lớn lên trong trại mồ côi.
Chúa ơi - Như trại mồ côi của tiến sĩ Barnado[102]?
— Một trại của Thiên chúa giáo tương tự như vậy, nhưng trong các bữa ăn, chúa Giê-su thường được nhắc đến nhiều hơn cả. Nhưng không đủ để gây tổn hại lâu dài.
Tôi nhai một miếng - Cháu xin lỗi.
— Đừng làm thế - Danny hẳn đã phải giải quyết tình huống này cả tỷ lần - chú không thấy xấu hổ vì điều đó, tại sao lại phải thế chứ?
— Thế thì - nếu là mẹ hay Julia thì đã lịch sự đổi chủ đề - đã có điều gì không may xảy ra với ba mẹ chú?
— Chỉ có họ gây ra cho nhau thôi. Đưa cho chú nước sốt nào. Họ vẫn còn sống và cãi cọ, không phải với nhau, theo chú biết được thì thế, nhưng cũng hay nhỉ. Đã thử vài lần sống với cha mẹ nuôi nhưng kết cục không hay. Chú được đặt biệt danh “đứa trẻ cau có”. Cuối cùng nhà nước cho rằng tốt nhất chú nên ở với những người dòng Tên.
— Họ là ai?
— Dòng Tên à? Một tầng lớp tôn giáo đáng kính, các nhà tu.
— Các nhà tu?
— Những nhà tu sống thực sự, họ điều hành trại mồ côi. Ồ, có những kẻ mù quáng chẳng hài hước chút nào, nhưng cũng có nhiều nhà giáo dục tốt. Rất nhiều trong số các chú học hết đại học chỉ nhờ học bổng. Các chú được cho ăn, cho mặc, được chăm sóc. Lễ Santy hay Giáng sinh đều được thăm, sinh nhật nào cũng có tiệc. Thật an nhàn so với việc lớn lên ở một thành phố lụp xụp ở Bangladesh, Mombasa, Lima hay đến vài trăm nơi khác mà chú có thể nhớ tên. Các chú học cách ứng biến với hoàn cảnh, cách tự chăm sóc bản thân, cái gì không được coi là tất yếu có. Tất cả những kỹ năng làm việc hữu ích. Tại sao lại phải buồn bã đi lang thang như kiểu “Đau khổ là tôi!”?
— Chú chẳng bao giờ muốn gặp ba mẹ thật của mình à?
— Cháu không phải một chàng trai thích vòng vo tam quốc, phải không? - Danny vòng hai tay ra sau gáy - Cha mẹ. Luật của Ireland không quy định rõ lắm về vấn đề này. Gia đình của mẹ đẻ chú sống tận Sligo. Họ sở hữu một khách sạn sang trọng hay đại loại như vậy. Một lần khi ở tầm tuổi cháu, chú đinh ninh mình sẽ đi tìm bà ấy. Chú đã ra đến tận bến xe Limerick.
— Có chuyện gì ở đó?
— Sấm sét, bão tuyết, mưa đá, cầu lửa. Đó là trận bão lớn nhất trong nhiều năm. Chuyến xe buýt chú đi bị vướng vì một cây cầu bị sập. Khi mặt trời ló ra thì chú trở lại với thực tế, và chú vội vã trở về với dòng Tên.
— Chú về có bị rắc rối gì không?
— Dòng Tên cai quản trại mồ côi chứ không phải nhà tù.
— Vậy...chỉ có thế?
— Hừm, đến giờ thì thế - Danny giữ yên chiếc nĩa trên ngón tay cái - theo ý chú, điều mà những kẻ mồ côi như chú bỏ lỡ, hoặc thiếu, hoặc cần, hoặc muốn là những tấm lòng của những người giống cháu. Điều đó không bao giờ mất đi. Một ngày đẹp trời chú sẽ trở lại Sligo xem mình có thể chụp được chút gì. Chỉ cần một ống kính và sự dũng cảm. Nhưng những vấn đề lớn đó trong đời...không thể làm vội vàng. Độ chín, anh bạn trẻ Jason, là tất cả đấy. Thêm xăng-uých tôm càng nhé?
— Không, cảm ơn chú - trong lúc Danny nói, một quyết định đã hình thành - chú sẽ giúp cháu mua một trong những con diều nhỏ kia chứ?
Những nhân viên tập sự của Greenland chiếm hết cả phòng khách của khách sạn Excalibur. Họ đã bỏ những bộ com-lê và mặc quần vải chéo chữ chi cùng áo sơ-mi rộng lùng thùng. Khi Danny và tôi bước vào, họ cười mỉa mai. Tôi hiểu tại sao, trông nom con trai của sếp là việc của một tay nịnh bợ. Một người gọi to “Daniel Spaniel[103]!” và cười nhăn nhở đúng kiểu Ross Wilcox cười - Đến thanh tra chim ăn đêm của Dorset à?
— Wiggsy - Danny bật lại - cậu là một thằng nát rượu, một kẻ phóng đãng và một tay lừa đảo. Tại sao lại có người nào chịu đi với cậu mà để người khác nhìn thấy?
Người đàn ông này có vẻ phấn khích.
— Cháu có muốn đến chào - Danny xoay sang tôi - những người trẻ tuổi của Greenland không?
Chuyện đó thật kinh khủng - Cháu chỉ lên trên gác và đợi ba ở đó được chứ?
— Chú không đổ tội cho cháu tí nào đâu. Chú sẽ bảo với ba cháu là cháu đang ở đâu - rồi Danny bắt tay tôi như thể tôi là đồng nghiệp - Cảm ơn cháu đã đi cùng. Hẹn gặp cháu sáng mai.
— Chắc chắn ạ.
— Chúc xem phim vui vẻ.
Tôi lấy chìa khóa và nhảy cầu thang lên chứ không đợi thang máy. Trong đầu, tôi nghe tiếng nhạc của Vangelis trong phim Chuyến xe khói lửa quét đi Wiggsy và những người ở Greenland. Nhưng không phải Danny, Danny thật tuyệt.
Chiếc đài báo thức đã báo 7 giờ 15 nhưng vẫn chưa thấy dấu hiệu gì của ba. Tấm áp phích thông báo phim Chuyến xe khói lửa bắt đầu chiếu lúc 7 giờ 30. Tôi đã ghi nhớ đường đi tới rạp để gây ấn tượng với ba. Rồi 7 giờ 25. Ba không quên các cuộc hẹn, ba sẽ tới. Chúng tôi sẽ bỏ lỡ đoạn quảng cáo và giói thiệu những bộ phim mới, nhưng một phụ nữ cầm đèn pin sẽ chỉ ghế cho chúng tôi. 7 giờ 28. Tôi có nên xuống tầng và nhắc ba? Tôi quyết định không làm thế vì biết đâu tôi với ba lại không gặp được nhau. Đến lúc đó tôi lại phải chịu lỗi vì không theo kế hoạch. 7 giờ 30. Chúng tôi sẽ mất thời gian tìm hiểu ai là ai nhưng vẫn hiểu được nội dung phim. 7 giờ 35, tiếng bước chân của ba gõ vội vàng ở ngoài hành lang. “Xong rồi!” - ba sẽ ào vào “Chúng ta đi thôi”.
Nhưng tiếng bước chân đi qua cửa phòng tôi và chúng không trở lại.
Khi ngày qua đi, những bông thủy tiên tròn trên giấy dán tường ngả thành màu xám như xỉ, tôi vẫn chưa bật đèn lên. Những tiếng cười đầy quyến rũ lọt vào phòng, tiếng nhạc nổi lên từ mọi quán rượu quanh Lyme Regis. Xem tivi hẳn sẽ rất hay vì hôm nay là tối thứ bảy, nhưng ba sẽ cảm thấy có lỗi hơn khi thấy tôi im lặng. Tôi tự hỏi lúc này cô bé Sally ở khu giải trí đang làm gì. Đang được kẻ khác hôn, một thằng con trai đang vuốt ve những khoảng trần mềm mại giữa quần jeans và áo của cô ấy. Một thằng nào đó như Gary Drake, Neal Brose hay Duncan Priest. Trí nhớ của tôi là mơ hồ nên để giết thời gian, tôi tưởng tượng ra cô ấy. Tôi tạc đôi vú của Sally như vú của Debby Crombie. Tôi cho cô ấy mái tóc của Kate Alfrick, mềm mại rủ quanh cái cổ để trần. Tôi cấy cho cô khuôn mặt của Dawn Madden, không quên đôi mắt ghê gớm của Dawn Madden. Cái mũi hơi cao của tiểu thư Crommelynck. Đôi môi như kem mâm xôi của Debbi Harry.
Sally, cô gái ăn kẹo Pick’nMix[104] mà tôi đã để mất.
Nếu ba đoán rằng tôi đang tìm cách để ba thấy có lỗi, ba sẽ có cớ không cho tôi làm như vậy. Thế nên sau 9 giờ, tôi bật đèn ngủ và đọc truyện Chìm tàu (Watership down), đọc thẳng tới đoạn Bigwig đối mặt với tướng Woundwort. Những con thiêu thân liên tục bay đập vào cửa sổ. Những côn trùng bò trên kính như những vận động viên trượt trên mặt băng. Tra chìa vào ổ khóa rồi ba bước vào phòng - A, Jason, con đây rồi.
Con còn ở chỗ nào khác đây? Tôi cũng dám cho phép mình không đáp lời ba.
Ba không nhận thấy tôi giận dỗi - Chuyến xe khói lửa sẽ phải hoãn sang lần khác - giọng ba to quá mức so với căn phòng - Craig Salt xuất hiện khi buổi hội thảo của ba còn dang dở.
— Danny Lawlor bảo con thế - tôi đáp.
— Du thuyền của Craig Salt dừng ở Poole nên ông ấy đi xe tới để phát biểu với các nhân viên. Ba không thể chuồn tới rạp chiếu phim với con.
— Vâng - tôi nói bằng cái giọng tỉnh bơ của mẹ.
— Danny và con ăn tối phải không?
— Vâng.
— Thế giới của công việc chính là những hy sinh như vậy - Craig Salt đưa các quản lý như bố tới một nơi gần Charmouth, thế nên có lẽ con đã ngủ say lúc ba... - ba nhìn thấy chiếc diều của tôi dựa vào lò sưởi - con đã tiêu tiền cho cái gì thế này?
Ba luôn bới ra lỗi với những thứ tôi mua. Nếu ba không tìm được lỗi gì, ba sẽ tự bịa ra, như lần trước tôi mua vé đổi xe đạp của hãng BMX, ba bịa ra một màn kịch lớn về chuyện lấy mẫu bảo hiểm và thay đổi bảng “Mô tả”. Thật không công bằng, tôi chẳng bao giờ chỉ trích cách ba tiêu tiền.
— Diều đấy ạ.
— Ba hiểu... - ba đã lôi chiếc diều ra khỏi lớp bọc - con diều đẹp quá! Danny giúp con chọn à?
— Vâng! - tôi không muốn mình phải vui khi thấy ba hài lòng - Một chút.
— Thật lạ là con mua một chiếc diều - ba nhìn xuống xương chiếc diều - này, ta sẽ dậy lúc mờ sáng nhé. Ta sẽ thử thả nó ngoài bãi biển trước khi những du khách nhỏ chiếm hết mọi chỗ, chỉ có ba với con, được chứ?
— Vâng, thưa ba.
— Lúc mờ sáng.
Tôi đánh răng một cách không thương xót.
Ba mẹ có thể mỉa mai, gắt gỏng hay giận giữ với tôi như thế nào cũng được. Nhưng khi tôi chỉ tỏ ra một chút bực tức thôi thì họ đối xử như thể tôi phạm tội giết trẻ con vậy. Tôi ghét họ vì điều đó. Nhưng tôi cũng ghét chính mình vì không dám đối đầu với ba như Julia. Trẻ con không bao giờ phàn nàn về sự bất công bởi ai cũng biết rằng trẻ con luôn phàn nàn về chuyện ấy. “Cuộc sống không công bằng, Jason, càng sớm hiểu điều đó càng tốt cho con”. Thế đấy, đó là kiểu đã được sắp đặt. Ba và mẹ có thể phá bỏ bất kỳ lời hứa nào với tôi và dìm chuyện ấy đi vẫn ổn, tại sao lại thế?
Vì cuộc sống không công bằng, Jason.
Mắt tôi dừng ở hộp cạo râu điện của bố.
Tôi lôi dao cạo ra, chỉ vì thấy nó. Nó nhỏ xinh như một cái kiếm lưỡi cong không cắm điện.
“Cắm điện vào”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời từ trong góc phòng nói, “mày dám thế đấy”.
Nó hiện ra và đập vào người tôi.
Ba sẽ giết tôi vì chuyện này mất. Rõ ràng tôi không được phép chạm vào dao cạo của ba, ngay cả khi ba chưa bao giờ tuyên bố như vậy. Nhưng ba đâu bận tâm bảo tôi đi xem Chuyến xe khói lửa một mình. Chiếc dao cạo tiến gần hơn tới đám lông tơ ở môi trên của tôi...gần hơn...
Nó xén vào tôi!
Tôi rút phích điện ra.
Chúa ơi, bây giờ đám lông tơ của tôi mất một mảng, trông rất kỳ dị.
Maggot rên rỉ “Mày vừa làm gì thế.”
Đến sáng ta sẽ thấy và tất cả những gì tôi làm sẽ lộ hết. Tôi nảy ra ý định cạo sạch tất cả. Chắc chắn ba có nhận thấy chứ?
Nhưng tôi chẳng còn gì để mất. Chiếc dao cạo khiến tôi nhột, khi đặt nấc từ 0 tới 10, tới 3.
Nhưng nó cũng làm tôi đau, khi nó chạy đến những nấc nằm từ 0 tới 10, tới 11/4.
Cửa phòng tắm đã tự mở ra. Ba đứng trong khi đầu vẫn còn đầy dầu gội, tay giữ tay nắm của vòi sen đã gãy. Ba hoàn toàn trần truồng, nhưng chỗ là nơi có “quả ớt” và “hạt lạc” của tôi, cái của ba to, dài, chắc và đung đưa như cái đuôi bò. Nó cứ lủng lẳng ở đó!
Lông của ba rậm như lông trâu. (Tôi chỉ có chín sợi).
Đó là thứ lớn nhất mà tôi từng thấy.
Tiếng ngáy khò khò của ba làm tôi không thể ngủ nổi. Tôi hiểu, chẳng có gì lạ khi ba mẹ không ngủ chung phòng. Bây giờ cảm giác sốc khi nhìn thấy “cái ấy” của ba đã giảm đi đôi chút. Liệu sáng mai tôi có tỉnh dậy và thấy cái dây thừng đó giữa hai chân mình? Tôi phát sợ khi nghĩ rằng khoảng 14 năm trước, tinh trùng tạo ra tôi lại bắn ra từ cái đó.
Một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành bố của một đứa trẻ? Liệu có một con người của tương lai đang ẩn sâu trong tôi? Tôi thậm chí chưa bao giờ xuất tinh, ngoài những giấc mơ với Dawn Madden. Cô gái nào đang mang nửa còn lại của đứa con tôi? Bây giờ cô ấy đang làm gì? Cô ấy tên gì?
Chuyện đó có quá nhiều thứ để nghĩ.
Tôi đoán sáng mai ba sẽ mệt vì đã uống rượu.
Sáng hôm nay chứ.
Còn cơ hội để chúng tôi thả diều trên bãi biển ngay lúc trời mờ sáng không?
Một con số không to tướng.
— Gió thổi về phía Bắc - ba phải hét lên - từ phía Normandy qua biển Manche, đập vào những vách đá này và quyện lại, ồ, gió thổi từ dưới lên! Quá hoàn hảo cho việc thả diều!
— Hoàn hảo! - tôi cũng hét lên.
— Hít sâu không khí vào, Jason! Cái đó giúp trị bệnh sốt mùa hè của con! Không khí ở biển đầy ô-zôn!
Ba đã chiếm mất cuộn dây diều nên tôi phải cầm một cái bánh rán kẹp mứt còn ấm.
— Bổ cho quân ta, hả?
Tôi đáp bằng một nụ cười, thật tuyệt vời khi dậy đúng bình minh. Một con chó săn lông xù màu đỏ đang chạy đua với những con chó ma trước những ngọn sóng vỗ ngang bờ. Đá sét từ các vách vươn về hướng Charmouth. Những đám mây bẩn thỉu chắn hết cảnh bình minh nhưng hôm nay trời gió hơn nhiều, tốt hơn cho thả diều.
Ba vừa hét điều gì đó.
— Gì hả ba?
— Cái diều ấy! Màu của nó hoà vào mây! Trông như thể nó là một con rồng bay trên đó. Cái diều con mua đẹp quá! Ba biết cách làm dây đôi rồi nhé! - ba nở một nụ cười chẳng bao giờ có trong ảnh - Dây sẽ cai quản chiếc diều! - ba dịch gần về phía tôi để khỏi hét to - Khi bằng tuối con, một buổi chiều ông đưa ba đến vịnh Morecambe ở Grange-over-Sands và chúng ta đã thả diều ở đó. Hồi đó chúng ta tự làm diều...tre, giấy dán tường, dây và đầu chai sữa để làm đuôi...
— Ba sẽ dạy con (Gã treo cổ chặn mất từ “lúc nào”) một ngày gì đó chứ?
— Tất nhiên ba sẽ dạy. Này, con biết cách gửi điện qua diều không?
— Không.
— Đồng ý, giữ diều một lát nhé... - ba đưa cho tôi cuộn dây và lấy chiếc bút Biro từ áo khoác có mũ trùm. Rồi ba xé một mánh giấy vuông từ bao thuốc lá của ba. Ba không có chỗ nào tì nên tôi phải quỳ bên cạnh như một cận vệ đang được phong tước hiệp sĩ để cho ba có thể đặt mảnh giấy lên lưng tôi - Ta sẽ gửi đi thông điệp gì đây?
— Mẹ và Julia. Ước gì mẹ và chị ở đây.
— Con là ông chủ - ba ấn mạnh đến mức tôi có thể cảm thấy chiếc Biro khắc từng chữ xuyên qua lớp áo vào lưng tôi - Lên đi nào - rồi ba vặn mẩu giấy vàng quanh dây diều như dây buộc túi bánh xăng-uých - Nhử diều đi. Thế, kéo lên kéo xuống.
Bức điện bắt đầu trượt lên trên theo dây diều, bất chấp trọng lực. Chẳng mấy chốc nó đã hút tầm mắt. Nhưng ai biết thông điệp sẽ đến được đích?
- Lytoceras fimbriatum.
Tôi chớp mắt nhìn ba, không hiểu ba vừa nói cái quái gì. Chúng tôi bước giãn nhau ra để ông chủ cửa hàng hóa thạch đang thở khò khè lôi cái bảng hiệu ra ngoài.
— Lytoceras fimbriatum - ba gật đầu và nhìn vật hóa thạch hình xoắn ốc trong tay tôi - Một cái tên La-tinh, họ cúc. Có thể biết điều này nhờ các sườn sít nhau của nó nhất là ở những con mập quá cỡ thế này...
— Ba đúng - tôi nhìn dòng chữ nhỏ ghi trên vỏ - Ly-to-ce-ras....
— Fimbriatum. Lạ là ba đoán đúng!
— Ba biết về những vật hoá thạch và tên La-tinh từ hồi nào
— Ông nội thuộc kiểu thợ săn đá, ông để cho ba lập danh mục các mẫu vật, nhưng chỉ với điều kiện ta học tên chúng cho chính xác. Tất nhiên bây giờ ba quên gần hết rồi, nhưng con Lytoceras của ông thật lớn. Nó khiến ba không thể quên.
— Thế nào là người săn đá?
— Một nhà địa chất học nghiệp dư. Hầu hết các ngày nghỉ, ông đều kiếm cớ để đi tìm hoá thạch với một chiếc búa nhỏ mà ông giữ riêng. Ba nghĩ ba vẫn cất nó ở đâu đó. Lần trước ba đến thăm thì một số mẫu hoá thạch của ông tìm thấy ở Síp, ấn Độ và được trưng bày ở bảo tàng Lancaster đấy.
— Con chưa bao giờ biết - vật hoá thạch nằm vừa trong hai bàn tay tôi úp lại - cái đó hiếm lắm à?
— Không đặc biệt hiếm nhưng dù sao đó cũng là một mẫu đẹp.
— Cái đó bao nhiêu năm?
— 150 triệu năm? Thực sự là một kẻ nhâng nháo giữa nhưng con ốc hoá đá. Con nói gì nếu ba mua nó cho con?
— Thật thế sao?
— Con không thích nó à?
— Con yêu nó!
— Thế thì đó là vật hoá thạch đầu tiên của con. Một món quà lưu niệm mang tính giáo dục.
Những vòng xoắn có kết thúc không nhỉ? Hay chúng chỉ nhỏ xíu mà đôi mắt nhỏ bé của ta không thể dõi theo?
Đám mòng biển vênh váo đi lại trong các thùng rác phía ngoài cửa hàng Thuyền trưởng Scallywag. Tôi đang đi thẳng, mắt nhìn chằm chằm con ốc hoá thạch thì một cái khuỷu tay từ đâu đó bật ra khiến đầu tôi lật ngược về phía sau.
— Jason! - ba gắt lên - Để ý xem mình đang đi đâu chứ!
Mũi tôi như ngừng thở vì đau, tôi muốn hắt hơi mà không thể.
Người đang chạy bộ xoa xoa tay - Không gây tổn hại lâu dài đâu, Mike. Trực thăng của Hội chữ thập đỏ vẫn có thể đậu ở sân đỗ.
— Craig! Chúa ơi!
— Tôi ra ngoài tập thể dục buổi sáng, Mike. Cái xe đụng bằng người này là tác phẩm của anh, tôi đoán đúng chứ?
— Đúng ngay lần đầu tiên, Craig. Đó là Jason, con út của tôi.
Ông Craig duy nhất mà ba biết là Craig Salt. Người đàn ông rám nắng này đúng với những gì tôi đã được nghe - Nếu tôi là một cái xe tải, anh bạn trẻ, thì cậu có mà thành cái bánh kếp.
— Khu này cấm xe tải - cái mũi dập khiến giọng tôi nghe như còi ô tô - khu này chỉ dành cho người đi bộ.
— Jason - ba ở ngoài này và ba trong cửa hàng hoá thạch không là một - xin lỗi ông Craig đi! Nếu vấp vào ông ấy thì con khiến ông ấy bị thương nặng đấy!
“Đá vào cẳng lão thộn”, Thằng em sinh đôi chưa hề ra đời nói.
— Cháu thực sự xin lỗi, ông Craig. Lão thộn.
— Ta tha thứ cho cháu, Jason, hàng ngàn người khác chẳng được thế đâu. Cái gì thế này? Chúng ta cùng là những tay sưu tập hoá thạch, phải không? Ta có thể lấy được không? - Craig cầm ấy con ốc hoá thạch của tôi - Đây là một con bọ ba thùy nhỏ xinh. Phía này bị sâu bọ làm hỏng một chút, nhưng không quá tệ.
— Đó không phải bọ ba thùy. Đó là một con ly-to (Gã treo cổ chặn từ “lytoceras” giữa chừng). Đó là một dạng cúc, phải không ba?
Ba không nhìn vào mắt tôi - Nếu ông Salt chắc chắn, Jason...
— Ông Salt - Craig Salt ném lại con ốc cho tôi - chắc chắn...
Ba chỉ cười như mất hồn.
— Nếu có bất kỳ ai bán thứ hoá thạch này cho cậu mà nói nó là giống gì khác bọ ba thùy, hãy kiện họ. Ba cậu và ta biết một luật sư giỏi, đúng không Mike? Thôi, ta phải chạy thêm một hai dặm nữa trước khi ăn sáng rồi còn quay lại Pool. Để xem gia đình ta đã làm đắm du thuyền hay chưa.
— Ồ, ông có du thuyền kia à, ông Salt?
Craig Salt đánh hơi thấy mùi mỉa mai của tôi nhưng chẳng làm gì được.
Tôi nhìn lại vẻ ngây thơ nhưng thách thức, và thấy ngạc nhiên với chính mình.
— Trông xa thì đẹp - ba đùa như thể mình là một người tinh mắt - Craig, các nhân viên tập sự nói rằng hôm qua rất vinh dự vì...
— À, đúng, Mike. Tôi biết còn có thứ gì đó khác. Tôi thật không chuyên nghiệp vì vấn đề đề ra trong khi ban nhạc Great White Hopes biểu diễn ở khách sạn, Mike, nhưng chúng ta cần khẩn cấp bàn về Gloucester. Những bản báo cáo của quý trước khiến tôi phát ốm. Theo như tôi biết, Swindon sẽ không rơi thẳng xuống hố xí đâu.
— Hoàn toàn đúng, Craig. Tôi đã có một số khái niệm mới về khuyến mãi số lượng lớn mà chúng ta có thể áp dụng lâu dài và...
— Chúng ta cần đến đít rồi chứ không phải lâu dài. Hãy chờ, thứ tư tôi sẽ gọi điện cho anh.
— Tôi rất mong, Craig. Tôi sẽ có mặt ở văn phòng Oxford.
— Tôi biết tất cả những quản lý khu vực của tôi ở đâu. Hãy cẩn thận, Jason, nếu không cậu sẽ khiến ai đó bị thương nặng. Cũng có thể kẻ bị thương là chính cậu. Thứ tư nhé, Mike.
Ba và tôi nhìn theo Craig chạy bộ đến hết lối đi dạo.
— Nói xem - sự vui vẻ của ba thật gượng gạo và không rõ - chúng ta tự thưởng cho mình cái bánh xăng-uých thịt muối kia thì thế nào nhỉ?
Nhưng tôi không thể nói chuyện với ba.
— Đói không? - ba đặt một tay lên vai tôi - Jason?
Suýt nữa thì tôi hất tay ba ra và ném con “bọ ba thùy” chó chết xuống cái biển chết tiệt.
Suýt nữa thì thế.
— Thế nên trong lúc mẹ ngập đầu với các thông báo chuyển hàng, kiểm kê kho, danh sách nhận thông báo thường xuyên và các cảm hứng nghệ thuật - mẹ chỉnh gương để tô son cho hoàn hảo - thì con lượn quanh Chelteham cả buổi sáng như Lord Muck[105]! Thế ổn chứ hả?
— Con đoán thế.
Chiếc Datsun Cherry của mẹ đầy mùi kẹo bạc hà Imperial.
— À, con sẽ có khối thời gian! Bây giờ thế này nhé, Agnes bảo rằng phim Chuyến xe khói lửa sẽ bắt đầu chiếu lúc 2 giờ kém 25, thế nên hãy cầm ít bánh ngọt nhân thịt để ăn trưa và quay lại phòng trưng bày lúc... - mẹ nhìn đồng hồ... - 1 giờ 15.
— Ok.
Chúng tôi ra khỏi chiếc Datsun - Chào buổi sáng, Helena! - một người đàn ông tóc húi cua bước về phía chiếc xe tải nhỏ đang chạy vào khu giao nhận hàng - Hôm nay nóng như thiêu, dự báo thời tiết nói thế.
— Đã đến lúc chúng ta đón chút mùa hè rồi. Alan, đây là con trai tôi, Jason.
Tôi nở nụ cười giả dối và chào kiểu đùa vui. Ba sẽ chẳng thích Alan.
— Con cứ như đi nghỉ, Jason, tại sao con lại không... - mẹ móc ví và mở ra một tờ 5 bảng mới cứng.
— Cảm ơn mẹ! - tôi không biết vì sao bây giờ ba mẹ lại hào phóng vậy - Thế này đúng bằng tiền ba cho con khi ở Lyme Regis.
— Mẹ dở hơi quá! Ý mẹ là cho con tờ 10 bảng...
Tờ 5 bảng trở lại và tờ 10 bảng chui ra. Thế là tôi có 28 bảng 70 xu.
— Cảm ơn mẹ nhiều.
Tôi sẽ cần đến những đồng xu cuối cùng.
— Các cửa hàng đồ cổ? - người phụ nữ ở quầy Thông tin du lịch ghi nhớ hết các đặc điểm của tôi phòng khi sau này có thông báo về một vụ cướp - Cháu muốn mua gì ở các cửa hàng đồ cổ? Những thứ rẻ nhất có ở các cửa hàng từ thiện.
— Hôm nay là sinh nhật mẹ cháu - tôi nói dối - mẹ cháu thích bình.
— Ôi! Mua cho mẹ? Ôi! Mẹ cháu phải rất hạnh phúc khi có một đứa con trai như cháu?
— Ừ... - bà ấy làm tôi hồi hộp - cảm ơn bác.
— Bà mẹ may mắn, may mắn! Bác cũng có một cậu con trai dễ thương như cháu - rồi bà chìa cho tôi tấm ánh chụp một đứa bé bụ bẫm - tấm ảnh này chụp cách đây 26 năm, nhưng bây giờ nó vẫn mê hồn. Không phải lúc nào Pips cũng nhớ sinh nhật của bác, nhưng nó có một trái tim bằng vàng. Đó là điều quý giá, nghĩ kỹ thì như vậy. Rất tiếc phải nói rằng ông bố chỉ tổ chật chỗ. Pips cũng ghét lợn như bác. Cánh đàn ông (bác ấy làm vẻ mặt trắng bợt kiểu buộc phải chịu đựng thứ gì đấy) chỉ bắn nước nhầy rồi lăn ra và chúc ngủ ngon, họ không mang bầu, không cho con bú bằng sữa của chính họ, không rửa đít cho chúng, không nuôi (bà ấy nói thầm với tôi nhưng con chim săn mồi đã xuất hiện trở lại trong mắt bà) những con sên nhỏ. Rốt cuộc một ông bố luôn đối đầu với con trai. Bất kỳ góc sân nào cũng chỉ có chỗ cho kẻ thế lực nhất, xin cảm ơn. Nhưng khi Pippin lên 10 tuổi, bác tống cha nó ra cửa, khi ấy Yvette 15 tuổi. Yvette bảo bây giờ Pippin đã đủ lớn để sống độc lập nhưng cô ta quên mất rằng ai là mẹ, ai là con gái kể từ khi đeo chiếc nhẫn cưới đặt theo yêu cầu. Yvette quên rằng nhờ có bác mà con bé Jezebel ở Colwal không thể cắm những cái vuốt nhỏ sắc của nó vào Pippin, lừa nó vào bẫy. Yvette vẫn còn quấn quýt với cái đồ - người phụ nữ đang sùi cả bọt mép gật đầu về phía cửa không có ai - cứt đái đó. Cha nó. Đồ con lợn. Loại ngu ngốc. Đứa nào lại nhồi cái ý nghĩ ấy vào đầu nó? Thò cái mỏ nhọn của nó vào chỗ Pippin cất giữ chút rượu bổ của chúng ta. Thỉnh thoảng một bà mẹ cũng cần chút rượu bổ, cún con ạ. Chúa bắt chúng ta làm mẹ nhưng Người không cho chúng ta dễ kiểm soát mọi thứ. Pip hiểu điều đó, Pip bảo: “Ta hãy gọi những viên này là thuốc của mẹ, mẹ ạ. Chúng là bí mật của chúng ta, nhưng nếu bất kỳ ai hỏi, cứ nói là của mẹ”. Pippin nó không dễ thương bằng cháu, cún con, nhưng trái tim nó bằng vàng 24K. Nhưng cháu biết Yvette làm gì với số rượu bổ của chúng ta không? Một buổi chiều, một vị khách không mời xuất hiện và chẳng cần sự cho phép của ta, nó đổ hết ra. Khi về nhà và biết chuyện đó, Pipin của bác làm um lên. Nó nổi điên! Nào là “khốn kiếp” nọ, “khốn kiếp” kia. Bác chưa từng thấy đứa con trai nào như thế! Nó đến chỗ Yvette và, hừm, nó vặn cái mỏ của Yvette, làm nó tức điên! - rồi gương mặt của bà trở nên u ám - Yvette gọi cảnh sát để bắt giam chính em trai nó! Pips chỉ đấm thằng chồng nhái bén của Yvette chút thôi. Suốt bao nhiêu ngày nay chẳng có tăm hơi gì. Tất cả những gì ta muốn là một cú điện thoại từ con trai ta, cún con. Chỉ cần biết rằng nó vẫn tự lo cho mình ổn thỏa. Có những điều tệ hại cứ liên tục ập vào cửa nhà bác. Cảnh sát tệ lắm. “Món đồ này chỗ nào? Món tiền kia ở đâu? Bà già, thằng con trai của bà lẩn đi đâu?”. Ôi, họ toàn dùng những từ ngữ bẩn thỉu. Nhưng ngay cả khi nghe được tin từ Pips, bác thà chết còn hơn hé răng lấy một lời...
Tôi hé miệng để nhắc bà ấy về những cửa hàng đồ cổ.
Bà ấy rùng mình với một tiếng thở dài - Ta thà chết...
— Vậy, bác bán cho cháu một tấm bản đồ Cheltenham có đánh dấu những cửa hàng đồ cổ được chứ?
— Không, cún con. Hỏi bà ngồi đằng sau cái bàn kia ấy.
Cửa hàng đồ cổ đầu tiên có tên là George Pines, nằm ở đường vành đai, giữa văn phòng cá cược đua ngựa và hàng bán rượu chai. Cheltenham được coi là nơi sang trọng, nhưng những thành phố sang trọng vẫn có khu xập xệ. Phải đi qua một cây cầu han gỉ và kêu cọt kẹt dành cho người đi bộ mới sang được khu đó. George Pines không thuộc loại ta nhắc tới khi nghĩ đến “cửa hàng đồ cổ”. Các cửa chính và cửa sổ quây lưới sắt. Ngoài cánh cửa đã khóa dính một mẩu giấy ghi 15 PHÚT NỮA TÔI QUAY LẠI, nhưng mực thì đã phai còn tờ giấy đã bạc cả màu. Một bảng thông báo ghi giá dọn nhà hợp lý nhất. Qua những cửa sổ đầy bụi là những chiếc bàn lớn có ngăn kéo hay thấy ở những căn nhà gỗ một tầng của ông bà ngày xưa. Không có đồng hồ bàn, không đồng hồ đeo tay.
George Pines đã biến mất từ lâu.
Khi tôi quay trở lại chiếc cầu thì có hai đứa trẻ bước lại. Bọn nó trông ngang tuổi tôi nhưng đều đi giày Doc dây đỏ. Một đứa mặc áo phông có chữ Quadrophenia[106], đứa kia cũng áo phông in chữ RAF[107]. Những bước chân của bọn nó dập rất khớp nhau, một-hai, một-hai. Nhìn thẳng vào mắt một đứa trẻ có nghĩa ta đoán nó ngang hàng với mình. Vì đang mang một đống tiền mặt nên tôi cứ nhìn ngang, nhìn xuống và nhìn vào dòng xe tải đang gầm rú và nhả khói, nhìn những chiếc tàu trôi chầm chậm bên dưới. Nhưng khi hai tay Mod[108] tiến lại gần thì tôi biết chúng sẽ không đi hàng một để cho tôi qua, vì vậy tôi ép người vào thanh cầu nóng vì ánh nắng.
— Có lửa không? - thằng cao làu bàu với tôi.
Tôi nuốt nước bọt - Tôi?
— Không, tao đang nói với công nương Diana khốn kiếp.
— Không - tôi nắm chặt lấy thành cầu - xin lỗi.
Thằng Mod còn lại làu bàu - Thằng ái.
Sau chiến tranh hạt nhân, bọn trẻ như chúng sẽ thống trị thế giới còn sót lại. Thế thì sẽ là địa ngục.
Mất gần hết các buổi sáng tôi mới tìm được cửa hàng đồ cổ thứ hai. Một lối đi có mái vòm dẫn tới một quảng trường rải nhựa tên là Hythloday Mews. Tiếng la khóc của những đứa trẻ phía xa lan đi khắp Hythloday Mews. Các rèm cửa bằng ren bay trên các bồn hoa cạnh cửa sổ. Một chiếc Porsche bóng nhẫy đang nằm đợi chủ. Từ những bức tường ấm áp, những bông hướng dương quay về phía tôi. Rồi đến tấm biển NHÀ GILES. Vẻ hào nhoáng bên ngoài che đậy cái bên trong. Cánh cửa bật mở nhờ một con chó lùn tai rủ có đeo một cái biển quanh cổ ghi dòng chữ VÂNG, CHÚNG TÔI ĐÃ MỞ CỬA! Phía trong có mùi giấy đen và sáp, mát lạnh như nước đá. Những chiếc tủ u ám đựng các huân chương, kính, gươm, kiếm. Một chiếc tủ có ngăn kéo kiểu xứ Wales lớn hơn cả phòng ngủ của tôi che mất khu khuất nhất. Từ đây một tiếng kêu lạo xạo phát ra, tiếng động ấy hoá ra là chương trình tường thuật cricket qua đài phát thanh.
Tiếng của một con dao trên một cái thớt.
Tôi nhìn quanh cái tủ.
— Nếu biết tôi sẽ vướng vào mớ lộn xộn này - người đàn bà Mỹ da đen gừ gừ với tôi - thì tôi đã mang những quả anh đào kỳ quái - (Bà ta đẹp nhưng cứ như người từ hành tinh khác tới nên chẳng thể hấp dẫn được). Từ những ngón tay dinh dính của bà, một quả màu xanh-đỏ hình quả trứng kỳ lạ đang nhỏ nước - anh đào là quả. Tống chúng vào, cho trượt trên răng, nghiền, nuốt, xong. Chẳng có thứ gì của nó...bắn đi đâu.
Những lời đầu tiên của tôi đối với một người Mỹ thực sự đang sống là - Quả gì kia hả bà?
— Biết xoài là gì không?
— Không, cháu xin lỗi.
— Tại sao phải xin lỗi? Cậu là người Anh! Cậu không biết thứ thức ăn thực sự từ loại polystyrene kỳ dị. Thử tí không?
Ta không được nhận kẹo từ những người đàn ông đàng điếm trong công viên nhưng nhận một loại quả của nước ngoài từ tay một người bán đồ cổ thì chắc là được - OK.
Người đàn bà cắt một miếng lớn và cho vào bát thủy tinh. Bà cho một cái nĩa bạc nhỏ xíu vào - Nghỉ chân một lúc đi!
Tôi ngồi trên chiếc ghế đẩu đan bằng liễu gai và đưa chiếc bát lên miệng.
Miếng quả trơn trôi vào lưỡi tôi.
Chúa ơi, xoài cực kỳ...mùi đào ướp thơm, mùi hoa hồng vò.
— Thấy thế nào?
— Cực kỳ...
Lời tường thuật trận cricket đột ngột dồn lên “...toàn bộ khán giả ở sân Oval này đã đứng dậy, khi Botham g