← Quay lại trang sách

Người đàn ông của tháng Giêng

— Thật ra anh ta còn đứng ra nhận bảo lãnh các khoản vay cho cô ta!

Thử đoán xem Gwendolin Bendincks đang nói về ai xem nhé!

— Các khoản vay ư? - bà Rhydd rít lên the thé - Các khoản vay ấy à?

Tại sao tôi lại phải bỏ trốn trong nhục nhã nhỉ? Tôi có làm gì sai đâu. Liệu đó có phải là lỗi của tôi khi họ không nhìn thấy tôi đang ngồi xem tờ Smash hits đằng sau một chồng những thùng thức ăn cho chó Pedgree Chum?

— Các khoản vay. Lên tới 20 nghìn bảng.

— Từng ấy thậm chí còn đủ mua một căn nhà! Cô ta cần 20 nghìn bảng làm gì nhỉ?

— Polly Nurton nói là cô ả kia có một hãng sản xuất thiết bị văn phòng hay cái gì đó đại loại như thế ở Oxford chuyên cung cấp cho Greenland - hệ thống siêu thị, chứ không phải hòn đảo đâu nhé. Đó chẳng phải là một dàn xếp rất hay là gì?

Bà Rhydd vẫn chưa hiểu.

— Bà Rhydd, anh ta làm việc cho Greenland với tư cách là giám đốc khu vực. Đúng ra là từng làm việc thì đúng hơn. Anh ta bị sa thải cách đây hai tháng, như bà biết đấy.

Tôi không hề ngạc nhiên khi phát hiện ra giữa chuyện đó và chuyện này có mối liên hệ với nhau. Polly Nurton không phải là người thích vòng vo tam quốc, bà biết đấy. Cô ta nói thẳng là làm gì có một tổ chức đáng kính nào lại muốn có một nhà quản lý là người ngoại tình cơ chứ? Không nghi ngờ gì nữa, chính anh ta là người chọn cô ả kia làm nhà thầu cung cấp hàng hóa cho Greenland từ nhiều năm trước, từ khi mối quan hệ của họ bắt đầu.

— Cô muốn nói là họ đã...một thời gian?

— Ôi, vâng! Họ thậm chí còn hớ hênh để lộ chuyện này từ lâu rồi kia. Anh ta đã thú nhận tất cả với Helena khi đó và thề sẽ cắt đứt với cô ả kia. Helena đã tha thứ cho anh ta, vì muốn gìn giữ gia đình. Người khác thì sẽ (mọi người thường thì thầm khi nói từ này vì sợ gặp xui xẻo) ly dị. Đó là một bước đi sai lầm. Trong suốt từng ấy năm, ai mà biết được ma ăn cỗ. Polly Nurton không nói gì còn tôi thì cũng không thích chõ mũi vào chuyện người khác. Nhưng bát nước đã đổ rồi, làm sao đong đầy lại được nữa.

— Đúng đấy chị Bendincks ạ. Đúng đấy.

— Polly cũng biết vậy. Năm ngoái khi công việc kinh doanh của cô ta bị lụn bại, sau khi chồng cô ta ôm con bỏ đi, và thế là cô ta lại quay sang bám víu người tình cũ.

— Đồ trâng tráo!

— Mọi chuyện xảy ra hồi tháng giêng. Polly nói cô ta bị suy sụp. Có thể đúng thế thật, mà cùng có thể là không. Nhưng cô ta thường xuyên gọi điện đến nhà anh ta quấy rầy. Vì vậy, anh đã vay cả đống tiền mà không hề hé răng với vợ, dùng ngôi nhà của mình làm vật thế chấp.

— Chị thấy thương chị Taylor à?

— Vâng, chứ lại không à! Chị ấy chẳng biết quái gì cho đến khi nhận được những thông báo của ngân hàng. Thật kinh khủng khi biết nhà mình đã bị mang ra cầm cố! Chắc chị cũng không chịu được đúng không? Khác nào bị phản bội? Điều trớ trêu là trong khi ấy, phòng triển lãm của Helena ở Cheltenham lúc nào cũng có người xếp hàng chờ vào xem. Chương trình Home and country (Gia đình và đất nước) sắp làm phóng sự về phòng triển lãm đó vào tháng sau đấy.

Bà Rhydd sôi lên sùng sục - Nói thật với chị, tôi thấy chị Taylor xử sự như thế là hiền quá...

Bà Rhydd hơi xấu hổ khi nhìn thấy tôi. Tôi bỏ tờ Smash hits xuống và bước lại quầy. Tôi phải cố gắng hết sức để tỏ ra là không có chuyện gì.

— Chào cháu, Jason phải không? - Gwendolin Bendincks nở nụ cười toe toét nhưng ngượng ngập - Chắc cháu không nhớ một bà già như ta đâu, nhưng mùa hè năm ngoái chúng ta đã gặp nhau ở nhà sở đấy.

— Cháu nhớ rồi ạ.

— Tôi cá là cậu ấy nói câu ấy với tất cả những cô gái cho mà xem! (Giờ thì bà Rhydd không giấu nổi vẻ xấu hổ). Mà chương trình dự báo thời tiết nói tối nay sẽ có tuyết dày, đúng không nhỉ? Chắc bọn trẻ con các cháu sẽ rất thích cho mà xem. Trượt tuyết, xây nhà tuyết, ném tuyết...thôi thì đủ trò.

— Mọi chuyện thế nào rồi cháu? - bà Rhydd cuối cùng cũng bình tĩnh lại - Hôm nay gia đình cháu sẽ dọn đi, đúng không?

— Thợ khuân vác đang dọn những đồ nặng. Mẹ, chị gái cháu, cùng với Kate Alfrick và sếp của mẹ đang đóng gói những thứ đồ nhỏ, họ bảo cháu đi loanh quanh một vòng để...(Gã treo cổ chặn mất từ “tạm biệt”.)

— Nói lời chia tay với làng Thiên nga đen - bà Gwendolin Bendincks vừa nói vừa mỉm cười thông cảm - Cháu sẽ lại sớm về thăm chúng ta, đúng không? Cheltenham đâu phải là nơi tận cùng thế giới nhỉ?

— Cháu nghĩ là không ạ.

— Cháu đang tỏ ra dũng cảm làm sao, Jason - bà vừa nói vừa chụp tay thật nhanh như thể vừa tóm được một con châu chấu - nhưng ta muốn nói là nếu Francis, ý ta muốn nói tới cha sở, có thể giúp được bất kỳ điều gì, cánh cửa nhà chúng ta luôn rộng mở. Cháu sẽ nói với mẹ thế nhé?

— Vâng. (Ta biết một cái giếng mà ta có thể nhảy xuống). Nhất định rồi.

— Xin chào Blue - ông Rhydd xuất hiện từ phía sau - cháu mua gì nhỉ?

— Một phần tư gói kẹo Rhubarb&Custard, một túi kẹo gừng cứng. (Kẹo gừng cứng làm tôi mỏi cả miệng, nhưng mẹ lại thích ăn).

— Của cháu đây, Blue - ông Rhydd trèo lên thang với lọ kẹo.

— Cheltenham là một chốn thiêng liêng - bà Gwendolin Bendincks tiếp tục nói với tôi - những thành phố nghỉ dưỡng lâu đời thường có đặc điểm đó. Mẹ cháu thuê chỗ ở mới có rộng không, Jason?

— Cháu chưa nhìn thấy.

— Còn bố cháu sẽ ở Oxford à? (Tôi gật đầu). Ta nghe nói là ông ấy vẫn chưa tìm được công việc mới? (Tôi lắc đầu). Các công ty vẫn còn đang nghỉ Giáng sinh kia mà. Với lại Oxford cũng đâu phải nơi tận cùng thế giới, phải không chị Rhydd? Chúng ta sẽ sớm gặp lại bố cháu mà, phải không?

— Mọi người...chưa nói kỹ về chuyện đó.

— Mỗi lúc một việc thôi, khôn ngoan lắm. Nhưng chắc cháu sẽ háo hức đến học một ngôi trường hoàn toàn mới! Giống như ta vẫn nói “một người lạ chẳng qua vẫn là một người bạn mà ta chưa gặp thôi”. (Vớ vẩn. Tôi chưa bao giờ gặp Tên đồ tể ở Yorshire[149], nhưng chắc chắn hắn không thể là bạn tôi được). Vậy là ngôi nhà cũ của cháu ở Kingfisher Meadows đã được chính thức rao bán?

— Cháu nghĩ là trong một thời gian ngắn nữa thôi.

— Ta hỏi vậy vì nhà sở của chúng ta mới chuyển đến một căn nhà một tầng ở đường Upton, nhưng chỉ tạm thời thôi. Cháu nhớ bảo mẹ bảo người môi giới nhà đất nói chuyện với Francis xem thế nào, trước khi quảng cáo chính thức. Mẹ cháu chắc sẽ thích bàn việc làm ăn với một người bạn hơn là với người lạ chưa gặp bao giờ. Cháu còn nhớ vụ mấy tay lừa đảo nhà Crommelynck chứ? Vì vậy nhớ nói với mẹ cháu nhé? Cháu hứa chứ, Jason? Lời hứa danh dự của một hướng đạo sinh?

— Vâng, cháu hứa<. Sẽ nói trong vòng 45 năm nữa nhé. Lời hứa danh dự của hướng đạo sinh.

>- Của cháu đây, Blue - ông Rhydd nói và chìa cho tôi những túi kẹo.

— Cám ơn ông ạ - tôi thọc tay vào túi lấy tiền.

— Không, không. Hôm nay thì miễn phí - khuôn mặt ông Rhydd trông nhăn nheo, cũ kỹ, nhưng lúc này đột nhiên rất khác - coi như là món quà chia tay.

— Cám ơn ông.

— Còn chuyện kia thế nào? - Gwendolin Bendinks nói như hát.

— Ừ - bà Rhydd nói thẳng - chuyện kia thế nào?

— Cậu bé Anh rất tốt - ông Rhydd ép mấy ngón tay của tôi vào mấy túi kẹo - cảm ơn rất nhiều.

Hôm nay, làng Thiên nga đen là ngôi làng của người chết vì tivi đang chiếu phim Moonraker. Đây là bộ phim cuối cùng về James Bond mà Joger Moore thủ vai, mọi người đang đồn như vậy. Tivi nhà tôi đã được chất lên thùng xe tải rồi. Bình thường thì tôi sẽ sang nhà Dean xem phim, nhưng hôm nay bố con nó đã đi đến White-Leaved Oak để thăm ông nội, phía bên kia Chase End. Bước chân vô tình đưa tôi đến chiếc hồ trong rừng, ông Rhydd thật tốt bụng khi không lấy tiền kẹo của tôi, nhưng hôm nay món kẹo chua và cứng ngắc, tôi nhổ toẹt chiếc kẹo ra khỏi miệng.

Những khu rừng mùa đông thường là những nơi dễ gãy.

Tâm trí ta rơi rụng từ cành này sang cành khác.

Hôm qua ba đã đến lấy nốt đồ đạc của mình. Mẹ đã gói riêng chúng trong một chiếc túi nhựa màu đen để trong ga-ra vì mẹ cần sử dụng toàn bộ các vali trong nhà. Giờ thì cả mẹ và chị Julia đang ở phòng triển lãm ở Cheltenham. Tôi ngồi trên một chiếc thùng đồ và xem phim Những ngày hạnh phúc qua chiếc tivi nhỏ của mình. (Hồi Hugo chưa nói cho tôi biết bối cảnh của phim Những ngày hạnh phúc là những năm 1950, tôi cứ đinh ninh là nó nói về nước Mỹ hiện tại). Tiếng một chiếc xe có động cơ lạ dừng lại trên lối vào nhà. Qua cửa sổ phòng khách, tôi nhìn thấy chiếc VW Jetta màu xanh da trời. Ba bước từ ghế bên bước ra.

Tôi vẫn chưa gặp lại ba từ cái đêm tôi hôn Holly Deblin, đã hai tuần trôi qua kể từ khi ba nói với tôi là ba và mẹ sẽ ly dị. Thực ra thì tôi có nói chuyện với ba qua điện thoại vào dịp Giáng sinh tại nhà bác Alice, nhưng lần đó thật kinh khủng, kinh khủng và kinh khủng. Tôi chẳng biết phải nói gì khi đó cả? Cám ơn ba vì bộ Advanced meccano và album mới của Jean Michel Jarre? (Và quả thực tôi đã nói vậy). Mẹ và ba thì không nói với nhau lời nào, mẹ cũng chẳng hỏi tôi xem ba đã nói gì.

Khi tôi nhìn thấy chiếc VW Jetta, Maggot rít lên: “Chạy đi! Trốn đi!”

— Con chào ba!

— Ôi! - nét mặt ba chẳng khác nào một người leo núi lúc nhìn thấy sợi dây thừng của mình bị đứt - Jason, ba không nghĩ con lại... - ba định nói là: “ở nhà” nhưng đột nhiên đổi thành “Ba không nghe thấy tiếng con”.

— Con nghe thấy tiếng ô tô - ai mà không nghe thấy chứ - mẹ đi làm rồi - ba cũng biết điều dó.

— Mẹ có để gì đó cho ba. Ba đến lấy đây.

— Vâng, mẹ có dặn ạ.

Một con mèo xám lặng lẽ bước vào trong ga-ra và nằm cuộn tròn trên đống khoai tây.

— Hừm... - ba nói - chị Julia thế nào?

Ba muốn hỏi “Julia có ghét ba không?” Nhưng ngay chính Julia cũng không trả lời được câu hỏi đó - Chị ấy...ổn ạ.

— Tốt. Tốt lắm. Con bảo ba gửi lời chào chị ấy nhé.

— Vâng. Sao ba không đi mà tự bảo với chị ấy? Giáng sinh thế nào hở ba?

— Ồ...cũng được. Yên ả - ba liếc nhìn đống túi, bao - Kinh khủng, vì một số lý do. Còn con thì thế nào?

— Giáng sinh của con cũng kinh khủng. Ba đang để râu à?

— Không, ba chưa kịp...mà cũng có thể ba sẽ để râu. Ba cũng không biết nữa. Mấy người họ hàng ở Richmond vẫn ổn cả chứ?

— Bác Alice vẫn như ba biết đấy, lúc nào cũng cục ta cục tác bởi vì...ba biết đấy.

— Tất nhiên.

— Alex mới có bài hát được phát trên sóng BBC. Hugo vẫn xun xoe như mọi khi. Nigel thì giải trí bằng những phương trình bậc hai. Còn bác Brian... - kết thúc câu về bác Brian thật khó khăn.

—...vẫn say xỉn suốt ngày và chê trách ba?

— Ba, bác Brian có phải là người hâm không?

— Bác ấy có thể tỏ ra như vậy - có gì đó rất nhẹ nhàng từ cách nói chuyện của ba. Trông ba có vẻ trầm lắng và không vui, nhưng rõ ràng là thanh thản hơn - Nhưng hành động bên ngoài chưa hẳn đã là bản chất của người ta. Chưa chắc, tốt nhất là đừng có vội võ đoán. Có rất nhiều chuyện mà con không biết đâu. Con hiểu chứ?

Tất nhiên là tôi hiểu.

Điều tồi tệ là nếu tôi tỏ ra gần gũi với ba thì tôi lại có cảm giác mình đang phản bội mẹ. Cho dù họ có nói Cả hai chúng ta đều yêu con thì ta vẫn phải lựa chọn. Những từ như “sự cưu mang” và “lợi ích tốt nhất” không để cho ta yên. Trong chiếc Jetta màu xanh da trời còn thấp thoáng một người nữa - Đó có phải là...? - tôi không biết phải gọi như thế nào cho phải.

— Ừ, cô Cynthia đưa ba đến đây. Cô ấy muốn gửi lời chào, nếu...(ai đó nện một quả vào những dây thanh quản đang hoảng sợ của tôi) nếu con không ngại - giọng ba có vẻ nài nỉ - được không?

— Được ạ - tôi thực lòng không muốn - Vâng.

Bên ngoài hiên ga-ra, trời đang mưa lất phất. Trước khi tôi đến bên chiếc Jetta thì Cynthia đã bước xuống. Đó không phải là một người đàn bà lẳng lơ độn ngực hay một mụ phù thủy độc ác. Trông cô ấy còn lôi thôi hơn mẹ, nhút nhát hơn, mái tóc nâu để xõa ngang vai, mắt cũng màu nâu. Trông cô ấy chẳng có gì giống với một bà mẹ ghẻ.

— Chào cháu, Jason - vậy ra đây là người đàn bà mà ba sẵn sàng dành trọn cuộc đời ở bên thay vì bên mẹ. Cô ấy nhìn tôi như thể tôi đang cầm một khẩu súng trên tay vậy - Cô là Cynthia.

— Chào cô ạ, cháu là Jason - tôi thấy lần ra mắt này rất, rất, rất kỳ quặc. Cả hai chúng tôi đều không có ý chìa tay ra bắt. Phía sau chiếc xe là một tấm băng dính lớn có dòng chữ CÓ TRẺ CON TRÊN XE - Cô có con rồi ạ?

— Ừ. Thực ra Milly cũng chập chững biết đi rồi - nếu cô ấy và mẹ đứng cạnh nhau, ta có thể thấy là giọng của mẹ nghe kiểu cách hơn - Tên nó là Camilla thì đúng hơn. Milly là tên của bố nó, bọn cô đã...cháu biết đấy, chú ấy không có ở đây nữa.

— Vâng ạ.

Ba lặng lẽ đứng nhìn người vợ tương lai và người con trai duy nhất của mình từ cái ga-ra trước kia còn thuộc về ông.

— Chà - Cynthia buồn bã mỉm cười - lúc nào muốn cháu cũng có thể đến chơi, Jason. Có tàu chạy thẳng từ Cheltenham đến Oxford - giọng của cô Cynthia chắc chỉ nhỏ bằng một nửa giọng mẹ - ba cháu sẽ rất mong được gặp cháu thường xuyên. Thực sự đấy, cả cô cũng vậy. Nhà của chúng ta cũng rất rộng rãi, cuối vườn còn có cả một dòng suối nhỏ. Thậm chí cháu còn có cả...(cô ấy định nói là “phòng riêng”). Ừ, lúc nào cháu cũng được chào đón.

Tất cả những gì tôi có thể làm là lặng lẽ gật đầu.

— Bất kỳ lúc nào tiện cho cháu - Cynthia vừa nói vừa nhìn ba.

— Vậy... - tôi bắt đầu, đột nhiên hoảng sợ vì chẳng biết phải nói gì.

— Nếu cháu... - cùng lúc đó cô ấy cũng lên tiếng.

— Cô nói trước đi...

— Không, cháu nói trước đi. Thật đấy, cháu nói đi.

— Vậy...(chưa có người lớn nào để tôi mở lời trước như thế này) cô và bố cháu biết nhau lâu chưa? - tôi định hỏi một cách thật vô tư, vui vẻ, nhưng nói xong vẫn thấy như một câu thẩm vấn.

— Từ khi chúng ta lớn lên cùng nhau - cô Cynthia đang cố gạt bỏ những nét nghĩa thừa trong câu hỏi - ở Derbyshire.

Vậy là lâu hơn cả mẹ. Nếu như ba cưới cô Cynthia này ngay từ đầu chứ không phải mẹ, và nếu như họ có con trai, liệu đó có phải là tôi không nhỉ? Hay là một đứa trẻ hoàn toàn khác? Hay là một đứa trẻ có một nửa là tôi?

Tất cả những người anh em sinh đôi không chào đời này quả là một câu hỏi lớn không lời đáp.

Tôi đến bên chiếc hồ trong rừng và nhớ lại trò Chó bull Anh mà chúng tôi đã chơi ở đây hồi tháng giêng năm ngoái khi nước trên hồ đóng băng. Hai ba chục đứa trẻ nô đùa, đuổi nhau và hò hét ầm ĩ. Tom Yew đã đến và làm gián đoạn trò vui, chạy chiếc Suzuki trên đúng con đường mà tôi đang đi. Anh ấy đã ngồi đúng cái ghế mà tôi đang ngồi. Giờ thì Tom Yew đang yên nghỉ trong một nghĩa trang trên một quá đồi trơ trụi ở một hòn đảo hoang vắng nào đó mà trước tháng giêng năm ngoái chúng tôi còn chưa nghe nói đến. Những gì còn lại từ chiếc Suzuki của Tom Yew đã được tháo rời ra làm phụ tùng cho những chiếc xe khác. Thế giới chẳng lúc nào đứng yên. Sự kết thúc nơi này lại là sự khởi đầu ở nơi khác. Lá vẫn lác đác rụng trên những cành liễu rũ xuống buồn bã. Lá rơi xuống hồ và tan thành những chất nhờn nhờn. Tại sao lại thế nhỉ? Ba và mẹ yêu nhau, có Julia và tôi. Rồi họ lại không yêu nhau nữa, Julia chuyển đến Edinburgh, mẹ thì đến Cheltenham, còn ba đến Oxford với Cynthia. Thế giới chẳng lúc nào ngừng phá hủy chính những gì mà nó đã không ngừng tạo nên.

Ai bảo là cuộc sống này phải có nghĩa chứ?

Trong giấc mơ của tôi, một con thuyền câu cá màu da cam đang dập dềnh trên mặt nước, ẩn sâu trong bóng đêm đen kịt. Squelch cầm cần câu, ngồi ở đầu ghế bên kia. Thằng Squelch trong mơ này hóa ra lại thật đến từng chi tiết, ngay cả cái mùi của nó cũng không lẫn vào đâu được, tôi nhận ra chắc tôi vẫn còn đang thức - Ôi. Khỉ thật, Mervyn phải không. Lạy Chúa, tao đang mơ...

— Ngủ mơ, ngủ mơ, tơ lơ mơ.

—...linh tinh. Mày đến đây lâu chưa?

— Ngủ mơ, ngủ mơ, tơ lơ mơ.

Chiếc đồng hồ điện tử Casio cho biết tôi mới ngủ quên khoảng mười phút. Chắc là...

— Sắp có tuyết rơi. Tất cả rồi sẽ nhão nhoét. Xe buýt nhà trường rồi sẽ bị lầy cho mà xem.

Tôi vươn vai, các khớp xương kêu răng rắc - Mày không xem phim Moonraker à?

Squelch ném cho tôi một cái nhìn thương hại như thể tôi là thằng ngốc của làng - Làm gì có tivi ở đây, tao đang câu cá mà, hiểu chưa? Tao đến xem thiên nga.

— Làng Thiên nga đen làm gì có thiên nga. Đó là chuyện đùa thôi mà.

— Đũng quần mục - Squelch thọc một tay xuống đũng quần và gãi sồn sột - Đũng quần mục.

Một con chim cổ đỏ đậu trên bụi cây nhựa ruồi, trông cứ như nó đang đứng chụp ảnh cho một tấm thiếp Giáng sinh vậy.

— Vậy...mày bắt được con gì to nhất ở cái hồ này rồi, Merv?

— Chẳng bắt được cái chó chết gì cả. Phía đầu này chẳng có gì. Có lẽ tao sẽ thử câu ở phía đầu nhỏ, gần hòn đảo nhé?

— Vậy con to nhất mày bắt được ở phía đầu nhỏ của hồ là con gì?

— Cũng chẳng bắt được cái chó chết gì ở đầu đó cả.

— À há.

Squelch nhướng mắt nhìn tôi - Có lần tao bắt được một con cá tinca[150] béo múp. Nướng nó trên một cái que trong vườn. Mắt nó ăn rất bùi. Đó là hồi mùa xuân năm ngoái hay năm trước nữa gì ấy. Mà có khi năm trước nữa, trước nữa cũng nên.

Tiếng còi xe cấp cứu rú vang qua rừng cây trụi lá.

— Chắc có ai sắp chết - tôi hỏi Squelch - mày biết ai không?

— Xe đưa Debby Crombie đến bệnh viện. Đứa bé trong bụng chị ấy đòi ra ngoài.

Tiếng quạ kêu ọa...ọa...ọa. Giống như những người già vẫn vừa vỗ trán vừa kêu mỗi khi quên lý do tại sao mình lại lên gác - Hôm nay tao sẽ chia tay làng Thiên nga đen.

— Hẹn gặp lại.

— Có lẽ là không có dịp đâu.

Squelch ghếch một chân lên và phụt ra một quả rắm to đến nỗi khiến con chim cổ đỏ trên bụi cây giật mình bay vụt đi.

Chiếc thuyền màu da cam đứng lặng yên trên mặt nước.

— Merv, mày còn nhớ con mèo con mày tìm thấy năm ngoái không, con mèo bị đông cứng ấy?

— Không biết mèo mỉu nào hết. Chỉ thích bánh kem trứng và kẹo Twixes thôi.

Chiếc thuyền màu da cam đứng lặng yên trên mặt nước.

— Muốn ăn kẹo Rhubard&Custard không?

— Không - nói vậy nhưng Squelch vẫn nhét cái túi giấy vào túi quần - không thích lắm.

Rồi, đột nhiên, không biết cái gì lượn rất thấp, rất gần đến sát sạt qua đầu chúng tôi, suýt nữa tôi đã với tay lên túm lấy nó nếu như tôi bình tĩnh hơn. Thoạt tiên tôi không nhận ra đó là cái gì. Một chiếc tàu lượn....Đầu óc tôi vật lộn với hình ảnh thoáng qua của vật lạ đó, một chiếc Concorde....một thiên thần bị đày xuống hạ giới.

Một con thiên nga đứng trên mặt băng, gắn liền với hình ảnh phản chiếu của nó bên dưới.

Hình ảnh phản chiếu của con thiên nga dưới hồ gắn liền với con thiên nga thật trên mặt băng.

Đầy kiêu hãnh, con chim khổng lồ giang rộng cánh và đôi chân có màng của mình ra khoe. Nó đứng yên ở đó, rồi chúi đầu xuống một chỗ nước còn chưa đóng băng. Những con vịt trời kêu xáo xác như bày tỏ sự bất bình, nhưng thiên nga thì chỉ để ý những gì chúng thích. Con thiên nga của chúng tôi uốn cong rồi lại vươn thẳng cái cổ đẹp lộng lẫy của nó lên, như ba thường làm sau một chặng đường dài phải lái xe.

Nếu như thiên nga không có thật thì thế nào người ta cũng phải tạo ra chúng trong thần thoại.

Tôi bình tĩnh đứng thẳng người dậy. Squelch thậm chí còn không chớp mắt.

Chiếc thuyền màu da cam lắc qua lắc lại giữa những gợn sóng nối tiếp nhau.

— Xin lỗi, Mervyn - tôi nói với Squelch - mày nói đúng.

Chẳng ai biết chắc Squelch đang nhìn cái gì nữa.

Những bụi cây dại mọc um tùm xung quanh Ngôi nhà trong rừng đã được xén tỉa. Những cành cây được cắt xuống và xếp ngay ngắn thành đống trên thảm cỏ vốn lâu nay thiếu ánh nắng mặt trời. Cánh cửa chính khép hờ, chắc đang có ai sửa chữa gì đó đằng sau. Từ chiếc đài bán dẫn nào đó vọng ra lời tường thuật trận đấu giữa Nottingham Forest và West Bromich Albion. Tiếng búa chan chát lại vang lên.

Con đường trong vườn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ - Xin chào?

Vẫn là những tiếng gõ búa chan chát.

— Xin chào?

Trong phòng khách, một người thợ xây chạc tuổi ba tôi nhưng trông vạm vỡ hơn đang một tay cầm búa, tay kia cầm đục - Có chuyện gì không, con trai?

— Cháu...không định, à, không muốn làm phiền chú.

Người thợ xây làm hiệu Chờ một chút và với tay tắt chiếc đài.

— Xin lỗi chú - tôi nói.

— Không sao. Nghe cái bọn này hò hét chú cũng điếc cả tai - giọng nói của chú ấy như thể giọng từ hành tinh khác - đằng nào cũng phải nghỉ một chút. Làm việc trong điều kiện ẩm ướt này thật chẳng khác nào tự vẫn. Chắc chú bị điên nên mới làm việc này một mình - chú ấy ngồi xuống một chiếc ghế, lấy chiếc bình thủy ra và rót một cốc cà phê nghi ngút khói - Chú có thể giúp gì được cháu đây nhỉ?

— Có...có một bà sống ở đây phải không ạ?

— Mẹ vợ chú ấy à? Bà Gretton?

— Bà ấy già rồi ạ. Toàn mặc đồ đen, tóc bạc trắng.

— Đúng rồi. Giống như bà ngoại trong phim Nhà Adams.

— Dạ phải.

— Bà ấy chuyển đến căn hộ nhà chú rồi, bên kia đường thôi. Cháu quen bà ấy à?

— Cháu...(Gã treo cổ chặn mất từ “biết”), nghe thì kỳ quặc, nhưng cách đây một năm, cháu bị trật mắt cá. Dạo đó mặt hồ trong rừng còn bị đóng băng. Trời thì gần tối rồi, cháu tập tễnh mãi mới đi từ hồ về đến đây và gõ cửa...

— Vậy là cháu đấy à? - mặt người thợ xây sững lại vì ngạc nhiên - Bà ấy chữa chân cho cháu bằng một loại thuốc đắp, đúng không?

— Vâng ạ. Rất hiệu nghiệm chú ạ.

— Chú cũng nghĩ vậy. Bà ấy cũng chữa cổ tay cho chú cách đây vài năm. Đúng là như có phép tiên. Nhưng năm ngoái vợ chồng chú cứ tưởng bà ấy bịa ra cháu.

— Bịa ra cháu?

— Ngay cả trước khi bị đột qụy, bà ấy đã hơi..., kiểu như lúc nào cũng ở trên mây. Chúng ta cứ nghĩ cháu cũng là một trong những - chú thợ xây bắt chước giọng một nhân vật trong một bộ phim kinh dị - thằng bé bị chết đuối dưới hồ mà bà ấy suốt ngày nói đến.

— À, vâng. Lúc cháu đi thì bà ấy đã ngủ say.

— Bà ấy lúc nào chẳng vậy! Chú cá là bà ấy đã nhốt cháu trong phòng?

— Dạ vâng, đúng thế ạ, vì thế cháu không kịp cảm ơn chuyện bà ấy đã chữa khỏi cái mắt cá chân cho cháu.

— Nếu muốn, cháu có thể nói bây giờ cũng được - người thợ xây vừa nói vừa húp thẳng cà phê vào miệng để không bị bỏng môi - chưa chắc bà ấy đã nhớ ra cháu đâu, nhưng dù sao thì hôm nay bà ấy cũng đang vui vẻ. Cháu nhìn thấy tòa nhà màu vàng kia chứ, đằng sau rặng cây ấy. Chúng ta sống ở đó đấy.

— Nhưng...cháu cứ tưởng nơi này cách xa xung quanh nhiều dặm chứ?

— Chỗ này à? Không! Chỉ cách có Pig Lane và mỏ đá thôi mà. Chỗ dân Digan thường cắm trại vào mùa thu ấy. Cả khu rừng này cũng chỉ rộng có vài mẫu thôi mà, cháu biết rồi còn gì. Bé tí, làm sao có thể gọi là rừng Amazon, cũng còn lâu mới bằng rừng Sherwood.

— Trong làng có một thằng tên là Ross Wilcox. Nó cũng là một trong những đứa chơi trên mặt băng hôm ấy, khi mà bà tìm thấy cháu ở bên ngoài nhà bà đấy...

Những khuôn mặt già nua thường trở nên nhăn nhúm như quả táo khô và không còn phân biệt được giới tính nữa, da họ cũng mỏng đến nỗi tưởng chừng như trong suốt.

Có tiếng bộ điều nhiệt bật tách một cái và ấm đun nước điện bắt đầu réo o o.

— Đấy, đấy - bà Gretton thì thầm - đấy, đấy.

— Cháu chưa kể chuyện này cho ai cả. Kể cả với Dean, bạn thân nhất của cháu.

Căn phòng màu vàng phảng phất mùi bánh xốp, ẩm mốc và mùi thảm.

— Tại Hội chợ Ngỗng hồi tháng 11 vừa rồi, cháu tìm thấy ví của Ross Wilcox. Trong đó có rất nhiều tiền, cháu muốn nói là cực kỳ nhiều tiền. Cháu biết đấy là ví của Wilcox vì cháu thấy có ảnh của nó trong đó. Bà phải hiểu rằng Wilcox lúc nào cũng bắt nạt cháu, suốt cả năm vừa rồi. Toàn những trò độc ác...bạo lực. Vì vậy cháu đã giữ chiếc ví.

— Vậy đấy - bà Gretton thì thầm - vậy đấy...

— Wilcox sợ đến phát điên. Đó là tiền của bố nó và bố nó thì nổi tiếng dã man, đến mức bệnh hoạn. Vì sợ bị bố trừng phạt, Wilcox đã cãi nhau với bạn gái của nó. Vì chuyện đó, bạn gái của nó đã bỏ đi theo Grant Burch. Và vì chuyện đó, Ross Wilcox đã xoáy chiếc xe máy của Grant Burch, của anh trai nó thì đúng hơn. Nhưng rồi nó bị ngã và bị xe khác chẹt lên ở ngã tư. Nó bị mất - đến đây thì tôi tự nhiên thì thầm - một nửa chân. Chân của nó ấy, bà hiểu chứ? Đó là lỗi của cháu. Nếu như cháu...trả lại cái ví cho nó, thì chắc bây giờ Ross Wilcox vẫn còn đi lại bình thường. Tập tễnh lết đến bên ngôi nhà cũ của bà vì trật mắt cá như năm ngoái đã chẳng dễ chịu gì, huống hồ Ross Wilcox còn bị cụt chân...

— Đến giờ đi ngủ rồi - bà Gretton thì thầm - đến giờ đi ngủ rồi...

Từ cửa sổ có thể nhìn thấy khoảnh sân và ngôi nhà mà người thợ xây Joe đang sống cùng gia đình. Một con chó lùn tịt giống như con cá sấu lạch bạch chạy qua, mõm nó ngậm một chiếc áo ngực khổng lồ màu đỏ rực.

— Ziggy! Ziggy! - một bà khổng lồ hổn hển chạy đằng sau - Quay lại đây!

— Ziggy! Ziggy! - hai đứa trẻ con chạy sau bà khổng lồ - Quay lại đây!

Liệu có phải bên trong bà Gretton lẩm cẩm này còn một bà Gretton sáng suốt đang lắng nghe và phán xét tôi?

— Nhiều khi cháu chỉ muốn xiên một mũi lao qua thái dương, để cháu không còn phải dằn vặt vì lương tâm cắn rứt. Nhưng rồi cháu nghĩ, vâng, nếu như Wilcox không quá đáng đến thế thì chắc chắn cháu đã trả lại cái ví ngay rồi. Nếu như cái ví của người khác, có lẽ trừ Neal Brose, thì chắc chắn mọi chuyện đã thế này: “Ê, thằng ngốc, mày đánh rơi ví này”. Đơn giản thế thôi. Như vậy, đó cũng còn là lỗi của Ross Wilcox nữa đúng không ạ? Vì vậy việc Ross Wilcox bị cưa chân không phải lỗi của cháu. Nhưng vẫn đúng là lỗi của cháu. Nhưng không phải. Nhưng vẫn đúng là lỗi của cháu.

— Đầy đến đây rồi - bà Gretton thì thầm - đầy đến đây rồi...

Bà khổng lồ túm được một đầu chiếc áo nịt. Con Ziggy ngoạm đầu kia.

Hai đứa trẻ la hét cổ vũ rất sung sướng.

Tôi không hề nói lắp lần nào trong suốt thời gian nói chuyện với bà Gretton. Giả sử không phải Gã treo cổ là nguyên nhân làm tôi nói lắp? Giả sử đó một người khác? Sự kỳ vọng của người khác. Giả sử đó là lý do tại sao tôi có thể đọc to một cách hoàn hảo trong một căn phòng vắng, hoặc đọc trước một con ngựa, một con chó, hoặc với chính mình? (Hoặc bà Gretton, người đã kiên trì và chăm chú nghe một giọng nói mà tôi chắc chắn không phải của mình). Giả sử có một kíp nổ hẹn giờ mỗi khi có người nào đó nghe tôi nói, giống như một thỏi thuốc nổ Tom và Jerry? Giả sử nếu ta không kịp nói từ đó ra trước khi dây kíp cháy hết, giả sử như có vài giây, và khối thuốc nổ tung? Giả sử ta có thể nói chậm đến đâu cũng được mà thuốc nổ vẫn không nổ? Bằng cách nào có thể làm thế được?

Bằng cách thực sự không quan tâm đến việc người kia phải chờ đến bao lâu. Hai giây? Hai phút? Không, phải hai năm. Mọi việc trở nên hoàn toàn rõ ràng khi tôi ngồi trong căn phòng màu vàng của bà Gretton. Nếu như tôi có thế đạt đến mức không cần cảnh giới thế này, Gã treo cổ sẽ bỏ ngón tay của gã ra khỏi miệng tôi.

Lại có tiếng tách và chiếc ấm đun nước ngừng réo o o.

— Chẳng biết bao giờ mới hết - bà Gretton thì thầm - chẳng biết bao giờ mới hết.

Chú thợ xây Joe gõ cửa và ngó đầu vào - Ổn cả chứ?

Cạnh chỗ tôi mắc áo khoác có một bức ảnh đen trắng chụp một chiếc tàu ngầm đậu trên cảng giữa mùa đông giá rét. Thủy thủ đoàn đều đứng trên boong, giơ tay chào. Những bức ảnh cũ bao giờ cũng đi cùng những người cũ kỹ, già nua. Tôi kéo khóa chiếc áo khoác có mũ - Đó là em trai bà ấy, Lou - chú Joe nói - ngoài cùng bên phải, hàng đầu - Joe đặt ngón tay nứt nẻ của mình lên một khuôn mặt - Ông ấy đây. Trông Lou còn nhỏ bé hơn bóng của một chiếc mũi.

— Em trai bà ấy ư? Thảo nào bà Gretton cứ nói cháu không được làm em trai bà ấy thức giấc.

— Cái gì, vừa nãy à?

— Không, tháng giêng năm ngoái cơ.

— Khó ai có thể đánh thức Lou được. Tàu khu trục Đức đã đánh chìm chiếc tàu ngầm của ông ấy năm 1941, ngoài khơi Orkneys. Bà ấy - Joe hất đầu về phía bà Gretton - chưa bao giờ vượt qua được chuyện này, thật tội nghiệp.

— Chúa ơi. Thật khủng khiếp.

— Chiến tranh mà - Joe nói như thể đó là câu trả lời cho mọi câu hỏi. Chiến tranh mà.

Người thủy thủ trẻ măng đang nhòa dần thành màu trắng bạc.

Còn trong mắt của Lou, chính chúng ta mới là những người đang chìm.

— Cháu phải về thôi ạ.

— Đúng đấy. Và chú cũng còn rất nhiều việc phải làm nốt.

Con đường quay về Ngôi nhà trong rừng kêu lạo xạo dưới chân. Tôi nhặt được một quả thông còn hoàn toàn nguyên vẹn. Những bông tuyết sớm đã bay đầy trời - Chú quê ở đâu, chú Joe?

— Chú ấy à? Cháu nghe giọng mà không đoán được à?

— Cháu biết chú không phải là người vùng Worcestershire, nhưng...

Joe đột nhiên nói to và nhấn mạnh hết cỡ - Chú là một Brummie, cậu bé ạ.

— Brummie?

— Đúng, nếu cháu sinh ra ở Brum, thì tức là cháu là một Brummie. Brum có nghĩa là Birmingham.

Hóa ra nghĩa của Brummie là vậy.

Thêm một bí mật nữa của cuộc sống đã được khám phá. Joe chào tạm biệt tôi với bàn tay cầm mỏ lết.

CHẾT!

Hoặc không thì nghe cũng mang máng như vậy. Nhưng ai lại đi hét một từ như vậy trong rừng, và tại sao nhỉ? Hay là Hết? Hoặc là Kết? Đúng ở chỗ giao nhau giữa con đường mòn đi vào Ngôi nhà trong rừng và con đường ra hồ, có những tiếng bước chân rầm rập xung quanh tôi. Tôi vội vàng nép mình vào giữa những cây thông rậm rạp.

Tiếng quát lanh lảnh qua hàng cây, mỗi lúc một gần hơn, Chết!

Chỉ vài giây sau là thấy Grant Burch lao vụt qua. Nó không phải là người đang hét lên cái từ kỳ quái kia. Trông mặt nó tái mét vì khiếp đảm. Ai có thể làm cho Grant Burch phải hoảng sợ đến thế nhỉ? Phải chăng là ông thợ sửa xe, bố Ross Wilcox? Hay là Pluto Noak? Nó chạy vụt qua trước khi tôi kịp hỏi tại sao.

MÀY CHẾT RỒI, BURCH!

Philip Phelps chạy sầm sập đến, chỉ cách Grant Burch độ hai chục bước. Đó không phải là một Philip Phelps mà tôi thường thấy. Thằng Philip Phelps này mặt đỏ phừng phừng giận dữ và cuồng nộ như sẵn sàng ăn tươi nuốt sống thằng Grant Burch.

CHEEEE ẾT!

Philip Phelps đã lớn hơn rất nhiều trong vài tháng qua. Mãi đến khi nó chạy lướt qua chỗ tôi đang ẩn nấp, tôi mới nhận ra điều đó.

Chỉ trong giây lát, khu rừng đã nuốt chửng cả hai thằng cùng cơn giận dữ không rõ lý do của chúng.

Grant Burch đã làm gì để khiến thằng Philip Phelps lành như đất phải nổi điên đến thế, tôi cũng không bao giờ biết. Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy chúng.

Cuộc đời của một ông hiệu trưởng chuyên sống nhờ những sai lầm của học sinh. Tôi không hề thích làm ra vẻ bí hiểm hay rao giảng. Trên đường đời ta cứ vấp mãi vào một bậc thang nào đó, hết lần này đến lần khác, cho đến khi cuối cùng ta hiểu được rằng - Hãy cẩn thận với cái bậc thang kia! Tất cả những gì không tốt ở con người chúng ta, nếu chúng ta quá ích kỷ hoặc quá “Vâng, thưa ngài”, “Không, thưa ngài”, “Ba túi đầy”, “Thưa ngài”, hoặc quá bất kỳ điều gì, thì đó đều là một bậc thang cần tránh. Hoặc là ta sẽ phải chịu hậu quả vì không nhận ra sai lầm của mình, hoặc là một ngày nào đó ta sẽ nhận ra rồi sửa chữa. Điều trớ trêu là một khi ta đã nhận thức được bậc thang sai lầm đó, và tự nhủ Xét cho cùng thì cuộc sống cũng đâu có quá khốn nạn, thì đột nhiên Bùm! Thế là ta lăn xuống một loạt những bậc thang sai lầm mới.

Điều tồi tệ nhất có thể đến bất kỳ lúc nào ở phía trước.

Chiếc hộp chơi cờ ca-rô của tôi được giấu kín dưới một tấm gỗ lát sàn lỏng lẻo trong gầm giường. Tôi lấy nó ra lần cuối cùng và ngồi trên bậu cửa. Cô Throckmorton đã có lần nói, nếu những con quạ rời bỏ tháp London thì ngọn tháp đó sẽ sụp đổ. Chiếc hộp thiếc này là con quạ bí mật của nhà số 9 Kingfisher Meadows, làng Thiên nga đen, Worcestershire. (Thực ra thì ngôi nhà sẽ không đổ sụp hoàn toàn nhưng một gia đình mới sẽ dọn đến, một đứa trẻ khác sẽ nhận lấy phòng này làm phòng riêng và không bao giờ, không bao giờ băn khoăn nghĩ đến tôi. Cũng như tôi chưa bao giờ tự hỏi, trước tôi thì ai ở phòng này). Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, chiếc hộp thiếc này đã đến Singapore và quay về cùng với ông nội tôi. Tôi thường áp tai vào chiếc hộp để lắng nghe tiếng những người phu kéo xe tay Trung Quốc hoặc tiếng gió bão thổi vù vù trên những ngôi làng toàn nhà sàn. Nắp hộp chặt đến nỗi lần nào mở ra nó cũng kêu ken két. Trước kia ông nội dùng chiếc hộp này để đựng thư từ và thuốc lá sợi. Còn bây giờ trong đó có một mẩu hoá thạch gọi là Lytoceras fimbriatum, một chiếc búa địa chất nhỏ của ba trước kia, mẩu thuốc lá duy nhất mà tôi từng hút, quyển Le Grand Meaulnes bằng tiếng Pháp (cùng với thiếp mừng Giáng sinh của bà Crommelynck gửi về từ một thị trấn miền núi ở Patagonia, nơi chưa từng xuất hiện trong tập Atlas thế giới, ký tên là Quý bà Crommelynck và Quản gia), chiếc mũi cứng của Jimmy Carter, một khuôn mặt được tạc từ lốp cao su, một sợi vòng đeo tay tết từ nhiều sợi vải mà tôi lấy được của cô gái đầu tiên tôi đã hôn, cuối cùng là những gì còn lại của chiếc Omega Seamaster mà ông nội đã mua ở Aden từ trước khi tôi chào đời. Những bức ảnh dù sao cũng tốt hơn là không có gì, nhưng những món đồ lại tốt hơn ảnh vì chúng là những kỷ vật, những phần cụ thể của mọi chuyện đã từng xảy ra.

Chiếc xe tải dọn đồ nổ máy, rùng rùng chuyển động và lăn bánh dọc theo khu Kingfisher Meadows trước khi ra đường cái. Yasmin Morton-Bagot và mẹ xếp nốt chiếc hộp cuối cùng lên chiếc Datsun của mẹ. Có lần ba gọi Yasmin Morton-Bagot là một Hooray Henrietta, và có lẽ là đúng thế thật, nhưng Hooray Henrietta có thể mạnh mẽ đâu kém Những thiên thần địa ngục. Julia xếp một chiếc giỏ lớn đựng quần áo giặt, một túi kẹp vào chiếc Alfa Romeo của Yasmin Morton-Bagot.

Chính xác là chỉ còn năm phút nữa, tôi nhẩm tính.

Chiếc rèm che trên phòng ngủ của ông Castle lay động. Bà Castle tì sát vào mặt kính, trông như khuôn mặt một người chết trôi. Bà ta đang nhòm xuống nhìn mẹ, Julia và Yasmin Morton-Bagot.

Mắt bà Castle mới to làm sao.

Chắc bà ta cảm thấy đang bị tôi nhìn nên ngước lên, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Trong chớp mắt, tấm rèm lại được kéo vào như cũ.

Julia nhận được tín hiệu thần giao cách cảm của tôi và ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Tôi khẽ giơ tay vẫy vẫy.

— Chị được cử lên đưa em xuống - tiếng bước chân của chị gái tôi vào thẳng trong phòng - dù sống hay chết. Tuyết có thể rơi bất kỳ lúc nào. Đài thông báo là sẽ có băng và tuyết rơi dày trên đường M5, nên chúng ta phải khẩn trương đi thôi.

— Được rồi - tôi vẫn không rời ô cửa sổ của mình.

— Không có thảm và rèm nghe tiếng nói vang hẳn nhỉ?

— Vâng - cứ như thể ngôi nhà không mặc quần áo - vang thật - giọng nói khẽ khàng của chúng tôi cũng vọng đi vọng lại và ánh sáng cuối ngày như cũng sáng hơn bình thường.

— Từ trước đến giờ chị vẫn ghen với phòng ngủ của em - Julia cũng tựa người xuống bậu cửa sổ. Kiểu tóc mới của chị ấy trông rất hợp, nhất là sau khi ta quen mắt - Em tha hồ theo dõi hàng xóm nhà mình từ chỗ này. Theo dõi nhà Woolmeres và nhà Castle.

— Em lại đi ghen với phòng của chị.

— Thật ư? Trên tận tầng áp mái như một người cọ nồi thời Victoria ấy à?

— Chị có thể nhìn thẳng ra con đường đến Malverns.

— Mỗi khi trời có bão là cả mái nhà như tốc lên đến nơi, giống như trong truyện Phù thủy xứ Oz. Lần nào chị cũng sợ phát khiếp.

— Thật khó hình dung.

Julia mân mê con cá heo bằng bạch kim mà chắc Stian tặng - Khó hình dung gì cơ?

— Khó hình dung là lại có cái làm chị sợ phát khiếp.

— Ôi trời, cậu em à, đằng sau cái vẻ ngoài gan góc này, thực ra chị sợ đến mụ mẫm trước nhiều thứ. Nhưng chị em mình mới ngốc làm sao. Tại sao hồi ấy chị em không đổi phòng nhỉ?

Câu hỏi cứ vang vọng khắp các ngóc ngách trong nhà, nhưng chẳng có câu trả lời nào dội lại.

Mỗi phút qua đi là quyền chúng tôi được ở lại đây lại bớt đi một chút.

Vài bông tuyết đã đậu lại trên nóc nhà kính của ba. Nhà kính của ba trước kia.

— Cái trò ấy tên là gì nhỉ? - Julia cúi xuống - Hồi chị em mình còn nhỏ ấy? Chị đã kể cho Stian nghe. Hồi chị em mình chạy đuổi nhau vòng quanh nhà và ai bắt được người kia sẽ là người thắng?

— Vòng-vòng-Vvng-quanh-nhà.

— Đúng rồi! Đúng là không còn cái tên nào hợp hơn - Julia đang cố tìm cách làm tôi thấy hào hứng trở lại.

— Vâng - tôi để mặc chị ấy nghĩ mình đã thành công - và có lần chị đã trốn dưới thùng dầu để theo dõi em chạy qua suốt 30 phút như một thằng điên.

— Làm gì đến 30 phút, lúc em bắt kịp chị thì mới được 20 phút thôi.

Với Julia thì tất cả đều ổn. Đến thứ hai, anh bạn trai ngon lành của chị ấy sẽ ghé qua Cheltenham trong chiếc Porsche cáu cạnh, chị ấy sẽ nhảy vào và thế là họ quay lại Edinburgh. Đến thứ hai tôi sẽ phải đến một trường học mới ở một thị trấn mới và trở thành Học sinh mới có ba mẹ mới ly hôn. Tôi thậm chí còn chưa có đồng phục.

— Jason này?

— Gì hả chị?

— Em có biết tại sao Eliot Bolivar lại thông không gửi thơ cho tạp chí của giáo xứ không?

Sáu tháng trước mà nghe Julia nói vậy chắc tôi đã xấu hổ lắm, nhưng lần này rõ ràng là chị gái tôi đang nói hết sức nghiêm túc. Hay là chị ấy đang bịp để làm tôi lộ mặt? Không lẽ nào. Không biết Julia biết lâu chưa? Nhưng quan tâm làm gì chứ?

— Chắc nó đã tống thơ của mình vào đống lửa trại mà ba đốt bằng tài liệu của Greenland. Nó nói với em rằng lửa sẽ biến những bài thơ của nó thành kiệt tác.

Julia vừa nói vừa lơ đãng cắn móng tay - Chị hy vọng là nó vẫn chưa từ bỏ đam mê viết. Nó thực sự có năng khiếu văn chương. Lần sau em mà gặp nó, nhớ nhắc nó tiếp tục theo đuổi nhé?

— Vâng.

Yasmin Morton-Bagot lục lọi trong ngăn để đồ và lấy ra một tấm bản đồ.

Tôi gõ gõ ngón tay trên chiếc hộp thiếc - Điều kỳ quặc nhất là rời bỏ nhà mà không có ba. Ý em là lẽ ra lúc này ba đang phải đi khắp quanh nhà, tắt bếp, tắt ga, kiểm tra công tắc điện... - Cuộc ly hôn này giống như trong một bộ phim về thảm họa, khi vết nứt ngoằn ngoèo hiện ra dọc đường phố và một vực sâu thăm thẳm mở toang ra dưới chân ai đó. Lúc này tôi chính là “ai đó”. Mẹ đứng bên này với Julia, ba đứng bên kia với Cynthia. Nếu tôi không nhảy sang bên này hoặc bên kia, tôi sẽ rơi xuống vực đen ngòm - Kiểm tra cửa sổ, lần cuối cùng, kiểm tra chốt. Giống như khi cả nhà mình đi nghỉ ở Orban hoặc ở Peak District, hay nơi nào đó.

Tôi chưa hề khóc vì vụ ly hôn này. Bây giờ tôi cũng nhất định sẽ không khóc.

Chết tiệt, tôi đang khóc nức nở! Vài hôm nữa tôi sẽ tròn 14 tuổi.

— Cuối cùng thì mọi chuyện sẽ ổn thôi, Jace - sự dịu dàng của Julia càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ.

— Chẳng có vẻ gì là ổn cả.

— Đó là vì mọi thứ chưa kết thúc.

HẾT

[149] Biệt danh của Peter William Sutcliffe, kẻ giết người hàng loạt ở Anh những năm từ 1975 đến 1980.

[150] Một loại cá nước ngọt ở châu Âu, thuộc họ cá chép.